Hai Lần Bao Dưỡng
Chương 27
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đại khái bởi vì một câu này của kim chủ đại nhân, Lâm Mặc trong lúc quay phim liền tìm không nổi cảm giác, vẻ mặt hoảng hốt.
“Cut!” Đạo diễn bất đắc dĩ kêu lên, “Tiểu Lâm, ánh mắt của cậu khi nhìn Tề Sách nhất định phải mang theo thống khổ, là cảm giác yêu mà không đạt được, hiểu không?”
Yêu mà không đạt được? Lâm Mặc không tự giác liếc mắt nhìn về phía Sở Diễm. Kim chủ đại nhân chính là đang chống đầu nhìn con mèo nhỏ nhà mình, con mèo nhỏ chỉ cảm thấy trái tim nhảy lên một cái, vội vàng xoay đầu đi.
Cái gọi là yêu mà không đạt được, đại khái chính là nam nhân kia đi? Lâm Mặc cụp mắt, một lần nữa ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đã mang theo lệ quang, đẹp tới kinh tâm động phách.
Đạo diễn nhìn mà ngây người trong phút chốc, khi phản ứng lại lập tức nói: “Đúng đúng, chính là cảm giác này.”
Quay chụp lại một lần nữa được tiến hành thuận lợi. Sau khi quay xong Sở Diễm liền đứng dậy ôm lấy con mèo nhỏ chuẩn bị rời đi, đạo diễn do do dự dự mở miệng: “Kỳ thực… theo đúng kịch bản, còn có một màn diễn hôn nữa phải bổ sung.”
Ánh mắt của Sở Diễm đảo qua, đạo diễn lập tức sửa miệng: “Kỳ thực không quay cũng không sao, ha ha ha.”
Kim chủ đại nhân gật gật đầu, “Tôi cùng Mặc Mặc đã có hẹn, đi trước.”
Đem con mèo nhỏ ngồi vào trong ghế phó lái, Sở Diễm giúp Lâm Mặc thắt dây an toàn. Thoáng nhìn qua sắc mặt của Ảnh đế, ném lại một cái nhìn khiêu khích rồi nghênh ngang rời đi.
Bồi con mèo nhỏ đi dạo tới cuối chiều, ăn qua cơm tối, kim chủ đại nhân vẫn như trước không có ý định trở về nhà. Lâm Mặc có chút mệt mỏi tựa vào ghế dựa gật gà gật gù.
Sở Diễm cuối cùng đem xe dừng lại ở trước một hội sở cao cấp, nhẹ giọng dỗ con mèo nhỏ đang buồn ngủ: “Mặc Mặc, cùng tôi đi gặp vài người bạn có được hay không?”
Làm một tình nhân xứng chức, Lâm Mặc tự nhiên không có lý do gì để cự tuyệt. Bị Sở Diễm ôm lấy đi vào bằng cửa sau, ông chủ nhiệt tình tiến tới tiếp đón: “Sở tổng, đã lâu không gặp.” Ông chủ tự nhiên là người rất có tâm nhãn, biết vài năm nay Sở Diễm đã không còn chơi đùa hỗn loạn nữa, lại thấy lần này hắn dẫn theo người đến, không thắc mắc hay tò mò dù chỉ một câu, trực tiếp đưa hai người tới trong phòng thuê.
Sở Diễm nhìn đồng hồ, 7 giờ 5 phút, cách thời gian hẹn gặp còn khoảng một tiếng, đem con mèo nhỏ đẩy mạnh vào trong phòng nghỉ ở cách vách, “Đi ngủ một lát, bao giờ bọn họ tới tôi sẽ vào gọi em.” Lâm Mặc cũng không khách khí, đầu vừa đặt xuống giường liền lập tức ngủ say.
Hơn tám giờ, ngoài cửa liền vang lên một trận huyên náo: “Sở ca, gọi bọn tôi tới có việc gì thế? Tôi thấy Shelby Supercars của anh đặt ở ngoài cửa, đây là ngứa tay muốn đua xe một trận sao?”
Mấy nam nhân đẩy cửa tiến vào trong phòng, hướng về phía trên sopha ngồi xuống. Vươn tay chọn vài bình rượu, lại cùng ông chủ đánh tiếng, chọn cho mình vài ‘mặt hàng’ mới về. Ông chủ cũng biết người làm chủ ở đây là Sở Diễm, liếc mắt nhìn vị Thái tử gia này một cái, chờ hắn lên tiếng.
“Uống rượu thì được, người thì đừng tìm tới.”
Có người chọc ghẹo: “Sở ca, không thể như vậy được, anh ăn chay còn muốn chúng tôi ăn chay theo sao?”
Sở Diễm tùy ý cười, phất tay ra hiệu cho ông chủ đi ra ngoài. Vài người tuy rằng ngoài miệng chế nhạo, nhưng cũng không thực sự dám trái ý vị Thái tử gia này, đành phải nói qua chuyện khác, “Sở ca, cánh tay của anh là làm sao thế?” Sở Diễm trên người có vết thương, bên trên vẫn còn băng băng trắng.
“Bị tức phụ nhi cào.”
Một câu làm cho mọi người nổ tung. Sở Diễm tại trong vòng luẩn quẩn này chơi lâu tới như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thừa nhận qua bất cứ ai là ‘tức phụ nhi’ của mình. Cho dù có ngẫu nhiên mang tới một người, nhiều nhất cũng chỉ là giới thiệu cái tên, tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ ràng, không đi truy vấn. Hiện giờ hắn nói như vậy, chỉ sợ thực sự đã xác định.
Mọi người liền dồn dập truy hỏi là ai, Sở Diễm cười, “Ngày hôm nay gọi mọi người tới chính là vì muốn để cho mọi người nhận thức em ấy một chút. Hiện tại em ấy đang ngủ ở trong phòng nghỉ, đợi lát nữa tất cả tới đủ rồi thì tôi sẽ vào gọi.”
Lại qua vài phút, người cũng lục tục tới đủ, Nhâm Thiệu Quân là người tới cuối cùng. Nhâm gia đại thiếu vừa vào tới cửa liền uống cạn chén rượu, thở ra một hơi mở miệng nói, “Sở Diễm, mau đem con mèo nhỏ nhà cậu gọi ra, để cho mọi người làm quen. Mỗi ngày đều giấu giấu diếm diếm, cứ như người ta liếc mắt một cái thì thiếu mất một khối thịt không bằng.”
Sở Diễm cười đạp cho Nhâm gia đại thiếu một cước, đứng dậy đi vào trong phòng nghỉ gọi con mèo nhỏ, “Mặc Mặc, tới, giới thiệu cho em vài người bạn.”
Lâm Mặc bị đánh thức, có chút mơ hồ cùng kim chủ đại nhân đi ra khỏi phòng. Kết quả cửa phòng nghỉ vừa mới được mở ra, mười mấy con mắt tựa như đèn pha không ngừng bắn tới, dọa cho con mèo nhỏ nhảy dựng lên, không được tự nhiên cùng mọi người chào hỏi.
Sở Diễm ôm lấy con mèo nhỏ, đối với mọi người khẽ gật đầu, “Đây là Lâm Mặc.” Sau đó liền giới thiệu cho con mèo nhỏ từng người một. Lâm Mặc nhất nhất chào hỏi, trong lòng không khỏi nghi hoặc, kim chủ đại nhân đây là đang muốn làm cái gì vậy? Những người này đều là những người quyền quý ở thủ đô, vô duyên vô cớ giới thiệu mình với bọn họ để làm chi?
Giới thiệu xong, Lâm Mặc im lặng ngồi xuống bên cạnh Sở Diễm, mỉm cười, cố gắng biểu hiện ra phong phạm của một vị tình nhân xứng chức. Ừm, tôi chỉ là phông nền cho kim chủ đại nhân.
Kết quả mọi người cũng không có ý định buông tha dễ dàng cho con mèo nhỏ, trái một câu ‘chị dâu’, phải một câu ‘chị dâu’, gọi tới thân thiết. Hơn nữa sau đó bọn họ còn kính rượu kim chủ đại nhân, nói cái gì mà chúc mừng hắn đã ổn định, thành công thoát khỏi đoàn thể, hạnh phúc mỹ mãn.
Lâm Mặc nghe mà hồ đồ, bất quá nhìn thấy miệng vết thương trên người của Sở Diễm, cậu liền bừng tỉnh đại ngộ. Kim chủ đại nhân gọi cậu ra là để chắn rượu đi!
Con mèo nhỏ tìm ra được dụng ý của kim chủ đại nhân, lập tức hành động. Khách khí tiếp nhận chén rượu được đưa tới trước mặt của Sở Diễm, “Sở tổng trên người có vết thương, không tiện uống rượu, để tôi thay Sở tổng kính mọi người một chén.” Nói xong ngửa đầu đem rượu trong chén uống cạn.
Mọi người ồn ào, không ngừng hô ‘Chị dâu tửu lượng thật tốt’. Cuối cùng tất cả lại đem đầu mâu chĩa về phía Lâm Mặc, “Tới tới, chị dâu, tôi kính cậu một chén.”
“Chị dâu, cậu có thể bắt được Sở ca, tôi bái phục!”
Lâm Mặc tâm trạng hỗn loạn, không biết phải uống bao nhiêu chén thì mới đủ. Nếu muốn cậu đem toàn bộ mọi người ở đây đánh gục thì hoàn toàn không khả thi, bởi vì chỉ dựa vào tửu lượng của cậu mà nói, kế tiếp bản thân không bị hạ gục đã là may mắn lắm rồi.
Nhâm Thiệu Quân quàng tay lên vai của Sở Diễm, nháy mắt, “Con mèo nhỏ nhà cậu thực yêu cậu a, bất quá cậu sao lại để tức phụ nhi chặn rượu cho mình như vậy?”
Sở Diễm ánh mắt sắc lạnh đảo qua một vòng, lập tức tất cả mọi người liền im bặt. Mấy tên công tử bột đang tính rót rượu cho con mèo nhỏ đột nhiên sống lưng phát lạnh, vội vội vàng vàng thu chén trở về.
Nhìn thấy một đám công tử bột vốn đang sôi nổi tranh luận đột nhiên im bặt như vậy, Lâm Mặc nghi hoặc. Bất quá không còn ai rót rượu nữa, con mèo nhỏ liền tìm cớ rồi chạy tới phòng rửa tay để thả lỏng.
Nhìn Lâm Mặc đi ra ngoài, mọi người cũng bắt đầu tán gẫu vài chuyện không đâu, “Sở ca, khi nào thì muốn làm lễ kết hôn a?”
“Nếu không hay là bọn tôi lái một đoàn siêu xe tới để trợ hứng cho Sở ca cùng chị dâu?”
“Được a, Sở ca, chị dâu thích loại xe gì? Ngày anh tổ chức hôn lễ, bọn tôi sẽ lái tới một đoàn xe sử dụng độc nhất loại xe đó.”
Nhâm Thiệu Quân chế nhạo: “Nếu tôi nhớ không lầm thì em dâu trước kia đi Chevrolet thì phải?”
Lập tức có người phụ họa: “Chị dâu thưởng thức không tồi, Chevrolet đặc tính khá tốt, vẻ ngoài cũng xinh đẹp.”
Sở Diễm: “Em ấy lái dòng Cruze.”
Mọi người ngây ngốc, trên thực tế đại bộ phận những vị công tử bột ở đây đều không biết Cruze là dòng xe gì. Dù sao mức chênh lệch giữa bọn họ và Lâm mặc cũng quá lớn, như lòng sông với mặt biển. Nhâm gia đại thiếu chợt bật cười, cậu đi Shelby Supercars, lại để cho tức phụ nhi nhà mình đi Cruze, xứng đáng bị con mèo nhỏ nhà cậu bỏ lơ.
Thái tử gia hắc đạo phiền não xoa xoa mi tâm, hỏi Nhâm Thiệu Quân: “Cậu chừng nào thì mới lấy được giấy lĩnh chứng của Cục dân chính cho hai người chúng tôi, chưa cầm được giấy lĩnh chứng quả thực không có cảm giác an toàn.”
“U, liền với tính cách này của cậu, cho dù có cầm được giấy lĩnh chứng thì cũng đâu thể làm cho người ta cảm thấy an toàn hơn.” Nhâm Thiệu Quân trêu chọc.
“Không phải vì thế. Chừng nào chưa lĩnh chứng, tôi vẫn sợ một ngày nào đó em ấy sẽ lại chạy mất, có giấy lĩnh chứng thì vẫn tốt hơn.”
Nhâm gia đại thiếu đồng tình vỗ vỗ bả vai của bạn từ nhỏ, “Việc này tôi không quản được, cậu đi tìm Hà gia đi. Bất quá cậu đem Tiểu Thái tử của Hà gia chỉnh tới thảm như vậy, phỏng chừng Hà gia sẽ không muốn giúp cậu đâu.”
(PS: Tiểu Thái tử của Hà gia chính là người từng bao dưỡng An Nguyên – kẻ chủ mưu hãm hại Lâm Mặc trước kia)
Mọi người nịnh nọt, “Hà gia tính là cái gì, chỉ là châu chấu sau mùa thu gặt, trái táo phải tiêm thuốc mỗi ngày. Thủ đô này về sau chính là thiên hạ của Nhâm ca cùng Sở ca.”
* châu chấu sau mùa thu gặt, trái táo phải tiêm thuốc mỗi ngày: ngang với câu ‘nỏ mạnh hết đà’
Nhâm Thiệu Quân miễn cưỡng đảo mắt nhìn qua mọi người, “Có vài việc không nên nói lung tung, về sau cẩn thận một chút.”
Người vừa nói lập tức lè lưỡi, lập tức chuyển qua chuyện khác, “Lại nói tiếp Tần gia cũng đủ đáng thương.”
Lập tức có người tiếp lời, “Đúng vậy, Tần lão gia tử trăm phương nghìn kế đem hai cô con gái gả cho người cho trong sạch, ai biết được con trai của mình thế nhưng lại không sinh được đích tôn. Tần gia sớm muộn gì cũng sẽ bị rơi vào trong tay của người khác họ.”
“Tần gia trưởng nữ nghe nói là bị gả tới Italia, là một gia tộc có liên quan tới hắc đạo, phỏng chừng sẽ không có hi vọng gì. Chỉ sợ về sau này vị trí gia chủ của Tần gia sẽ rơi vào trên người con trai của Nhị tiểu thư…” Kế tiếp cũng không nói nữa, chỉ dùng khẩu hình rồi khoa chân múa tay tạo thành chữ ‘Tề’.
“Bất quá gần đây có truyền ra tin đồn, nghe nói gia chủ đương nhiệm của Tần gia ở bên ngoài có một đứa con riêng, hiện tại Tần gia đang lùng sục khắp nơi để tìm về đứa con riêng này.”
Lúc này Lâm Mặc đẩy cửa đi vào, mọi người không tiếp tục nói tới đề tài vừa rồi nữa. Bọn họ thấy Lâm Mặc vừa ngồi xuống liền mở miệng bắt chuyện, lại tiếp tục chơi đùa náo loạn.
Náo loạn một trận, nhân viên phục vụ liền lấy tới hai bộ bài. Sở Diễm bị mọi người kéo tới bên cạnh để đánh bạc, kế tiếp có người liền thử hỏi Lâm Mặc: “Chị dâu có muốn chơi hay không?”
Lâm Mặc nhìn bộ bài, cũng không hiểu cách chơi, lắc đầu cự tuyệt. Kim chủ đại nhân đi tới trước mặt của con mèo nhỏ, cong cong đôi môi, giảo hoạt cười: “Lucky kiss.”
* Lucky kiss: nụ hôn may mắn =., =
Con mèo nhỏ bất đắc dĩ, ngửa đầu ở trên đôi môi của kim chủ đại nhân hôn hôn. Đối mặt với trêu chọc của mọi người, Lâm Mặc hào phóng cười, trong lòng tự tặng cho bản thân một like, mẹ nó, mình quả nhiên là một tình nhân hoàn mỹ.
Nhìn một đám người chơi bài, Nhâm gia đại thiếu đi tới trước mặt của Lâm Mặc, trêu ghẹo: “Sở Diễm tính toán thời điểm nào thì làm lễ kết hôn a?”
Nghe được câu này, Lâm Mặc sửng sốt nửa ngày, “A? Sở tổng muốn kết hôn sao?”
Nhâm Thiệu Quân cũng sửng sốt, “Cậu không biết?”
Lâm Mặc trong mắt xẹt qua một tia u ám, lập tức nhanh chóng che giấu đi, giả bộ ung dung nói: “Sở tổng còn chưa nói cho tôi biết, đại khái hẳn là qua hai ngày nữa mới định nói đi. Cảm ơn Nhâm thiếu đã nhắc nhở, cũng cho tôi thời gian để chuẩn bị thu dọn quần áo.”
“Thu dọn cái gì?”
Lâm Mặc nhún vai, “Sở tổng sắp kết hôn, tôi chung quy cũng không thể tiếp tục ở lại trong nhà của anh ấy.” Sau đó lại nói giỡn, “Nếu có phòng ở cho thuê nào thích hợp, phiền toái Nhâm thiếu lưu ý hộ tôi một chút.”
Nhâm Thiệu Quân: “…” Mình hình như đã làm sai chuyện gì đó.
Nhâm thiếu còn đang muốn giải thích, lại bị Lâm Mặc chủ động ngăn cản đề tài, “Đúng rồi, ngài là anh trai của Thiệu Hành đi? Thiệu Hành gần đây sao rồi?”
Nói tới em trai, Nhâm gia đại thiếu liền đau đầu, “Tiểu tử đó mỗi ngày đều khiến cho người ta phải lo lắng, vì vậy bị tôi ném vào trong quân đội rồi. Làm lính hai năm, tính cách hẳn là sẽ được mài dũa đi.”
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Lâm Mặc nhịn không được, lại hỏi Nhâm Thiệu Quân: “Sở tổng… vợ chưa cưới của anh ấy là ai vậy?”
Nhâm gia đại thiếu rốt cuộc cũng đã nhớ ra chuyện hiểu lầm này. Gã vừa định giải thích, đột nhiên bên kia sòng bạc truyền tới một trận tiếng cười đùa, “Sở ca, vận khí của anh cũng quá tốt rồi, tình trường đắc ý, tới khi đánh bạc cũng có thể đỏ như vậy.”
Mọi người tỏ vẻ không đánh nữa không đánh nữa, đánh nữa liền ngay cả quần lót cũng không còn. Sở ca, anh hôm nay nếu đã lái Shelby SuperCars, vậy thì đưa chị dâu đi hóng gió một chút đi.
Lâm Mặc muốn nói hai người bọn họ đã đi hóng gió cả chiều rồi, kết quả Sở Diễm liền trực tiếp đi tới, cúi người ôm lấy con mèo nhỏ. Hai người tại trong tiếng trêu chọc của mọi người, đi về phía bãi đỗ xe.
Trên xe, con mèo nhỏ nghẹn thật lâu, cuối cùng vẫn lắp bắp hỏi, “Sở Diễm, anh muốn kết hôn sao?”
~ ~ ~ ~ ~
* Chevrolet Cruze:
* bộ bài:
Đại khái bởi vì một câu này của kim chủ đại nhân, Lâm Mặc trong lúc quay phim liền tìm không nổi cảm giác, vẻ mặt hoảng hốt.
“Cut!” Đạo diễn bất đắc dĩ kêu lên, “Tiểu Lâm, ánh mắt của cậu khi nhìn Tề Sách nhất định phải mang theo thống khổ, là cảm giác yêu mà không đạt được, hiểu không?”
Yêu mà không đạt được? Lâm Mặc không tự giác liếc mắt nhìn về phía Sở Diễm. Kim chủ đại nhân chính là đang chống đầu nhìn con mèo nhỏ nhà mình, con mèo nhỏ chỉ cảm thấy trái tim nhảy lên một cái, vội vàng xoay đầu đi.
Cái gọi là yêu mà không đạt được, đại khái chính là nam nhân kia đi? Lâm Mặc cụp mắt, một lần nữa ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đã mang theo lệ quang, đẹp tới kinh tâm động phách.
Đạo diễn nhìn mà ngây người trong phút chốc, khi phản ứng lại lập tức nói: “Đúng đúng, chính là cảm giác này.”
Quay chụp lại một lần nữa được tiến hành thuận lợi. Sau khi quay xong Sở Diễm liền đứng dậy ôm lấy con mèo nhỏ chuẩn bị rời đi, đạo diễn do do dự dự mở miệng: “Kỳ thực… theo đúng kịch bản, còn có một màn diễn hôn nữa phải bổ sung.”
Ánh mắt của Sở Diễm đảo qua, đạo diễn lập tức sửa miệng: “Kỳ thực không quay cũng không sao, ha ha ha.”
Kim chủ đại nhân gật gật đầu, “Tôi cùng Mặc Mặc đã có hẹn, đi trước.”
Đem con mèo nhỏ ngồi vào trong ghế phó lái, Sở Diễm giúp Lâm Mặc thắt dây an toàn. Thoáng nhìn qua sắc mặt của Ảnh đế, ném lại một cái nhìn khiêu khích rồi nghênh ngang rời đi.
Bồi con mèo nhỏ đi dạo tới cuối chiều, ăn qua cơm tối, kim chủ đại nhân vẫn như trước không có ý định trở về nhà. Lâm Mặc có chút mệt mỏi tựa vào ghế dựa gật gà gật gù.
Sở Diễm cuối cùng đem xe dừng lại ở trước một hội sở cao cấp, nhẹ giọng dỗ con mèo nhỏ đang buồn ngủ: “Mặc Mặc, cùng tôi đi gặp vài người bạn có được hay không?”
Làm một tình nhân xứng chức, Lâm Mặc tự nhiên không có lý do gì để cự tuyệt. Bị Sở Diễm ôm lấy đi vào bằng cửa sau, ông chủ nhiệt tình tiến tới tiếp đón: “Sở tổng, đã lâu không gặp.” Ông chủ tự nhiên là người rất có tâm nhãn, biết vài năm nay Sở Diễm đã không còn chơi đùa hỗn loạn nữa, lại thấy lần này hắn dẫn theo người đến, không thắc mắc hay tò mò dù chỉ một câu, trực tiếp đưa hai người tới trong phòng thuê.
Sở Diễm nhìn đồng hồ, 7 giờ 5 phút, cách thời gian hẹn gặp còn khoảng một tiếng, đem con mèo nhỏ đẩy mạnh vào trong phòng nghỉ ở cách vách, “Đi ngủ một lát, bao giờ bọn họ tới tôi sẽ vào gọi em.” Lâm Mặc cũng không khách khí, đầu vừa đặt xuống giường liền lập tức ngủ say.
Hơn tám giờ, ngoài cửa liền vang lên một trận huyên náo: “Sở ca, gọi bọn tôi tới có việc gì thế? Tôi thấy Shelby Supercars của anh đặt ở ngoài cửa, đây là ngứa tay muốn đua xe một trận sao?”
Mấy nam nhân đẩy cửa tiến vào trong phòng, hướng về phía trên sopha ngồi xuống. Vươn tay chọn vài bình rượu, lại cùng ông chủ đánh tiếng, chọn cho mình vài ‘mặt hàng’ mới về. Ông chủ cũng biết người làm chủ ở đây là Sở Diễm, liếc mắt nhìn vị Thái tử gia này một cái, chờ hắn lên tiếng.
“Uống rượu thì được, người thì đừng tìm tới.”
Có người chọc ghẹo: “Sở ca, không thể như vậy được, anh ăn chay còn muốn chúng tôi ăn chay theo sao?”
Sở Diễm tùy ý cười, phất tay ra hiệu cho ông chủ đi ra ngoài. Vài người tuy rằng ngoài miệng chế nhạo, nhưng cũng không thực sự dám trái ý vị Thái tử gia này, đành phải nói qua chuyện khác, “Sở ca, cánh tay của anh là làm sao thế?” Sở Diễm trên người có vết thương, bên trên vẫn còn băng băng trắng.
“Bị tức phụ nhi cào.”
Một câu làm cho mọi người nổ tung. Sở Diễm tại trong vòng luẩn quẩn này chơi lâu tới như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thừa nhận qua bất cứ ai là ‘tức phụ nhi’ của mình. Cho dù có ngẫu nhiên mang tới một người, nhiều nhất cũng chỉ là giới thiệu cái tên, tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ ràng, không đi truy vấn. Hiện giờ hắn nói như vậy, chỉ sợ thực sự đã xác định.
Mọi người liền dồn dập truy hỏi là ai, Sở Diễm cười, “Ngày hôm nay gọi mọi người tới chính là vì muốn để cho mọi người nhận thức em ấy một chút. Hiện tại em ấy đang ngủ ở trong phòng nghỉ, đợi lát nữa tất cả tới đủ rồi thì tôi sẽ vào gọi.”
Lại qua vài phút, người cũng lục tục tới đủ, Nhâm Thiệu Quân là người tới cuối cùng. Nhâm gia đại thiếu vừa vào tới cửa liền uống cạn chén rượu, thở ra một hơi mở miệng nói, “Sở Diễm, mau đem con mèo nhỏ nhà cậu gọi ra, để cho mọi người làm quen. Mỗi ngày đều giấu giấu diếm diếm, cứ như người ta liếc mắt một cái thì thiếu mất một khối thịt không bằng.”
Sở Diễm cười đạp cho Nhâm gia đại thiếu một cước, đứng dậy đi vào trong phòng nghỉ gọi con mèo nhỏ, “Mặc Mặc, tới, giới thiệu cho em vài người bạn.”
Lâm Mặc bị đánh thức, có chút mơ hồ cùng kim chủ đại nhân đi ra khỏi phòng. Kết quả cửa phòng nghỉ vừa mới được mở ra, mười mấy con mắt tựa như đèn pha không ngừng bắn tới, dọa cho con mèo nhỏ nhảy dựng lên, không được tự nhiên cùng mọi người chào hỏi.
Sở Diễm ôm lấy con mèo nhỏ, đối với mọi người khẽ gật đầu, “Đây là Lâm Mặc.” Sau đó liền giới thiệu cho con mèo nhỏ từng người một. Lâm Mặc nhất nhất chào hỏi, trong lòng không khỏi nghi hoặc, kim chủ đại nhân đây là đang muốn làm cái gì vậy? Những người này đều là những người quyền quý ở thủ đô, vô duyên vô cớ giới thiệu mình với bọn họ để làm chi?
Giới thiệu xong, Lâm Mặc im lặng ngồi xuống bên cạnh Sở Diễm, mỉm cười, cố gắng biểu hiện ra phong phạm của một vị tình nhân xứng chức. Ừm, tôi chỉ là phông nền cho kim chủ đại nhân.
Kết quả mọi người cũng không có ý định buông tha dễ dàng cho con mèo nhỏ, trái một câu ‘chị dâu’, phải một câu ‘chị dâu’, gọi tới thân thiết. Hơn nữa sau đó bọn họ còn kính rượu kim chủ đại nhân, nói cái gì mà chúc mừng hắn đã ổn định, thành công thoát khỏi đoàn thể, hạnh phúc mỹ mãn.
Lâm Mặc nghe mà hồ đồ, bất quá nhìn thấy miệng vết thương trên người của Sở Diễm, cậu liền bừng tỉnh đại ngộ. Kim chủ đại nhân gọi cậu ra là để chắn rượu đi!
Con mèo nhỏ tìm ra được dụng ý của kim chủ đại nhân, lập tức hành động. Khách khí tiếp nhận chén rượu được đưa tới trước mặt của Sở Diễm, “Sở tổng trên người có vết thương, không tiện uống rượu, để tôi thay Sở tổng kính mọi người một chén.” Nói xong ngửa đầu đem rượu trong chén uống cạn.
Mọi người ồn ào, không ngừng hô ‘Chị dâu tửu lượng thật tốt’. Cuối cùng tất cả lại đem đầu mâu chĩa về phía Lâm Mặc, “Tới tới, chị dâu, tôi kính cậu một chén.”
“Chị dâu, cậu có thể bắt được Sở ca, tôi bái phục!”
Lâm Mặc tâm trạng hỗn loạn, không biết phải uống bao nhiêu chén thì mới đủ. Nếu muốn cậu đem toàn bộ mọi người ở đây đánh gục thì hoàn toàn không khả thi, bởi vì chỉ dựa vào tửu lượng của cậu mà nói, kế tiếp bản thân không bị hạ gục đã là may mắn lắm rồi.
Nhâm Thiệu Quân quàng tay lên vai của Sở Diễm, nháy mắt, “Con mèo nhỏ nhà cậu thực yêu cậu a, bất quá cậu sao lại để tức phụ nhi chặn rượu cho mình như vậy?”
Sở Diễm ánh mắt sắc lạnh đảo qua một vòng, lập tức tất cả mọi người liền im bặt. Mấy tên công tử bột đang tính rót rượu cho con mèo nhỏ đột nhiên sống lưng phát lạnh, vội vội vàng vàng thu chén trở về.
Nhìn thấy một đám công tử bột vốn đang sôi nổi tranh luận đột nhiên im bặt như vậy, Lâm Mặc nghi hoặc. Bất quá không còn ai rót rượu nữa, con mèo nhỏ liền tìm cớ rồi chạy tới phòng rửa tay để thả lỏng.
Nhìn Lâm Mặc đi ra ngoài, mọi người cũng bắt đầu tán gẫu vài chuyện không đâu, “Sở ca, khi nào thì muốn làm lễ kết hôn a?”
“Nếu không hay là bọn tôi lái một đoàn siêu xe tới để trợ hứng cho Sở ca cùng chị dâu?”
“Được a, Sở ca, chị dâu thích loại xe gì? Ngày anh tổ chức hôn lễ, bọn tôi sẽ lái tới một đoàn xe sử dụng độc nhất loại xe đó.”
Nhâm Thiệu Quân chế nhạo: “Nếu tôi nhớ không lầm thì em dâu trước kia đi Chevrolet thì phải?”
Lập tức có người phụ họa: “Chị dâu thưởng thức không tồi, Chevrolet đặc tính khá tốt, vẻ ngoài cũng xinh đẹp.”
Sở Diễm: “Em ấy lái dòng Cruze.”
Mọi người ngây ngốc, trên thực tế đại bộ phận những vị công tử bột ở đây đều không biết Cruze là dòng xe gì. Dù sao mức chênh lệch giữa bọn họ và Lâm mặc cũng quá lớn, như lòng sông với mặt biển. Nhâm gia đại thiếu chợt bật cười, cậu đi Shelby Supercars, lại để cho tức phụ nhi nhà mình đi Cruze, xứng đáng bị con mèo nhỏ nhà cậu bỏ lơ.
Thái tử gia hắc đạo phiền não xoa xoa mi tâm, hỏi Nhâm Thiệu Quân: “Cậu chừng nào thì mới lấy được giấy lĩnh chứng của Cục dân chính cho hai người chúng tôi, chưa cầm được giấy lĩnh chứng quả thực không có cảm giác an toàn.”
“U, liền với tính cách này của cậu, cho dù có cầm được giấy lĩnh chứng thì cũng đâu thể làm cho người ta cảm thấy an toàn hơn.” Nhâm Thiệu Quân trêu chọc.
“Không phải vì thế. Chừng nào chưa lĩnh chứng, tôi vẫn sợ một ngày nào đó em ấy sẽ lại chạy mất, có giấy lĩnh chứng thì vẫn tốt hơn.”
Nhâm gia đại thiếu đồng tình vỗ vỗ bả vai của bạn từ nhỏ, “Việc này tôi không quản được, cậu đi tìm Hà gia đi. Bất quá cậu đem Tiểu Thái tử của Hà gia chỉnh tới thảm như vậy, phỏng chừng Hà gia sẽ không muốn giúp cậu đâu.”
(PS: Tiểu Thái tử của Hà gia chính là người từng bao dưỡng An Nguyên – kẻ chủ mưu hãm hại Lâm Mặc trước kia)
Mọi người nịnh nọt, “Hà gia tính là cái gì, chỉ là châu chấu sau mùa thu gặt, trái táo phải tiêm thuốc mỗi ngày. Thủ đô này về sau chính là thiên hạ của Nhâm ca cùng Sở ca.”
* châu chấu sau mùa thu gặt, trái táo phải tiêm thuốc mỗi ngày: ngang với câu ‘nỏ mạnh hết đà’
Nhâm Thiệu Quân miễn cưỡng đảo mắt nhìn qua mọi người, “Có vài việc không nên nói lung tung, về sau cẩn thận một chút.”
Người vừa nói lập tức lè lưỡi, lập tức chuyển qua chuyện khác, “Lại nói tiếp Tần gia cũng đủ đáng thương.”
Lập tức có người tiếp lời, “Đúng vậy, Tần lão gia tử trăm phương nghìn kế đem hai cô con gái gả cho người cho trong sạch, ai biết được con trai của mình thế nhưng lại không sinh được đích tôn. Tần gia sớm muộn gì cũng sẽ bị rơi vào trong tay của người khác họ.”
“Tần gia trưởng nữ nghe nói là bị gả tới Italia, là một gia tộc có liên quan tới hắc đạo, phỏng chừng sẽ không có hi vọng gì. Chỉ sợ về sau này vị trí gia chủ của Tần gia sẽ rơi vào trên người con trai của Nhị tiểu thư…” Kế tiếp cũng không nói nữa, chỉ dùng khẩu hình rồi khoa chân múa tay tạo thành chữ ‘Tề’.
“Bất quá gần đây có truyền ra tin đồn, nghe nói gia chủ đương nhiệm của Tần gia ở bên ngoài có một đứa con riêng, hiện tại Tần gia đang lùng sục khắp nơi để tìm về đứa con riêng này.”
Lúc này Lâm Mặc đẩy cửa đi vào, mọi người không tiếp tục nói tới đề tài vừa rồi nữa. Bọn họ thấy Lâm Mặc vừa ngồi xuống liền mở miệng bắt chuyện, lại tiếp tục chơi đùa náo loạn.
Náo loạn một trận, nhân viên phục vụ liền lấy tới hai bộ bài. Sở Diễm bị mọi người kéo tới bên cạnh để đánh bạc, kế tiếp có người liền thử hỏi Lâm Mặc: “Chị dâu có muốn chơi hay không?”
Lâm Mặc nhìn bộ bài, cũng không hiểu cách chơi, lắc đầu cự tuyệt. Kim chủ đại nhân đi tới trước mặt của con mèo nhỏ, cong cong đôi môi, giảo hoạt cười: “Lucky kiss.”
* Lucky kiss: nụ hôn may mắn =., =
Con mèo nhỏ bất đắc dĩ, ngửa đầu ở trên đôi môi của kim chủ đại nhân hôn hôn. Đối mặt với trêu chọc của mọi người, Lâm Mặc hào phóng cười, trong lòng tự tặng cho bản thân một like, mẹ nó, mình quả nhiên là một tình nhân hoàn mỹ.
Nhìn một đám người chơi bài, Nhâm gia đại thiếu đi tới trước mặt của Lâm Mặc, trêu ghẹo: “Sở Diễm tính toán thời điểm nào thì làm lễ kết hôn a?”
Nghe được câu này, Lâm Mặc sửng sốt nửa ngày, “A? Sở tổng muốn kết hôn sao?”
Nhâm Thiệu Quân cũng sửng sốt, “Cậu không biết?”
Lâm Mặc trong mắt xẹt qua một tia u ám, lập tức nhanh chóng che giấu đi, giả bộ ung dung nói: “Sở tổng còn chưa nói cho tôi biết, đại khái hẳn là qua hai ngày nữa mới định nói đi. Cảm ơn Nhâm thiếu đã nhắc nhở, cũng cho tôi thời gian để chuẩn bị thu dọn quần áo.”
“Thu dọn cái gì?”
Lâm Mặc nhún vai, “Sở tổng sắp kết hôn, tôi chung quy cũng không thể tiếp tục ở lại trong nhà của anh ấy.” Sau đó lại nói giỡn, “Nếu có phòng ở cho thuê nào thích hợp, phiền toái Nhâm thiếu lưu ý hộ tôi một chút.”
Nhâm Thiệu Quân: “…” Mình hình như đã làm sai chuyện gì đó.
Nhâm thiếu còn đang muốn giải thích, lại bị Lâm Mặc chủ động ngăn cản đề tài, “Đúng rồi, ngài là anh trai của Thiệu Hành đi? Thiệu Hành gần đây sao rồi?”
Nói tới em trai, Nhâm gia đại thiếu liền đau đầu, “Tiểu tử đó mỗi ngày đều khiến cho người ta phải lo lắng, vì vậy bị tôi ném vào trong quân đội rồi. Làm lính hai năm, tính cách hẳn là sẽ được mài dũa đi.”
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Lâm Mặc nhịn không được, lại hỏi Nhâm Thiệu Quân: “Sở tổng… vợ chưa cưới của anh ấy là ai vậy?”
Nhâm gia đại thiếu rốt cuộc cũng đã nhớ ra chuyện hiểu lầm này. Gã vừa định giải thích, đột nhiên bên kia sòng bạc truyền tới một trận tiếng cười đùa, “Sở ca, vận khí của anh cũng quá tốt rồi, tình trường đắc ý, tới khi đánh bạc cũng có thể đỏ như vậy.”
Mọi người tỏ vẻ không đánh nữa không đánh nữa, đánh nữa liền ngay cả quần lót cũng không còn. Sở ca, anh hôm nay nếu đã lái Shelby SuperCars, vậy thì đưa chị dâu đi hóng gió một chút đi.
Lâm Mặc muốn nói hai người bọn họ đã đi hóng gió cả chiều rồi, kết quả Sở Diễm liền trực tiếp đi tới, cúi người ôm lấy con mèo nhỏ. Hai người tại trong tiếng trêu chọc của mọi người, đi về phía bãi đỗ xe.
Trên xe, con mèo nhỏ nghẹn thật lâu, cuối cùng vẫn lắp bắp hỏi, “Sở Diễm, anh muốn kết hôn sao?”
~ ~ ~ ~ ~
* Chevrolet Cruze:
* bộ bài:
Bình luận truyện