Giang Sơn Chiến Đồ
Quyển 1 - Chương 135: Sơ chiến tặc vương (2)
Trương Huyễn híp mắt đánh giá quân giặc càng ngày càng gần trên đồng vắng, từ một đường thẳng biến thành một mảng đầu người đông nghìn nghịt, cao cao thấp thấp, lộn xộn không đều, không giống binh lính đánh trận, ngược lại giống công nhân xây dựng thời đại kia của hắn túm năm tụm ba đi làm trên công trường.
Trương Huyễn rõ ràng nghe thấy bên cạnh có binh lính cúi đầu mắng một tiếng:
- Một đám mọi ô hợp.
Kỳ thật Trương Huyễn cũng có loại cảm giác này, loại cảm giác này sinh ra sớm nhất là khi hắn lần đầu tiên tiếp nhận Đệ Tam Doanh của quân phủ thứ hai mươi bảy, khi đó binh lính của hắn cũng là một đám ô hợp như thế này.
Trong lòng Trương Huyễn sinh ra một ý niệm trong đầu, kỳ thật không cần thủ thành, có thể trực tiếp suất quân giết ra ngoài, nhấ định có thể nhấc một tay đánh tan đối phương.
Nhưng ý nghĩ này chỉ là chớp mắt thoáng qua, Trương Huyễn vẫn không ngừng cảnh cáo bản thân không thể khinh địch, Trương Kim Xưng này gian xảo vô cùng, gã dùng thủ đoạn giống thế này lừa gạt Thái thú bốn quận, làm cho bọn họ tham công sốt ruột mà khinh suất tấn công, cuối cùng mấy vạn người bị diệt toàn quân.
Đạo lý rất đơn giản, mặc kệ ai làm thủ lĩnh cũng không thể dung túng thủ hạ của mình tản mạn hỗn loạn như vậy, Trương Kim Xưng hẳn là cũng giống như thế.
- Truyền lệnh xuống, đây là quân địch cố ý yếu thế, không cho phép bất cứ kẻ nào khinh địch!
Mệnh lệnh nhanh chóng truyền xuống, tất cả binh lính đều lập tức ưỡn thẳng lưng, trước đó bọn họ rõ ràng có chút khinh địch.
Lúc này, gần vạn tên tặc binh dừng lại ở ngoài hai trăm bước, Trương Kim Xưng rất có kinh nghiệm, hai trăm bước là tuyến an toàn, đi về phía trước nữa sẽ bị tiễn bắn. Đương nhiên, tính ra đối với máy bắn đá, xa nhất có thể quăng đến ngoài ba bốn trăm bước, tuy nhiên huyện thành Thanh Hà khẳng định không có máy bắn đá.
Trương Kim Xưng thật sự là đang lặp lại chiêu cũ, gã dùng kế yếu thế để lòng quân quân địch kiêu ngạo, mặt trước đội ngũ hơn hai ngàn người hỗn loạn không kìm nổi, hoàn toàn đúng là một đám ô hợp, nhưng mặt sau ngược lại là hàng hàng quân đội chỉnh tề.
Lúc này ánh mắt Trương Kim Xưng có chút giống con vịt cái*, tin tình báo gần nhất của gã là quân Tuỳ dựng trại ở bờ sông, cho nên gã không có mang theo vũ khí công thành cồng kềnh. Ai mà nghĩ được quân Tuỳ giảo hoạt giống con thỏ, không ngờ chui vào bên trong thành, điều này khiến cho gã có chút khó khăn rồi.
(Ánh mắt vịt cái: bạn nào không biết mắt con vịt cái như thế nào thì tra google mục hình ảnh nhé, mắc cười lắm)
Trở về lấy vũ khí công thành rõ ràng đã không thể nào, hoặc là có thể chặt cây làm một số thang công thành đơn sơ. Nhưng trong vòng hai mươi dặm bốn phía huyện Thanh Hà không có một thân cây nào. Tất cả nhà cửa đều bị thiêu huỷ, tìm không thấy một cây xà nhà có thể sử dụng.
Gã bất ngờ bị việc đơn giản nhất làm khó rồi, sao gã lại tìm không được một khúc gỗ có thể làm thang công thành chứ.
Đương nhiên, còn có một số biện pháp. Thí dụ thang bằng khung người trèo vào thành, thành trì huyện Thanh Hà cũng không cao lớn lắm, quân đội đối phương cũng không nhiều, chỉ có điều Trương Kim Xưng có ý tưởng khác.
- Đại vương, thuộc hạ sẵn lòng dẫn người đi đốn cây!
Một tên bộ tướng xung phong nhận việc lấy lòng.
Trương Kim Xưng vung tay lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào chỗ cổng thành. Ánh mắt màu bạc chiếu vào cổng thành, gã thấy rất rõ ràng, cổng thành vốn nát vụn đã không thấy nữa, đổi thành bao đất xếp chồng ngay ngắn.
Gã căn bản không cần đi chặt cây gì cả, gã hiện tại không thiếu nhất chính là người. Cũng có nghĩa, thuộc hạ của gã rất nhiều, làm cho lương thực của gã cung ứng khó khăn. Đuổi bọn chúng đi không tốt đối với thanh danh, mà lưu lại bọn chúng lại ngại trói buộc, như vậy hãy tiêu hao hết trong chiến tranh đi!
- Thanh Lân tướng quân ở chỗ nào?
Trương Kim Xưng ra lệnh một tiếng, một tên đại tướng lập tức đứng ra, ôm quyền nói:
- Có thuộc hạ!
Người này tên là Lã Minh Tinh, vốn là đầu sỏ quận Võ Dương, đầu năm bị đại tướng dưới quyền Trương Tu Đà Phí Thanh Nô đánh bại, dẫn mấy ngàn tàn binh tìm đến nương tựa Trương Kim Xưng, được Trương Kim Xưng phong làm Thanh Lân tướng quân.
Trương Kim Xưng chỉ phía cổng thành:
- Cổng thành là bao đất chồng lên nhau, người có thể dẫn bản bộ đi trước dọn dẹp sạch sẽ chúng nó!
Da đầu Lã Minh Tinh đều cả kinh phát đau, đây không phải là để cho thủ hạ của y đi làm đá kê chân sao? Y do dự một chút, Trương Kim Xưng cũng không cho y cơ hội biện bạch, cao giọng quát.
- Nổi trống tấn công cho ta!
- Thùng! Thùng! Thùng!
Một trăm mặt trống trận còn lớn hơn so với cối xay gõ vang, tiếng trống long trời lở đất như thể quanh quẩn giữa thiên địa. Dân chúng bên trong thành sợ tới mức mất hồn mất vía, rối rít mang thê nhi chui vào hầm.
Trương Kim Xưng đắc ý nhìn đầu thành, nếu như gã cố ý yếu thế không cách nào khiến cho địch nhân trúng kế giết ra ngoài thành, như vậy gã chỉ có thể thị uy thôi. Đây chính là trống Diêm vương đòi mạng của gã, dùng tiếng trống mạnh mẽ đến phá huỷ ý chí chiến đấu quân địch.
Lã Minh Tinh vạn bất đắc dĩ, chỉ đành quay đầu hô lớn một tiếng:
- Theo ta lên!
Ba ngàn bộ hạ của Lã Minh Tinh từ trong quân giặc xông ra ngoài, như nước triều dâng theo chủ tướng Lã Minh Tinh xông về phía cổng thành.
Mấy trăm cung thủ trên thành cùng nhau giương cung tiễn lên, bọn họ vốn chính là cung binh tinh nhuệ của U Châu, được Lai Hộ Nhi điều động đi Cao Câu Ly tác chiến. Những cung thủ này huấn luyện có tố chất, không chỉ có sức lực lớn, hơn nữa bắn tên tốc độ cực nhanh, nếu so với binh lính bình thường nhanh hơn gấp đôi.
Đối diện tặc binh đánh tới mãnh liệt, bọn họ không kích động mảy may, nửa ngồi sau lỗ châu mai, lợi dụng lỗ châu mai để yểm hộ bản thân, bọn họ cùng lúc lắp tiễn trên dây cung.
Binh tiễn là tiễn lớn, dài hai thước, mũi tiễn rất nặng, bắn ra theo đường vòng cung, lợi dụng sức nặng tự thân bắn xuống, lực xuyên phá cực mạnh, bì giáp bình thường cũng khó mà chống đỡ, càng huống chi là tặc binh áo vải.
Trên đầu thành hoàn toàn yên tĩnh, Trương Huyễn ngưng thần nhìn binh sĩ quân giặc càng đến càng gần, khi quân địch xông vào cách trăm bước, hắn lập tức hạ lệnh:
- Bắn!
Tiếng mõ trên đầu thành chợt gõ vang, bọn cung binh đồng thời bắn ra, mấy trăm mũi binh tiễn bay lên không, hướng về phía quân giặc đông nghìn nghịt vọt đi.
Binh tiễn gào thét mà đến, bắn vào trong đám người dày đặc, tức thì huyết quang vẩy ra, tiếng kêu thảm nổi lên bốn phía, từng mảng quân giặc bị bắn ngã trên đất, thương vong hơn hai trăm người. Tặc binh chưa bị bắn chết trên người cắm tiễn, kêu thảm liều mạng bò về phía sau, khiến người ta cảm thấy ghê người.
Quân giặc rối rít nâng lá chắn đón đỡ, đợt tiễn thứ hai lại bắn đến dày đặc, lần này cung binh đầu thành tầm bắn xa hơn, bắn về phía binh sĩ mặt sau dày đặc giống như vậy. Mộc thuẫn thấp kém ngăn không được sức lực mạnh mẽ của binh tiễn, trên chiến trường lại vang lên một mảng kêu thảm thê lương, bọn tặc binh trúng tên tới tấp gục ngã…
Lã Minh Tinh thấy cung tiễn rất sắc bén, bọn họ ngay cả thang công thành cũng không có, thuần tuý chính là chịu chết, tiếp tục như vậy không đầy một khắc thời gian bọn chúng cũng sẽ toàn quân bị diệt. Y cũng mặc kệ quân lệnh Trương Kim Xưng, hô lớn:
- Lui lại!
Không cần y hô to, bọn tặc binh sớm đã sợ tới mức hồn bay phách lạc, nhốn nháo quay đầu chạy trối chết, tặc binh công thành thối lui như thuỷ triều.
Trương Kim Xưng thấy rõ ràng, trong lòng của gã giận dữ, mới hai đợt tiễn đã muốn rút lui, loại quân đội này còn dùng được cái gì nữa, gã lớn tiếng quát:
- Đao phủ thủ lên, ai dám lui lại, lập tức trảm!
Trương Kim Xưng có năm trăm tên đao phủ thủ, đặc biệt dùng để đốc thúc quân đội tấn công, bọn chúng xếp thành hàng tiến lên, chặn lại đường lui của bại binh, huy động đao búa giết về phía bại binh, tức thì giết liên tiếp hơn mười người.
Lã Minh Tinh hận đến nghiến răng nghiến lợi, vạn bất đắc dĩ, chỉ đành hô lớn:
- Tiếp tục tấn công!
Mấy ngàn tên bại binh bị đao phủ thủ áp trận, uy bức bọn họ tiếp tục tấn công về phía cổng thành, mấy ngàn bại binh chỉ đành quay đầu lại lần nữa công về phía cổng thành.
Trương Kim Xưng lập tức thét ra lệnh:
- Bắn tên, ngăn chặn đầu thành!
Mấy ngàn cung nỏ thủ của tặc binh chạy vội lên trước, cùng nhau bắn tên về phía đầu thành, tên dày đặc như quạ đen vọt về phía đầu thành.
- Tránh né!
Trên đầu thành Giáo uý Đỗ Vân Tư hô to một tiếng, binh lính nhất loạt nhích gần về phía lỗ châu mai. Mũi tên dày đặc xẹt qua đỉnh đầu bọn họ, giống hệt mưa đá lốp bốp giã trên tường gạch đầu thành. Mặc dù bọn binh sĩ kịp thời tránh né, nhưng vẫn có mười mấy người bất hạnh bị mũi tên bắn trúng bị thương.
Nhưng binh lính quân Tuỳ nhanh chóng thích ứng mũi tên dày đặc của quân địch, bọn họ tránh sau lỗ châu mai, lợi dụng chỗ hỏng để bắn tên trên lỗ châu mai ra phía ngoài. Dưới thành quân giặc hung hãn tiến đến lại đối mặt lần nữa với sự vô tình của binh tiễn lớn mạnh mẽ bắn ra.
Mặc dù quân Tuỳ phản kích vô cùng sắc nhọn, nhưng quân giặc dưới sự yểm hộ của tên mạnh, vẫn từng bước tiếp cận cổng thành. Quân đội của Trương Kim Xưng không có mang theo vũ khí công thành, đối với công thành cực kỳ bất lợi. nhưng bản thân huyện Thanh Hà thành trì cũ nát, không có sông đào bảo vệ thành, cổng thành đã rách mướp không chịu nổi, quân Tuỳ chỉ có thể dùng bao đất để phủ kín cổng thành.
Đối với quân giặc mà nói, cổng thành là đường tắt công vào trong thành, chỉ cần rút bao đất ra, đại quân có thể giết vào bên trong thành, đối với việc tranh đoạt cổng thành cũng đã thành tiêu điểm cho hai quân chiến đấu kịch liệt.
Quân đội Lã Minh Tinh rốt cuộc giết đến dưới thành, mấy trăm binh sĩ quân giặc chia làm hai đội bắt đầu di dời nhanh chóng bao đất vây bên ngoài. Tiễn trên đầu thành như mưa rơi, hơn một trăm binh lính quân tuỳ tránh ở mã diện* chỗ lồi ra ngoài ở đầu tường bắn tên về phía cổng thành. Không ngừng có binh sĩ quân giặc kêu thảm trúng tên ngã xuống, đá lớn trên đỉnh đầu lăn xuống, khiến quân giặc trước cổng thành chết và bị thương thảm trọng hơn nữa. Xác chất đống, máu tươi rót thành mấy dòng suối nhỏ.
(trên bức tường thành có những chỗ lồi ra, cung thủ có thể từ đó bắn tên ra, hình dáng như cái đầu ngựa nên gọi là mã diện)
Lúc này, Dương Tể đứng ở đằng xa xem cuộc chiến nén không được thấp giọng nhắc nhở Trương Kim Xưng:
- Thủ hạ Lã tướng quân đã chết bị thương hơn nửa, có thể phái binh tăng viện rồi.
Ánh mắt Trương Kim Xưng lạnh lùng, mắt thấy quân đội dưới quyền công thành chết bị thương thảm trọng, gã không mảy may xúc động. Sau một lúc, Trương Kim Xưng cười lạnh một tiếng:
- Không cần phải gấp, Lã Minh Tinh vẫn còn vốn liếng, chờ y lấy ra hết vốn liếng lại nói tiếp!
Vốn liếng theo như lời Trương Kim Xưng, là chỉ một cánh quân tâm phúc của Lã Minh Tinh, khoảng tám trăm người, đi theo Lã Minh Tinh nhiều năm, trang bị kỹ càng, nhưng Lã Minh Tinh cũng chưa có lấy bọn họ ra, chỉ mang một số đám ô hợp tấn công. Trong lòng Trương Kim Xưng nắm chắc, Lã Minh Tinh đang giở ngón nghề với mình, Trương Kim Xưng gã lại dễ gạt gẫm như vậy sao?
Ba ngàn quân đội tấn công nơi cổng thành đã thương vong hơn phân nửa, Lã Minh Tinh rốt cuộc không kìm nổi, quát ra lệnh:
- Quân dự bị lên!
Trong bóng đêm, tám trăm quân giặc mặc võ trang đầy đủ xuất hiện, đây là quân tinh nhuệ của Lã Minh Tinh, bọn chúng đang mặc khôi giáp quân Tuỳ, giơ lên bì thuẫn bằng gỗ dày, tay cầm chiến mâu, xếp thành hàng chỉnh tề, dưới sự dẫn dắt của Lã Minh Tinh xung phong về phía nơi cổng thành. Tấm chắn trong tay bọn chúng khéo léo tinh xảo, có thể ngăn cản binh tiễn bắn tên trên đỉnh đầu.
Cánh quân giặc này vốn là phủ binh quận Võ Dương, về sau được Lã Minh Tinh hợp nhất, đã trở thành quân trọng yếu của y, bất kể sĩ khí và sức chiến đấu hoàn toàn không giống với mấy ngàn đám ô hợp vừa rồi.
Trương Huyễn đứng ở bên trong lầu thành quan chiến cũng phát hiện cánh quân đội này không giống bọn bình thường, đây rất nằm ngoài dự liệu của hắn. Hoá ra trong quân giặc cũng có huấn luyện ra binh lính có tố chất, tuyệt không phải nông dân bình thường cầm vũ khí liền xông ra trận. Suy rộng ra, vậy trong quân đội của Trương Kim Xưng sẽ có bao nhiêu loại binh sĩ tinh nhuệ thế này nữa?
Trong lòng Trương Huyễn lập tức cảnh giác hẳn lên, hắn âm thầm chúc mừng quyết sách chính xác của bản thân, không có bị biểu hiện hỗn loạn trước đó của quân địch mê hoặc, mà kiên trì thủ thành. Nhưng trong lòng hắn cũng rõ ràng, một trường ác chiến không thể tránh rồi.
Trương Huyễn lập tức xoay người chạy xuống phía dưới thành, hắn nhất định phải biết rõ ràng chi tiết quân đội Trương Kim Xưng, không thể cùng quân địch chiến đấu cứng rắn như vậy, nếu không hắn sẽ toàn quân bị diệt.
Trương Huyễn rõ ràng nghe thấy bên cạnh có binh lính cúi đầu mắng một tiếng:
- Một đám mọi ô hợp.
Kỳ thật Trương Huyễn cũng có loại cảm giác này, loại cảm giác này sinh ra sớm nhất là khi hắn lần đầu tiên tiếp nhận Đệ Tam Doanh của quân phủ thứ hai mươi bảy, khi đó binh lính của hắn cũng là một đám ô hợp như thế này.
Trong lòng Trương Huyễn sinh ra một ý niệm trong đầu, kỳ thật không cần thủ thành, có thể trực tiếp suất quân giết ra ngoài, nhấ định có thể nhấc một tay đánh tan đối phương.
Nhưng ý nghĩ này chỉ là chớp mắt thoáng qua, Trương Huyễn vẫn không ngừng cảnh cáo bản thân không thể khinh địch, Trương Kim Xưng này gian xảo vô cùng, gã dùng thủ đoạn giống thế này lừa gạt Thái thú bốn quận, làm cho bọn họ tham công sốt ruột mà khinh suất tấn công, cuối cùng mấy vạn người bị diệt toàn quân.
Đạo lý rất đơn giản, mặc kệ ai làm thủ lĩnh cũng không thể dung túng thủ hạ của mình tản mạn hỗn loạn như vậy, Trương Kim Xưng hẳn là cũng giống như thế.
- Truyền lệnh xuống, đây là quân địch cố ý yếu thế, không cho phép bất cứ kẻ nào khinh địch!
Mệnh lệnh nhanh chóng truyền xuống, tất cả binh lính đều lập tức ưỡn thẳng lưng, trước đó bọn họ rõ ràng có chút khinh địch.
Lúc này, gần vạn tên tặc binh dừng lại ở ngoài hai trăm bước, Trương Kim Xưng rất có kinh nghiệm, hai trăm bước là tuyến an toàn, đi về phía trước nữa sẽ bị tiễn bắn. Đương nhiên, tính ra đối với máy bắn đá, xa nhất có thể quăng đến ngoài ba bốn trăm bước, tuy nhiên huyện thành Thanh Hà khẳng định không có máy bắn đá.
Trương Kim Xưng thật sự là đang lặp lại chiêu cũ, gã dùng kế yếu thế để lòng quân quân địch kiêu ngạo, mặt trước đội ngũ hơn hai ngàn người hỗn loạn không kìm nổi, hoàn toàn đúng là một đám ô hợp, nhưng mặt sau ngược lại là hàng hàng quân đội chỉnh tề.
Lúc này ánh mắt Trương Kim Xưng có chút giống con vịt cái*, tin tình báo gần nhất của gã là quân Tuỳ dựng trại ở bờ sông, cho nên gã không có mang theo vũ khí công thành cồng kềnh. Ai mà nghĩ được quân Tuỳ giảo hoạt giống con thỏ, không ngờ chui vào bên trong thành, điều này khiến cho gã có chút khó khăn rồi.
(Ánh mắt vịt cái: bạn nào không biết mắt con vịt cái như thế nào thì tra google mục hình ảnh nhé, mắc cười lắm)
Trở về lấy vũ khí công thành rõ ràng đã không thể nào, hoặc là có thể chặt cây làm một số thang công thành đơn sơ. Nhưng trong vòng hai mươi dặm bốn phía huyện Thanh Hà không có một thân cây nào. Tất cả nhà cửa đều bị thiêu huỷ, tìm không thấy một cây xà nhà có thể sử dụng.
Gã bất ngờ bị việc đơn giản nhất làm khó rồi, sao gã lại tìm không được một khúc gỗ có thể làm thang công thành chứ.
Đương nhiên, còn có một số biện pháp. Thí dụ thang bằng khung người trèo vào thành, thành trì huyện Thanh Hà cũng không cao lớn lắm, quân đội đối phương cũng không nhiều, chỉ có điều Trương Kim Xưng có ý tưởng khác.
- Đại vương, thuộc hạ sẵn lòng dẫn người đi đốn cây!
Một tên bộ tướng xung phong nhận việc lấy lòng.
Trương Kim Xưng vung tay lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào chỗ cổng thành. Ánh mắt màu bạc chiếu vào cổng thành, gã thấy rất rõ ràng, cổng thành vốn nát vụn đã không thấy nữa, đổi thành bao đất xếp chồng ngay ngắn.
Gã căn bản không cần đi chặt cây gì cả, gã hiện tại không thiếu nhất chính là người. Cũng có nghĩa, thuộc hạ của gã rất nhiều, làm cho lương thực của gã cung ứng khó khăn. Đuổi bọn chúng đi không tốt đối với thanh danh, mà lưu lại bọn chúng lại ngại trói buộc, như vậy hãy tiêu hao hết trong chiến tranh đi!
- Thanh Lân tướng quân ở chỗ nào?
Trương Kim Xưng ra lệnh một tiếng, một tên đại tướng lập tức đứng ra, ôm quyền nói:
- Có thuộc hạ!
Người này tên là Lã Minh Tinh, vốn là đầu sỏ quận Võ Dương, đầu năm bị đại tướng dưới quyền Trương Tu Đà Phí Thanh Nô đánh bại, dẫn mấy ngàn tàn binh tìm đến nương tựa Trương Kim Xưng, được Trương Kim Xưng phong làm Thanh Lân tướng quân.
Trương Kim Xưng chỉ phía cổng thành:
- Cổng thành là bao đất chồng lên nhau, người có thể dẫn bản bộ đi trước dọn dẹp sạch sẽ chúng nó!
Da đầu Lã Minh Tinh đều cả kinh phát đau, đây không phải là để cho thủ hạ của y đi làm đá kê chân sao? Y do dự một chút, Trương Kim Xưng cũng không cho y cơ hội biện bạch, cao giọng quát.
- Nổi trống tấn công cho ta!
- Thùng! Thùng! Thùng!
Một trăm mặt trống trận còn lớn hơn so với cối xay gõ vang, tiếng trống long trời lở đất như thể quanh quẩn giữa thiên địa. Dân chúng bên trong thành sợ tới mức mất hồn mất vía, rối rít mang thê nhi chui vào hầm.
Trương Kim Xưng đắc ý nhìn đầu thành, nếu như gã cố ý yếu thế không cách nào khiến cho địch nhân trúng kế giết ra ngoài thành, như vậy gã chỉ có thể thị uy thôi. Đây chính là trống Diêm vương đòi mạng của gã, dùng tiếng trống mạnh mẽ đến phá huỷ ý chí chiến đấu quân địch.
Lã Minh Tinh vạn bất đắc dĩ, chỉ đành quay đầu hô lớn một tiếng:
- Theo ta lên!
Ba ngàn bộ hạ của Lã Minh Tinh từ trong quân giặc xông ra ngoài, như nước triều dâng theo chủ tướng Lã Minh Tinh xông về phía cổng thành.
Mấy trăm cung thủ trên thành cùng nhau giương cung tiễn lên, bọn họ vốn chính là cung binh tinh nhuệ của U Châu, được Lai Hộ Nhi điều động đi Cao Câu Ly tác chiến. Những cung thủ này huấn luyện có tố chất, không chỉ có sức lực lớn, hơn nữa bắn tên tốc độ cực nhanh, nếu so với binh lính bình thường nhanh hơn gấp đôi.
Đối diện tặc binh đánh tới mãnh liệt, bọn họ không kích động mảy may, nửa ngồi sau lỗ châu mai, lợi dụng lỗ châu mai để yểm hộ bản thân, bọn họ cùng lúc lắp tiễn trên dây cung.
Binh tiễn là tiễn lớn, dài hai thước, mũi tiễn rất nặng, bắn ra theo đường vòng cung, lợi dụng sức nặng tự thân bắn xuống, lực xuyên phá cực mạnh, bì giáp bình thường cũng khó mà chống đỡ, càng huống chi là tặc binh áo vải.
Trên đầu thành hoàn toàn yên tĩnh, Trương Huyễn ngưng thần nhìn binh sĩ quân giặc càng đến càng gần, khi quân địch xông vào cách trăm bước, hắn lập tức hạ lệnh:
- Bắn!
Tiếng mõ trên đầu thành chợt gõ vang, bọn cung binh đồng thời bắn ra, mấy trăm mũi binh tiễn bay lên không, hướng về phía quân giặc đông nghìn nghịt vọt đi.
Binh tiễn gào thét mà đến, bắn vào trong đám người dày đặc, tức thì huyết quang vẩy ra, tiếng kêu thảm nổi lên bốn phía, từng mảng quân giặc bị bắn ngã trên đất, thương vong hơn hai trăm người. Tặc binh chưa bị bắn chết trên người cắm tiễn, kêu thảm liều mạng bò về phía sau, khiến người ta cảm thấy ghê người.
Quân giặc rối rít nâng lá chắn đón đỡ, đợt tiễn thứ hai lại bắn đến dày đặc, lần này cung binh đầu thành tầm bắn xa hơn, bắn về phía binh sĩ mặt sau dày đặc giống như vậy. Mộc thuẫn thấp kém ngăn không được sức lực mạnh mẽ của binh tiễn, trên chiến trường lại vang lên một mảng kêu thảm thê lương, bọn tặc binh trúng tên tới tấp gục ngã…
Lã Minh Tinh thấy cung tiễn rất sắc bén, bọn họ ngay cả thang công thành cũng không có, thuần tuý chính là chịu chết, tiếp tục như vậy không đầy một khắc thời gian bọn chúng cũng sẽ toàn quân bị diệt. Y cũng mặc kệ quân lệnh Trương Kim Xưng, hô lớn:
- Lui lại!
Không cần y hô to, bọn tặc binh sớm đã sợ tới mức hồn bay phách lạc, nhốn nháo quay đầu chạy trối chết, tặc binh công thành thối lui như thuỷ triều.
Trương Kim Xưng thấy rõ ràng, trong lòng của gã giận dữ, mới hai đợt tiễn đã muốn rút lui, loại quân đội này còn dùng được cái gì nữa, gã lớn tiếng quát:
- Đao phủ thủ lên, ai dám lui lại, lập tức trảm!
Trương Kim Xưng có năm trăm tên đao phủ thủ, đặc biệt dùng để đốc thúc quân đội tấn công, bọn chúng xếp thành hàng tiến lên, chặn lại đường lui của bại binh, huy động đao búa giết về phía bại binh, tức thì giết liên tiếp hơn mười người.
Lã Minh Tinh hận đến nghiến răng nghiến lợi, vạn bất đắc dĩ, chỉ đành hô lớn:
- Tiếp tục tấn công!
Mấy ngàn tên bại binh bị đao phủ thủ áp trận, uy bức bọn họ tiếp tục tấn công về phía cổng thành, mấy ngàn bại binh chỉ đành quay đầu lại lần nữa công về phía cổng thành.
Trương Kim Xưng lập tức thét ra lệnh:
- Bắn tên, ngăn chặn đầu thành!
Mấy ngàn cung nỏ thủ của tặc binh chạy vội lên trước, cùng nhau bắn tên về phía đầu thành, tên dày đặc như quạ đen vọt về phía đầu thành.
- Tránh né!
Trên đầu thành Giáo uý Đỗ Vân Tư hô to một tiếng, binh lính nhất loạt nhích gần về phía lỗ châu mai. Mũi tên dày đặc xẹt qua đỉnh đầu bọn họ, giống hệt mưa đá lốp bốp giã trên tường gạch đầu thành. Mặc dù bọn binh sĩ kịp thời tránh né, nhưng vẫn có mười mấy người bất hạnh bị mũi tên bắn trúng bị thương.
Nhưng binh lính quân Tuỳ nhanh chóng thích ứng mũi tên dày đặc của quân địch, bọn họ tránh sau lỗ châu mai, lợi dụng chỗ hỏng để bắn tên trên lỗ châu mai ra phía ngoài. Dưới thành quân giặc hung hãn tiến đến lại đối mặt lần nữa với sự vô tình của binh tiễn lớn mạnh mẽ bắn ra.
Mặc dù quân Tuỳ phản kích vô cùng sắc nhọn, nhưng quân giặc dưới sự yểm hộ của tên mạnh, vẫn từng bước tiếp cận cổng thành. Quân đội của Trương Kim Xưng không có mang theo vũ khí công thành, đối với công thành cực kỳ bất lợi. nhưng bản thân huyện Thanh Hà thành trì cũ nát, không có sông đào bảo vệ thành, cổng thành đã rách mướp không chịu nổi, quân Tuỳ chỉ có thể dùng bao đất để phủ kín cổng thành.
Đối với quân giặc mà nói, cổng thành là đường tắt công vào trong thành, chỉ cần rút bao đất ra, đại quân có thể giết vào bên trong thành, đối với việc tranh đoạt cổng thành cũng đã thành tiêu điểm cho hai quân chiến đấu kịch liệt.
