Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu
Chương 130
Ngồi một lúc, Bạch Ân liền thấy hoa mắt chóng mặt, ông được người dẫn ra khỏi bệnh viện, tiêm một mũi an thần.
Sau khi Bạch Ân tỉnh lại, Bạch lão gia tử bảo ông dọn ra khỏi tổ trạch, bảo ông thực mất mặt, đáng xấu hổ. Bạch Ân cũng không muốn lúc mình phát bệnh cũng phải nhìn gương mặt buồn nôn của Bạch lão gia tử, nên liền chọn một ngôi nhà gần trung tâm thành phố.
Không biết Bạch Nhuận Trạch nghĩ gì, Bạch Ân rời nhà vì dưỡng bệnh, nó lại dắt người tới.
Bạch Ân cảm thấy thực khó hiểu, dù sao thì ông tự nhận mình không phải người cha tốt, cũng không thân thiết với Bạch Nhuận Trạch, Bạch Nhuận Trạch thấy ông chỉ muốn trốn, sao còn chủ động tới.
Bỗng dưng xun xoe, chắc chắn có vấn đề.
“Con tới làm gì?” Bạch Ân hỏi.
Bạch Nhuận Trạch ngáp một cái: “Trong khoảng thời gian năm mới này, con ở đây.”
“Vì sao?” Bạch Ân càng không hiểu.
Bạch Nhuận Trạch suy nghĩ cẩn thận một hồi, thấy đằng nào cũng không lừa được Bạch tiên sinh, liền nói: “Bên nhà có Bạch Thần Mộ.”
“Cậu ấy là gia chủ, sống trong tổ trạch là chuyện bình thường.” Bạch Ân nói.
“Không, cha, ngài hiểu lầm.” Bạch Nhuận Trạch nghiêm túc nói: “Con so sánh ngài và Bạch Thần Mộ, cảm thấy ghét anh ta hơn, thế nên mới tới chỗ cha tị nạn.”
Bạch Ân: “…”
Candy ra vẻ thông minh: “Trạch thiếu gia, nếu ngài đã ghét hai người đó thế, sao không mua một căn nhà mới.”
Bạch Nhuận Trạch nói: “Mua phòng ở nước J phải nộp thuế hàng năm, đến giấy căn cước ở đây tôi cũng không có, thế nên không được.”
“Thuê thì sao?”
Bạch Nhuận Trạch nhìn khinh bỉ: “Tôi chỉ ở lại nửa tháng thôi, thuê làm gì cho mệt.”
Candy giơ ngón cái về phía Bạch Ân: “Chủ tịch, trước tôi thấy Trạch thiếu gia không giống ngài chút nào, giờ nhìn lại mới thấy, đúng là cha con nha, hơn nữa còn có vẻ trò giỏi hơn thầy, cái kiểu tính toán chi li thế này, giống hệt ngài!”
Bạch Ân gật đầu, thản nhiên nói: “Quá khen.”
Ngáo:
(1) Đống lê (冻梨) phiên âm tiếng Hán củalê đông lạnh
(2) Bạch tiên sinh nghe Đống lê thành Đông Lê (giống tên người) nên nổi cơn ghen.
Trước mình nhận nhầm quả này là mắc cọp vì chủ quan, quên chưa tra baidu. Nhờ shisheiran nhắc mình mới nhớ, nó được chế biến từ lê chứ không phải hoa quả tươi.
Theo:http://www.baike.com/wiki/冻梨
Lê đông lạnh: đóng băng lê trắng bình thường đến khi nó đen thùi, cứng, đập xuống đất cũng không xây xát gì. Chỉ cần răng chịu được lạnh, sau khi rửa sạch có thể ăn. Lê đông lạnh cứng, khiến bạn thấy lúc ăn rất khó, chỉ có thể cắn từng miếng, từng miếng. Khi cắn, thịt lê trắng thuần cùng với cái lạnh khiến bạn phải run lên,…nhưng chính cái lạnh thấu đến tim đó lại khiến bạn mê đắm.
Lê đông lạnh thường được đóng băngtừ những giống lê (花盖梨, 秋白梨, 白梨, 尖巴梨) màthành. Khi ăn, ngâm lê vào nước lạnh cho rã đông, rồi lấy ra. Sau khi rã đông, lê ngọt mềm nhiều nước, mát mẻ ngon miệng.
Ăn lê đông lạnh phải nhẫn nại, nếu lê chưa rã đông, ăn vào sẽ giống khối băng, ngậmkhông được, nuốt không được, nhai không được, nhổ không xong. Ăn lê đông lạnh phải ăn từng miếng nhỏ mới hưởng được cái giòn, cái tươi mát cũng không được ăn quá nhiều, nếu không sẽ giống ăn kem thôi.
Sau khi Bạch Ân tỉnh lại, Bạch lão gia tử bảo ông dọn ra khỏi tổ trạch, bảo ông thực mất mặt, đáng xấu hổ. Bạch Ân cũng không muốn lúc mình phát bệnh cũng phải nhìn gương mặt buồn nôn của Bạch lão gia tử, nên liền chọn một ngôi nhà gần trung tâm thành phố.
Không biết Bạch Nhuận Trạch nghĩ gì, Bạch Ân rời nhà vì dưỡng bệnh, nó lại dắt người tới.
Bạch Ân cảm thấy thực khó hiểu, dù sao thì ông tự nhận mình không phải người cha tốt, cũng không thân thiết với Bạch Nhuận Trạch, Bạch Nhuận Trạch thấy ông chỉ muốn trốn, sao còn chủ động tới.
Bỗng dưng xun xoe, chắc chắn có vấn đề.
“Con tới làm gì?” Bạch Ân hỏi.
Bạch Nhuận Trạch ngáp một cái: “Trong khoảng thời gian năm mới này, con ở đây.”
“Vì sao?” Bạch Ân càng không hiểu.
Bạch Nhuận Trạch suy nghĩ cẩn thận một hồi, thấy đằng nào cũng không lừa được Bạch tiên sinh, liền nói: “Bên nhà có Bạch Thần Mộ.”
“Cậu ấy là gia chủ, sống trong tổ trạch là chuyện bình thường.” Bạch Ân nói.
“Không, cha, ngài hiểu lầm.” Bạch Nhuận Trạch nghiêm túc nói: “Con so sánh ngài và Bạch Thần Mộ, cảm thấy ghét anh ta hơn, thế nên mới tới chỗ cha tị nạn.”
Bạch Ân: “…”
Candy ra vẻ thông minh: “Trạch thiếu gia, nếu ngài đã ghét hai người đó thế, sao không mua một căn nhà mới.”
Bạch Nhuận Trạch nói: “Mua phòng ở nước J phải nộp thuế hàng năm, đến giấy căn cước ở đây tôi cũng không có, thế nên không được.”
“Thuê thì sao?”
Bạch Nhuận Trạch nhìn khinh bỉ: “Tôi chỉ ở lại nửa tháng thôi, thuê làm gì cho mệt.”
Candy giơ ngón cái về phía Bạch Ân: “Chủ tịch, trước tôi thấy Trạch thiếu gia không giống ngài chút nào, giờ nhìn lại mới thấy, đúng là cha con nha, hơn nữa còn có vẻ trò giỏi hơn thầy, cái kiểu tính toán chi li thế này, giống hệt ngài!”
Bạch Ân gật đầu, thản nhiên nói: “Quá khen.”
Ngáo:
(1) Đống lê (冻梨) phiên âm tiếng Hán củalê đông lạnh
(2) Bạch tiên sinh nghe Đống lê thành Đông Lê (giống tên người) nên nổi cơn ghen.
Trước mình nhận nhầm quả này là mắc cọp vì chủ quan, quên chưa tra baidu. Nhờ shisheiran nhắc mình mới nhớ, nó được chế biến từ lê chứ không phải hoa quả tươi.
Theo:http://www.baike.com/wiki/冻梨
Lê đông lạnh: đóng băng lê trắng bình thường đến khi nó đen thùi, cứng, đập xuống đất cũng không xây xát gì. Chỉ cần răng chịu được lạnh, sau khi rửa sạch có thể ăn. Lê đông lạnh cứng, khiến bạn thấy lúc ăn rất khó, chỉ có thể cắn từng miếng, từng miếng. Khi cắn, thịt lê trắng thuần cùng với cái lạnh khiến bạn phải run lên,…nhưng chính cái lạnh thấu đến tim đó lại khiến bạn mê đắm.
Lê đông lạnh thường được đóng băngtừ những giống lê (花盖梨, 秋白梨, 白梨, 尖巴梨) màthành. Khi ăn, ngâm lê vào nước lạnh cho rã đông, rồi lấy ra. Sau khi rã đông, lê ngọt mềm nhiều nước, mát mẻ ngon miệng.
Ăn lê đông lạnh phải nhẫn nại, nếu lê chưa rã đông, ăn vào sẽ giống khối băng, ngậmkhông được, nuốt không được, nhai không được, nhổ không xong. Ăn lê đông lạnh phải ăn từng miếng nhỏ mới hưởng được cái giòn, cái tươi mát cũng không được ăn quá nhiều, nếu không sẽ giống ăn kem thôi.
Bình luận truyện