Hành Trình Cướp Đậu Hủ Của Tiểu La Lỵ
Chương 4: Xuyên về cổ đại
Những ngọn liễu thon dài, kết thảnh bông nõn nà lất phất bay trong gió, chỉ thấy sau màn liễu xanh ngắt thấp thoáng mái lầu đỏ rực, cong cong lại tinh xảo đặt cạnh một hồ nước trong veo.
Phản chiếu dưới mặt hồ là hình ảnh của một tiểu cô nương đang ngồi đung đưa chân trên lan can gần mặt nước. Nàng này ước chừng khoảng 4,5 tuổi, hai búi tóc trên đầu được cột bằng một dải lụa màu lục, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu song chẳng giấu được đường nét xinh đẹp.
Đặc biệt là đôi mắt to tròn luôn lấp lánh, đó là một đôi mắt biết cười. Tiểu cô nương hơi nghiêng đầu, chăm chú nhìn lên bâu trời xanh ngắt không một gợn mây.
" Thanh Thanh, con lại trốn tập võ!?" Giọng nói mười phần hung hãn cho thấy chủ nhân của giọng nói đang mười phần tức giận. Tiểu cô nương đau khổ quay đầu liền thấy một đại hán khỏe mạnh, cơ bắp cuồn cuộn song mặt lại đỏ bừng vì giận dữ.
" Thúc thúc, hôm nay Thanh nhi rất mệt... Thúc cho Thanh nhi nghỉ hôm nay đi" Mặt tiểu cô nương hai phần đau khổ, tám phần làm nũng ngọt ngào nói.
" Được rồi, đệ đệ, dù sao Thanh nhi cũng còn nhỏ mà." Thiếu phụ xinh đẹp từ đằng xa bước lại dịu dàng nói.
Thiếu phụ xinh đẹp này tên Cố Thanh Lam, là nhi nữ của trang chủ Mạn Tiêu sơn trang, mà tiểu cô nương kia chính là con gái của nàng, Cố Thanh Thanh. Cố Thanh Thanh là đứa trẻ bị sinh non vì khi Cố Thanh Lam bị hưu, cũng là lúc mang thai Cố Thanh Thanh.
Vì vậy nàng trong lòng oán hận phu quân của mình vô cùng, nữ nhi của mình vừa ngoan ngoãn lại hoạt bát, thông minh, biết quan tâm mọi người khiến nàng càng thêm đau xót.
Cố Thanh Lam vốn là nữ hiệp ở giang hồ, một lần phụ thân nàng may mắn cứu giá nên Cố Thanh Lam được hoàng thượng ban hôn làm phu nhân của một quan nhất phẩm còn trẻ tuổi trong triều. Nhưng phu quân của nàng ghét bỏ người hèn kém, cho rằng nàng không xứng đáng với hắn.
Làm phu thê được vài năm, hắn vu oan cho nàng thông dâm với người khác. Chẳng nể tình nghĩa phu thê lâu năm hay đứa bé trong bụng mà nghe nàng giải thích, hắn ném cho nàng một tờ hưu thư rồi đuổi thẳng.
Phẫn chí, nàng liền quay về nhà mẹ đẻ.
Nàng cùng nữ nhi ở trong sơn trang ngày ngày luyện chữ, đánh đàn, ngâm thơ,... Thậm chí là học võ, ngày qua ngày vô cùng vui vẻ.
Chỉ là nàng không biết, tiểu cô nương này ngay từ lúc sinh ra đã không phải con gái nàng. Cố Thanh Thanh bây giờ chỉ là do linh hồn của Ngưng Sương – một linh hồn từ thế kỉ XXI nhập vào, Cố Thanh Thanh sớm đã chết trong bụng của Cố Thanh Lam khi bị sảy thai rồi.
Nhưng ở Mạn Tiêu sơn trang đã cho Ngưng Sương biết thế nào là tình thân, là hạnh phúc bởi vậy Ngưng Sương đã sớm nhận Cố Thanh Lam làm mẫu thân, nàng cũng sẽ dùng cả tâm can để đáp lại. Từ giờ nàng là Cố Thanh Thanh, nữ nhi của Cố Thanh Lam ở Mạn Tiêu trang, còn Ngưng Sương ở thế kỉ XXI đã chết vì tại nạn giao thông, ở đây chẳng còn ai mang tên Ngưng Sương nữa.
" Mẫu thân!!" Nàng thuần thục nhảy xuống rồi lao vào lòng mẫu thân. Cố Thanh Thanh đã từng sống qua một kiếp người nên cũng chín chắn hơn những đứa trẻ bình thường song khi nàng còn ở hiện đại chưa từng được sống trong một gia đình thực sự nên thi thoảng nàng vẫn luôn làm nũng với mọi người.
Cố Thanh Lam mỉm cưởi, khẽ lấy tay phủi đi chiếc lá trên đầu nàng.
"Hừ!" Cố thúc thúc mặt tuy lạnh lùng nhưng lại là người ngoài lạnh trong nóng. Tuy trông hắn giống miễn cưỡng mới chịu tha song nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy hai tai của hắn đỏ rực.
Nhìn thúc thúc của mình ra vẻ ngạo kiều, Thanh Thanh bật cười. Thật cám ơn trời đã cho nàng cơ hội được ở bên những người thật sự yêu thương nàng.
Cố mẫu kéo tay ta vào khuê phòng của ta, tiếng nói dịu dàng như làn gió mát thổi qua trái tim từng có những vết thương chồng chất trong ta song nội dung câu nói làm ta mười phần khổ sở.
" Đi thôi, vào phòng luyện chữ."
Nhất thời mặt ta trở nên vặn vẹo chẳng biết là nên cười hay khóc.
" Mẫu thân, Thanh nhi thực sự rất mệt mà!!"
Mặc dù nữ tử trong giang hồ song mẫu thân nàng vô cùng giỏi cầm kì thi họa, chẳng hề thua kém bất kì tiểu thư con nhà quan gia nào, thậm chí còn có phần hơn. Dung mạo nàng thì càng khỏi bàn, nói “nhất tiếu khuynh thành, nhất tái khuynh quốc” cũng chẳng ngoa. Cố Thanh Thanh thật không hiểu tên họ Tố (ý chỉ phụ thân Cố Thanh Thanh) không vừa lòng mẫu thân nàng chỗ nào??
Khẩu vị của tên họ Tố này thực khác thường!!
Người xưa có câu “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, Cố Thanh Thanh nàng cố gắng phát huy truyền thống triệt để, nàng lười biếng nằm trên chiếc ghế quý phi, trên bàn ta đĩa hướng dương và bánh quế, mắt tia thẳng vào người mẫu thân. Nói gì thì nói, bằng kinh nghiệm đọc tiểu thuyết cổ đại bao năm và gần 5 năm làm ổ ở cổ đại, nàng rút ra kết luận: Ở cổ đại, mỹ nhân nhiều hơn cả cải trắng ngoài chợ.
“ Thanh nhi đến lượt con!” Cố mẫu hoàn thành xong bài nhạc, bắt đầu lôi kéo nàng vào đánh đàn tranh.
Lúc Cố Thanh Thanh bắt đầu tập đánh đàn, nàng gặp rất nhiều khó khăn. Kiếp trước nàng chỉ học chơi piano và violon, bây giờ bảo nàng đánh đàn thì chỉ có thể đàn ra những âm thanh méo mó như tiếng lợn thét khi bị chọc tiết mà thôi.
Song có vẻ Cố mẫu rất kiên trì với việc cầm, kì, thi, họa, có lẽ là do bị phu quân nàng khinh thường khiến nàng trở nên chấp nhất đến kì lạ với việc này.
Mỗi ngày Cố Thanh Thanh tập đánh đàn khiến cả Mạn Tiêu Sơn trang chìm trong cảnh gà bay chó sủa, mọi người thiếu ngủ trầm trọng. Bọn người hầu tránh xa khu vực nàng đánh đàn như có bệnh dịch, thấy Thanh Thanh ôm đàn liền đi được vòng làm nàng thực sự dở khóc dở cười.
Có lẽ trời cao thương người nên sau khi Cố Thanh Thanh ngày đêm tu luyện, gia đinh và Cố gia ngày đêm chịu khổ, nàng cũng tu thành chính quả.
Có lẽ khi mới bắt đầu Cố Thanh Thanh vốn học theo các nốt ở hiện đại nên chẳng thể sử dụng thang âm ngũ cung thuần thục được nhưng khi nàng tập chung luyện nhiều khiến nàng cảm thấy âm nhạc ở hiện đại và cổ đại có phần giống nhau. Nhờ đó, nàng nhanh chóng nắm được kỹ thuật và cách đánh đàn. Hiện giờ, nàng nhắm mắt cũng có thể đánh được những bài nhạc yêu cầu kỹ thuật cao, thậm chí cùng một bài nhạc nhưng thanh âm phát ra từ đàn nàng còn hay hơn so với mẫu thân.
Nàng ngồi xuống đệm, tay khẽ gảy từng tiếng, tiếng đàn vang lên khắp sơn trang.
Phản chiếu dưới mặt hồ là hình ảnh của một tiểu cô nương đang ngồi đung đưa chân trên lan can gần mặt nước. Nàng này ước chừng khoảng 4,5 tuổi, hai búi tóc trên đầu được cột bằng một dải lụa màu lục, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu song chẳng giấu được đường nét xinh đẹp.
Đặc biệt là đôi mắt to tròn luôn lấp lánh, đó là một đôi mắt biết cười. Tiểu cô nương hơi nghiêng đầu, chăm chú nhìn lên bâu trời xanh ngắt không một gợn mây.
" Thanh Thanh, con lại trốn tập võ!?" Giọng nói mười phần hung hãn cho thấy chủ nhân của giọng nói đang mười phần tức giận. Tiểu cô nương đau khổ quay đầu liền thấy một đại hán khỏe mạnh, cơ bắp cuồn cuộn song mặt lại đỏ bừng vì giận dữ.
" Thúc thúc, hôm nay Thanh nhi rất mệt... Thúc cho Thanh nhi nghỉ hôm nay đi" Mặt tiểu cô nương hai phần đau khổ, tám phần làm nũng ngọt ngào nói.
" Được rồi, đệ đệ, dù sao Thanh nhi cũng còn nhỏ mà." Thiếu phụ xinh đẹp từ đằng xa bước lại dịu dàng nói.
Thiếu phụ xinh đẹp này tên Cố Thanh Lam, là nhi nữ của trang chủ Mạn Tiêu sơn trang, mà tiểu cô nương kia chính là con gái của nàng, Cố Thanh Thanh. Cố Thanh Thanh là đứa trẻ bị sinh non vì khi Cố Thanh Lam bị hưu, cũng là lúc mang thai Cố Thanh Thanh.
Vì vậy nàng trong lòng oán hận phu quân của mình vô cùng, nữ nhi của mình vừa ngoan ngoãn lại hoạt bát, thông minh, biết quan tâm mọi người khiến nàng càng thêm đau xót.
Cố Thanh Lam vốn là nữ hiệp ở giang hồ, một lần phụ thân nàng may mắn cứu giá nên Cố Thanh Lam được hoàng thượng ban hôn làm phu nhân của một quan nhất phẩm còn trẻ tuổi trong triều. Nhưng phu quân của nàng ghét bỏ người hèn kém, cho rằng nàng không xứng đáng với hắn.
Làm phu thê được vài năm, hắn vu oan cho nàng thông dâm với người khác. Chẳng nể tình nghĩa phu thê lâu năm hay đứa bé trong bụng mà nghe nàng giải thích, hắn ném cho nàng một tờ hưu thư rồi đuổi thẳng.
Phẫn chí, nàng liền quay về nhà mẹ đẻ.
Nàng cùng nữ nhi ở trong sơn trang ngày ngày luyện chữ, đánh đàn, ngâm thơ,... Thậm chí là học võ, ngày qua ngày vô cùng vui vẻ.
Chỉ là nàng không biết, tiểu cô nương này ngay từ lúc sinh ra đã không phải con gái nàng. Cố Thanh Thanh bây giờ chỉ là do linh hồn của Ngưng Sương – một linh hồn từ thế kỉ XXI nhập vào, Cố Thanh Thanh sớm đã chết trong bụng của Cố Thanh Lam khi bị sảy thai rồi.
Nhưng ở Mạn Tiêu sơn trang đã cho Ngưng Sương biết thế nào là tình thân, là hạnh phúc bởi vậy Ngưng Sương đã sớm nhận Cố Thanh Lam làm mẫu thân, nàng cũng sẽ dùng cả tâm can để đáp lại. Từ giờ nàng là Cố Thanh Thanh, nữ nhi của Cố Thanh Lam ở Mạn Tiêu trang, còn Ngưng Sương ở thế kỉ XXI đã chết vì tại nạn giao thông, ở đây chẳng còn ai mang tên Ngưng Sương nữa.
" Mẫu thân!!" Nàng thuần thục nhảy xuống rồi lao vào lòng mẫu thân. Cố Thanh Thanh đã từng sống qua một kiếp người nên cũng chín chắn hơn những đứa trẻ bình thường song khi nàng còn ở hiện đại chưa từng được sống trong một gia đình thực sự nên thi thoảng nàng vẫn luôn làm nũng với mọi người.
Cố Thanh Lam mỉm cưởi, khẽ lấy tay phủi đi chiếc lá trên đầu nàng.
"Hừ!" Cố thúc thúc mặt tuy lạnh lùng nhưng lại là người ngoài lạnh trong nóng. Tuy trông hắn giống miễn cưỡng mới chịu tha song nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy hai tai của hắn đỏ rực.
Nhìn thúc thúc của mình ra vẻ ngạo kiều, Thanh Thanh bật cười. Thật cám ơn trời đã cho nàng cơ hội được ở bên những người thật sự yêu thương nàng.
Cố mẫu kéo tay ta vào khuê phòng của ta, tiếng nói dịu dàng như làn gió mát thổi qua trái tim từng có những vết thương chồng chất trong ta song nội dung câu nói làm ta mười phần khổ sở.
" Đi thôi, vào phòng luyện chữ."
Nhất thời mặt ta trở nên vặn vẹo chẳng biết là nên cười hay khóc.
" Mẫu thân, Thanh nhi thực sự rất mệt mà!!"
--- ------ ------ ------ ------ ------ ----
Mặc dù nữ tử trong giang hồ song mẫu thân nàng vô cùng giỏi cầm kì thi họa, chẳng hề thua kém bất kì tiểu thư con nhà quan gia nào, thậm chí còn có phần hơn. Dung mạo nàng thì càng khỏi bàn, nói “nhất tiếu khuynh thành, nhất tái khuynh quốc” cũng chẳng ngoa. Cố Thanh Thanh thật không hiểu tên họ Tố (ý chỉ phụ thân Cố Thanh Thanh) không vừa lòng mẫu thân nàng chỗ nào??
Khẩu vị của tên họ Tố này thực khác thường!!
Người xưa có câu “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, Cố Thanh Thanh nàng cố gắng phát huy truyền thống triệt để, nàng lười biếng nằm trên chiếc ghế quý phi, trên bàn ta đĩa hướng dương và bánh quế, mắt tia thẳng vào người mẫu thân. Nói gì thì nói, bằng kinh nghiệm đọc tiểu thuyết cổ đại bao năm và gần 5 năm làm ổ ở cổ đại, nàng rút ra kết luận: Ở cổ đại, mỹ nhân nhiều hơn cả cải trắng ngoài chợ.
“ Thanh nhi đến lượt con!” Cố mẫu hoàn thành xong bài nhạc, bắt đầu lôi kéo nàng vào đánh đàn tranh.
Lúc Cố Thanh Thanh bắt đầu tập đánh đàn, nàng gặp rất nhiều khó khăn. Kiếp trước nàng chỉ học chơi piano và violon, bây giờ bảo nàng đánh đàn thì chỉ có thể đàn ra những âm thanh méo mó như tiếng lợn thét khi bị chọc tiết mà thôi.
Song có vẻ Cố mẫu rất kiên trì với việc cầm, kì, thi, họa, có lẽ là do bị phu quân nàng khinh thường khiến nàng trở nên chấp nhất đến kì lạ với việc này.
Mỗi ngày Cố Thanh Thanh tập đánh đàn khiến cả Mạn Tiêu Sơn trang chìm trong cảnh gà bay chó sủa, mọi người thiếu ngủ trầm trọng. Bọn người hầu tránh xa khu vực nàng đánh đàn như có bệnh dịch, thấy Thanh Thanh ôm đàn liền đi được vòng làm nàng thực sự dở khóc dở cười.
Có lẽ trời cao thương người nên sau khi Cố Thanh Thanh ngày đêm tu luyện, gia đinh và Cố gia ngày đêm chịu khổ, nàng cũng tu thành chính quả.
Có lẽ khi mới bắt đầu Cố Thanh Thanh vốn học theo các nốt ở hiện đại nên chẳng thể sử dụng thang âm ngũ cung thuần thục được nhưng khi nàng tập chung luyện nhiều khiến nàng cảm thấy âm nhạc ở hiện đại và cổ đại có phần giống nhau. Nhờ đó, nàng nhanh chóng nắm được kỹ thuật và cách đánh đàn. Hiện giờ, nàng nhắm mắt cũng có thể đánh được những bài nhạc yêu cầu kỹ thuật cao, thậm chí cùng một bài nhạc nhưng thanh âm phát ra từ đàn nàng còn hay hơn so với mẫu thân.
Nàng ngồi xuống đệm, tay khẽ gảy từng tiếng, tiếng đàn vang lên khắp sơn trang.
Bình luận truyện