Hậu Tinh Thần Biến

Chương 231: Liệt Phùng



Hồng Mông không gian, một khối khí thể Hồng Mông linh bảo so với Hồng Mông linh khí còn đậm đặc hơn bao quanh một mảng chân không, trong đám khí lơ lửng ấy, Cổ Bàn ngồi ngay ngắn ở trung tâm, tâm thần đắm chìm vào đám khí. Bên cạnh đó không xa còn có một khối khí thể giống như vậy, ngồi trên đó đúng là Tần Vũ, thân vận hắc bào. Tầng vũ trụ không gian thứ 3 của Tần Thạch Thiên đã đến gần mức đại thành, không cần Tần Vũ phải quan tâm nữa. Thay vào đó Tần Vũ liền cùng Cổ Bàn tập trung nghiên cứu loại khí thể mới này do Tử khí và Hồng Mông linh khí kết hợp thành.

Hồng Mông và Lâm Mông 2 người vẫn tiếp tục nghiên cứu vũ trụ sụp đổ của Cổ Bàn nguyên vốn là ba tầng không gian, nhưng chưa đầy mười năm mà chỉ còn lại có một tầng. Một tầng này cơ hồ là được tạo thành từ sự dung hợp của ba tầng vũ trụ kia, địa tầng không giống, áp lực bất đồng, linh khí cũng bất đồng. Hơn nữa, tầng không gian này vẫn dường như lờ mờ âm ỉ có dấu vết của sự sụp đổ.

"Đại ca, không ngờ từ khi con của tam đệ độc lập bắt đầu tu luyện, lại có thể xảy ra nhiều chuyện rắc rối mà cả Hồng Mông chưởng khống giả như chúng ta cũng không biết. Vũ trụ của tứ đệ rốt cuộc khi nào sụp đổ mà cũng không biết, cũng không biết được nó sẽ thành cái hình dạng gì nữa". Lâm Mông cảm khái nói. Mấy ngàn năm gần đây đã trải qua rất nhiều chuyện mà chưởng khống giả cũng không thể nắm bắt được.

"Đúng vậy, tên của Tứ đệ trên Hồng Mông kim bảng cũng dần không thể nhìn thấy được nữa. Cũng không biết vũ trụ của hắn khi nào sụp đổ, đối với hắn sẽ có ảnh hưởng đến thế nào." Hồng Mông thở dài nói.

"Điểm ấy đại ca cứ yên tâm, nói thế nào đi nữa thì Tứ đệ cũng đã tựu thành huyền hoàng bất diệt thể, dĩ nhiên đối với hắn sẽ chẳng có ảnh hưởng gì nghiêm trọng".

"Thiên cơ thật khó lường được…" Hồng Mông nói: "Nhị đệ, chúng ta xem ra, thiên mệnh đã quy định thành tựu cao nhất của con người chính là Thiên Tôn, nói cách khác, là ở dưới chúng ta, mà thiên cơ con người không thể đo lường được, nhìn trước mắt nhiều nhất cũng chỉ cùng một cấp như chúng ta. Điều đó có thể nhận định là: Có một loại người tồn tại hay không, cho dù là số phận của chúng ta cũng đều nằm trong dự tính của bọn họ từ lâu, thậm chí là hết thảy chúng ta đều chịu sự an bài của người đó?" Thanh âm của Hồng Mông đầy vẻ buồn phiền.

"Ta cũng muốn biết vấn đề này, nhưng nếu thật sự đúng như chúng ta tưởng tượng, thì người nọ cũng thật đáng sợ." Lâm Mông không phải không nghĩ tới khả năng này. Nếu thật sự có người này, thì người đó có thể có thực lực như thế nào?

"Không biết, hoặc hết thảy là do chúng ta tưởng tượng quá nhiều, Hồng Mông không gian là thiên hạ của chúng ta, hoặc là có tồn tại không gian người chết do người khác nắm quyền cai quản, cả hai không gian song song, chúng ta không đi qua được, bọn họ cũng không thể đến được".

"Vậy Tứ đệ thì sao? Vì la bàn nổ mạnh mà phóng ra từ không gian người chết rồi tới Hồng Mông không gian". Lâm Mông hiện đang nghĩ lại tình huống này vẫn còn là bí ẩn khó hiểu.

"La bàn của Tứ đệ nguyên bản giống như là đặc biệt để tu luyện Hồng Mông linh khí. Sau khi đi tới cái không gian người chết kia hẳn là đã tu luyện tới bình cảnh. Sau khi nổ mạnh mới có thể cảm ứng được Hồng Mông không gian". Hồng Mông nói.

"Con trai của Tam đệ cũng vậy, chuyên môn đặc biệt là tu luyện tử khí. Kết quả là đang ở Tu La Ma giới bộc phát hóa thành dòng chảy đem rất nhiều người cùng cuốn vào, ngay cả ba chúng ta chạy tới hiện trường dùng thời gian tĩnh chỉ cũng chỉ là ngăn cản được một chút.".

"Chẳng lẽ chúng ta muốn đi vào được không gian kia thì phải tìm được một người chuyên tu luyện tử khí hay sao?". Lâm Mông hỏi: "Nhưng trong các vũ trụ của chúng ta cũng không có một người nào tu luyện cái loại tử khí này".

"Ta biết, sở dĩ vậy nên lúc này đành phải xem xem Tam đệ và Tứ đệ có tiến triển gì không? Có lẽ bọn họ có thể nghiên cứu ra bí ẩn của khí thể mới kia. Lúc đó chúng ta có thể đi tới không gian kia rồi."

"Thật sự rất đáng mong đợi, từ khi ta ra đời, chưa hề gặp phải sự trở ngại không thể giải quyết. Có thể có ngươi và Tam đệ kinh nghiệm đầy mình như vậy đã tốt lắm rồi". Hồng Mông một hồi cảm khái, ông từ khi ra đời là sinh mạng duy nhất trong Hồng Mông không gian, lại là người thứ nhất đề tên trên Hồng Mông kim bảng, là đệ nhất Hồng Mông chưởng khống giả. Hoàn toàn chính xác là người đầu tiên trong Hồng Mông không gian.

"Ha Ha! Đó là đại ca có phúc mà không biết đó thôi. Ta và Tam đệ đều phải trải qua bao khổ nạn mới có được ngày hôm nay, huynh coi làm sao ta có thể tưởng được thành tựu như bây giờ a, ngẫm lại bây giờ thật thoải mái." Lâm Mông cười nói.

"Ưh" Hai người đang nói chuyện, đột nhiên Hồng Mông chau mày. "Vũ trụ của tứ đệ lại có biến hóa."

"Chuyện gì xảy ra? Chữ Cổ hình như hoàn toàn đã biến mất. Vũ trụ của hắn lại đang từ từ bị hắn hấp thu vào cơ thể hóa thành năng lượng…" Lâm Mông kinh ngạc nói. Phải biết rằng hắn và Cổ Bàn có cùng tình huống tu luyện, không như Tần Vũ hình thành vũ trụ trong cơ thể, mà là khai mở không gian trong Hồng Mông không gian.

"Xoẹt!" Vũ trụ của Cổ Bàn vốn chỉ còn một tầng không gian, lại bắt đầu sụp đổ. Vô số khe không gian xuất hiện, tia chớp loằng ngoằng, hỏa, thủy, phong quay cuồng, tám đại bản nguyên lực hoàn toàn hỗn loạn. Cả vũ trụ không ngừng sụt lún (vùi lấp), mỗi lần sụt lún một phần thì lại bị hấp thu vào thân thể Cổ Bàn. Mặc dù thân thể Cổ Bàn đang ở trong vòng bao phủ của khối khí thể mới nhưng không hề ảnh hưởng tới sự hấp thu vào cơ thể phần không gian vũ trụ bị sụt lún. Ngay cả khí thể Hồng Mông linh khí đó có năng lực ngăn cản cũng không thể ngăn cản được vũ trụ không gian của Cổ Bàn không ngừng sụt lún.

"Ông". Một trận chấn động, một vùng Hồng Mông không gian đang không ngừng chấn động lại hồi phục sự yên tĩnh.

"Đại ca, vũ trụ của tên tiểu tử nhà Tam đệ kia đã đại thành. Ta đi đón hắn tới nơi này ". Lâm Mông nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ

"Hảo, đệ tứ vũ trụ quả nhiên vẫn là Tần Mông vũ trụ, Tần gia lại có tới hai thiên tài, không ngờ chưa tới một diễn kỷ mà chúng ta đã có tới hai đệ đệ."

Hồng Mông nói tới hai đệ đê, một đúng là Cổ Bàn, còn người kia là Tần Thạch Thiên. Hôm nay, Vũ trụ của Tần Thạch Thiên đã đại thành, trên Hồng Mông Kim bảng chữ Tần đã thay thế chữ Cổ, báo trước Tần Thạch Thiên đã hoàn toàn thay thế Cổ Bàn trở thành vị Hồng Mông chưởng khống giả thứ tư.

Một lát sau, Tần Thạch Thiên đã được Lâm Mông dẫn tới không gian Hồng Mông, Tần Thạch Thiên không giống với Tần Vũ lúc trước, sớm đã theo lời của Tần Vũ nói tới sự tồn tại của Hồng Mông chưởng không giả. Nhìn thấy Hồng Mông, lập tức cung kính nói:

"Bái kiến đại ca!".

"Hảo! Hãy đứng lên, đứng lên. Thạch Thiên, không ngờ ngươi so với Tam Đệ còn khá hơn, bốn tiểu vũ trụ đã bắt đầu hình thành rồi." Hồng Mông mỉm cười nói. Bởi ông đã cảm nhận được bốn phía vũ trụ của Tần Thạch Thiên đã bắt đầu từ từ hình thành bốn tiểu vũ trụ. Có lẽ, Tần Vũ đã sớm giảng qua điểm mấu chốt này với Tần Thạch Thiên từ trước rồi.

"Dạ! Tất cả là nhờ vào Thái thượng Tam trưởng lão đã tài bồi. Không có Thái thượng Tam trưởng lão cũng không có Tần Thạch Thiên như ngày hôm nay." Đúng vậy, Tần Thạch Thiên sau khi đạt tới cảnh giới Hắc Động của Tinh thần biến Công pháp, Tần Vũ đã bắt tay chỉ dạy cho hắn tu luyện, làm thế nào để khai thiên lập địa trong cơ thể, làm thế nào để dùng huyền hoàng khí định ngũ hành, làm thế nào để thành tựu tầng vũ trụ thứ hai, thứ ba. Từng bước, từng bước đều có sự hướng dẫn tỉ mỉ. Bởi vậy mới có thành công của Tần Thạch Thiên như hôm nay. Nếu không, cứ dựa vào tư chất của Tần Thạch Thiên, khẳng định không tránh khỏi thất bại.

"Ây! Thái thượng Tam trưởng lão ở đâu rồi?". Tần Thạch Thiên giờ mới phát hiện Tần Vũ nãy giờ chưa thấy xuất hiện.

"À! Tam đệ đang tập trung nghiên cứu một tân vật chất chứ đi đâu nữa!". Lâm Mông cười nói.

"Oh! Tân vật chất?". Tần Thạch Thiên vừa nghe tới nghiên cứu mới mẻ, lập tức mắt sáng lên, sùng bái nói: "Không hổ là Thái thượng Tam trưởng lão, dù đã là Hồng Mông chưởng khống giả mà vẫn không ngừng tu luyện đề thăng".

"Thạch Thiên!" Hồng Mông nói: "Mặc dù ngươi là Hồng Mông chưởng khống giả thứ tư, nhưng đúng ra thì ngươi phải là thứ năm, vì trước ngươi, vẫn còn một vị Tứ ca, nguyên đã thành tựu vũ trụ sớm hơn và trở thành Hồng Mông chưởng khống giả thứ tư. Nhưng do nhân duyên kém, vũ trụ hoàn toàn sụp đổ, đồng thời bị trừ danh trên Hồng Mông kim bảng nên ngươi mới có thể có tên ở hàng trên cùng của kim bảng (Nguyên văn: cho nên mới thành tựu cho ngươi)". Hồng Mông giải thích cho Tần Thạch Thiên.

Tần Thạch Thiên mỉm cười nói:

"Ngũ đệ hoàn toàn theo sự phân phó của đại ca". Đối với Tần Thạch Thiên mà nói, đứng hàng thứ mấy không quan trọng. Hắn có thể có thành tựu như ngày hôm nay đích thực đã hài lòng rồi.

"Ồ! Nhanh thật. Vũ trụ của tứ đệ đã hoàn toàn sụp đổ cũng đã được hắn hấp thu tất cả vào cơ thể. Có vẻ như, bây giờ thực lực của Tứ đệ cũng có chút tăng lên ". Lâm Mông đột nhiên cảm giác được tình huống của Cổ Bàn, giật mình nói.

"Ta cũng cảm giác được. Có lẽ Tứ đệ lần này có thể mang đến cho chúng ta một chút vui mừng chăng!" Hồng Mông hưng phấn nói.

Tần Thạch Thiên hoàn toàn không biết, cho nên hắn chỉ có thể nhìn hai luồng khí thể, có thể sánh với Hồng Mông linh khí, mỗi lúc một thêm đậm đặc. Cũng nhìn thấy Cổ Bàn và Tần Vũ, nhưng tình hình của hai người như thế nào thì vẫn chưa biết.

Cổ Bàn không hề biết bên ngoài xảy ra chuyện gì. Nguyên là vẫn đang tập trung nghiên cứu sự huyền ảo của tân khí thể, đột nhiên cảm giác được chỉ còn lại một tầng không gian lại bắt đầu sụp đổ. Sau khi không gian vũ trụ sụp đổ thì lại không ngừng cuồn cuộn dung hợp vào thân thể mình. Cuối cùng toàn bộ huyền hoàng khí vốn có từ khi hình thành vũ trụ đã hoàn toàn dung vào cơ thể (ND:cái này quý lắm đấy. Bản thân Hồng Mông chưởng khống giả chỉ có thể dùng một phần. Phần còn lại phải dùng để ổn định toàn bộ vũ trụ), toàn bộ năng lượng của vũ trụ cũng dung vào cơ thể Cổ Bàn.

"Hây!". Cổ Bàn trợn mắt, hét lớn một tiếng. Năng lượng sung mãn dồn vào cơ thể khiến hắn không nhịn được phải phát tiết một chút.

Tay phải hé mở, vô số điểm màu vàng xuất hiện trong không trung chậm rãi lưu động, ngày càng nhiều điểm vàng xuất hiện, từ từ ngưng tụ thành hình một thanh phủ (cái búa trong truyền thuyết của Cổ Bàn). Cây phủ ban đầu vẫn có vẻ trong suốt, theo sự gia tăng của điểm vàng mà không ngừng ngưng tụ, cuối cùng đã hoàn toàn ngưng tụ thành hình. Một thanh phủ màu vàng xuất hiện trong tay Cổ Bàn.

"Hoàn toàn do huyền hoàng khí ngưng tụ mà thành binh khí." Tần Thạch Thiên hoàn toàn sửng sốt: "Một thành huyền hoàng khí đã có thể làm cho một kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo trở thành Thiên Tôn linh bảo siêu việt. Sáu thành huyền hoàng khí có thể thành tựu huyền hoàng bất diệt thể. Một thanh phủ lại hoàn toàn do huyền hoàng khí ngưng tụ mà thành…" Tần Thạch Thiên không thể tưởng tượng được một thanh phủ như vậy sẽ có bao nhiêu uy lực.

"Khai!" Cổ Bàn lại hét lớn một tiếng, cây phủ trong tay vạch một nhát một đoàn khí thể dày đặc cuồn cuộn xoáy vòng (Nguyên văn: Vạch một vòng vào đạo hồ tuyến), đoàn khí thể trong nháy mắt biến mất. Hồng Mông và Lâm Mông trong ánh măt đã lộ ra thần sắc hưng phấn.

"Đại ca huynh có nhìn rõ không? Phía sau vầng sáng kia đúng là có một không gian." Lâm Mông hứng phấn kêu lên. Mới rồi, khí thể dày đặc của cây phủ trong tay Cổ Bàn đã khai mở một vầng sáng, mặt dù không rộng lắm, nhưng Lâm Mông, Hồng Mông cùng với Tần Thạch Thiên đã nhìn thấy rõ ràng trong chớp mắt hiện ra một cái không gian không giống với vũ trụ khác, cũng không giống không gian Hồng Mông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện