Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng
Chương 136
Nghe thấy Hứa Cao Lãng không có ý yêu cầu cô diễn kết hôn giả, Uông Trữ Hạ xấu hổ vì tự cho mình là đúng. Cô ngại ngùng nói. “Là em suy nghĩ nhiều. Vì lời anh nói không rõ ràng nên em ảo tưởng hơi xa, ha ha ha.”
Biết cô đùa, Hứa Cao Lãng thuận theo cố tình cầu hôn. “Thật ra nếu em không phiền, chúng ta từ giả thành thật, tôi không ngại đâu.” “Không, không, hãy buông tha cho tôi. Tôi chỉ tùy tiện, lỡ miệng thôi.” Phản ứng nhanh chóng của Hứa Cao Lãng Uông Trữ Hạ dở khóc dở cười. Thâm tâm cô chưa bao giờ nghĩ đến việc dính líu tình cảm với Hứa Cao Lãng. Giữa hai người, tình bạn thuần khiết còn hơn trang giấy trắng.
Thở ra một hơi, Uông Trữ Hạ vỗ ngực, nghiêm nghị hứa. “Đừng lo lắng, lúc đó tôi nhất định sẽ tìm một cái cớ hoàn hảo để đá anh.” “Vậy thì cảm
Hai người đùa vui làm bầu không khí thoải mái đi rất nhiều. Uông Trữ Hạ vẫn không nhịn được dán mắt vào sống mũi hắn, nhớ đến Mục Anh Húc từng tay không đấm tường, chứng tỏ lực tay anh ta vốn rất khỏe, cô không yên lòng hỏi. “Cú đấm rất nặng, anh xác định không sao chứ? Có cần đi bệnh viện chụp X quang không?” “Tôi không phải búp bê sứ, đừng làm to chuyện.” Hẳn nhắn mày nhìn cô. vì tôi nên anh mới bị thương. Không chịu trách nhiệm, tôi sẽ áy náy.” Trước ánh mắt tự trách của cô, Hứa Cao Lãng nảy ra đề nghị. “Neu em thấy không ổn, có thể mời tôi một bữa cơm.” “Rất sản lòng!” Uông trữ Hạ gật đầu như bổ củi, nhưng lại nhớ đen một việc. “Không phải gần đây anh đều tăng ca đến đêm? Làm thể nào anh có thời gian đi ăn tối với tôi?”
Hứa Cao Lãng nhướn mày. “Tôi luôn luôn có thời gian để ăn với những phụ nữ xinh đẹp.”
Uông Trữ Hạ gật gù hài lòng, tiếp tục đưa ra điều kiện. “Tôi mời nên anh không được tranh trả tiền như mọi lần đầu đấy” “Ừm, việc này..” Hån ngập ngừng không dám hứa, nhận ngay ánh mắt liếc đến sắc lẻm. “Nếu anh sợ tôi không đủ tiền mời cấp trên một bữa cơm thì anh có thể nghĩ đến việc tăng lương hoặc thêm tiền thưởng.” Uông Trữ Hạ hấp háy mắt tươi cười. “Anh cứ chọn địa điểm, tôi sẽ đến.”
Hôm sau là ngày bận rộn như thường ngày, công việc luôn cuốn người chạy vèo vèo đến giờ tan làm. Gần tan làm, Uông Trữ Hạ nhận được tin nhắn của Hứa Cao Lãng, ghi rõ địa chỉ nhà hàng đã đặt trước. Uông Trữ Hạ chưa bao giờ đến nhà hàng này, nhưng theo tên gọi giống như một nơi rất cao cấp.
Uông Trữ Hạ vô thức sờ ví tiền của mình, đảm bảo chắc chăn hôm nay đủ sức trả tiền bữa cơm, mà không cần các ngày tiếp theo đến cuối tháng ăn mì tôm trừ bữa.
Lần nữa nhìn lại địa chỉ trên tin nhắn, lại nhìn quán ăn không quá lớn như trong tưởng tượng, nhưng có lịch sử khá lâu đời, Uông Trữ Hạ kinh ngạc mở to mắt, tự hỏi có phải đã đến nhầm địa chỉ không.
Cô phân vân đứng trước cửa quán, bắn khoăn vào hay không thì điện thoại từ Hứa Cao Lãng gọi tới. “Em đến chưa?”
Cô trả lời vào điện thoại. “Anh có chắc không gửi nhầm địa chỉ cho tôi chứ? Đây là nhà hàng nổi tiếng với lịch sử lâu đời, phải có thẻ thành viên mới vào được.” “Đúng, chính xác, không nhầm đâu. Đợi chút, tôi tới rồi.” Hứa Cao Lãng vừa cúp điện thoại, xe dừng ngay trước mặt
Uông Trữ Hạ, cửa sổ xe hạ xuống. “Xin lỗi vì bắt em đợi. Tôi ký xong một hợp đồng là chạy thẳng qua đây, hơi tắc đường”
Cô gật đầu đứng chờ hắn đi gửi xe, hai người cùng bước vào nhà hàng. Nhân viên lễ tân chưa kịp đưa hai người đến vị trí đặt trước, đång sau vang lên tiếng gọi quen thuộc. “Mẹ?” Tiếng hét mang theo không chắc chắn và nghi ngờ, Uông Trữ Hạ quay đầu lại, một bóng người nhỏ bé lao đến ôm chặt chân cô. “Mẹ, gần đây mẹ đi đâu vậy? Niệm Nhi rất nhớ mẹ! Bố còn nói dối con rằng, mẹ phải rất lâu mới về nhà.”
Nhìn thấy Mục Niệm mà cô tưởng nhớ suốt một năm đang ôm cô chặt cứng, Uống Trữ Hạ không nói lên lời. Lòng dậy sóng, mà tình thế bên ngoài rất khó xử.
Hứa Cao Lãng nhìn Mục Niệm khóc lóc, tò mò chất vấn Uông Trữ Hạ. “Layla, có chuyện gì vậy? Đứa bé gọi em là mẹ? Không phải em chưa từng kết hôn sao?”
Đối mặt với nghi ngờ của han. khóe miệng cô cứng đờ. Ngay cả trong lòng đau đớn đến mức cơ thể không còn sức lực, cô đơn giản phủ nhận. “Tôi không biết đứa bé này. Có thể bé nhận sai người.”
Đang thút thít khóc, Mục Niệm ngốc nghếch ngẩng đầu nhìn Uông Trữ Hạ, ánh mắt đáng thương làm trái tim cô mềm nhũn. Giọng nói sũng nước non nớt của bé vang lên nghi hoặc. “Mẹ, mẹ quên con rồi sao? Con là Niệm Nhi, là con của mẹ. Không phải mẹ đã hứa sẽ không bao giờ bỏ lại con? Bây giờ còn quên mất con… hu hu… mẹ hết yêu Niệm Nhi rồi sao?”
Có Hứa Cao Lãng bên cạnh, Uông Trữ Hạ không dám bộc lộ tâm trạng quá nhiều. Cô kể cho hắn về quá khứ, về những hận thù muốn báo, nhưng không bao gồm Mục Niệm.
Chôn đau lòng vào tận cùng trái tim, cô ngồi xổm xuống, ngoài mặt thân thiện, bên trong như bị ngàn dao chém tới đục khoét trái tim, nụ cười trên mặt mất tự nhiên, nhẹ giọng hỏi. “Con trai, con nhận nhầm người rồi.”
Lời nói của cô là tát cái vào khuôn mặt đẫm nước mắt của
Mục Niệm, måt bé đỏ hoe, mếu máo hỏi. “Mẹ không cần con nữa? Mẹ ghét Niệm Nhi rồi?”
Nhìn nước mắt lã chã trên mặt bé, Uông Trữ Hạ lóng ngóng đổi lời. “Nếu không, di giúp con đi tìm bổ nhé.” “Không cần!” Trước khi Uông Trữ Hạ nói xong, một giọng nói trầm khàn u ám từ sau lưng vang lên, Sự lạnh lùng xa cách cùng chút oán độc trong giọng nói găm sâu vào lòng người nghe.
Mục Anh Húc bước đến với khuôn mặt lạnh lùng khó gần, nhìn Mục Niệm ôm chặt Uông Trữ Hạ đầy tội nghiệp, quai hàm anh bạnh ra tức giận, khuôn mặt nặng nề tối đen, anh ra lệnh. “Mục Niệm, lại đây!”
Mục Niệm gan lỳ ôm Uông Trữ Hạ không chịu buông, chu miệng giận dỗi nói. “Bổ, con không thể buông mẹ ra. Mẹ sẽ chạy mất nếu con buông tay. Mẹ luôn bỏ rơi bố và con, con sẽ không buông, chết cũng không buông.”
Mỗi lười nói là một nhát dao găm sâu vào tim cô, lòng Uông Trữ Hạ chảy máu đầm đìa, dù bên ngoài là vẻ bình tĩnh. Cô không muốn Hứa Cao Lãng biết rằng Mục Niệm là con của cô và Mục Anh Húc.
Cô quay về xuất hiện trước mặt Mục Anh Húc lần này để trả thù, không phải để nối lại tình xưa với anh ta. Vì vậy, ngay cả khi đối mặt với Mục Niệm, cô cũng không thể mủi lòng. Nếu không tàn nhân với chính mình, cô sợ bán thân sẽ đánh mất quyết tâm.
Uông Trữ Hạ cảnh giác nhìn Mục Anh Húc, lo sợ anh nói ra sự thật. Mục Anh Húc thầu hiểu mọi cử động của cô, cảm nhận rõ hồi hộp và bất an trong lòng cô.
Sau vài giây im lặng, anh kéo Mục Niệm ra khỏi Uông Trữ Hạ, rồi thì thầm đủ để mọi người đều nghe ro. “Đừng nhận nhâm mẹ như vậy, Mục Niệm. Mẹ con rất lâu nữa mới về nhà. Cô ta không phải mẹ con. Đừng làm phiền đến người lạ.”
Mục Niệm không ngờ ngay cả Mục Anh Húc cũng nói rằng bé nhận nhầm người. Bé nhìn Uông Trữ Hạ vài lần, đưa tay dụi dụi mắt, nhìn cô thêm lần nữa. Bé rõ ràng không hề nhận sai, nhưng bố đã lên tiếng khiến bé không dám phản đối, chi dùng ánh måt ngập nước nhìn Uông Trữ Hạ rất đáng thương.
Mục Anh Húc không chịu nổi ánh mắt con chó nhỏ bị vứt bỏ của Mục Niệm, anh đau lòng bế con trai lên, nhìn Uông Trữ Hạ với ánh mắt rét buốt, cay độc nói. “Tôi xin lỗi! Đứa bé vì quá nhớ mẹ mà nhận nhầm người. Xin lỗi vì quấy rối đến buổi hen của hai người.”
Nhìn bóng lưng Mục Anh Húc dứt khoát rời đi, ánh mắt đau thương của Mục Niệm vẫn hướng về phía này, lòng Uống Trữ Hạ đan xen mất mát tự trách cùng nhẹ nhõm.
Tương lai, Mục Niệm sẽ tha thứ cho cô? Bé có vĩnh viễn đợi chờ một người mẹ luôn để bé ở lại trong nhớ nhung? Hứa Cao Lãng quơ quơ tay ngăn ánh mắt nhìn theo của cô, quan tâm hỏi. “Sao vậy? Đứa bé làm em buồn à?”
Cô lắc đầu, nhỏ giọng buồn bã. “Nghe đứa bé gọi ‘mẹ, lòng em luôn có cảm giác lạ.”
“Cũng dễ hiểu, phụ nữ luôn có tình mẫu tử” Hứa Cao Lãng không chút nghi ngờ với chuyện vừa xảy ra, hắn nhìn theo bóng lưng Mục Anh Húc, không khỏi cảm thán.
“Tôi nghe đồn vợ Muc Anh Húc mất ngay khi sinh con, chắc đứa bé thiểu tình mẹ từ nhó, nên gặp bất kỳ ai có cảm giác của người mẹ đều sẽ tự nhầm lẫn gọi. Một loại mong ngóng theo bản năng”
Biết cô đùa, Hứa Cao Lãng thuận theo cố tình cầu hôn. “Thật ra nếu em không phiền, chúng ta từ giả thành thật, tôi không ngại đâu.” “Không, không, hãy buông tha cho tôi. Tôi chỉ tùy tiện, lỡ miệng thôi.” Phản ứng nhanh chóng của Hứa Cao Lãng Uông Trữ Hạ dở khóc dở cười. Thâm tâm cô chưa bao giờ nghĩ đến việc dính líu tình cảm với Hứa Cao Lãng. Giữa hai người, tình bạn thuần khiết còn hơn trang giấy trắng.
Thở ra một hơi, Uông Trữ Hạ vỗ ngực, nghiêm nghị hứa. “Đừng lo lắng, lúc đó tôi nhất định sẽ tìm một cái cớ hoàn hảo để đá anh.” “Vậy thì cảm
Hai người đùa vui làm bầu không khí thoải mái đi rất nhiều. Uông Trữ Hạ vẫn không nhịn được dán mắt vào sống mũi hắn, nhớ đến Mục Anh Húc từng tay không đấm tường, chứng tỏ lực tay anh ta vốn rất khỏe, cô không yên lòng hỏi. “Cú đấm rất nặng, anh xác định không sao chứ? Có cần đi bệnh viện chụp X quang không?” “Tôi không phải búp bê sứ, đừng làm to chuyện.” Hẳn nhắn mày nhìn cô. vì tôi nên anh mới bị thương. Không chịu trách nhiệm, tôi sẽ áy náy.” Trước ánh mắt tự trách của cô, Hứa Cao Lãng nảy ra đề nghị. “Neu em thấy không ổn, có thể mời tôi một bữa cơm.” “Rất sản lòng!” Uông trữ Hạ gật đầu như bổ củi, nhưng lại nhớ đen một việc. “Không phải gần đây anh đều tăng ca đến đêm? Làm thể nào anh có thời gian đi ăn tối với tôi?”
Hứa Cao Lãng nhướn mày. “Tôi luôn luôn có thời gian để ăn với những phụ nữ xinh đẹp.”
Uông Trữ Hạ gật gù hài lòng, tiếp tục đưa ra điều kiện. “Tôi mời nên anh không được tranh trả tiền như mọi lần đầu đấy” “Ừm, việc này..” Hån ngập ngừng không dám hứa, nhận ngay ánh mắt liếc đến sắc lẻm. “Nếu anh sợ tôi không đủ tiền mời cấp trên một bữa cơm thì anh có thể nghĩ đến việc tăng lương hoặc thêm tiền thưởng.” Uông Trữ Hạ hấp háy mắt tươi cười. “Anh cứ chọn địa điểm, tôi sẽ đến.”
Hôm sau là ngày bận rộn như thường ngày, công việc luôn cuốn người chạy vèo vèo đến giờ tan làm. Gần tan làm, Uông Trữ Hạ nhận được tin nhắn của Hứa Cao Lãng, ghi rõ địa chỉ nhà hàng đã đặt trước. Uông Trữ Hạ chưa bao giờ đến nhà hàng này, nhưng theo tên gọi giống như một nơi rất cao cấp.
Uông Trữ Hạ vô thức sờ ví tiền của mình, đảm bảo chắc chăn hôm nay đủ sức trả tiền bữa cơm, mà không cần các ngày tiếp theo đến cuối tháng ăn mì tôm trừ bữa.
Lần nữa nhìn lại địa chỉ trên tin nhắn, lại nhìn quán ăn không quá lớn như trong tưởng tượng, nhưng có lịch sử khá lâu đời, Uông Trữ Hạ kinh ngạc mở to mắt, tự hỏi có phải đã đến nhầm địa chỉ không.
Cô phân vân đứng trước cửa quán, bắn khoăn vào hay không thì điện thoại từ Hứa Cao Lãng gọi tới. “Em đến chưa?”
Cô trả lời vào điện thoại. “Anh có chắc không gửi nhầm địa chỉ cho tôi chứ? Đây là nhà hàng nổi tiếng với lịch sử lâu đời, phải có thẻ thành viên mới vào được.” “Đúng, chính xác, không nhầm đâu. Đợi chút, tôi tới rồi.” Hứa Cao Lãng vừa cúp điện thoại, xe dừng ngay trước mặt
Uông Trữ Hạ, cửa sổ xe hạ xuống. “Xin lỗi vì bắt em đợi. Tôi ký xong một hợp đồng là chạy thẳng qua đây, hơi tắc đường”
Cô gật đầu đứng chờ hắn đi gửi xe, hai người cùng bước vào nhà hàng. Nhân viên lễ tân chưa kịp đưa hai người đến vị trí đặt trước, đång sau vang lên tiếng gọi quen thuộc. “Mẹ?” Tiếng hét mang theo không chắc chắn và nghi ngờ, Uông Trữ Hạ quay đầu lại, một bóng người nhỏ bé lao đến ôm chặt chân cô. “Mẹ, gần đây mẹ đi đâu vậy? Niệm Nhi rất nhớ mẹ! Bố còn nói dối con rằng, mẹ phải rất lâu mới về nhà.”
Nhìn thấy Mục Niệm mà cô tưởng nhớ suốt một năm đang ôm cô chặt cứng, Uống Trữ Hạ không nói lên lời. Lòng dậy sóng, mà tình thế bên ngoài rất khó xử.
Hứa Cao Lãng nhìn Mục Niệm khóc lóc, tò mò chất vấn Uông Trữ Hạ. “Layla, có chuyện gì vậy? Đứa bé gọi em là mẹ? Không phải em chưa từng kết hôn sao?”
Đối mặt với nghi ngờ của han. khóe miệng cô cứng đờ. Ngay cả trong lòng đau đớn đến mức cơ thể không còn sức lực, cô đơn giản phủ nhận. “Tôi không biết đứa bé này. Có thể bé nhận sai người.”
Đang thút thít khóc, Mục Niệm ngốc nghếch ngẩng đầu nhìn Uông Trữ Hạ, ánh mắt đáng thương làm trái tim cô mềm nhũn. Giọng nói sũng nước non nớt của bé vang lên nghi hoặc. “Mẹ, mẹ quên con rồi sao? Con là Niệm Nhi, là con của mẹ. Không phải mẹ đã hứa sẽ không bao giờ bỏ lại con? Bây giờ còn quên mất con… hu hu… mẹ hết yêu Niệm Nhi rồi sao?”
Có Hứa Cao Lãng bên cạnh, Uông Trữ Hạ không dám bộc lộ tâm trạng quá nhiều. Cô kể cho hắn về quá khứ, về những hận thù muốn báo, nhưng không bao gồm Mục Niệm.
Chôn đau lòng vào tận cùng trái tim, cô ngồi xổm xuống, ngoài mặt thân thiện, bên trong như bị ngàn dao chém tới đục khoét trái tim, nụ cười trên mặt mất tự nhiên, nhẹ giọng hỏi. “Con trai, con nhận nhầm người rồi.”
Lời nói của cô là tát cái vào khuôn mặt đẫm nước mắt của
Mục Niệm, måt bé đỏ hoe, mếu máo hỏi. “Mẹ không cần con nữa? Mẹ ghét Niệm Nhi rồi?”
Nhìn nước mắt lã chã trên mặt bé, Uông Trữ Hạ lóng ngóng đổi lời. “Nếu không, di giúp con đi tìm bổ nhé.” “Không cần!” Trước khi Uông Trữ Hạ nói xong, một giọng nói trầm khàn u ám từ sau lưng vang lên, Sự lạnh lùng xa cách cùng chút oán độc trong giọng nói găm sâu vào lòng người nghe.
Mục Anh Húc bước đến với khuôn mặt lạnh lùng khó gần, nhìn Mục Niệm ôm chặt Uông Trữ Hạ đầy tội nghiệp, quai hàm anh bạnh ra tức giận, khuôn mặt nặng nề tối đen, anh ra lệnh. “Mục Niệm, lại đây!”
Mục Niệm gan lỳ ôm Uông Trữ Hạ không chịu buông, chu miệng giận dỗi nói. “Bổ, con không thể buông mẹ ra. Mẹ sẽ chạy mất nếu con buông tay. Mẹ luôn bỏ rơi bố và con, con sẽ không buông, chết cũng không buông.”
Mỗi lười nói là một nhát dao găm sâu vào tim cô, lòng Uông Trữ Hạ chảy máu đầm đìa, dù bên ngoài là vẻ bình tĩnh. Cô không muốn Hứa Cao Lãng biết rằng Mục Niệm là con của cô và Mục Anh Húc.
Cô quay về xuất hiện trước mặt Mục Anh Húc lần này để trả thù, không phải để nối lại tình xưa với anh ta. Vì vậy, ngay cả khi đối mặt với Mục Niệm, cô cũng không thể mủi lòng. Nếu không tàn nhân với chính mình, cô sợ bán thân sẽ đánh mất quyết tâm.
Uông Trữ Hạ cảnh giác nhìn Mục Anh Húc, lo sợ anh nói ra sự thật. Mục Anh Húc thầu hiểu mọi cử động của cô, cảm nhận rõ hồi hộp và bất an trong lòng cô.
Sau vài giây im lặng, anh kéo Mục Niệm ra khỏi Uông Trữ Hạ, rồi thì thầm đủ để mọi người đều nghe ro. “Đừng nhận nhâm mẹ như vậy, Mục Niệm. Mẹ con rất lâu nữa mới về nhà. Cô ta không phải mẹ con. Đừng làm phiền đến người lạ.”
Mục Niệm không ngờ ngay cả Mục Anh Húc cũng nói rằng bé nhận nhầm người. Bé nhìn Uông Trữ Hạ vài lần, đưa tay dụi dụi mắt, nhìn cô thêm lần nữa. Bé rõ ràng không hề nhận sai, nhưng bố đã lên tiếng khiến bé không dám phản đối, chi dùng ánh måt ngập nước nhìn Uông Trữ Hạ rất đáng thương.
Mục Anh Húc không chịu nổi ánh mắt con chó nhỏ bị vứt bỏ của Mục Niệm, anh đau lòng bế con trai lên, nhìn Uông Trữ Hạ với ánh mắt rét buốt, cay độc nói. “Tôi xin lỗi! Đứa bé vì quá nhớ mẹ mà nhận nhầm người. Xin lỗi vì quấy rối đến buổi hen của hai người.”
Nhìn bóng lưng Mục Anh Húc dứt khoát rời đi, ánh mắt đau thương của Mục Niệm vẫn hướng về phía này, lòng Uống Trữ Hạ đan xen mất mát tự trách cùng nhẹ nhõm.
Tương lai, Mục Niệm sẽ tha thứ cho cô? Bé có vĩnh viễn đợi chờ một người mẹ luôn để bé ở lại trong nhớ nhung? Hứa Cao Lãng quơ quơ tay ngăn ánh mắt nhìn theo của cô, quan tâm hỏi. “Sao vậy? Đứa bé làm em buồn à?”
Cô lắc đầu, nhỏ giọng buồn bã. “Nghe đứa bé gọi ‘mẹ, lòng em luôn có cảm giác lạ.”
“Cũng dễ hiểu, phụ nữ luôn có tình mẫu tử” Hứa Cao Lãng không chút nghi ngờ với chuyện vừa xảy ra, hắn nhìn theo bóng lưng Mục Anh Húc, không khỏi cảm thán.
“Tôi nghe đồn vợ Muc Anh Húc mất ngay khi sinh con, chắc đứa bé thiểu tình mẹ từ nhó, nên gặp bất kỳ ai có cảm giác của người mẹ đều sẽ tự nhầm lẫn gọi. Một loại mong ngóng theo bản năng”
Bình luận truyện