Hắc Thiên Kim
Chương 35: Sự thay đổi của thôn bình khẩu
Tiểu Chi Chi tóm lấy Nhị Hổ đánh một trận, sau đó chia con gà quay cho mọi người cùng ăn. Nhị Hổ đáng thương chỉ có thể gặm xương gà.
Một đám nhóc ăn đến bóng nhẫy cả mồm trở về thôn. Mặt trời cũng sắp3khuất núi, không thể thiếu được tiếng càu nhàu của bà lão chỗ bốt bảo vệ ở đầu thôn: “Hôm nay lại đi đâu chơi rồi, bà của cháu loanh quanh ở đây ba lần rồi đấy.”
Một đám nhóc hi hi ha ha từng đứa một2trở về nhà tìm mẹ.
Tiểu Chi Chi đến nay đều do Nhị Hổ mỗi ngày đi đón ở giữa đường, thế nên lão tú tài không cần sốt ruột đợi ở đầu thôn nữa. Lại thêm cả lão tú tài bây giờ đang là phụ trách0quản lý quảng cáo cho mỏ than Bình Khẩu, nên công việc cũng khá nhiều.
Một người một hổ chạy như bay về nhà, Tiểu Chi Chi nhìn thấy ông đang ngồi trong sân viết gì đó. Mùi thơm của đồ ăn đã nồng đượm, đặc biệt0mùi của thịt kho tàu, hết sức cám dỗ.
“Ông ơi, con về rồi. Bố về chưa ạ?” Tiểu Chi Chi ném cặp sách xuống, thuận tay cầm Tiểu Hoa đang cuốn ở trên cửa lên.
“Trong thôn có chút việc nên gọi bố con đi, chắc là3đang ở chỗ cán bộ thôn.”
“Thế con đi gọi bố về ăn cơm nhé.” Tiểu Chi Chi ôm Tiểu Hoa, đạp ván trượt thẳng một đường đến chỗ cán bộ thôn.
Từ sau khi lão tú tài dùng ván trượt để đi, đám trẻ trong thôn đứa nào cũng thích dùng cái đó. Nhà nào cũng làm một cái ván, dù sao trong núi nhiều cây, mà rất dễ làm, phía dưới lắp thêm mấy cái bánh xe là ổn. Bây giờ, con đường trong thôn cũng được tu sửa bằng phẳng, đi đâu cũng có thể dùng ván trượt.
Lão Lưu đang ở trong ruộng nhổ cỏ dại, nhìn thấy Tiểu Chi Chi trượt ván xẹt qua bên cạnh mình, bất giác nở nụ cười trên mặt. Một ánh chiều tà chiếu dọc theo nếp nhăn ướt đẫm mồ hôi trên mặt ông, nhuộm lên một màu vàng rực rỡ.
“Cháu chào bác Lưu.” Tiếng chào lanh lảnh của Tiểu Chi Chi vụt qua.
Đáp lại cô bé là những “cơn sóng” dập dềnh từ ngọn lúa mạch trên ruộng. Tiểu Chi Chi thích thôn làng này. Trước đây, cô bé thích vào núi chơi, cảm thấy ở trong núi chơi rất vui. Ở đó rộng rãi, trống trải, đem lại cảm giác tự do. Thế nhưng bây giờ cô bé cũng thích vào trong thôn, bởi trong thôn rất náo nhiệt. Cô bé có rất nhiều bạn bè, bố cũng có nhiều bạn. Tiểu Chi Chi cảm thấy so với trước đây, bố vui vẻ hơn nhiều.
Cô bé có năng khiếu vận động rất tốt, chơi phi dao cũng chỉ cần một lúc là sẽ lên tay, chơi ván trượt cũng nhanh hơn người khác. Mọi loại hoạt động mạo hiểm, cô bé đều có thể dễ dàng hoàn thành.
Đến hội trường toà cán bộ thôn, đã có không ít đứa trẻ cũng đang chơi trượt ván trong này. Cho đến nay, hội trường của toà cán bộ thôn đã có một sân trượt cực lớn. Mùa thu, mọi người sẽ phơi thóc ở đó. Cứ mỗi buổi sáng hay buổi tối, đội ngũ công nhân ở mỏ than thôn Bình Khẩu sẽ đến đây tập hợp, mà thời gian đó cũng là lúc mọi người rảnh rỗi muốn đi chơi khắp nơi.
Đặc biệt là đám nhóc, bây giờ chúng say mê trượt ván nên cứ về nhà sẽ cầm theo ván trượt đi chơi.
Nhìn thấy Tiểu Chi Chi, đám nhóc đều đồng loạt gọi lên.
“Chi Chi, cậu mau biểu diễn màn lộn người trên không đi, giống cái lần trước cậu trượt ấy.”
“Được thôi, xem tớ đây này.” Tiểu Chi Chi trượt ván, tăng tốc độ trượt về phía sườn dốc chỗ giữa cầu thang của hội trường. Cả người cô bé như bay lên, ở giữa không trung lộn nhào. Sau đó cô bé lại đứng vững trên ván trượt, trượt từ sườn dốc xuống lần nữa, trượt đến ngay phía trước liền thuận lợi dừng lại.
Đám nhóc nhanh chóng vỗ tay cổ vũ rồi vây lại quanh cô bé.
Tiểu Chi Chi dương dương tự đắc, ngẩng cao đầu, ra oai: “Tớ còn có thể lộn trên không hai vòng cơ. Có muốn xem hay không?”
Thế nhưng cô bé lại không nhìn thấy cái gật đầu như trong dự đoán, mọi người xung quanh dường như yên lặng. Tiểu Chi Chi quay đầu lại liền thấy bố mình với khuôn mặt tối sầm đứng ở sau.
Cô bé lè lưỡi, lắc lư cái mông chạy đi tìm bố.
“Bố ơi, ông bảo con đến gọi bố về ăn cơm.” Tiểu Chi Chi kéo tay bố lắc lắc với vẻ lấy lòng.
Chu Mộc bị con gái lắc lư đến nỗi không còn biết làm thế nào, anh ta hoàn toàn không nỡ răn dạy con bé. Thế nhưng, anh ta cảm thấy nếu Tiểu Chi Chi còn cứ như vậy thì chuyện trở thành một thục nữ như lão tú tài nói đúng là càng ngày càng khó thành hiện thực.
Lúc trở về, Tiểu Chi Chi không trượt ván nữa. Bố đeo ván trượt ở trên vai, Tiểu Chi Chi được bố cõng sau lưng. Tiểu Hoa cuốn mình trên ván trượt, đầu nó cứ hướng xuống dưới rồi lắc lư.
“Bố ơi, tại sao bố lại bắt các chú các bác phải chạy bộ mỗi buổi sáng ạ?” Tiểu Chi Chi đột nhiên tò mò hỏi.
“Bởi vì trước đây, ngày nào bố cũng chạy bộ thế nên sức khoẻ mới tốt, thế thì mới mua được nhiều đồ ăn ngon cho Tiểu Chi Chi.” Chu Mộc thuận miệng đáp lại.
“Bố ơi, vợ chú Đại Ngưu nói là bọn họ cũng muốn đi chạy, muốn con hỏi bố xem có được hay không.”
Chu Mộc không ngờ rằng con gái mình lại bị mọi người gọi đến nhờ làm người thuyết phục mình. Anh ta bảo mọi người trong thôn chạy bộ thật ra không có ý đồ gì khác. Chỉ bởi vì anh ta ở trong tù hơn mười năm, cuộc sống ngục tù nề nếp mà cũng khắc khổ ấy đã ăn sâu vào trong xương tuỷ. Anh ta cảm thấy có một vài cách rất hữu dụng, ví dụ như mỗi ngày cho mọi người đi chạy bộ, tập hợp. Cứ hai tuần một lần lại có một buổi tuyên truyền giảng giải động viên tư tưởng.
Anh ta cũng là bất đắc dĩ mới mở công ty than đá Bình Khẩu. Quy mô công ty mới chốc mà đã mở rộng mấy chục lần, anh ta thực sự không biết phải quản lý như thế nào. Thế là anh ta quyết định làm theo cách quản lý quân sự hoá như ở trong tù.
Chỉ có điều, anh ta đổi hình phạt thành biện pháp treo thưởng.
“Các thím tại sao lại muốn chạy bộ?” Chu Mộc tò mò hỏi.
“Vợ chú Đại Ngưu bảo họ muốn mặc quần áo giống như thế, trông rất uy phong. Thím Vu nói là tham gia đội chạy bộ có thể sớm lên chức lãnh đạo.” Tiểu Chi Chi thành thật bán đứng ý nghĩ của các thím, tuy rằng lúc đó cô bé đã sảng khoái nhận hối lộ chỗ khoai lang sấy của các thím.
Chu Mộc có đề bạt người mới thì quả thực là thường chọn từ trong đội chạy bộ. Bởi vì mỗi ngày đều chạy bộ cùng họ, nói chuyện nhiều, sức khoẻ cũng tốt, thế nên Chu Mộc dễ dàng quan sát họ, tự nhiên sẽ chọn người trong đội đó làm tổ trưởng hoặc lãnh đạo cấp thấp.
“Được thôi, con về gặp các thím thì nói với họ là bố đồng ý. Thế nhưng lần sau con có đồ ăn ngon thì phải chia cho bố một nửa.”
“Vâng ạ.” Nói xong chuyện này, Tiểu Chi Chi rất vui vẻ, cô bé nằm trên lưng bố cười toe toét.
Mặt trời đã khuất sau núi. Đèn đường dần dần sáng lên.
Ánh sáng đèn kéo bóng của Chu Mộc rất dài, tiếng gió thổi lúa mạch ở ven đường kêu xào xạc, Tiểu Chi Chi tíu tít kể chuyện ở trường học cho bố nghe.
Chu Mộc vừa nghe vừa cười, con rắn nằm trên ván cứ đung đưa giống như sắp ngất.
Một đám nhóc ăn đến bóng nhẫy cả mồm trở về thôn. Mặt trời cũng sắp3khuất núi, không thể thiếu được tiếng càu nhàu của bà lão chỗ bốt bảo vệ ở đầu thôn: “Hôm nay lại đi đâu chơi rồi, bà của cháu loanh quanh ở đây ba lần rồi đấy.”
Một đám nhóc hi hi ha ha từng đứa một2trở về nhà tìm mẹ.
Tiểu Chi Chi đến nay đều do Nhị Hổ mỗi ngày đi đón ở giữa đường, thế nên lão tú tài không cần sốt ruột đợi ở đầu thôn nữa. Lại thêm cả lão tú tài bây giờ đang là phụ trách0quản lý quảng cáo cho mỏ than Bình Khẩu, nên công việc cũng khá nhiều.
Một người một hổ chạy như bay về nhà, Tiểu Chi Chi nhìn thấy ông đang ngồi trong sân viết gì đó. Mùi thơm của đồ ăn đã nồng đượm, đặc biệt0mùi của thịt kho tàu, hết sức cám dỗ.
“Ông ơi, con về rồi. Bố về chưa ạ?” Tiểu Chi Chi ném cặp sách xuống, thuận tay cầm Tiểu Hoa đang cuốn ở trên cửa lên.
“Trong thôn có chút việc nên gọi bố con đi, chắc là3đang ở chỗ cán bộ thôn.”
“Thế con đi gọi bố về ăn cơm nhé.” Tiểu Chi Chi ôm Tiểu Hoa, đạp ván trượt thẳng một đường đến chỗ cán bộ thôn.
Từ sau khi lão tú tài dùng ván trượt để đi, đám trẻ trong thôn đứa nào cũng thích dùng cái đó. Nhà nào cũng làm một cái ván, dù sao trong núi nhiều cây, mà rất dễ làm, phía dưới lắp thêm mấy cái bánh xe là ổn. Bây giờ, con đường trong thôn cũng được tu sửa bằng phẳng, đi đâu cũng có thể dùng ván trượt.
Lão Lưu đang ở trong ruộng nhổ cỏ dại, nhìn thấy Tiểu Chi Chi trượt ván xẹt qua bên cạnh mình, bất giác nở nụ cười trên mặt. Một ánh chiều tà chiếu dọc theo nếp nhăn ướt đẫm mồ hôi trên mặt ông, nhuộm lên một màu vàng rực rỡ.
“Cháu chào bác Lưu.” Tiếng chào lanh lảnh của Tiểu Chi Chi vụt qua.
Đáp lại cô bé là những “cơn sóng” dập dềnh từ ngọn lúa mạch trên ruộng. Tiểu Chi Chi thích thôn làng này. Trước đây, cô bé thích vào núi chơi, cảm thấy ở trong núi chơi rất vui. Ở đó rộng rãi, trống trải, đem lại cảm giác tự do. Thế nhưng bây giờ cô bé cũng thích vào trong thôn, bởi trong thôn rất náo nhiệt. Cô bé có rất nhiều bạn bè, bố cũng có nhiều bạn. Tiểu Chi Chi cảm thấy so với trước đây, bố vui vẻ hơn nhiều.
Cô bé có năng khiếu vận động rất tốt, chơi phi dao cũng chỉ cần một lúc là sẽ lên tay, chơi ván trượt cũng nhanh hơn người khác. Mọi loại hoạt động mạo hiểm, cô bé đều có thể dễ dàng hoàn thành.
Đến hội trường toà cán bộ thôn, đã có không ít đứa trẻ cũng đang chơi trượt ván trong này. Cho đến nay, hội trường của toà cán bộ thôn đã có một sân trượt cực lớn. Mùa thu, mọi người sẽ phơi thóc ở đó. Cứ mỗi buổi sáng hay buổi tối, đội ngũ công nhân ở mỏ than thôn Bình Khẩu sẽ đến đây tập hợp, mà thời gian đó cũng là lúc mọi người rảnh rỗi muốn đi chơi khắp nơi.
Đặc biệt là đám nhóc, bây giờ chúng say mê trượt ván nên cứ về nhà sẽ cầm theo ván trượt đi chơi.
Nhìn thấy Tiểu Chi Chi, đám nhóc đều đồng loạt gọi lên.
“Chi Chi, cậu mau biểu diễn màn lộn người trên không đi, giống cái lần trước cậu trượt ấy.”
“Được thôi, xem tớ đây này.” Tiểu Chi Chi trượt ván, tăng tốc độ trượt về phía sườn dốc chỗ giữa cầu thang của hội trường. Cả người cô bé như bay lên, ở giữa không trung lộn nhào. Sau đó cô bé lại đứng vững trên ván trượt, trượt từ sườn dốc xuống lần nữa, trượt đến ngay phía trước liền thuận lợi dừng lại.
Đám nhóc nhanh chóng vỗ tay cổ vũ rồi vây lại quanh cô bé.
Tiểu Chi Chi dương dương tự đắc, ngẩng cao đầu, ra oai: “Tớ còn có thể lộn trên không hai vòng cơ. Có muốn xem hay không?”
Thế nhưng cô bé lại không nhìn thấy cái gật đầu như trong dự đoán, mọi người xung quanh dường như yên lặng. Tiểu Chi Chi quay đầu lại liền thấy bố mình với khuôn mặt tối sầm đứng ở sau.
Cô bé lè lưỡi, lắc lư cái mông chạy đi tìm bố.
“Bố ơi, ông bảo con đến gọi bố về ăn cơm.” Tiểu Chi Chi kéo tay bố lắc lắc với vẻ lấy lòng.
Chu Mộc bị con gái lắc lư đến nỗi không còn biết làm thế nào, anh ta hoàn toàn không nỡ răn dạy con bé. Thế nhưng, anh ta cảm thấy nếu Tiểu Chi Chi còn cứ như vậy thì chuyện trở thành một thục nữ như lão tú tài nói đúng là càng ngày càng khó thành hiện thực.
Lúc trở về, Tiểu Chi Chi không trượt ván nữa. Bố đeo ván trượt ở trên vai, Tiểu Chi Chi được bố cõng sau lưng. Tiểu Hoa cuốn mình trên ván trượt, đầu nó cứ hướng xuống dưới rồi lắc lư.
“Bố ơi, tại sao bố lại bắt các chú các bác phải chạy bộ mỗi buổi sáng ạ?” Tiểu Chi Chi đột nhiên tò mò hỏi.
“Bởi vì trước đây, ngày nào bố cũng chạy bộ thế nên sức khoẻ mới tốt, thế thì mới mua được nhiều đồ ăn ngon cho Tiểu Chi Chi.” Chu Mộc thuận miệng đáp lại.
“Bố ơi, vợ chú Đại Ngưu nói là bọn họ cũng muốn đi chạy, muốn con hỏi bố xem có được hay không.”
Chu Mộc không ngờ rằng con gái mình lại bị mọi người gọi đến nhờ làm người thuyết phục mình. Anh ta bảo mọi người trong thôn chạy bộ thật ra không có ý đồ gì khác. Chỉ bởi vì anh ta ở trong tù hơn mười năm, cuộc sống ngục tù nề nếp mà cũng khắc khổ ấy đã ăn sâu vào trong xương tuỷ. Anh ta cảm thấy có một vài cách rất hữu dụng, ví dụ như mỗi ngày cho mọi người đi chạy bộ, tập hợp. Cứ hai tuần một lần lại có một buổi tuyên truyền giảng giải động viên tư tưởng.
Anh ta cũng là bất đắc dĩ mới mở công ty than đá Bình Khẩu. Quy mô công ty mới chốc mà đã mở rộng mấy chục lần, anh ta thực sự không biết phải quản lý như thế nào. Thế là anh ta quyết định làm theo cách quản lý quân sự hoá như ở trong tù.
Chỉ có điều, anh ta đổi hình phạt thành biện pháp treo thưởng.
“Các thím tại sao lại muốn chạy bộ?” Chu Mộc tò mò hỏi.
“Vợ chú Đại Ngưu bảo họ muốn mặc quần áo giống như thế, trông rất uy phong. Thím Vu nói là tham gia đội chạy bộ có thể sớm lên chức lãnh đạo.” Tiểu Chi Chi thành thật bán đứng ý nghĩ của các thím, tuy rằng lúc đó cô bé đã sảng khoái nhận hối lộ chỗ khoai lang sấy của các thím.
Chu Mộc có đề bạt người mới thì quả thực là thường chọn từ trong đội chạy bộ. Bởi vì mỗi ngày đều chạy bộ cùng họ, nói chuyện nhiều, sức khoẻ cũng tốt, thế nên Chu Mộc dễ dàng quan sát họ, tự nhiên sẽ chọn người trong đội đó làm tổ trưởng hoặc lãnh đạo cấp thấp.
“Được thôi, con về gặp các thím thì nói với họ là bố đồng ý. Thế nhưng lần sau con có đồ ăn ngon thì phải chia cho bố một nửa.”
“Vâng ạ.” Nói xong chuyện này, Tiểu Chi Chi rất vui vẻ, cô bé nằm trên lưng bố cười toe toét.
Mặt trời đã khuất sau núi. Đèn đường dần dần sáng lên.
Ánh sáng đèn kéo bóng của Chu Mộc rất dài, tiếng gió thổi lúa mạch ở ven đường kêu xào xạc, Tiểu Chi Chi tíu tít kể chuyện ở trường học cho bố nghe.
Chu Mộc vừa nghe vừa cười, con rắn nằm trên ván cứ đung đưa giống như sắp ngất.
Bình luận truyện