Hắc Thiên Kim
Chương 17: Gà con
Buổi tối, Tiểu Chi Chi được ăn móng giò kho như mong muốn. Lão tú tài nấu đầy một nồi. Một nhà năm người, hai người lớn, một đứa trẻ, một con hổ, một con rắn, cùng nhau ăn sạch sẽ, ngay cả mảnh xương vụn cũng nhai.
Sân trước nhà vốn đặt hai chiếc ghế tựa, một to một nhỏ, giờ lại có thêm một cái nữa. Chu Mộc dựa vào chiếc ghế lớn, Tiểu Chi Chi dựa vào chiếc ghế nhỏ, còn lão tú tài thì nằm hẳn ra trên chiếc3ghế của ông.
Cổng lớn mở, có thể nhìn thấy đèn đường thôn Bình Khẩu đều sáng rồi, tựa như một cái bình thật lớn, lập lòe lập lòe ánh sáng.
Cả ba người đều đã ăn rất nhiều, cái bụng đã no căng. Nhị Hổ nằm ở một bên, tùy ý kêu một tiếng: “Gào Gào“.
Đây cũng là thời điểm an tâm nhất của Tiểu Hoa, nó ngoan ngoãn nằm trên bụng của Tiểu Chi Chi, thỉnh thoảng lại vẫy vẫy cái đuôi, làm công cụ đuổi muỗi tự nhiên.
Chẳng một ai mở2miệng nói câu gì, lão tú tài nhìn ngắm bầu trời đầy sao, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Chu Mộc ánh mắt sáng quắc nhìn thôn xóm, trầm tư. Ngay cả Tiểu Chi Chi ở một bên lột vỏ kẹo cũng không ai chú ý đến.
Nhân lúc không ai để ý, hai người đột nhiên bị nhét một viên kẹo vào miệng.
Tiểu Chi Chi cuối cùng mới tự thưởng chính mình một viên.
Sân nhỏ đang yên tĩnh lập tức náo nhiệt lên. Chỗ nào cũng là tiếng nhai kẹo,0nuốt nước miếng.
Tiểu Chi Chi vốn rất thích phát kẹo cho người khác, khi cô bé ở nhà trẻ cũng vậy, khoảnh khắc mọi người cùng nhau ăn kẹo kỳ thực vô cùng vui vẻ.
Kết quả vui quá hóa buồn, trong lúc ăn kẹo, răng cửa của cô bé bị rụng rồi... lúc gặm móng giò cô bé cũng đã nhìn thấy răng của mình bị lung lay.
Nhìn thấy chính mình phun ra chiếc răng cửa, Tiểu Chi Chi cứ thẫn thờ, ánh mắt đỏ hoe...
Chu Mộc cũng đần ra, Tiểu Chi0Chi cũng không đi đánh nhau, thế nào mà răng lại rụng...
Lão tú tài ở một bên nhai kẹo, tỏ vẻ mặt vô cùng có kinh nghiệm, bảo Tiểu Chi Chi mở to miệng, nhìn một hồi nói: “Không sao, không sao, đến lúc phải thay răng rồi.”
Hiện giờ lão tú tài ở đây ngày một thoải mái, hoàn toàn không coi bản thân như người ngoài, thể hiện bản tính, sau khi dọn xong chiếc răng rụng của Tiểu Chi Chi, ông đi đôi giày Chu Mộc làm cho mình, xả3xuống Chu Mộc một trận:
“Đều tại anh, ngày nào cũng cho con bé ăn nhiều kẹo như vậy, răng đều rụng hết rồi.”
Chu Mộc - người mỗi ngày đều mua kẹo cho con gái, nhìn thấy dáng vẻ rưng rưng của cô bé, trong lòng cũng có chút chột dạ.
Lão tú tài càng có lý để nói.
“Về sau kẹo mua xong đều giao cho ta giữ!”
Nhìn lão tú tài mới vừa ăn kẹo miệng vẫn còn nhai chóp chép, Chu Mộc hừ một tiếng:
“Ông lão, ông quyết định là giao cho ông giữ rồi à, không phải sẽ bị ông ăn hết đấy chứ? Đám răng giả của ông cũng không tiện lắm đâu.”
Một già một trẻ trừng mắt nhìn nhau.
Tiểu Chi Chi mắt đỏ hoe, cầm lấy cái cổ của Tiểu Hoa, không cẩn thận nắm quá chặt, miệng của Tiểu Hoa liền mở to ra, bên trong chẳng có cái răng nào... Thật muốn khóc!
