Hắc Thiên Kim

Chương 95: Không nhận thua



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đến chiều, khi thầy huấn luyện hỏi ai muốn lên thử, Chi Chi hào hứng giớ tay: “Em, em!”

Huấn luyện Cừu rất thích Chi Chi, gần như thể hiện rõ ra mặt, ngày thường làm cái gì cũng muốn để Chi Chi thể hiện. Nhìn thấy cô tích cực như vậy, tất nhiên sẽ gọi cô, nhưng vẫn dặn dò: “Đối kháng 1:1, phải chú ý an toàn.”

Chi Chi gật đầu, đứng lên phía trên.

Thầy huấn luyện hỏi tiếp: “Còn ai muốn lên thử!”

Cao Thành Triển cao hơn Chi Chi một cái đầu, chân rất dài, cơ thể cân xứng, vì phải đối kháng, cậu cởi áo khoác ra.

Mặc một chiếc áo phông, cậu lộ ra hai cánh tay, áo ôm lấy cơ thể, hình như nhìn thấy cả cơ ngực ẩn hiện.

Hai cô cậu bé mười3mấy tuổi, tuy vẫn chưa hiểu về sự thu hút của khác giới nhưng về cơ bản vẫn biết yêu cái đẹp.

Nhìn Cao Thành Triển cởi áo khoác trong nháy mắt, mọi người cảm thấy đẹp trai đến phát điên. Một mái tóc đen cùng với một cái trán cao, sống mũi cao, lông mày rậm lộ rõ vẻ lạnh lùng, đôi môi không quá mỏng, nhìn lại có chút giống con lai, cực kì ưa nhìn, chỉ có mỗi tướng mạo thôi đã làm một đám nữ sinh phải say mê, lại thêm khí chất ngút trời càng khiến nam sinh phải cảm thấy thua kém.

Đối diện là Chi Chi, cô không cởi áo, vẫn mặc y nguyên, chỉ thắt lại dây lưng. So với Cao Thành Triển nghiêm túc chăm chú, cô lại có một chút lơ đễnh,2ngay cả mũ không chỉnh, dường như hơi thất thần.

Cô rất giỏi.

Cao Thành Triển giơ tay, cũng không thấy mất mặt. Bố cũng nói rồi, năng lực của cô giỏi hơn mình.

Huấn luyện Cừu gật đầu.

Cao Thành Triển bước ra khỏi hàng, đi đến trước mặt Chi Chi.

Dưới ánh mặt trời, hai người đối mặt, cách nhau một mét.

Ngày đầu tiên tới quân ngũ, mọi người liền thấy Chi Chi vật ngã ném qua vai một nam sinh, mấy hôm trước thì trước đám đông, trực tiếp ném Trần Nhã Kỳ vào thùng rửa bát. Cô đã có danh hiệu “nữ quái lực”, trước mắt lại còn biết thêm võ quân đội bổ trợ, ai cũng không muốn thành vật thí nghiệm. Dù cho Chi Chi có đứng trên đó, eo nhỏ chân dài, khuôn mặt xinh xắn,3các bạn nam nữ trong lớp đều đồng loạt cúi đầu.

“Em lên.” Cao Thành Triển giơ tay lên.

Cao Thành Triển từ trước đến nay luôn là một đứa trẻ nghịch ngợm, cậu lại có một người ông luôn bênh vực, từ nhỏ đánh nhau không ít, ở trường có thể được coi là đại ca, luôn ngầu ngầu, vì vậy Lục Tiểu Mãn mới thích cậu suốt bao năm như vậy.

Cậu từ trước không thích chơi cùng nữ sinh, ngại nữ sinh phiền phức, nhưng trước mặt là cô bạn trọc đầu, Cao Thành Triển cảm thấy cô không phải là một nữ sinh thông thường, nhiều lúc còn thấy cô thẳng thắn hơn cả những người anh em kia, theo bản năng giống như một đứa con trai.

Nếu không phải nhìn thấy bao nhiêu lần khuôn mặt xinh xắn9kia, Cao Thành Triển còn muốn khoác vai cô kề vai sát cánh đi trên đường.

Mặc một chiếc áo phông, cậu lộ ra hai cánh tay, áo ôm lấy cơ thể, hình như nhìn thấy cả cơ ngực ẩn hiện.

Hai cô cậu bé mười mấy tuổi, tuy vẫn chưa hiểu về sự thu hút của khác giới nhưng về cơ bản vẫn biết yêu cái đẹp.

Nhìn Cao Thành Triển cởi áo khoác trong nháy mắt, mọi người cảm thấy đẹp trai đến phát điên. Một mái tóc đen cùng với một cái trán cao, sống mũi cao, lông mày rậm lộ rõ vẻ lạnh lùng, đôi môi không quá mỏng, nhìn lại có chút giống con lai, cực kì ưa nhìn, chỉ có mỗi tướng mạo thôi đã làm một đám nữ sinh phải say mê, lại thêm khí chất3ngút trời càng khiến nam sinh phải cảm thấy thua kém.

Đối diện là Chi Chi, cô không cởi áo, vẫn mặc y nguyên, chỉ thắt lại dây lưng. So với Cao Thành Triển nghiêm túc chăm chú, cô lại có một chút lơ đễnh, ngay cả mũ không chỉnh, dường như hơi thất thần.

Cao Thành Triển ho khan một tiếng, ý muốn bắt đầu.

Chi Chi định thần lại, rồi giơ chân lên, một cước đá tới vùng cổ của Cao Thành Triển. Cậu tránh không kịp, trực tiếp lãnh một cú đá…

“Aaa!”

Hiện trường có tiếng thét của nữ sinh, và một tiếng hư thanh của nam sinh.

Cao Thành Triển bịt tay vào cổ, không ngờ rằng, bản thân làm nóng người chuẩn bị như vậy mà mới bắt đầu đã lãnh một cú đá… Mẹ nó.

“Đấu lại.” Cậu xoa xoa cổ, chuyển động một chút, cảm giác không còn vấn đề gì nữa, chỉ hơi đau.

Lúc này, do cổ được bảo vệ tốt, Chi Chi không dùng chân nữa, xoay người tiến lại gần cậu, cho một cùi trỏ, liên tiếp đánh vào bụng cậu, Cao Thành Triển chỉ cảm thấy bụng đau dữ dội, nhịn không được…

Chỉ huy Cao ngồi ở trên phòng làm việc, không có bạn nối khố Thủ trưởng Lục ồn ào quấy rầy, hoàn thành công việc vô cùng nhanh. Lúc này có thể yên tĩnh ngồi uống chút trà.

Cuối cùng ông lơ đãng nhìn ra ngoài của sổ, phun ra ngoài một ngụm nước.

Mẹ nó, cái đứa đang bị đè xuống đánh kia, dáng vẻ giống như là bảo bối nhà ông… Không hình như gì nữa, đúng là con trai ông rồi.

Thằng con ngu ngốc này, hôm qua còn cố ý nói chuyện phân tích với nó rồi, thằng bé mà đấu với cô bạn đầu trọc thì không đánh thắng được đâu, khả năng của cô bạn đầu trọc giỏi hơn thằng bé rất nhiều, ra đòn rất quả quyết nhanh gọn, không phải cái dạng biết sơ sơ như thằng bé có thể đối phó, không ngờ rằng thằng bé cứ vậy mà muốn ăn đòn.

Cầm chén trà, nhìn con trai hết lần này đến lần khác bị ném văng, khom người, ôm đầu,… Chỉ huy Cao không nỡ nhìn thẳng.

Mà Cao Thành Triển lúc thở hồng hộc, cậu bị đánh đến kích thích, không phải là bị đánh tới sợ mà là càng đánh càng hăng.

Cô bạn trọc đầu trước mắt đã không còn là một nữ sinh, mà là một đối thủ cậu nhất định phải vượt qua.

Lần thứ nhất bị đá luôn lên cổ, lần thứ hai, đã biết nhưng vẫn là bị đá vào cổ… căn bản là không trách được.

Dù có biết góc đá của cô nhưng cơ thể dường như là không thể tránh, mà còn giống như tiến người lên để bị đá vậy.

Chi Chi đánh cũng thấm mệt rồi, không ngờ rằng Thành Triển lại khỏe như vậy, giống như một con lật đật không thể ngã, mỗi lần bị đánh ngã lại nhanh chóng đứng dậy.

Khả năng của cô rất tốt, nhưng dù sao cũng là con gái, hơn nữa tay còn đang bị thương, dù đã cố gắng tránh dùng tay trái, nhưng vẫn khó tránh khỏi va chạm.

Cô liền muốn tốc chiến tốc thắng.

“Cậu nhận thua không, nhận thua thì tôi không đánh nữa.” Chi Chi lại một lần nữa vật ngược Cao Thành Triển, đè cậu dưới thân, lưu loát hỏi.

Cao Thành Triển lắc đầu, nhận thua thì sủa gâu gâu mất, cố gắng trở mình đứng dậy.

Huấn luyện Cừu trên mặt hưng phấn, đoạn đối kháng rất đặc sắc, cả hai đều cực kì có tố chất của một binh sĩ.

Cao Thành Triển dần dần nhận thấy tay trái của cô bạn đầu trọc không được linh hoạt lắm, trong lúc bị đánh ngã thêm một lần nữa, Cao Thành Triển đột nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay trái của cô, kéo mạnh, lật người lại, móc người cô xuống, đè cả người cô xuống dưới đất, cậu quỳ trên người cô, nắm chặt lấy cánh tay trái, trên mặt nở nụ cười vì đạt được ý đồ.

“Có nhận thua không!” Khuôn mặt Cao Thành Triển bị thương nhưng cậu vẫn đắc ý hỏi.

Chi Chi cắn răng, cảm thấy bên tay trái rất đau, tức giận mà nói: “Buông tay ra.”

“Cậu chịu thua thì thôi buông tay.” Cao Thành Triển càng dùng sức giữ chặt hơn một chút, đột nhiên cảm thấy bàn tay có vết máu thấm từ bên trong ra, cậu giật mình.

Cậu vén cánh tay cô lên, thì thấy trên tay cuốn một lớp băng trắng nhưng đã bị nhuộm đỏ, cổ tay còn có một vết sẹo do bỏng, lúc này Cao Thành Triển bối rối.

Cúi đầu nhìn lại, cô bạn trọc đầu bị mình đè ở dưới thân, mắt ướt sũng.

Cao Thành Triển cảm thấy mình như bị cuốn vào trong xoáy nước giữa biển sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện