Hạnh Phúc Của Tiểu Hài Tử Lưu Tiểu Nguyên
Chương 10
Cách giờ học còn một khoảng thời gian ngắn, âm nhạc phát ra từ chiếc loa trong phòng, các sinh viên lục tục đi tới. Đám người Chu Kiến, Lưu Tiểu Nguyên ngồi một chỗ nói chuyện vui vẻ, bỗng nhiên âm nhạc ngừng bặt. Tiếng nói nhu hòa ôn nhuận của Thiên Viễn vang lên, lập tức các nữ sinh trong phòng học thét chói tai. Chu Kiến không nói gì quay qua lật sách. Thiên Viễn gia nhập tổ radio đã được một thời gian ngắn, chính là vừa nghe giọng nói của y phát ra từ loa, tim Chu Kiến lại nhộn nhạo vài cái. Tư vị này thật khổ sở, Chu Kiến cũng bắt đầu thống hận tật xấu này của mình. Anh em chung phòng ký túc xá mà mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu không gặp, kệ thôi. Nhưng giọng nói kia như cố tình từng chữ từng chữ một tiến vào trong lòng hắn. Người này, trời sinh chính là làm việc này, nếu y bước vào thế giới giải trí thì người người vây quanh không thiếu.
“Giải bóng đá League sắp bắt đầu, hi vọng sinh viên các năm trong học viện tích cực chuẩn bị, lấy được thành tích tốt. Ngoài ra còn một thông báo nữa tới các bạn học ghi-ta, hoạt động xế chiều nay tạm thời hủy bỏ, mong các bạn thứ lỗi.”
Lưu Tiểu Nguyên lập tức kích động ôm bả vai Chu Kiến. “Lão đại! Ngày kiến công lập nghiệp của cậu tới rồi. Chỉ có một đội chính thức duy nhất của năm nhất thôi đấy, phải để bọn họ thấy uy phong của cậu.”
Lớp trưởng ban một A Tử lập tức chạy tới, đó là một nữ sinh khỏe mạnh, sảng khoái giống một cậu con trai, vỗ bả vai Chu Kiến. “Chu Kiến, cậu là hi vọng của khoa Lâm sàng chúng ta. Cả hai ban chúng ta sẽ ủng hộ cậu. Ban các cậu có mấy người tướng được lắm, người bên lớp chúng tôi thì cậu cứ tùy chọn, toàn bộ đều nghe lời cậu.”
Chu Kiến cười xòa. “Không thành vấn đề! Thời gian còn một tháng, xế chiều hôm nay sẽ lập đội luyện tập. Phải đá tới mức thiên hạ vô địch.”
Lưu Tiểu Nguyên giơ cao tay. “Tôi! Tôi! Tôi là người đầu tiên báo danh.”
Chu Kiến lôi móng vuốt của cậu xuống dưới. “Cậu báo danh đội cổ động viên đi, đội đó hợp với cậu hơn đấy.”
Lưu Tiểu Nguyên trừng mắt. “Cậu khinh thường tôi.”
Chu Kiến thực thành khẩn nhìn cậu. “Tiểu Nguyên, tôi không có khinh thường cậu. Tôi hỏi cậu, hôm trước đá bóng người nào là đội nhà cậu biết không?”
Người xung quanh đều cười bò ra bàn, Lưu Tiểu Nguyên tức giận dựng thẳng hai ngón tay lên với Chu Kiến. Đáng giận! Cuối tuần trước sinh viên hai ban chơi đá bóng, hơn nửa trận Lưu Tiểu Nguyên đều chạy lung tung cướp bóng rất vất vả rồi đá vào lưới nhà, còn đứng tạo dáng trước cầu môn, một đội viên tức giận suýt nữa lao vào đánh cậu.
“Lưu Tiểu Nguyên, tôi chính là đội trưởng đội cổ động, nếu cậu muốn báo danh thì nhanh chân lên bằng không đội cổ động cũng không có phần của cậu đâu.” A Tử khoanh tay cười tủm tỉm nhìn cậu.
“Haiz, tôi đây phải nhanh lên mới được, ở trong đội cổ động gần gũi các cậu thì thà ngồi trên khán đài còn thích hơn.”
Cái miệng của Lưu Tiểu Nguyên cũng không buông tha ai, nói oang oang làm A Tử đỏ mặt, rống cậu một hơi: “Lưu Tiểu Nguyên tôi cho cậu biết, đội viên đội cổ động sẽ ăn tươi cậu.”
Các nam sinh gào một tiếng, cười ha ha.
Trong tiếng cười Thiên Viễn vội vã chạy vào, thấy bên cạnh Chu Kiến có chỗ trống liền ngồi xuống, thấp giọng hỏi: “Mọi người cười cái gì vậy?”
Chu Kiến lắc đầu. “Không có gì, nói giỡn nhau thôi. Đúng rồi, tại sao lớp học ghi-ta của cậu lại hủy bỏ? Phòng học ghi-ta của thầy giáo Thiên Viễn thu hút hết các bạn gái xinh đẹp, cậu biết có bao nhiêu hội muốn tìm cậu đánh nhau không?” Chu Kiến nói đùa khiến Thiên Viễn đỏ mặt, tà mắt liếc hắn một cái. “Là do đội bóng sao?”
Chu Kiến nở nụ cười, Thiên Viễn nhỏ giọng nói: “Xế chiều nay tôi có việc, là việc về trận bóng.”
Chu Kiến nghiêng đầu thấp giọng nói: “Nói về trận bóng, chiều nay tôi có tổ chức lập đội, cậu có tham gia không?”
Thiên Viễn cười cười, giọng nói nhu hòa dễ nghe. “Tôi sẽ không vào đội đâu nhưng mà tôi cũng tham gia. Hơn nữa vị trí rất quan trọng.”
“A? Vậy cậu làm cái gì?” Chu Kiến tỏ vẻ kinh ngạc.
Thiên Viễn có chút thần bí mỉm cười, tà nghễ nhìn hắn. “Cậu đoán xem.”
Chu Kiến lập tức cúi đầu, tay cầm bút vẽ loạn trên giấy. Thật đáng chết, gần đây trái tim hình như có vấn đề.
“Không phải cậu làm trọng tài chứ?” Chu Kiến cúi đầu cười nói.
Thiên Viễn khoa trương ngẩng đầu lên. “Chính xác!”
“Thật hả?” Chu Kiến giương mắt nhìn y.
“Gì chứ? Cậu không tín nhiệm tôi vậy sao? Tôi phải nắm chắc khả năng mới tự đề cử mình đó, thầy trưởng bộ môn Thể dục cũng thừa nhận trình độ trọng tài của tôi là chuyên nghiệp mà. Người ta có giáo viên thực tập, vì sao lại không thể có trọng tài thực tập chứ?”
“A… Đúng.” Biểu tình ủy khuất của Thiên Viễn thật sự nhìn không nổi, Chu Kiến sáng suốt lựa chọn đọc sách, cũng may giáo viên đã tới lớp rồi.
Cô giáo vừa tiến vào lập tức khiến cả lớp xôn xao. Tiết Dược lý học này chính là do Mạc Ngôn dạy. Cô Trương trưởng khoa lắc lắc lưng áo to đùng bước lên bục giảng. “Các em, hôm nay thầy Mạc Ngôn bị bệnh, tôi tới dạy thay. Hôm nay chúng ta học…”
Đầu Lưu Tiểu Nguyên ‘bùm’ một tiếng. Bị bệnh? Bệnh gì? Không phải là…? Không thể nào! Đó là thuốc ói nhưng mình chỉ bỏ một ít. Đó là chuyện sáng hôm qua, sao hôm nay lại bị bệnh chứ?
Lòng dạ bất an, Lưu Tiểu Nguyên ngồi không yên chỗ, đứng lên. “Cô giáo, anh ta… thầy Mạc cuối cùng sao rồi?”
Cô Trương đang viết trên bảng nghe thấy câu hỏi chột dạ của Lưu Tiểu Nguyên liền xoay người lại. “À, đêm qua thầy Mạc không thoải mái, sáng hôm nay liền nhập viện. Hình như là…”
‘Rầm!’ Bàn đổ, cô Trương nhìn Lưu Tiểu Nguyên lao ra ngoài như một trận gió, trợn mắt há hốc miệng.
