Gió Lớn Có Chốn Về
Chương 64: Chuyện xưa ở thành Hoài Trinh
Toàn thân đứa bé mướt mồ hôi cũng ăn mặc phục sức như tân nương thật, tiếng khóc thê thiết tựa như một con thú nhỏ yếu ớt bất lực. Đồng Âu ôm chặt cô bé, bàn tay đặt trên lưng cô hơi phát run. Bá tánh vây xem bị cảnh tượng trước mắt dọa cho choáng váng, cho rằng loại tình tiết dã man dùng người sống hiến tế hà thần chỉ có trong những câu chuyện xưa, không ngờ hôm nay lại được mục kích tận mắt.
Vỏ ngoài bằng đá vừa nặng vừa rỗng như một chiếc quách hình người rơi giữa nền đất đầy xác pháo đỏ tươi, hai hốc mắt tối đen trông cực kỳ kinh dị. Trong nháy mắt cả thế giới yên lặng, chỉ có tiếng gió lạnh buốt thổi qua bờ sông thổi đến nổi da gà. Hôm nay mọi người mang tâm tình dự hội ăn tiệc cưới, không ngờ suýt nữa gây ra tình cảnh mỗi người một tay đẩy cô bé sống sờ sờ xuống sông làm mồi cho hà thần.
Cô bé vẫn nửa mê nửa tỉnh nức nở không dừng, A Ninh vội dẫn theo mấy hộ vệ Kiêu Vương phủ chạy qua hỗ trợ, lúc này mới có vài thẩm thẩm tốt bụng trông thấy xung quanh toàn nam nhân thô kệch, không tiện xem bệnh nên cũng lớn gan tiến lên. Các bà là người địa phương, quen thuộc toàn bộ trẻ em gái trong thành nhưng thật sự chưa từng gặp qua cô bé này. Tuy thần sắc cô bé tiều tụy vì bệnh trạng nhưng đã có thể nhìn ra là một tiểu mỹ nhân, mắt dài mi cong, cánh mũi hơi tròn, một vị thẩm thẩm nhìn kỹ bộ dạng cô bé, trong lòng không khỏi nghĩ thầm, cái mũi này chẳng phải là của nha đầu Vạn Viên sao?
“Đồng thống lĩnh.” A Ninh nhắc nhở, “Nơi này rất lạnh, vẫn nên đưa cô bé về nghỉ ngơi trước đã.”
Lúc này Đồng Âu mới buông tay ra, cô gái nhỏ được đưa vào trong một cỗ xe ngựa chuẩn bị sẵn. Thiện Khánh cũng bắt đầu dẫn quan sai chạy qua, trên đường nghe thấy chuyện tân nương bằng đá có giấu người thật mà đầu óc muốn nổ tung. Thân là quan địa phương, kỳ thật hắn luôn biết Dư phủ không hề sạch sẽ quang minh chính đại như mặt ngoài, nhưng chỉ cần không gây ra chuyện gì quá nhiễu loạn sẽ không quản, trong đại gia tộc nhà cao cửa rộng nào mà không có một hai chuyện dơ bẩn đâu chứ? Ai mà ngờ được Dư gia không gây chuyện thì thôi, đã gây chuyện là lôi hẳn người sống ra hiến tế. Chuyện này… rơi vào tay cấp trên thì làm gì còn đường sống?
Đồng Âu chậm rãi đứng lên nhìn ba người trên đài cao.
Cha conDư gia không biết hắn chính là tên thợ săn năm đó, chỉ cho là quan binh do triều đình phái tới bắt quỷ, đúng lúc gặp phải chuyện tày đình. Dư Tông ngồi trên ghế thở dốc, Dư Trọng thở hồng hộc răn dạy Lưu thẩm xong mới muộn màng nhận ra mình quá mức lỗ mãng. Thấy Thiện Khánh và Đồng Âu đều có mặt, hắn ta chỉ có thể tiếp tục kiên trì chống chế: “Thiện đại nhân, Đồng thống lĩnh, chuyện này… vụ đón dâu này là do vu sư đề nghị, cha ta lớn tuổi đầu óc không minh mẫn lại bị ma quỷ ám ảnh, người ta nói gì cũng tin, ta thật sự không khuyên nổi.”
“Hồ đồ!” Thiện Khánh cao giọng mắng hắn ta trước mặt dân chúng toàn thành, “Đó là con cái nhà ai?”
“…” Dư Trọng do dự một lát mới nói, “Mua về, mua từ chỗ một tay bắt cóc.”
“Không phải mua của bọn bắt cóc.” Trong đám đông đột nhiên có tiếng nói, là Lưu thẩm. Bà tiến lên phía trước lớn tiếng vạch trần, “Đứa nhỏ này từ khi sinh ra đã được nuôi trong hậu viện Dư phủ!”
Dư Trọng biến sắc, nếu không phải Thiện Khánh đang đứng ở đây thì đã sớm ra lệnh gia đinh lôi bà xuống. Lưu Mãnh xách đại đao che trước người mẹ mình, cứng miệng: “Ta xem ai dám đụng vào mẹ ta!”
Thiện Khánh nhìn ra Lưu thẩm biết không ít chuyện quan trọng liền sai nha dịch đưa người về phủ nha trước, bên trong cũng có chút ý đồ không muốn bà tiết lộ quá nhiều sự thật kinh thiên động địa trước mặt bá tánh toàn thành. Vụ náo động hiến tế người sống đã đủ dọa người, nếu còn có chuyện khác nữa, sau này làm sao hắn ta còn đường thăng quan? Không chừng đến mũ ô sa trên đầu còn không giữ được.
Lưu Mãnh chắn trước người Lưu thẩm không cho nha dịch tới gần, Thiện Khánh sầm mặt: “Lớn mật! Không nghe thấy lời bản quan nói sao?”
“Lưu Mãnh không chịu nghe lời Thiện đại nhân, hay là Thiện đại nhân không muốn nghe lời bá tánh nói?” Lương Thú nhìn lướt qua mấy nha dịch, ánh mắt cuối cùng dừng trên người Thiện Khánh. Hắn bị nhìn đến run rẩy trong lòng, lại không thể đoán được thân phận đối phương.
Dư Trọng cũng nhận ra quan phủ không có ý muốn làm lớn thêm chuyện, liền hùa theo: “Đại nhân đang nói chuyện, làm gì có chỗ cho ngươi xen miệng vào!”
Thiện Khánh thấy tất cả mọi người đều đang nhìn về hướng này, dù sao thân làm quan phụ mẫu vẫn phải là người quyết đoán, bèn cắn răng vung tay: “Thôi, mọi người về phủ nha trước đi, Ngân Điệp vu sư, ngươi cũng đi theo bản quan một chuyến!”
Trong lòng Dư Trọng nhẹ nhõm đi một chút, vội vàng phân phó gia đinh mang kiệu đến nhét cha đưa về nhà, sắc mặt Ngân Điệp cũng âm trầm theo sau nha dịch. Dân chúng lập tức xì xào bàn tán, Lưu Mãnh thấy nha dịch kiên quyết muốn dẫn mẹ mình đi cũng nóng nảy, vừa cố gắng chống đỡ vừa sốt ruột hét to: “Này, không phải ngươi nói mình là Vương gia à?”
Lời vừa thốt ra, đầu óc Thiện Khánh nổ đùng một phát!
Phản ứng của Ngân Điệp nhanh hơn hắn, lập tức thả người xuống đài muốn trốn vào đám đông bỏ chạy, thân thể gầy gò bay phần phật như con diều, chẳng mấy chốc đã phi một đoạn khá xa. Bá tánh chưa bao giờ chứng kiến một màn quỷ dị như vậy, vội vàng ôm đầu bỏ trốn sợ bị bắt theo làm con tin, nhưng chưa kịp làm gì thì Ngân Điệp đã hét to một tiếng ngã xuống. Cao Lâm thu kiếm, một bàn tay đeo găng tay đan chỉ bạc lôi lão ác ôn độc vật đầy người đến trước mặt Lương Thú: “Vương gia.”
Thiện Khánh quỳ sụp xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu mà hành lễ: “Kiêu Vương… Kiêu Vương điện hạ.”
Bá tánh chung quanh bấy giờ mới kịp phản ứng, vội vàng quỳ xuống. Dư Tông vẫn khó thở như cũ, Liễu Huyền An tiến lên vạch mí mắt lão ta nhìn thử, mở miệng: “Khiêng vào gian miếu trống bên kia đi để ta châm cứu cho ông ta.”
Dư Trọng đầu đầy mồ hôi chỉ biết gật đầu chứ không kịp hiểu y đang nói gì, vẫn là mấy gia đinh nhanh nhẹ nâng lão gia lên. Lúc này Cao Lâm đã cho bá tánh đứng dậy, lại dẫn Lưu thẩm ngồi lên ghế, mấy năm nay bà kiên trì làm giúp việc ở Dư phủ chủ yếu là để chăm sóc cô bé con kia.
Tên của cô bé là Thạch Thái Tùng, nghe mạnh mẽ như tên con trai. Cái tên này do Ngân Điệp đặt, ý chỉ đá lớn và tùng xanh trên núi đều là dấu hiệu trường thọ. Lưu thẩm nói: “Mẹ của đứa nhỏ này chính là Vạn Viên.”
Dân chúng nghe mà mờ mịt, Vạn Viên, là nha đầu Vạn gia? Nàng sinh con từ bao giờ?