…
Ngày hôm sau, Tiểu Chi Chi đáng thương ủ rũ cúi đầu che cái miệng hở đi đến nhà trẻ.
Vương Tam Bình thấy cô bé hôm nay không có mang kẹo, rất là tò mò. Nó đợi tới lúc tan học, thấy Tiểu Chi Chi dựa vào trên ghế, không nói lời nào.
Vương Tam Bình luống cuống, tò mò hỏi: “Chị Chi Chi, hôm nay chị không có kẹo sao? Có phải vì không có kẹo ăn nên không vui không?”
Tiểu Chi Chi lắc đầu, vẫn như trước không nói lời nào.
Lý Hướng Tiến nhân cơ hội vỗ thật mạnh lên đầu Vương Tam Bình, mắng: “Đồ ngốc, nhất định là vì nhà Chi Chi quá nghèo, không mua nổi kẹo rồi.”
Nói xong, Lý Hướng Tiến lấy từ trong túi ra một viên kẹo hình con thỏ trắng, đưa cho Chi Chi nói: “Hôm qua tớ nghe bố tớ nói, bố cậu không có tiền bao thầu mỏ than đâu. Chắc chắn không có tiền mua kẹo cho cậu ăn, yên tâm, từ nay về sau tớ có kẹo đều chia cho cậu một nửa.”
“Không phải, bố có tiền mua kẹo cho tớ ăn.” Nghe người khác nói bố mình không có tiền, Tiểu Chi Chi lập tức không bằng lòng. Mặc dù cũng không thực sự hiểu ý nghĩa của việc có hay không có tiền.
Kết quả Tiểu Chi Chi vừa mở miệng, liền lộ chuyện răng bị gãy.
Vương Tam Bình hét ầm lên: “Chi Chi, có phải chị muốn ăn kẹo nhưng bố chị không có tiền mua liền đánh chị, đánh rụng cả răng của chị luôn không? Răng của em chính là bị bố đánh rụng.” Vương Tam Bình nói xong liền nghĩ đến răng của mình, bắt đầu khóc to.
Tiểu Chi Chi nhìn thấy tên béo khóc, đột nhiên cũng muốn khóc, cô bé khóc sướt mướt, tìm Nhị Hổ rồi cứ thế về nhà.
Phía sau còn có thể nghe được tiếng cãi nhau của Lý Hướng Tiến và Vương Tam Bình.
“Là do bố cậu ấy không có tiền…”
“Là do bố cậu ấy đánh cậu ấy…”
“Bố cậu ấy không có tiền mới đánh cậu ấy…”
Trong nhà, Chu Mộc vẫn còn chưa ra ngoài, đã thấy con gái bảo bối nhà mình vừa đi vừa khóc trở về.
Dọa chết anh rồi.
“Làm sao vậy Tiểu Chi Chi? Ai bắt nạt con?” Sắc mặt ngày thường trung hậu thành thật của Chu Mộc bỗng trở nên u ám.
Đến cả lão tú tài vẫn thường có bộ dạng thanh thản cũng trầm lặng lại.
Nghe thấy Tiểu Chi Chi vừa khóc vừa nói: “Bọn nó nói bố rất nghèo. Bố, con không muốn ăn kẹo nữa. Về sau mỗi bữa cơm con ăn ít đi một bát, mỗi dịp lễ bái chỉ ăn một con gà quay được không, như vậy bố sẽ không lo không có tiền nữa.”
Chu Mộc há hốc mồm, dở khóc dở cười. Dạo gần đây vì chuyện mỏ than mà anh ta phải chạy khắp nơi, lại không ngờ Tiểu Chi Chi khóc vì chuyện này.
Lão tú tài nghe xong, yên lặng quay người bước về phòng. Một lát sau, ông cầm ra một bức họa, ném cho Chu Mộc.
Chu Mộc có chút không bình tĩnh, mặc dù cũng từng nghĩ tới khả năng này, nhưng cũng chỉ là nghĩ qua mà thôi, giờ thì thật không thể tưởng tượng nổi. Chỉ có điều nghĩ đến nếu thật sự là lão tú tài, ông đã biến mất nhiều năm như vậy, nên anh ta vẫn cự tuyệt nói:
“Ông lão, không cần, ông yên tâm ở lại nhà, tôi sẽ không đem bán những đồ ông làm ra.”
Lão tú tài không để ý đến anh ta, lau nước mắt cho Tiểu Chi Chi. Ông cũng không ngẩng đầu lên mà nói với Chu Mộc: “Thích bán hay không thì tuỳ, bức tranh này là thật.”
Chu Mộc mở cuộn tranh ra, rõ ràng là bức tranh vẽ gà con của Tề Bạch Thạch, bên trên còn có vết dầu. Đây chính là bức ngày đó con gái lấy ra lót ăn gà. Mẹ kiếp!
Sân trước nhà vốn đặt hai chiếc ghế tựa, một to một nhỏ, giờ lại có thêm một cái nữa. Chu Mộc dựa vào chiếc ghế lớn, Tiểu Chi Chi dựa vào chiếc ghế nhỏ, còn lão tú tài thì nằm hẳn ra trên chiếc3ghế của ông.
Cổng lớn mở, có thể nhìn thấy đèn đường thôn Bình Khẩu đều sáng rồi, tựa như một cái bình thật lớn, lập lòe lập lòe ánh sáng.
Cả ba người đều đã ăn rất nhiều, cái bụng đã no căng. Nhị Hổ nằm ở một bên, tùy ý kêu một tiếng: “Gào Gào“.
Đây cũng là thời điểm an tâm nhất của Tiểu Hoa, nó ngoan ngoãn nằm trên bụng của Tiểu Chi Chi, thỉnh thoảng lại vẫy vẫy cái đuôi, làm công cụ đuổi muỗi tự nhiên.
Chẳng một ai mở2miệng nói câu gì, lão tú tài nhìn ngắm bầu trời đầy sao, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Chu Mộc ánh mắt sáng quắc nhìn thôn xóm, trầm tư. Ngay cả Tiểu Chi Chi ở một bên lột vỏ kẹo cũng không ai chú ý đến.
Nhân lúc không ai để ý, hai người đột nhiên bị nhét một viên kẹo vào miệng.
Tiểu Chi Chi cuối cùng mới tự thưởng chính mình một viên.
Sân nhỏ đang yên tĩnh lập tức náo nhiệt lên. Chỗ nào cũng là tiếng nhai kẹo,0nuốt nước miếng.
Tiểu Chi Chi vốn rất thích phát kẹo cho người khác, khi cô bé ở nhà trẻ cũng vậy, khoảnh khắc mọi người cùng nhau ăn kẹo kỳ thực vô cùng vui vẻ.
Kết quả vui quá hóa buồn, trong lúc ăn kẹo, răng cửa của cô bé bị rụng rồi... lúc gặm móng giò cô bé cũng đã nhìn thấy răng của mình bị lung lay.
Nhìn thấy chính mình phun ra chiếc răng cửa, Tiểu Chi Chi cứ thẫn thờ, ánh mắt đỏ hoe...
Chu Mộc cũng đần ra, Tiểu Chi0Chi cũng không đi đánh nhau, thế nào mà răng lại rụng...
Lão tú tài ở một bên nhai kẹo, tỏ vẻ mặt vô cùng có kinh nghiệm, bảo Tiểu Chi Chi mở to miệng, nhìn một hồi nói: “Không sao, không sao, đến lúc phải thay răng rồi.”
Hiện giờ lão tú tài ở đây ngày một thoải mái, hoàn toàn không coi bản thân như người ngoài, thể hiện bản tính, sau khi dọn xong chiếc răng rụng của Tiểu Chi Chi, ông đi đôi giày Chu Mộc làm cho mình, xả3xuống Chu Mộc một trận:
“Đều tại anh, ngày nào cũng cho con bé ăn nhiều kẹo như vậy, răng đều rụng hết rồi.”
Chu Mộc - người mỗi ngày đều mua kẹo cho con gái, nhìn thấy dáng vẻ rưng rưng của cô bé, trong lòng cũng có chút chột dạ.
Lão tú tài càng có lý để nói.
“Về sau kẹo mua xong đều giao cho ta giữ!”
Nhìn lão tú tài mới vừa ăn kẹo miệng vẫn còn nhai chóp chép, Chu Mộc hừ một tiếng:
“Ông lão, ông quyết định là giao cho ông giữ rồi à, không phải sẽ bị ông ăn hết đấy chứ? Đám răng giả của ông cũng không tiện lắm đâu.”
Một già một trẻ trừng mắt nhìn nhau.
Tiểu Chi Chi mắt đỏ hoe, cầm lấy cái cổ của Tiểu Hoa, không cẩn thận nắm quá chặt, miệng của Tiểu Hoa liền mở to ra, bên trong chẳng có cái răng nào... Thật muốn khóc!
…
Ngày hôm sau, Tiểu Chi Chi đáng thương ủ rũ cúi đầu che cái miệng hở đi đến nhà trẻ.
Vương Tam Bình thấy cô bé hôm nay không có mang kẹo, rất là tò mò. Nó đợi tới lúc tan học, thấy Tiểu Chi Chi dựa vào trên ghế, không nói lời nào.
Vương Tam Bình luống cuống, tò mò hỏi: “Chị Chi Chi, hôm nay chị không có kẹo sao? Có phải vì không có kẹo ăn nên không vui không?”
Tiểu Chi Chi lắc đầu, vẫn như trước không nói lời nào.
Lý Hướng Tiến nhân cơ hội vỗ thật mạnh lên đầu Vương Tam Bình, mắng: “Đồ ngốc, nhất định là vì nhà Chi Chi quá nghèo, không mua nổi kẹo rồi.”
Nói xong, Lý Hướng Tiến lấy từ trong túi ra một viên kẹo hình con thỏ trắng, đưa cho Chi Chi nói: “Hôm qua tớ nghe bố tớ nói, bố cậu không có tiền bao thầu mỏ than đâu. Chắc chắn không có tiền mua kẹo cho cậu ăn, yên tâm, từ nay về sau tớ có kẹo đều chia cho cậu một nửa.”
“Không phải, bố có tiền mua kẹo cho tớ ăn.” Nghe người khác nói bố mình không có tiền, Tiểu Chi Chi lập tức không bằng lòng. Mặc dù cũng không thực sự hiểu ý nghĩa của việc có hay không có tiền.
Kết quả Tiểu Chi Chi vừa mở miệng, liền lộ chuyện răng bị gãy.
Vương Tam Bình hét ầm lên: “Chi Chi, có phải chị muốn ăn kẹo nhưng bố chị không có tiền mua liền đánh chị, đánh rụng cả răng của chị luôn không? Răng của em chính là bị bố đánh rụng.” Vương Tam Bình nói xong liền nghĩ đến răng của mình, bắt đầu khóc to.
Tiểu Chi Chi nhìn thấy tên béo khóc, đột nhiên cũng muốn khóc, cô bé khóc sướt mướt, tìm Nhị Hổ rồi cứ thế về nhà.
Phía sau còn có thể nghe được tiếng cãi nhau của Lý Hướng Tiến và Vương Tam Bình.
“Là do bố cậu ấy không có tiền…”
“Là do bố cậu ấy đánh cậu ấy…”
“Bố cậu ấy không có tiền mới đánh cậu ấy…”
Trong nhà, Chu Mộc vẫn còn chưa ra ngoài, đã thấy con gái bảo bối nhà mình vừa đi vừa khóc trở về.
Dọa chết anh rồi.
“Làm sao vậy Tiểu Chi Chi? Ai bắt nạt con?” Sắc mặt ngày thường trung hậu thành thật của Chu Mộc bỗng trở nên u ám.
Đến cả lão tú tài vẫn thường có bộ dạng thanh thản cũng trầm lặng lại.
Nghe thấy Tiểu Chi Chi vừa khóc vừa nói: “Bọn nó nói bố rất nghèo. Bố, con không muốn ăn kẹo nữa. Về sau mỗi bữa cơm con ăn ít đi một bát, mỗi dịp lễ bái chỉ ăn một con gà quay được không, như vậy bố sẽ không lo không có tiền nữa.”
Chu Mộc há hốc mồm, dở khóc dở cười. Dạo gần đây vì chuyện mỏ than mà anh ta phải chạy khắp nơi, lại không ngờ Tiểu Chi Chi khóc vì chuyện này.
Lão tú tài nghe xong, yên lặng quay người bước về phòng. Một lát sau, ông cầm ra một bức họa, ném cho Chu Mộc.
Chu Mộc có chút không bình tĩnh, mặc dù cũng từng nghĩ tới khả năng này, nhưng cũng chỉ là nghĩ qua mà thôi, giờ thì thật không thể tưởng tượng nổi. Chỉ có điều nghĩ đến nếu thật sự là lão tú tài, ông đã biến mất nhiều năm như vậy, nên anh ta vẫn cự tuyệt nói:
“Ông lão, không cần, ông yên tâm ở lại nhà, tôi sẽ không đem bán những đồ ông làm ra.”
Lão tú tài không để ý đến anh ta, lau nước mắt cho Tiểu Chi Chi. Ông cũng không ngẩng đầu lên mà nói với Chu Mộc: “Thích bán hay không thì tuỳ, bức tranh này là thật.”
Chu Mộc mở cuộn tranh ra, rõ ràng là bức tranh vẽ gà con của Tề Bạch Thạch, bên trên còn có vết dầu. Đây chính là bức ngày đó con gái lấy ra lót ăn gà. Mẹ kiếp!
Bình luận truyện