Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi
Chương 15: Niên muội kinh sợ
Cố Tiện Khê thấy Ôn Liễm còn không chịu cho mình nhìn vết thương, đột nhiên nộ khí.
Thời điểm Cố Tiện Khê nghiêm túc Ôn Liễm liền chột dạ, mình mới biết Cố Tiện Khê không lâu, vẫn có có chút kính sợ với nàng. Còn do dự có nên cho học tỷ nhìn hay không. Cố Tiện Khê còn hành động như vậy, cô còn tưởng rằng Cố Tiện Khê sẽ tức giận, tim ở trong lồng ngực đập bịch bịch, thiếu chút nữa bị Cố Tiện Khê đánh tan.
Không nghĩ tới sau khi Cố Tiện Khê nộ khí lại nhụt chí, sờ sờ đầu Ôn Liễm như đang dỗ con nít nói “Ngoan, cho học tỷ nhìn một chút có được hay không? Một hồi nữa học tỷ mua kẹo cho em ăn.” Hiển nhiên là người trước mặt không có biện pháp nên mới bất đắc dĩ làm như vậy. Vừa nói cũng không để ý tới ý nguyện của Ôn Liễm, dùng một cái tay khác bắt lấy bàn tay giấu ở sau lưng.
'Trong những hoàn cảnh đặc biệt thì phải dùng những thủ đoạn đặc biệt' điều này lão sư đã dạy các nàng, không nghĩ tới hôm nay lại dùng trên người Ôn Liễm.
Con ngươi Ôn Liễm nhìn chằm chằm bàn tay Cố Tiện Khê, khó hiểu thuận theo ý nàng, trước khi nàng bắt được tay mình thì mình nên ngoan ngoãn đưa tay sau lưng ra.
Bàn tay mở ra, vết thương bởi vì Ôn Liễm nắm chặt đã không chảy máu nữa. Nguyên lai giọt máu bị đè ép đã đọng lại lên đầu ngón tay. Máu đỏ thẫm bao quanh vết thương, khiến cho vết thương nhìn phá lệ nghiêm trọng.
Cố Tiện Khê nhìn thấy mà đau lòng, cau mày nói: “Sao bị thương nặng như vậy.”
“Thương nhẹ mà thôi, học tỷ không cần lo lắng.” Ôn Liễm muốn rút tay về, lại bị Cố Tiện Khê vững vàng bắt được, còn bị trách mắng “Đừng động.”
“Đau không?” Cố Tiện Khê cúi đầu nghiêm túc quan sát vết thương, phát hiện cũng không có bị thương nặng như nàng tưởng tượng, lông mày giãn ra. Buông tay Ôn Liễm ra xoay người cầm túi trên ghế tới.
Ôn Liễm cho là lần này là xong rồi, cậy mạnh lắc lắc đầu nói: “Không sao, qua mấy ngày là khỏe.” Đang muốn thu tay lại, không nghĩ tới Cố Tiện Khê lại lấy rượu cồn khử trùng trong túi xách ra, đổ ra bông gòn để thoa.
“Học tỷ sao lại mang the những thứ này??!!” Ôn Liễm kinh ngạc hỏi. Vừa nghĩ tới nếu rượu cồn đụng vào vết thương chắc sẽ đau lắm liền sợ hãi, cái tay bị thương nâng cao lên kiên quyết không để cho Cố Tiện Khê đụng vào.
Cố Tiện Khê một bên đổ rượu lên bông gòn một bên đáp “Mấy ngày trước đi kiến tập, lấy từ bệnh viện về.” Nghiêng đầu thấy Ôn Liễm lại không biết điều, nhăn mặt lại “Tay!”
Ôn Liễm bị nàng nói vậy, lập tức đem kiên quyết mới vừa rồi ném đến chín tầng mây, biết điều đưa tay ra trước mặt Cố Tiện Khê. Sau đó quay đầu đi chỗ khác, không đành lòng thấy rượu cồn thoa lên vết thương.
Cố Tiện Khê bắt đầu từ đầu ngón tay của cô, lau sạch vết máu dính trên đó. Ôn Liễm đợi đã lâu vẫn không cảm thấy đau đớn, chỉ cảm thấy đầu ngón tay băng lạnh buốt, mặc dù trong phòng nhiệt độ không thấp. Nhiệt độ trong cơ thể theo rượu cồn bốc hơi mang ra bên ngoài cơ thể, lòng rộn ràng dần dần bình tĩnh lại. Cô từ từ mở hai mắt nhắm chặc ra, cúi đầu nhìn thấy Cố Tiện Khê thấp mi hạ mắt nghiêm túc tẩy vết thương.Mi mắt xinh đẹp, lỗ tai mềm mại, cái cằm xinh xinh. Tóc dài thẳng ngoan ngoãn nằm trên bờ vai, không có một tia xốc xếch. Lông mi dài theo động tác thanh tẩy run lên một cái, đôi mắt màu hổ phách chứa đầy sự chuyên chú. Ôn Liễm hô hấp đột nhiên đình trệ, tiếng ve huyên náo ngoài cửa sổ trong phút chốc dừng lại, nhịp tim vốn đập bình thường lại trong lúc lơ đảng lại nhảy một cái rồi lại nhảy một cái.
Da thịt nhạy cảm lòng bàn tay bị bông gòn nhẹ nhàng chạm vào, dẫn tới ngứa ngáy, Ôn Liễm không tự chủ được muốn nắm chặt thành quả đấm. Bị Cố Tiện Khê nhẹ giọng mắng “Đừng động.” Không biết tại sao bản thân lại thích được Cố Tiện Khê ôn nhu đối đãi như vậy, lần nữa buông lỏng năm ngón tay, cũng không để ý Cố Tiện Khê có nhìn thấy hay không, gật đầu một cái.
Đôi mắt tham lam tiếp tục dừng lại trên gương mặt nhu hòa của Cố Tiện Khê. Bởi vì cuối đầu quá thấp, tóc mai Cố Tiện Khê vén sau hai lỗ tai rớt xuống, che mất đi tầm mắt của nàng, Cố Tiện Khê không thể không buông bàn tay Ôn Liễm ra, ngón tay nhỏ nhắn lần nữa vén mấy sợi tóc kia ra sau tai. Ôn Liễm thu hết động tác của nàng vào mắt, tình cảm khác thường ở đáy lòng lặng lẽ gieo một hạt giống.
Cố Tiện Khê đổi miếng bông gòn khác, lần nữa giúp Ôn Liễm khử trùng vết thương, xé băng cá nhân ra dán vào trên bàn tay Ôn Liễm, cho đến khi tìm được vị trí thích hợp nhất mới dán xuống. Nàng làm quá nghiêm túc, Ôn Liễm cũng không đành lòng quấy rầy đến nàng, cố ý hô hấp chậm lại sợ hãi khí tức của mình sẽ quấy rối đến nàng.
Có lẽ là Ôn Liễm đưa mắt nhìn quá mức chăm chú, ngay cả thời điểm Cố Tiện Khê dùng rượu cồn lau thượng vết thương đều quên mất đau đớn. Chờ Cố Tiện Khê dán xong băng cá nhân cho mình mới hoàn hồn lại hỏi “Xong rồi?”
Cố Tiện Khê Khê gật đầu. Ôn Liễm chưa thỏa mãn nói “Làm sao lại nhanh như vậy.”
Cố Tiện Khê không đáp lời, một bên dọn dẹp rác rưới trên mặt bàn một bên nói liên miên “Mặc dù vết thương nhỏ nhưng em vẫn phải chú ý một điểm, lúc về không nên để vết thương dính nước, thường xuyên thay băng cá nhân, phải chọn băng cá nhân thoáng khí tốt...Một hai ngày là ổn rồi.” Nàng còn không có chân chính trở thành y tá liền dính vào bệnh nghề nghiệp. Nhìn Ôn Liễm bị thương, không tự chủ xem cô thành bệnh nhân của mình.
Ôn Liễm trong lòng ấm áp, liên tục bằng lòng.
Mấy ngày sau buổi giúp đỡ đó, phụ đạo viên ban Ôn Liễm trở về. Trở về chuyện thứ nhất chính là chọn trưởng lớp. Sau đó Cố Tiện Khê rút khỏi ban, chức trợ thủ của Ôn Liễm cũng không có ích gì. Ôn Liễm cũng không cớ gì để đi tìm Cố Tiện Khê. Hai người ai cũng bận rộn bài vở, rất ít gặp mặt.
Thỉnh thoảng gặp mặt đều là ở phòng ăn hoặc là trên đường đi học, vội vã chào hỏi, đảo mắt lại mỗi người một hướng. Ôn Liễm mặc dù rất muốn tiến lên nói đôi câu với học tỷ, nhưng là tiếng chuông vào học không đợi người, mà lúc Cố Tiện Khê ăn cơm bên người luôn có một hai người bạn, Ôn Liễm ngại làm phiền. Liên lạc giữa các nàng toàn dựa vào QQ.
Mỗi ngày Ôn Liễm rảnh rỗi liền đem những chuyện phát sinh thú vị trên người mình qua QQ nói cho Cố Tiện Khê nghe, Cố Tiện Khê cũng vui vẻ nghe cô nói, đến lúc này các nàng nhanh chóng thân thiết với nhau. Tài ăn nói của Ôn Liễm rất tốt, mỗi câu chuyện dù là bình thường nếu từ trong miệng của cô nói ra đều có tính hài hước. Sau khi hiểu rõ hơn Cố Tiện Khê mới phát hiện cô có kiến thức uyên bác, có chuyện gì cũng nguyện ý cùng nàng chia sẻ, nghe một chút ý kiến của nàng. Lần nào cũng thu hoạch được không ít đồ từ Ôn Liễm.
Một tuần lại trôi qua. Buổi chiều không có giờ học, Ôn Liễm ở trong phòng ngủ ngủ suốt một buổi chiều. Mơ mơ màng màng mở mắt ra, trời đã tối, đèn trong phòng không có bật, Ôn Liễm vén rèm cửa sổ lên nhìn ra bên ngoài một cái, những người khác trong phòng ngủ trưa chưa dậy. Hiếm thấy cuối tuần không có ai để nói chuyện, trong lòng liền muốn tìm học tỷ chơi, đấu tranh cầm lấy điện thoại di động, mở ra hình đại diện đầu tiên trong mục người liên lạc gần đây hỏi “Bây giờ học tỷ đang làm gì đấy?”
Cố Tiện Khê đang ở trong thư viện nghiêm túc đọc sách để đem điện thoại di động lên bàn. Trong thư viện quá an tĩnh, cho nên điện thoại di động của nàng rung lên một cái đã thu hút sự chú ý của nàng. Cầm điện thoại di động lên xem tin nhắn của Ôn Liễm rồi tức trả lời: “Chị đang ở thư viện đọc sách.”
Ôn Liễm thanh tỉnh, nhưng lười biếng hỏi “Một mình?”
Cố Tiện Khê nghiêng đầu nhìn tin nhắn trong trong điện thoại di động, bỉu môi nói: “Ừ.”
Ôn Liễm lập tức liền nhảy cỡn lên, ngón tay linh hoạt ấn “Học tỷ không có chuẩn bị đi chứ? Em vừa vặn cũng phải đi thư viện, chờ em!”
“Được, gặp nhau ở đây, chị chờ em. (づ  ̄ 3 ̄) づ “ Cố Tiện Khê gửi câu này xong không có nhận được trả lời của Ôn Liễm, phỏng đoán là em ấy đang chạy tới, liền để điện thoại di động xuống tiếp tục đọc sách.
Mà thời điểm Ôn Liễm nói phải đi thư viện liền rời giường. Dưới tình huống không quấy rầy ba người đang ngủ, xếp chăn rửa mặt một chút, lại đổi một bộ áo sơ mi, hớn hở vội vã ra cửa.
Chưa tới năm phút cô đã đến thư viện. Hỏi rõ chổ Cố Tiện Khê ngồi liền đi thang máy lên.
Lên trên lầu, liếc mắt liền thấy được Cố Tiện Khê ngồi ở bàn sau cùng bên cạnh kệ sách. Ôn Liễm đi tới trước mặt Cố Tiện mặt mày vui vẻ nói “Học tỷ, em tới rồi.”
Ánh mắt Cố Tiện Khê từ quyển sách chuyển lên người cô, vừa nhìn thấy trang phục kia của cô hỏi “Em mới thức dậy à?”
Ôn Liễm cho là mình đã sửa soạn kỹ càng rồi, ánh mắt quét lên người mình hỏi “Học tỷ từ đâu nhìn ra được.”
Cố Tiện Khê vẫy vẫy tay, tỏ ý nàng ngồi xuống. Ôn Liễm kéo ghế tới ngồi ở trước mặt nàng.
Cố Tiện Khê để bút xuống, đưa tay ra phía sau cổ Ôn Liễm, vừa giúp nàng sửa sang lại cổ áo bị hướng vào trong, vừa trách móc nói “Cổ áo sơ mi cũng không có sửa sang lại liền dám chạy loạn.”
Nếu là nàng không nói, Ôn Liễm cũng không có phát hiện. Cố Tiện Khê sửa sang lại cổ áo, ngón tay lơ đãng chạm vào cổ Ôn Liễm. Lỗ tai Ôn Liễm đỏ một chút, không biết là bị Cố Tiện Khê trách hay là vì Cố Tiện Khê có hành động thân mật như vậy với cô mà đỏ. Ngoài miệng nửa là thật nửa là giả nói “Học tỷ không nên làm như vậy, người khác sẽ hiểu lầm...” Trong lòng vẫn còn đang yên lặng mong đợi có người sẽ hiểu lầm quan hệ giữa các nàng.
Cố Tiện Khê mới vừa sửa sang lại cổ áo cho cô, nghe vậy ngón tay chợt nắm chặt vạt áo trước của Ôn Liễm, đem nàng kéo đến trước mặt mình híp mắt hỏi: “Hiểu lầm cái gì?”
Hơi thở của hai người quấn quít chung một chỗ, Ôn Liễm đỏ mặt ấp úng một câu nói cũng không thốt lên được. Khi Cố Tiện Khê ý thức được hai người dán quá gần, chỉ cần nhích lại chút xíu là có thể hôn được, ngượng ngùng ho khan một cái, hơi đẩy Ôn Liễm một chút “Nói đi.” ra
Ôn Liễm giả bộ cầu xin tha thứ: “Học tỷ tha mạng! Em cũng không dám nữa!”
Cố Tiện Khê híp mắt hài lòng buông Ôn Liễm ra, nói: “Lúc này mới đàng hoàng một chút.” Cuối cùng còn chà đạp vỗ vỗ đầu Ôn Liễm.
Ôn Liễm bất bình lẩm bẩm hai tiếng, bị ánh mắt Cố Tiện Khê quét tới, nhất thời ngậm miệng.
Cố Tiện Khê trách móc đe dọa Ôn Liễm “Nếu ở chỗ này chị có làm gì em thì cũng sẽ không có người tới giúp em đâu.”
Thời điểm Cố Tiện Khê nghiêm túc Ôn Liễm liền chột dạ, mình mới biết Cố Tiện Khê không lâu, vẫn có có chút kính sợ với nàng. Còn do dự có nên cho học tỷ nhìn hay không. Cố Tiện Khê còn hành động như vậy, cô còn tưởng rằng Cố Tiện Khê sẽ tức giận, tim ở trong lồng ngực đập bịch bịch, thiếu chút nữa bị Cố Tiện Khê đánh tan.
Không nghĩ tới sau khi Cố Tiện Khê nộ khí lại nhụt chí, sờ sờ đầu Ôn Liễm như đang dỗ con nít nói “Ngoan, cho học tỷ nhìn một chút có được hay không? Một hồi nữa học tỷ mua kẹo cho em ăn.” Hiển nhiên là người trước mặt không có biện pháp nên mới bất đắc dĩ làm như vậy. Vừa nói cũng không để ý tới ý nguyện của Ôn Liễm, dùng một cái tay khác bắt lấy bàn tay giấu ở sau lưng.
'Trong những hoàn cảnh đặc biệt thì phải dùng những thủ đoạn đặc biệt' điều này lão sư đã dạy các nàng, không nghĩ tới hôm nay lại dùng trên người Ôn Liễm.
Con ngươi Ôn Liễm nhìn chằm chằm bàn tay Cố Tiện Khê, khó hiểu thuận theo ý nàng, trước khi nàng bắt được tay mình thì mình nên ngoan ngoãn đưa tay sau lưng ra.
Bàn tay mở ra, vết thương bởi vì Ôn Liễm nắm chặt đã không chảy máu nữa. Nguyên lai giọt máu bị đè ép đã đọng lại lên đầu ngón tay. Máu đỏ thẫm bao quanh vết thương, khiến cho vết thương nhìn phá lệ nghiêm trọng.
Cố Tiện Khê nhìn thấy mà đau lòng, cau mày nói: “Sao bị thương nặng như vậy.”
“Thương nhẹ mà thôi, học tỷ không cần lo lắng.” Ôn Liễm muốn rút tay về, lại bị Cố Tiện Khê vững vàng bắt được, còn bị trách mắng “Đừng động.”
“Đau không?” Cố Tiện Khê cúi đầu nghiêm túc quan sát vết thương, phát hiện cũng không có bị thương nặng như nàng tưởng tượng, lông mày giãn ra. Buông tay Ôn Liễm ra xoay người cầm túi trên ghế tới.
Ôn Liễm cho là lần này là xong rồi, cậy mạnh lắc lắc đầu nói: “Không sao, qua mấy ngày là khỏe.” Đang muốn thu tay lại, không nghĩ tới Cố Tiện Khê lại lấy rượu cồn khử trùng trong túi xách ra, đổ ra bông gòn để thoa.
“Học tỷ sao lại mang the những thứ này??!!” Ôn Liễm kinh ngạc hỏi. Vừa nghĩ tới nếu rượu cồn đụng vào vết thương chắc sẽ đau lắm liền sợ hãi, cái tay bị thương nâng cao lên kiên quyết không để cho Cố Tiện Khê đụng vào.
Cố Tiện Khê một bên đổ rượu lên bông gòn một bên đáp “Mấy ngày trước đi kiến tập, lấy từ bệnh viện về.” Nghiêng đầu thấy Ôn Liễm lại không biết điều, nhăn mặt lại “Tay!”
Ôn Liễm bị nàng nói vậy, lập tức đem kiên quyết mới vừa rồi ném đến chín tầng mây, biết điều đưa tay ra trước mặt Cố Tiện Khê. Sau đó quay đầu đi chỗ khác, không đành lòng thấy rượu cồn thoa lên vết thương.
Cố Tiện Khê bắt đầu từ đầu ngón tay của cô, lau sạch vết máu dính trên đó. Ôn Liễm đợi đã lâu vẫn không cảm thấy đau đớn, chỉ cảm thấy đầu ngón tay băng lạnh buốt, mặc dù trong phòng nhiệt độ không thấp. Nhiệt độ trong cơ thể theo rượu cồn bốc hơi mang ra bên ngoài cơ thể, lòng rộn ràng dần dần bình tĩnh lại. Cô từ từ mở hai mắt nhắm chặc ra, cúi đầu nhìn thấy Cố Tiện Khê thấp mi hạ mắt nghiêm túc tẩy vết thương.Mi mắt xinh đẹp, lỗ tai mềm mại, cái cằm xinh xinh. Tóc dài thẳng ngoan ngoãn nằm trên bờ vai, không có một tia xốc xếch. Lông mi dài theo động tác thanh tẩy run lên một cái, đôi mắt màu hổ phách chứa đầy sự chuyên chú. Ôn Liễm hô hấp đột nhiên đình trệ, tiếng ve huyên náo ngoài cửa sổ trong phút chốc dừng lại, nhịp tim vốn đập bình thường lại trong lúc lơ đảng lại nhảy một cái rồi lại nhảy một cái.
Da thịt nhạy cảm lòng bàn tay bị bông gòn nhẹ nhàng chạm vào, dẫn tới ngứa ngáy, Ôn Liễm không tự chủ được muốn nắm chặt thành quả đấm. Bị Cố Tiện Khê nhẹ giọng mắng “Đừng động.” Không biết tại sao bản thân lại thích được Cố Tiện Khê ôn nhu đối đãi như vậy, lần nữa buông lỏng năm ngón tay, cũng không để ý Cố Tiện Khê có nhìn thấy hay không, gật đầu một cái.
Đôi mắt tham lam tiếp tục dừng lại trên gương mặt nhu hòa của Cố Tiện Khê. Bởi vì cuối đầu quá thấp, tóc mai Cố Tiện Khê vén sau hai lỗ tai rớt xuống, che mất đi tầm mắt của nàng, Cố Tiện Khê không thể không buông bàn tay Ôn Liễm ra, ngón tay nhỏ nhắn lần nữa vén mấy sợi tóc kia ra sau tai. Ôn Liễm thu hết động tác của nàng vào mắt, tình cảm khác thường ở đáy lòng lặng lẽ gieo một hạt giống.
Cố Tiện Khê đổi miếng bông gòn khác, lần nữa giúp Ôn Liễm khử trùng vết thương, xé băng cá nhân ra dán vào trên bàn tay Ôn Liễm, cho đến khi tìm được vị trí thích hợp nhất mới dán xuống. Nàng làm quá nghiêm túc, Ôn Liễm cũng không đành lòng quấy rầy đến nàng, cố ý hô hấp chậm lại sợ hãi khí tức của mình sẽ quấy rối đến nàng.
Có lẽ là Ôn Liễm đưa mắt nhìn quá mức chăm chú, ngay cả thời điểm Cố Tiện Khê dùng rượu cồn lau thượng vết thương đều quên mất đau đớn. Chờ Cố Tiện Khê dán xong băng cá nhân cho mình mới hoàn hồn lại hỏi “Xong rồi?”
Cố Tiện Khê Khê gật đầu. Ôn Liễm chưa thỏa mãn nói “Làm sao lại nhanh như vậy.”
Cố Tiện Khê không đáp lời, một bên dọn dẹp rác rưới trên mặt bàn một bên nói liên miên “Mặc dù vết thương nhỏ nhưng em vẫn phải chú ý một điểm, lúc về không nên để vết thương dính nước, thường xuyên thay băng cá nhân, phải chọn băng cá nhân thoáng khí tốt...Một hai ngày là ổn rồi.” Nàng còn không có chân chính trở thành y tá liền dính vào bệnh nghề nghiệp. Nhìn Ôn Liễm bị thương, không tự chủ xem cô thành bệnh nhân của mình.
Ôn Liễm trong lòng ấm áp, liên tục bằng lòng.
Mấy ngày sau buổi giúp đỡ đó, phụ đạo viên ban Ôn Liễm trở về. Trở về chuyện thứ nhất chính là chọn trưởng lớp. Sau đó Cố Tiện Khê rút khỏi ban, chức trợ thủ của Ôn Liễm cũng không có ích gì. Ôn Liễm cũng không cớ gì để đi tìm Cố Tiện Khê. Hai người ai cũng bận rộn bài vở, rất ít gặp mặt.
Thỉnh thoảng gặp mặt đều là ở phòng ăn hoặc là trên đường đi học, vội vã chào hỏi, đảo mắt lại mỗi người một hướng. Ôn Liễm mặc dù rất muốn tiến lên nói đôi câu với học tỷ, nhưng là tiếng chuông vào học không đợi người, mà lúc Cố Tiện Khê ăn cơm bên người luôn có một hai người bạn, Ôn Liễm ngại làm phiền. Liên lạc giữa các nàng toàn dựa vào QQ.
Mỗi ngày Ôn Liễm rảnh rỗi liền đem những chuyện phát sinh thú vị trên người mình qua QQ nói cho Cố Tiện Khê nghe, Cố Tiện Khê cũng vui vẻ nghe cô nói, đến lúc này các nàng nhanh chóng thân thiết với nhau. Tài ăn nói của Ôn Liễm rất tốt, mỗi câu chuyện dù là bình thường nếu từ trong miệng của cô nói ra đều có tính hài hước. Sau khi hiểu rõ hơn Cố Tiện Khê mới phát hiện cô có kiến thức uyên bác, có chuyện gì cũng nguyện ý cùng nàng chia sẻ, nghe một chút ý kiến của nàng. Lần nào cũng thu hoạch được không ít đồ từ Ôn Liễm.
Một tuần lại trôi qua. Buổi chiều không có giờ học, Ôn Liễm ở trong phòng ngủ ngủ suốt một buổi chiều. Mơ mơ màng màng mở mắt ra, trời đã tối, đèn trong phòng không có bật, Ôn Liễm vén rèm cửa sổ lên nhìn ra bên ngoài một cái, những người khác trong phòng ngủ trưa chưa dậy. Hiếm thấy cuối tuần không có ai để nói chuyện, trong lòng liền muốn tìm học tỷ chơi, đấu tranh cầm lấy điện thoại di động, mở ra hình đại diện đầu tiên trong mục người liên lạc gần đây hỏi “Bây giờ học tỷ đang làm gì đấy?”
Cố Tiện Khê đang ở trong thư viện nghiêm túc đọc sách để đem điện thoại di động lên bàn. Trong thư viện quá an tĩnh, cho nên điện thoại di động của nàng rung lên một cái đã thu hút sự chú ý của nàng. Cầm điện thoại di động lên xem tin nhắn của Ôn Liễm rồi tức trả lời: “Chị đang ở thư viện đọc sách.”
Ôn Liễm thanh tỉnh, nhưng lười biếng hỏi “Một mình?”
Cố Tiện Khê nghiêng đầu nhìn tin nhắn trong trong điện thoại di động, bỉu môi nói: “Ừ.”
Ôn Liễm lập tức liền nhảy cỡn lên, ngón tay linh hoạt ấn “Học tỷ không có chuẩn bị đi chứ? Em vừa vặn cũng phải đi thư viện, chờ em!”
“Được, gặp nhau ở đây, chị chờ em. (づ  ̄ 3 ̄) づ “ Cố Tiện Khê gửi câu này xong không có nhận được trả lời của Ôn Liễm, phỏng đoán là em ấy đang chạy tới, liền để điện thoại di động xuống tiếp tục đọc sách.
Mà thời điểm Ôn Liễm nói phải đi thư viện liền rời giường. Dưới tình huống không quấy rầy ba người đang ngủ, xếp chăn rửa mặt một chút, lại đổi một bộ áo sơ mi, hớn hở vội vã ra cửa.
Chưa tới năm phút cô đã đến thư viện. Hỏi rõ chổ Cố Tiện Khê ngồi liền đi thang máy lên.
Lên trên lầu, liếc mắt liền thấy được Cố Tiện Khê ngồi ở bàn sau cùng bên cạnh kệ sách. Ôn Liễm đi tới trước mặt Cố Tiện mặt mày vui vẻ nói “Học tỷ, em tới rồi.”
Ánh mắt Cố Tiện Khê từ quyển sách chuyển lên người cô, vừa nhìn thấy trang phục kia của cô hỏi “Em mới thức dậy à?”
Ôn Liễm cho là mình đã sửa soạn kỹ càng rồi, ánh mắt quét lên người mình hỏi “Học tỷ từ đâu nhìn ra được.”
Cố Tiện Khê vẫy vẫy tay, tỏ ý nàng ngồi xuống. Ôn Liễm kéo ghế tới ngồi ở trước mặt nàng.
Cố Tiện Khê để bút xuống, đưa tay ra phía sau cổ Ôn Liễm, vừa giúp nàng sửa sang lại cổ áo bị hướng vào trong, vừa trách móc nói “Cổ áo sơ mi cũng không có sửa sang lại liền dám chạy loạn.”
Nếu là nàng không nói, Ôn Liễm cũng không có phát hiện. Cố Tiện Khê sửa sang lại cổ áo, ngón tay lơ đãng chạm vào cổ Ôn Liễm. Lỗ tai Ôn Liễm đỏ một chút, không biết là bị Cố Tiện Khê trách hay là vì Cố Tiện Khê có hành động thân mật như vậy với cô mà đỏ. Ngoài miệng nửa là thật nửa là giả nói “Học tỷ không nên làm như vậy, người khác sẽ hiểu lầm...” Trong lòng vẫn còn đang yên lặng mong đợi có người sẽ hiểu lầm quan hệ giữa các nàng.
Cố Tiện Khê mới vừa sửa sang lại cổ áo cho cô, nghe vậy ngón tay chợt nắm chặt vạt áo trước của Ôn Liễm, đem nàng kéo đến trước mặt mình híp mắt hỏi: “Hiểu lầm cái gì?”
Hơi thở của hai người quấn quít chung một chỗ, Ôn Liễm đỏ mặt ấp úng một câu nói cũng không thốt lên được. Khi Cố Tiện Khê ý thức được hai người dán quá gần, chỉ cần nhích lại chút xíu là có thể hôn được, ngượng ngùng ho khan một cái, hơi đẩy Ôn Liễm một chút “Nói đi.” ra
Ôn Liễm giả bộ cầu xin tha thứ: “Học tỷ tha mạng! Em cũng không dám nữa!”
Cố Tiện Khê híp mắt hài lòng buông Ôn Liễm ra, nói: “Lúc này mới đàng hoàng một chút.” Cuối cùng còn chà đạp vỗ vỗ đầu Ôn Liễm.
Ôn Liễm bất bình lẩm bẩm hai tiếng, bị ánh mắt Cố Tiện Khê quét tới, nhất thời ngậm miệng.
Cố Tiện Khê trách móc đe dọa Ôn Liễm “Nếu ở chỗ này chị có làm gì em thì cũng sẽ không có người tới giúp em đâu.”
Bình luận truyện