Hậu Cung Tranh Sủng Truyện
Chương 18
Tỉnh dậy, thấy nữ nhân trong lòng vẫn còn say ngủ, hắn định xoay mình rời khỏi giường, lại thấy cánh tay nữ nhân choàng qua người kéo mình lại. Nàng tựa như còn mơ ngủ, chỉ cảm thấy hơi ấm bên người như mất đi, vội đưa tay níu giữ lấy, lại không biết được hành động của mình có bao nhiêu phần vô lễ.
- Hoàng thượng. - Trương Cảnh Đức vẫn chưa thấy hắn ra, có ý muốn nhắc nhở rằng sắp đến giờ thiết triều, lại thấy hắn đưa tay, lập tức im lặng.
Khẽ nhấc cánh tay nữ nhân ra, vén lại chăn cho nàng, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp, hắn rời giường, để nô tỳ phục vụ thay y phục, trước khi rời khỏi cung còn không quên dặn dò Trúc Mai:
- Chủ tử ngươi bị thương chưa khỏi, để nàng ấy nghỉ ngơi, hôm nay được miễn thỉnh an.
- Nô tỳ tuân lệnh. - Trúc Mai vui vẻ không thôi. Chủ tử a, người đúng là được sủng ái mà!
Nghe tiếng cửa đóng lại rồi, nàng chống tay ngồi dậy, ánh mắt lộ rõ vẻ hài lòng. Bước xuống giường, hơi khó khăn hít thở, nàng gọi Trúc Mai vào thay y phục cho mình, lại thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt nàng ấy, nói:
- Nếu ta không đi thỉnh an, hậu cung phi tần sẽ cho rằng ta được sủng ái mà sinh kiêu ngạo, nhưng nếu chủ động thỉnh an, chẳng phải sẽ ghi điểm trong mắt Hoàng hậu nương nương hay sao? Các phi tần khác cũng không có cớ mà gây sự với ta nữa.
Thấy vẻ thán phục lộ ra trong mắt Trúc Mai, nàng cười nhẹ, tự gài trâm lên tóc. Trúc Mai này bất quá cũng chỉ mười lăm tuổi, còn chưa hiểu rõ chuyện tranh đấu hậu cung, nhưng vậy cũng tốt, nàng cũng không cần cố sức đề phòng người bên cạnh mình, bớt đi được một sự quan ngại, ít nhất là thêm một năm nữa, đủ để nàng tự chiếm một chỗ trong lòng Hoàng đế, đến lúc đó dù nàng ta có thay đổi cũng không cần quá lo lắng nữa.
Bước đến trước cung Cảnh Phượng, nàng bước vào trong, lại thấy ánh mắt ngạc nhiên của Hoàng hậu, cùng ghen tị của các nữ nhân kia, nàng tiến đến trước Phượng vị, hành lễ:
- Diệp Phương Nhã thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Thứ tội cho muội tới trễ.
- Muội còn chưa khỏe hẳn, vì sao còn sang đây thỉnh an? - Hoàng hậu hỏi, giọng nói cũng là có một phần quan tâm. Hoàng thượng sáng nay đã cho thái giám đến báo để Thiên chiêu hoa không phải thỉnh an, cớ sao nàng ta vẫn đến?
Về vị trí của mình, nàng lặng lẽ quan sát các nữ nhân khác. Tam vị phi kia một chút phản ứng cũng không có, các nữ nhân khác thấy nàng cũng chỉ ngầm e ngại cùng đố kị, ngoài mặt không dám thể hiện thái độ gì khác. Thế mới thấy, thất sủng cùng được sủng ái khác nhau đến mức nào.
Buổi thỉnh an trôi qua trong nhàm chán. Nàng ra khỏi Cảnh Phượng cung, thấy Mai Phi cũng đi về hướng mình, khụy gối thỉnh an. Thanh âm nữ tử trong trẻo vang lên:
- Miễn lễ đi.
- Tạ ơn nương nương. - Nàng đứng dậy, hơi cúi đầu không dám nhìn thẳng vào nữ nhân trước mặt.
Mai Phi nghiêng đầu, đánh giá nữ tử trước mặt, cố tìm trên đó lí do khiến Hoàng thượng sủng ái nàng ta. Vì sao chứ? Khuôn mặt so với Thục Phi còn kém xa, thanh âm cũng chỉ dễ nghe không đặc biệt, hơn nữa cũng chỉ là một nữ nhân mười sáu tuổi, lại khiến Hoàng thượng yêu quý như vậy, tất cũng là kẻ có đầu óc. Chỉ là, nàng ta quên sao, gạt bỏ được Lã hiền tần, không có nghĩa nàng ta sẽ không bị kẻ khác đánh bại!
- Muội cảm thấy không được khỏe, xin phép nương nương về trước. - Nàng cúi người nói, sắc mặt cũng tái đi, khiến Mai Phi cũng không chần chừ mà để nàng lui. Nếu nàng ta tại đây ngất đi, chẳng phải sẽ là cái cớ để đổ tội cho nàng sao?
Diệp Phương Nhã xoay người bước về Lạc Tiên điện, dựa người trên nhuyễn ỷ, nhìn bát thuốc trên bàn, không khỏi nhíu mày. Trúc Mai thấy vậy vội nói:
- Chủ tử, đây là đích thân Hoàng thượng nói với Thái y viện mang thuốc đến cho người.
- Những loại thuốc như vậy đều là đắng ngắt, ta không muốn uống. - nàng ngoan cố nói, lắc đầu.
Từ nhỏ nàng đã ghét nhất là phải uống các loại thuốc, lúc nào cũng là vị đắng ngắt uống vào chỉ muốn nôn ra, nàng thực chịu không nổi.
- Chủ tử, người cố gắng uống đi, nô tì đã chuẩn bị ô mai ở đây rồi, người ăn vào sẽ không thấy khó chịu nữa. - Trúc Mai cố gắng thuyết phục nàng. Lúc Thái y đến đây đưa thuốc cũng dặn nhất định phải cho chủ tử uống, nếu không sẽ bị Hoàng thượng trách phạt, nàng là cũng muốn tốt cho cả hai a!
Diệp Phương Nhã khó chịu nhíu mày, cầm bát thuốc uống một hơi, lại nhón lấy viên ô mai bỏ vào miệng. Trúc Mai nói đúng, ô mai chua chua ngọt ngọt, vào trong miệng lại xóa đi vị đắng của thuốc, thực vô cùng dễ chịu. Cầm lấy quyển Kinh thư, nàng lật từng trang sách, nhàn nhã đọc, tựa như khi còn ở trong phủ, làm một tiểu thư vô lo vô nghĩ. Tuy cũng có chút khó chịu khi phải tranh giành sự chú ý của phụ thân với nhị phu nhân cùng tứ muội, nhưng chí ít cũng còn đỡ hơn ngàn vạn lần cung đấu như vậy.
- Nàng đang đọc gì vậy? - Không biết từ bao giờ, nam nhân Hoàng bào đã tiến tới bên nàng, đặt tay lên vai.
- Hoàng... Hoàng thượng? - nàng giật mình quay đầu lại, đứng dậy hành lễ.
Mạc Kỳ Thiên ngồi xuống kỉ, vuốt mái tóc mai của nàng, nhìn quyển Kinh thư trên mặt bàn:
- Nhã Nhã cũng đọc thứ này sao?
- Hoàng thượng là chê bai thiếp sao? - Nàng ủy khuất đáp, lại thấy hắn sảng khoái cười một tiếng.
- Trẫm nào có ý định chê bai nàng. Chỉ là sức khỏe không tốt, không đi nghỉ lại còn ngồi đây?
- Thiếp biết rồi. - Nàng nở nụ cười hạnh phúc, vòng tay qua cổ hắn nũng nịu. - Hoàng thượng, hôm nay lại qua đây sớm như vậy, thiếp không kịp chuẩn bị, làm người chê cười rồi.
Hắn không nói gì, chỉ nhẹ ôm nữ nhân vào trong lòng, vùi đầu vào hốc cổ nàng. Nàng có chút bất ngờ, nhưng nhanh chóng để cho hắn dựa vào người mình, nhắm mắt. Thanh âm nam tử trầm ấm vang lên, lại tựa có chút không nỡ:
- Quân phản loạn quấy nhiễu phía Nam, quan lại ở đó vô dụng không làm gì được, xem ra lần này trẫm phải đích thân đi rồi.
***
Góc nhỏ: Tình hình là có một số bạn nghĩ truyện này là truyện edit hay trans.-. Ủy khuất quá, Swif aka Kyl xin đính chính: Truyện này là truyện TỰ VIẾT, HOÀN TOÀN KHÔNG PHẢI EDIT nhé TvT Sở Nhược Y là bút danh của mình thôi._.
- Hoàng thượng. - Trương Cảnh Đức vẫn chưa thấy hắn ra, có ý muốn nhắc nhở rằng sắp đến giờ thiết triều, lại thấy hắn đưa tay, lập tức im lặng.
Khẽ nhấc cánh tay nữ nhân ra, vén lại chăn cho nàng, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp, hắn rời giường, để nô tỳ phục vụ thay y phục, trước khi rời khỏi cung còn không quên dặn dò Trúc Mai:
- Chủ tử ngươi bị thương chưa khỏi, để nàng ấy nghỉ ngơi, hôm nay được miễn thỉnh an.
- Nô tỳ tuân lệnh. - Trúc Mai vui vẻ không thôi. Chủ tử a, người đúng là được sủng ái mà!
Nghe tiếng cửa đóng lại rồi, nàng chống tay ngồi dậy, ánh mắt lộ rõ vẻ hài lòng. Bước xuống giường, hơi khó khăn hít thở, nàng gọi Trúc Mai vào thay y phục cho mình, lại thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt nàng ấy, nói:
- Nếu ta không đi thỉnh an, hậu cung phi tần sẽ cho rằng ta được sủng ái mà sinh kiêu ngạo, nhưng nếu chủ động thỉnh an, chẳng phải sẽ ghi điểm trong mắt Hoàng hậu nương nương hay sao? Các phi tần khác cũng không có cớ mà gây sự với ta nữa.
Thấy vẻ thán phục lộ ra trong mắt Trúc Mai, nàng cười nhẹ, tự gài trâm lên tóc. Trúc Mai này bất quá cũng chỉ mười lăm tuổi, còn chưa hiểu rõ chuyện tranh đấu hậu cung, nhưng vậy cũng tốt, nàng cũng không cần cố sức đề phòng người bên cạnh mình, bớt đi được một sự quan ngại, ít nhất là thêm một năm nữa, đủ để nàng tự chiếm một chỗ trong lòng Hoàng đế, đến lúc đó dù nàng ta có thay đổi cũng không cần quá lo lắng nữa.
Bước đến trước cung Cảnh Phượng, nàng bước vào trong, lại thấy ánh mắt ngạc nhiên của Hoàng hậu, cùng ghen tị của các nữ nhân kia, nàng tiến đến trước Phượng vị, hành lễ:
- Diệp Phương Nhã thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Thứ tội cho muội tới trễ.
- Muội còn chưa khỏe hẳn, vì sao còn sang đây thỉnh an? - Hoàng hậu hỏi, giọng nói cũng là có một phần quan tâm. Hoàng thượng sáng nay đã cho thái giám đến báo để Thiên chiêu hoa không phải thỉnh an, cớ sao nàng ta vẫn đến?
Về vị trí của mình, nàng lặng lẽ quan sát các nữ nhân khác. Tam vị phi kia một chút phản ứng cũng không có, các nữ nhân khác thấy nàng cũng chỉ ngầm e ngại cùng đố kị, ngoài mặt không dám thể hiện thái độ gì khác. Thế mới thấy, thất sủng cùng được sủng ái khác nhau đến mức nào.
Buổi thỉnh an trôi qua trong nhàm chán. Nàng ra khỏi Cảnh Phượng cung, thấy Mai Phi cũng đi về hướng mình, khụy gối thỉnh an. Thanh âm nữ tử trong trẻo vang lên:
- Miễn lễ đi.
- Tạ ơn nương nương. - Nàng đứng dậy, hơi cúi đầu không dám nhìn thẳng vào nữ nhân trước mặt.
Mai Phi nghiêng đầu, đánh giá nữ tử trước mặt, cố tìm trên đó lí do khiến Hoàng thượng sủng ái nàng ta. Vì sao chứ? Khuôn mặt so với Thục Phi còn kém xa, thanh âm cũng chỉ dễ nghe không đặc biệt, hơn nữa cũng chỉ là một nữ nhân mười sáu tuổi, lại khiến Hoàng thượng yêu quý như vậy, tất cũng là kẻ có đầu óc. Chỉ là, nàng ta quên sao, gạt bỏ được Lã hiền tần, không có nghĩa nàng ta sẽ không bị kẻ khác đánh bại!
- Muội cảm thấy không được khỏe, xin phép nương nương về trước. - Nàng cúi người nói, sắc mặt cũng tái đi, khiến Mai Phi cũng không chần chừ mà để nàng lui. Nếu nàng ta tại đây ngất đi, chẳng phải sẽ là cái cớ để đổ tội cho nàng sao?
Diệp Phương Nhã xoay người bước về Lạc Tiên điện, dựa người trên nhuyễn ỷ, nhìn bát thuốc trên bàn, không khỏi nhíu mày. Trúc Mai thấy vậy vội nói:
- Chủ tử, đây là đích thân Hoàng thượng nói với Thái y viện mang thuốc đến cho người.
- Những loại thuốc như vậy đều là đắng ngắt, ta không muốn uống. - nàng ngoan cố nói, lắc đầu.
Từ nhỏ nàng đã ghét nhất là phải uống các loại thuốc, lúc nào cũng là vị đắng ngắt uống vào chỉ muốn nôn ra, nàng thực chịu không nổi.
- Chủ tử, người cố gắng uống đi, nô tì đã chuẩn bị ô mai ở đây rồi, người ăn vào sẽ không thấy khó chịu nữa. - Trúc Mai cố gắng thuyết phục nàng. Lúc Thái y đến đây đưa thuốc cũng dặn nhất định phải cho chủ tử uống, nếu không sẽ bị Hoàng thượng trách phạt, nàng là cũng muốn tốt cho cả hai a!
Diệp Phương Nhã khó chịu nhíu mày, cầm bát thuốc uống một hơi, lại nhón lấy viên ô mai bỏ vào miệng. Trúc Mai nói đúng, ô mai chua chua ngọt ngọt, vào trong miệng lại xóa đi vị đắng của thuốc, thực vô cùng dễ chịu. Cầm lấy quyển Kinh thư, nàng lật từng trang sách, nhàn nhã đọc, tựa như khi còn ở trong phủ, làm một tiểu thư vô lo vô nghĩ. Tuy cũng có chút khó chịu khi phải tranh giành sự chú ý của phụ thân với nhị phu nhân cùng tứ muội, nhưng chí ít cũng còn đỡ hơn ngàn vạn lần cung đấu như vậy.
- Nàng đang đọc gì vậy? - Không biết từ bao giờ, nam nhân Hoàng bào đã tiến tới bên nàng, đặt tay lên vai.
- Hoàng... Hoàng thượng? - nàng giật mình quay đầu lại, đứng dậy hành lễ.
Mạc Kỳ Thiên ngồi xuống kỉ, vuốt mái tóc mai của nàng, nhìn quyển Kinh thư trên mặt bàn:
- Nhã Nhã cũng đọc thứ này sao?
- Hoàng thượng là chê bai thiếp sao? - Nàng ủy khuất đáp, lại thấy hắn sảng khoái cười một tiếng.
- Trẫm nào có ý định chê bai nàng. Chỉ là sức khỏe không tốt, không đi nghỉ lại còn ngồi đây?
- Thiếp biết rồi. - Nàng nở nụ cười hạnh phúc, vòng tay qua cổ hắn nũng nịu. - Hoàng thượng, hôm nay lại qua đây sớm như vậy, thiếp không kịp chuẩn bị, làm người chê cười rồi.
Hắn không nói gì, chỉ nhẹ ôm nữ nhân vào trong lòng, vùi đầu vào hốc cổ nàng. Nàng có chút bất ngờ, nhưng nhanh chóng để cho hắn dựa vào người mình, nhắm mắt. Thanh âm nam tử trầm ấm vang lên, lại tựa có chút không nỡ:
- Quân phản loạn quấy nhiễu phía Nam, quan lại ở đó vô dụng không làm gì được, xem ra lần này trẫm phải đích thân đi rồi.
***
Góc nhỏ: Tình hình là có một số bạn nghĩ truyện này là truyện edit hay trans.-. Ủy khuất quá, Swif aka Kyl xin đính chính: Truyện này là truyện TỰ VIẾT, HOÀN TOÀN KHÔNG PHẢI EDIT nhé TvT Sở Nhược Y là bút danh của mình thôi._.
Bình luận truyện