Giản Tâm

Chương 1: Mới Đến Nước Ngoài





Phi cơ vững vàng hạ cánh, trượt thêm một đoạn nữa trên sân rồi mới từ từ dừng lại, bên trong đài phát thanh truyền ra tiếng cười của cơ trưởng, Giản Diêu tháo bịt mắt xuống, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa cổ.

Trong bóng đêm, khắp nơi đều là những chấm sáng le lói của hằng ha các vì sao, trên đường bay liên tục có phi cơ hạ cánh, đến giờ này mà vẫn nhộn nhịp bận rộn như cũ.

Giản Diêu mở điện thoại ra, trên màn hình đã tự động đổi thành thời gian địa điểm ở Paris, chưa gì mà mười rưỡi tối rồi.

Tin nhắn Wechat của Triệu Hữu Minh đã được gửi từ nửa tiếng trước: "Anh đến sân bay rồi, em cứ trực tiếp cầm hành lý đi ra, anh ở cửa sân bay đợi em."
Giản Diêu trả lời một câu: "Vâng", đứng dậy cầm hành lý cá nhân, đi theo đám đông về phía cửa cabin.

Mới giữa tháng tám, thời tiết ban đêm Paris không nóng lắm, Giản Diêu lấy ra từ balo tùy thân một cái áo khoác mỏng mặc vào, trong lúc chờ hành lý được vận chuyển đến lại nhắn tin cho Khương Thục Viện: "Con đến Paris rồi."
Trong nước lúc này còn chưa đến rạng sáng 5 giờ, vốn tưởng rằng Khương Thục Viện sẽ không đọc tin nhắn, năm phút sau, lại có tin nhắn trả lời, chỉ có một từ lãnh đạm "Ừ."
Khương Thục Viện là mẹ nuôi y, từ năm 7 tuổi y được đón trở về Khương gia, suốt mười một năm đến tận bây giờ, phương thức ở chung của hai mẹ con vẫn là như thế, không xa không gần, không mặn không nhạt, khách khách khí khí, cũng chẳng bất hòa, tựa như hai người xa lạ cùng chung sống dưới một mái hiên.

Giản Diêu lỡ đễnh tắt màn hình điện thoại, không trả lời.


Đẩy xe hành lý vừa mới nhận ở cửa máy, lập tức có người vẫy tay gào to gọi tên y, Giản Diêu nhìn qua, đúng thật là người bạn Triệu Hữu Minh hồi nhỏ chơi với y, đã nhiều năm không gặp.

Trước tiên Triệu Hữu Minh đi đến, cho Giản Diêu một cái ôm nhiệt tình rồi đón lấy hành lý của y.

Ngồi trên tàu cao tốc, hai người bắt đầu nói chuyện phiếm, Triệu Hữu Minh nói cực kỳ lắm, lải nhải dặn dò Giản Diêu một đống việc vặt vãnh cần phải làm, Giản Diêu yên lặng nghe, ngẫu nhiên gật đầu một cái, cũng không nói nhiều.

Nói đến quá trình đăng kí trường học, Triệu Hữu Minh cảm thán nói: "Anh không nghĩ rằng em cũng đến đại học công lập, còn tưởng là em sẽ bắt đầu học ở học viện kỹ thuật cơ."
Giản Diêu cũng không dè chừng, nhàn nhạt giải thích: "Trường đó quá đắt, đại học công lập không phải đóng học phí."
Triệu Hữu Minh kinh ngạc nhìn y, há miệng thở dốc, cuối cùng không nói gì.

Bọn họ đều từ một cô nhi viện đi ra, không giống như Triệu Hữu Minh bị lãng một bên tai, tay trái còn có chút vấn đề, ít ra Giản Diêu lúc ở trong cô nhi viện còn có một thân thể khỏe mạnh, hơn nữa còn là một bé trai xinh đẹp.

Lúc một tuổi y bị ném đến cửa cô nhi viện, không tới nửa tháng đã được người nhận nuôi, lúc y năm tuổi vợ chồng nhận nuôi y cuối cùng cũng có con đẻ, họ nói tính cách của Giản Diêu bất thường, có khuynh hướng tự bế nên lại vứt bỏ y một lần nữa.

Giản Diêu bị đưa về cô nhi viện, bởi vì y ít nói nên đối với bất kỳ kẻ nào cũng trưng ra thái độ hờ hững, chẳng có người nào dám nhận y, mãi đến năm bảy tuổi, Khương Thục Viện đi vào cô nhi viện, dẫn theo y ra ngoài.

Hai năm kia ở cô nhi viện, chỉ có Triệu Hữu Minh tính cách tùy tiện mới chơi được với Giản Diêu, Triệu Hữu Minh lớn hơn Giản Diêu hai tuổi, sau khi Giản Diêu được nhận nuôi lần thứ hai, vận khí anh cũng rất tốt, được hai vị giáo sư trung niên không có con cái đón về nhà, lúc anh học cao trung thì sang bên này học tập, nhiều năm như vậy vẫn không mất liên lạc với Giản Diêu, là một trong số ít bạn bè của Giản Diêu.

Không thể trách Triệu Hữu Minh kinh ngạc như vậy, Khương gia nổi tiếng là nhà có tiền, là gia tộc có xí nghiệp đứng đầu bản địa, chẳng ai không biết, nhưng bây giờ Giản Diêu nói, y vì tiết kiệm tiền mới chọn đại học công lập.

Đương nhiên, ai cũng có nỗi niềm khó nói, thời gian bên ngoài Giản Diêu sống khá tốt, sâu bên trong rốt cuộc là như thế nào, cũng thật khó để mà giãi bày, bằng không cũng chẳng đến tận ngày hôm nay rồi vẫn chưa đổi họ, vẫn còn dùng tên người nhận nuôi trước kia đặt cho.

Triệu Hữu Minh cũng không phải người không có mắt nhìn, tội gì đi bóc trần vết sẹo của kẻ khác.

Giản Diêu cũng không cảm thấy khó xử, nếu như không phải muốn cách xa gia đình này một chút thì y sẽ không ra khỏi thủ đô.

Rốt cuộc vẫn học ở chỗ này, mặc dù không cần đóng học phí, nhưng tiền phí sinh hoạt vẫn rất cao, trước mắt không thể hoàn toàn độc lập tài chính, y vẫn phải dùng tiền của Khương gia, chỉ có thể cố gắng tiêu ít một chút, sau này mới có thể nhanh chóng trả hết được.

Xuống tàu cao tốc, lại chuyển sang tàu điện ngầm, cuối cùng cũng đến chỗ ở trước mười hai giờ.


Phòng ở này Triệu Hữu Minh đã giúp y chọn trước, còn ứng tiền ra thế chấp thuê phòng một tháng cho y, Triệu Hữu Minh giúp Giản Diêu dọn hành lý lên chung cư, giải thích với y: "Vừa đúng lúc có học trưởng anh quen biết, năm nay học xong tiến sĩ sẽ về nước, phòng ở cũng bỏ trống.

Hơn nữa, vị trí địa lý nơi này không tồi, đi năm phút là đến trạm tàu điện ngầm, đứng ở trên ban công còn có thể nhìn thấy tháp Eiffel, cách trường học của em cũng gần, phòng khá nhỏ, cũng không tính là đắt, còn được sửa phòng, không vượt qua dự toán của em đâu, em cứ yên tâm mà ở."
"Cảm ơn." Giản Diêu nói cực kỳ chân thành.

"Khách sáo cái gì." Triệu Hữu Minh nhếch miệng cười, anh đã coi Giản Diêu thành em trai từ lâu, tính cách của Giản Diêu chỉ hơi rầu rĩ một chút thôi, có chỗ nào giống tự bế chứ, người nhận nuôi đã vứt bỏ y lần nữa thì thôi đi, lại còn chụp cái mũ như vậy cho người ta, đó mới là cái loại thiếu đạo đức.

Cấu trúc của căn chung cư kiểu cũ này có hơi phức tạp, sau khi vào cửa trước tiên phải leo lên cái cầu thang to đùng ở tầng một thì mới đi vào được cái thang máy lắc lư lảo đảo này.

Cái thang máy cổ lỗ sĩ này chỉ có thể chứa hai người đi lên tầng 4, sau đó vẫn còn phải leo hai tầng cầu thang bộ nữa mới đến được tầng thượng Giản Diêu thuê.

Tầng thượng chỉ có ba căn phòng, phòng của Giản Diêu là căn trong cùng hành lang, Triệu Hữu Minh nói cho y: "Người thuê phòng bên cạnh em cũng là người Trung Quốc, con gái, cùng trường với em đó, cô ấy đến được mấy năm rồi, có việc thì có thể tìm chị ấy giúp đỡ em."
Giản Diêu gật đầu, nhận lấy chìa khóa Triệu Hữu Minh đưa, mở cửa.

Căn phòng xác thật không lớn lắm, nhưng cũng không quá nhỏ, nhìn qua thì cũng phải gần 30 mét vuông, đến chim sẻ tuy nhỏ còn có đầy đủ ngũ tạng, vào cửa tay trái chính là phòng bếp, theo lối kiến trúc mở, bên cạnh phòng bếp chính là một gian phòng tắm rất nhỏ, trong phòng bày một cái giường đôi, bàn đọc sách cùng một cái tủ quần áo, cũng không có nội thất nào khác.

Bên ngoài phòng ngủ là một cái ban công nho nhỏ, như lời Triệu Hữu Minh nói, đúng thật là có thể nhìn thấy ánh đèn tháp Eiffel lập lòe nơi xa.

