Hắc Thiên Kim
Chương 18: Những ngày bình thường của chi chi
Chu Mộc kể từ khi nhận bức tranh của lão tú tài thì ngày càng bận rộn. Thế nhưng, Chu Mộc vẫn luôn dành thời gian cho con gái.
Thôn Bình Khẩu năm nay mưa nhiều3vô cùng, lại là mưa suốt một đêm. Buổi sáng ánh nắng sẽ tươi đẹp, không khí rất trong lành.
Vừa hay lại là cuối tuần.
Vẫy tay chào tạm biệt lão tú tài xong, Tiểu Chi2Chi nóng lòng muốn cùng bố lên núi. Trong núi, Chu Mộc đi phía trước, Tiểu Chi Chi bước theo sau, Nhị Hổ theo sau cô bé, Tiểu Hoa cũng lặng lẽ trườn sau cùng.
“Bố,0hôm nọ bố đã đi gặp ông nội và bà nội rồi ạ?”
“Ừ.”
“Vậy bố có nói với ông bà nội là Tiểu Chi Chi rất ngoan không?”
“Bố nói rồi.”
“Bố ơi, vậy lần sau bố đi0gặp ông bà có thể cho con đi cùng không, con không muốn ở một mình.”
“Được.”
“Bố, chúng ta bây giờ có ông tú tài, cũng là ông nội đúng không.”
“Đúng rồi.”
Tiếng ríu rít của một3cô bé cùng tiếng trầm ổn của một người lớn vang vọng trên đường, trong bụi cỏ, trong rừng cây rồi từ từ biến mất.
Không lâu sau hai người đã đi đến nơi bị sạt lở, cả ngọn núi trông giống như bị chém nát, khó trách người trong thôn cảm thấy việc Chu Mộc có thể sống sót là kì tích.
“Chi Chi, con cùng Nhị Hổ chơi quanh đây, bố còn chút việc, lát nữa bố sẽ đón con.” Chu Mộc nhìn ngọn núi này, phán đoán vị trí của mỏ than.
“Được ạ, bố, con gửi Tiểu Hoa cho bố, nếu có việc gì xảy ra bố kêu Tiểu Hoa đến tìm con.” Tiểu Chi Chi xoa xoa đầu con rắn hoa, đưa cho Chu Mộc.
Tiểu Hoa vốn rất sợ Chu Mộc. Chỉ có Tiểu Chi Chi cảm thấy bố mình cùng bố của tên béo đều là những người nông dân bình thường. Chính mắt Tiểu Hoa nhìn thấy Chu Mộc cầm một tảng đá đập chết một con diều hâu, khi đó nó mới từ trong xác trứng chui ra, sợ phát khiếp.
Đúng rồi, Tiểu Hoa cũng rất sợ cô chủ nhỏ của nó, cô chủ từ nhỏ đã ăn thịt các loài dã thú, trong đó có cả thịt rắn. Vốn dĩ cô bé không hề sợ nó, còn chà đạp nó chết đi sống lại.
Tiểu Hoa chịu không nổi cường quyền, chờ tới lúc không thấy cô chủ nhỏ nữa, lập tức từ trên người Chu Mộc trườn xuống, cách phía sau Chu Mộc hơn một thước, nhắm mắt nhắm mũi theo sau.
Tiểu Chi Chi không biết tâm tình của Tiểu Hoa, mang theo Nhị Hổ chạy khắp núi. Một người một hổ thi nhau chạy, cuối cùng chạy đến vùng đất trống trên đỉnh núi, tầm nhìn mở rộng vô cùng. Đây là nơi ưa thích của Tiểu Chi Chi, cô cùng Nhị Hổ vui vẻ đùa nghịch một lúc.
Đùa nghịch mệt rồi, Nhị Hổ nằm bò trên mặt cỏ, Tiểu Chi Chi thì dựa trên lưng Nhị Hổ nghỉ ngơi, híp mắt ngẩng đầu nhìn bầu trời. Mây trắng trên không trung, theo làn gió lững lờ trôi. Tiện tay tóm được một con châu chấu bò ngang qua, Tiểu Chi Chi thở dài một hơi: “Ôi, bên ngoài thật là vui, cũng không biết bố vì sao lại muốn cho ta đi nhà trẻ.”
“Gừ Gừ” Nhị Hổ đáp lại một tiếng, rồi tiếp tục nằm nghỉ.
Tiểu Chi Chi vứt bỏ con châu chấu, xoa xoa đầu Nhị Hổ, cô bé cùng Nhị Hổ đều nằm úp sấp xuống. Có điều cô bé nằm cạnh rìa đỉnh núi, có thể nhìn xuống núi, bóng dáng bố còn nhỏ hơn con châu chấu hồi nãy, giống như một con kiến. Cô bé không biết bố đang tìm thứ gì mà rất chuyên tâm, đứng bất động tại nơi ấy.
Ánh mặt trời lan tỏa ấm áp khắp nơi, Tiểu Chi Chi dựa trên thân Nhị Hổ, xoay người ngủ thiếp đi, Nhị Hổ lười biếng nằm bên cạnh cô bé, chậm rãi di chuyển thân mình theo hướng ánh nắng chiếu đến, che nắng giúp cô bé.
Chu Mộc ở dưới chân núi tìm một vòng, nhìn đông nhìn tây, cuối cùng dựa vào trí nhớ của chính mình, tìm ra được một cái khe nứt. Cái khe quá nhỏ, anh ta không thể đi xuống, nghĩ một hồi, anh ta lấy ra đồ vật gì đó từ trong túi, bắt lấy con rắn phía sau lưng mình, bôi bôi, ném vào trong khe nứt kia, rồi ngồi chờ ở bên ngoài.
Tiểu Hoa đáng thương sau khi bị ném vào bên trong, đầu óc quay cuồng, thật vất vả mới tỉnh lại được. Nó vội vã bò ra bên ngoài, bình thường nó bò rất dễ dàng nhưng hôm nay trên thân nó lại dính bùn, chờ tới lúc nó cố hết sức ra ngoài thì đã biến thành một cục bùn thô ráp rồi… Hu hu.
Chu Mộc nhặt con rắn lên, quả nhiên bên trong là lớp bùn đen.
Gạt lớp bùn kia xuống, dùng túi gói lại, Chu Mộc ngẩng đầu nhìn hai chấm đen trên đỉnh núi kia, anh ta nắm lấy con rắn nhỏ, vội vàng đi lên đỉnh núi.
Tiểu Hoa bị nắm đến mức muốn nôn ra, Chu Mộc chạy thoạt nhìn không nhanh, ngay cả thở cũng nhẹ nhàng, tần suất cố định. Nhưng trên thực tế tốc độ lại cực nhanh.
Rất nhanh, anh ta đã đến bãi đất trống nơi đỉnh núi kia.
Tiểu Chi Chi đã nghiêng mình ngủ say. Nhị Hổ lười biếng nằm cạnh che nắng giúp cô bé, cảm thấy có người đến, Nhị Hổ lập tức đứng dậy. Nó thấy người đến là Chu Mộc lại lười nhác nằm sấp xuống.
Tiểu Chi Chi trở mình một cái, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy bố đang đi đến trước mặt, cô bé mơ mơ màng màng đứng lên.
“Đói bụng rồi hả?” Chu Mộc lấy từ trong túi ra một đống đồ ăn, đều là do lão tú tài chuẩn bị. Có thịt khô, màn thầu, bánh bao, còn có sữa đậu nành, dưa muối, nước,...
Tiểu Chi Chi uống một ngụm nước mới tỉnh táo lại, hai bố con cùng một con hổ, một con rắn ngồi trên đỉnh núi cùng nhau ăn uống.
Tiểu Chi Chi khẩu vị rất tốt, ăn rất nhiều, Chu Mộc nhìn thì gầy, nhưng ăn cũng không ít. Trái lại Nhị Hổ không buồn ăn, vào trong núi rồi, nó càng thích ăn thịt tươi hơn.
Ăn xong, Tiểu Chi Chi nhanh nhẹn đứng dậy giống như con cọp con, Chu Mộc dẫn theo cô bé, tiếp tục đi sâu vào trong núi. Chu Mộc thường xuyên vào núi đi săn, lúc bắt đầu là vì mưu sinh, sau này là vì thích cảm giác ở trong núi.
Trải qua một khoảng thời gian rất dài, anh ta cũng không thể thích nghi với cuộc sống bình thường bên ngoài. Chỉ khi đến trong núi, anh ta mới thực sự thả lỏng, tiếng chim cùng tiếng côn trùng kêu vang, gió núi thổi nhè nhẹ, tiếng cây cỏ xanh tươi, tiếng muông thú, đều khiến Chu Mộc cảm thấy nhẹ nhõm.
“Bố, nhanh lên, Nhị Hổ nhìn thấy một cái hang núi!” Tiểu Chi Chi ngoái đầu lại gọi.
Trên mặt Chu Mộc nở nụ cười, núi sâu khiến anh buông lơi, mà con gái thì làm anh an tâm, kiên định.
“Bố đến đây.” Chu Mộc đáp lại, chỉ vài bước anh đã đuổi kịp Tiểu Chi Chi, cõng cô bé trên lưng, tiếp tục chạy.
Tiểu Chi Chi nằm trên lưng bố, trên mặt nở nụ cười mãn nguyện, rất vui vẻ.
Hai người nhanh chóng đuổi kịp Nhị Hổ, thấy nó nhả ra một con lợn rừng đuôi đen. Tiểu Chi Chi không chút nghĩ ngợi, từ lưng bố chạy đến, giống như lúc bình thường cùng Nhị Hổ đùa nghịch vậy, coi bản thân như trái bom nhỏ lao thẳng tới thân con lợn rừng.
Mặc dù thân hình của Chu Mộc muốn săn một con lợn rừng vốn rất dễ dàng, nhưng nhìn thấy con gái năm tuổi của mình bổ nhào qua như vậy, anh ta vẫn chau mày chạy đến, cảm thấy càng ngày càng không đúng rồi.
Nhìn thấy con gái giật lấy một cái đùi lợn lớn đầy máu từ trong miệng Nhị Hổ, mặc chiếc váy dính đầy máu lắc lư đi đến trước mặt mình, gương mặt nở nụ cười tươi rói, bộ dáng mong chờ khen ngợi, Chu Mộc lại càng thấy...
Nắng chiều ngả về tây, Chu Mộc khiêng con thú trên lưng, một tay dắt con gái, phía sau là Nhị Hổ đã ăn no, sau Nhị Hổ lại là con rắn hoa.
“Váy bẩn hết rồi, rất khó giặt sạch.”
“Buổi tối ăn móng giò quay nha bố.”
Thôn Bình Khẩu năm nay mưa nhiều3vô cùng, lại là mưa suốt một đêm. Buổi sáng ánh nắng sẽ tươi đẹp, không khí rất trong lành.
Vừa hay lại là cuối tuần.
Vẫy tay chào tạm biệt lão tú tài xong, Tiểu Chi2Chi nóng lòng muốn cùng bố lên núi. Trong núi, Chu Mộc đi phía trước, Tiểu Chi Chi bước theo sau, Nhị Hổ theo sau cô bé, Tiểu Hoa cũng lặng lẽ trườn sau cùng.
“Bố,0hôm nọ bố đã đi gặp ông nội và bà nội rồi ạ?”
“Ừ.”
“Vậy bố có nói với ông bà nội là Tiểu Chi Chi rất ngoan không?”
“Bố nói rồi.”
“Bố ơi, vậy lần sau bố đi0gặp ông bà có thể cho con đi cùng không, con không muốn ở một mình.”
“Được.”
“Bố, chúng ta bây giờ có ông tú tài, cũng là ông nội đúng không.”
“Đúng rồi.”
Tiếng ríu rít của một3cô bé cùng tiếng trầm ổn của một người lớn vang vọng trên đường, trong bụi cỏ, trong rừng cây rồi từ từ biến mất.
Không lâu sau hai người đã đi đến nơi bị sạt lở, cả ngọn núi trông giống như bị chém nát, khó trách người trong thôn cảm thấy việc Chu Mộc có thể sống sót là kì tích.
“Chi Chi, con cùng Nhị Hổ chơi quanh đây, bố còn chút việc, lát nữa bố sẽ đón con.” Chu Mộc nhìn ngọn núi này, phán đoán vị trí của mỏ than.
“Được ạ, bố, con gửi Tiểu Hoa cho bố, nếu có việc gì xảy ra bố kêu Tiểu Hoa đến tìm con.” Tiểu Chi Chi xoa xoa đầu con rắn hoa, đưa cho Chu Mộc.
Tiểu Hoa vốn rất sợ Chu Mộc. Chỉ có Tiểu Chi Chi cảm thấy bố mình cùng bố của tên béo đều là những người nông dân bình thường. Chính mắt Tiểu Hoa nhìn thấy Chu Mộc cầm một tảng đá đập chết một con diều hâu, khi đó nó mới từ trong xác trứng chui ra, sợ phát khiếp.
Đúng rồi, Tiểu Hoa cũng rất sợ cô chủ nhỏ của nó, cô chủ từ nhỏ đã ăn thịt các loài dã thú, trong đó có cả thịt rắn. Vốn dĩ cô bé không hề sợ nó, còn chà đạp nó chết đi sống lại.
Tiểu Hoa chịu không nổi cường quyền, chờ tới lúc không thấy cô chủ nhỏ nữa, lập tức từ trên người Chu Mộc trườn xuống, cách phía sau Chu Mộc hơn một thước, nhắm mắt nhắm mũi theo sau.
Tiểu Chi Chi không biết tâm tình của Tiểu Hoa, mang theo Nhị Hổ chạy khắp núi. Một người một hổ thi nhau chạy, cuối cùng chạy đến vùng đất trống trên đỉnh núi, tầm nhìn mở rộng vô cùng. Đây là nơi ưa thích của Tiểu Chi Chi, cô cùng Nhị Hổ vui vẻ đùa nghịch một lúc.
Đùa nghịch mệt rồi, Nhị Hổ nằm bò trên mặt cỏ, Tiểu Chi Chi thì dựa trên lưng Nhị Hổ nghỉ ngơi, híp mắt ngẩng đầu nhìn bầu trời. Mây trắng trên không trung, theo làn gió lững lờ trôi. Tiện tay tóm được một con châu chấu bò ngang qua, Tiểu Chi Chi thở dài một hơi: “Ôi, bên ngoài thật là vui, cũng không biết bố vì sao lại muốn cho ta đi nhà trẻ.”
“Gừ Gừ” Nhị Hổ đáp lại một tiếng, rồi tiếp tục nằm nghỉ.
Tiểu Chi Chi vứt bỏ con châu chấu, xoa xoa đầu Nhị Hổ, cô bé cùng Nhị Hổ đều nằm úp sấp xuống. Có điều cô bé nằm cạnh rìa đỉnh núi, có thể nhìn xuống núi, bóng dáng bố còn nhỏ hơn con châu chấu hồi nãy, giống như một con kiến. Cô bé không biết bố đang tìm thứ gì mà rất chuyên tâm, đứng bất động tại nơi ấy.
Ánh mặt trời lan tỏa ấm áp khắp nơi, Tiểu Chi Chi dựa trên thân Nhị Hổ, xoay người ngủ thiếp đi, Nhị Hổ lười biếng nằm bên cạnh cô bé, chậm rãi di chuyển thân mình theo hướng ánh nắng chiếu đến, che nắng giúp cô bé.
Chu Mộc ở dưới chân núi tìm một vòng, nhìn đông nhìn tây, cuối cùng dựa vào trí nhớ của chính mình, tìm ra được một cái khe nứt. Cái khe quá nhỏ, anh ta không thể đi xuống, nghĩ một hồi, anh ta lấy ra đồ vật gì đó từ trong túi, bắt lấy con rắn phía sau lưng mình, bôi bôi, ném vào trong khe nứt kia, rồi ngồi chờ ở bên ngoài.
Tiểu Hoa đáng thương sau khi bị ném vào bên trong, đầu óc quay cuồng, thật vất vả mới tỉnh lại được. Nó vội vã bò ra bên ngoài, bình thường nó bò rất dễ dàng nhưng hôm nay trên thân nó lại dính bùn, chờ tới lúc nó cố hết sức ra ngoài thì đã biến thành một cục bùn thô ráp rồi… Hu hu.
Chu Mộc nhặt con rắn lên, quả nhiên bên trong là lớp bùn đen.
Gạt lớp bùn kia xuống, dùng túi gói lại, Chu Mộc ngẩng đầu nhìn hai chấm đen trên đỉnh núi kia, anh ta nắm lấy con rắn nhỏ, vội vàng đi lên đỉnh núi.
Tiểu Hoa bị nắm đến mức muốn nôn ra, Chu Mộc chạy thoạt nhìn không nhanh, ngay cả thở cũng nhẹ nhàng, tần suất cố định. Nhưng trên thực tế tốc độ lại cực nhanh.
Rất nhanh, anh ta đã đến bãi đất trống nơi đỉnh núi kia.
Tiểu Chi Chi đã nghiêng mình ngủ say. Nhị Hổ lười biếng nằm cạnh che nắng giúp cô bé, cảm thấy có người đến, Nhị Hổ lập tức đứng dậy. Nó thấy người đến là Chu Mộc lại lười nhác nằm sấp xuống.
Tiểu Chi Chi trở mình một cái, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy bố đang đi đến trước mặt, cô bé mơ mơ màng màng đứng lên.
“Đói bụng rồi hả?” Chu Mộc lấy từ trong túi ra một đống đồ ăn, đều là do lão tú tài chuẩn bị. Có thịt khô, màn thầu, bánh bao, còn có sữa đậu nành, dưa muối, nước,...
Tiểu Chi Chi uống một ngụm nước mới tỉnh táo lại, hai bố con cùng một con hổ, một con rắn ngồi trên đỉnh núi cùng nhau ăn uống.
Tiểu Chi Chi khẩu vị rất tốt, ăn rất nhiều, Chu Mộc nhìn thì gầy, nhưng ăn cũng không ít. Trái lại Nhị Hổ không buồn ăn, vào trong núi rồi, nó càng thích ăn thịt tươi hơn.
Ăn xong, Tiểu Chi Chi nhanh nhẹn đứng dậy giống như con cọp con, Chu Mộc dẫn theo cô bé, tiếp tục đi sâu vào trong núi. Chu Mộc thường xuyên vào núi đi săn, lúc bắt đầu là vì mưu sinh, sau này là vì thích cảm giác ở trong núi.
Trải qua một khoảng thời gian rất dài, anh ta cũng không thể thích nghi với cuộc sống bình thường bên ngoài. Chỉ khi đến trong núi, anh ta mới thực sự thả lỏng, tiếng chim cùng tiếng côn trùng kêu vang, gió núi thổi nhè nhẹ, tiếng cây cỏ xanh tươi, tiếng muông thú, đều khiến Chu Mộc cảm thấy nhẹ nhõm.
“Bố, nhanh lên, Nhị Hổ nhìn thấy một cái hang núi!” Tiểu Chi Chi ngoái đầu lại gọi.
Trên mặt Chu Mộc nở nụ cười, núi sâu khiến anh buông lơi, mà con gái thì làm anh an tâm, kiên định.
“Bố đến đây.” Chu Mộc đáp lại, chỉ vài bước anh đã đuổi kịp Tiểu Chi Chi, cõng cô bé trên lưng, tiếp tục chạy.
Tiểu Chi Chi nằm trên lưng bố, trên mặt nở nụ cười mãn nguyện, rất vui vẻ.
Hai người nhanh chóng đuổi kịp Nhị Hổ, thấy nó nhả ra một con lợn rừng đuôi đen. Tiểu Chi Chi không chút nghĩ ngợi, từ lưng bố chạy đến, giống như lúc bình thường cùng Nhị Hổ đùa nghịch vậy, coi bản thân như trái bom nhỏ lao thẳng tới thân con lợn rừng.
Mặc dù thân hình của Chu Mộc muốn săn một con lợn rừng vốn rất dễ dàng, nhưng nhìn thấy con gái năm tuổi của mình bổ nhào qua như vậy, anh ta vẫn chau mày chạy đến, cảm thấy càng ngày càng không đúng rồi.
Nhìn thấy con gái giật lấy một cái đùi lợn lớn đầy máu từ trong miệng Nhị Hổ, mặc chiếc váy dính đầy máu lắc lư đi đến trước mặt mình, gương mặt nở nụ cười tươi rói, bộ dáng mong chờ khen ngợi, Chu Mộc lại càng thấy...
Nắng chiều ngả về tây, Chu Mộc khiêng con thú trên lưng, một tay dắt con gái, phía sau là Nhị Hổ đã ăn no, sau Nhị Hổ lại là con rắn hoa.
“Váy bẩn hết rồi, rất khó giặt sạch.”
“Buổi tối ăn móng giò quay nha bố.”
Bình luận truyện