Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 253: V73.1: Anh trai (1)
Editor: MDL, Y Sơn
Beta-er: Misery De Luvi
Chất giọng êm ái là thế, ngữ điệu dịu dàng là thế, vậy mà Bạch Tố Tình lại khiếp đảm như thể gặp phải quỷ! Ước định kiếp trước nào cơ? Bạch Tố Tình hoàn toàn không hiểu cô đang nói cái gì cả.
Mộc Như Lam tựa đầu lên vai Bạch Tố Tình, chiếc cằm thon xinh xắn kề thật gần vào cổ, làn hơi ấm áp phả lên da thịt làm cô ta nổi cả da gà, trống ngực đánh loạn xạ, cô ta sợ hãi như thể Mộc Như Lam sẽ há miệng cắn đứt động mạch chủ của mình bất cứ lúc nào.
Cơ thể hai người kề sát vào nhau, Mộc Như Lam đứng sau một tay quàng lấy cổ Bạch Tố Tình, một tay đặt lên gáy cô ta rồi từ từ trượt xuống theo chiều dài xương sống. Bạch Tố Tình bỗng nhớ lại lần Mộc Như Lam giúp cô ta bôi thuốc vào đêm đầu tiên cô ta tới Mộc gia, ngón tay cô lướt trên lưng làm cô ta ớn lạnh, cái cảm giác quái dị khi ấy cũng không khác bây giờ là bao!
Nếu một người không biết gì nhìn thấy cảnh này thì có lẽ sẽ nghĩ đây là một đôi đồng tính đang âu yếm nhau, nhưng họ nào biết cô gái bị ôm kia đang sợ hãi đến nhường nào.
Hành động kì dị của Mộc Như Lam cùng những món đồ này gợi cho Bạch Tố Tình nhớ tới Kim Bưu Hổ, lúc bấy giờ cô ta mới nhận ra mình đã ngu dại tới mức nào. Đến cả Kim Bưu Hổ nó còn giết được chứ huống chi là mình? Vậy mà mình lại bị vui sướng làm mờ mắt, đã biết Mộc Như Lam là tội phạm giết người mà lại quên rằng, nó giết Kim Bưu Hổ được, chẳng lẽ lại không giết mình bịt miệng được sao?!
Phản ứng bản năng của động vật khi đối mặt với nguy hiểm là: sựng lại — chạy trốn — phản kích.
Khi một con thỏ đụng phải hổ, trong tích tắc nó sẽ sựng lại, chỉ cần con hổ vồ tới sẽ tức khắc gồng chạy, đến khi bị dồn vào đường cùng thì mới xuất hiện hành động phản kích, mặc dù chưa chắc làm vậy sẽ có tác dụng gì, bởi thỏ thì làm sao mà địch lại hổ?
Không ai có thể chống lại bản năng tự vệ đã trải qua mấy triệu năm hun đúc, trừ phi người đó không còn là người bình thường nữa, tỉ như lúc trả lời câu hỏi của Mặc Khiêm Nhân, Mộc Như Lam đã trực tiếp nhảy qua hai bước đầu của bản năng để tiến thẳng đến bước cuối cùng.
Biến thái là một loài sinh vật cực kì khó đoán, thậm chí có một vài cá thể đã không còn là con người.
Lý do Bạch Tố Tình vẫn đứng im là vì bản năng của cô ta nói rằng, chỉ cần cô ta rục rịch thì Mộc Như Lam ngay tức khắc sẽ có những hành động vượt ngoài khả năng kháng cự của cô ta. Thế nên mặc dù rất sợ hãi, cô ta vẫn phải cố gắng để không cử động. Mà thực ra muốn cử động cũng khó, bởi lẽ tay chân cô ta đã cứng đờ cả rồi, nếu chạy trốn sẽ vô cùng bất lợi, hơn nữa tòa nhà này là địa bàn của Mộc Như Lam, cô ta chắc chắn không thể thoát được.
“Ngoan lắm.” Mộc Như Lam khẽ cười, “Nếu cứ ngoan như thế thì tốt.”
Bạch Tố Tình run run lên tiếng, “Em… em sẽ nghe lời, ch-chị đừng giết em…”
“Nếu Tình Tình nghe lời thật thì chị sẽ không giết đâu.” Mộc Như Lam cười đáp.
“… Thật sao?” Bạch Tố Tình hỏi, nhìn những dao giải phẫu đang bày ra cách đó không xa, ánh mắt cô ta nửa căng thẳng, nửa toan tính.
“Ừ.”
“Vậy chị muốn em làm gì?” Được Mộc Như Lam cam đoan sẽ không bất ngờ sát hại mình, Bạch Tố Tình thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần đối phương không giết cô ta ngay thì thể nào cô ta cũng sẽ có cơ hội chạy trốn hoặc phản kích.
“Trước khi chúng ta thực hiện ước định kiếp trước, chị có vài việc cần phải làm rõ. Tình Tình, ngoan ngoãn trả lời nhé.” Mộc Như Lam mỉm cười lui về sau, cô chỉ thích mùi trên người Khiêm Nhân thôi, dù là Bạch Tố Tình thì cô cũng phải lui xa vài bước.
Nhận thấy Mộc Như Lam đã lùi lại và cánh tay đang quàng cổ cô ta dần lỏng ra, Bạch Tố Tình dán mắt vào hàng dao giải phẫu, nhịp thở dồn dập, ngay khi tay Mộc Như Lam rời hẳn khỏi người cô ta, cô ta bất thình lình vồ tới đống dao, chỉ cần lấy được vũ khí, cô ta không tin mình không phản kích được! Chỉ cần có vũ khí, ai cũng có thể trở thành sát nhân!
Ngờ đâu còn chưa kịp chạm tới vũ khí thì cô ta đã thấy đầu đau nhói, Mộc Như Lam nắm tóc Bạch Tố Tình giật ngược ra sau, mạnh tới mức như muốn lột luôn da đầu cô ta, làm cô ta té ngả ngửa.
“Rầm”, Bạch Tố Tình đập người vào cái giá, lưng bị thứ gì đó trên giá đâm phải, đau tới mức nghẹt thở, đau không gượng dậy nổi.
Đứng trước mặt cô ta, Mộc Như Lam lắc đầu tiếc rẻ, “Tình Tình làm chị thất vọng quá.”
Trong cơn đau, Bạch Tố Tình bỗng nhận ra có một thứ còn đáng sợ hơn cả nỗi đau thể xác này, đó chính là Mộc Như Lam!
Cô ta ngẩng đầu để rồi lãnh trọn một cú đập bất ngờ khác. Đầu Bạch Tố Tình ong lên, không biết là không đau thật hay là đã đau đến tê liệt. Tầm nhìn cô ta mờ dần đi, chỉ loáng thoáng thấy một hình bóng màu trắng đang tiến lại gần.
Mộc Như Lam kéo tóc Bạch Tố Tình từ từ lôi ra ngoài, cô cười dịu dàng, miệng ngâm nga một giai điệu không tên, đôi mắt trong veo thấu triệt, đen thuần túy như hắc ngọc lưu ly.
++++
Hồng Kông.
Không như thủ đô, tiết trời ở đây rất đẹp.
Trên tầng cao nhất của biệt thự, Đoạn Ngọc ngồi sưởi nắng trên xích đu như thường lệ, hắn nghe nhạc từ máy quay đĩa kiểu cổ, nhàn nhã thư thái như một ông cụ đang tận hưởng kì nghỉ tuổi già.
Y đeo kính râm nhìn Lưu Bùi Dương đứng cạnh ban công, miệng nở một nụ cười đầy chiều chuộng mà chính y cũng không biết.
Lưu Bùi Dương trừng y, “Mẹ nó, anh còn cười được à! Tôi nhảy xuống bây giờ!” Nhìn xuống dưới, hắn nuốt nước bọt, hai chân run lên, cao quá má ơi, nếu nhảy xuống thì sao mà lành lặn nổi đây?
“Vậy cứ nhảy đi.” Đoạn Ngọc cười đến là dịu dàng.
“Đồ chết dẫm!” Lưu Bùi Dương nghiến răng quát lại, hắn đúng là xui tám đời mới đụng phải cái đồ tai họa này!
Chung quy vẫn không dám nhảy xuống, Lưu Bùi Dương đứng lầm bầm rủa mà không để ý thấy Đoạn Ngọc đã đứng dậy đi tới, dứt khoát nhấc chân đạp hắn xuống.
Lưu Bùi Dương chỉ kịp hoảng sợ “A!” một tiếng trước khi rớt tùm xuống bể bơi, nước văng tung tóe.
Nước bể bơi vốn đã lạnh mà lại đang đầu xuân nên đâm ra càng lạnh hơn, Lưu Bùi Dương hận không thể nhảy khỏi bể bơi ngay lập tức. Đoạn Ngọc đứng trên bờ, cười dịu dàng nhưng vô tình, “Phải bơi ít nhất hai mưới phút mới được lên. Các cậu giám sát cho tôi.” Y chỉ tay ra lệnh hai vệ sĩ đứng cạnh bể bơi.
“Rõ.”
“Đoạn Tiểu Ngọc, anh muốn chết hả!” Lưu Bùi Dương nổi đóa giữa bể bơi.
Đoạn Ngọc cười tươi rói, “Tôi sẽ chờ đến ngày cậu đủ sức làm tôi chết trên người cậu.”
Sau khi biết thể lực Lưu Bùi Dương kém cỏi ra sao, Đoạn Ngọc ngày nào cũng bắt Lưu Bùi Dương bơi lội nhằm giúp thể lực của hắn tăng mạnh trong thời gian ngắn nhất.
“Cứ chờ đó cho tôi!” Đợi cơ thể hơi thích nghi với độ lạnh, Lưu Bùi Dương mắng đã miệng thì bắt đầu bơi. Mẹ nó, tên nào mách Đoạn Tiểu Ngọc bơi lội là phương pháp tăng thể lực nhanh nhất đấy? Đã thế lại còn bơi mùa đông! Muốn giết hắn chắc!
Đoạn Ngọc đứng cạnh ban công nhìn Lưu Bùi Dương ngụp lặn giữa bể nước trong, động tác lưu loát đẹp đẽ hệt như con người hắn. Tuy rằng thể lực Lưu Bùi Dương hơi kém nhưng dây thần kinh vận động lại rất tốt.
Điện thoại đổ chuông. Đoạn Ngọc bắt máy mà không hề dời mắt khỏi Lưu Bùi Dương, nụ cười của y trở nên bí hiểm, “Hiệu quả không?”
Mộ Thanh Phong ngồi trong chiếc ô tô màu đen đậu bên ngoài trang viên Hoắc gia, nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, hắn nhíu mày trả lời, “Hiệu quả.”
“Ha ha… chuyện càng ngày càng hay ho.”
“Liệu có hơi quá không?” Mộ Thanh Phong chần chừ hỏi.
“Quá? Ha ha…” Ánh mắt Đoạn Ngọc lạnh thấu xương, “Chẳng phải nó muốn chơi một trận hoành tráng ở thủ đô sao? Tôi chỉ giúp nó đẩy một cái mà thôi.”
“Nhưng đối phương là Mặc gia…” Đắc tội Mặc gia đồng nghĩa với đắc tội cả chính giới, ngộ nhỡ có gì thì Đoạn Nghiêu đừng hòng sống nổi ở Trung Quốc.
“Nếu nó may thì lần này coi như là để nó hiểu mình đứng ở đâu, lấy trứng chọi đá ắt thất bại thảm hại; còn nếu không may, thì đó là do nó tự chuốc lấy.” Đoạn Ngọc nói vô tình.
“Nhưng ngộ nhỡ Mặc gia biết chúng ta chính là kẻ cung cấp thông tin cho Đoạn Nghiêu thì sao?” Đây mới là điều Mộ Thanh Phong lo lắng, chuyện năm đó dính líu quá rộng, Mặc gia và chính phủ cực kì nghiêm ngặt trong việc bảo mật nó, một tư liệu tuyệt mật như thế mà Ám Long lại biết, nếu họ phát hiện thì sợ là…
Nên nhớ, cho dù quyền lực của mi có mạnh thế nào, là hắc đạo hay là bạch đạo, thì quốc gia chính phủ vẫn mãi mãi đứng trên mi. Thực tế không giống phim truyện, nước mạnh mới có dân giàu, không đời nào có chuyện mi quyền lực đến mức cả quốc gia phải dè chừng mi. Chuyện hoang đường như thế mà tồn tại thì không phải là do họ không quản lý được mà là vì ở đâu cũng cần những thế lực đen như thế, nhiều phe nhiều phái thì sẽ có mâu thuẫn dẫn đến chiến tranh, và cái họ làm là thây kệ, để kẻ mạnh khác đến ổn định cục diện hỗn loạn đó. Nếu họ thật sự muốn diệt trừ thì tuy là tốn khá nhiều công sức và tiền tài nhưng chắc chắn vẫn sẽ thành công.
Phải hợp tác cùng có lợi mới là đúng đắn, chứ nếu lấy cứng chọi cứng thì bên thua tất nhiên sẽ là bên kiêu ngạo chủ quan.
“Yên tâm đi. Tôi sẽ không để nó có thời gian và sức lực kéo Ám Long xuống bùn.” Đoạn Ngọc tới bàn lấy một quả táo đỏ mọng, sau đó quay lại ban công rồi ném xuống ngay cạnh chỗ Lưu Bùi Dương đang nghỉ ngơi làm nước bắn tung tóe lên mặt hắn. Lưu Bùi Dương trừng lên, Đoạn Ngọc dùng khẩu hình bảo, “Bơi tiếp đi.”
Bố khỉ! Lưu Bùi Dương cầm táo lên chỉ muốn chọi luôn vào mặt y cho bõ ghét, thế nhưng cuối cùng hắn chỉ đành cắn một miếng táo rồi tiếp tục bơi, thôi kệ, rèn luyện cơ thể thì tốt cho hắn thôi, rồi cũng sẽ có ngày hắn xử đẹp Đoạn Tiểu Ngọc! Hắn bị giam cầm phi pháp lâu quá rồi! Bên học viện Lưu Tư Lan là Đoạn Nghiêu giải quyết giúp hắn hay sao đấy? Sao chưa thấy tin hắn mất tích?! Đừng nói là hắn chết cũng không ai biết đấy nhé!
Chẳng hiểu sao, Lưu Bùi Dương mơ hồ có cảm giác mình bị bán đứng…
“Dù sao chuyện này cũng đã vượt quá giới hạn, Ngọc thiếu.” Mộ Thanh Phong nghiêm túc nói, giữa hắc đạo và chính phủ luôn tồn tại một sự ăn ý, hành động của Đoạn Ngọc sắp không còn nằm trong tầm kiềm soát nữa rồi.
“Chỉ lần này thôi.” Đoạn Ngọc nói, chuyện này y chỉ có thể làm một lần mà thôi, y biết bí mật của Mặc gia cũng hoàn toàn là do tình cờ.
Kết thúc cuộc gọi, Mộ Thanh Phong hạ cửa kính xuống một chút để không khí trong lành bên ngoài ùa vào, hắn đay đay trán, vừa rồi hắn hơi có thái độ bất mãn và chất vấn. Nhưng Mộ Thanh Phong cũng hiểu, nếu lần này xảy ra hậu quả gì nghiêm trọng thì bản thân sẽ phải gánh một phần trách nhiệm. Biết rõ là không nên nhưng hắn vẫn gửi hồ sơ đó cho Đoạn Nghiêu…
Biết rõ là không nên nhưng hắn vẫn làm, có lẽ trong tiềm thức chính hắn cũng hy vọng Đoạn Nghiêu phá được lễ đính hôn này, tuy rằng làm vậy có hơi quá trớn, đây cùng lắm chỉ là đính hôn chứ không phải kết hôn, nhưng… Ai biết được.
Beta-er: Misery De Luvi
Chất giọng êm ái là thế, ngữ điệu dịu dàng là thế, vậy mà Bạch Tố Tình lại khiếp đảm như thể gặp phải quỷ! Ước định kiếp trước nào cơ? Bạch Tố Tình hoàn toàn không hiểu cô đang nói cái gì cả.
Mộc Như Lam tựa đầu lên vai Bạch Tố Tình, chiếc cằm thon xinh xắn kề thật gần vào cổ, làn hơi ấm áp phả lên da thịt làm cô ta nổi cả da gà, trống ngực đánh loạn xạ, cô ta sợ hãi như thể Mộc Như Lam sẽ há miệng cắn đứt động mạch chủ của mình bất cứ lúc nào.
Cơ thể hai người kề sát vào nhau, Mộc Như Lam đứng sau một tay quàng lấy cổ Bạch Tố Tình, một tay đặt lên gáy cô ta rồi từ từ trượt xuống theo chiều dài xương sống. Bạch Tố Tình bỗng nhớ lại lần Mộc Như Lam giúp cô ta bôi thuốc vào đêm đầu tiên cô ta tới Mộc gia, ngón tay cô lướt trên lưng làm cô ta ớn lạnh, cái cảm giác quái dị khi ấy cũng không khác bây giờ là bao!
Nếu một người không biết gì nhìn thấy cảnh này thì có lẽ sẽ nghĩ đây là một đôi đồng tính đang âu yếm nhau, nhưng họ nào biết cô gái bị ôm kia đang sợ hãi đến nhường nào.
Hành động kì dị của Mộc Như Lam cùng những món đồ này gợi cho Bạch Tố Tình nhớ tới Kim Bưu Hổ, lúc bấy giờ cô ta mới nhận ra mình đã ngu dại tới mức nào. Đến cả Kim Bưu Hổ nó còn giết được chứ huống chi là mình? Vậy mà mình lại bị vui sướng làm mờ mắt, đã biết Mộc Như Lam là tội phạm giết người mà lại quên rằng, nó giết Kim Bưu Hổ được, chẳng lẽ lại không giết mình bịt miệng được sao?!
Phản ứng bản năng của động vật khi đối mặt với nguy hiểm là: sựng lại — chạy trốn — phản kích.
Khi một con thỏ đụng phải hổ, trong tích tắc nó sẽ sựng lại, chỉ cần con hổ vồ tới sẽ tức khắc gồng chạy, đến khi bị dồn vào đường cùng thì mới xuất hiện hành động phản kích, mặc dù chưa chắc làm vậy sẽ có tác dụng gì, bởi thỏ thì làm sao mà địch lại hổ?
Không ai có thể chống lại bản năng tự vệ đã trải qua mấy triệu năm hun đúc, trừ phi người đó không còn là người bình thường nữa, tỉ như lúc trả lời câu hỏi của Mặc Khiêm Nhân, Mộc Như Lam đã trực tiếp nhảy qua hai bước đầu của bản năng để tiến thẳng đến bước cuối cùng.
Biến thái là một loài sinh vật cực kì khó đoán, thậm chí có một vài cá thể đã không còn là con người.
Lý do Bạch Tố Tình vẫn đứng im là vì bản năng của cô ta nói rằng, chỉ cần cô ta rục rịch thì Mộc Như Lam ngay tức khắc sẽ có những hành động vượt ngoài khả năng kháng cự của cô ta. Thế nên mặc dù rất sợ hãi, cô ta vẫn phải cố gắng để không cử động. Mà thực ra muốn cử động cũng khó, bởi lẽ tay chân cô ta đã cứng đờ cả rồi, nếu chạy trốn sẽ vô cùng bất lợi, hơn nữa tòa nhà này là địa bàn của Mộc Như Lam, cô ta chắc chắn không thể thoát được.
“Ngoan lắm.” Mộc Như Lam khẽ cười, “Nếu cứ ngoan như thế thì tốt.”
Bạch Tố Tình run run lên tiếng, “Em… em sẽ nghe lời, ch-chị đừng giết em…”
“Nếu Tình Tình nghe lời thật thì chị sẽ không giết đâu.” Mộc Như Lam cười đáp.
“… Thật sao?” Bạch Tố Tình hỏi, nhìn những dao giải phẫu đang bày ra cách đó không xa, ánh mắt cô ta nửa căng thẳng, nửa toan tính.
“Ừ.”
“Vậy chị muốn em làm gì?” Được Mộc Như Lam cam đoan sẽ không bất ngờ sát hại mình, Bạch Tố Tình thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần đối phương không giết cô ta ngay thì thể nào cô ta cũng sẽ có cơ hội chạy trốn hoặc phản kích.
“Trước khi chúng ta thực hiện ước định kiếp trước, chị có vài việc cần phải làm rõ. Tình Tình, ngoan ngoãn trả lời nhé.” Mộc Như Lam mỉm cười lui về sau, cô chỉ thích mùi trên người Khiêm Nhân thôi, dù là Bạch Tố Tình thì cô cũng phải lui xa vài bước.
Nhận thấy Mộc Như Lam đã lùi lại và cánh tay đang quàng cổ cô ta dần lỏng ra, Bạch Tố Tình dán mắt vào hàng dao giải phẫu, nhịp thở dồn dập, ngay khi tay Mộc Như Lam rời hẳn khỏi người cô ta, cô ta bất thình lình vồ tới đống dao, chỉ cần lấy được vũ khí, cô ta không tin mình không phản kích được! Chỉ cần có vũ khí, ai cũng có thể trở thành sát nhân!
Ngờ đâu còn chưa kịp chạm tới vũ khí thì cô ta đã thấy đầu đau nhói, Mộc Như Lam nắm tóc Bạch Tố Tình giật ngược ra sau, mạnh tới mức như muốn lột luôn da đầu cô ta, làm cô ta té ngả ngửa.
“Rầm”, Bạch Tố Tình đập người vào cái giá, lưng bị thứ gì đó trên giá đâm phải, đau tới mức nghẹt thở, đau không gượng dậy nổi.
Đứng trước mặt cô ta, Mộc Như Lam lắc đầu tiếc rẻ, “Tình Tình làm chị thất vọng quá.”
Trong cơn đau, Bạch Tố Tình bỗng nhận ra có một thứ còn đáng sợ hơn cả nỗi đau thể xác này, đó chính là Mộc Như Lam!
Cô ta ngẩng đầu để rồi lãnh trọn một cú đập bất ngờ khác. Đầu Bạch Tố Tình ong lên, không biết là không đau thật hay là đã đau đến tê liệt. Tầm nhìn cô ta mờ dần đi, chỉ loáng thoáng thấy một hình bóng màu trắng đang tiến lại gần.
Mộc Như Lam kéo tóc Bạch Tố Tình từ từ lôi ra ngoài, cô cười dịu dàng, miệng ngâm nga một giai điệu không tên, đôi mắt trong veo thấu triệt, đen thuần túy như hắc ngọc lưu ly.
++++
Hồng Kông.
Không như thủ đô, tiết trời ở đây rất đẹp.
Trên tầng cao nhất của biệt thự, Đoạn Ngọc ngồi sưởi nắng trên xích đu như thường lệ, hắn nghe nhạc từ máy quay đĩa kiểu cổ, nhàn nhã thư thái như một ông cụ đang tận hưởng kì nghỉ tuổi già.
Y đeo kính râm nhìn Lưu Bùi Dương đứng cạnh ban công, miệng nở một nụ cười đầy chiều chuộng mà chính y cũng không biết.
Lưu Bùi Dương trừng y, “Mẹ nó, anh còn cười được à! Tôi nhảy xuống bây giờ!” Nhìn xuống dưới, hắn nuốt nước bọt, hai chân run lên, cao quá má ơi, nếu nhảy xuống thì sao mà lành lặn nổi đây?
“Vậy cứ nhảy đi.” Đoạn Ngọc cười đến là dịu dàng.
“Đồ chết dẫm!” Lưu Bùi Dương nghiến răng quát lại, hắn đúng là xui tám đời mới đụng phải cái đồ tai họa này!
Chung quy vẫn không dám nhảy xuống, Lưu Bùi Dương đứng lầm bầm rủa mà không để ý thấy Đoạn Ngọc đã đứng dậy đi tới, dứt khoát nhấc chân đạp hắn xuống.
Lưu Bùi Dương chỉ kịp hoảng sợ “A!” một tiếng trước khi rớt tùm xuống bể bơi, nước văng tung tóe.
Nước bể bơi vốn đã lạnh mà lại đang đầu xuân nên đâm ra càng lạnh hơn, Lưu Bùi Dương hận không thể nhảy khỏi bể bơi ngay lập tức. Đoạn Ngọc đứng trên bờ, cười dịu dàng nhưng vô tình, “Phải bơi ít nhất hai mưới phút mới được lên. Các cậu giám sát cho tôi.” Y chỉ tay ra lệnh hai vệ sĩ đứng cạnh bể bơi.
“Rõ.”
“Đoạn Tiểu Ngọc, anh muốn chết hả!” Lưu Bùi Dương nổi đóa giữa bể bơi.
Đoạn Ngọc cười tươi rói, “Tôi sẽ chờ đến ngày cậu đủ sức làm tôi chết trên người cậu.”
Sau khi biết thể lực Lưu Bùi Dương kém cỏi ra sao, Đoạn Ngọc ngày nào cũng bắt Lưu Bùi Dương bơi lội nhằm giúp thể lực của hắn tăng mạnh trong thời gian ngắn nhất.
“Cứ chờ đó cho tôi!” Đợi cơ thể hơi thích nghi với độ lạnh, Lưu Bùi Dương mắng đã miệng thì bắt đầu bơi. Mẹ nó, tên nào mách Đoạn Tiểu Ngọc bơi lội là phương pháp tăng thể lực nhanh nhất đấy? Đã thế lại còn bơi mùa đông! Muốn giết hắn chắc!
Đoạn Ngọc đứng cạnh ban công nhìn Lưu Bùi Dương ngụp lặn giữa bể nước trong, động tác lưu loát đẹp đẽ hệt như con người hắn. Tuy rằng thể lực Lưu Bùi Dương hơi kém nhưng dây thần kinh vận động lại rất tốt.
Điện thoại đổ chuông. Đoạn Ngọc bắt máy mà không hề dời mắt khỏi Lưu Bùi Dương, nụ cười của y trở nên bí hiểm, “Hiệu quả không?”
Mộ Thanh Phong ngồi trong chiếc ô tô màu đen đậu bên ngoài trang viên Hoắc gia, nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, hắn nhíu mày trả lời, “Hiệu quả.”
“Ha ha… chuyện càng ngày càng hay ho.”
“Liệu có hơi quá không?” Mộ Thanh Phong chần chừ hỏi.
“Quá? Ha ha…” Ánh mắt Đoạn Ngọc lạnh thấu xương, “Chẳng phải nó muốn chơi một trận hoành tráng ở thủ đô sao? Tôi chỉ giúp nó đẩy một cái mà thôi.”
“Nhưng đối phương là Mặc gia…” Đắc tội Mặc gia đồng nghĩa với đắc tội cả chính giới, ngộ nhỡ có gì thì Đoạn Nghiêu đừng hòng sống nổi ở Trung Quốc.
“Nếu nó may thì lần này coi như là để nó hiểu mình đứng ở đâu, lấy trứng chọi đá ắt thất bại thảm hại; còn nếu không may, thì đó là do nó tự chuốc lấy.” Đoạn Ngọc nói vô tình.
“Nhưng ngộ nhỡ Mặc gia biết chúng ta chính là kẻ cung cấp thông tin cho Đoạn Nghiêu thì sao?” Đây mới là điều Mộ Thanh Phong lo lắng, chuyện năm đó dính líu quá rộng, Mặc gia và chính phủ cực kì nghiêm ngặt trong việc bảo mật nó, một tư liệu tuyệt mật như thế mà Ám Long lại biết, nếu họ phát hiện thì sợ là…
Nên nhớ, cho dù quyền lực của mi có mạnh thế nào, là hắc đạo hay là bạch đạo, thì quốc gia chính phủ vẫn mãi mãi đứng trên mi. Thực tế không giống phim truyện, nước mạnh mới có dân giàu, không đời nào có chuyện mi quyền lực đến mức cả quốc gia phải dè chừng mi. Chuyện hoang đường như thế mà tồn tại thì không phải là do họ không quản lý được mà là vì ở đâu cũng cần những thế lực đen như thế, nhiều phe nhiều phái thì sẽ có mâu thuẫn dẫn đến chiến tranh, và cái họ làm là thây kệ, để kẻ mạnh khác đến ổn định cục diện hỗn loạn đó. Nếu họ thật sự muốn diệt trừ thì tuy là tốn khá nhiều công sức và tiền tài nhưng chắc chắn vẫn sẽ thành công.
Phải hợp tác cùng có lợi mới là đúng đắn, chứ nếu lấy cứng chọi cứng thì bên thua tất nhiên sẽ là bên kiêu ngạo chủ quan.
“Yên tâm đi. Tôi sẽ không để nó có thời gian và sức lực kéo Ám Long xuống bùn.” Đoạn Ngọc tới bàn lấy một quả táo đỏ mọng, sau đó quay lại ban công rồi ném xuống ngay cạnh chỗ Lưu Bùi Dương đang nghỉ ngơi làm nước bắn tung tóe lên mặt hắn. Lưu Bùi Dương trừng lên, Đoạn Ngọc dùng khẩu hình bảo, “Bơi tiếp đi.”
Bố khỉ! Lưu Bùi Dương cầm táo lên chỉ muốn chọi luôn vào mặt y cho bõ ghét, thế nhưng cuối cùng hắn chỉ đành cắn một miếng táo rồi tiếp tục bơi, thôi kệ, rèn luyện cơ thể thì tốt cho hắn thôi, rồi cũng sẽ có ngày hắn xử đẹp Đoạn Tiểu Ngọc! Hắn bị giam cầm phi pháp lâu quá rồi! Bên học viện Lưu Tư Lan là Đoạn Nghiêu giải quyết giúp hắn hay sao đấy? Sao chưa thấy tin hắn mất tích?! Đừng nói là hắn chết cũng không ai biết đấy nhé!
Chẳng hiểu sao, Lưu Bùi Dương mơ hồ có cảm giác mình bị bán đứng…
“Dù sao chuyện này cũng đã vượt quá giới hạn, Ngọc thiếu.” Mộ Thanh Phong nghiêm túc nói, giữa hắc đạo và chính phủ luôn tồn tại một sự ăn ý, hành động của Đoạn Ngọc sắp không còn nằm trong tầm kiềm soát nữa rồi.
“Chỉ lần này thôi.” Đoạn Ngọc nói, chuyện này y chỉ có thể làm một lần mà thôi, y biết bí mật của Mặc gia cũng hoàn toàn là do tình cờ.
Kết thúc cuộc gọi, Mộ Thanh Phong hạ cửa kính xuống một chút để không khí trong lành bên ngoài ùa vào, hắn đay đay trán, vừa rồi hắn hơi có thái độ bất mãn và chất vấn. Nhưng Mộ Thanh Phong cũng hiểu, nếu lần này xảy ra hậu quả gì nghiêm trọng thì bản thân sẽ phải gánh một phần trách nhiệm. Biết rõ là không nên nhưng hắn vẫn gửi hồ sơ đó cho Đoạn Nghiêu…
Biết rõ là không nên nhưng hắn vẫn làm, có lẽ trong tiềm thức chính hắn cũng hy vọng Đoạn Nghiêu phá được lễ đính hôn này, tuy rằng làm vậy có hơi quá trớn, đây cùng lắm chỉ là đính hôn chứ không phải kết hôn, nhưng… Ai biết được.
Bình luận truyện