Giang Sơn Chiến Đồ

Quyển 1 - Chương 136: Sơ chiến tặc vương (3)



Trương Huyễn vốn muốn đi tìm huyện lệnh Vương Khê, nhưng hắn vừa xuống lầu thành, đã thấy Lư Khánh Nguyên dẫn một gã công tử trẻ tuổi vội vàng chạy đến.

Người trẻ tuổi này Trương Huyễn chỉ cảm thấy dường như hơi quen mặt. Suy nghĩ sơ một hồi, hắn lập tức nhớ ra, trong thọ thần của Lư lão gia tử có gặp qua. Con cháu Thôi thị ở Thanh Hà, khi đó Lư Khánh Nguyên đã từng giới thiệu cho hắn.

- Hiền đệ!

Lư Khánh Nguyên vội vã vẫy tay về phía hắn hô:

- Có chuyện quan trọng.

Trương Huyễn bước nhanh đến nghênh đón, hắn đã nhớ ra người trẻ tuổi này, tên là Thôi Nguyên Hàn.

- Lư huynh, chuyện gì?

Lư Khánh Nguyên chỉ vào con cháu Thôi thị bên cạnh nói:

- Vị này chính là Thôi Nguyên Hàn, hiền đệ ở trong Lư phủ đã từng gặp y, còn nhớ không?

Trương Huyễn gật đầu, hành lễ sơ sơ với Thôi Nguyên Hàn:

- Thôi huynh có gì chỉ giáo phải không?

Thôi Nguyên Hàn lo lắng nói:

- Trương tướng quân nhất định phải mau chóng phá vây, các người binh lực quá ít, căn bản không chịu được toàn lực tấn công của Trương Kim Xưng. Ta có thể nói rõ cho tướng quân biết, lần này Trương Kim Xưng đánh các ngươi là có kẻ chủ mưu. Gã xuất động năm ngàn Diêm La Quân, đây là quân đội tinh nhuệ nhất của gã, chính là muốn đặt tướng quân vào chỗ chết.

Trương Huyễn âm thầm cả kinh, Trương Kim Xưng phục kích mình không ngờ là có kẻ chủ mưu? Hắn vội hỏi:

- Là chuyện như thế nào, Thôi công tử có thể nói cho tôi biết không?

Thôi Nguyên Hàn do dự một chút nói:

- Tôi đây sẽ không giấu diếm tướng quân, xung quanh Trương Kim Xưng có môn sinh Thôi gia. Chúng ta xế chiều hôm nay đã nhận được tin tức, hẳn là trong triều có người muốn mượn tay Trương Kim Xưng diệt trừ tướng quân.

Trương Huyễn lập tức hiểu rõ, nếu như lời Thôi Nguyên Hàn là thật, vậy chỉ có thể là Vũ Văn Thuật. Xem ra vận mệnh trong u minh đã có sắp xếp của nó, nếu như Lư Khánh Nguyên không đồng hành cùng mình, như vậy Thôi Nguyên Hàn đã không thể tự nói với mình bí ẩn này. Chính mình có lẽ thật sự sẽ gãy kích ở quận Thanh Hà rồi.

Trương Huyễn vội vàng ôm quyền nói:

- Đa tạ đại ân của Thôi công tử, Trương Huyễn khắc ghi trong tâm khảm.

Thôi Nguyên Hàn thở dài:

- Người ở thời loạn đầu tiên phải có thể tự bảo vệ mình, Thôi gia cũng bị bức đành chịu thôi. Tướng quân cứ việc yên tâm rời đi, dân chúng trong thành hơn nửa đều là người nhà thủ hạ Trương Kim Xưng. Gã sẽ không tàn sát dân trong thành. Nếu không chúng tôi sớm đã bị giết sạch rồi.

Trương Huyễn yên lặng gật đầu, Thôi Nguyên Hàn chịu nói cho mình biết chân tướng, còn là vì mặt mũi Lư Khánh Nguyên. Lúc này, hắn lập tức hạ quyết tâm, không thể đợi viện quân nữa. Hắn nhất định phải phá vây, hắn hỏi Lư Khánh Nguyên:

- Nếu như phá vây, Lư huynh đi cùng với đệ không?

Trên mặt Lư Khánh Nguyên lộ ra vẻ lúng túng:

- Huynh muốn ở lại Thôi gia, huynh rất lo lắng…

Gã nói không nên lời, gã sợ mình và thê nữ không thể phá vây, bị loạn quân giết chết. Trương Huyễn có thể hiểu được chỗ khó của gã, liền vỗ bả vai gã cười nói:

- Vậy đệ sẽ giao A Viên cho huynh.

- Không có vấn đề, huynh sẽ đưa nàng về Lạc Dương an toàn.

Trương Huyễn thi lễ với hai người:

- Chúng ta sau này còn gặp lại!

Hắn trở mình lên ngựa, dẫn theo vài tên thuộc hạ chạy gấp về phía cổng tây.

