Giáng Sinh Vui Vẻ

Chương 12: Chương 12




Thanh Thanh là cái đứa mà được cả lớp gọi nó bằng cái tên " chiến thần ngoại giao ", nó đi tới đâu là có bạn bè tới đấy, lúc nào cũng có chuyện để kể, mấy hôm trước nó có tham gia một hoạt động giải trí của trường, bị giáo viên lôi vào tham gia cho có thôi chứ biết cái gì đâu, ấy thế mà lại được giải nhờ cái tài lẻ này.

Hôm nay Thanh Thanh vừa nghe ngóng thông tin trên trang mạng của trường, nói rằng chiều nay người đứng đầu của Trình thị sẽ đến khảo sát tình trạng học tập.
" Không phải cách hai năm sẽ đến đây một lần sao? " Diệp Sương cùng với Tiêu Lạc cũng đang vây quanh Thanh Thanh, hóng hớt xem có chuyện gì.
" Mày thì biết gì.

Lần này không giống những lần trước, năm nay người thừa kế mới của Trình gia ấy sẽ đến đây! " Thanh Thanh đập một cái không có tí mạnh bạo nào vào lưng của Diệp Sương
" Thật sao? tao nghe nói vị thiếu gia này đẹp trai lắm! Ước chiều nay tao có cơ hội được nhìn trực tiếp "
" Vừa có tài vừa có sắc đẹp, không biết đã có người yêu chưa nhờ? "
Một đám trong lớp bàn tán xôn xao, Tiêu Lạc cũng cười đùa, thêm mắm thêm muối cho có không khí một chút.

Nếu mà được nói xấu tên Trình Tranh này, cô sẽ ngay lập tức kể ra, không suy nghĩ gì nhiều mà mở miệng nói xấu anh.
" Diệp Sương, không phải bình thường mày tia trai ghê lắm cơ mà! Sao không nói gì thế? " Thanh Thanh vỗ vai Diệp Sương, cười ha hả.

" Người này tao tia không nổi đâu! Mấy người khác thì được chứ người này vượt qua tầm mắt của tao rồi! " Diệp Sương khoanh tay, thở dài nhìn xung quanh một lượt, sức người có hạn, mong các bạn thông cảm.
" Cả cái đám này cũng chỉ có mình Tiêu Lạc có khả năng lọt vào mắt xanh của Trình Tranh thôi.

Tiêu Lạc, mày có bí quyết gì mà hoàn hảo thế? " Thanh Thanh ngắm nhìn Tiêu Lạc, cảm thán, nó cũng không ngờ lúc đầu năm nhất đến nay lại có thể chung lớp với mỹ nữ nổi tiếng của trường.

Nó cũng cuồng Tiêu Lạc lắm chứ đùa.
" Sao tự dưng nhắc đến tao? Thanh Thanh gương mẫu à, tao không có phúc phận đấy đâu" Tiêu Lạc nghe thấy Thanh Thanh đang nói chuyện mà nhắc đến tên mình, cười đùa vu vơ.
Thấy thế, Diệp Sương chen miệng vào kể cho cả đám nghe chuyện lúc nãy hai người có gặp Trần Hữu Lâm.
" Cái tên này bị Tiêu Lạc phũ mấy chục lần rồi còn chưa từ bỏ à? Sao dai dẳng thế? " Mấy đứa bàn tán xôn xao cả lên
" Này chỉ khổ cho Tiêu Lạc của chúng ta thôi, bị từ chối biết bao lần, nếu không cảm thấy buồn thì cũng phải để ý Tiêu Lạc mệt mỏi lắm chứ!"
"..."
"..."
Sắp tới giờ học rồi, Thanh Thanh bèn xua tay giải tán, tập trung học trước, lúc nào rảnh tám chuyện sau.
12 giờ là thời gian nghỉ trưa.

Rời khỏi lớp học, sinh viên ồ ạt đổ về các nhà ăn của trường, sau đó có thể di chuyển về ký túc xá bằng xe đạp, xe điện của trường hoặc đi bộ.
Cô cùng Diệp Sương bước đến nhà ăn, ở đó đã có Mộng Đình và Lộ Khiết đang chờ họ.

Lúc đi lấy đồ ăn về vẫn còn thấy hai cô nàng đang thảo luận, trao đổi vấn đề học tập trên lớp.
" Đúng là những sinh viên chăm chỉ, đến nhà ăn rồi mà vẫn không thể bỏ qua thời gian để học! " Diệp Sương cười cười, ngồi xuống đối diện với những sinh viên chăm chỉ.

Cả bốn đứa ngồi cùng bàn với nhau, vừa ăn vừa nói chuyện.
" Tiêu Lạc, lần sau mày để ý cái điện thoại một chút đi! Tao gọi mày bao nhiêu lần mày biết không? " Lộ Khiết nhìn cô, tay rút điện thoại của mình ra giơ trước mặt Tiêu Lạc.

" Hơn mười cuộc gọi đấy có phải ít đâu "
Tiêu Lạc liền móc điện thoại ra bật nguồn lên, không chỉ là mười cuộc gọi từ Lộ Khiết không đâu, Lục Thư Nhã còn gọi gọi thêm bốn lần nữa.
Hôm nay mẹ tìm cô làm gì vậy?
" Điện thoại tao có tắt nguồn đi, sao vậy? Có chuyện gì à? " Tiêu Lạc đặt điện thoại sang một bên, đợi lát nữa ăn cơm xong sẽ gọi lại cho Lục Thư Nhã.
" Có chuyện gì à? Sao mày lại muốn chuyển ra ở riêng? " Mộng Đình nghiêm túc nhìn cô
"??? Chuyển ra ở riêng? " Cô ngạc nhiên, không biết là mình nói thế lúc nào.

" Mày bị điên rồi à? Tao bảo thế bao giờ? "
Thôi xong, cả đám đều ngơ ngác không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
" Thế sao mẹ mày lại nói thế? còn đích thân lên phòng dọn đồ cho mày nữa? " Lộ Khiết hỏi chấm, sao tự dưng mẹ cô nói mà cô không biết gì vậy.
" Cái gì? " cả Tiêu Lạc và Diệp Sương đều đồng thanh lên tiếng.

Không phải chứ?
Tiêu Lạc lập tức gọi điện cho Lục Thư Nhã, phải mất một lúc sau thì mẹ mới nghe máy
" Mẹ à, có chuyện gì thế? Sao mẹ lại chuyển đồ của con ra khỏi phòng? " cô không khỏi thắc mắc, bao nhiêu câu hỏi cứ hiện lên trong đầu cô
" Sao hôm nay con không nghe máy của mẹ? Con có biết là hôm nay ta lo lắm không hả? " Lục Thư Nhã không trả lời cô mà còn quay lại hỏi ngược cô.

" Con xin lỗi, con đâu có biết là mẹ gọi con đâu! "
" Con thật là, có phải con đắc tội gì với Trình Tranh đúng không? "
" Có việc gì thế ạ? Con đâu có gây họa gì đâu, càng không đắc tội với tên kia! "
" Thế sao cậu ấy lại gọi cho mẹ kêu người đến dọn đồ đạc của con sang nhà cậu ấy? "
"...!Thế thôi lát con gọi cho mẹ sau, giờ con có việc rồi! "
" Con nhớ hỏi chuyện cho rõ ràng đấy! "
" Vâng "
Tiêu Lạc tắt máy, suy nghĩ lại có phải mình gây nên tội lớn gì hay không
" Hoá ra không phải mày muốn dọn ra ngoài ở à? " Mộng Đình nghiêng đầu hỏi cô.
" Mày ảo tưởng quá rồi đấy! Nghĩ sao tao muốn dọn ra ngoài mà không có bọn mày! Nhưng nghĩ đi nghĩ lại tao vẫn không biết mình gây họa gì mà nghiêm trọng đến thế! "
" Hay là việc sáng nay anh ta gọi cho mày? " Diệp Sương nghĩ ra mấy tình huống có thể xảy ra với cô, chắc hẳn đây là lí do đáng để suy nghĩ tới.
" Việc sáng nay? " Suýt chút nữa là cô quên mất là sáng nay Trình Tranh gọi cho cô, nhưng anh ta sao có thể để ý mấy thứ này chứ?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện