Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
Chương 271: Mặc thiếu thiên cũng tuyệt hảo
Edit: Oanh Love
Vậy mà hôm nay, khi gặp được Lâm Tử Lam, anh mới biết được, bản thân mình muốn gì, mới cảm nhận được như thế nào gọi là yêu!
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng nở một nụ cười chua chát.
" Em gái...."
Nghe thế, cô cảm thấy có chút buồn cười.
" Em không phải là em gái của ạnh, Thiếu Thiên, anh nghe không hiểu sao? Em vĩnh viễn không bao giờ muốn trở thành em gái của anh!" Diệp An Nhiên nhìn thẳng vào Mặc Thiếu Thiên nhấn mạnh, uống qua không ít rượu, gương mặt hiện giờ của Diệp An Nhiên không tránh khỏi có chút hồng, chiếc áo ngủ vì trải qua một hồi kích động, phần ngực áo cũng mở rộng, lộ ra làn da trắng trẻo một mãng lớn.
Sau khi Mặc Thiếu Thiên vô tình nhìn thấy, suy nghỉ một chút, " Em say rồi, hay là nghỉ ngơi trước, anh có việc, đi trước!" Nói xong, Mặc Thiếu Thiên quay người định bỏ đi.
Diệp An Nhiên thấy thế, cô lặp tức tư trên giường nhảy xuống, từ phía sau ôm chặt thể cao lớn rắn chắc của Mặc Thiếu Thiên, mặt dán sát vào lưng anh," Đừng đi,....Thiếu Thiên, anh biết rõ, mục đích lần này em trở về chính là vì anh, em yêu anh, đừng rời khỏi em có được không..." Diệp An Nhiên bật khóc, ôm chặt lấy thân thể của Mặc Thiếu Thiên, không chịu buông tay.
Mặc Thiếu Thiên đứng yên bất động.
Suy nghỉ một chút, anh giơ tay lên kéo ra đôi tay của Diệp An Nhiên đang ôm lấy thân thể của mình.
Quay đầu lại nhìn cô, khẽ nói " An Nhiên, chuyện đã qua, hãy để cho nó qua đi!"
" Không, em không muốn thế!" Diệp An Nhiên lắc đầu, hèn mọn cầu xin " Thiếu Thiên, em biết anh cũng yêu em giống như em yêu anh vậy đúng không? Ban đầu chúng ta yêu nhau như vậy, chẳng lẻ anh lại không tồn tại một chút cảm giác nào với em sao...? Em không tin.."
Dứt lời, Diệp An Nhiên nhón chân, hướng về phía môi của Mặc Thiếu Thiên bất ngờ hôn lên.
Nụ hôn của cô vừa hoảng loạn vừa sốt ruột, khiến Mặc Thiếu Thiên nhất thời không phòng bị đã bị cô hôn.
Đột nhiên, bị Diệp An Nhiên bất ngờ tập kích môi.
Cô chủ động, nhưng với không tới chiều cao của Mặc Thiếu Thiên, thoạt nhìn có chút vụng về.
Chờ Mặc Thiếu Thiên kịp phản ứng, theo bản năng anh đẩy mạnh Diệp An Nhiên ra khỏi người mình.
" Em đang làm cái gì đấy?" Mặc Thiếu Thiên cau mày, nhìn Diệp An Nhiên quát lạnh.
Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, ánh mắt chấp nhất, " Mặc Thiếu Thiên, hôn em, em không tin anh đối với em không có cảm giác!"
Mặc Thiếu Thiên không biết bản thân phải làm thế nào mới có thể để Diệp An Nhiên tin tưởng, rằng quả thật ban thân anh không có chút cảm giác nào với cô.
Mặc Thiếu Thiên đưa mắt sang nhìn Diệp An Nhiên, nhấn mạnh, " An Nhiên, anh muốn nói cho em biết, trong lòng anh giờ đây yêu duy nhất một người chính là Lâm Tử Lam, cho nên, đối với bất kỳ nữ nhân nào, anh đều không cảm thấy hứng thú!"
" Em không tin..." Diệp An Nhiên tuyệt vọng phản kháng.
" Mặc kệ em có tin hay không, đây chính là sự thật, chuyện xảy ra đêm nay, anh không muốn phát sinh thêm một lần nào nữa, nếu không, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!" Mặc Thiếu Thiên lạng lùng nhìn Diệp An Nhiên.
Những lời này, anh cố ý nói như vậy.
Nếu không, sau này thật sự Diệp An Nhiên sẽ dây dưa không dứt.
Nghe những lời Mặc Thiếu Thiên vừa nói, Diệp An Nhiên như lọt vào hầm băng, sửng sốt nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô cũng không ngờ Mặc Thiếu Thiên lại lấy chuyện này ra để mà uy hiếp mình.
Diệp An Nhiên nổi giận, trừng mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, " Tại sao? Người đàn bà kia có cái gì tốt, vì sao anh một mực yêu ả ta?"
Nhắc tới chuyện này, Mặc Thiếu Thiên nhíu nhíu lông mày.
Đúng vậy, nữ nhân kia có cái gì tốt?
Không dịu dàng, không làm nũng.
Vừa lý trí, phúc hắc, lại còn tham tiền.
Ngay cả như vậy, anh cũng vẫn sẽ yêu cô!
Tại sao?
Anh cũng không rõ ràng lắm.
Thế nhưng yêu chính là yêu, vì cô, thậm chí anh rất có xúc động muốn mau chóng kết hôn cùng với cô.
Cũng chỉ có cô, mới có thể khiến anh cả đời này mới nhận được cảm giác như thế!
" Ở trong mắt anh, Tử Lam chính là người phụ nữ tốt nhất!" Mặc Thiếu Thiên nhấn mạnh.
Nghe xong, Diệp An Nhiên đứng chết trân tại chổ, khóe miệng cười khổ.
Tại sao?
Tại sao phải như vậy đối với cô?
Nếu như không có Lâm Tử Lam giữa đường xuất hiện, hiện giờ cô và Mặc Thiếu Thiên tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất kỳ vấn đề nào!
Tất cả đều do sự tồn tại của ả ta, cô hận sự tồn tại của nữ nhân đó!
" Tại sao? Tại sao phải như vậy đối với em?" Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Mặc Thiếu Thiên không trả lời, anh chỉ lẳng lặng nhìn Diệp An Nhiên, lúc này, khóe miệng cô không ngừng lẫm bẩm ra tiếng, " Nếu như không phải lúc đầu em rời đi, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy....."
" Mặc Thiếu Thiên, tại sao lại muốn đối xử tàn nhẫn với em như vậy? Ban đầu, tại sao lại để em rời khỏi anh, tại sao như vậy?"
" Anh biết không? Nếu như lúc đó em không bỏ đi, Cung Ái Lâm sẽ đem anh đuổi khỏi Mặc gia...Mặc Thiếu Thiên, tại sao anh lại phản bội tình yêu của chúng ta?" Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, vừa khóc vừa chất vấn anh.
Mặc Thiếu Thiên sửng sốt.
Không ngờ, lúc đó vì lý do này mà Diệp An Nhiên phải rời khỏi!
Nhưng, rất dễ nhận thấy, Diệp An Nhiên đã bị Cung Ái Lâm lừa.
Bất kể trước kia, hay hiện tại, Cung Ái Lâm cũng không cách nào đem anh đuổi ra khỏi Mặc gia.
Nhìn thấy bộ dạng của Diệp An Nhiên bây giờ, Mặc Thiếu Thiên cũng không muốn cho Diệp An Nhiên ôm bất kỳ ảo tưởng nào với anh, " An Nhiên, chuyện cho tới bây giờ, em cũng chỉ có thể học cách tiếp nhận, hiện tại em cần phải nghỉ ngơi, có chuyện gì, đợi ngày mai rồi nói sau, anh còn có chuyện, đi trước!"
Dứt lời, Mặc Thiếu Thiên xoay người nhanh chân rời khỏi đó.
Diệp An Nhiên đứng tại chổ, nhìn theo bóng lưng của Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng.
Cô lau hết nước mắt trên mặt, để chân trần, tiến về một góc trong căn phòng của mình.
Ngay vị trí đó, được đặt một chiếc điện thoại di động, thu lại toàn bộ quá trình diễn ra vừa rồi, nhất là giai đoạn bọn họ hôn nhau, sau khi nhìn lại một lượt, khóe miệng cô không khỏi nhếch lên...
Đính hôn?
Cô tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra!
Mặc Thiếu Thiên chỉ có thể là của mỗi một mình cô!
Cô tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào chen ngang phá hư tình cảm giữa cô và Mặc Thiếu Thiên!
Lâm Tử Lam, nhất định cô phải hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!
Chỉ cần cô vĩnh viễn biến mất, tất cảm mọi thứ mới có thể khôi phục thăng bằng...
Khóe miệng Diệp An Nhiên khẽ nhếch lên cười tàn nhẫn, giống như ác quỷ khát máu, nhìn rất dọa người...
Sau khi Mặc Thiếu Thiên rời khỏi nơi ở của Diệp An Nhiên, anh trực tiếp lái xe một mạch đến nhà Lâm Tử Lam.
Chẳng biết tại sao, hiện giờ, anh đặc biệt muốn cô, rất muốn cô!
Tốc độ xe không ngừng gia tăng, lao vùn vụt như tên lữa trên đường, bay thẳng về phía nhà Lâm Tử Lam.
Cầm trên tay chìa khóa nhà của Lâm Tử Lam, đây cung xem ra là một chuyện rất tiện lợi.
Mặc Thiếu Thiên không mở đèn, dựa theo trình độ nhạy bén của mình, đi thẳng về phía gian phòng của Lâm Tử Lam.
Tử Lam đang mơ màng ngủ, bỗng nhiên cô có cảm giác trên người đang bị đè nặng, một thân thể nóng bỏng đang đè trên người mình, hơn nữa, hướng về phía cô không ngừng hôn hít, quấn quýt say mê.
Nếu như không phải cảm giác quá quen thuộc, bởi vì cô đã sớm thanh tỉnh, cảm nhận được hương vị quen thuộc, và nhiệt độ nên cô biết chính là anh, Tử Lam chỉ 'ừm' ' ư ' một tiếng, sau đó tiếp tục mơ hồ ngủ.
Mặc Thiếu Thiên làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô như thế, trong đêm tối, anh không ngừng xoa nắn, vuốt ve thân thể của cô, anh bắt đầu chơi xấu, khơi dậy dục vọng của Tử Lam.
Tử Lam chỉ mệt mỏi nhắm mặt lại ngủ thiếp đi, vì giờ này, có hơi trể một chút.
Tuy nhiên, cho đến khi cô cảm thấy thân thể mình, dưới sự tấn công của anh. Đau, Mặc Thiếu Thiên đem vật nam tính nóng bỏng của mình đưa vào thân thể của cô, hung hăng luật động vài cái, khiến Tử Lam hoàn toàn bị đánh thức.
Trong đêm tối, mặc dù không nhìn thấy rõ được gương mặt của đối phương, nhưng cô rõ ràng có thể cảm nhận được hơi thở và hương vị quen thuộc của Mặc Thiếu Thiên.
Tử Lam nâng mắt lên nhìn Mặc Thiếu Thiên " Anh tới lâu chưa?"
Mặc Thiếu Thiên áp sát vào cơ thể Tử Lam, nghe thấy tiếng cười trầm thấp từ tính, có lẽ vì cố nín nhịn sau đó mới trào ra, " Đến bây giờ em mới phát hiện, không phải đã quá muộn sao?"
" Xuống ngay, đã trể lắm rồi, em muốn đi ngủ!" Tử Lam nói thẳng.
Qủa thực, quá muộn!
Bởi vì Mặc Thiếu Thiên không phải là người dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, trong đêm tối, anh có thể nhìn thấy đôi mắt trong suốt xinh đẹp của cô.
" Chưa bắt đầu vận động mà em bảo anh phải xong sao, anh hứa, nhất định sẽ cho em 2 giờ thời gian để ngủ, nhưng hiện tại chúng ta phải hưởng thụ đôi chút!" Vừa dứt lời, Mặc Thiếu Thiên không ngừng luật động trên người Tử Lam.
Căn bản Tử Lam không có bất luận cơ hội nào để cự tuyệt hay phản bác.
Cô chỉ không hiểu sao đêm này Mặc Thiếu Thiên lại nhiệt tình như vậy.
So với trước kia, càng nhiệt tình hơn.
Mặc dù đã cùng Mặc Thiếu Thiên một chổ rất ít khi làm ra những chuyện thân mật như thế, nhưng cô đã bị anh dạy dỗ toàn thân trở nên rất mẫn cảm.
Mặc Thiếu Thiên hôn vành tai của Tử Lam, khẽ liếm, vừa luật động phía dưới, vừa khẽ gọi tên của cô.
" Lâm Tử Lam..."
" Em dây!"
" Anh yêu em..." Mặc Thiếu Thiên nói xong những lời này lại hung hăng muốn cô.
Giống như một loại rượu độc, trong lúc này, nói ra những lời như thế, không thể nghi ngờ chính là một loại dụ hoặc chết người.
Tử Lam cảm thấy giống như có một loại đồ vật gì đó, trong lòng của cô mở ra.
" Em cũng vậy!" Lâm Tử Lam dịu dàng đáp lời.
" Ý em là gì?" Mặc Thiếu Thiên không chịu thuận theo, nghịch ngợm hỏi lại.
" Em yêu anh!"
Lâm Tử Lam rất ít khi nói ba chữ này.
Hôm nay cô chịu nói ra như thế, đối với Mặc Thiếu Thiên mà nói, đủ trân quý.
Một giây sau, Mặc Thiếu Thiên lại càng hung hăng tiến nhập trong cơ thể cô...
Khoảng một tiếng sau, hai người cùng đạt đến cao triều của hạnh phúc..
Mặc Thiếu Thiên hạ người mình xuống trước ngực cô, nghỉ ngơi, thở dốc.
Tử Lam bị Mặc Thiếu Thiên lăn qua lăn lại như thế, cô cảm thấy có chút không rõ, nhìn Mặc Thiếu Thiên cô hỏi " Hôm nay anh bị làm sao vậy?"
" Thế nào?" Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.
" Có phải anh bị cái gì kích thích không? Em cảm thấy không giống tác phong thường ngày của anh...." Tử Lam nói thẳng.
Mặc Thiếu Thiên "..............."
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên ngẩng đầu lên nhìn Tử Lam, vô lại nói " Thế nào? Em không thích anh như vậy sao? Hay là mới vừa rồi anh không thỏa mãn được em?"
Tử Lam "....................."
Mặc Thiếu Thiên, anh có thể không xoay quanh nhưng vấn đề này hay không?
" Anh đứng đắng một chút lại cho em?" Tử Lam phẩn nộ.
" Anh rất nghiêm chỉnh!" Mặc Thiếu Thiên đáp lại.
" Nếu như em cảm thấy chưa đủ, anh có thể làm thêm một lần nữa cũng không thành vấn đề!" Mặc Thiếu Thiên vấn mĩm cười trêu tức như củ.
" Anh có muốn lăn xuống giường ngay lúc này hay không?" Tử Lam hỏi.
Mặc Thiếu Thiên trầm mặc.
Anh còn còn muốn lát nữa sẽ làm thêm một lần nữa, tại sao có thể lăn xuống giường đây?
" Vậy được rồi, em muốn thế nào?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam hỏi.
Vậy mà hôm nay, khi gặp được Lâm Tử Lam, anh mới biết được, bản thân mình muốn gì, mới cảm nhận được như thế nào gọi là yêu!
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng nở một nụ cười chua chát.
" Em gái...."
Nghe thế, cô cảm thấy có chút buồn cười.
" Em không phải là em gái của ạnh, Thiếu Thiên, anh nghe không hiểu sao? Em vĩnh viễn không bao giờ muốn trở thành em gái của anh!" Diệp An Nhiên nhìn thẳng vào Mặc Thiếu Thiên nhấn mạnh, uống qua không ít rượu, gương mặt hiện giờ của Diệp An Nhiên không tránh khỏi có chút hồng, chiếc áo ngủ vì trải qua một hồi kích động, phần ngực áo cũng mở rộng, lộ ra làn da trắng trẻo một mãng lớn.
Sau khi Mặc Thiếu Thiên vô tình nhìn thấy, suy nghỉ một chút, " Em say rồi, hay là nghỉ ngơi trước, anh có việc, đi trước!" Nói xong, Mặc Thiếu Thiên quay người định bỏ đi.
Diệp An Nhiên thấy thế, cô lặp tức tư trên giường nhảy xuống, từ phía sau ôm chặt thể cao lớn rắn chắc của Mặc Thiếu Thiên, mặt dán sát vào lưng anh," Đừng đi,....Thiếu Thiên, anh biết rõ, mục đích lần này em trở về chính là vì anh, em yêu anh, đừng rời khỏi em có được không..." Diệp An Nhiên bật khóc, ôm chặt lấy thân thể của Mặc Thiếu Thiên, không chịu buông tay.
Mặc Thiếu Thiên đứng yên bất động.
Suy nghỉ một chút, anh giơ tay lên kéo ra đôi tay của Diệp An Nhiên đang ôm lấy thân thể của mình.
Quay đầu lại nhìn cô, khẽ nói " An Nhiên, chuyện đã qua, hãy để cho nó qua đi!"
" Không, em không muốn thế!" Diệp An Nhiên lắc đầu, hèn mọn cầu xin " Thiếu Thiên, em biết anh cũng yêu em giống như em yêu anh vậy đúng không? Ban đầu chúng ta yêu nhau như vậy, chẳng lẻ anh lại không tồn tại một chút cảm giác nào với em sao...? Em không tin.."
Dứt lời, Diệp An Nhiên nhón chân, hướng về phía môi của Mặc Thiếu Thiên bất ngờ hôn lên.
Nụ hôn của cô vừa hoảng loạn vừa sốt ruột, khiến Mặc Thiếu Thiên nhất thời không phòng bị đã bị cô hôn.
Đột nhiên, bị Diệp An Nhiên bất ngờ tập kích môi.
Cô chủ động, nhưng với không tới chiều cao của Mặc Thiếu Thiên, thoạt nhìn có chút vụng về.
Chờ Mặc Thiếu Thiên kịp phản ứng, theo bản năng anh đẩy mạnh Diệp An Nhiên ra khỏi người mình.
" Em đang làm cái gì đấy?" Mặc Thiếu Thiên cau mày, nhìn Diệp An Nhiên quát lạnh.
Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, ánh mắt chấp nhất, " Mặc Thiếu Thiên, hôn em, em không tin anh đối với em không có cảm giác!"
Mặc Thiếu Thiên không biết bản thân phải làm thế nào mới có thể để Diệp An Nhiên tin tưởng, rằng quả thật ban thân anh không có chút cảm giác nào với cô.
Mặc Thiếu Thiên đưa mắt sang nhìn Diệp An Nhiên, nhấn mạnh, " An Nhiên, anh muốn nói cho em biết, trong lòng anh giờ đây yêu duy nhất một người chính là Lâm Tử Lam, cho nên, đối với bất kỳ nữ nhân nào, anh đều không cảm thấy hứng thú!"
" Em không tin..." Diệp An Nhiên tuyệt vọng phản kháng.
" Mặc kệ em có tin hay không, đây chính là sự thật, chuyện xảy ra đêm nay, anh không muốn phát sinh thêm một lần nào nữa, nếu không, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!" Mặc Thiếu Thiên lạng lùng nhìn Diệp An Nhiên.
Những lời này, anh cố ý nói như vậy.
Nếu không, sau này thật sự Diệp An Nhiên sẽ dây dưa không dứt.
Nghe những lời Mặc Thiếu Thiên vừa nói, Diệp An Nhiên như lọt vào hầm băng, sửng sốt nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô cũng không ngờ Mặc Thiếu Thiên lại lấy chuyện này ra để mà uy hiếp mình.
Diệp An Nhiên nổi giận, trừng mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, " Tại sao? Người đàn bà kia có cái gì tốt, vì sao anh một mực yêu ả ta?"
Nhắc tới chuyện này, Mặc Thiếu Thiên nhíu nhíu lông mày.
Đúng vậy, nữ nhân kia có cái gì tốt?
Không dịu dàng, không làm nũng.
Vừa lý trí, phúc hắc, lại còn tham tiền.
Ngay cả như vậy, anh cũng vẫn sẽ yêu cô!
Tại sao?
Anh cũng không rõ ràng lắm.
Thế nhưng yêu chính là yêu, vì cô, thậm chí anh rất có xúc động muốn mau chóng kết hôn cùng với cô.
Cũng chỉ có cô, mới có thể khiến anh cả đời này mới nhận được cảm giác như thế!
" Ở trong mắt anh, Tử Lam chính là người phụ nữ tốt nhất!" Mặc Thiếu Thiên nhấn mạnh.
Nghe xong, Diệp An Nhiên đứng chết trân tại chổ, khóe miệng cười khổ.
Tại sao?
Tại sao phải như vậy đối với cô?
Nếu như không có Lâm Tử Lam giữa đường xuất hiện, hiện giờ cô và Mặc Thiếu Thiên tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất kỳ vấn đề nào!
Tất cả đều do sự tồn tại của ả ta, cô hận sự tồn tại của nữ nhân đó!
" Tại sao? Tại sao phải như vậy đối với em?" Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Mặc Thiếu Thiên không trả lời, anh chỉ lẳng lặng nhìn Diệp An Nhiên, lúc này, khóe miệng cô không ngừng lẫm bẩm ra tiếng, " Nếu như không phải lúc đầu em rời đi, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy....."
" Mặc Thiếu Thiên, tại sao lại muốn đối xử tàn nhẫn với em như vậy? Ban đầu, tại sao lại để em rời khỏi anh, tại sao như vậy?"
" Anh biết không? Nếu như lúc đó em không bỏ đi, Cung Ái Lâm sẽ đem anh đuổi khỏi Mặc gia...Mặc Thiếu Thiên, tại sao anh lại phản bội tình yêu của chúng ta?" Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, vừa khóc vừa chất vấn anh.
Mặc Thiếu Thiên sửng sốt.
Không ngờ, lúc đó vì lý do này mà Diệp An Nhiên phải rời khỏi!
Nhưng, rất dễ nhận thấy, Diệp An Nhiên đã bị Cung Ái Lâm lừa.
Bất kể trước kia, hay hiện tại, Cung Ái Lâm cũng không cách nào đem anh đuổi ra khỏi Mặc gia.
Nhìn thấy bộ dạng của Diệp An Nhiên bây giờ, Mặc Thiếu Thiên cũng không muốn cho Diệp An Nhiên ôm bất kỳ ảo tưởng nào với anh, " An Nhiên, chuyện cho tới bây giờ, em cũng chỉ có thể học cách tiếp nhận, hiện tại em cần phải nghỉ ngơi, có chuyện gì, đợi ngày mai rồi nói sau, anh còn có chuyện, đi trước!"
Dứt lời, Mặc Thiếu Thiên xoay người nhanh chân rời khỏi đó.
Diệp An Nhiên đứng tại chổ, nhìn theo bóng lưng của Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng.
Cô lau hết nước mắt trên mặt, để chân trần, tiến về một góc trong căn phòng của mình.
Ngay vị trí đó, được đặt một chiếc điện thoại di động, thu lại toàn bộ quá trình diễn ra vừa rồi, nhất là giai đoạn bọn họ hôn nhau, sau khi nhìn lại một lượt, khóe miệng cô không khỏi nhếch lên...
Đính hôn?
Cô tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra!
Mặc Thiếu Thiên chỉ có thể là của mỗi một mình cô!
Cô tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào chen ngang phá hư tình cảm giữa cô và Mặc Thiếu Thiên!
Lâm Tử Lam, nhất định cô phải hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!
Chỉ cần cô vĩnh viễn biến mất, tất cảm mọi thứ mới có thể khôi phục thăng bằng...
Khóe miệng Diệp An Nhiên khẽ nhếch lên cười tàn nhẫn, giống như ác quỷ khát máu, nhìn rất dọa người...
Sau khi Mặc Thiếu Thiên rời khỏi nơi ở của Diệp An Nhiên, anh trực tiếp lái xe một mạch đến nhà Lâm Tử Lam.
Chẳng biết tại sao, hiện giờ, anh đặc biệt muốn cô, rất muốn cô!
Tốc độ xe không ngừng gia tăng, lao vùn vụt như tên lữa trên đường, bay thẳng về phía nhà Lâm Tử Lam.
Cầm trên tay chìa khóa nhà của Lâm Tử Lam, đây cung xem ra là một chuyện rất tiện lợi.
Mặc Thiếu Thiên không mở đèn, dựa theo trình độ nhạy bén của mình, đi thẳng về phía gian phòng của Lâm Tử Lam.
Tử Lam đang mơ màng ngủ, bỗng nhiên cô có cảm giác trên người đang bị đè nặng, một thân thể nóng bỏng đang đè trên người mình, hơn nữa, hướng về phía cô không ngừng hôn hít, quấn quýt say mê.
Nếu như không phải cảm giác quá quen thuộc, bởi vì cô đã sớm thanh tỉnh, cảm nhận được hương vị quen thuộc, và nhiệt độ nên cô biết chính là anh, Tử Lam chỉ 'ừm' ' ư ' một tiếng, sau đó tiếp tục mơ hồ ngủ.
Mặc Thiếu Thiên làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô như thế, trong đêm tối, anh không ngừng xoa nắn, vuốt ve thân thể của cô, anh bắt đầu chơi xấu, khơi dậy dục vọng của Tử Lam.
Tử Lam chỉ mệt mỏi nhắm mặt lại ngủ thiếp đi, vì giờ này, có hơi trể một chút.
Tuy nhiên, cho đến khi cô cảm thấy thân thể mình, dưới sự tấn công của anh. Đau, Mặc Thiếu Thiên đem vật nam tính nóng bỏng của mình đưa vào thân thể của cô, hung hăng luật động vài cái, khiến Tử Lam hoàn toàn bị đánh thức.
Trong đêm tối, mặc dù không nhìn thấy rõ được gương mặt của đối phương, nhưng cô rõ ràng có thể cảm nhận được hơi thở và hương vị quen thuộc của Mặc Thiếu Thiên.
Tử Lam nâng mắt lên nhìn Mặc Thiếu Thiên " Anh tới lâu chưa?"
Mặc Thiếu Thiên áp sát vào cơ thể Tử Lam, nghe thấy tiếng cười trầm thấp từ tính, có lẽ vì cố nín nhịn sau đó mới trào ra, " Đến bây giờ em mới phát hiện, không phải đã quá muộn sao?"
" Xuống ngay, đã trể lắm rồi, em muốn đi ngủ!" Tử Lam nói thẳng.
Qủa thực, quá muộn!
Bởi vì Mặc Thiếu Thiên không phải là người dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, trong đêm tối, anh có thể nhìn thấy đôi mắt trong suốt xinh đẹp của cô.
" Chưa bắt đầu vận động mà em bảo anh phải xong sao, anh hứa, nhất định sẽ cho em 2 giờ thời gian để ngủ, nhưng hiện tại chúng ta phải hưởng thụ đôi chút!" Vừa dứt lời, Mặc Thiếu Thiên không ngừng luật động trên người Tử Lam.
Căn bản Tử Lam không có bất luận cơ hội nào để cự tuyệt hay phản bác.
Cô chỉ không hiểu sao đêm này Mặc Thiếu Thiên lại nhiệt tình như vậy.
So với trước kia, càng nhiệt tình hơn.
Mặc dù đã cùng Mặc Thiếu Thiên một chổ rất ít khi làm ra những chuyện thân mật như thế, nhưng cô đã bị anh dạy dỗ toàn thân trở nên rất mẫn cảm.
Mặc Thiếu Thiên hôn vành tai của Tử Lam, khẽ liếm, vừa luật động phía dưới, vừa khẽ gọi tên của cô.
" Lâm Tử Lam..."
" Em dây!"
" Anh yêu em..." Mặc Thiếu Thiên nói xong những lời này lại hung hăng muốn cô.
Giống như một loại rượu độc, trong lúc này, nói ra những lời như thế, không thể nghi ngờ chính là một loại dụ hoặc chết người.
Tử Lam cảm thấy giống như có một loại đồ vật gì đó, trong lòng của cô mở ra.
" Em cũng vậy!" Lâm Tử Lam dịu dàng đáp lời.
" Ý em là gì?" Mặc Thiếu Thiên không chịu thuận theo, nghịch ngợm hỏi lại.
" Em yêu anh!"
Lâm Tử Lam rất ít khi nói ba chữ này.
Hôm nay cô chịu nói ra như thế, đối với Mặc Thiếu Thiên mà nói, đủ trân quý.
Một giây sau, Mặc Thiếu Thiên lại càng hung hăng tiến nhập trong cơ thể cô...
Khoảng một tiếng sau, hai người cùng đạt đến cao triều của hạnh phúc..
Mặc Thiếu Thiên hạ người mình xuống trước ngực cô, nghỉ ngơi, thở dốc.
Tử Lam bị Mặc Thiếu Thiên lăn qua lăn lại như thế, cô cảm thấy có chút không rõ, nhìn Mặc Thiếu Thiên cô hỏi " Hôm nay anh bị làm sao vậy?"
" Thế nào?" Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.
" Có phải anh bị cái gì kích thích không? Em cảm thấy không giống tác phong thường ngày của anh...." Tử Lam nói thẳng.
Mặc Thiếu Thiên "..............."
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên ngẩng đầu lên nhìn Tử Lam, vô lại nói " Thế nào? Em không thích anh như vậy sao? Hay là mới vừa rồi anh không thỏa mãn được em?"
Tử Lam "....................."
Mặc Thiếu Thiên, anh có thể không xoay quanh nhưng vấn đề này hay không?
" Anh đứng đắng một chút lại cho em?" Tử Lam phẩn nộ.
" Anh rất nghiêm chỉnh!" Mặc Thiếu Thiên đáp lại.
" Nếu như em cảm thấy chưa đủ, anh có thể làm thêm một lần nữa cũng không thành vấn đề!" Mặc Thiếu Thiên vấn mĩm cười trêu tức như củ.
" Anh có muốn lăn xuống giường ngay lúc này hay không?" Tử Lam hỏi.
Mặc Thiếu Thiên trầm mặc.
Anh còn còn muốn lát nữa sẽ làm thêm một lần nữa, tại sao có thể lăn xuống giường đây?
" Vậy được rồi, em muốn thế nào?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam hỏi.
Bình luận truyện