Lư Khánh Nguyên và Thôi Nguyên Hàn nhìn theo hắn đi xa, Thôi Nguyên Hàn thở dài:

- Hy vọng quyết định này của ta là chính xác.

Lư Khánh Nguyên cười nói:

- Tổ phụ của huynh cực kỳ coi trọng người này, ông ấy nói người này tuyệt không phải vật trong ao. Trong lòng hiền đệ còn có lòng tốt, huynh tin tưởng Thôi gia tất có báo đáp về sau!

- Chỉ mong vậy! Không nói nữa, đi về trước, đệ sắp xếp tốt cho huynh trưởng và đại tẩu trước đã.

Hai người cùng bước nhanh rời khỏi đường cái, đi về phía Thôi phủ.

***

Không giống với cửa đông tác chiến kịch liệt, ngoài cửa tây vô cùng an tĩnh. Binh lực quân Tuỳ ở đây cũng không nhiều, chỉ có Thẩm Quang suất lĩnh ba trăm người bố phòng ở đầu thành.

Trương Huyễn bước nhanh lên đầu thành, Thẩm Quang vội vàng tiến lên bái lễ, Trương Huyễn đi đến bên thành ngưng thần nhìn ngoài thành. Chỉ thấy bên ngoài mấy trăm bước bố trí một cánh quân giặc, ước chừng có ba bốn ngàn người, bọn họ phân bố thành nửa vòng tròn, vây quanh cổng thành tây.

- Tướng quân, bọn chúng vẫn chưa có động tĩnh!

Trương Huyễn gật đầu, nói với Thẩm Quang:

- Nói cho các huynh đệ biết, chuẩn bị phá vây!

Thẩm Quang cả kinh:

- Chúng ta không đợi viện quân sao?

Trương Huyễn lắc đầu:

- Tề quận cách nơi này những hơn hai trăm dặm, đi về cũng là bốn năm trăm dặm. Nhanh hơn nữa cũng phải ngày mốt mới có thể đến, không còn kịp rồi.

Thẩm Quang trầm ngâm một lát hỏi:

- Tướng quân, đã xảy ra chuyện gì?

- Là ta phán đoán sai!

Trương Huyễn cười khổ một tiếng nói:

- Ta khinh thị Trương Kim Xưng, vừa rồi ta mới phát hiện, tinh binh bọn chúng không thua gì quân Tuỳ. Hon nữa có nhiều hơn mấy ngàn người, nếu như cùng đoản binh của bọn chúng kịch chiến, chúng ta làm không tốt sẽ toàn quân bị diệt.

Trương Huyễn không có nói cho Thẩm Quang biết, đây là Vũ Văn Thuật mượn đao giết người. Tranh đấu trong triều đình hắn không muốn để cho bộ hạ hiểu quá nhiều. Trương Huyễn lại ngưng thần nhìn ngoài thành chốc lát nói:

- Trương Kim Xưng bố trí binh lính ở ngoài thành tây là để phòng ngừa chúng ta phá vây. Nhưng ta cũng chỉ có thể phá vây từ thành tây.

- Tướng quân dự định phá vây như thế nào?

Thẩm Quang có chút lo lắng hỏi.

Trương Huyễn trầm tư một lát, liền nói với y:

- Ngươi trước tiên chuẩn bị ba đống củi ở trên đầu thành. Một khi mệnh lệnh của ta đưa đến, ngươi lập tức châm lửa!

- Ty chức tuân lệnh!

Trương Huyễn lại giải thích cho y một số chi tiết, lúc này mới lên ngựa chạy về cổng thành đông.

***

Chiến đấu kịch liệt ở cửa thành đông đã đến lúc gay cấn, tám trăm quân tinh nhuệ của Lã Minh Tinh nhanh chóng tổ thành thuẫn trận. Hai trăm tấm chắn cùng nhau đặt ở giữa không trung, hình thành một đường hành lang lá chắn trên đầu kiên cố. Có hiệu quả phòng ngự lại binh tiễn mã diện đầu thành bắn đến và cự thạch đập xuống trên đỉnh đầu.

Dưới thành ba ngàn cung nỏ thủ, mũi tên bắn ra che trời phủ đất bay đi về phía đầu thành. Kiên quyết ngăn chặn mấy trăm quân Tuỳ.

Bao đất ngăn ở thành đông cũng có mười hai tầng, vẻn vẹn một khắc trong một khắc, quân giặc đã rút đổ chín tầng, hơn trăm binh lính quân Tuỳ thủ ở trước cổng thành cùng nhau nâng nỏ bắn về phía bên trong vòm thành. Hơn trăm binh lính quân giặc đang lúc rút chuyển bao đất trở tay không kịp, tới tấp bị bắn ngã. Tiếng kêu thảm bên trong vòm thành vang thành một mảnh.

Lã Minh Tinh khẩn trương hô:

- Tấm chắn đi lên đón!

Trăm tên tặc binh rối rít nâng thuẫn xông lên, bao đất chắn cổng thành chỉ còn lại có hai tầng, mắt thấy công phá ngay lập tức, Uất Trì Cung hét lớn một tiếng, nhảy qua bao đất, giết vào vòm thành, chỉ thấy gã vung lên đại thiết côn nặng trăm cân, dùng sức lực dời núi quét về phía thuẫn bài quân địch dầy đặc trước mặt. Chỉ nghe một mảng tiếng vỡ vụn, tấm chắn và xương cốt cùng bị nện đến dập nát. Mười mấy binh lính quân giặc bị nện đến bay lên.

Uất Trì Cung đại phát thần uy, múa may thiết côn quét ngang trong đám người, đánh đến quân địch óc vỡ toang, xương như đá vụn, từng mảng binh sĩ như rơm rạ bị cắt bị đánh ngã trên đất. Chỉ nháy mắt, hơn trăm tặc binh giết vào vòm thành đã bị đánh chết quá nửa, binh lính quân Tuỳ đều nhìn ngây dại, Cự Linh Thần giáng lâm cũng chỉ như vậy mà thôi.

Bên trong vòm thành quân giặc đúng là sợ tới mức hồn bay phách lạc, khàn giọng kêu thảm liều mạng lui về sau, giẫm lên nhau chạy trối chết về phía ngoài thành. Chốc lát, quân giặc bên trong vòm thành đã trốn sạch sành sanh. Hành lang thuẫn trận kiên cố cũng sụp đổ rồi, mấy trăm binh lính quân giặc rối rít chật vật chạy. Bên trong vòm thành chỉ có một đống thi thể máu thịt nhầy nhụa.

Uất Trì Cung giết đến hứng thú, hét lớn một tiếng, xông về phía chủ tướng Lã Minh Tinh đang giật mình trợn mắt há mồm. Quát lớn một tiếng, Uất Trì Cung nhảy lên thật cao, thiết côn như núi nện tới trước mặt.

Lã Minh Tinh sợ tới mức cuống quýt nâng thương đón đỡ, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, thiết thương của Lã Minh Tinh bị đánh thành hình chữ v. Đôi cánh tay của Lã Minh Tinh cũng gãy, gã phun ra một búng máu, quát to một tiếng, thân thể quơ quào, suýt nữa rơi xuống ngựa, gã dùng hai chân điều khiển ngựa, quay đầu ngựa lại liều mạng chạy trốn.

Uất Trì Cung đang muốn đuổi theo, binh lính quân Tuỳ mặt sau đồng thanh hô lớn:

- Uất Trì tướng quân, chủ tướng có lệnh, sai ngài lập tức trở về!

Uất Trì Cung không dám kháng cự mệnh lệnh của Trương Huyễn, gánh thiết côn ở đầu vai, cười ha hả, xoay người chạy về phía bên trong vòm thành.

Trương Huyễn thấy rất rõ ràng, Uất Trì Cung tuy rằng thần dũng vô địch, nhưng nếu như ba ngàn cung nỏ thủ đối phương cùng nhau phóng tên về phía gã, sợ rằng gã khó lòng thoát chết. Mới vừa rồi là bởi vì Lã Minh Tinh ở đây, cung nỏ thủ đối phương ném chuột sợ vỡ đồ mới chưa có bắn tên. Nhưng một khi Lã Minh Tinh chạy trốn, đến trước mặt khẳng định là mưa tên dày đặc, Trương Huyễn kịp thời kêu Uất Trì Cung quay lại.

Binh lính quân Tuỳ lại nhanh chóng chèn bao đất vào vòm thành. Lúc này, tấn công ồ ạt của quân địch vẫn còn chưa bắt đầu. Đây chính là cơ hội phá vây của bọn họ. Trương Huyễn ngay lập tức hạ lệnh:

- Bắn ra một mũi hoả tiễn!

Lập tức có binh lính hướng lên bầu trời bắn ra một mũi hoả tiễn, đây là mệnh lệnh cho Thẩm Quang phát ra châm lửa. Cùng lúc đó, Trương Huyễn đưa ra mệnh lệnh rút lui về phía cổng tây. Binh lính quân Tuỳ từ bốn phương tám hướng chạy về phía cửa tây.

Trương Huyễn chạy lên đầu thành hô to:

- Mang theo huynh đệ bị thương, một người cũng không cho phép lưu lại!

Quân Tuỳ huấn luyện có tố chất thể hiện ra đầy đủ vào thời khắc này, bọn họ mang trên lưng gần trăm binh lính bị thương, rút lui mau chóng dị thường, trong chốc lát, tất cả mọi người đều rút lui gọn gàng sạch sẽ.

Trương Huyễn nhìn về bốn phía một vòng, trên thành dưới thành không còn binh lính bỏ lại nữa, hắn lập tức quay đầu ngựa mau chóng chạy đi về phía cổng thành tây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện