Giám Đốc! Anh Đã Sai
Chương 16: Cô - là của - tôi
Mộc Dung xin lỗi thời gian qua Mộc Dung không thể đăng truyện thường xuyên được , công việc quá nhiều nên có những lúc quên luôn phải ra chap mới . Mộc Dung xin lỗi các bạn rất nhiều . Mong các bạn thông cảm cho Mộc Dung nha . Mộc Dung không bỏ truyện chỉ là ra hơi bị chậm trễ thôi ... hix hix .
Cảm ơn các bạn đã luôn quan tâm theo dõi truyện của Mộc Dung
Sau đây xin mời các bạn tiếp tục truyện .
___________________________
Trời hôm nay đã bắt đầu chớm thu rồi , lá vàng rơi trên tất xả mọi nẻo đường , bên cửa sổ người con gái yêu kiều đang nhìn say đấm một nơi không hề định thần .
Đối diện công ty là trường đại học danh tiếng ,mùa cắp sách đến trường đã đến , Viên Viên nhìn chầm chầm ngoài cửa sổ ánh mắt tiếc núi hiện rõ trên khuông mặt cô . Cô có rất nhiều giấc mơ , cô mơ mình được gặp ba mẹ , cô mơ được ba mẹ dẫn đến trường , cô mơ sẽ được ba mẹ chụp hình chung khi tốt nghiệp và cô mơ sẽ được vào trường đại học mà mình thích . Nhưng , tất cả chỉ là mơ khi cô là một đứa trẻ mồ côi , phải nghỉ học bỏ lỡ cơ hội vào đại học để lo cho cuộc sống mu sinh này . Và rồi mọi việc càng thay đổi hơn khi cô gặp Ngjiiêm Khanh .
Tâm hồn của Viên Viên lúc này đang chiềm trong một hồi ức buồn . Viên Viên không hề biết rằng hành động của cô từ lâu đã gây chú ý đến Nghiêm Khanh . Hắn bỏ sắp tài liệu xuống , tiện tay chỉnh lại bộ vest khẻ đứng dậy , phong thái uy quyền tiến về phía cô gái đang đứng ngây ngốc kia .
Hắn đang tò mò rằng cô đang nhìn gì mà chăm chú đến nổi không hề biết rằng hắn đang khó chịu .
Từ ánh mắt của Viên Viên nhìn hắn tự biết được cô đang nhìn ngôi trường đối diện công ty . Ánh mắt hắn có chút căm ghét , cô to gan dám không để ý đến hắn mà dồn hết lực nhìn về nơi kia .
_ Cô nhìn gì ? - Nghiêm Khanh giọng lạnh giận dỗi nói bên tai của Viên Viên .
_ Ớ ! Xin lỗi tôi , tôi. Tôi không nhìn gì hết - tiếng nói của Nghiêm Khanh làm cho Viên Viên giật mình liền cuối đầu xuống ra vẻ sợ hãi , ánh mắt thương tiếc mấy chóc đã biến mất ngay .
Điều này làm cho Nghiêm Khanh tức giận hơn . Hắn không khoan nhượng liền uy vũ dùng tay bốp lấy đôi má của Viên Viên, lực bốp rất mạnh làm cho khuông mặt cô biến dị , làm cô ngẫng đầu hết cở . Viên Viên đau đến nổi mặt đỏ lên , trán nhăn hết cở và rồi đến khi chịu không nổi thì những giọt nước mắt kia mới trào ra không ngừng nghĩ .
_ KHÔNG KHÓC ! Khốn khiếp , Cô nín không ! - Nghiêm Khanh thấy những giọt nước mắt ấy , lòng liền nổi cơn điên quát thật lớn vào mặt của Viên Viên .
Điều này làm cho Viên Viên càng thêm hoản sợ , lại càng đâu thêm hơn nữa khi Nghiêm Khanh càng không ngừng bóp mạnh hai má của cô khiến cô đau buốt . Nước mắt càng thêm nhiều .
_ Cô nhớ cho rõ ! Cô .... là của Tôi .... cô đừng nghỉ sẽ nhìn và ngắm bất kì thằng đàn ông nào khác , Hậu quả ! Cả cô và tên đó sẽ sống không yên đâu . Nhớ đó ! - nghiếng mạnh hàm rằng. Nghiêm Khanh liện Viên Viên Viên qua một bên hùng hổ quát mắng .
Viên Viên bị xô ngã nhào xuống đất khiến cổ tay cô chóng mạnh quá có dấu hiệu bị bông gân . và đôi má kia bị bốp quá mạnh nên nó đỏ đầm hiện mấy dấu tay của Nghiêm Khanh , và có chịu chứng bắt đầu xưng lên . Viên Viên không dám khóc thành tiếng , cô cắn đô môi của mình có gắng gồng mạnh người chịu đựng cơn đau đó .
Nghiêm Khanh tức giận bỏ mặt cô ở đó , thản nhiên đi ra khỏi phòng , mặc kệ cô đau đến muốn ngất xỉu .
Đến khi trời đã tối đèn đường đã lên hết , Viên Viên mới tỉnh lại . Gượng sức cố gắng đứng dậy. Cô lảo đảo cố bước đi .
Có lẽ trời rất tối nên cô không thể nhìn thấy mình lúc này như thế nào . chỉ cắm đầu đi . Bảo vệ thấy cô liền ngạc nhiên . Có ý muốn chạy lại giúp đỡ nhưng chợt nhớ đến đây là người phụ nữ của Giám Đốc , ý tốt có thể thành tai họa , nên họ chỉ dám đứng nhìn cô từ xa với ánh mắt vô cùng thương xót .
Cảm ơn các bạn đã luôn quan tâm theo dõi truyện của Mộc Dung
Sau đây xin mời các bạn tiếp tục truyện .
___________________________
Trời hôm nay đã bắt đầu chớm thu rồi , lá vàng rơi trên tất xả mọi nẻo đường , bên cửa sổ người con gái yêu kiều đang nhìn say đấm một nơi không hề định thần .
Đối diện công ty là trường đại học danh tiếng ,mùa cắp sách đến trường đã đến , Viên Viên nhìn chầm chầm ngoài cửa sổ ánh mắt tiếc núi hiện rõ trên khuông mặt cô . Cô có rất nhiều giấc mơ , cô mơ mình được gặp ba mẹ , cô mơ được ba mẹ dẫn đến trường , cô mơ sẽ được ba mẹ chụp hình chung khi tốt nghiệp và cô mơ sẽ được vào trường đại học mà mình thích . Nhưng , tất cả chỉ là mơ khi cô là một đứa trẻ mồ côi , phải nghỉ học bỏ lỡ cơ hội vào đại học để lo cho cuộc sống mu sinh này . Và rồi mọi việc càng thay đổi hơn khi cô gặp Ngjiiêm Khanh .
Tâm hồn của Viên Viên lúc này đang chiềm trong một hồi ức buồn . Viên Viên không hề biết rằng hành động của cô từ lâu đã gây chú ý đến Nghiêm Khanh . Hắn bỏ sắp tài liệu xuống , tiện tay chỉnh lại bộ vest khẻ đứng dậy , phong thái uy quyền tiến về phía cô gái đang đứng ngây ngốc kia .
Hắn đang tò mò rằng cô đang nhìn gì mà chăm chú đến nổi không hề biết rằng hắn đang khó chịu .
Từ ánh mắt của Viên Viên nhìn hắn tự biết được cô đang nhìn ngôi trường đối diện công ty . Ánh mắt hắn có chút căm ghét , cô to gan dám không để ý đến hắn mà dồn hết lực nhìn về nơi kia .
_ Cô nhìn gì ? - Nghiêm Khanh giọng lạnh giận dỗi nói bên tai của Viên Viên .
_ Ớ ! Xin lỗi tôi , tôi. Tôi không nhìn gì hết - tiếng nói của Nghiêm Khanh làm cho Viên Viên giật mình liền cuối đầu xuống ra vẻ sợ hãi , ánh mắt thương tiếc mấy chóc đã biến mất ngay .
Điều này làm cho Nghiêm Khanh tức giận hơn . Hắn không khoan nhượng liền uy vũ dùng tay bốp lấy đôi má của Viên Viên, lực bốp rất mạnh làm cho khuông mặt cô biến dị , làm cô ngẫng đầu hết cở . Viên Viên đau đến nổi mặt đỏ lên , trán nhăn hết cở và rồi đến khi chịu không nổi thì những giọt nước mắt kia mới trào ra không ngừng nghĩ .
_ KHÔNG KHÓC ! Khốn khiếp , Cô nín không ! - Nghiêm Khanh thấy những giọt nước mắt ấy , lòng liền nổi cơn điên quát thật lớn vào mặt của Viên Viên .
Điều này làm cho Viên Viên càng thêm hoản sợ , lại càng đâu thêm hơn nữa khi Nghiêm Khanh càng không ngừng bóp mạnh hai má của cô khiến cô đau buốt . Nước mắt càng thêm nhiều .
_ Cô nhớ cho rõ ! Cô .... là của Tôi .... cô đừng nghỉ sẽ nhìn và ngắm bất kì thằng đàn ông nào khác , Hậu quả ! Cả cô và tên đó sẽ sống không yên đâu . Nhớ đó ! - nghiếng mạnh hàm rằng. Nghiêm Khanh liện Viên Viên Viên qua một bên hùng hổ quát mắng .
Viên Viên bị xô ngã nhào xuống đất khiến cổ tay cô chóng mạnh quá có dấu hiệu bị bông gân . và đôi má kia bị bốp quá mạnh nên nó đỏ đầm hiện mấy dấu tay của Nghiêm Khanh , và có chịu chứng bắt đầu xưng lên . Viên Viên không dám khóc thành tiếng , cô cắn đô môi của mình có gắng gồng mạnh người chịu đựng cơn đau đó .
Nghiêm Khanh tức giận bỏ mặt cô ở đó , thản nhiên đi ra khỏi phòng , mặc kệ cô đau đến muốn ngất xỉu .
Đến khi trời đã tối đèn đường đã lên hết , Viên Viên mới tỉnh lại . Gượng sức cố gắng đứng dậy. Cô lảo đảo cố bước đi .
Có lẽ trời rất tối nên cô không thể nhìn thấy mình lúc này như thế nào . chỉ cắm đầu đi . Bảo vệ thấy cô liền ngạc nhiên . Có ý muốn chạy lại giúp đỡ nhưng chợt nhớ đến đây là người phụ nữ của Giám Đốc , ý tốt có thể thành tai họa , nên họ chỉ dám đứng nhìn cô từ xa với ánh mắt vô cùng thương xót .
Bình luận truyện