Chương 123: Hôi trùng
"Phát sốt sao?" Đan Y nhanh chóng sờ trán Thần Tử Thích, bởi vì nhiệt độ cơ thể hắn quanh năm hơi cao, cho nên vừa rồi không phát hiện, lúc này cẩn thận cảm nhận một chút, đúng là nóng hơn ngày thường.
"Bảo sao ta thấy có điểm chóng mặt." Thần Tử Thích ngáp một cái, giơ tay xoa xoa đôi mắt lên men.
Trong phòng đột nhiên lặng im trong nháy mắt, Châm Huyền nửa giương miệng, sau một lúc lâu chưa nói ra lời. Đầu vai trắng nõn mượt mà che kín dấu răng, kéo dài đến cổ. Ma y mới vừa rồi chỉ lo bắt mạch, lúc này mới chú ý tới, môi Thần Tử Thích có chút sưng, đuôi mắt có vệt đỏ thập phần diễm lệ, hiển nhiên là đã khóc.
Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhìn cái là hiểu ngay. Châm Huyền không thể tưởng tượng mà nhìn thoáng qua Đan Y, đối cung chủ bội phục sát đất. Đều bị thương thành như vậy, lại vẫn uy mãnh thế......
Đan Y cảm giác được ánh mắt của Châm Huyền lộ vẻ kỳ quái, tức khắc có chút xấu hổ, mặt vô biểu tình mà đem cánh tay Thần Tử Thích nhét trở lại trong chăn, "Bị thương một chút ngoài da, đã bôi băng cơ ngọc tủy cao."
Băng cơ ngọc tủy cao! Châm Huyền cầm lấy cái bình ngọc trống trơn trên đầu giường, khóc không ra nước mắt, đây chính là thiên hạ chí bảo có thể làm xương trắng thịt tươi, thế nhưng lại được dùng để bôi loại tiểu thương này!
"Ngươi lại đi mang hai bình tới đi." Đan Y xua xua tay, thuốc mỡ này rất hữu dụng, bội ở miệng vết thương sẽ không cảm thấy đau, để Thích Thích dùng rất thích hợp.
Châm Huyền đè lại ngực phát đau, lên tiếng, "Vâng."
Bị sốt vẫn nên uống chút dược, chỉ là trong sơn trang này không có dược liệu gì, Châm Huyền liền viết ra dược liệu cần thiết, lát bảo đệ tử Bách Thảo Cốc lên trên núi tìm xem. Mặt khác dặn dò Thần Tử Thích hai ngày này chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, miễn cho bị tội.
"Vừa vặn có canh cá, uống giải nhiệt." Điêu Liệt cũng không biết bọn họ đang nói đến cái gì, vừa nghe thấy Châm Huyền nói phải ăn thức ăn lỏng, cảm thấy chính mình mang theo canh cá tới quả thực quá cơ trí.
Bụng đói kêu vang lại chỉ có thể uống chút canh, Thần Tử Thích rất là bất mãn, lăn lộn một đêm, hắn hiện tại muốn ăn bánh bao chưng sủi cảo tiểu hoành thánh, cơm màn thầu bánh rán hành......
Đan Y tiếp nhận khăn vải Điêu Liệt đưa qua giúp Thần Tử Thích lau mặt, bị Thần Tử Thích một phen đoạt đi, "Tay ngươi còn bị thương, đừng lộn xộn." Xoay người ngồi dậy, đụng tới vết thương trên thí thí, lập tức đau đến hút khí. Xem ra vẫn nên ăn canh thôi, địa phương kia hai ngày này hẳn là dùng không được.
Đan Y lập tức túm lấy áo ngoài vứt một bên phủ thêm cho Thần Tử Thích, che khuất thân thể đầy hồng ấn kia, trừng mắt liếc hai người đang ngây ngộc kia một cái, ý bảo bọn họ có thể lăn.
Châm Huyền đã sớm thức thời cúi đầu phi lễ chớ nhìn, chỉ có Điêu Liệt còn đang ngây ngốc múc canh cá, bị Châm Huyền một phen túm đi. Khoảnh khắc đóng cửa lại, hoảng hốt nhìn đến hai người đầu bên đầu cùng nâng một chén canh, uống đến cao hứng.
"Cung chủ hôm nay lại không văn nhã mà ăn canh." Điêu Liệt vò đầu.
Châm Huyền trừng hắn một cái, "Ngươi lấy cái tô bự, kêu cung chủ như thế nào văn nhã?"
Thần Tử Thích thật ra rất thích cái tô bự này, hắn đang đói bụng lại bảo cầm muỗng nhỏ múc từng muỗng uống quả thực muốn mệnh. Liền dùng hai tay bê lên, cùng Đan Y uống.
Đan Y nhậm một bên chén, trộm xem người đối diện. Thần Tử Thích chặn một đầu khác, ùng ục ùng ục uống hai hớp, hơi hơi thả lỏng, từ cách Đan Y áp xuống để uống, như là hai tiểu động vật chỉ ăn chung một chén, tranh đoạt miếng ăn tựa hồ phá lệ thú vị.
Thần Tử Thích uống hết thấy đáy, buông miệng ngẩng đầu. Đan Y thò qua, ở khóe miệng dính nước canh của hắn liếm liếm.
Đầu lưỡi mềm mại liếm ở trên môi, ngứa, chọc Thần Tử Thích cười khanh khách, cũng vươn đầu lưỡi ra liếm môi Đan Y. Môi mỏng hôm qua tái nhợt như tờ giấy, hôm nay đã khôi phục sắc hồng nhàn nhạt, thoạt nhìn thập phần ngon miệng. Thần Tử Thích chưa ăn no, nhịn không được ở mặt trên cắn một ngụm.
Ở trên giường vô cớ gây rối đến buổi trưa mới lại lần nữa triệu kiến thuộc hạ.
Đan Y đã thay xiêm y chỉnh tề, ỷ ở trên giường nệm, một tay uống trà, mà Thần Tử Thích ngồi không được, chỉ có thể tiếp tục nằm ở trên giường.
Chuyện cổ trùng, tối hôm qua Nhậm Tung Diệt cùng Châm Huyền nghiên cứu cả đêm, đã có ý tưởng.
"Vật này tựa cổ phi cổ, hai cổ trùng ở cạnh nhau, tất nhiên sẽ cho cắn nuốt lẫn nhau, nhưng loại trùng này có thể một đám cộng sinh, có thể thả thông qua miệng vết thương lây bệnh đến trong cơ thể người khác." Nhậm Tung Diệt lấy ra một cái bình nhỏ đào chế, mở ra để Đan Y xem.
Bình tầng tầng lớp lớp không dưới mười con trùng mềm màu xám, cũng không có tình trạng cắn nuốt nhau, cho nên nghiêm khắc mà nói, loại đồ vật này cũng không phải cổ, càng như là một loại ký sinh trùng. Cái này hẳn là cổ bán thành phẩm nào đó, cũng không chịu sự khống chế của cổ sư, với cổ sư mà nói chính là phế vật. Nhưng phải dùng loại trùng này đảo loạn võ lâm lại dư dả.
Đan Y nhận bình, nguyên bản cổ trùng đang chậm rãi bò, cảm nhận được hơi thở của y chợt trở nên điên cuồng, ở trong bình nhảy nhót lung tung.
Nhậm Tung Diệt nhanh chóng đem nắp đắp lên, để ngừa hôi trùng chạy thoát. Điểm này cho thấy, trùng này cùng cổ lại rất giống, một khi đến gần người Quy Vân Cung, liền sẽ cuồng loạn. Lúc ấy người nổi trước đều ở luận võ đài đông sườn Tứ Tượng Hồ, đó là bởi vì hai người Hạc Linh giữ thủy biên.
Đan Y rũ mắt, nhìn nước trà vàng trong ly sứ trắng, "Tứ Tượng Hồ bên kia về sau thế nào?"
"Bởi vì cao thủ đều đi truy kích Huyền Đạo nên Tứ Tượng Hồ bên kia có rất nhiều người bị cắn, hơn một nửa hoá điên, không thể khống chế được, La Hồng Phong cùng Hoàng Hóa Tàm ra lệnh đem người nổi điên đều giết hết" Điêu Liệt đem tin tức Ưng Linh thăm dò được tất cả nói ra.
Đợi Tịch hòa thượng trở lại Tứ Tượng Hồ, nơi đó đã thành luyện ngục nhân gian, máu tươi đem nước hồ nhuộm thành màu đỏ. Những loại trùng đó cũng không sợ nước, thi thể bị chặt đứt đầu rơi vào Tứ Tượng Hồ, cổ trùng liền lập tức trôi nổi ra ngoài tìm ký chủ mới.
Đám người trước đó nhảy vào trong hồ tránh họa người liền bị trúng, hiện trường càng thêm hỗn loạn.
"Dừng tay, bọn họ còn có thể cứu sống!" Liễu Tịch lớn tiếng kêu lên, bảo mọi người buông đao kiếm trong, "Nội lực của ta có thể áp chế cổ trùng!"
Nhưng mà không có người nghe ông, người bình thường đều chém giết đỏ cả mắt rồi.
"Đại sư, cầu xin người cứu sư muội ta." Đại đệ tử Phái Hoàng Sơn ôm sư muội thần sắc điên cuồng quỳ gối trước mặt Liễu Tịch.
Liễu Tịch cứu một người lại còn người khác, tốc độ của ông căn bản thua tốc độ giết người, Tứ Tượng Hồ cuối cùng vẫn là máu chảy thành sông.
"Lý Vu Hàn đâu?" Thần Tử Thích nhớ tới cữu cữu giúp hắn chặn Hoàng Hóa Tàm, có chút lo lắng.
Điêu Liệt quay đầu lại nhìn hai thuộc hạ, bọn họ đều lắc lắc đầu, "Thời điểm thuộc hạ trở về chưa từng nhìn thấy Lý đại hiệp."
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Điểu công: Quả nhiên cha ta nói đúng
Thích Thích: Cái gì?
Điểu công: Hai người cùng nhau ăn cơm sẽ càng thích
Thích Thích: Cha ngươi như thế nào lại nói ra cái này?
...... Khi còn nhỏ......
Điểu cha: Nhi tạp, ăn cái gì vậy? Cấp cha nếm thử
Điểu công: Không cho, đây là cháo trúc bột hồ mẫu thân làm cho con
Điểu cha: Tổ tiên nói, hai con chim ăn chung càng ngon hơn, phải cùng nhau ăn mới càng ăn giỏi
Điểu công: Đúng không? Vậy cho người ăn một ngụm
............
Thích Thích: →_→
---------------------------
Ngao ngao, hôm nay như cũ canh hai _(:з" ∠)_ ta phát hiện ra, ta buổi sáng cũng chỉ có thể viết 2000 từ, hộc máu
Bình luận truyện