Giang Nam Nhu Nương Tử

Chương 2



Năm năm sau

Trên ngã tư đường, một chiếc xe ngựa hoa lệ tôn quý phi phàm trên đường, khiến cho người qua đường nhìn chăm chú. Mọi người nghĩ rằng người ngồi trong cỗ xe kia nhất định là quan to hiển quý, mới dám không kiêng nể gì ở trên ngã tư đường kinh sư như vậy đang chạy cấp tốc trên đường.

Trên chiếc xe ngựa đang chạy cấp tốc trên đường truyền đến một đoạn đối thoại.

“Vệ tướng quân, ta nói rồi, ngươi có chuyện quan trọng trong người, không cần theo giúp ta, ta một chút cũng sẽ không để ý.”

“Ai, Vô Ngôn à, ngươi tại sao lại nói như vậy? Ta rất thích được giúp ngươi. Đám giặc cỏ này làm sao quan trọng hơn so với ngơi được! Còn có, làm ơn hãy gọi ta là Đình Long, không cần kêu Vệ tướng quân, dựa vào giao tình của chúng ta gọi như thế thật kì lạ a --” Lời nói của nam nhân còn chưa xong đã bị cắt ngang.

“Ta nói rồi ta lần này đến kinh thaanh chỉ là để thăm bằng hữu, ngươi thật sự không cần phải đa lễ như vậy. Vệ tướng quân!” Thanh âm thanh thúy ở ba chữ cuối cùng còn tăng mạnh giọng điệu.

“Lời này sẽ không đúng rồi. Vô Ngôn, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ân nhân cứu mạng khó khó có dịp mới đến kinh thành một chuyến, ta có thể nào không tận tình chiêu đãi đâu?”

Nguyên lai Triệu Vô Ngôn từ châu phủ của U Dương sơn trang rời đi, liền một đường hướng về phía bắc, muốn thăm người bạn tốt đã năm năm không gặp là Nguyễn Túy Tuyết, nào biết đâu rằng dọc theo đường đi có một đám người đuổi theo nàng không buông, toàn là những người mà nàng đã trị liệu qua muốn báo ơn nàng. Nàng đông trốn tây tránh, bất đắc dĩ vẫn là bị Vệ tướng quân thần thông quảng đại đuổi kịp, không nói hai lời đã đem nàng nhét vào trong xe ngựa hoa lệ.

Nhìn trước mắt da mặt trắng nõn, tuấn mỹ vô trù Vệ Đình Long Vệ đại tướng quân, biết nhiều lời vô dụng, Triệu Vô Ngôn trong lòng thở dài một hơi. Quên đi, liền y theo hắn đi!

Nhưng vào lúc này, xe ngựa đi qua một tòa tửu lâu rất lớn, khách nhân đông nườm nượp, bắt đầu xếp hàng từ cửa hiệu kéo dài đến trên đường. Triệu Vô Ngôn liền tò mò hỏi Vệ Đình Long là chuyện gì xảy ra.

“Đó là Diệp Vân lâu, tiệm ăn mới mở hai năm trước. Bên trong Vân Lâu là thức ăn nổi danh ở kinh thành, cho nên khách nhân đều sắp hàng chò để được ăn. Như thế này đâu gọi là nhiều, đến ngày mùng 1 và, mười lăm, bảo đảm ngươi đừng ở đầu hàng cũng không thể nào nhìn thấy người cuối hàng đâu.”

“Nhiều người như vậy a! Tại sao vậy?”

“Bởi vì chủ của Diệp Vân lâu vào những ngày đầu tháng, mười lăm tự mình xuống bếp, làm những thức ăn mà nhân gian phải dùng đến từ mỹ vị để hình dung!”

“Nga? Vậy ngươi đã ăn qua?”

“Ừ! Nhưng ta rất lâu mới đến đây ăn một lần. Những món ăn mà ta thích là Chỉ Bạc thịt bò, Thủy tinh hào thịt, khi ăn vào mùi hương của nó cứ quanh quẩn mãi, ba tháng không quên!” Vệ Đình Long nghĩ đến mỹ thực của Diệp Vân lâu, nước miếng muốn ứa ra.

“Cái gì? Ngay cả người tôn quý như tướng quân cũng phải chờ sao?”

Triệu Vô Ngôn thật sự kinh ngạc. Tướng quân cũng phải xếp hàng?

“Diệp Vân lâu chẳng phân biệt phú quý sang hèn, căn cứ theo trình tự, ai đến trước thì được, nếu gặp phải những người hống hách, họ sẽ không tiếp , cho nên ta chỉ cải trang thành dân chúng bình thường đi xếp hàng.” Vệ Đình Long giải thích. Hắn ở trên chiến trường lấy nghiêm khắc để nghiêm trị quân binh, nhưng khi dỡ xuống chiến bào, hắn liền tự nhận mình cũng không khác gì một bình dân bá tánh bình thường, cho nên xếp hàng đối với hắn mà nói cũng không là gì cả.

“Còn có người đem nguyên tắc như thế vào việc kinh doanh? Trong thời thế hỗn loạn xu nịnh như hiện nay, coi trong xã hội vật chất, rất hiếm có.” Triệu Vô Ngôn thật tình bội phục đứng lên.

“Vô Ngôn, lần khác nếu ngươi muốn ăn, ta gọi gia nhân đến chiếm vị trí trước, như vậy sẽ không phải chờ thật lâu. Bảo đảm ngươi sau khi đến đó ăn xong về sau sẽ luyến tiếc không muốn rời khỏi kinh thành.” Vệ Đình Long lại tâng bốc Diệp Vân Lâu.

“Cám ơn thịnh tình của tướng quân. Ta lần này đếb là để gặp người bạn tốt, không nhọc lòng tướng quân lo lắng.” Triệu Vô Ngôn chối từ.

Trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm, xe ngựa đã đến Minh Ngọc phường Doãn gia trang.

* * * *

“Hai vị muốn gặp Túy Tuyết?” Chủ nhân của Doãn gia trang Doãn Đông Tinh nhìn hai vị khách trước mắt có thân phận tôn quý, trong giọng nói lộ lên vẻ kinh ngạc.

Buổi chiều hôm đó xe ngựa vừa đến Doãn gia trang, Vệ Đình Long liền bảo thuộc hạ đem bái thiếp* đi vào, Doãn gia vừa thấy trên thiếp ghi là Vệ đại tướng quân đương kim danh chấn thiên hạ, lập tức sai gai nhân nhanh chóng mời vào đại sảnh, Triệu Vô Ngôn bên cạnh hắn đương nhiên cũng bước vào theo.

(thời xưa quan to hay người có danh phận cao quý hay dùng thứ này, cũng giống như danh thiếp ngày nay.)

Doãn Đông Tinh tự mình chiêu đãi khách phương xa, hắn thoạt nhìn so với năm năm trước có khí chất cứng rắn của một nam nhân, nhưng trong ánh mắt luôn chứa điều u uất, cảm giác như cả người có tâm sự. Triệu Vô Ngôn cũng mặc kệ hắn, chỉ mở miệng liền nói muốn gặp Nguyễn Túy Tuyết, lại đổi Doãn Đông Tinh vẻ mặt kinh ngạc.

“Như thế nào, không được sao?” Vệ Đình Long nhìn thấy trang chủ Doãn gia trang dường như không muốn, liền động thân mà ra -- đương nhiên là vì Triệu Vô Ngôn.

Triệu Vô Ngôn liếc hắn liếc mắt một cái, xem như trách hắn xen vào việc của người khác; Vệ Đình Long giả vờ như không phát hiện, chỉ liên tiếp bức Doãn Đông Tinh.

“Không phải không được, mà là Túy Tuyết nàng...... Nàng đã năm năm nay không gặp khách. Những năm gần đây nàng chưa từng bước ra Di Thấm viện, chỉ sợ......” Doãn Đông Tinh nhìn Vệ Đình Long, nghĩ rằng Túy Tuyết làm sao có thể quen biết một nhân vật nổi danh như Vệ tướng quân này?

“Làm phiền Doãn trang chủ thông báo một tiếng, nói là Triệu Vô Ngôn đến đây.” Triệu Vô Ngôn đánh gãy câu nói của hắn.

“Thì ra là Triệu đại phu a!” Doãn Đông Tinh đem ánh mắt chuyển qua trên người Triệu Vô Ngôn, nhớ mang máng nàng là nữ đại phu năm năm trước cứu Túy Tuyết trở về. Xem ra Vệ tướng quân là cùng Triệu Vô Ngôn đến, cùng Túy Tuyết không quan hệ.

Gặp Doãn Đông Tinh vẫn bất động như núi, Vệ Đình Long sắc mặt có chút giận dữ nói: “Doãn trang chủ, làm phiền ngươi phái người đi 『 thông báo 』 tôn phu nhân một tiếng, nói thần y Triệu Vô Ngôn ở đại sảnh chờ gặp nàng!”

Vệ Đình Long cũng không muốn biết giữa Nguyễn Túy Tuyết cùng Triệu Vô Ngôn có quan hệ gì, hắn chỉ biết là chỉ cần là Triệu Vô Ngôn muốn gặp người, bất luận là ai, đều lập tức xuất hiện. Huống chi Doãn Đông Tinh này ra sức khước từ, thật sự rất khó hiểu.

“Tướng quân dùng lời này nghiêm trọng rồi. Ta không phải không mời Túy Tuyết đi ra, mà là...... Mà là......” Doãn Đông Tinh hiển nhiên đang cân nhắc lời này nên nói hay không.

“Mà là cái gì?” Triệu Vô Ngôn lạnh lùng nhìn nam nhân trước mắt này.

“Mà là ngay cả ta đã năm năm chưa gặp qua nàng.”

“Cái gì?! Nàng không phải thê tử của ngươi sao, làm sao có thể năm năm không gặp mặt? Hay là......” Triệu Vô Ngôn cảm thấy cả kinh. Hay là Túy Tuyết nàng...... Đã chết?!

“Triệu đại phu, Túy Tuyết ở tại Di Thấm viện, nàng từ năm năm trước đã bảo rằng không cho bất cứ ai tiến vào trong viện, ngay cả ta vài lần đến xin gặp đều bị cản trở về, ta cũng đành chìu theo ý nàng.”

Thì ra là thế...... Chết tiệt Doãn Đông Tinh, nói cũng không một lần nói xong, hại nàng dọa nhảy dựng! Triệu Vô Ngôn ở trong lòng mắng.

“Doãn trang chủ, ngươi chỉ cần phái người đi thông báo Túy Tuyết, ta chờ ở nơi đây.” Triệu Vô Ngôn nói xong, liền thành thật không khách khí ngồi xuống.

Doãn Đông Tinh nhìn Triệu Vô Ngôn liếc mắt một cái, lại nhìn Vệ Đình Long một chút, người kia đang dùng ánh mắt nói cho hắn nên nhanh một chút.

“Được rồi. Hai vị trước ngồi đợi trong chốc lát, ta lập tức sai người đến Di Thấm viện; Nếu không được thì ta cũng chịu thôi.”.

“Nếu Túy Tuyết không muốn gặp ta, ta đương nhiên là sẽ không trách ngươi.” Triệu Vô Ngôn thành thật không khách khí nhấp một hớp trà.

Doãn Đông Tinh gọi tổng quản đến, ra lệnh cho hắn đến Di Thấm viện thông báo phu nhân có khách cầu kiến. Đang chờ đợi người trở về thông báo, thị thiếp của Doãn Đông Tinh là Hàn Phượng Cẩm ra đến đại sảnh, tiếp đón khách quý hiếm có-- đương nhiên là Vệ Đình Long.

“Vệ tướng quân, thật sự là khách quý! Ngài giá lâm tệ trang thật sự là vinh hạnh lớn cho kẻ hèn này! Hàn Phượng Cẩm vẫn như cũ cho rằng trang điểm xinh đẹp, giống con bướm như hoa hòe lòe loẹt. Triệu Vô Ngôn cũng không để ý đến nàng, để cho Vệ Đình Long ứng phó đi..

Tổng quản nhanh chóng quay trở lại.

“Khởi bẩm trang chủ, phu nhân nói thỉnh Triệu cô nương chờ một chút, nàng trang điểm một chút, lập tức đi ra.”

Doãn Đông Tinh cùng Hàn Phượng Cẩm nghe vậy đều ngây ngẩn cả người. Nguyễn Túy Tuyết đã năm năm không bước ra khỏi Di Thấm viện, bất luận kẻ nào đều thỉnh nàng không được, như thế nào nay lại......

Triệu Vô Ngôn chính là lẳng lặng uống của nàng trà.

Thời gian trôi qua lâu như một thế kỉ vậy, ngoài đại sảnh vang lên những tiếng bước chân nhè nhẹ, tất cả mọi người bao gồm Doãn Đông Tinh, cũng không hẹn mà đồng thời nhìn ra cửa đại sảnh.

Nguyễn Túy Tuyết xuất hiện!

Tất cả mọi người nhìn nàng, cũng đều quên hô hấp.

Ông trời, nàng đẹp quá! Rất giống như tiểu mỹ nhân bước ra từ trong tranh vẽ….

Nguyễn Túy Tuyết mặt hoa da phấn, mày liễu thanh tao, đôi mắt long lanh ánh nước như ẩn chứa nụ cười, đôi môi đỏ mọng giống như trái chín trên cành khêu gợi mời người đến hái,đôi gò má hồng như quả đào khiến người như đang lạc giữa cơn say, da thịt trắng trẻo mịn màng được tôn lên bởi bộ xiêm y tơ lụa màu tím thanh nhã, càng tăng thêm vẻ quyến rũ huyền bí.

Đôi môi hoa anh đào mỉm cười tản mát ra tự tin, khiến nàng toàn thân cao thấp sặc sỡ loá mắt, xinh đẹp động lòng người!

Nguyễn Túy Tuyết vừa vào cửa, cũng không nhin bất luận kẻ nào, chỉ nhìn Triệu Vô Ngôn, nhìn nàng gật đầu mỉm cười.

Tất cả mọi người xem ngây người, chỉ có Triệu Vô Ngôn khóe miệng khẽ nhếch một tia mỉm cười, trong lòng nghĩ: Túy Tuyết, ngươi rốt cục tìm được chính mình!

Vô Ngôn, đã lâu không thấy.” Nguyễn Túy Tuyết thản nhiên cười, tựa như một đóa mẫu đơn nở rộ, làm những nam nhân ở đây đều hít một hơi dài.

“Túy Tuyết, ta lần này đến đây riêng biệt chỉ thăm nàng, nàng sống có tốt không?” Triệu Vô Ngôn cười nhìn Nguyễn Túy Tuyết xinh đẹp giống như tiên tử hạ phàm.

“Ta? Ta thật sự tốt lắm a! Nhưng thật ra ngươi --”

“Đại tỉ, ngồi xuống rồi nói sau, đừng để cho khách nhân đứng.” Một bên Hàn Phượng Cẩm chen vào nói nhắc nhở hai người đang đứng.

Câu nói bị người xen ngang, chỉ thấy Triệu, Nguyễn hai người đối diện nhìn nhau, Vô Ngôn hiểu ý đưa mắt nhìn Túy Tuyết.

“Túy Tuyết, nơi này có nhiều người ngoài không tiện lắm, hay là chúng ta đến Di Thấm viện lại tán gẫu đi!” vẫn là Triệu Vô Ngôn nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp Nguyễn Túy Tuyết.

Nguyễn Túy Tuyết khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ, gật gật đầu, xoay người liền phải rời khỏi đại sảnh.

“Túy Tuyết......” Là thanh âm Doãn Đông Tinh.

Nàng ngừng một chút, cũng không xoay người, tiếp theo cũng không quay đầu rời khỏi đại sảnh.

Triệu Vô Ngôn, Vệ Đình Long đi theo sau nàng cũng rời khỏi đại sảnh, đi trước Di Thấm viện.

Những người ngoài đương nhiên là Doãn Đông Tinh cùng Hàn Phượng Cẩm và hai vị tổng quản và phó tổng quản, Doãn Đông Tinh dáng vẻ buồn bã thất vọng, đều lọt vào đôi mắt của Hàn Phượng Cẩm. Nàng đang muốn nói chuyện, Doãn Đông Tinh đã xoay người rời đi.

* * * *

Doãn gia trang Di Thấm viện

“Vô Ngôn, mấy năm nay không gặp, ngươi trổ mã càng xinh đẹp hơn.”

“Không đúng. Ngươi mới là mỹ nữ tiên tử a!”

Hai người ở trong đình hoa viên ngồi đối diện nhau, vừa mở miệng liền cho nhau ca ngợi, chọc Vệ Đình Long ở bên cạnh tức giận bất bình.

“Ai, Vô Ngôn, ngươi không cần xem ta là người trong suốt được không? Tốt xấu gì cũng nên giới thiệu ta với vị bằng hữu xinh đẹp của ngươi đi chứ.”

Triệu Vô Ngôn hoành hắn liếc mắt một cái, tức giận nói: “Túy Tuyết, đây là bằng hữu của ta Vệ Đình Long. Vệ tướng quân, vị này là bạn tốt từ thời thanh mai trúc mã của ta Nguyễn Túy Tuyết.”

“Bằng hữu? Chẳng lẽ ngươi......” Nguyễn Túy Tuyết rất hứng thú nói xong. Chẳng lẽ Vô Ngôn sắp thành thân? Thật sự là quá tốt!

“Túy Tuyết, ngươi cũng không nên đoán, ta cùng hắn một chút quan hệ đều không có, lửa và nước không dung nạp gần nhau, cũng chỉ là bằng hữu!” Triệu Vô Ngôn nhanh chóng làm sáng tỏ.

“Vô Ngôn, ngươi tại sao lại nói tuyệt tình như vậy! Biết đâu một ngày nào đó ngươi phát phát từ bi, liếc con mắt nhìn ta một chút?” Vệ Đình Long hướng về phía Triệu Vô Ngôn nói, đem chính khuôn mặt tuấn mỹ của mình đưa đến tận mắt của Vô Ngôn.

“Đi đi đi! Vệ đại tướng quân, ngươi này căn bản chính là thủ thuật che mắt. Ai biết ngươi thích là nam hay là nữ a? Làm trò phiền ta!” Triệu Vô Ngôn nhìn hắn nói chuyện giống như hai nam nhân thân thiết, một chút cũng không có bộ dáng tiểu thư khuê các.

Nguyễn Túy Tuyết cười ha ha ra tiếng, “Vô Ngôn, chúng ta tuy rằng đã lâu không gặp, nhưng mà ta dám khẳng định mấy năm nay ngươi nhất định sống phi thường đặc sắc.”

“Cũng vậy. Túy Tuyết, mấy năm nay ngươi làm cái gì? Ta dám đánh cam đoan, nhất định so với ta đặc sắc hơn gấp trăm lần ngàn lần. Người khác chỉ nhìn đến diện mạo mỹ mạo của ngươi, nhưng ta có thể thấy ý tưởng trong đầu ngươi đặc sắc hơn rất nhiều!”

Nguyễn Túy Tuyết khoa trương hướng Triệu Vô Ngôn làm dấu bái phục, miệng nói thẳng: “Thật sự là sinh ta ra là cha mẹ, người hiểu ta cũng chỉ Vô Ngôn!”

Đêm đó Nguyễn Túy Tuyết ở Di Thấm viện thiết yến giúp Triệu Vô Ngôn tẩy trần, Vệ Đình Long sớm đã bị Triệu Vô Ngôn phái trở về. Bắt nàng phải cam đoan sau khi rời khỏi Doãn gia trang nhất định phải đi tìm hắn, Vệ đại tướng quân mới miễn cưỡng leo lên xe ngựa hoa lệ trở về phủ tướng quân .

Nguyễn, Triệu rửa mặt chải đầu xong, ở Mai hiên Di Thấm viện một bên dùng bữa một bên nói chuyện phiếm, Hạ Hà ở bên cạnh hầu hạ.

“Hạ Hà, ngươi cũng đã hai mươi tuổi a, Túy Tuyết tốt xấu gì, cũng không thay ngươi tìm một đáng trượng phu để gửi thân sao?” Triệu Vô Ngôn nhìn nha hoàn Hạ Hà trổ mã tự nhiên hào phóng, nhìn Nguyễn Túy Tuyết chớp mắt.

Câu nói đùa này làm cho Hạ Hà một trận đỏ mặt.

“Vô Ngôn, Hạ Hà ở hai năm trước đã lập gia đình.”

“Kia...... Như thế nào......” Hạ Hà đã lập gia đình, tại sao còn làm công việc của một tỳ nữ?

“Đó là bởi vì vị hôn phu của Hạ Hà là gia nhân trong nhà ta, Hạ Hà lại luyến tiếc chủ tử như ta, nên sang sớm đã đến đây hầu, chạng vạng trở về, đến hầu hạ ta lão bà tử này. Hôm nay là vì ngươi đến, Hạ Hà xin nghỉ phép một hôm với phu quân của nàng , mới có thể ở chỗ này. Hạ Hà thật sự không tốt đâu.”

“Cái gì? Ta nghe không hiểu.” Triệu Vô Ngôn không hiểu ra sao.

Hạ Hà trên mặt hiện lên hai đóa mây đỏ, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, ta đi xuống lấy thêm chút rượu và thức ăn.” Sau đó liền lui xuống.

Nhìn Hạ Hà lui ra, Nguyễn Túy Tuyết mỉm cười nói: “Hạ nha đầu thật đúng là e lệ a!”

“Túy Tuyết, tại sao ngươi càng nói, ta càng hồ đồ?” Triệu Vô Ngôn như rơi vào bên trong mây mù.

“Vô Ngôn, trước đem đồ ăn ăn xong, ta nói cho ngươi một chuyện xưa thú vị đã xảy ra ở kinh thành này! Ngoan, trước đem cơm ăn.” Nguyễn Túy Tuyết còn không quên năm năm trước khẩu khí của Triệu Vô Ngôn dỗ nàng uống thuốc.

“Túy Tuyết......” Triệu Vô Ngôn đương nhiên cũng sẽ không quên.

Xem ra Túy Tuyết đã hoàn toàn khôi phục sau biến cố đau xót đến tự sát kia. Thật tốt quá!

Hạ Hà đem chén bát đũa nhận lấy, để lại trên bàn một ấm trà, Mai hiên chỉ còn Nguyễn Túy Tuyết cùng Triệu Vô Ngôn.

“Túy Tuyết, nói đứng đắn một chút, ngươi vài năm qua sống như thế nào? Hiện tại bốn bề vắng lặng, ngươi có thể yên tâm nói, không cần có cố kỵ.”

“Ta vài năm qua sống rất khá. Thật sự.”

“Bên cạnh Doãn Đông Tinh tại sao vẫn còn cái ả Hàn Phượng Cẩm kia? Hắn còn nói ngươi năm năm không bước ra Di Thấm viện...... Sao lại thế này?” Gióng nói của Triệu Vô Ngôn có chút vội vã, sợ mỹ nhân ở trước mắt đang miễn cưỡng cười vui.

“Vô Ngôn, bên người Doãn Đông Tinh không chỉ có Hàn Phượng Cẩm. Sau khi ngươi rời khỏi Doãn gia trang, hắn lục tục lại nạp hai thiếp.” Nguyễn Túy Tuyết bình tĩnh nói.

“Cái gì?! Kia ngươi......” Kia ngươi như thế nào chịu được?! Triệu Vô Ngôn lo lắng nhìn nàng, ánh mắt không tự giác lại di chuyển xuống cổ tay trái của nàng.

“Vô Ngôn, ta đã không phải là Túy Tuyết của năm năm trước, khi gặp được trượng phu nạp thiếp liền yếu đuối, lùi bước, muốn ồn ào tự sát,” Nàng ngước đôi mắt trong veo nhìn Triệu Vô Ngôn. “Những lời của ngươi nói lúc trước ta đã lãnh ngộ thật nhiều. Nếu chính mình không muốn đứng lên, bất luận kẻ nào đến đỡ cũng không có tác dụng. Nhưng nếu một người thật muốn tự lập tự cường, cho dù mọi người khắp thiên hạ muốn đàn áp, cũng không được.”

“Túy Tuyết......” Triệu Vô Ngôn dương như vì vui mừng quá mà suýt phát khóc.

“Uống ly trà trước đi, rồi từ từ ta sẽ kể cho ngươi nghe chuyện mấy năm nay ta đã làm.”

Năm năm trước Vô Ngôn một phen nói hết lời đã làm nàng giác ngộ rất sâu, lập tức nàng đã quyết tâm, tuyệt đối cần phải dùng chính sức lực của chính bản thân mình để đứng lên. Hôm nay Doãn Đông Tinh nạp một thiếp nàng liền tự sát, hắn sau này nếu lại nạp thứ hai, thiếp thứ ba, thì nàng sẽ như thế nào?

May mắn nàng đã sớm hết hy vọng bởi vì cách một năm sau, hắn lại nạp thiếp thứ hai Lí Loan, và năm kia thiếp thứ ba Lâm Tú Nhi cũng vào cửa. Năm nay không biết sẽ là vị tiểu thư nhà nào muốn vào nhà nữa đây?”

May mắn Doãn Đông Tinh xem như nam nhân có ý thức trách nhiệm, định kỳ cấp Di Thấm viện mọi thứ cần dùng, trong viện lão mẹ phụ trách thức ăn, bốn mùa cũng đều phái sư phó phụ trách may mặc đên Di Thấm viện giúp nàng may bộ đồ mới, cũng không để nàng bị đói bị lạnh.

“Nói như vậy, Doãn Đông Tinh này coi như là còn có chút tình nghĩa.”

“Vô Ngôn, ta dùng tánh mạng đổi lây cuộc hôn nhân này, đây là hắn nợ ta hắn trả. Nếu ngay cả điểm này hắn cũng làm không được, thì thật là không có nhân tính.” Nguyễn Túy Tuyết tinh tế nói.

Áo cơm không cần phải lo, nàng liền bắt đầu nghĩ biện pháp đọc sách biết chữ. Nàng muốn Hạ Hà thông báo với bên ngoài bởi vì Doãn Đông Tinh nạp thiếp, thể xác và tinh thần bị thương, không gặp bất luận kẻ nào, cũng không cho bất luận kẻ nào tiếp cận Di Thấm viện. Nàng muốn Hạ Hà đi ra ngoài mua một ít sách dạy chữ vỡ lòng, chính mình một mặt dưỡng thương, một mặt học biết chữ, ở trong này mấy năm nàng đã thông làu khá nhiều chữ và biết rõ mọi chuyện hơn.

Thân thể tốt hơn một chút, nàng vụng trộm cải trang thành thư sinh, đến lớp học bên ngoài trường, len lén Dự thính”. Mỗi khi nàng gặp được nghe từ ngữ không hiểu, liền đợi sau khi các học trò tan học, gặp một số đệ tử để hỏi cho thông, thuận tiện mang thêm một ít sách cần thiết trở về. Dần dần, nàng nhận được mặt chữ càng ngày càng nhiều.

Gặp phải khi thời tiết lạnh, nàng đứng phát run ở bên cạnh tường. Khi trời nóng, bị mặt trời chói chan phơi nắng ngất đi, miệng khô lưỡi khô. Đã nhiều lần nghĩ muốn buông tay, nhưng một khi nhớ đến lời của Triệu Vô Ngôn nói: “Trên đời này không hề có chuyện không thể làm được, nhưng chuyện cũng không hề đơn giản dễ làm.”

Nếu gặp phải suy sụp liền lùi bước, vậy chuyện gì cũng làm không được. Cho nên cho dù nàng bị lạnh đến tê cứng cả đầu óc, cho dù chân đứng không cảm giác, cho dù nàng bị phơi nắng đến đầu váng mắt hoa, nàng vẫn là kiên trì không bỏ sót buổi học nào. Ba năm sau, nàng đã có thể ngâm thơ đối chữ.

Nhưng mà càng về sau nàng càng cảm thấy lối dạy của các danh nhân thời xưa khá cứng ngắc, nên nàng đi đến khách sạn, tửu lâu, nghe những người kể chuyện xưa tích cũ ở các trà đình hay tửu quán, sau đó sưu tầm những truyện này về nhà xem; Dần dần, kiến thức nàng rộng rãi, cũng chậm rãi có ý nghĩ của riêng mình.

“Vô Ngôn, nếu đem quá trình ta tự học biết chữ viết thành sách, chỉ sợ nữ tử khắp thiên hạ đều phải rơi nước mắt -- đương nhiên, điều kiện đầu tiên là các nàng ta phải biết chữ để đọc.” Nguyễn Túy Tuyết lời này nói được thoải mái, nhưng bên trong lại ẩn chứa biết bao tâm sự chua xót.

Biết chữ đọc sách, nàng dần dần có ý nghĩ của chính mình, cái nhìn, suy tư về chuyện phải tự lập như thế nào. Doãn gia trang tuy rằng sự nghiệp lớn mạnh, Doãn Đông Tinh cũng làm tròn trách nhiệm của một trượng phu, nhưng nàng không có sinh một đứa con trai hay gái nào cho hắn, Doãn gia không cần thiết phải chiếu cố nàng cả đời.

Nàng phải vì chính mình chuẩn bị cho tuổi già về sau, tránh sau này khi tuổi đã xế chiều mà phải nhìn sắc mặt của những đứa con của mấy thị thiếp sau khi lớn lên. Tuy rằng mấy vị thiếp kia cũng chưa có mụn con nào, Doãn Đông Tinh đến bây giờ vẫn đang ao ước.

Con người khi đã hiểu rõ mọi chuyện đương nhiên ý tưởng sẽ sâu xa hẳn lên. Nàng chính là một ví dụ.

Nhưng nàng có thể làm cái gì? Giống như Tô Thải Tần buôn bán sao? Không được, nàng không có nhiều tiền như vậy, cá tính cũng không thích hợp cùng người giao tế.

Nàng hiểu được chính mình không cần loại giàu có đại phú nghề nghiệp đắt tiền, nàng chỉ cần kinh doanh một cửa hiệu, có kế sinh nhai, chuẩn bị sẳn cho tuổi xế chiều của mình thì đã mãn nguyện rồi, dã tâm của nàng cũng không lớn.

Nhưng chuyện thế gian thường thường là vô tình trồng liễu, liễu xanh um.

Nàng từ nhỏ đã bị giáo huấn quan niệm chính là giúp chồng dạy con, làm thê tử mềm mại ôn nhu, mẫu thân nghiêm khắc, cho nên công phu thêu thùa của nàng khá tốt. Mà ngoài thêu thùa, trù nghệ của nàng cũng rất giỏi, đây đều là chuẩn bị làm hiền thê lương mẫu cũng là chuyện duy nhất mà Nguyễn gia đồng ý cho nàng làm.

Thêu thùa đương nhiên cũng thu về cho nàng chút ít bạc, nhưng thu vào quá ít; Cho nên nàng hay dùng sở trường khác của mình-- Trù nghệ, tự xây dựng nên một khoảng trời riêng cho chính mình.

“Đúng rồi, Túy Tuyết, ngươi làm thức ăn ngon lắm a, ta cũng thật lâu chưa ăn thức ăn mà ngươi nấu!” Triệu Vô Ngôn chỉ nghĩ đến, cơ hồ nước miếng muốn rót xuống.

“Vô Ngôn, vừa mới ăn no ngươi liền đói bụng? Không sợ phá hư dáng vóc sao? , Ta mang ngươi đến Diệp Vân lâu ăn ngọ thiện đi.”

“Diệp Vân lâu? Không được! Vệ Đình Long nói chỗ đó rất đông người. Đến phiên chúng ta gọi món ăn, chỉ sợ đã là buổi tối.” Triệu Vô Ngôn có thể không cần ăn mỹ thực, nhưng nàng sợ nhất là chờ đợi. Thời gian lâu, khẩu vị của nàng cũng mất dần theo.

“Ngươi yên tâm, chúng ta đi không cần chờ. Chủ của Diệp Vân lâu hôm nay nghỉ ngơi một ngày, chuyên môn chiêu đãi ngươi vị khách quý này.”

“Nhưng là Vệ Đình Long nói Diệp Vân lâu người nào kiêu ngạo quá sẽ không tiếp, ngay cả một tướng quân như hắn cũng phải xếp hàng gọi món ăn đâu! Ta nghĩ Diệp Vân lâu sẽ không vì chúng ta mà tiếp tục kinh doanh một ngày.” Triệu Vô Ngôn không muốn làm bạn tốt khó xử.

“Ta nói có thể là có thể.” Nguyễn Túy Tuyết mỉm cười nhìn bạn tốt.

“Vì sao?” Triệu Vô Ngôn nhìn bộ dáng Nguyễn Túy Tuyết tự tin tràn đầy, cảm thấy sự có kỳ quái.

“Bởi vì ta chính là lâu chủ của Diệp Vân lâu!”

Cái gì?!

Triệu Vô Ngôn hé ra cái miệng nhỏ nhắn đang mở thật to, mãi đến khi nàng nằm ở trên giường phòng khách, còn đã quên khép miệng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện