Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được
Chương 36: 176 – 180
176.
Trong khoảng thời gian Trịnh Hòa xin nghỉ phép, công ty phân cho Thành thiếu một nghệ sĩ nữa, để anh tạm trở thành người đại diện của người đó.
Thực ra, chuyện một người đại diện dẫn dắt nhiều nghệ sĩ rất bình thường trong giới giải trí. Nhưng Trịnh Hòa có ô dù là Bạch tiên sinh nên công ty mới để Thành thiếu mang một mình cậu.
Giám chế Tống cực kỳ chú trọng đến việc tuyên truyền cho Xuân Kiếp. Mấy chương trình có ratings cao hắn đều đã nắm được. Hắn gọi điện cho Thành thiếu, mời anh ăn cơm, tiện thể chuyển tiết mục cho anh.
Trong giới này, Tống Nhiên nổi tiếng với cái tính thiên vị, chỉ cần là người nhà, hắn luôn giúp vô điều kiện. Đặc biệt khi lần này, gã biết Thành thiếu không giận mình, Tống Nhiên càng xem Thành thiếu như người thân của mình, có gì tốt đều đưa qua.
Thành thiếu vốn không định đi ăn cùng hắn, nhưng nghe bảo có chuyện quan trọng, anh trầm ngâm một lúc, cuối cùng hẹn hắn tới phòng ăn dưới lầu của tòa nhà.
Tống Nhiên ân cần kéo ghế, chọn rượu, cắt beefsteak cho Thành thiếu. Vẻ mặt gã rất thỏa mãn.
Thành thiếu khá dị ứng với sự ân cần của Tống Nhiên. Hắn kéo ghế, anh ngồi chỗ khác; chọn rượu, anh bảo rượu không ngon; phần beefsteak gã cắt, anh cũng không động đến một miếng. Nói chung, Tống Nhiên làm gì, anh né cái đó.
Tống Nhiên không cảm giác được Thành thiếu bơ mình, ngược lại, hắn thấy những hành động đó chứng tỏ hai người rất thân mật, thế nên lại càng vui vẻ, nắm tay Thành thiếu tâm sự: từ quãng thời gian xót xa khi Thành thiếu bỏ lơ hắn lúc hắn vừa kết hôn, lại đến chuyện hắn bỏ công việc cũ, dấn thân vào lĩnh vực đầu tư điện ảnh.
Lúc đến đây, Thành thiếu đã quyết tâm nhất định phải đâm thọt vài câu, giờ nghe những lời từ tim gan phèo phổi của Tống Nhiên, anh lại thấy mềm lòng. Anh bắt đầu kể quãng đường gây dựng danh tiếng ‘người đại diện vàng’ của mình ra sao. Bầu không khí giữa hai người trở nên thân thiết.
Càng nói, cả hai càng thấy đồng bệnh tương liên, bao khúc mắc trước kia đều chỉ là chút sai lầm hồi trẻ trâu. Cơm nước xong, hai người chuyển chiến trường đến quán bar, tiếp tục tâm sự. Ký ức cuối cùng sót lại trong óc Thành thiếu là hình ảnh Tống Nhiên say vật vã ở quầy bar, anh lê hắn đi tìm taxi.
Ánh nắng mặt trời chiếu vào tấm chăn trắng muốt. Thành thiếu bị ánh sáng chói đó làm cho bừng tỉnh, anh mơ màng nhìn người đàn ông nằm cạnh mình, chậc lưỡi, ngủ tiếp.
Tống Nhiên cũng tỉnh, hắn kéo chăn che nửa thân trên của hai người, kéo Thành thiếu vào lòng, để anh gối lên cánh tay mình.
“Yên nào, tôi muốn ngủ tiếp…” Thành thiếu lầm bầm.
Tống Nhiên cười ngu ngơ, gã cúi xuống hôn Thành thiếu đầy mỹ mãn.
177.
7h30, Thành thiếu tỉnh dậy đúng theo đồng hồ sinh học.
Thảnh thiếu mở mắt, thứ hình trụ, nóng nóng áp vào bên hông khiến anh nhíu mày. Anh đoán có lẽ hôm qua mình quơ bừa lấy ai trong lúc say rượu, vậy nên, anh quay đầu lại, nhìn xem người đã ‘vui vẻ’ với mình cả đêm nhìn như thế nào.
…
“Rầm!”
Tống Nhiên lăn xuống giường, tiện thể tỉnh dậy nhờ cú đá của Thành thiếu.
“Cậu, cậu!” Thành thiếu chỉ vào Tống Nhiên, bờ môi run lẩy bẩy, không nói nên lời.
Tống Nhiên xoa phần eo bị đạp, nhìn Thành thiếu cười mê đắm: “Chào buổi sáng.”
Thành thiếu giận tái mặt, giơ chân toan đá một cú nữa nhưng tư thế đó lại khiến thứ chất lỏng ở ‘động nhỏ’ phía sau trào ra, nhỏ xuống ga giường.
Vành tai Thành thiếu đỏ ửng, anh trừng Tống Nhiên một cái, giật lấy khăn giấy từ ngăn tủ, kỳ cọ thật mạnh vài cái, mặc quần áo ra ngoài.
Tống Nhiên còn đang mơ màng, hắn cứ lơ mơ nhìn theo bóng dáng Thành thiếu rời đi, còn tiện tay lấy chiếc di động Thành thiếu để trong quần áo, nhét vào quần lót của mình, rồi cuộn tròn trên sàn, ngủ tiếp.
Trong lúc bối rối, Thành thiếu không biết di động của mình đã mất tích, anh giả vờ bình tĩnh bước ra khỏi phòng, vào thang máy. Trong thang máy, nhân viên phục vụ chào anh lễ phép.
“Tầng một.” Thành thiếu nói xong, đưa mắt nhìn về phía trước. Nhân viên lại tiếp tục hỏi, “Xin hỏi, ngài muốn rời khách sạn ạ?”
“Chẳng nhẽ không phải.” Vẻ mặt Thành thiếu càng trở nên lạnh lùng.
Nhân viên đứng thẳng dậy, cười khoe cả hàm răng, nói: “Vậy, để ngài không bị lạnh, tôi đề nghị ngài nên đổi giày.”
Thành thiếu cúi đầu.
Nãy giờ anh chỉ đi một đôi dép lê đơn sơ.
178.
Bởi chứng bệnh của Bạch tiên sinh có thể gây thương tổn cho người khác, vậy nên, để đảm bảo mạng sống của Trịnh Hòa, sơn trang đã trang bị 26 camera, thông qua đó có thể dự đoán được bệnh tình của ông.
Mà giờ phút này, bác sĩ riêng của Bạch tiên sinh đang tập trung tinh thần, nhìn những hình ảnh camera quay được.
Khi Tang Bắc đẩy cửa ra, anh thấy người đàn ông trung niên đó hai má hồng hồng, nhìn chăm chú vào màn hình máy tính. Anh khẽ ‘khụ’ một tiếng.
Vị bác sĩ không thèm để ý, vẫn cứ nhìn màn hình.
Tang Bắc cảm thấy tò mò, anh rón rén lại gần, đứng sau lưng vị bác sĩ, nhìn về phía màn hình…
Trên chiếc giường được đặt riêng từ châu Phi, Trịnh Hòa người không một manh áo, tội nghiệp nhìn Bạch tiên sinh. Sau đó, Bạch tiên sinh lấy cà vạt của mình, bịt mắt cậu lại. Trịnh Hòa cảm thấy khó chịu, cậu giãy dụa nhưng lại bị dây xích trên cổ ngăn lại, không thể động đậy.
Màn hình quá nhỏ, Tang Bắc chỉ có thể thấy hai bóng người màu trắng nhưng không rõ là ai, thế nên anh nói: “Bạch tiên sinh trả lương cho ông, thế mà ông dám xem phim heo trong giờ làm việc.”
Ông bác sĩ bị dọa đứng tim.
“Đệt má nó Tang Bắc! Lần sau đi vào phải biết tạo ra tiếng động chứ!”
Tang Bắc nhướn mày, cặp mắt xinh đẹp lẳng lặng nhìn người đàn ông trung niên.
Ông ta sượng sùng ngậm miệng lại.
Tang Bắc nói: “Ông không văng tục lúc nói chuyện thì không chịu được à?”
Vị bác sĩ dùng ánh mắt kiểu ‘cậu coi thường tôi quá’ nhìn Tang Bắc, nói: “Đệt mịa, cậu sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi sao, con mịa, tôi văng tục hồi nào? Đệt cả lò nhà cậu.”
179.
Để Tang Bắc không lấy lý do ‘xem phim heo trong giờ làm việc’ trừ tiền lương của mình, bác sĩ hí hửng phóng to màn hình, để Tang Bắc nhìn rõ xem nhân vật trong đó là ai.
Lúc này, Bạch tiên sinh đã ‘đi vào trong’ Trịnh Hòa.
Bạch tiên sinh vẫn mặc quần áo chỉnh tể, chỉ có phần khóa quần được cởi ra, trong khi đó, Trịnh Hòa cực kỳ thê thảm, cậu bị bịt kín mắt, xích cổ, kẹp quần áo còn đang ở trên hai hạt đậu nâu trước ngực.
Tang Bắc nhớ rõ ngài ấy không hề có cái ham này, nghi hoặc hỏi: “Chủ tịch sao thế…”
Vị bác sĩ vừa định mở miệng, Tang Bắc liền nói: “Nếu tôi còn nghe thấy ông nói tục, tiền lương tháng này trừ 500.” Gương mặt ông ta rúm ró lại, thì thầm với trợ lý một lát mới quay sang nói cho Tang Bắc, “Ngài ấy phát bệnh.”
Tang Bắc nghĩ một lát, nói: “Tôi nghĩ ông nên điều chỉnh cách trị liệu, cứ thế này, chúng ta không biết được liệu Bạch tiên sinh có làm điều gì quá khích với Trịnh Hòa không.”
Vị bác sĩ lắc đầu nguầy nguậy, mở thư mục Tư liệu bệnh nhân ra, bên trong chứa đầy các đoạn video.
Tang Bắc mở bừa một cái: Trịnh Hòa bị cột lại bằng vòi hoa sen, Bạch tiên sinh nâng chân cậu lên rồi ‘phập phập phập’.
Khuôn mặt Tang Bắc khẽ giật giật, anh khiếp sợ nhìn bác sĩ: “Ông dám lưu trữ mấy đoạn clip này của Bạch tiên sinh? Còn cắt ghép, chế biến thành thư mục riêng?”
Ông ta khụ một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng, trợ lý thản nhiên đáp: “Để chữa bệnh.” Nói xong lại mở một đoạn video khác ra.
…Trong đoạn video đó, Trịnh Hòa còn bị ‘bắt nạt’ ghê hơn nữa.
Xem xong hết các video, ấn tượng của Tang Bắc đối với Bạch tiên sinh gần như thay đổi hoàn toàn.
Trợ lý bác sĩ nói: “Đây là cảnh làm tình của Bạch tiên sinh và Trịnh Hòa trong suốt nửa tháng này, anh có cảm nghĩ gì?”
Tang Bắc tỏa ra luồng áp thấp nhiệt đới, lẩm bẩm: “Kỹ xảo của Bạch tiên sinh thật tốt.”
“Không, câu trả lời là trải qua những màn ‘tra tấn’ đó, Trịnh Hòa càng ngày càng dẻo dai. Thế nên, quá trình điều trị vẫn tiếp tục.”
