Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt
Chương 20: Đối xử
Hách Liên Chi lảo đảo cây quạt, sắc mặt âm tình bất định nói: "Đúng vậy a! Nàng sống không tệ, thế nên Thái tử vội vàng chạy tới nơi này, cảm thấy thất vọng đi"
Vân Tử Xung liếc nhìn Hách Liên Chi một cái, thấp giọng nói: "Tiểu Nguyệt là của ta, từ khi nàng sáu tuổi ta đã biết, khuyên ngươi không nên uổng phí tâm cơ”
Hách Liên Chi khẽ mỉm cười nói: "Nếu nói yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, Tiểu Nguyệt xinh đẹp như thế, Thái tử chỉ sợ muốn giấu cũng rất khó khăn"
Vân Tử Xung nhẹ giọng hừ lạnh một tiếng, bước nhanh đi vào nhà thủy tạ, Tiểu Nguyệt đang cười đùa đuổi nhau cùng Minh Tuệ, vừa lúc ngẩng đầu, thấy một bóng dáng thon dài đứng bên cửa, đã từng gặp vô số lần trong mộng, cố sức muốn quên nhưng không tài nào quên được, Vân Tử Xung.
Hắn vẫn xuất sắc hơn người như trước, trong con ngươi ánh lên hồng rực mừng rỡ cùng nhớ nhung, Tiểu Nguyệt không khỏi có chút ngơ ngác nhìn hắn Hách Liên Chi nhẹ nhàng ho khan, Tiểu Nguyệt mới hồi thần, tròng mắt chớp động, tránh ánh mắt Vân Tử Xung, cùng Tư Nhã Minh Tuệ nói: "Ra mắt Thái tử điện hạ"
Thái độ dị thường xa lạ và lãng tránh, Hồ Tử cũng vội vàng chào, Vân Tử Xung trong ánh mắt lóe ra tia tức giận, thật sâu liếc mắt nhìn Tiểu Nguyệt nói: "Trước kia không biết ngươi lại lễ tiết như thế"
Tư Mã Minh Tuệ len lén nhìn hai người một cái, lặng lẽ kéo Hồ Tử ra ngoài, trước khi đi Hồ Tử còn bất đắc dĩ kéo theo Hách Liên Chi, ít đi Tư Mã Minh Tuệ thủy tạ có vẻ an tĩnh dị thường. Tiểu Nguyệt trầm mặc không nói, qua hồi lâu, Vân Tử Xung thở dài thật thấp nói:" Ngươi, nha đầu tuyệt tình này, để lại một bài thơ như vậy, ta suýt nữa phát điên. Chuyện của ca ca nàng ta cũng không biết, ta ở trong cung túc trực bên linh cữu Hoàng tổ mẫu, chuyện bên ngoài không biết gì cả. May không tạo thành tiếc nuối gì, ngược lại lập công lớn, đây cũng là trong hoạ có phúc"
Tiểu Nguyệt nhăn mặt cau mày, ngẩng đầu lên nói:Đđúng vậy! Những thứ này không liên quan đến Thái tử điện hạ, yên tâm dân nữ sẽ không trách Thái tử điện hạ, cũng không dám trách. Điện hạ xin cứ tự nhiên, dân nữ nhức đầu, xin thứ cho dân nữ không thể phụng bồi"
Thanh âm rõ ràng bén nhọn và lạnh nhạt, Vân Tử Xung tức giận, bất giác bộc phát, Vân Tử Xung đi đến trước người Tiểu Nguyệt, đưa tay nâng cằm nàng lên, để cho nàng nhìn thẳng vào mình, âm thầm cắn răng nói: "Ngươi rốt cuộc nháo với ta cái gì, chính ngươi tự chạy tới chiến trường, chuyện này ta cũng định giải thích cho ngươi, vốn đợi bệnh của Phụ hoàng tốt lên ta mới nói. Ta ngày đêm kiên trì chạy tới, ngươi đối với ta như thế sao? Trong lòng ngươi rốt cuộc nghĩ gì? Ngươi nói cho ta biết, từ ngày vào kinh, ngươi đã không được tự nhiên, đối với ta qua loa, chẳng lẽ bảy năm qua giữa chúng ta chỉ có thế thôi sao?"
Tiểu Nguyệt trong mắt chợt lóe, tránh thoát bàn tay của hắn, đi tới đứng trước cửa sổ, nhìn hoa sen duyên dáng yểu điệu trong ao nước thấp giọng nói: "Tình cảm của chúng ta chỉ như huynh muội thôi, trước kia còn nhỏ, hiện tại đã lớn, có chút quy củ cùng khoảng cách mới phải, tránh cho..."
Lời Tiểu Nguyệt chưa nói xong, liền bị tiếng cười của Vân Tử Xung cắt đứt, tiếng cười tịch mịch thê lương: "Huynh muội, tình cảm bảy năm của chúng ta, ngươi nói là huynh muội. Ta còn tưởng thế nào, hoá ra cô nương lớn liền có tâm tư khác. Thật xin lỗi, ta không có muội muội, nói đến thân phận của ngươi, muốn làm muội muội của ta cũng không có tư cách"
Trong lúc Vân Tử Xung tức giận nói không giữ miệng, khiến thân thể Tiểu Nguyệt hơi chấn động, trầm mặc hồi lâu mở miệng nói:" Thái tử điện hạ nói rất đúng, lấy thân phận ti tiện của dân nữ, sợ rằng làm nha đầu thô thiển bên cạnh thái tử cũng không xứng. Là dân nữ nghĩ nhiều, mong rằng Thái tử đại ân đại lượng tha thứ dân nữ tội bất kính"
Lời nói lạnh nhạt mà rất bình tĩnh, cơ hồ muốn chọc điên Vân Tử Xung, vốn nhất thời tức giận, bật thốt ra lời nói khắc nghiệt, liền vô cùng hối hận. Thế nhưng không ngờ lại bị nha đầu này nói lại làm tự giận chính mình, nhất thời chỉ cảm thấy ngực nặng trịch, dùng sức bóp chung trà trong tay vỡ nát, mảnh sứ đâm vào lòng bàn tay, máu tươi lập tức trào ra, Tiểu Nguyệt vội vàng quay lại, không khỏi kinh hãi, đi tới muốn tách bàn tay hắn ra nhìn kỹ. Vân Tử Xung chỉ nhếch môi mỏng, gắt gao nắm lại thành nắm đấm, mặc kệ cho máu tươi tràn ra ngoài, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Nguyệt không nói một lời nào.
Tiểu Nguyệt biết người này từ trước tới nay có chút bướng bỉnh, lại nhẹ nhàng thở dài mà nói: "Được, ta thu hồi lời vừa nói, ngươi trước buông tay ra, để ta rửa sạch miệng vết thương đã, nếu không mảnh sứ chui vào thịt thì nguy.”
Vân Tử Xung bướng bỉnh nói: "Lần sau không được gọi ta là điện hạ"
"Được, được, gọi Tử Xung được chưa?"
Vân Tử Xung ánh mắt chợt lóe, bàn tay từ từ mở ra, lòng bàn tay bị mảnh sứ cắt một đường dài nhỏ, mấy miếng mảnh sứ vẫn cắm trong thịt, nhìn có chút ghê người. Tiểu Nguyệt không khỏi âm thầm hút khí lạnh, bày bao ngân châm châm cứu của mình ra, lấy ngâm châm khều ra những mảnh sứ nhỏ, lại vẩy lên phấn Tam Thất cầm máu, sau đó lấy vải bông sạch sẽ quấn lại, mới nhẹ nhàng thở ra. Thu thập xong,Tiểu Nguyệt không khỏi đầu đầy mồ hôi, ngẩng đầu đụng vào đôi mắt Vân Tử Xung, ánh mắt như nước dị thường triền miên.
Tiểu Nguyệt không khỏi có chút ngây người, khoảng cách gần như vậy khiến nàng cảm thấy như bừng tỉnh trong mộng, thậm chí có một chút cảm giác như mấy đời rồi mới gặp. Vân Tử Xung chậm rãi cúi đầu, môi tại búi tóc Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng tiếp xúc, trượt đến bên tai nàng nói:" Nha đầu, ta nhớ ngươi, ngươi ấy"
Thanh âm trầm thấp mang theo từ tính như tiếng đàn vi ô lông nhẹ nhàng thổi trúng bên tai có chút buồn, Tiểu Nguyệt cảm thấy cả thân mình nóng bỏng như đang ngồi bên cạnh đống lửa. Nhẹ nhàng vuốt cằm, điều chỉnh lại khoảng cách, Vân Tử Xung cúi đầu, thấy ngay hai bên tai tiểu nha đầu đã hồng rực, nhợt nhạt phấn hồng thậm chí lan đến chỗ cổ trắng nõn của nàng, Vân Tử Xung trầm thấp cười, nói khẽ: "Hôm nay trước hết buông tha ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta, về sau bất cứ lúc nào, làm chuyện gì, đều phải nói cho ta biết trước".
Tiểu Nguyệt do dự một lúc, nghĩ không thể không gật đầu. Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ nhà thủy tạ chiếu vào trong phòng, cho phòng khách mát rượi thêm vài phần nhiệt ý, hôm nay lại là một ngày nắng. Dù cho Tiểu Nguyệt vùng vẫy thế nào, hơn một tháng xa cách này, khiến Tiểu Nguyệt hiểu rằng, mình hẳn đã thích Vân Tử Xung, tuy nhiên cũng biết khoảng cách giữa hai người rất xa vời. Hôm nay đành mù mờ chấp nhận đi, coi như trộm của ông trời một ngày, dù sao trừ bỏ như vậy, Tiểu Nguyệt tạm thời cũng không nghĩ ra đối sách nào khác.
Vân Tử Xung lần này mang theo khen ngợi của triều đình, Hồ Tử cũng vì Uyển thành mà vang danh thiên hạ. Hôm sau Vân Tử Xung cùng Hách Liên Chi thương lượng đối sách tiếp theo, binh lính chợt báo lại, Chiêu vương sai người ở ngoài thành yêu cầu gặp Thái tử. Ba người đều cả kinh, Vân Tử Xung bất quá mới đến một ngày, Chiêu Vương bên kia liền biết, có thể thấy được tin tức của Vân Tử Liệt nhanh nhạy như thế nào. Cả ba người đều buồn bực, Chiêu Vương Vân Tử Liệt vô cùng cao ngạo, Hoàng thượng từng yêu cầu hòa đàm, bị y quyết liệt từ chối.
Cho dù hiện giờ y mới bại, ba người cũng hiểu rõ thực lực hai phe, y vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối. Hơn nữa trong lòng cả đều hiểu, dù Tiểu Nguyệt phát minh bao thuốc nổ, công hiệu tạm thời lui địch, nhưng với chế tác đơn giản, nguyên lý vừa thấy là biết, dưới trướng Chiêu Vương người tài ba và thuật sĩ lại rất nhiều, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ chế tạo ra, thậm chí còn tiên tiến hơn cũng không chừng. Đến lúc đó nam bắc giao chiến, phần thắng bên đấy vẫn khá lớn, lúc này Chiêu Vương lại chủ động sai người tới, thật có vài phần quỷ dị, Vân Tử Xung nói: "Sai người nào tới?".
Binh lính kia nói: "Người tới xưng là Chu Tấn của phương Bắc"
Ba người bất giác kinh hãi hơn, Chu Tấn là ai, đó là học giả nổi tiếng cùng thời với Hách Liên Du và Tư Mã Chu, văn thần đứng đầu của Chiêu vương, trị quốc năng thần, trừ bỏ những thứ này, ông ta còn là cậu ruột của Chiêu vương. Việc khai hoang bắc địa, mở rộng đồn điền đều xuất phát từ chủ ý của ông, một người quan trọng như vậy lại bị Chiêu Vương sai đến đây, trái lại cực kỳ ngoài ý muốn, đồng thời khiến người ta đoán không ra mục đích của Chiêu vương.
Ba người xem xét vài lần, Vân Tử Xung đứng lên nói:"Nếu Chu tiên sinh tự mình tiến đến, hai vị theo ta ra nghênh đón, tính ra cũng là trưởng bối của ta"
Mở cửa thành ra, một lão giả râu tóc bạc trắng đứng ở cổng thành, dáng người quắc thước, sắc mặt hiền lành. Bất đồng với lệ khí bên người Chiêu vương, toàn thân toát ra cảm giác ôn hòa, thân bận nho bào màu xám, trên đầu mũ nho sinh, đằng sau có hai gã sai vặt đi theo, ngạo nghễ đứng ở dưới thành. Phần dũng khí xen lẫn ung dung này, khiến người khác bất giác có chút kính nể, Vân Tử Xung chắp tay nói: "Chu tiên sinh"
Chu Tấn vì cái gì đến đây, này phải kể lại đêm hôm trước, Vân Tử Liệt khiến Tử Nguyệt đi thỉnh sư phụ, bản thân y càng nghĩ lại càng tức giận, chính mình hai mươi vạn thiết kị lại thua thứ quái dị này, quá oan uổng. Rốt cuộc là ai ở Uyển thành chế ra thứ quái dị này, điều này khiến y ngờ vực nghi đoán đủ cả. Chẳng lẽ là tướng quân thiếu niên mười sáu tuổi kia, điểm ấy gợi lên hứng thú của Vân Tử Liệt, theo bóng đêm thâm trầm, đổi y phục dạ hành, y lặng lẽ hướng về Uyển thành.
Uyển thành y đã sớm quen đến không thể quen thuộc hơn, theo trí nhớ đến thủ phủ của thành. Từ ngoài viện có thể nghe thấy một mảnh nhốn nháo thanh âm uống rượu, đoán chừng là lễ chúc mừng thắng lợi đi. Theo tường viện đi bộ một vòng, phát hiện hậu viện có cây hòe dị thường cao lớn lập lòe, nếu ngồi trên tàng cây có thể thoải mái nhìn trộm bên trong thủ phủ, liền nhảy lên chạc cây, đưa mắt nhìn vào, là một hoa viên nho nhỏ, ánh trăng vừa lên, trong vườn không có ngọn đèn dầu lại sáng ngời dị thường.
Vân Tử Liệt cơ hồ cho rằng không có người, chợt có một tiếng thở dài theo gió thoảng bên tai, không xa ở cạnh ao nước, có một thiếu nữ lẳng lặng ngồi, cơ hồ hòa mình bên hòn non bộ, nếu không có tiếng thở dài Vân Tử Liệt thật sự không chú ý đến. Vân Tử Liệt ngồi trên cây hòe cách khá xa với thiếu nữ, bất quá vẫn thấy cả thân người ấy một màu trắng, tuổi tác không lớn lắm, đang cúi đầu nhìn hoa sen trong ao, mang theo u buồn nhàn nhạt, cùng với tuổi tác của nàng thật không hợp.
Thiếu nữ u buồn cúi đầu, cho nên nhất thời Vân Tử Liệt không nhìn rõ dung mạo, cho dù không thấy rõ dung mạo, ánh trăng chiếu lên dáng người thiếu nữ phản chiếu xuống mặt ao trông vô cùng động lòng người. Vân Tử Liệt không khỏi gợi lên ý cười tà, thầm nghĩ giai nhân như vậy, lại ở dưới trăng rằm thở dài, thật đáng tiếc, nếu ở trong phủ của mình, sẽ để nàng ở dưới trướng phù dung giải sầu, đang ngầm suy nghĩ xấu xa, theo cửa tròn bước đến một chàng trai áo trắng.
Cho dù khoảng cách xa hơn một chút, loại phong thái như ngọc này vẫn khiến người ta thán phục. Vân Tử Liệt hơi nheo mắt mỉm cười, thầm nghĩ mình đoán không sai, người này hẳn là nổi danh kinh thành, Như Ngọc công tử, Hách Liên Chi, không biết đêm khuya tên này không ở lễ mừng chiến thắng, chạy đến hậu viện làm chi. Hách Liên Chi đã đến, thiếu nữ ở mép nước ngẩng đầu lên, ngoái đầu nhìn lại cười khiến Hách Liên Chi ngây ngốc, ngay cả Vân Tử Liệt trên cây cũng không nhịn được có chút giật mình. Y cẩn thận đánh giá, một nha đầu mới mười mấy tuổi, ngũ quan tính ra chỉ thanh tú, thế nhưng nét mặt tươi cười như hoa lại khiến người nháy mắt kinh diễm.
Vân Tử Liệt lắc đầu thầm nghĩ: Hách Liên Chi là Như Ngọc công tử, lại bị một tiểu nha đầu mê hoặc, có chút buồn cười. Hai người nói gì không lớn lắm, sau một khắc hai người vào uống rượu, Vân Tử Liệt lại nghĩ: Nha đầu này có vài phần hào sảng của nam nhi, có chút bất đồng. Uống một hồi, thiếu nữ đột nhiên đi đến gần Hách Liên Chi, điều này khiến Vân Tử Liệt hứng thú, không thể tưởng được Nghiêu Quốc lại có nữ nhân thú vị đến vậy. Ai ngờ nàng rút ra bội kiếm của Hách Liên Chi, lảo đảo tiêu sái đến bên bãi đất trống cạnh bờ ao, bắt đầu múa kiếm.
Bãi đất trống khoảng cách gần cây đại thụ hơn, cho nên Vân Tử Liệt cũng có thể quan sát rõ ràng. Mu bàn tay xoay lên, từng chiêu thức rất có kết cấu, có thể nhìn ra người này đã nắm chắc, thuận miệng ngâm ra câu thơ cũng chưa từng nghe qua, tương đối khí thế:
“Say khướt khêu đèn ngắm kiếm,
Mộng về còi rúc liên thanh.
Tiệc mở lộc khao đều quân tướng,
Đàn sáo lừng vang khúc quân hành,
Sa trường thu điểm binh.
Ngựa tựa Đích Lư lao vút,
Cung như sấm sét đùng hoành.
Phù tá giúp vua thu đất cũ,
Để ngàn thu chói lọi thanh danh,
Tiếc thay! Tóc đã bạc nhanh!”
Đây là câu thơ như thế nào, bao hàm chí khí anh hùng trong đó, làm nhiệt huyết trong người sôi trào. Áo trắng của nàng tung bay nhẹ nhàng như tiên tử ánh trăng, tuyệt đẹp không thứ gì có thể hình dung, một giai nhân phảng phất như mộng thế này. Vân Tử Liệt gắt gao nhìn chằm chằm thiếu nữ dưới ánh trăng, trong lòng trào ra một cảm giác rung động chưa từng có, con ngươi chớp động đối diện đôi mắt của thiếu nữ, hai người không khỏi ngẩn ra, cặp mắt này tựa như từng quen biết.
Vân Tử Xung liếc nhìn Hách Liên Chi một cái, thấp giọng nói: "Tiểu Nguyệt là của ta, từ khi nàng sáu tuổi ta đã biết, khuyên ngươi không nên uổng phí tâm cơ”
Hách Liên Chi khẽ mỉm cười nói: "Nếu nói yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, Tiểu Nguyệt xinh đẹp như thế, Thái tử chỉ sợ muốn giấu cũng rất khó khăn"
Vân Tử Xung nhẹ giọng hừ lạnh một tiếng, bước nhanh đi vào nhà thủy tạ, Tiểu Nguyệt đang cười đùa đuổi nhau cùng Minh Tuệ, vừa lúc ngẩng đầu, thấy một bóng dáng thon dài đứng bên cửa, đã từng gặp vô số lần trong mộng, cố sức muốn quên nhưng không tài nào quên được, Vân Tử Xung.
Hắn vẫn xuất sắc hơn người như trước, trong con ngươi ánh lên hồng rực mừng rỡ cùng nhớ nhung, Tiểu Nguyệt không khỏi có chút ngơ ngác nhìn hắn Hách Liên Chi nhẹ nhàng ho khan, Tiểu Nguyệt mới hồi thần, tròng mắt chớp động, tránh ánh mắt Vân Tử Xung, cùng Tư Nhã Minh Tuệ nói: "Ra mắt Thái tử điện hạ"
Thái độ dị thường xa lạ và lãng tránh, Hồ Tử cũng vội vàng chào, Vân Tử Xung trong ánh mắt lóe ra tia tức giận, thật sâu liếc mắt nhìn Tiểu Nguyệt nói: "Trước kia không biết ngươi lại lễ tiết như thế"
Tư Mã Minh Tuệ len lén nhìn hai người một cái, lặng lẽ kéo Hồ Tử ra ngoài, trước khi đi Hồ Tử còn bất đắc dĩ kéo theo Hách Liên Chi, ít đi Tư Mã Minh Tuệ thủy tạ có vẻ an tĩnh dị thường. Tiểu Nguyệt trầm mặc không nói, qua hồi lâu, Vân Tử Xung thở dài thật thấp nói:" Ngươi, nha đầu tuyệt tình này, để lại một bài thơ như vậy, ta suýt nữa phát điên. Chuyện của ca ca nàng ta cũng không biết, ta ở trong cung túc trực bên linh cữu Hoàng tổ mẫu, chuyện bên ngoài không biết gì cả. May không tạo thành tiếc nuối gì, ngược lại lập công lớn, đây cũng là trong hoạ có phúc"
Tiểu Nguyệt nhăn mặt cau mày, ngẩng đầu lên nói:Đđúng vậy! Những thứ này không liên quan đến Thái tử điện hạ, yên tâm dân nữ sẽ không trách Thái tử điện hạ, cũng không dám trách. Điện hạ xin cứ tự nhiên, dân nữ nhức đầu, xin thứ cho dân nữ không thể phụng bồi"
Thanh âm rõ ràng bén nhọn và lạnh nhạt, Vân Tử Xung tức giận, bất giác bộc phát, Vân Tử Xung đi đến trước người Tiểu Nguyệt, đưa tay nâng cằm nàng lên, để cho nàng nhìn thẳng vào mình, âm thầm cắn răng nói: "Ngươi rốt cuộc nháo với ta cái gì, chính ngươi tự chạy tới chiến trường, chuyện này ta cũng định giải thích cho ngươi, vốn đợi bệnh của Phụ hoàng tốt lên ta mới nói. Ta ngày đêm kiên trì chạy tới, ngươi đối với ta như thế sao? Trong lòng ngươi rốt cuộc nghĩ gì? Ngươi nói cho ta biết, từ ngày vào kinh, ngươi đã không được tự nhiên, đối với ta qua loa, chẳng lẽ bảy năm qua giữa chúng ta chỉ có thế thôi sao?"
Tiểu Nguyệt trong mắt chợt lóe, tránh thoát bàn tay của hắn, đi tới đứng trước cửa sổ, nhìn hoa sen duyên dáng yểu điệu trong ao nước thấp giọng nói: "Tình cảm của chúng ta chỉ như huynh muội thôi, trước kia còn nhỏ, hiện tại đã lớn, có chút quy củ cùng khoảng cách mới phải, tránh cho..."
Lời Tiểu Nguyệt chưa nói xong, liền bị tiếng cười của Vân Tử Xung cắt đứt, tiếng cười tịch mịch thê lương: "Huynh muội, tình cảm bảy năm của chúng ta, ngươi nói là huynh muội. Ta còn tưởng thế nào, hoá ra cô nương lớn liền có tâm tư khác. Thật xin lỗi, ta không có muội muội, nói đến thân phận của ngươi, muốn làm muội muội của ta cũng không có tư cách"
Trong lúc Vân Tử Xung tức giận nói không giữ miệng, khiến thân thể Tiểu Nguyệt hơi chấn động, trầm mặc hồi lâu mở miệng nói:" Thái tử điện hạ nói rất đúng, lấy thân phận ti tiện của dân nữ, sợ rằng làm nha đầu thô thiển bên cạnh thái tử cũng không xứng. Là dân nữ nghĩ nhiều, mong rằng Thái tử đại ân đại lượng tha thứ dân nữ tội bất kính"
Lời nói lạnh nhạt mà rất bình tĩnh, cơ hồ muốn chọc điên Vân Tử Xung, vốn nhất thời tức giận, bật thốt ra lời nói khắc nghiệt, liền vô cùng hối hận. Thế nhưng không ngờ lại bị nha đầu này nói lại làm tự giận chính mình, nhất thời chỉ cảm thấy ngực nặng trịch, dùng sức bóp chung trà trong tay vỡ nát, mảnh sứ đâm vào lòng bàn tay, máu tươi lập tức trào ra, Tiểu Nguyệt vội vàng quay lại, không khỏi kinh hãi, đi tới muốn tách bàn tay hắn ra nhìn kỹ. Vân Tử Xung chỉ nhếch môi mỏng, gắt gao nắm lại thành nắm đấm, mặc kệ cho máu tươi tràn ra ngoài, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Nguyệt không nói một lời nào.
Tiểu Nguyệt biết người này từ trước tới nay có chút bướng bỉnh, lại nhẹ nhàng thở dài mà nói: "Được, ta thu hồi lời vừa nói, ngươi trước buông tay ra, để ta rửa sạch miệng vết thương đã, nếu không mảnh sứ chui vào thịt thì nguy.”
Vân Tử Xung bướng bỉnh nói: "Lần sau không được gọi ta là điện hạ"
"Được, được, gọi Tử Xung được chưa?"
Vân Tử Xung ánh mắt chợt lóe, bàn tay từ từ mở ra, lòng bàn tay bị mảnh sứ cắt một đường dài nhỏ, mấy miếng mảnh sứ vẫn cắm trong thịt, nhìn có chút ghê người. Tiểu Nguyệt không khỏi âm thầm hút khí lạnh, bày bao ngân châm châm cứu của mình ra, lấy ngâm châm khều ra những mảnh sứ nhỏ, lại vẩy lên phấn Tam Thất cầm máu, sau đó lấy vải bông sạch sẽ quấn lại, mới nhẹ nhàng thở ra. Thu thập xong,Tiểu Nguyệt không khỏi đầu đầy mồ hôi, ngẩng đầu đụng vào đôi mắt Vân Tử Xung, ánh mắt như nước dị thường triền miên.
Tiểu Nguyệt không khỏi có chút ngây người, khoảng cách gần như vậy khiến nàng cảm thấy như bừng tỉnh trong mộng, thậm chí có một chút cảm giác như mấy đời rồi mới gặp. Vân Tử Xung chậm rãi cúi đầu, môi tại búi tóc Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng tiếp xúc, trượt đến bên tai nàng nói:" Nha đầu, ta nhớ ngươi, ngươi ấy"
Thanh âm trầm thấp mang theo từ tính như tiếng đàn vi ô lông nhẹ nhàng thổi trúng bên tai có chút buồn, Tiểu Nguyệt cảm thấy cả thân mình nóng bỏng như đang ngồi bên cạnh đống lửa. Nhẹ nhàng vuốt cằm, điều chỉnh lại khoảng cách, Vân Tử Xung cúi đầu, thấy ngay hai bên tai tiểu nha đầu đã hồng rực, nhợt nhạt phấn hồng thậm chí lan đến chỗ cổ trắng nõn của nàng, Vân Tử Xung trầm thấp cười, nói khẽ: "Hôm nay trước hết buông tha ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta, về sau bất cứ lúc nào, làm chuyện gì, đều phải nói cho ta biết trước".
Tiểu Nguyệt do dự một lúc, nghĩ không thể không gật đầu. Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ nhà thủy tạ chiếu vào trong phòng, cho phòng khách mát rượi thêm vài phần nhiệt ý, hôm nay lại là một ngày nắng. Dù cho Tiểu Nguyệt vùng vẫy thế nào, hơn một tháng xa cách này, khiến Tiểu Nguyệt hiểu rằng, mình hẳn đã thích Vân Tử Xung, tuy nhiên cũng biết khoảng cách giữa hai người rất xa vời. Hôm nay đành mù mờ chấp nhận đi, coi như trộm của ông trời một ngày, dù sao trừ bỏ như vậy, Tiểu Nguyệt tạm thời cũng không nghĩ ra đối sách nào khác.
Vân Tử Xung lần này mang theo khen ngợi của triều đình, Hồ Tử cũng vì Uyển thành mà vang danh thiên hạ. Hôm sau Vân Tử Xung cùng Hách Liên Chi thương lượng đối sách tiếp theo, binh lính chợt báo lại, Chiêu vương sai người ở ngoài thành yêu cầu gặp Thái tử. Ba người đều cả kinh, Vân Tử Xung bất quá mới đến một ngày, Chiêu Vương bên kia liền biết, có thể thấy được tin tức của Vân Tử Liệt nhanh nhạy như thế nào. Cả ba người đều buồn bực, Chiêu Vương Vân Tử Liệt vô cùng cao ngạo, Hoàng thượng từng yêu cầu hòa đàm, bị y quyết liệt từ chối.
Cho dù hiện giờ y mới bại, ba người cũng hiểu rõ thực lực hai phe, y vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối. Hơn nữa trong lòng cả đều hiểu, dù Tiểu Nguyệt phát minh bao thuốc nổ, công hiệu tạm thời lui địch, nhưng với chế tác đơn giản, nguyên lý vừa thấy là biết, dưới trướng Chiêu Vương người tài ba và thuật sĩ lại rất nhiều, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ chế tạo ra, thậm chí còn tiên tiến hơn cũng không chừng. Đến lúc đó nam bắc giao chiến, phần thắng bên đấy vẫn khá lớn, lúc này Chiêu Vương lại chủ động sai người tới, thật có vài phần quỷ dị, Vân Tử Xung nói: "Sai người nào tới?".
Binh lính kia nói: "Người tới xưng là Chu Tấn của phương Bắc"
Ba người bất giác kinh hãi hơn, Chu Tấn là ai, đó là học giả nổi tiếng cùng thời với Hách Liên Du và Tư Mã Chu, văn thần đứng đầu của Chiêu vương, trị quốc năng thần, trừ bỏ những thứ này, ông ta còn là cậu ruột của Chiêu vương. Việc khai hoang bắc địa, mở rộng đồn điền đều xuất phát từ chủ ý của ông, một người quan trọng như vậy lại bị Chiêu Vương sai đến đây, trái lại cực kỳ ngoài ý muốn, đồng thời khiến người ta đoán không ra mục đích của Chiêu vương.
Ba người xem xét vài lần, Vân Tử Xung đứng lên nói:"Nếu Chu tiên sinh tự mình tiến đến, hai vị theo ta ra nghênh đón, tính ra cũng là trưởng bối của ta"
Mở cửa thành ra, một lão giả râu tóc bạc trắng đứng ở cổng thành, dáng người quắc thước, sắc mặt hiền lành. Bất đồng với lệ khí bên người Chiêu vương, toàn thân toát ra cảm giác ôn hòa, thân bận nho bào màu xám, trên đầu mũ nho sinh, đằng sau có hai gã sai vặt đi theo, ngạo nghễ đứng ở dưới thành. Phần dũng khí xen lẫn ung dung này, khiến người khác bất giác có chút kính nể, Vân Tử Xung chắp tay nói: "Chu tiên sinh"
Chu Tấn vì cái gì đến đây, này phải kể lại đêm hôm trước, Vân Tử Liệt khiến Tử Nguyệt đi thỉnh sư phụ, bản thân y càng nghĩ lại càng tức giận, chính mình hai mươi vạn thiết kị lại thua thứ quái dị này, quá oan uổng. Rốt cuộc là ai ở Uyển thành chế ra thứ quái dị này, điều này khiến y ngờ vực nghi đoán đủ cả. Chẳng lẽ là tướng quân thiếu niên mười sáu tuổi kia, điểm ấy gợi lên hứng thú của Vân Tử Liệt, theo bóng đêm thâm trầm, đổi y phục dạ hành, y lặng lẽ hướng về Uyển thành.
Uyển thành y đã sớm quen đến không thể quen thuộc hơn, theo trí nhớ đến thủ phủ của thành. Từ ngoài viện có thể nghe thấy một mảnh nhốn nháo thanh âm uống rượu, đoán chừng là lễ chúc mừng thắng lợi đi. Theo tường viện đi bộ một vòng, phát hiện hậu viện có cây hòe dị thường cao lớn lập lòe, nếu ngồi trên tàng cây có thể thoải mái nhìn trộm bên trong thủ phủ, liền nhảy lên chạc cây, đưa mắt nhìn vào, là một hoa viên nho nhỏ, ánh trăng vừa lên, trong vườn không có ngọn đèn dầu lại sáng ngời dị thường.
Vân Tử Liệt cơ hồ cho rằng không có người, chợt có một tiếng thở dài theo gió thoảng bên tai, không xa ở cạnh ao nước, có một thiếu nữ lẳng lặng ngồi, cơ hồ hòa mình bên hòn non bộ, nếu không có tiếng thở dài Vân Tử Liệt thật sự không chú ý đến. Vân Tử Liệt ngồi trên cây hòe cách khá xa với thiếu nữ, bất quá vẫn thấy cả thân người ấy một màu trắng, tuổi tác không lớn lắm, đang cúi đầu nhìn hoa sen trong ao, mang theo u buồn nhàn nhạt, cùng với tuổi tác của nàng thật không hợp.
Thiếu nữ u buồn cúi đầu, cho nên nhất thời Vân Tử Liệt không nhìn rõ dung mạo, cho dù không thấy rõ dung mạo, ánh trăng chiếu lên dáng người thiếu nữ phản chiếu xuống mặt ao trông vô cùng động lòng người. Vân Tử Liệt không khỏi gợi lên ý cười tà, thầm nghĩ giai nhân như vậy, lại ở dưới trăng rằm thở dài, thật đáng tiếc, nếu ở trong phủ của mình, sẽ để nàng ở dưới trướng phù dung giải sầu, đang ngầm suy nghĩ xấu xa, theo cửa tròn bước đến một chàng trai áo trắng.
Cho dù khoảng cách xa hơn một chút, loại phong thái như ngọc này vẫn khiến người ta thán phục. Vân Tử Liệt hơi nheo mắt mỉm cười, thầm nghĩ mình đoán không sai, người này hẳn là nổi danh kinh thành, Như Ngọc công tử, Hách Liên Chi, không biết đêm khuya tên này không ở lễ mừng chiến thắng, chạy đến hậu viện làm chi. Hách Liên Chi đã đến, thiếu nữ ở mép nước ngẩng đầu lên, ngoái đầu nhìn lại cười khiến Hách Liên Chi ngây ngốc, ngay cả Vân Tử Liệt trên cây cũng không nhịn được có chút giật mình. Y cẩn thận đánh giá, một nha đầu mới mười mấy tuổi, ngũ quan tính ra chỉ thanh tú, thế nhưng nét mặt tươi cười như hoa lại khiến người nháy mắt kinh diễm.
Vân Tử Liệt lắc đầu thầm nghĩ: Hách Liên Chi là Như Ngọc công tử, lại bị một tiểu nha đầu mê hoặc, có chút buồn cười. Hai người nói gì không lớn lắm, sau một khắc hai người vào uống rượu, Vân Tử Liệt lại nghĩ: Nha đầu này có vài phần hào sảng của nam nhi, có chút bất đồng. Uống một hồi, thiếu nữ đột nhiên đi đến gần Hách Liên Chi, điều này khiến Vân Tử Liệt hứng thú, không thể tưởng được Nghiêu Quốc lại có nữ nhân thú vị đến vậy. Ai ngờ nàng rút ra bội kiếm của Hách Liên Chi, lảo đảo tiêu sái đến bên bãi đất trống cạnh bờ ao, bắt đầu múa kiếm.
Bãi đất trống khoảng cách gần cây đại thụ hơn, cho nên Vân Tử Liệt cũng có thể quan sát rõ ràng. Mu bàn tay xoay lên, từng chiêu thức rất có kết cấu, có thể nhìn ra người này đã nắm chắc, thuận miệng ngâm ra câu thơ cũng chưa từng nghe qua, tương đối khí thế:
“Say khướt khêu đèn ngắm kiếm,
Mộng về còi rúc liên thanh.
Tiệc mở lộc khao đều quân tướng,
Đàn sáo lừng vang khúc quân hành,
Sa trường thu điểm binh.
Ngựa tựa Đích Lư lao vút,
Cung như sấm sét đùng hoành.
Phù tá giúp vua thu đất cũ,
Để ngàn thu chói lọi thanh danh,
Tiếc thay! Tóc đã bạc nhanh!”
Đây là câu thơ như thế nào, bao hàm chí khí anh hùng trong đó, làm nhiệt huyết trong người sôi trào. Áo trắng của nàng tung bay nhẹ nhàng như tiên tử ánh trăng, tuyệt đẹp không thứ gì có thể hình dung, một giai nhân phảng phất như mộng thế này. Vân Tử Liệt gắt gao nhìn chằm chằm thiếu nữ dưới ánh trăng, trong lòng trào ra một cảm giác rung động chưa từng có, con ngươi chớp động đối diện đôi mắt của thiếu nữ, hai người không khỏi ngẩn ra, cặp mắt này tựa như từng quen biết.
Bình luận truyện