Lưu Tiểu Nguyên chạy như điên tới cổng trường đột nhiên dừng bước. Anh nằm ở bệnh viện nào? Cậu oán hận dậm chân, sao lại quên không hỏi việc này chứ, chỉ cần hỏi một tiếng là xong rồi. Lưu Tiểu Nguyên định xoay người nhưng chợt nhớ tới học viện cũng có bệnh viện riêng, anh khẳng định là ở đó.
Lưu Tiểu Nguyên đầu đầy mồ hôi chạy vào đại sảnh bệnh viên, thẳng tới chỗ quầy tiếp tân. “Xin hỏi, buổi sáng có ai nhập viện tên Mạc Ngôn không?”
Y tá hoảng sợ khi đột nhiên có một thân ảnh màu lam bổ nhào trước mặt, ngẩng đầu thì thấy một đứa nhỏ tầm mười tám mười chín tuổi đang thở gấp liền không tức giận nổi. Ánh mắt cậu sáng ngời, đứa bé này thật xinh đẹp, mặt mũi cứ như tranh vẽ vậy. Cô mau chóng chỉ tay. “Thầy Mạc à, đang ở trong phòng theo dõi lầu một.”
Lưu Tiểu Nguyên chưa nói tiếng cảm ơn nào đã lao đi như gió, mạnh mẽ đẩy cửa vào.
Mạc Ngôn đang nhắm mắt dưỡng thần giật bắn người, mở to mắt, ở cửa là Lưu Tiểu Nguyên mồ hôi đầm đìa, đứng đó thở hổn hển ngơ ngác nhìn mình, sắp phát khóc rồi. Mạc Ngôn kinh ngạc ngồi dậy.
Lưu Tiểu Nguyên từng bước tiến vào, đứng trước mặt Mạc Ngôn, cắn cắn môi nhìn ống truyền dịch trên tay anh, nửa ngày mới nghẹn giọng nói: “Là em làm đó. Em bỏ thuốc ói trong chén trà của thầy. Em… Em… không muốn như thế…” Lưu Tiểu Nguyên khóc, ánh mắt đỏ bừng, tiếng khóc nghẹn lại trong cổ họng, ngay cả hít thở cũng không thông.
Mạc Ngôn thấy ngực thật khó chịu, vươn tay kéo cậu. “Đừng khóc…”
“Chuột trắng là em đặt trong túi thầy, em muốn chỉnh thầy.” Lưu Tiểu Nguyên bỗng lấy từ trong túi ra một đống đồ vật này nọ, đặt hết vào tay Mạc Ngôn. “Còn có cái này, là tính hôm nay đi học đặt dưới chân thầy cho thầy trượt ngã, bóng nhựa cao su là muốn đặt trên ghế ngồi của thầy. Em không chỉnh thầy nữa… Thầy đừng có việc gì…”
Mạc Ngôn nhìn đống đồ linh tinh trong tay cười khổ không thôi, chuyện tới nước này mà thừa nhận đêm qua mình vì ăn tôm nên bị tiêu chảy dẫn tới mất nước thì rất không sáng suốt. Nhìn Lưu Tiểu Nguyên khóc nước mắt nước mũi chảy lòng thòng, Mạc Ngôn không nói gì kéo tay cậu ngồi xuống cạnh giường, đưa khăn tay của mình qua. Lưu Tiểu Nguyên khóc thút tha thút thít nhận khăn lau lung tung trên mặt vài cái. Mạc Ngôn nở nụ cười, lấy khăn lau khô cho cậu.
Khóc cũng đã khóc, sợ hãi cũng đã qua, Lưu Tiểu Nguyên bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên, ngồi cạnh giường động cũng không phải mà bất động càng khó coi, tay chân không biết đặt ở đâu. Mạc Ngôn nhất thời cũng thấy xấu hổ, càng sốt ruột thì càng không tìm ra một câu thích hợp để nói. Hai người cứ trầm mặc như vậy.
Lưu Tiểu Nguyên liếc mắt nhìn thấy bình truyền dịch trên tay Mạc Ngôn trống không, mau chóng nói: “Dịch truyền xong rồi, em đi gọi y tá.” Cậu cúi đầu bước ra khỏi phòng, đứng trên hành lang thở dài một hơi. Kỳ thật không phải cậu sợ anh, nếu anh tức giận thì cậu còn có thể thoải mái một chút nhưng cái chính là anh không tức giận; dưới ánh mắt chăm chú đó, trên người cậu như cõng một bao cát lớn, làm sao cũng không được tự nhiên.
Lưu Tiểu Nguyên gọi y tá, vừa định quay người thì bỗng nhiên phía trước quầy tiếp tân xuất hiện một đám người. “Xin hỏi thầy Mạc Ngôn nằm phòng nào ạ?”
Lưu Tiểu Nguyên sợ đổ mồ hôi lạnh, đó chính là nghiên cứu sinh mà anh kèm cặp. Lo liệu sao bây giờ? Bọn họ đứng chắn phía trước muốn ra cũng không được. Đi hướng nào đây? Lưu Tiểu Nguyên nhanh chân chạy về phía sau. Vọt vào phòng Mạc Ngôn như một cơn gió, cậu lảo đảo cả người, hoang mang rối loạn nhìn quanh bốn phía sau đó đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài.
Mạc Ngôn trợn mắt há hốc miệng nhìn cậu, mãi tới khi một sinh viên mang theo trái cây và hoa tươi cười hì hì bước vào thì anh mới hiểu được, khóe miệng không giấu được nụ cười.
Lưu Tiểu Nguyên ngồi xổm dưới cửa sổ, nghe bên trong vang lên tiếng nói nói cười cười, dùng sức hít mũi. Mình đây là gì chứ? Mình làm chuyện gì đuối lý sao? A, quên đi, bộ dáng hiện tại của mình so với con thỏ nhà cũng không khác là bao, thấy họ biết nói cái gì chứ. Quay về thôi! Tránh khỏi cửa sổ, Lưu Tiểu Nguyên đứng dậy đút hai tay vào túi quần, cúi đầu lảo đảo bước lên bãi cỏ đi ra ngoài, vừa đi vừa nhàm chán dùng chân đá ngọn cỏ dưới chân, tâm tư giống Tôn Ngộ Không ăn bánh quai chèo, làm gì còn lòng dạ nào để ý xung quanh.
Đi tới bên cạnh bãi cỏ, Lưu Tiểu Nguyên đang định nhấc chân bước ra liền thấy trên nền đá cuội trước mắt xuất hiện một đôi giày đi mưa, ngẩng đầu thấy một ông chú đẹp trai để râu đang thị uy nhìn mình. Cậu nhìn theo tầm mắt của ông chú kia thì thấy cách mình nửa mét có một biển gỗ nhỏ trên bãi cỏ – Giẫm chân lên cỏ, phạt năm mươi đồng.
“Giải bóng đá League sắp bắt đầu, hi vọng sinh viên các năm trong học viện tích cực chuẩn bị, lấy được thành tích tốt. Ngoài ra còn một thông báo nữa tới các bạn học ghi-ta, hoạt động xế chiều nay tạm thời hủy bỏ, mong các bạn thứ lỗi.”
Lưu Tiểu Nguyên lập tức kích động ôm bả vai Chu Kiến. “Lão đại! Ngày kiến công lập nghiệp của cậu tới rồi. Chỉ có một đội chính thức duy nhất của năm nhất thôi đấy, phải để bọn họ thấy uy phong của cậu.”
Lớp trưởng ban một A Tử lập tức chạy tới, đó là một nữ sinh khỏe mạnh, sảng khoái giống một cậu con trai, vỗ bả vai Chu Kiến. “Chu Kiến, cậu là hi vọng của khoa Lâm sàng chúng ta. Cả hai ban chúng ta sẽ ủng hộ cậu. Ban các cậu có mấy người tướng được lắm, người bên lớp chúng tôi thì cậu cứ tùy chọn, toàn bộ đều nghe lời cậu.”
Chu Kiến cười xòa. “Không thành vấn đề! Thời gian còn một tháng, xế chiều hôm nay sẽ lập đội luyện tập. Phải đá tới mức thiên hạ vô địch.”
Lưu Tiểu Nguyên giơ cao tay. “Tôi! Tôi! Tôi là người đầu tiên báo danh.”
Chu Kiến lôi móng vuốt của cậu xuống dưới. “Cậu báo danh đội cổ động viên đi, đội đó hợp với cậu hơn đấy.”
Lưu Tiểu Nguyên trừng mắt. “Cậu khinh thường tôi.”
Chu Kiến thực thành khẩn nhìn cậu. “Tiểu Nguyên, tôi không có khinh thường cậu. Tôi hỏi cậu, hôm trước đá bóng người nào là đội nhà cậu biết không?”
Người xung quanh đều cười bò ra bàn, Lưu Tiểu Nguyên tức giận dựng thẳng hai ngón tay lên với Chu Kiến. Đáng giận! Cuối tuần trước sinh viên hai ban chơi đá bóng, hơn nửa trận Lưu Tiểu Nguyên đều chạy lung tung cướp bóng rất vất vả rồi đá vào lưới nhà, còn đứng tạo dáng trước cầu môn, một đội viên tức giận suýt nữa lao vào đánh cậu.
“Lưu Tiểu Nguyên, tôi chính là đội trưởng đội cổ động, nếu cậu muốn báo danh thì nhanh chân lên bằng không đội cổ động cũng không có phần của cậu đâu.” A Tử khoanh tay cười tủm tỉm nhìn cậu.
“Haiz, tôi đây phải nhanh lên mới được, ở trong đội cổ động gần gũi các cậu thì thà ngồi trên khán đài còn thích hơn.”
Cái miệng của Lưu Tiểu Nguyên cũng không buông tha ai, nói oang oang làm A Tử đỏ mặt, rống cậu một hơi: “Lưu Tiểu Nguyên tôi cho cậu biết, đội viên đội cổ động sẽ ăn tươi cậu.”
Các nam sinh gào một tiếng, cười ha ha.
Trong tiếng cười Thiên Viễn vội vã chạy vào, thấy bên cạnh Chu Kiến có chỗ trống liền ngồi xuống, thấp giọng hỏi: “Mọi người cười cái gì vậy?”
Chu Kiến lắc đầu. “Không có gì, nói giỡn nhau thôi. Đúng rồi, tại sao lớp học ghi-ta của cậu lại hủy bỏ? Phòng học ghi-ta của thầy giáo Thiên Viễn thu hút hết các bạn gái xinh đẹp, cậu biết có bao nhiêu hội muốn tìm cậu đánh nhau không?” Chu Kiến nói đùa khiến Thiên Viễn đỏ mặt, tà mắt liếc hắn một cái. “Là do đội bóng sao?”
Chu Kiến nở nụ cười, Thiên Viễn nhỏ giọng nói: “Xế chiều nay tôi có việc, là việc về trận bóng.”
Chu Kiến nghiêng đầu thấp giọng nói: “Nói về trận bóng, chiều nay tôi có tổ chức lập đội, cậu có tham gia không?”
Thiên Viễn cười cười, giọng nói nhu hòa dễ nghe. “Tôi sẽ không vào đội đâu nhưng mà tôi cũng tham gia. Hơn nữa vị trí rất quan trọng.”
“A? Vậy cậu làm cái gì?” Chu Kiến tỏ vẻ kinh ngạc.
Thiên Viễn có chút thần bí mỉm cười, tà nghễ nhìn hắn. “Cậu đoán xem.”
Chu Kiến lập tức cúi đầu, tay cầm bút vẽ loạn trên giấy. Thật đáng chết, gần đây trái tim hình như có vấn đề.
“Không phải cậu làm trọng tài chứ?” Chu Kiến cúi đầu cười nói.
Thiên Viễn khoa trương ngẩng đầu lên. “Chính xác!”
“Thật hả?” Chu Kiến giương mắt nhìn y.
“Gì chứ? Cậu không tín nhiệm tôi vậy sao? Tôi phải nắm chắc khả năng mới tự đề cử mình đó, thầy trưởng bộ môn Thể dục cũng thừa nhận trình độ trọng tài của tôi là chuyên nghiệp mà. Người ta có giáo viên thực tập, vì sao lại không thể có trọng tài thực tập chứ?”
“A… Đúng.” Biểu tình ủy khuất của Thiên Viễn thật sự nhìn không nổi, Chu Kiến sáng suốt lựa chọn đọc sách, cũng may giáo viên đã tới lớp rồi.
Cô giáo vừa tiến vào lập tức khiến cả lớp xôn xao. Tiết Dược lý học này chính là do Mạc Ngôn dạy. Cô Trương trưởng khoa lắc lắc lưng áo to đùng bước lên bục giảng. “Các em, hôm nay thầy Mạc Ngôn bị bệnh, tôi tới dạy thay. Hôm nay chúng ta học…”
Đầu Lưu Tiểu Nguyên ‘bùm’ một tiếng. Bị bệnh? Bệnh gì? Không phải là…? Không thể nào! Đó là thuốc ói nhưng mình chỉ bỏ một ít. Đó là chuyện sáng hôm qua, sao hôm nay lại bị bệnh chứ?
Lòng dạ bất an, Lưu Tiểu Nguyên ngồi không yên chỗ, đứng lên. “Cô giáo, anh ta… thầy Mạc cuối cùng sao rồi?”
Cô Trương đang viết trên bảng nghe thấy câu hỏi chột dạ của Lưu Tiểu Nguyên liền xoay người lại. “À, đêm qua thầy Mạc không thoải mái, sáng hôm nay liền nhập viện. Hình như là…”
‘Rầm!’ Bàn đổ, cô Trương nhìn Lưu Tiểu Nguyên lao ra ngoài như một trận gió, trợn mắt há hốc miệng.
Lưu Tiểu Nguyên chạy như điên tới cổng trường đột nhiên dừng bước. Anh nằm ở bệnh viện nào? Cậu oán hận dậm chân, sao lại quên không hỏi việc này chứ, chỉ cần hỏi một tiếng là xong rồi. Lưu Tiểu Nguyên định xoay người nhưng chợt nhớ tới học viện cũng có bệnh viện riêng, anh khẳng định là ở đó.
Lưu Tiểu Nguyên đầu đầy mồ hôi chạy vào đại sảnh bệnh viên, thẳng tới chỗ quầy tiếp tân. “Xin hỏi, buổi sáng có ai nhập viện tên Mạc Ngôn không?”
Y tá hoảng sợ khi đột nhiên có một thân ảnh màu lam bổ nhào trước mặt, ngẩng đầu thì thấy một đứa nhỏ tầm mười tám mười chín tuổi đang thở gấp liền không tức giận nổi. Ánh mắt cậu sáng ngời, đứa bé này thật xinh đẹp, mặt mũi cứ như tranh vẽ vậy. Cô mau chóng chỉ tay. “Thầy Mạc à, đang ở trong phòng theo dõi lầu một.”
Lưu Tiểu Nguyên chưa nói tiếng cảm ơn nào đã lao đi như gió, mạnh mẽ đẩy cửa vào.
Mạc Ngôn đang nhắm mắt dưỡng thần giật bắn người, mở to mắt, ở cửa là Lưu Tiểu Nguyên mồ hôi đầm đìa, đứng đó thở hổn hển ngơ ngác nhìn mình, sắp phát khóc rồi. Mạc Ngôn kinh ngạc ngồi dậy.
Lưu Tiểu Nguyên từng bước tiến vào, đứng trước mặt Mạc Ngôn, cắn cắn môi nhìn ống truyền dịch trên tay anh, nửa ngày mới nghẹn giọng nói: “Là em làm đó. Em bỏ thuốc ói trong chén trà của thầy. Em… Em… không muốn như thế…” Lưu Tiểu Nguyên khóc, ánh mắt đỏ bừng, tiếng khóc nghẹn lại trong cổ họng, ngay cả hít thở cũng không thông.
Mạc Ngôn thấy ngực thật khó chịu, vươn tay kéo cậu. “Đừng khóc…”
“Chuột trắng là em đặt trong túi thầy, em muốn chỉnh thầy.” Lưu Tiểu Nguyên bỗng lấy từ trong túi ra một đống đồ vật này nọ, đặt hết vào tay Mạc Ngôn. “Còn có cái này, là tính hôm nay đi học đặt dưới chân thầy cho thầy trượt ngã, bóng nhựa cao su là muốn đặt trên ghế ngồi của thầy. Em không chỉnh thầy nữa… Thầy đừng có việc gì…”
Mạc Ngôn nhìn đống đồ linh tinh trong tay cười khổ không thôi, chuyện tới nước này mà thừa nhận đêm qua mình vì ăn tôm nên bị tiêu chảy dẫn tới mất nước thì rất không sáng suốt. Nhìn Lưu Tiểu Nguyên khóc nước mắt nước mũi chảy lòng thòng, Mạc Ngôn không nói gì kéo tay cậu ngồi xuống cạnh giường, đưa khăn tay của mình qua. Lưu Tiểu Nguyên khóc thút tha thút thít nhận khăn lau lung tung trên mặt vài cái. Mạc Ngôn nở nụ cười, lấy khăn lau khô cho cậu.
Khóc cũng đã khóc, sợ hãi cũng đã qua, Lưu Tiểu Nguyên bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên, ngồi cạnh giường động cũng không phải mà bất động càng khó coi, tay chân không biết đặt ở đâu. Mạc Ngôn nhất thời cũng thấy xấu hổ, càng sốt ruột thì càng không tìm ra một câu thích hợp để nói. Hai người cứ trầm mặc như vậy.
Lưu Tiểu Nguyên liếc mắt nhìn thấy bình truyền dịch trên tay Mạc Ngôn trống không, mau chóng nói: “Dịch truyền xong rồi, em đi gọi y tá.” Cậu cúi đầu bước ra khỏi phòng, đứng trên hành lang thở dài một hơi. Kỳ thật không phải cậu sợ anh, nếu anh tức giận thì cậu còn có thể thoải mái một chút nhưng cái chính là anh không tức giận; dưới ánh mắt chăm chú đó, trên người cậu như cõng một bao cát lớn, làm sao cũng không được tự nhiên.
Lưu Tiểu Nguyên gọi y tá, vừa định quay người thì bỗng nhiên phía trước quầy tiếp tân xuất hiện một đám người. “Xin hỏi thầy Mạc Ngôn nằm phòng nào ạ?”
Lưu Tiểu Nguyên sợ đổ mồ hôi lạnh, đó chính là nghiên cứu sinh mà anh kèm cặp. Lo liệu sao bây giờ? Bọn họ đứng chắn phía trước muốn ra cũng không được. Đi hướng nào đây? Lưu Tiểu Nguyên nhanh chân chạy về phía sau. Vọt vào phòng Mạc Ngôn như một cơn gió, cậu lảo đảo cả người, hoang mang rối loạn nhìn quanh bốn phía sau đó đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài.
Mạc Ngôn trợn mắt há hốc miệng nhìn cậu, mãi tới khi một sinh viên mang theo trái cây và hoa tươi cười hì hì bước vào thì anh mới hiểu được, khóe miệng không giấu được nụ cười.
Lưu Tiểu Nguyên ngồi xổm dưới cửa sổ, nghe bên trong vang lên tiếng nói nói cười cười, dùng sức hít mũi. Mình đây là gì chứ? Mình làm chuyện gì đuối lý sao? A, quên đi, bộ dáng hiện tại của mình so với con thỏ nhà cũng không khác là bao, thấy họ biết nói cái gì chứ. Quay về thôi! Tránh khỏi cửa sổ, Lưu Tiểu Nguyên đứng dậy đút hai tay vào túi quần, cúi đầu lảo đảo bước lên bãi cỏ đi ra ngoài, vừa đi vừa nhàm chán dùng chân đá ngọn cỏ dưới chân, tâm tư giống Tôn Ngộ Không ăn bánh quai chèo, làm gì còn lòng dạ nào để ý xung quanh.
Đi tới bên cạnh bãi cỏ, Lưu Tiểu Nguyên đang định nhấc chân bước ra liền thấy trên nền đá cuội trước mắt xuất hiện một đôi giày đi mưa, ngẩng đầu thấy một ông chú đẹp trai để râu đang thị uy nhìn mình. Cậu nhìn theo tầm mắt của ông chú kia thì thấy cách mình nửa mét có một biển gỗ nhỏ trên bãi cỏ – Giẫm chân lên cỏ, phạt năm mươi đồng.
Bình luận truyện