180.
Trong sơn trang, Trịnh Hòa ngáp một cái, lọp ngọp ngồi dậy từ trên giường, định đi nấu cơm trưa. Cậu không hề biết mình và Bạch tiên sinh vừa bị người khác rình coi.
Bạch tiên sinh ôm chặt lấy eo cậu, nhấc vạt áo lên, chui vào liếm.
Trịnh Hòa thực mẫn cảm, cậu khẽ vặn vẹo, lấy tay che đi bờ môi đang quấy rối của Bạch tiên sinh “Đừng liếm, để em đi nấu cơm, ông không đói sao?”
Bạch tiên sinh gỡ tay Trịnh Hòa ra, nằm trên giường nhìn cậu: “Tôi không ăn nổi.”
Trịnh Hòa vuốt lên hai gờ má càng ngày càng gầy của ông, đau lòng: “Ăn một chút đi, lúc nào đói em lại làm, không được phép không ăn nhé.”
Bạch tiên sinh không nói gì, kéo Trịnh Hòa, tặng cậu một nụ hôn dài, sau đó lại kéo cậu nằm xuống giường.
Thực ra, trong khoảng thời gian tỉnh táo ngắn ngủi, Bạch tiên sinh đã nói cho bác sĩ lần này bệnh của ông không nặng lắm. Đầu tiên, ông không còn nhìn thấy ảo giác và ảo thanh, nhờ Trịnh Hòa bồi dưỡng, giờ ông đã có thể nuốt được đồ ăn, thậm chí có thể nhai hết. Thứ hai, lần phát bệnh này không còn khuynh hướng tự ngược đãi và có hành vi thương tổn người khác (ngoại trừ Trịnh Hòa). Vậy nên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ cần điều dưỡng một khoảng thời gian nữa, từ từ giảm liều lượng thuốc, ông có thể tạm thời quay trở về cuộc sống trước kia, không cần tự giam mình trong sơn trang nữa.
Trong khoảng thời gian Trịnh Hòa xin nghỉ phép, công ty phân cho Thành thiếu một nghệ sĩ nữa, để anh tạm trở thành người đại diện của người đó.
Thực ra, chuyện một người đại diện dẫn dắt nhiều nghệ sĩ rất bình thường trong giới giải trí. Nhưng Trịnh Hòa có ô dù là Bạch tiên sinh nên công ty mới để Thành thiếu mang một mình cậu.
Giám chế Tống cực kỳ chú trọng đến việc tuyên truyền cho Xuân Kiếp. Mấy chương trình có ratings cao hắn đều đã nắm được. Hắn gọi điện cho Thành thiếu, mời anh ăn cơm, tiện thể chuyển tiết mục cho anh.
Trong giới này, Tống Nhiên nổi tiếng với cái tính thiên vị, chỉ cần là người nhà, hắn luôn giúp vô điều kiện. Đặc biệt khi lần này, gã biết Thành thiếu không giận mình, Tống Nhiên càng xem Thành thiếu như người thân của mình, có gì tốt đều đưa qua.
Thành thiếu vốn không định đi ăn cùng hắn, nhưng nghe bảo có chuyện quan trọng, anh trầm ngâm một lúc, cuối cùng hẹn hắn tới phòng ăn dưới lầu của tòa nhà.
Tống Nhiên ân cần kéo ghế, chọn rượu, cắt beefsteak cho Thành thiếu. Vẻ mặt gã rất thỏa mãn.
Thành thiếu khá dị ứng với sự ân cần của Tống Nhiên. Hắn kéo ghế, anh ngồi chỗ khác; chọn rượu, anh bảo rượu không ngon; phần beefsteak gã cắt, anh cũng không động đến một miếng. Nói chung, Tống Nhiên làm gì, anh né cái đó.
Tống Nhiên không cảm giác được Thành thiếu bơ mình, ngược lại, hắn thấy những hành động đó chứng tỏ hai người rất thân mật, thế nên lại càng vui vẻ, nắm tay Thành thiếu tâm sự: từ quãng thời gian xót xa khi Thành thiếu bỏ lơ hắn lúc hắn vừa kết hôn, lại đến chuyện hắn bỏ công việc cũ, dấn thân vào lĩnh vực đầu tư điện ảnh.
Lúc đến đây, Thành thiếu đã quyết tâm nhất định phải đâm thọt vài câu, giờ nghe những lời từ tim gan phèo phổi của Tống Nhiên, anh lại thấy mềm lòng. Anh bắt đầu kể quãng đường gây dựng danh tiếng ‘người đại diện vàng’ của mình ra sao. Bầu không khí giữa hai người trở nên thân thiết.
Càng nói, cả hai càng thấy đồng bệnh tương liên, bao khúc mắc trước kia đều chỉ là chút sai lầm hồi trẻ trâu. Cơm nước xong, hai người chuyển chiến trường đến quán bar, tiếp tục tâm sự. Ký ức cuối cùng sót lại trong óc Thành thiếu là hình ảnh Tống Nhiên say vật vã ở quầy bar, anh lê hắn đi tìm taxi.
Ánh nắng mặt trời chiếu vào tấm chăn trắng muốt. Thành thiếu bị ánh sáng chói đó làm cho bừng tỉnh, anh mơ màng nhìn người đàn ông nằm cạnh mình, chậc lưỡi, ngủ tiếp.
Tống Nhiên cũng tỉnh, hắn kéo chăn che nửa thân trên của hai người, kéo Thành thiếu vào lòng, để anh gối lên cánh tay mình.
“Yên nào, tôi muốn ngủ tiếp…” Thành thiếu lầm bầm.
Tống Nhiên cười ngu ngơ, gã cúi xuống hôn Thành thiếu đầy mỹ mãn.
177.
7h30, Thành thiếu tỉnh dậy đúng theo đồng hồ sinh học.
Thảnh thiếu mở mắt, thứ hình trụ, nóng nóng áp vào bên hông khiến anh nhíu mày. Anh đoán có lẽ hôm qua mình quơ bừa lấy ai trong lúc say rượu, vậy nên, anh quay đầu lại, nhìn xem người đã ‘vui vẻ’ với mình cả đêm nhìn như thế nào.
…
“Rầm!”
Tống Nhiên lăn xuống giường, tiện thể tỉnh dậy nhờ cú đá của Thành thiếu.
“Cậu, cậu!” Thành thiếu chỉ vào Tống Nhiên, bờ môi run lẩy bẩy, không nói nên lời.
Tống Nhiên xoa phần eo bị đạp, nhìn Thành thiếu cười mê đắm: “Chào buổi sáng.”
Thành thiếu giận tái mặt, giơ chân toan đá một cú nữa nhưng tư thế đó lại khiến thứ chất lỏng ở ‘động nhỏ’ phía sau trào ra, nhỏ xuống ga giường.
Vành tai Thành thiếu đỏ ửng, anh trừng Tống Nhiên một cái, giật lấy khăn giấy từ ngăn tủ, kỳ cọ thật mạnh vài cái, mặc quần áo ra ngoài.
Tống Nhiên còn đang mơ màng, hắn cứ lơ mơ nhìn theo bóng dáng Thành thiếu rời đi, còn tiện tay lấy chiếc di động Thành thiếu để trong quần áo, nhét vào quần lót của mình, rồi cuộn tròn trên sàn, ngủ tiếp.
Trong lúc bối rối, Thành thiếu không biết di động của mình đã mất tích, anh giả vờ bình tĩnh bước ra khỏi phòng, vào thang máy. Trong thang máy, nhân viên phục vụ chào anh lễ phép.
“Tầng một.” Thành thiếu nói xong, đưa mắt nhìn về phía trước. Nhân viên lại tiếp tục hỏi, “Xin hỏi, ngài muốn rời khách sạn ạ?”
“Chẳng nhẽ không phải.” Vẻ mặt Thành thiếu càng trở nên lạnh lùng.
Nhân viên đứng thẳng dậy, cười khoe cả hàm răng, nói: “Vậy, để ngài không bị lạnh, tôi đề nghị ngài nên đổi giày.”
Thành thiếu cúi đầu.
Nãy giờ anh chỉ đi một đôi dép lê đơn sơ.
178.
Bởi chứng bệnh của Bạch tiên sinh có thể gây thương tổn cho người khác, vậy nên, để đảm bảo mạng sống của Trịnh Hòa, sơn trang đã trang bị 26 camera, thông qua đó có thể dự đoán được bệnh tình của ông.
Mà giờ phút này, bác sĩ riêng của Bạch tiên sinh đang tập trung tinh thần, nhìn những hình ảnh camera quay được.
Khi Tang Bắc đẩy cửa ra, anh thấy người đàn ông trung niên đó hai má hồng hồng, nhìn chăm chú vào màn hình máy tính. Anh khẽ ‘khụ’ một tiếng.
Vị bác sĩ không thèm để ý, vẫn cứ nhìn màn hình.
Tang Bắc cảm thấy tò mò, anh rón rén lại gần, đứng sau lưng vị bác sĩ, nhìn về phía màn hình…
Trên chiếc giường được đặt riêng từ châu Phi, Trịnh Hòa người không một manh áo, tội nghiệp nhìn Bạch tiên sinh. Sau đó, Bạch tiên sinh lấy cà vạt của mình, bịt mắt cậu lại. Trịnh Hòa cảm thấy khó chịu, cậu giãy dụa nhưng lại bị dây xích trên cổ ngăn lại, không thể động đậy.
Màn hình quá nhỏ, Tang Bắc chỉ có thể thấy hai bóng người màu trắng nhưng không rõ là ai, thế nên anh nói: “Bạch tiên sinh trả lương cho ông, thế mà ông dám xem phim heo trong giờ làm việc.”
Ông bác sĩ bị dọa đứng tim.
“Đệt má nó Tang Bắc! Lần sau đi vào phải biết tạo ra tiếng động chứ!”
Tang Bắc nhướn mày, cặp mắt xinh đẹp lẳng lặng nhìn người đàn ông trung niên.
Ông ta sượng sùng ngậm miệng lại.
Tang Bắc nói: “Ông không văng tục lúc nói chuyện thì không chịu được à?”
Vị bác sĩ dùng ánh mắt kiểu ‘cậu coi thường tôi quá’ nhìn Tang Bắc, nói: “Đệt mịa, cậu sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi sao, con mịa, tôi văng tục hồi nào? Đệt cả lò nhà cậu.”
179.
Để Tang Bắc không lấy lý do ‘xem phim heo trong giờ làm việc’ trừ tiền lương của mình, bác sĩ hí hửng phóng to màn hình, để Tang Bắc nhìn rõ xem nhân vật trong đó là ai.
Lúc này, Bạch tiên sinh đã ‘đi vào trong’ Trịnh Hòa.
Bạch tiên sinh vẫn mặc quần áo chỉnh tể, chỉ có phần khóa quần được cởi ra, trong khi đó, Trịnh Hòa cực kỳ thê thảm, cậu bị bịt kín mắt, xích cổ, kẹp quần áo còn đang ở trên hai hạt đậu nâu trước ngực.
Tang Bắc nhớ rõ ngài ấy không hề có cái ham này, nghi hoặc hỏi: “Chủ tịch sao thế…”
Vị bác sĩ vừa định mở miệng, Tang Bắc liền nói: “Nếu tôi còn nghe thấy ông nói tục, tiền lương tháng này trừ 500.” Gương mặt ông ta rúm ró lại, thì thầm với trợ lý một lát mới quay sang nói cho Tang Bắc, “Ngài ấy phát bệnh.”
Tang Bắc nghĩ một lát, nói: “Tôi nghĩ ông nên điều chỉnh cách trị liệu, cứ thế này, chúng ta không biết được liệu Bạch tiên sinh có làm điều gì quá khích với Trịnh Hòa không.”
Vị bác sĩ lắc đầu nguầy nguậy, mở thư mục Tư liệu bệnh nhân ra, bên trong chứa đầy các đoạn video.
Tang Bắc mở bừa một cái: Trịnh Hòa bị cột lại bằng vòi hoa sen, Bạch tiên sinh nâng chân cậu lên rồi ‘phập phập phập’.
Khuôn mặt Tang Bắc khẽ giật giật, anh khiếp sợ nhìn bác sĩ: “Ông dám lưu trữ mấy đoạn clip này của Bạch tiên sinh? Còn cắt ghép, chế biến thành thư mục riêng?”
Ông ta khụ một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng, trợ lý thản nhiên đáp: “Để chữa bệnh.” Nói xong lại mở một đoạn video khác ra.
…Trong đoạn video đó, Trịnh Hòa còn bị ‘bắt nạt’ ghê hơn nữa.
Xem xong hết các video, ấn tượng của Tang Bắc đối với Bạch tiên sinh gần như thay đổi hoàn toàn.
Trợ lý bác sĩ nói: “Đây là cảnh làm tình của Bạch tiên sinh và Trịnh Hòa trong suốt nửa tháng này, anh có cảm nghĩ gì?”
Tang Bắc tỏa ra luồng áp thấp nhiệt đới, lẩm bẩm: “Kỹ xảo của Bạch tiên sinh thật tốt.”
“Không, câu trả lời là trải qua những màn ‘tra tấn’ đó, Trịnh Hòa càng ngày càng dẻo dai. Thế nên, quá trình điều trị vẫn tiếp tục.”
180.
Trong sơn trang, Trịnh Hòa ngáp một cái, lọp ngọp ngồi dậy từ trên giường, định đi nấu cơm trưa. Cậu không hề biết mình và Bạch tiên sinh vừa bị người khác rình coi.
Bạch tiên sinh ôm chặt lấy eo cậu, nhấc vạt áo lên, chui vào liếm.
Trịnh Hòa thực mẫn cảm, cậu khẽ vặn vẹo, lấy tay che đi bờ môi đang quấy rối của Bạch tiên sinh “Đừng liếm, để em đi nấu cơm, ông không đói sao?”
Bạch tiên sinh gỡ tay Trịnh Hòa ra, nằm trên giường nhìn cậu: “Tôi không ăn nổi.”
Trịnh Hòa vuốt lên hai gờ má càng ngày càng gầy của ông, đau lòng: “Ăn một chút đi, lúc nào đói em lại làm, không được phép không ăn nhé.”
Bạch tiên sinh không nói gì, kéo Trịnh Hòa, tặng cậu một nụ hôn dài, sau đó lại kéo cậu nằm xuống giường.
Thực ra, trong khoảng thời gian tỉnh táo ngắn ngủi, Bạch tiên sinh đã nói cho bác sĩ lần này bệnh của ông không nặng lắm. Đầu tiên, ông không còn nhìn thấy ảo giác và ảo thanh, nhờ Trịnh Hòa bồi dưỡng, giờ ông đã có thể nuốt được đồ ăn, thậm chí có thể nhai hết. Thứ hai, lần phát bệnh này không còn khuynh hướng tự ngược đãi và có hành vi thương tổn người khác (ngoại trừ Trịnh Hòa). Vậy nên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ cần điều dưỡng một khoảng thời gian nữa, từ từ giảm liều lượng thuốc, ông có thể tạm thời quay trở về cuộc sống trước kia, không cần tự giam mình trong sơn trang nữa.
Bình luận truyện