Giao Dịch Kì Lạ: Đánh Đổi Tự Do, Lấy Chồng Tổng Tài
Chương 7: Vạn kiếm xuyên tim
Dương Khánh Ngọc đứng bên cạnh cột giao thông áo sơ mi form rộng cùng chiếc quần baggy vải bò trơn màu xanh nhạt. Nhìn cô rất thanh tú rất xinh đẹp đúng chuẩn một cô sinh viên đại học. Đèn đỏ sáng lên cô hòa vào dòng người cước bộ sang bên kia đường.
" Nhăm nhăm nhăm nhằm nhăm nhắm nhăm..." Tiếng di động của cô. Dương Khánh Ngọc lần tìm trong balo chiếc điện thoại của mình màn hình sáng lên nhấp nháy dòng chữ Trịnh Khôi Kiệt.
" A lô "
" Cô tan học chưa? " Giọng anh lười nhác trầm ấm phát ra đây có lẽ là giọng nói quấn hút nhất cô từng được nghe.
" Ừm về rồi " Cô đáp lại.
" Hôm nay có cuộc họp ở công ti không đón cô được tôi nói chú Hùng tới đang đợi cô chỗ sáng nay "
Cô đưa mắt nhìn về phía sáng nay xuống xe của anh thấy chiếc xe quen mắt chú Hùng đang đứng bên đường vẫy tay liền trả lời " Vâng thấy rồi tôi về trước"
" Ừ. Trưa nay cô tự ăn cơm rồi đi nghỉ tôi ăn với đối tác. Tạm biệt "
" Tạm biệt "
Dương Khánh Ngọc đi về phía xe chú Hùng cười chào chú rồi lên xe, đối thoại với Trịnh Khôi Kiệt chưa bao giờ quá 5 phút mà nội dung lúc nào cũng nhạt như nước ốc sau này hai người cứ sống chung như vậy cô có khi nào cũng sẽ trở lên kiệm lời cùng trầm cảm luôn không.
Xe rất nhanh đã về tới "nhà" cô hôm nay đi học đã mệt sắp lả rồi. Theo quy trình đầu tiên là lăn vào bếp sau đó lăn lên giường đánh một giấc ngủ say. Chiều nay không có tiết có lẽ cô sẽ ngủ cả buổi chiều cho đã. Sau 3 tiếng.
" Thức dậy đi..."
Thằng điên nào lải nhải vậy.
" Dậy..." Trịnh Khôi Kiệt đứng cạnh mép giường gằn giọng. 4 giờ chiều rồi con nhỏ này hôm nay uống lộn thuốc ngủ sao???
" Biến ngay.... thằng khùng rảnh... hả..."
Mặt ai đó đen thành một mảng. Thằng khùng??? Anh nhếch môi cười trào phúng đúng là làm ơn mắc oán. Cô không chịu dậy... được rồi. Anh quay người với lấy điều khiển trên tủ đầu giường mở chiếc loa góc cuối phòng ngủ. Vừa vặn to hết cỡ vừa chọn bài nhạc đinh tai nhức óc nhất.
Trời đất quỷ thần ơi người nằm lì trên giường cuối cùng cũng không thể chịu nổi. OMG óc của tôi....
" Chết tiệt thằng khốn nào...." Cô vừa hét lên vừa phi gối trong vô thức. Ai dè cái phi gối theo phản xạ kia vẫn trúng mục tiêu. Gối bay thẳng mặt Trịnh Khôi Kiệt rồi rơi xuống không cần nói cũng biết bây giờ anh tức giận đến cỡ nào rồi.
Nhìn rõ kẻ " quấy rầy giấc mộng " của mình là ai bao nhiêu câu chửi rủa liền nghẹn lại cổ họng. Cô đánh cái ực một ngụm nước bọt, nặn ra nụ cười chân chó nhất " Can you turn off the radio, please?"
Hôm nay mà chết trên giường thì thật là một cái chết ngu xuẩn.... tất cả đều do cái tính ham ngủ.
Anh không nói gì chỉ nhìn cô rồi sau đó mới tắt nhạc. Ngay lúc này đây Dương Khánh Ngọc mới thấm thía câu nói:" Nếu ánh mắt có thể giết chết người thì cô chính là đang bị vạn kiếm xuyên tim "
" Nhăm nhăm nhăm nhằm nhăm nhắm nhăm..." Tiếng di động của cô. Dương Khánh Ngọc lần tìm trong balo chiếc điện thoại của mình màn hình sáng lên nhấp nháy dòng chữ Trịnh Khôi Kiệt.
" A lô "
" Cô tan học chưa? " Giọng anh lười nhác trầm ấm phát ra đây có lẽ là giọng nói quấn hút nhất cô từng được nghe.
" Ừm về rồi " Cô đáp lại.
" Hôm nay có cuộc họp ở công ti không đón cô được tôi nói chú Hùng tới đang đợi cô chỗ sáng nay "
Cô đưa mắt nhìn về phía sáng nay xuống xe của anh thấy chiếc xe quen mắt chú Hùng đang đứng bên đường vẫy tay liền trả lời " Vâng thấy rồi tôi về trước"
" Ừ. Trưa nay cô tự ăn cơm rồi đi nghỉ tôi ăn với đối tác. Tạm biệt "
" Tạm biệt "
Dương Khánh Ngọc đi về phía xe chú Hùng cười chào chú rồi lên xe, đối thoại với Trịnh Khôi Kiệt chưa bao giờ quá 5 phút mà nội dung lúc nào cũng nhạt như nước ốc sau này hai người cứ sống chung như vậy cô có khi nào cũng sẽ trở lên kiệm lời cùng trầm cảm luôn không.
Xe rất nhanh đã về tới "nhà" cô hôm nay đi học đã mệt sắp lả rồi. Theo quy trình đầu tiên là lăn vào bếp sau đó lăn lên giường đánh một giấc ngủ say. Chiều nay không có tiết có lẽ cô sẽ ngủ cả buổi chiều cho đã. Sau 3 tiếng.
" Thức dậy đi..."
Thằng điên nào lải nhải vậy.
" Dậy..." Trịnh Khôi Kiệt đứng cạnh mép giường gằn giọng. 4 giờ chiều rồi con nhỏ này hôm nay uống lộn thuốc ngủ sao???
" Biến ngay.... thằng khùng rảnh... hả..."
Mặt ai đó đen thành một mảng. Thằng khùng??? Anh nhếch môi cười trào phúng đúng là làm ơn mắc oán. Cô không chịu dậy... được rồi. Anh quay người với lấy điều khiển trên tủ đầu giường mở chiếc loa góc cuối phòng ngủ. Vừa vặn to hết cỡ vừa chọn bài nhạc đinh tai nhức óc nhất.
Trời đất quỷ thần ơi người nằm lì trên giường cuối cùng cũng không thể chịu nổi. OMG óc của tôi....
" Chết tiệt thằng khốn nào...." Cô vừa hét lên vừa phi gối trong vô thức. Ai dè cái phi gối theo phản xạ kia vẫn trúng mục tiêu. Gối bay thẳng mặt Trịnh Khôi Kiệt rồi rơi xuống không cần nói cũng biết bây giờ anh tức giận đến cỡ nào rồi.
Nhìn rõ kẻ " quấy rầy giấc mộng " của mình là ai bao nhiêu câu chửi rủa liền nghẹn lại cổ họng. Cô đánh cái ực một ngụm nước bọt, nặn ra nụ cười chân chó nhất " Can you turn off the radio, please?"
Hôm nay mà chết trên giường thì thật là một cái chết ngu xuẩn.... tất cả đều do cái tính ham ngủ.
Anh không nói gì chỉ nhìn cô rồi sau đó mới tắt nhạc. Ngay lúc này đây Dương Khánh Ngọc mới thấm thía câu nói:" Nếu ánh mắt có thể giết chết người thì cô chính là đang bị vạn kiếm xuyên tim "
Bình luận truyện