Quân đội Lã Minh Tinh rốt cuộc giết đến dưới thành, mấy trăm binh sĩ quân giặc chia làm hai đội bắt đầu di dời nhanh chóng bao đất vây bên ngoài. Tiễn trên đầu thành như mưa rơi, hơn một trăm binh lính quân tuỳ tránh ở mã diện* chỗ lồi ra ngoài ở đầu tường bắn tên về phía cổng thành. Không ngừng có binh sĩ quân giặc kêu thảm trúng tên ngã xuống, đá lớn trên đỉnh đầu lăn xuống, khiến quân giặc trước cổng thành chết và bị thương thảm trọng hơn nữa. Xác chất đống, máu tươi rót thành mấy dòng suối nhỏ.
(trên bức tường thành có những chỗ lồi ra, cung thủ có thể từ đó bắn tên ra, hình dáng như cái đầu ngựa nên gọi là mã diện)
Lúc này, Dương Tể đứng ở đằng xa xem cuộc chiến nén không được thấp giọng nhắc nhở Trương Kim Xưng:
- Thủ hạ Lã tướng quân đã chết bị thương hơn nửa, có thể phái binh tăng viện rồi.
Ánh mắt Trương Kim Xưng lạnh lùng, mắt thấy quân đội dưới quyền công thành chết bị thương thảm trọng, gã không mảy may xúc động. Sau một lúc, Trương Kim Xưng cười lạnh một tiếng:
- Không cần phải gấp, Lã Minh Tinh vẫn còn vốn liếng, chờ y lấy ra hết vốn liếng lại nói tiếp!
Vốn liếng theo như lời Trương Kim Xưng, là chỉ một cánh quân tâm phúc của Lã Minh Tinh, khoảng tám trăm người, đi theo Lã Minh Tinh nhiều năm, trang bị kỹ càng, nhưng Lã Minh Tinh cũng chưa có lấy bọn họ ra, chỉ mang một số đám ô hợp tấn công. Trong lòng Trương Kim Xưng nắm chắc, Lã Minh Tinh đang giở ngón nghề với mình, Trương Kim Xưng gã lại dễ gạt gẫm như vậy sao?
Ba ngàn quân đội tấn công nơi cổng thành đã thương vong hơn phân nửa, Lã Minh Tinh rốt cuộc không kìm nổi, quát ra lệnh:
- Quân dự bị lên!
Trong bóng đêm, tám trăm quân giặc mặc võ trang đầy đủ xuất hiện, đây là quân tinh nhuệ của Lã Minh Tinh, bọn chúng đang mặc khôi giáp quân Tuỳ, giơ lên bì thuẫn bằng gỗ dày, tay cầm chiến mâu, xếp thành hàng chỉnh tề, dưới sự dẫn dắt của Lã Minh Tinh xung phong về phía nơi cổng thành. Tấm chắn trong tay bọn chúng khéo léo tinh xảo, có thể ngăn cản binh tiễn bắn tên trên đỉnh đầu.
Cánh quân giặc này vốn là phủ binh quận Võ Dương, về sau được Lã Minh Tinh hợp nhất, đã trở thành quân trọng yếu của y, bất kể sĩ khí và sức chiến đấu hoàn toàn không giống với mấy ngàn đám ô hợp vừa rồi.
Trương Huyễn đứng ở bên trong lầu thành quan chiến cũng phát hiện cánh quân đội này không giống bọn bình thường, đây rất nằm ngoài dự liệu của hắn. Hoá ra trong quân giặc cũng có huấn luyện ra binh lính có tố chất, tuyệt không phải nông dân bình thường cầm vũ khí liền xông ra trận. Suy rộng ra, vậy trong quân đội của Trương Kim Xưng sẽ có bao nhiêu loại binh sĩ tinh nhuệ thế này nữa?
Trong lòng Trương Huyễn lập tức cảnh giác hẳn lên, hắn âm thầm chúc mừng quyết sách chính xác của bản thân, không có bị biểu hiện hỗn loạn trước đó của quân địch mê hoặc, mà kiên trì thủ thành. Nhưng trong lòng hắn cũng rõ ràng, một trường ác chiến không thể tránh rồi.
Trương Huyễn lập tức xoay người chạy xuống phía dưới thành, hắn nhất định phải biết rõ ràng chi tiết quân đội Trương Kim Xưng, không thể cùng quân địch chiến đấu cứng rắn như vậy, nếu không hắn sẽ toàn quân bị diệt.
Bình luận truyện