Giản Diêu chẳng có chỗ nào là không hài lòng, y lại nói lời cảm ơn với Triệu Hữu Minh một lần nữa, Triệu Hữu Minh nhắc nhở y: "Chỗ anh ở cách nơi này của em có ba trạm xe, cần gì thì lúc nào cũng có thể liên hệ với anh, ở dưới tầng có hai cái siêu thị nhỏ, xa một chút còn có Walmart lớn, Auchan cùng IKEA.

Em thiếu cái gì cứ trực tiếp đi mua là được, sáng mai anh lại đến làm với em."
Thời gian không còn sớm, Triệu Hữu Minh bàn giao xong việc liền tạm biệt, Giản Diêu cũng không ủ rũ nữa, mở toàn bộ hành lý ra, lần lượt sắp xếp từng cái một.

Kỳ thật đồ đạc y mang theo không nhiều lắm, ngoại trừ quần áo cùng sách vở thì căn bản cũng không còn gì khác, dưới một đầu hành lý là bùa bình an mà bà nội Khương gia cho y trước kia, Giản Diêu lấy ra, vuốt ve một chút rồi treo ở bên trên cửa sổ.

Y không thích nhà họ Khương, cũng không có cảm tình gì với Khương Thục Viện, chỉ có bà nội đối với y cực kỳ tốt, vẫn luôn coi y là cháu ruột mà yêu thương, y đối với lão nhân gia cũng vô cùng kính trọng, nhưng chỉ đến thế mà thôi.

Trước khi xuất ngoại, bà nội cho y một số tiền lớn trong thẻ ngân hàng, y nhận lấy, nhưng trước khi đi lại đặt lại trên bàn trà, chỉ lấy mấy ngàn đồng Euro tiền mặt mà Khương Thục Viện cho, có thể chi tiêu để duy trì sinh hoạt cơ bản nhất là được rồi.

Sắp xếp hành lý xong, Giản Diêu đứng dậy mở cửa, đi ra ban công.


Nhìn ánh đèn rực rỡ huy hoàng bên ngoài cảnh đêm thành phố, ánh mắt y nhất thời trống rỗng, ánh đèn lộng lẫy nhập vào trong mắt y còn ảm đạm hơi so với bóng đêm, chìm sâu không thấy đáy.

An tĩnh đứng đó một lúc lâu, màn hình điện thoại bỗng nhiên sáng lên, có tin nhắn lạ mới gửi đến, là dãy số ở bên này.

Giản Diêu tùy ý click mở rồi nhìn lướt qua, ánh mắt lại càng sâu hơn.

"Em út họ ơi, nghe nói em cũng đến Paris, khi nào gặp nhau đi, anh mời em ăn cơm."
Không chờ Giản Diêu xóa tin nhắn, bên kia lại nhắn tới một tin: "Cũng nhiều năm rồi chúng ta chưa gặp mặt nhỉ, em út họ có nhớ anh trai không?"
Khóe môi Giản Diêu hơi hơi nhấp nhẹ, nhanh chóng xóa tin nhắn, kéo số này vào sổ đen.

Bên trong quán bar tối tăm ồn ào, Khương Hoài Tâm nhìn chằm chằm màn hình di động, "Chậc" một tiếng, bạn gái nhỏ bên cạnh lại dựa gần đến, ôm cánh tay hắn làm nũng hỏi: "Anh nhắn tin cho ai thế, thần bí như vậy?"
Khương Hoài Tâm cười bĩu môi: "Trò vui tới rồi, chỗ này cuối cùng cũng không nhàm chán như vậy."
"Trò vui cái gì? Anh lại thông đồng với người nào hả?"
Cô gái muốn xem điện thoại của hắn, bị Khương Hoài Tâm giơ tay ngăn lại, hắn nhíu mày, không kiên nhẫn nói: "Hỏi nhiều như vậy làm gì, việc không nên hỏi cô đừng hỏi."
Không hề cho bạn gái nhỏ chút mặt mũi, Khương Hoài Tâm cất điện thoại vào túi, đứng dậy, chào hỏi với hồ bằng cẩu hữu [1]: "Tao đi về trước, chúng mày cứ chơi tiếp đi."
[1] Là cụm từ dùng để chỉ những người bạn không tốt, dùng ở thời hiện đại mang nghĩa tiêu cực.

"Đã về rồi? Lúc này mới có mấy giờ? Tiếp tục uống rượu đi chứ?"
"Không uống, về ngủ, nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị đi bắt mèo hoang, bọn mày uống đi, rượu tao mời."
Khương Hoài Tâm cười nói, phất phất tay rồi ra về.

—-
Tác giả có lời muốn nói: Cập nhật truyện mới, cảm ơn các bạn đã ủng hộ~ Quan hệ của thụ trong nhà không giống như bên ngoài, sau này sẽ giải thích, ban đầu công là tay ăn chơi phóng đãng, cảnh báo xíu trước.
[13/03/2021].



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện