Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 7 - Chương 13: Người trước



Phía sau, có tiếng đàn ông vang lên, nghe bình tĩnh đến dọa người.

Tiếng nói quen thuộc khiến toàn thân Trang Noãn Thần run lên, theo bản năng quay đầu, cũng không bất ngờ bị bóng dáng cao lớn phía kia làm đau hai mắt.

Cô không ngờ lại có thể gặp Giang Mạc Viễn ở chỗ này, không, phải nói là cô suy nghĩ không chu toàn, nơi này có thể gặp Ben, đương nhiên cũng sẽ có Giang Mạc Viễn mới đúng, nếu có thể nghĩ đến sớm một chút có phải hay hơn không, lúc đó cũng sẽ chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Thử hỏi trên đời này làm gì có người vợ nào gặp chồng mình còn phải chuẩn bị tâm lý thật tốt? Cô e rằng chỉ có mình cô.

Giang Mạc Viễn mấy ngày không thấy mặt đứng ở kia, gương mặt đẹp trai vẫn giữ bình tĩnh ôn hòa, còn cặp mắt vẫn là vẻ thâm sâu khó dò. Mấy ngày nay đêm nào cô cũng sợ anh sẽ xuất hiện, lại một khắc nhìn thấy anh, cô biết cô xong rồi, xong một cách hoàn toàn triệt để.

Ánh đèn di động quanh anh, anh không chút để ý đến khay rượu trong tay nhân viên phục vụ, với tay đổi ly rượu khác, anh đi về phía cô, khóe môi chậm rãi nở nụ cười tao nhã.

Có giai nhân khoác tay anh đồng thời tiến lên.

Cô gái đẹp khiến người ta ngạt thở, như không phải người thường, trong mắt là vẻ ngạc nhiên, khi ngẩng đầu nhìn sườn mặt của Giang Mạc Viễn thì ngạc nhiên thoáng chuyển thành bị xúc phạm.

Theo bản năng, Trang Noãn Thần siết chặt bàn tay, nếu nói mấy hôm nay vết thương của cô đã dần đóng vảy, thì cảnh tượng hôm nay lại rõ ràng khoét vào vết sẹo kia. Giai nhân đó là người hâm mộ mê mẩn anh, ánh mắt làm sao lừa được người, chỉ là có lẽ không ngờ được anh có vợ ngay tại nơi này nhỉ?

Thế nhưng, cô ta là ai?

Là tình nhân dự tiệc mới mà Giang Mạc Viễn tuyển chọn? Giống cô ngày đó? Hay là… đến bây giờ, anh vẫn còn phải thuê tình nhân sao? Có phải chính là tình nhân của anh không? Mấy ngày anh không về nhà là có cô gái này bầu bạn sao?

Nói thật, cô gái bên người Giang Mạc Viễn rất đẹp, chỉ trang điểm nhẹ thôi liền đủ để cái đẹp bắn ra bốn phía, làn da như tơ lụa bóng loáng, dáng người cao gầy đứng cùng Giang Mạc Viễn thật quá xứng đôi.

Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, đau, theo đầu ngón tay lan ra toàn thân.

Ben đầu tiên là kinh ngạc rồi sau đó cười ha hả, “Hèng chi tôi nói sao mà nhìn quen mắt vậy?” Ánh mắt âm thầm từ trên mặt của Giang Mạc Viễn lướt qua trên người Trình Thiếu Tiên, cố ý trêu chọc, “Cậu này, làm vậy là không đúng rồi, cậu tới tôi hoan hô hai tay, không dẫn bạn gái theo tôi cũng có thể hiểu, nhưng không thể mượn vợ của người khác chứ?”

Khẩu Phật tâm xà, trong lòng nham hiểm.

Trình Thiếu Tiên nghe ra được hàm ý trong lời nói của ông ta, ung dung cười, đợi Giang Mạc Viễn tiến đến rồi nói, “Phải nói là ‘Tương Vương có ý nhưng thần nữ vô tâm’, con người của Mạc Viễn làm chuyện gì cũng nhanh hơn người khác một bước, mượn chuyện Trang Noãn Thần mà nói, không đợi tôi đoạt anh ta đã lấy về tay rồi. Hôm nay Tiêu Duy Quốc Tế các người lại thắng đậm Đức Mã, sao tôi lại có cảm giác ông trời đều đang chiếu cố Mạc Viễn nhỉ?”

Trang Noãn Thần bên cạnh lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra Giang Mạc Viễn giúp Tiêu Duy thắng trận, dạo này cô ít khi xem tin tức tài chính và kinh tế, đối với sự cạnh tranh giữa hai tập đoàn này cô hoàn toàn không biết gì cả, mà vừa rồi, Trình Thiếu Tiên cũng không cố ý đề cập đến.

Còn nữa, Trình Thiếu Tiên vừa nói vừa cười, như mờ ám lại như bình thường, cô không biết anh không cố ý đề cập đến rốt cục là có mục đích gì. Còn có, anh dẫn cô đến dự tiệc làm gì? Chẳng lẽ vì vội kính rượu Ben mà đưa cô đến luôn? Với thân phận kẻ bại trận?

“Nói về chiếu cố, tôi nghĩ đâu sánh kịp Trình Thiếu Tiên anh chứ?” Giang Mạc Viễn dừng lại trước mặt cô, ánh mắt vô ý đảo qua cô, nhìn về phía Trình Thiếu Tiên, tươi cười, “Ông Nam vì bồi dưỡng anh không tiếc lấy thị trường Trung Quốc cho anh luyện tập, thương thay lòng cha mẹ trong thiên hạ, nếu tôi có người cha như vậy tám phần cũng thành người giàu có nhất hành tinh.”

Trình Thiếu Tiên cười.

Trang Noãn Thần lại như sét đánh ngang tai, ngạc nhiên quay nhìn Trình Thiếu Tiên!

Anh ấy… lại có thể là con trai của ông Nam?

Từng đoạn hồi tưởng ở quá khứ như tái hiện trong đầu cô, có một cảnh đột nhiên dừng lại! Cô từng thấy ông Nam trong văn phòng của Trình Thiếu Tiên, lúc ấy còn thấy lạ, ông Nam đến chi nhánh vì sao chỉ gặp mỗi Trình Thiếu Tiên? Hóa ra, hai người họ là cha con.

Thế nhưng, sao một người họ Nam, còn người kia lại họ Trình? Chẳng lẽ, Trình Thiếu Tiên cũng giống Sa Lâm?

Ben vẫn nói cười vui vẻ, “Nếu không sao nói hai cậu là hậu sinh khả úy chứ, Thiếu Tiên, lần này cậu không ở tổng bộ mà suýt nữa đã bóp chết bọn tôi rồi, may mà có Mạc Viễn chống đỡ, bằng không cái mạng già này sẽ chết ở trong tay cậu rồi, sau này cậu phải chừa cho ông già này một đường sống nhé.”

“Đâu phải, ông quá khen rồi, người kém chiêu luôn là tôi mà.” Trình Thiếu Tiên chạm ly với ông.

Trang Noãn Thần có hơi mơ hồ, cô rất muốn cho rằng đây là do Trình Thiếu Tiên khiêm tốn, nhưng lại cảm thấy quan hệ của mấy người này mờ ám đến kẻ khác không thể tưởng tượng. Đang nghĩ ngợi, cánh tay bỗng nhiên bị người khác kéo qua, giương mắt, đập vào mắt chính là chiếc cà vạt được thắt tỉ mỉ của người đàn ông.

Chiếc eo nhỏ nhắn mới đó đã bị cánh tay anh vòng qua, rất chặt, mùi hương quen thuộc cùng nụ cười trầm thấp hạ xuống, “Trên thương trường thắng anh một trận, anh không phục thì thôi, dẫn vợ tôi cùng đi theo chịu tội làm gì chứ? Trình Thiếu Tiên, anh nhỏ mọn quá rồi đó.”

Trang Noãn Thần lại mù mịt, ngước lên đúng lúc mắt đối mắt với Giang Mạc Viễn, mắt anh rất ôn hòa, để cô nhất thời có chút ảo tưởng.

“Noãn Noãn, anh ta không ở trước mặt em trách anh chứ?” Anh cúi đầu nhìn cô, giọng nói mềm nhẹ để lộ yêu thương, “Anh quên nói với em, lòng dạ anh ta hẹp hòi lắm.”

“Giang Mạc Viễn, có cần phải ở trước mặt vợ anh tổn hại tôi như vậy không?” Trình Thiếu Tiên cười, nhìn không ra ý đồ của anh.

Giang Mạc Viễn lại cười sang sảng, “Vậy thì anh đừng làm phiền vợ tôi nữa, Noãn Noãn hiếm có dịp được ở nhà nghỉ ngơi, anh đừng có đi theo quấy rối.”

“Tôi là thấy anh bận quá, cô ấy chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí mà thôi.” Màu mắt Trình Thiếu Tiên trầm xuống, nhưng vẫn giữ nụ cười.

Nghe xong câu này, Giang Mạc Viễn ôm cô chặt hơn, nói nửa thật nửa đùa, “Tôi bận rộn như vậy đều là vì vợ tôi vì gia đình.” Nói xong cúi đầu nhìn cô, “Có phải không?”

Cô im lặng.

Lời nói của hai người đều có ẩn ý, cho dù không thể nghiền ngẫm lời nói của Giang Mạc Viễn và Trình Thiếu Tiên có ý gì, nhưng có một điều cô xác định là, hai người đang âm thầm đấu đá nhau.

Còn có, Giang Mạc Viễn không cần phải giả bộ ân ái thế này trước mặt người khác?

“Mạc Viễn, chị ấy là vợ anh à?” Không đợi Trang Noãn Thần tỏ vẻ gì, giai nhân vẫn luôn im lặng nãy giờ đã lên tiếng.

Lúc này cô mới ý thức được, bất giác quay qua người đẹp kia, khuôn mặt đẹp đến mê hoặc người. Cùng lúc đó, cô ta cũng đang đánh giá người được cho là vợ của Giang Mạc Viễn này, tóc dài như rong biển, cô không trang điểm, mặt mộc trắng noãn, không tính là nghiêng nước nghiêng thành nhưng đôi mắt lại rất đẹp, xương mũi phải dùng từ đẹp để hình dung, phối hợp với đôi môi hồng nhuận, có một vẻ quyến rũ lả lơi không thể nói rõ.

Loại phụ nữ như thế nhìn phớt qua sẽ khiến người khác không thấy quá đẹp, nhưng nhìn càng lâu lại càng cân nhắc.

“Là vợ tôi, Trang Noãn Thần.” Giang Mạc Viễn cười nói không chút e dè, lại thuận thế kéo tay người đẹp qua.

Trang Noãn Thần trong lòng anh đột nhiên lưng cứng nhắc, anh lại có thể quang minh chính đại mờ ám với cô ta?

Không đợi nỗi đau đột kích đã thấy Giang Mạc Viễn kéo cô ta đến chỗ Ben, cười cười, “Trả con gái lại cho ông, nhìn cẩn thận, lông tóc không tổn hao gì.”

Cô ngạc nhiên, hóa ra là con gái của Ben.

“Mạc Viễn…” Cô gái có chút oán giận, rồi lại mỉm cười đưa tay về phía Trang Noãn Thần, “Xin chào, tôi là Camille, chị cũng có thể gọi tên Trung Quốc của tôi là Tá Y, tên này là Mạc Viễn đặt cho tôi.”

Trang Noãn Thần cười thản nhiên, quan hệ giữ họ đúng là sâu sắc thật.

“Hôm nào để Thiếu Tiên đặt cho cô tên Trung Quốc dễ nghe hơn đi, trình độ tiếng Trung của anh ta điêu luyện hơn tôi nhiều.” Giang Mạc Viễn bĩnh tĩnh cười, cúi đầu nhìn cô dịu dàng nói. “Tá Y là con gái cưng của Ben, bọn anh quen nhau lâu rồi, giống như cô gái em làm người ta vui vẻ.”

Cô nhìn vào mắt anh, đáy lòng hơi do dự, anh, là đang giải thích với cô?

Cố gắng đè nén ảo giác trước mắt, Giang Mạc Viễn rất bình thường, bình thường đến hoàn toàn như xưa, nếu đổi lại bình thường cô không cảm thấy gì, nhưng sau khi xảy ra chuyện đó, cô đã hiểu thêm về anh, không thể không nói, anh khống chế cảm xúc của bản thân đã đặt đến cảnh giới cực hạn.

Tá Y hiển nhiên không thích Giang Mạc Viễn nói vậy, trong mắt đầy vẻ mất mác nhưng không tỏ vẻ gì.

Ben cười cười nắm tay con gái, “Con gái à, con nhất định phải ở cạnh ba. Giới thiệu một chút với con, vị này là Trình Thiếu Tiên.”

Tá Y và Trình Thiếu Tiên cười với nhau, “Xin chào, thường xuyên nghe ba em nhắc đến anh. Đại thiếu gia của nhà họ Nam đại danh lừng lẫy, quả nhiên là rồng trong loài người.”

“Quá khen.” Anh luôn xa cách với cô.

“Ba người nói chuyện nhé, tôi qua đó chiêu đã khách khứa.” Ben nói xong kéo tay Tá Y rời đi.

Trang Noãn Thần nhìn vẻ lưu luyến không rời của Tá Y, nhìn qua Giang Mạc Viễn.

Chỉ còn lại ba người họ, cô có chút bất an sợ hãi, sợ Giang Mạc Viễn đột nhiên thay đổi thái đội hoặc xảy ra chuyện j đó.

Giang Mạc Viễn lại bất ngờ hỏi cô, “Ăn tối chưa?” Dịu dàng như cũ.

Cô sửng sốt, giương mắt nhìn anh có hơi hoang mang.

“Chúng tôi ăn rồi.” Trình Thiếu Tiên trả lời thay cô.

“Vậy thì tốt.” Anh không giận còn cười, đưa tay vuốt tóc cô, “Dạ dày em không tốt, lát nữa uống chút đồ nóng, đừng uống rượu cũng đừng uống đồ lạnh.”

“Em, em muốn về nhà.” Mọi chuyện của tối nay đều rất kỳ dị, đầu cô càng choáng.

Giang Mạc Viễn nghe vậy liền nhìn về phía Trình Thiếu Tiên, như cười như không, “Tôi nghĩ anh không có thời gian đưa cô ấy về nhà .”

“Tôi quả thực không có thời gian.” Trình Thiếu Tiên bất ngờ nói.

“Noãn Noãn…” Giang Mạc Viễn cúi đầu gọi tên cô, “Chỗ này sẽ mau chóng kết thúc, đợi anh được không?”

“Em tự về là được, ở đây gọi xe rất tiện.” Trang Noãn Thần lên tiếng, đêm nay là tiệc mừng công của anh, trong mắt anh chắc cô không có tư cách tham dự, nếu không cô cũng không cần thông qua Trình Thiếu Tiên mới biết được chuyện này.

“Đồ ngốc, em một mình đi về sao anh yên tâm được? Vậy đi, bảo Châu Niên đưa em về trước nhé.” Giang Mạc Viễn cúi đầu búng trán cô rồi lấy điện thoại ra gọi, “Đến phòng tiệc tìm tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện