Hạ Của Anh
Chương 37
***
Tôi đoán?
Cậu ấy bảo tôi đoán?
Vậy chắc chắn tôi sẽ cảm thấy cậu ấy chuyển đến đây vì tôi.
Không phải do tôi tự đa tình đâu, chẳng qua khi cậu ấy nhìn về phía tôi, rõ ràng ánh mắt kia đang viết – Khâu Dương, là vì anh đó.
Thậm chí trong đầu tôi còn vang lên tiếng ca của Vương Phi: Em nguyện vì anh, em nguyện vì anh, em nguyện vì anh quên đi tên chính mình…
BGM vừa vang lên, bỗng cảm thấy có chút lãng mạn.
Cơn gió nhẹ thoáng qua như mang theo sóng nhiệt, tôi nói:
– Hôm nay trời nóng thật đấy,
Đám mây trên đỉnh đầu đã bị gió thổi đi làm thế giới nhỏ của người khác rồi, hai người chúng tôi phơi mình dưới ánh mặt trời chói chang.
Cậu ấy gật đầu:
– Ừ, tôi lấy cho anh thêm một que kem nữa nhé.
Dứt lời, cậu ấy đứng dậy vào phòng, khi bước ra đưa cho tôi một que kem người tuyết.
Tôi rất muốn nói dẫu cho đang là mùa hè thì ăn nhiều kem cũng không tốt. Nhưng tôi cảm thấy bản thân mình nói những lời này chẳng có ý nghĩa gì, tôi bèn cầm lấy, mở giấy gói ra.
Tôi cắn chiếc mũ của người tuyết nhỏ, cảm thấy bụng dạ của mình thực sự quá nham hiểm.
Hạ Thanh Hòa hỏi tôi:
– Anh đoán ra rồi à?
Tôi gần như nghe thấy tiếng tim đập bình bịch của mình, vô cùng sôi trào, vô cùng kích động.
– Tôi… – Tôi đắn đo suy nghĩ, khó nói thật.
Thực ra chỉ trong nháy mắt ấy thôi, tôi đã hơi chần chừ. Tôi chẳng rõ rốt cuộc bản thân đang mong chờ cậu ấy tỏ tình hay sợ hãi cậu ấy tỏ tình.
Mặc dù trước đây tôi cũng không phải dạng học tập tốt, nhưng từ nhỏ tới lớn thường có người nói với tôi: Cậu nhóc thông minh lắm, chẳng qua không chịu học mà thôi.
Tất nhiên rồi, mẹ tôi nói câu này chẳng khác nào giải khuyến khích ai ai cũng có trong mấy cuộc thi. Nhưng tôi luôn nghĩ nó là thật.
Một người bao năm thông minh như tôi, sau khi gặp Hạ Thanh Hòa, đầu óc bỗng trở nên ngu ngốc.
Tôi đoán, có lẽ vì lý do thời tiết, thời tiết nóng quá. Thời tiết nóng, trí thông minh của tôi cũng héo hon theo những cây ở trong vườn.
– Là… tôi à, tôi đâu…
– Đương nhiên là bố tôi. – Hạ Thanh Hòa ngắt lời tôi.
Tôi ngạc nhiên quay sang phía cậu ấy. Nhìn cậu ấy ngậm que kem, chẳng hiểu sao tôi lại thấy có chút chút thất vọng với đáp án này.
Vòng vo nửa buổi, chẳng ngờ tôi còn thật sự chờ mong.
Cậu ấy nói:
– Tôi không về nhà không chỉ vì tôi là đồng tính.
Cậu ấy vươn đầu lưỡi liếm que kem, mặt của người tuyết cứ thế bị cậu ấy liếm qua.
– Ông ấy không thích nghề nghiệp của tôi, cảm thấy nó không có tương tai. – Hạ Thanh Hòa nói – Người nhà tôi đều làm ăn, theo sắp đặt của bọn họ, đáng lẽ ra tôi phải đi theo con đường của họ mới đúng.
Nghe lời cậu ấy nói, tôi cau mày.
– Ban đầu tôi cũng đi theo bọn họ, nhưng mà, một ngày nọ những bông hoa dại ven đường đã thu hút tôi. Tôi vô cùng mẫn cảm với mùi hương chúng tỏa ra. Thậm chí tôi có thể cụ thể hóa những mùi hương ấy trong đầu mình. – Giọng Hạ Thanh Hòa rất nhạt, rất khẽ, giống như cánh bồ công anh ngày hạ thoảng qua và dừng lại lông mi của chúng ta.
Cậu ấy nói:
– Ban đầu tôi rất tò mò, bắt đầu tự học tập nghiên cứu, mò mẫm bừa cuối cùng cũng vào ngành này.
– Ngành này?
Cậu ấy quay sang cười với tôi:
– Đúng vậy, ngành điều chế nước hoa.
Nói câu thật lòng, người cục mịch như tôi không hiểu biết về ngành này. Thậm chí khi nhìn giới thiệu nước hoa tôi còn không rõ hương mạt dược, hương nhựa thông rốt cuộc là gì.
– Nghe rất ngầu.
Hạ Thanh Hòa nhìn tôi cười:
– Đúng vậy, hơn nữa tôi cũng rất có thiên phú.
Tôi gật đầu, biểu đạt tin tưởng với lời cậu ấy nói.
– Ban đầu người nhà tưởng rằng tôi chỉ chơi thôi. Cho tới khi tôi bắt đầu bỏ rất nhiều thời gian và công sức vào nó. Thậm chí còn tuyên bố tôi muốn chuyển hẳn sang ngành ấy. – Hạ Thanh Hòa nói – Sau đó bố tôi nổi giận.
– Rồi cậu chuyển đến đây hả?
– Đương nhiên là không. – Hạ Thanh Hòa nói – Khi ấy chúng tôi cứ gặp mặt là lại cãi vã. Ông ấy càng cảm thấy ngành này vớ vẩn, tôi càng muốn làm cho thật tốt.
– Có khí phách!
Cậu ấy cắn que kem, bật cười thành tiếng, cười tới mức đôi mắt cong cong, giống như trăng non thỉnh thoảng cũng xuất hiện trên nền trời xanh vào ban ngày.
– Vốn dĩ tôi làm rất tốt, thậm chí đã bắt đầu chuẩn bị cho việc mở nhãn hiệu nước hoa của riêng mình. – Hạ Thanh Hòa không cười nữa, cũng không nhìn tôi mà nhìn thẳng về trước. Không biết tầm mắt cậu ấy đã rơi xuống nơi nào, giọng nói cậu ấy ủ rũ, tựa hồ từ nơi núi non xa xôi vọng tới – Nhưng không biết tại sao, có lẽ tôi đã dùng sạch thiên phú của mình, không ngờ… lại mất khứu giác.
Tôi biết rồi, cậu ấy đang nhìn những hình bóng loang lổ. Buồn phiền sâu trong hồi ức tựa những hạt bụi rải rác trong không khí và ánh dương, theo cậu ấy từ quá khứ đến tận hiện tại.
Tôi đoán?
Cậu ấy bảo tôi đoán?
Vậy chắc chắn tôi sẽ cảm thấy cậu ấy chuyển đến đây vì tôi.
Không phải do tôi tự đa tình đâu, chẳng qua khi cậu ấy nhìn về phía tôi, rõ ràng ánh mắt kia đang viết – Khâu Dương, là vì anh đó.
Thậm chí trong đầu tôi còn vang lên tiếng ca của Vương Phi: Em nguyện vì anh, em nguyện vì anh, em nguyện vì anh quên đi tên chính mình…
BGM vừa vang lên, bỗng cảm thấy có chút lãng mạn.
Cơn gió nhẹ thoáng qua như mang theo sóng nhiệt, tôi nói:
– Hôm nay trời nóng thật đấy,
Đám mây trên đỉnh đầu đã bị gió thổi đi làm thế giới nhỏ của người khác rồi, hai người chúng tôi phơi mình dưới ánh mặt trời chói chang.
Cậu ấy gật đầu:
– Ừ, tôi lấy cho anh thêm một que kem nữa nhé.
Dứt lời, cậu ấy đứng dậy vào phòng, khi bước ra đưa cho tôi một que kem người tuyết.
Tôi rất muốn nói dẫu cho đang là mùa hè thì ăn nhiều kem cũng không tốt. Nhưng tôi cảm thấy bản thân mình nói những lời này chẳng có ý nghĩa gì, tôi bèn cầm lấy, mở giấy gói ra.
Tôi cắn chiếc mũ của người tuyết nhỏ, cảm thấy bụng dạ của mình thực sự quá nham hiểm.
Hạ Thanh Hòa hỏi tôi:
– Anh đoán ra rồi à?
Tôi gần như nghe thấy tiếng tim đập bình bịch của mình, vô cùng sôi trào, vô cùng kích động.
– Tôi… – Tôi đắn đo suy nghĩ, khó nói thật.
Thực ra chỉ trong nháy mắt ấy thôi, tôi đã hơi chần chừ. Tôi chẳng rõ rốt cuộc bản thân đang mong chờ cậu ấy tỏ tình hay sợ hãi cậu ấy tỏ tình.
Mặc dù trước đây tôi cũng không phải dạng học tập tốt, nhưng từ nhỏ tới lớn thường có người nói với tôi: Cậu nhóc thông minh lắm, chẳng qua không chịu học mà thôi.
Tất nhiên rồi, mẹ tôi nói câu này chẳng khác nào giải khuyến khích ai ai cũng có trong mấy cuộc thi. Nhưng tôi luôn nghĩ nó là thật.
Một người bao năm thông minh như tôi, sau khi gặp Hạ Thanh Hòa, đầu óc bỗng trở nên ngu ngốc.
Tôi đoán, có lẽ vì lý do thời tiết, thời tiết nóng quá. Thời tiết nóng, trí thông minh của tôi cũng héo hon theo những cây ở trong vườn.
– Là… tôi à, tôi đâu…
– Đương nhiên là bố tôi. – Hạ Thanh Hòa ngắt lời tôi.
Tôi ngạc nhiên quay sang phía cậu ấy. Nhìn cậu ấy ngậm que kem, chẳng hiểu sao tôi lại thấy có chút chút thất vọng với đáp án này.
Vòng vo nửa buổi, chẳng ngờ tôi còn thật sự chờ mong.
Cậu ấy nói:
– Tôi không về nhà không chỉ vì tôi là đồng tính.
Cậu ấy vươn đầu lưỡi liếm que kem, mặt của người tuyết cứ thế bị cậu ấy liếm qua.
– Ông ấy không thích nghề nghiệp của tôi, cảm thấy nó không có tương tai. – Hạ Thanh Hòa nói – Người nhà tôi đều làm ăn, theo sắp đặt của bọn họ, đáng lẽ ra tôi phải đi theo con đường của họ mới đúng.
Nghe lời cậu ấy nói, tôi cau mày.
– Ban đầu tôi cũng đi theo bọn họ, nhưng mà, một ngày nọ những bông hoa dại ven đường đã thu hút tôi. Tôi vô cùng mẫn cảm với mùi hương chúng tỏa ra. Thậm chí tôi có thể cụ thể hóa những mùi hương ấy trong đầu mình. – Giọng Hạ Thanh Hòa rất nhạt, rất khẽ, giống như cánh bồ công anh ngày hạ thoảng qua và dừng lại lông mi của chúng ta.
Cậu ấy nói:
– Ban đầu tôi rất tò mò, bắt đầu tự học tập nghiên cứu, mò mẫm bừa cuối cùng cũng vào ngành này.
– Ngành này?
Cậu ấy quay sang cười với tôi:
– Đúng vậy, ngành điều chế nước hoa.
Nói câu thật lòng, người cục mịch như tôi không hiểu biết về ngành này. Thậm chí khi nhìn giới thiệu nước hoa tôi còn không rõ hương mạt dược, hương nhựa thông rốt cuộc là gì.
– Nghe rất ngầu.
Hạ Thanh Hòa nhìn tôi cười:
– Đúng vậy, hơn nữa tôi cũng rất có thiên phú.
Tôi gật đầu, biểu đạt tin tưởng với lời cậu ấy nói.
– Ban đầu người nhà tưởng rằng tôi chỉ chơi thôi. Cho tới khi tôi bắt đầu bỏ rất nhiều thời gian và công sức vào nó. Thậm chí còn tuyên bố tôi muốn chuyển hẳn sang ngành ấy. – Hạ Thanh Hòa nói – Sau đó bố tôi nổi giận.
– Rồi cậu chuyển đến đây hả?
– Đương nhiên là không. – Hạ Thanh Hòa nói – Khi ấy chúng tôi cứ gặp mặt là lại cãi vã. Ông ấy càng cảm thấy ngành này vớ vẩn, tôi càng muốn làm cho thật tốt.
– Có khí phách!
Cậu ấy cắn que kem, bật cười thành tiếng, cười tới mức đôi mắt cong cong, giống như trăng non thỉnh thoảng cũng xuất hiện trên nền trời xanh vào ban ngày.
– Vốn dĩ tôi làm rất tốt, thậm chí đã bắt đầu chuẩn bị cho việc mở nhãn hiệu nước hoa của riêng mình. – Hạ Thanh Hòa không cười nữa, cũng không nhìn tôi mà nhìn thẳng về trước. Không biết tầm mắt cậu ấy đã rơi xuống nơi nào, giọng nói cậu ấy ủ rũ, tựa hồ từ nơi núi non xa xôi vọng tới – Nhưng không biết tại sao, có lẽ tôi đã dùng sạch thiên phú của mình, không ngờ… lại mất khứu giác.
Tôi biết rồi, cậu ấy đang nhìn những hình bóng loang lổ. Buồn phiền sâu trong hồi ức tựa những hạt bụi rải rác trong không khí và ánh dương, theo cậu ấy từ quá khứ đến tận hiện tại.
Bình luận truyện