Gia Tộc Ma Cà Rồng 4: Sứ Mệnh Của Dòng Họ Van Alen
Chương 50: Schuyler
Cô cảm thấy thật không phải khi bỏ lại Bliss như vậy. Nhưng ngay lúc này vết thương trong lòng đang tấy đỏ khiến cô không thể nghĩ gì nữa bởi người cô luôn chờ đợi cả cuộc đời để trò chuyện... giờ đã tỉnh dậy. Còn sống. Allegra Van Alen vẫn còn sống. Bà đã mở mắt nửa giờ trước, và bà đã hỏi về con gái mình.
Khi cô bước qua cánh cửa kính của Bệnh Viện Giáo Hội New York, tiến tới thang máy phía sau nơi sẽ đưa cô tới thẳng khu vực chăm sóc vĩnh viễn, Schuyler tự hỏi đã bao ngày rồi, bao đêm rồi, bao nhiêu sinh nhật rồi, bao nhiêu Lễ tạ ơn và Giáng sinh cô dạo bước xuống hành lang le lói ánh điện của mấy cái bóng huỳnh quang, nồng nặc mùi chất khử trùng và phooc mon, đi dạo qua những nụ cười thương cảm của mấy cô y tá, mấy nhóm người nhốn nháo đang khóc lóc gần phòng đợi phẫu thuật, khuôn mặt họ buồn rầu và lo lắng.
Đã bao nhiều lần như vậy rồi?
Quá nhiều để có thể tính được. Quá nhiều để có thể ghi lại. Bời đó là tuổi thơ của cô, tuổi thơ gắn liền với cái trung tâm y tế này. Người quản gia đã dạy cô cách đi đứng, nói năng, còn Cordelia có mặt ở đấy là để chi trả các hoá đơn. Nhưng cô chưa bao giờ có một người mẹ. Chẳng có ai để hát những bài hát của cô khi ở trong nhà tắm, hay hôn lên trán cô lúc đi ngủ. Chẳng có ai để cùng giữ những bí mật, chẳng có ai để cùng cô “vật lộn” với tủ quần áo, chẳng có ai đóng sầm những cánh cửa khi có sự bất đồng về quan điểm, vô vàn cách thể hiện sự thân thiết giữa mẹ và con gái.
Chỉ có lúc này thôi.
- Cô đến nhanh thật đấy - cô y tá ở trong phòng chờ vừa cười vừa nói với cô. Cô dẫn Schuyler xuống hành lang để tới khu bệnh xá đặc biệt, nơi riêng tư và yên bình nhất thành phố New York này.
- Bà ấy đang đợi cô. Giống như một phép màu vậy. Các bác sĩ đang ở ngay gần đó - Cô y tá hạ thấp giọng. Họ nói có thể bà ấy sẽ được lên chương trình ti vi đó.
Schuyler không biết phải nói gì. Có điều gì đó không đúng.
- Đợi một chút. Tôi cần... tôi cần mua một chút đồ ở quầy cafe - Và cô né cô y tá rồi chạy như bay xuống tầng một. Cô đi qua cánh cửa xoay, khiến một vài bác sĩ thực tập đang tán dóc ở một góc khuất bất ngờ.
Cô không chắc chắn về việc mình có thể làm điều này hay không. Dường như điều này tốt đẹp đến mức cô không thể tin đó là sự thật và vẫn chưa thể đối mặt với nó. Cô gạt nước mắt và bước tới chỗ quầy cafe.
Cô mua một chai nước và một gói kẹo gôm, rồi quay trở lại. Cô y tá tốt bụng vẫn đang đợi cô.
- Không sao - cô nói với Schuyler - Tôi biết đó quả là một cú sốc. Nhưng vào trong đi. Sẽ ổn thôi mà. Bà ấy đang đợi cô.
Schuyler gật đầu.
- Cảm ơn - cô khẽ nói. Cô bước xuống hành lang. Mọi thứ vẫn y nguyên như cũ. Cửa sổ trông ra Cầu George Washington. Những đồ thị trên tấm bảng trắng với tên của các bệnh nhân, loại thuốc và bác sĩ phụ trách. Cuối cùng cô đã đứng trước cửa phòng bệnh của mẹ cô. Nó được mở hé, nên Schuyler có thể nghe thấy âm thanh đó.
Một giọng nói, du dương và trìu mến cất lên sau cánh cửa. Giọng nói ấy đang gọi tên cô thật nhẹ nhàng.
Giọng nói mà cô mới chỉ nghe thấy trong giấc mơ.
Giọng nói của mẹ cô.
Schuyler mở cánh cửa bước vào trong.
Khi cô bước qua cánh cửa kính của Bệnh Viện Giáo Hội New York, tiến tới thang máy phía sau nơi sẽ đưa cô tới thẳng khu vực chăm sóc vĩnh viễn, Schuyler tự hỏi đã bao ngày rồi, bao đêm rồi, bao nhiêu sinh nhật rồi, bao nhiêu Lễ tạ ơn và Giáng sinh cô dạo bước xuống hành lang le lói ánh điện của mấy cái bóng huỳnh quang, nồng nặc mùi chất khử trùng và phooc mon, đi dạo qua những nụ cười thương cảm của mấy cô y tá, mấy nhóm người nhốn nháo đang khóc lóc gần phòng đợi phẫu thuật, khuôn mặt họ buồn rầu và lo lắng.
Đã bao nhiều lần như vậy rồi?
Quá nhiều để có thể tính được. Quá nhiều để có thể ghi lại. Bời đó là tuổi thơ của cô, tuổi thơ gắn liền với cái trung tâm y tế này. Người quản gia đã dạy cô cách đi đứng, nói năng, còn Cordelia có mặt ở đấy là để chi trả các hoá đơn. Nhưng cô chưa bao giờ có một người mẹ. Chẳng có ai để hát những bài hát của cô khi ở trong nhà tắm, hay hôn lên trán cô lúc đi ngủ. Chẳng có ai để cùng giữ những bí mật, chẳng có ai để cùng cô “vật lộn” với tủ quần áo, chẳng có ai đóng sầm những cánh cửa khi có sự bất đồng về quan điểm, vô vàn cách thể hiện sự thân thiết giữa mẹ và con gái.
Chỉ có lúc này thôi.
- Cô đến nhanh thật đấy - cô y tá ở trong phòng chờ vừa cười vừa nói với cô. Cô dẫn Schuyler xuống hành lang để tới khu bệnh xá đặc biệt, nơi riêng tư và yên bình nhất thành phố New York này.
- Bà ấy đang đợi cô. Giống như một phép màu vậy. Các bác sĩ đang ở ngay gần đó - Cô y tá hạ thấp giọng. Họ nói có thể bà ấy sẽ được lên chương trình ti vi đó.
Schuyler không biết phải nói gì. Có điều gì đó không đúng.
- Đợi một chút. Tôi cần... tôi cần mua một chút đồ ở quầy cafe - Và cô né cô y tá rồi chạy như bay xuống tầng một. Cô đi qua cánh cửa xoay, khiến một vài bác sĩ thực tập đang tán dóc ở một góc khuất bất ngờ.
Cô không chắc chắn về việc mình có thể làm điều này hay không. Dường như điều này tốt đẹp đến mức cô không thể tin đó là sự thật và vẫn chưa thể đối mặt với nó. Cô gạt nước mắt và bước tới chỗ quầy cafe.
Cô mua một chai nước và một gói kẹo gôm, rồi quay trở lại. Cô y tá tốt bụng vẫn đang đợi cô.
- Không sao - cô nói với Schuyler - Tôi biết đó quả là một cú sốc. Nhưng vào trong đi. Sẽ ổn thôi mà. Bà ấy đang đợi cô.
Schuyler gật đầu.
- Cảm ơn - cô khẽ nói. Cô bước xuống hành lang. Mọi thứ vẫn y nguyên như cũ. Cửa sổ trông ra Cầu George Washington. Những đồ thị trên tấm bảng trắng với tên của các bệnh nhân, loại thuốc và bác sĩ phụ trách. Cuối cùng cô đã đứng trước cửa phòng bệnh của mẹ cô. Nó được mở hé, nên Schuyler có thể nghe thấy âm thanh đó.
Một giọng nói, du dương và trìu mến cất lên sau cánh cửa. Giọng nói ấy đang gọi tên cô thật nhẹ nhàng.
Giọng nói mà cô mới chỉ nghe thấy trong giấc mơ.
Giọng nói của mẹ cô.
Schuyler mở cánh cửa bước vào trong.
Bình luận truyện