Là sinh ra sau mấy tháng bị giam giữ.
Tên thợ săn năm đó mãi không quay lại, trong bụng Vạn Viên có đứa trẻ, biết khó lòng sống tiếp trong thành nên có ý định dẫn theo lão Vạn đi nơi khác sinh sống, nhưng vào lúc nàng đi loanh quanh hỏi mua xe ngựa lại bắt gặp Ngân Điệp đang truyền giáo cho bà chủ hàng, lập tức đứng ra vạch trần gã, thế là bị ghi hận trong lòng.
Những việc này đều là về sau Vạn Viên bị giam giữ ở hậu viện Dư phủ đã chính miệng kể cho Lưu thẩm nghe. Nàng trẻ tuổi mạnh mẽ, gặp chuyện gì cũng bộc trực thẳng thắn nên không ngờ được sẽ có người giở ám chiêu sau lưng mình. Mua xe ngựa được mấy ngày, nàng tiếp tục ra phố mua vật dụng cần thiết, bỗng dưng có một tên vô lại ở đâu chạy tới, mồm miệng không sạch sẽ, hành động trên tay cũng bẩn thỉu, nói nàng đừng chờ tên thợ săn nữa mà đi theo mình thì hơn. Vạn Viên làm sao chịu nổi khinh nhục này, vì thế giơ tay lên cho hắn ta một cái tát, tên vô lại kia cũng lập tức đánh trả, hai người xô xát làm hàng xóm láng giềng chung quanh phải chạy ra can ngăn, sau đó nha dịch cũng từ đâu chạy tới mang cả hai người về phủ nha.
Sau đó nữa lại truyền ra tin tức Vạn Viên tự sát.
Lưu thẩm nói: “Nhưng thật ra nàng bị đánh thuốc mê rồi đưa vào Dư phủ.”
Lương Thú lạnh lùng nhìn về phía Dư Trọng, hắn ta nơm nớp lo sợ biện giải: “Là Ngân Điệp, bảy tám năm nay hắn luôn lảng vảng trong nhà ta, mê hoặc cho cha ta nói gì nghe nấy. Năm đó đúng lúc sức khỏe cha ta không tốt, Ngân Điệp nói gã đã tính toán được Vạn Viên hợp mệnh, nếu thành thân sẽ làm cha ta trường thọ, nàng ta vốn sinh ra để gả cho cha ta, nhưng hồi đó ông ấy không đáp ứng!”
Bá tánh nghe mà âm thầm chửi thề, lão già bảy mươi tuổi cưới thiếu nữ mười bảy, có điên mới đáp ứng!
“Nhưng Ngân Điệp cứ kiên trì khuyên nhủ nói muốn kéo dài mạng sống chỉ có mỗi phương pháp này thôi. Cuối cùng cha ta tin lời, cho gã một món tiền lớn suýt thì bằng nửa gia sản nhà ta, Ngân Điệp nói gã cũng chia cho Lý đại nhân không ít.”
Vạn Viên cứ như vậy mà “chết”. Nàng bị đánh thuốc mê khiêng vào Dư phủ, thầy thuốc theo lệ bắt mạch lại chẩn ra nàng có thai. Dư Tông chưa kịp thành thân đã bị cắm một cái sừng dài, bốc hỏa tại chỗ. Dư Trọng vốn muốn chờ Ngân Điệp biến thành trò cười, nhưng gã vu sư kia bị dồn vào thế khó vẫn cố làm ra vẻ, ánh mắt cũng không buồn đổi một lần.
Dư Trọng nói: “Gã khăng khăng mình không tính sai mệnh cách, nếu Vạn Viên không được thì lấy đứa nhỏ trong bụng Vạn Viên đi, dù đứa trẻ sinh ra là nam hay nữ cũng phải trở thành vợ nuôi từ bé, nuôi đến mười bốn tuổi rồi viên phòng, cha ta có thể sống thêm ít nhất hai mươi năm.”
Vào buổi tối Vạn Viên vào phủ, thân thể Dư Tông đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều, thế là lại tin sái cổ.
Từ lúc ấy Lưu thẩm đã bắt đầu chăm sóc cho Vạn Viên, sau khi nàng tỉnh lại có khóc lóc van xin bà giúp mình báo tin ra ngoài. Nhưng trong lòng Lưu thẩm biết rõ ràng, Dư phủ và quan lại trong thành đã cấu kết cùng một giuộc, Vạn Quý lại là kẻ không đáng tin, nếu ông ta biết sự thật, tám chín phần mười sẽ xách dao tới cửa Dư phủ đòi con gái, đến lúc đó sợ là không chỉ không cứu được người mà còn mất cả mạng.
Lưu thẩm hối hận nói: “Lúc ấy ta không biết Dư gia muốn lấy đứa nhỏ, chỉ cho là bọn họ muốn giam giữ cả hai mẹ con thôi, liền khuyên Vạn nha đầu cứ an tâm ở đây đã, ta sẽ ra ngoài lưu ý tin tức, bao giờ thợ săn kia xuất hiện lại tính đường khác.”
Vạn Viên không có cách nào, trong bụng lại có đứa bé nên chỉ đành đáp ứng. Nàng bị nhốt trong một viện nhỏ âm u hẻo lánh mỗi ngày chỉ gặp được vài người, vừa lo lắng vừa suy sụp nên nhanh chóng sinh bệnh, đứa trẻ cũng sinh không đủ tháng, nhỏ bé yếu ớt chưa khóc được mấy tiếng, chưa uống được một ngụm sữa mẹ đã bị bà mụ ôm đi mất. Lúc ấy Vạn Viên đã gần như hấp hối, thấy con mình bị cướp đi, không biết lấy sức lực đâu ra mà nhào lên cướp con về, kết quả bị Ngân Điệp hung hăng đá mạnh một cú đến hộc máu.
Lưu thẩm cuống quýt đỡ nàng, vừa ôm vừa dìu lại về giường muốn đi gọi đại phu, nhưng ở trong viện ngoại trừ gia đinh trông coi thì làm gì có ai khác. Trời đông giá rét, trong phòng đến một chậu than còn không có. Lưu thẩm không còn cách khác, chỉ có thể chạy về nhà mình lấy chút than sưởi cho nàng, nhưng đến khi quay về Dư phủ thì Vạn Viên đã tắt thở.
Đồng Âu đứng một bên lẳng lặng nghe, trên mặt không biểu cảm gì, chỉ có người đứng gần mới nhận ra mu bàn tay hắn đã nhảy đầy gân xanh.
Lưu thẩm vì chút than củi này mà bị giáo huấn cho một trận vì tội xen vào chuyện của người khác. Năm đó chân Lưu thúc bị thương, Lưu Mãnh chưa được mười tuổi, bà không thể trốn được, cũng không yên lòng đứa trẻ đáng thương kia, đành phải nuốt uất ức vào bụng, lén lấy tiền túi của mình giao cho một tay gia đinh quan hệ gần gũi để bọn họ đừng ném thi thể Vạn Viên ra chỗ đồng không mông quạnh.
“Thẩm thẩm yên tâm đi.” Gia đinh kia nói nhỏ, “Chôn thì chắc chắn phải chôn, mộ phần có sẵn cả rồi, ném lung tung ra ngoài bị chó hoang tha đi thì chúng ta cũng không giải thích được.”
Thế là Vạn Viên bị chôn cất vào mộ.
Còn Lưu thẩm tiếp tục ở lại Dư phủ chăm sóc cho đứa trẻ. Trong lòng bà rất căm ghét cái tên “Thạch Thái Tùng”, chỉ gọi cô bé là Tiểu Hoa, thứ nhất là nghe rất tươi tắn hoạt bát, thứ hai dù cho người ngoài nghe được cũng không bị trách tội, dù sao người ta vẫn hay đặt nhũ danh cho các bé gái là tên hoa tên cỏ gì đó, rất bình thường.
Thân thể Tiểu Hoa không quá tốt, tính cách cũng trầm buồn nhưng dung mạo lại xinh đẹp. Dư Tông thường xuyên đến thăm cô bé, một lão già nhăn nheo tóc hoa râm ôm bé gái ngồi trong viện cứ như ông nội ôm cháu gái, Lưu thẩm thấy mà nổi hết cả da gà. Bà đã sớm thương lượng với con trai dẫn theo Tiểu Hoa trốn đi nơi khác, vốn tưởng vẫn còn khoảng năm sáu năm để lên kế hoạch tỉ mỉ, không ngờ mùa đông năm nay Dư Tông lại ngã bệnh, còn bệnh nặng đến mức thoi thóp chút hơi tàn.
Không biết Ngân Điệp vẫn còn ghi hận Vạn Viên hay là giết người quen thói, một câu nhẹ bẫng mang đi tế hà thần đã dập tắt sinh mạng nhỏ bé chưa sống được mấy năm của Tiểu Hoa. Hậu viện càng phòng thủ nghiêm ngặt hơn, Lưu thẩm có muốn mạo hiểm dẫn người đi cũng không được. Lưu Mãnh liền đề nghị cho nổ mộ phần Vạn Viên lên, lại dùng hình nộm giả làm nữ quỷ quấy nhiễu, bức bách Dư phủ phải hủy bỏ Hội Ngũ Thải.
Lưu Mãnh nói: “Vụ nháo quỷ đúng là do ta gây ra, hình nộm và xiêm y vẫn còn nằm trong hầm nhà.”
Mấy tiểu tử đứng bên cạnh nghe chuyện mà không thể tin nổi, lúc này liên tục vỗ cánh tay hắn, trầm trồ khâm phục: “Mãnh ca đúng là giang hồ hiệp nghĩa!”
Vỏ ngoài bằng đá vừa nặng vừa rỗng như một chiếc quách hình người rơi giữa nền đất đầy xác pháo đỏ tươi, hai hốc mắt tối đen trông cực kỳ kinh dị. Trong nháy mắt cả thế giới yên lặng, chỉ có tiếng gió lạnh buốt thổi qua bờ sông thổi đến nổi da gà. Hôm nay mọi người mang tâm tình dự hội ăn tiệc cưới, không ngờ suýt nữa gây ra tình cảnh mỗi người một tay đẩy cô bé sống sờ sờ xuống sông làm mồi cho hà thần.
Cô bé vẫn nửa mê nửa tỉnh nức nở không dừng, A Ninh vội dẫn theo mấy hộ vệ Kiêu Vương phủ chạy qua hỗ trợ, lúc này mới có vài thẩm thẩm tốt bụng trông thấy xung quanh toàn nam nhân thô kệch, không tiện xem bệnh nên cũng lớn gan tiến lên. Các bà là người địa phương, quen thuộc toàn bộ trẻ em gái trong thành nhưng thật sự chưa từng gặp qua cô bé này. Tuy thần sắc cô bé tiều tụy vì bệnh trạng nhưng đã có thể nhìn ra là một tiểu mỹ nhân, mắt dài mi cong, cánh mũi hơi tròn, một vị thẩm thẩm nhìn kỹ bộ dạng cô bé, trong lòng không khỏi nghĩ thầm, cái mũi này chẳng phải là của nha đầu Vạn Viên sao?
“Đồng thống lĩnh.” A Ninh nhắc nhở, “Nơi này rất lạnh, vẫn nên đưa cô bé về nghỉ ngơi trước đã.”
Lúc này Đồng Âu mới buông tay ra, cô gái nhỏ được đưa vào trong một cỗ xe ngựa chuẩn bị sẵn. Thiện Khánh cũng bắt đầu dẫn quan sai chạy qua, trên đường nghe thấy chuyện tân nương bằng đá có giấu người thật mà đầu óc muốn nổ tung. Thân là quan địa phương, kỳ thật hắn luôn biết Dư phủ không hề sạch sẽ quang minh chính đại như mặt ngoài, nhưng chỉ cần không gây ra chuyện gì quá nhiễu loạn sẽ không quản, trong đại gia tộc nhà cao cửa rộng nào mà không có một hai chuyện dơ bẩn đâu chứ? Ai mà ngờ được Dư gia không gây chuyện thì thôi, đã gây chuyện là lôi hẳn người sống ra hiến tế. Chuyện này… rơi vào tay cấp trên thì làm gì còn đường sống?
Đồng Âu chậm rãi đứng lên nhìn ba người trên đài cao.
Cha conDư gia không biết hắn chính là tên thợ săn năm đó, chỉ cho là quan binh do triều đình phái tới bắt quỷ, đúng lúc gặp phải chuyện tày đình. Dư Tông ngồi trên ghế thở dốc, Dư Trọng thở hồng hộc răn dạy Lưu thẩm xong mới muộn màng nhận ra mình quá mức lỗ mãng. Thấy Thiện Khánh và Đồng Âu đều có mặt, hắn ta chỉ có thể tiếp tục kiên trì chống chế: “Thiện đại nhân, Đồng thống lĩnh, chuyện này… vụ đón dâu này là do vu sư đề nghị, cha ta lớn tuổi đầu óc không minh mẫn lại bị ma quỷ ám ảnh, người ta nói gì cũng tin, ta thật sự không khuyên nổi.”
“Hồ đồ!” Thiện Khánh cao giọng mắng hắn ta trước mặt dân chúng toàn thành, “Đó là con cái nhà ai?”
“…” Dư Trọng do dự một lát mới nói, “Mua về, mua từ chỗ một tay bắt cóc.”
“Không phải mua của bọn bắt cóc.” Trong đám đông đột nhiên có tiếng nói, là Lưu thẩm. Bà tiến lên phía trước lớn tiếng vạch trần, “Đứa nhỏ này từ khi sinh ra đã được nuôi trong hậu viện Dư phủ!”
Dư Trọng biến sắc, nếu không phải Thiện Khánh đang đứng ở đây thì đã sớm ra lệnh gia đinh lôi bà xuống. Lưu Mãnh xách đại đao che trước người mẹ mình, cứng miệng: “Ta xem ai dám đụng vào mẹ ta!”
Thiện Khánh nhìn ra Lưu thẩm biết không ít chuyện quan trọng liền sai nha dịch đưa người về phủ nha trước, bên trong cũng có chút ý đồ không muốn bà tiết lộ quá nhiều sự thật kinh thiên động địa trước mặt bá tánh toàn thành. Vụ náo động hiến tế người sống đã đủ dọa người, nếu còn có chuyện khác nữa, sau này làm sao hắn ta còn đường thăng quan? Không chừng đến mũ ô sa trên đầu còn không giữ được.
Lưu Mãnh chắn trước người Lưu thẩm không cho nha dịch tới gần, Thiện Khánh sầm mặt: “Lớn mật! Không nghe thấy lời bản quan nói sao?”
“Lưu Mãnh không chịu nghe lời Thiện đại nhân, hay là Thiện đại nhân không muốn nghe lời bá tánh nói?” Lương Thú nhìn lướt qua mấy nha dịch, ánh mắt cuối cùng dừng trên người Thiện Khánh. Hắn bị nhìn đến run rẩy trong lòng, lại không thể đoán được thân phận đối phương.
Dư Trọng cũng nhận ra quan phủ không có ý muốn làm lớn thêm chuyện, liền hùa theo: “Đại nhân đang nói chuyện, làm gì có chỗ cho ngươi xen miệng vào!”
Thiện Khánh thấy tất cả mọi người đều đang nhìn về hướng này, dù sao thân làm quan phụ mẫu vẫn phải là người quyết đoán, bèn cắn răng vung tay: “Thôi, mọi người về phủ nha trước đi, Ngân Điệp vu sư, ngươi cũng đi theo bản quan một chuyến!”
Trong lòng Dư Trọng nhẹ nhõm đi một chút, vội vàng phân phó gia đinh mang kiệu đến nhét cha đưa về nhà, sắc mặt Ngân Điệp cũng âm trầm theo sau nha dịch. Dân chúng lập tức xì xào bàn tán, Lưu Mãnh thấy nha dịch kiên quyết muốn dẫn mẹ mình đi cũng nóng nảy, vừa cố gắng chống đỡ vừa sốt ruột hét to: “Này, không phải ngươi nói mình là Vương gia à?”
Lời vừa thốt ra, đầu óc Thiện Khánh nổ đùng một phát!
Phản ứng của Ngân Điệp nhanh hơn hắn, lập tức thả người xuống đài muốn trốn vào đám đông bỏ chạy, thân thể gầy gò bay phần phật như con diều, chẳng mấy chốc đã phi một đoạn khá xa. Bá tánh chưa bao giờ chứng kiến một màn quỷ dị như vậy, vội vàng ôm đầu bỏ trốn sợ bị bắt theo làm con tin, nhưng chưa kịp làm gì thì Ngân Điệp đã hét to một tiếng ngã xuống. Cao Lâm thu kiếm, một bàn tay đeo găng tay đan chỉ bạc lôi lão ác ôn độc vật đầy người đến trước mặt Lương Thú: “Vương gia.”
Thiện Khánh quỳ sụp xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu mà hành lễ: “Kiêu Vương… Kiêu Vương điện hạ.”
Bá tánh chung quanh bấy giờ mới kịp phản ứng, vội vàng quỳ xuống. Dư Tông vẫn khó thở như cũ, Liễu Huyền An tiến lên vạch mí mắt lão ta nhìn thử, mở miệng: “Khiêng vào gian miếu trống bên kia đi để ta châm cứu cho ông ta.”
Dư Trọng đầu đầy mồ hôi chỉ biết gật đầu chứ không kịp hiểu y đang nói gì, vẫn là mấy gia đinh nhanh nhẹ nâng lão gia lên. Lúc này Cao Lâm đã cho bá tánh đứng dậy, lại dẫn Lưu thẩm ngồi lên ghế, mấy năm nay bà kiên trì làm giúp việc ở Dư phủ chủ yếu là để chăm sóc cô bé con kia.
Tên của cô bé là Thạch Thái Tùng, nghe mạnh mẽ như tên con trai. Cái tên này do Ngân Điệp đặt, ý chỉ đá lớn và tùng xanh trên núi đều là dấu hiệu trường thọ. Lưu thẩm nói: “Mẹ của đứa nhỏ này chính là Vạn Viên.”
Dân chúng nghe mà mờ mịt, Vạn Viên, là nha đầu Vạn gia? Nàng sinh con từ bao giờ?
Là sinh ra sau mấy tháng bị giam giữ.
Tên thợ săn năm đó mãi không quay lại, trong bụng Vạn Viên có đứa trẻ, biết khó lòng sống tiếp trong thành nên có ý định dẫn theo lão Vạn đi nơi khác sinh sống, nhưng vào lúc nàng đi loanh quanh hỏi mua xe ngựa lại bắt gặp Ngân Điệp đang truyền giáo cho bà chủ hàng, lập tức đứng ra vạch trần gã, thế là bị ghi hận trong lòng.
Những việc này đều là về sau Vạn Viên bị giam giữ ở hậu viện Dư phủ đã chính miệng kể cho Lưu thẩm nghe. Nàng trẻ tuổi mạnh mẽ, gặp chuyện gì cũng bộc trực thẳng thắn nên không ngờ được sẽ có người giở ám chiêu sau lưng mình. Mua xe ngựa được mấy ngày, nàng tiếp tục ra phố mua vật dụng cần thiết, bỗng dưng có một tên vô lại ở đâu chạy tới, mồm miệng không sạch sẽ, hành động trên tay cũng bẩn thỉu, nói nàng đừng chờ tên thợ săn nữa mà đi theo mình thì hơn. Vạn Viên làm sao chịu nổi khinh nhục này, vì thế giơ tay lên cho hắn ta một cái tát, tên vô lại kia cũng lập tức đánh trả, hai người xô xát làm hàng xóm láng giềng chung quanh phải chạy ra can ngăn, sau đó nha dịch cũng từ đâu chạy tới mang cả hai người về phủ nha.
Sau đó nữa lại truyền ra tin tức Vạn Viên tự sát.
Lưu thẩm nói: “Nhưng thật ra nàng bị đánh thuốc mê rồi đưa vào Dư phủ.”
Lương Thú lạnh lùng nhìn về phía Dư Trọng, hắn ta nơm nớp lo sợ biện giải: “Là Ngân Điệp, bảy tám năm nay hắn luôn lảng vảng trong nhà ta, mê hoặc cho cha ta nói gì nghe nấy. Năm đó đúng lúc sức khỏe cha ta không tốt, Ngân Điệp nói gã đã tính toán được Vạn Viên hợp mệnh, nếu thành thân sẽ làm cha ta trường thọ, nàng ta vốn sinh ra để gả cho cha ta, nhưng hồi đó ông ấy không đáp ứng!”
Bá tánh nghe mà âm thầm chửi thề, lão già bảy mươi tuổi cưới thiếu nữ mười bảy, có điên mới đáp ứng!
“Nhưng Ngân Điệp cứ kiên trì khuyên nhủ nói muốn kéo dài mạng sống chỉ có mỗi phương pháp này thôi. Cuối cùng cha ta tin lời, cho gã một món tiền lớn suýt thì bằng nửa gia sản nhà ta, Ngân Điệp nói gã cũng chia cho Lý đại nhân không ít.”
Vạn Viên cứ như vậy mà “chết”. Nàng bị đánh thuốc mê khiêng vào Dư phủ, thầy thuốc theo lệ bắt mạch lại chẩn ra nàng có thai. Dư Tông chưa kịp thành thân đã bị cắm một cái sừng dài, bốc hỏa tại chỗ. Dư Trọng vốn muốn chờ Ngân Điệp biến thành trò cười, nhưng gã vu sư kia bị dồn vào thế khó vẫn cố làm ra vẻ, ánh mắt cũng không buồn đổi một lần.
Dư Trọng nói: “Gã khăng khăng mình không tính sai mệnh cách, nếu Vạn Viên không được thì lấy đứa nhỏ trong bụng Vạn Viên đi, dù đứa trẻ sinh ra là nam hay nữ cũng phải trở thành vợ nuôi từ bé, nuôi đến mười bốn tuổi rồi viên phòng, cha ta có thể sống thêm ít nhất hai mươi năm.”
Vào buổi tối Vạn Viên vào phủ, thân thể Dư Tông đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều, thế là lại tin sái cổ.
Từ lúc ấy Lưu thẩm đã bắt đầu chăm sóc cho Vạn Viên, sau khi nàng tỉnh lại có khóc lóc van xin bà giúp mình báo tin ra ngoài. Nhưng trong lòng Lưu thẩm biết rõ ràng, Dư phủ và quan lại trong thành đã cấu kết cùng một giuộc, Vạn Quý lại là kẻ không đáng tin, nếu ông ta biết sự thật, tám chín phần mười sẽ xách dao tới cửa Dư phủ đòi con gái, đến lúc đó sợ là không chỉ không cứu được người mà còn mất cả mạng.
Lưu thẩm hối hận nói: “Lúc ấy ta không biết Dư gia muốn lấy đứa nhỏ, chỉ cho là bọn họ muốn giam giữ cả hai mẹ con thôi, liền khuyên Vạn nha đầu cứ an tâm ở đây đã, ta sẽ ra ngoài lưu ý tin tức, bao giờ thợ săn kia xuất hiện lại tính đường khác.”
Vạn Viên không có cách nào, trong bụng lại có đứa bé nên chỉ đành đáp ứng. Nàng bị nhốt trong một viện nhỏ âm u hẻo lánh mỗi ngày chỉ gặp được vài người, vừa lo lắng vừa suy sụp nên nhanh chóng sinh bệnh, đứa trẻ cũng sinh không đủ tháng, nhỏ bé yếu ớt chưa khóc được mấy tiếng, chưa uống được một ngụm sữa mẹ đã bị bà mụ ôm đi mất. Lúc ấy Vạn Viên đã gần như hấp hối, thấy con mình bị cướp đi, không biết lấy sức lực đâu ra mà nhào lên cướp con về, kết quả bị Ngân Điệp hung hăng đá mạnh một cú đến hộc máu.
Lưu thẩm cuống quýt đỡ nàng, vừa ôm vừa dìu lại về giường muốn đi gọi đại phu, nhưng ở trong viện ngoại trừ gia đinh trông coi thì làm gì có ai khác. Trời đông giá rét, trong phòng đến một chậu than còn không có. Lưu thẩm không còn cách khác, chỉ có thể chạy về nhà mình lấy chút than sưởi cho nàng, nhưng đến khi quay về Dư phủ thì Vạn Viên đã tắt thở.
Đồng Âu đứng một bên lẳng lặng nghe, trên mặt không biểu cảm gì, chỉ có người đứng gần mới nhận ra mu bàn tay hắn đã nhảy đầy gân xanh.
Lưu thẩm vì chút than củi này mà bị giáo huấn cho một trận vì tội xen vào chuyện của người khác. Năm đó chân Lưu thúc bị thương, Lưu Mãnh chưa được mười tuổi, bà không thể trốn được, cũng không yên lòng đứa trẻ đáng thương kia, đành phải nuốt uất ức vào bụng, lén lấy tiền túi của mình giao cho một tay gia đinh quan hệ gần gũi để bọn họ đừng ném thi thể Vạn Viên ra chỗ đồng không mông quạnh.
“Thẩm thẩm yên tâm đi.” Gia đinh kia nói nhỏ, “Chôn thì chắc chắn phải chôn, mộ phần có sẵn cả rồi, ném lung tung ra ngoài bị chó hoang tha đi thì chúng ta cũng không giải thích được.”
Thế là Vạn Viên bị chôn cất vào mộ.
Còn Lưu thẩm tiếp tục ở lại Dư phủ chăm sóc cho đứa trẻ. Trong lòng bà rất căm ghét cái tên “Thạch Thái Tùng”, chỉ gọi cô bé là Tiểu Hoa, thứ nhất là nghe rất tươi tắn hoạt bát, thứ hai dù cho người ngoài nghe được cũng không bị trách tội, dù sao người ta vẫn hay đặt nhũ danh cho các bé gái là tên hoa tên cỏ gì đó, rất bình thường.
Thân thể Tiểu Hoa không quá tốt, tính cách cũng trầm buồn nhưng dung mạo lại xinh đẹp. Dư Tông thường xuyên đến thăm cô bé, một lão già nhăn nheo tóc hoa râm ôm bé gái ngồi trong viện cứ như ông nội ôm cháu gái, Lưu thẩm thấy mà nổi hết cả da gà. Bà đã sớm thương lượng với con trai dẫn theo Tiểu Hoa trốn đi nơi khác, vốn tưởng vẫn còn khoảng năm sáu năm để lên kế hoạch tỉ mỉ, không ngờ mùa đông năm nay Dư Tông lại ngã bệnh, còn bệnh nặng đến mức thoi thóp chút hơi tàn.
Không biết Ngân Điệp vẫn còn ghi hận Vạn Viên hay là giết người quen thói, một câu nhẹ bẫng mang đi tế hà thần đã dập tắt sinh mạng nhỏ bé chưa sống được mấy năm của Tiểu Hoa. Hậu viện càng phòng thủ nghiêm ngặt hơn, Lưu thẩm có muốn mạo hiểm dẫn người đi cũng không được. Lưu Mãnh liền đề nghị cho nổ mộ phần Vạn Viên lên, lại dùng hình nộm giả làm nữ quỷ quấy nhiễu, bức bách Dư phủ phải hủy bỏ Hội Ngũ Thải.
Lưu Mãnh nói: “Vụ nháo quỷ đúng là do ta gây ra, hình nộm và xiêm y vẫn còn nằm trong hầm nhà.”
Mấy tiểu tử đứng bên cạnh nghe chuyện mà không thể tin nổi, lúc này liên tục vỗ cánh tay hắn, trầm trồ khâm phục: “Mãnh ca đúng là giang hồ hiệp nghĩa!”
Bình luận truyện