Giám Đốc! Anh Đã Sai
Chương 17: Cố gắng trốn (1)
Xuống khỏi thang máy công ty , trong đầu của Viên Viên lúc này chỉ muốn kiếm một nơi nào đó trốn đi thật xa , không xuất hiện trên cõi đời này , không để cho tên ác ma kia biết . Viên Viên trong đầu hoản loạn vô cùng .
Cô hiện tại không biết phải đi về đâu . Hố Gia ? Không được cô đã biến mất vô cớ giờ mang bộ dạng này gặp họ có phải là quá ê hèn . Về cô nhi viện ? Càng không được ! Nghiêm Khanh biết rõ nơi cô nhi viện mà cô lớn lên , cô về đó cũng giống như trốn mà không trốn . Hắn sẽ cử người tới bắt cô trong vòng vài giờ thôi .
Suy nghĩ trong đầu mọi cách nhưng chẳng có nơi nào để cô có thể đi , thì trước mắt cô đã có 1 đám người mặt áo đen đứng đợi từ bao giờ , nhìn qua thôi đã biết là thuộc hạ của Nghiêm Khanh rồi . Ánh mắt Viên Viên trùng xuống .
_ Khốn khiếp ? Chỉ mới nghỉ thôi mà đã vỡ mộng rồi ! Nghiêm Khanh kiếp trước tôi thù oán gì với anh hay sao mà giờ lại gặp anh cơ chứ . Đúng là khốn khiếp mà - Viên Viên đứng trước mặt của đám vệ sĩ buông miệng chửi thẳng vào mặt chủ nhân của họ , đám vệ sĩ chỉ dám nhìn nhau mấy giây rồi trở lại trạng thái bình thường.
Viên Viên hai tay ôm mai gò má đau buốt của cô đi ra khỏi của lòng cực tức tối với đám vệ sĩ sau lưng . cô coi bọn họ như đám cô hồn vất vưỡnglúc nào cũng lẽo đẽo sau lưng .
Chiếc xe sáng trọng đưa Viên Viên về đến biệt thự Nghiêm Gia nơi Nghiêm Khanh đang ở . Cô bước vào nhà với trạng thái cực kì lo âu . Giờ này cũng trễ chắc là tên đó đã ngủ , nên cô róng rén đi vào nhà . Nhưng suy đoán của cô sai hoàn toàn , tên ác ma ấy không hề ngủ , mà đang ngồi ở ghế chính đợi cô với khuông mặt đang rất sát khí .
Viên Viên hai tay vẫn ôm mặt không buông nhìn hắn với ánh mắt oán trách vô cùng . 4 con mắt nhìn nhau không ai mở miệng nói lời nào . Nghiêm Khanh vẫn sắt mặt lạnh như băng mà nhìn Viên Viên một hồi rất lâu . Rồi hắn đứng dậy bỏ đi lên lầu mặt kệ Viên Viên .
Viên Viên càng tức giận hơn nữa , cô nhớ lại hồi trưa , rõ là cô chỉ đang tiếc núi muốn được đi học thôi nhưng sao Nghiêm Khanh lại tỏ thái độ như cô đang ngắm trai , lại mạnh tay không thương tiếc khiến cho gương mặt cô như thế này .
Viên Viên lòng tự trọng cũng cao không kém , cô bất cần đi lên lầu . đi thẳng vào phòng tắm nhìn mofnh trong gương lúc này cô vô cùng hoản hốt khi gương mặt của cô nó cũng đã biến dạng hoàn toàn vết bầm tím trên mặt cô để lại rất sâu chả trách là nó lại đau đến như vậy .
Viên Viên nhìn trong gương nhìn mình nhìn bản thân càng thêm tức giận , từ nhỏ đến giờ cô chả sợ một ai nay vô duyên vô cớ bị tên ác ma này bắt về lại còn bị hành hạ khiến nhan sắc cô như vậy liền ý định muốn trốn rất nhanh hiện rõ trên đầu cô .
Đang trong cơn suy nghĩ về việc đào tẩu , thì tiếng cửa phòng cô vang lên . Viên Viên tưởng Nghiêm Khanh lại đến quấy nhiểu liền nhanh tay nhấn nút khóa cửa buồng tấm lại .
Bên ngoài tiếng bước chân đi tới ngày càng gần , Viên Viên nét mặt ngày càng khó coi hơn . cô nhìn chầm chầm vào chốt cửa. , Giống như một điều gì đó rất đáng sợ sắp xảy ra .
Tiếng bước chân đã dừng ngay cửa , tim của Viên Viên đập liên hồi , cơn sợ hãi kéo đến , cô nhớ đến mọi việc lúc trưa , ánh mắt tức giân , sự tàn độc của bàn tay , lý trí bị đánh mất , nó làm cho Viên Viên không thể thở được .
Đôi mắt cửa cô bắt đầu đỏ lên , một giọt rồi hai giọt nước mắt tự nhiên chảy xuống . cô không dám đối mặt với Nghiêm Khanh nữa , Cô sợ rồi .
Tiếng bàn tay chạm vào tay nắm cửa , vặng vặng nắm cửa . Người bên ngoài lắc rất manh nắm cửa . Viên Viên tinh thần càng thêm bấn loạn hơn nữa .
Sau đó là tiếng gõ cửa rất lớn , nó làm cho Viên Viên giật mình . Cô nuốt chậm nước bọt , cổ họng như bị mắc nghẹn ngay cả nước bọt mà còn khó nuốt đến như vậy .
Tiếng gõ cửa ngày càng mạnh hơn , đồn dập hơn Viên Viên nín thở từ lúc nào không biết . Cô cố gắng lấy hết tinh thần để mở cửa . Trước cũng chết , sau cũng chết vậy thì chết nhanh một chút cho khỏe người , đầu Viên Viên hiện lên câu nói này , có vẻ câu nói này ngay lúc này là động lực lớn nhất cho Viên Viên để có đủ dũng cảm mà mở cánh cửa ra .
Bàn tay run run của Viên Viên từ từ tiếng đến nắm cửa , Đôi mắt nhắm lại không dám nhìn về phía trước , lại nuốt thêm một ngụm nước bọt rồi mạnh dạng hơn mở cửa phòng tắm ra .
Tay thì mở cửa ra. Mắt thì vẫn nhắm , Viên Viên sợ phải đối diện với điều cô đang nghỉ đến . Cố gắng hết sức để mở mắt ra , bên kia chẳng thấy phản ứng gì xem ra là rất tức giận rồi . Mj mỨt của Viên Viedn từ từ hé mở
Con ngươi càng to hơn , bự hơn , con mắt càng trợn tròn hết cở , vẻ mặt kinh ngạc hiện rõ trên khuông mặt của Viên Viên
Cô hiện tại không biết phải đi về đâu . Hố Gia ? Không được cô đã biến mất vô cớ giờ mang bộ dạng này gặp họ có phải là quá ê hèn . Về cô nhi viện ? Càng không được ! Nghiêm Khanh biết rõ nơi cô nhi viện mà cô lớn lên , cô về đó cũng giống như trốn mà không trốn . Hắn sẽ cử người tới bắt cô trong vòng vài giờ thôi .
Suy nghĩ trong đầu mọi cách nhưng chẳng có nơi nào để cô có thể đi , thì trước mắt cô đã có 1 đám người mặt áo đen đứng đợi từ bao giờ , nhìn qua thôi đã biết là thuộc hạ của Nghiêm Khanh rồi . Ánh mắt Viên Viên trùng xuống .
_ Khốn khiếp ? Chỉ mới nghỉ thôi mà đã vỡ mộng rồi ! Nghiêm Khanh kiếp trước tôi thù oán gì với anh hay sao mà giờ lại gặp anh cơ chứ . Đúng là khốn khiếp mà - Viên Viên đứng trước mặt của đám vệ sĩ buông miệng chửi thẳng vào mặt chủ nhân của họ , đám vệ sĩ chỉ dám nhìn nhau mấy giây rồi trở lại trạng thái bình thường.
Viên Viên hai tay ôm mai gò má đau buốt của cô đi ra khỏi của lòng cực tức tối với đám vệ sĩ sau lưng . cô coi bọn họ như đám cô hồn vất vưỡnglúc nào cũng lẽo đẽo sau lưng .
Chiếc xe sáng trọng đưa Viên Viên về đến biệt thự Nghiêm Gia nơi Nghiêm Khanh đang ở . Cô bước vào nhà với trạng thái cực kì lo âu . Giờ này cũng trễ chắc là tên đó đã ngủ , nên cô róng rén đi vào nhà . Nhưng suy đoán của cô sai hoàn toàn , tên ác ma ấy không hề ngủ , mà đang ngồi ở ghế chính đợi cô với khuông mặt đang rất sát khí .
Viên Viên hai tay vẫn ôm mặt không buông nhìn hắn với ánh mắt oán trách vô cùng . 4 con mắt nhìn nhau không ai mở miệng nói lời nào . Nghiêm Khanh vẫn sắt mặt lạnh như băng mà nhìn Viên Viên một hồi rất lâu . Rồi hắn đứng dậy bỏ đi lên lầu mặt kệ Viên Viên .
Viên Viên càng tức giận hơn nữa , cô nhớ lại hồi trưa , rõ là cô chỉ đang tiếc núi muốn được đi học thôi nhưng sao Nghiêm Khanh lại tỏ thái độ như cô đang ngắm trai , lại mạnh tay không thương tiếc khiến cho gương mặt cô như thế này .
Viên Viên lòng tự trọng cũng cao không kém , cô bất cần đi lên lầu . đi thẳng vào phòng tắm nhìn mofnh trong gương lúc này cô vô cùng hoản hốt khi gương mặt của cô nó cũng đã biến dạng hoàn toàn vết bầm tím trên mặt cô để lại rất sâu chả trách là nó lại đau đến như vậy .
Viên Viên nhìn trong gương nhìn mình nhìn bản thân càng thêm tức giận , từ nhỏ đến giờ cô chả sợ một ai nay vô duyên vô cớ bị tên ác ma này bắt về lại còn bị hành hạ khiến nhan sắc cô như vậy liền ý định muốn trốn rất nhanh hiện rõ trên đầu cô .
Đang trong cơn suy nghĩ về việc đào tẩu , thì tiếng cửa phòng cô vang lên . Viên Viên tưởng Nghiêm Khanh lại đến quấy nhiểu liền nhanh tay nhấn nút khóa cửa buồng tấm lại .
Bên ngoài tiếng bước chân đi tới ngày càng gần , Viên Viên nét mặt ngày càng khó coi hơn . cô nhìn chầm chầm vào chốt cửa. , Giống như một điều gì đó rất đáng sợ sắp xảy ra .
Tiếng bước chân đã dừng ngay cửa , tim của Viên Viên đập liên hồi , cơn sợ hãi kéo đến , cô nhớ đến mọi việc lúc trưa , ánh mắt tức giân , sự tàn độc của bàn tay , lý trí bị đánh mất , nó làm cho Viên Viên không thể thở được .
Đôi mắt cửa cô bắt đầu đỏ lên , một giọt rồi hai giọt nước mắt tự nhiên chảy xuống . cô không dám đối mặt với Nghiêm Khanh nữa , Cô sợ rồi .
Tiếng bàn tay chạm vào tay nắm cửa , vặng vặng nắm cửa . Người bên ngoài lắc rất manh nắm cửa . Viên Viên tinh thần càng thêm bấn loạn hơn nữa .
Sau đó là tiếng gõ cửa rất lớn , nó làm cho Viên Viên giật mình . Cô nuốt chậm nước bọt , cổ họng như bị mắc nghẹn ngay cả nước bọt mà còn khó nuốt đến như vậy .
Tiếng gõ cửa ngày càng mạnh hơn , đồn dập hơn Viên Viên nín thở từ lúc nào không biết . Cô cố gắng lấy hết tinh thần để mở cửa . Trước cũng chết , sau cũng chết vậy thì chết nhanh một chút cho khỏe người , đầu Viên Viên hiện lên câu nói này , có vẻ câu nói này ngay lúc này là động lực lớn nhất cho Viên Viên để có đủ dũng cảm mà mở cánh cửa ra .
Bàn tay run run của Viên Viên từ từ tiếng đến nắm cửa , Đôi mắt nhắm lại không dám nhìn về phía trước , lại nuốt thêm một ngụm nước bọt rồi mạnh dạng hơn mở cửa phòng tắm ra .
Tay thì mở cửa ra. Mắt thì vẫn nhắm , Viên Viên sợ phải đối diện với điều cô đang nghỉ đến . Cố gắng hết sức để mở mắt ra , bên kia chẳng thấy phản ứng gì xem ra là rất tức giận rồi . Mj mỨt của Viên Viedn từ từ hé mở
Con ngươi càng to hơn , bự hơn , con mắt càng trợn tròn hết cở , vẻ mặt kinh ngạc hiện rõ trên khuông mặt của Viên Viên
Bình luận truyện