Hậu Tinh Thần Biến
Chương 233: Khí phôi
Công Tôn Vũ, tên Thần Vương cao gầy vừa mới muốn cướp đoạt Thiên thần khí của Dịch Bân, đột nhiên, cảnh sắc không gian thay đổi, trước mắt mình đã xuất hiện một lúc mấy Thần Vương.
Công Tôn Vũ phản ứng đầu tiên, vội thuấn di rời khỏi nơi này, không biết rằng nơi đây mới là nguy hiểm nhất.
"Cái gì!" Không gian pháp tắc không thể dùng." Công Tôn Vũ kinh hãi phát hiện. Chính mình ở nơi này không cách nào sử dụng Không gian pháp tắc.
"Ha ha! Đã tới Lĩnh vực Tinh thần của ta mà còn muốn chạy sao! Hãy chấp nhận vận mệnh của ngươi đi." Thân ảnh Lôi Vệ trong nháy mắt xuất hiện cách đó không xa, cười nói.
"Ngươi… Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?" Lôi Vệ rõ ràng đã dùng thuấn di. Một Thần Vương mà không thể dùng Không Gian pháp tắc thì so với Thượng bộ thiên thần cũng không bằng. Bởi vậy một Thiên thần mà chống lại Thần Vương chỉ có con đường chết.
"Không quan hệ, ngươi không cần phải quan tâm tới ta, không phải ta muốn tìm ngươi tới, tất cả là do ý của hắn.". Lôi Vệ chỉ sang một bên. Vừa dứt lời, thân ảnh Hồng Quân trong nháy mắt xuất hiện tại hướng Lôi Vệ đang chỉ.
"Không có gì. Chỉ là muốn mời ngươi tới giúp bọn ta mà thôi. Đương nhiên ngươi cũng có thể lựa chọn cái chết". Hồng Quân lạnh lùng nói.
"Hỗ trợ, định lừa đứa trẻ 3 tuổi chắc." Công Tôn Vũ trong lòng thầm mắng, nhưng lại không dám phát tác. Dù sao, bây giờ cái sinh mạng mình đang nằm trong tay đối phương.
"Xin hỏi tiền bối, ta, một Thần Vương nho nhỏ có thể giúp được gì cho ngài đây?". Công Tôn Vũ liền cười nói.
Hồng Quân cười môt tiếng đoạn nói:
"Có thể, đương nhiên là có thể. Chỉ cần ngươi phối hợp cho tốt, tự nhiên là có thể giúp ích cho ta nhiều lắm."
Công Tôn Vũ mặt dù không biết Hồng Quân cần hắn hỗ trợ cái gì, nhưng đoan chắc là không có chuyện gì tốt.
"Vậy, tiền bối, sau khi ta giúp ngài, liệu ngài có thể để ta rời đi?"
"Rời đi? Đúng là nằm mơ." Hồng Quân thầm nghĩ, nhưng vì ngừa Công Tôn Vũ liều mạng, thậm chí tự bạo, nên sắc mặt vẫn không đổi gật đầu: "Đương nhiên, mạng nhỏ của ngươi đối với ta chẳng có gì đáng nói. Nếu ngươi cứ phối hợp tốt thì lúc đó tự nhiên có thể rời đi."
Công Tôn Vũ tâm niệm thay đổi thật nhanh đoạn cắn răng nói:
"Được! vãn bối nhất định sẽ tận lực phối hợp với tiền bối." Phản kháng lại chắc chắn sẽ chết, như vậy nói không chừng vẫn còn con đường sống.
Hồng Quân mỉm cười thầm nghĩ: "Như vậy tốt hơn nhiều. Chỉ cần không phản kháng, hiệu quả linh hồn sẽ càng tốt."
Tới nơi ở của Tả Thu Mi, Công Tôn Vũ lại lấy làm kinh hãi. Bởi nơi này lại có bốn Thần Vương. Tất cả đều ở bên cạnh Tả Thu Mi, ngoại trừ một người thân vận kim y, còn lại đều là Thần Vương Đệ Nhất Thần Giới.
"Đây…" Công Tôn Vũ bị tràng diện trước mắt làm cho có chút bối rối. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenbathu.net
"Sau đây, các người chỉ cần làm theo lời yêu cầu của vị tiền bối này là được." Hồng Quân chỉ vào Tả Thu Mi nói với Công Tôn Vũ và ba người kia.
"Thu Mi nãi nãi, những người này xin giao cho người. Ta đợi tin tức tốt của ngài." Hồng Quân lén truyền thần thức truyền âm cho Tả Thu Mi.
"Yên tâm, cứ chờ tin tốt của ta." Tả Thu Mi cũng thầm truyền âm cho Hồng Quân.
"Bốn người các ngươi hãy ngồi xuống". Tả Thu Mi hướng bốn người nói: "Kế tiếp ta cần các ngươi cấp một ít giúp ta hoàn thành nghiên cứu. Nếu có người chống lại, kẻ đó sẽ bị giết chết đầu tiên." Tả Thu Mi nói tới đây ra hiệu cho bốn người nhìn vào Huống Thiên Minh.
"Nhiệm vụ của hắn ở đây là để giám thị các ngươi, hy vọng các ngươi tự thu xếp ổn thỏa."
Bốn người đồng thời chửi thầm. Bọn họ không nghi ngờ gì là sẽ chết trong cái không gian quỷ dị này. Người thanh niên vận kim y này có thể nhanh chóng giết chết bọn họ.
Thật ra, bọn chúng vẫn còn sai lầm ở chỗ: Cho dù không ở trong cái không gian này, Huống Thiên Minh vẫn có thể nhanh chóng giết chết bọn hắn.
"Các ngươi, trước tiên hãy buông lỏng tinh thần, nhắm mắt lại, tưởng tượng như lúc mình đang nghỉ ngơi." Tả Thu Mi lên tiếng nói. Nghe theo lời Tả Thu Mi toàn bộ bốn người đều chiếu theo mà làm.
Trong không gian được gia tốc thời gian, Hồng Quân đang cầm trong tay một cái khí phôi đã luyện chế tốt.
"Khí phôi này thực sự đã là cực hạn của Phi vân thạch rồi. Ngũ cấp trận pháp ta xem ra cũng có thể đạt được". Hồng Quân cười một tiếng. Ở cái không gian gia tốc thời gian này đã qua mấy vạn năm, rốt cục cũng đã lĩnh ngộ xong ngũ cấp trận pháp, lại dùng mấy vạn năm thời gian kiểm nghiệm thực tế. Cuối cùng, đúng là đã có thể bố trí ra một cái trận pháp ngũ cấp hoàn mỹ.
"Trận pháp… Bát nguyên..." Tay Hồng Quân nhanh chóng khắc họa lên khí phôi, khí phôi chớp lên một trận lay động, trận pháp ngũ cấp tên là Bát nguyên đã khởi linh thành công.
Một chùm sáng lóe lên, một thanh chiến đao hẹp và dài xuất hiện trên tay Hồng Quân.
"Quả nhiên, trải qua khởi linh bằng ngũ cấp trận pháp, từ phi vân thạch đã có thể luyện chế Hạ phẩm Thiên Thần khí. Hơn nữa phẩm cấp cũng gần đạt tới Trung phẩm Thiên Thần khí rồi".
Hồng Quân đối với đạo trận pháp và luyện khí mà nói đều có thiên phú rất cao. Bất luận là lĩnh vực nào đều có năng lực lĩnh ngộ còn tiến bộ một cách thần tốc.
Cái gì cũng muốn vượt qua Tần Vũ năm xưa. Nếu phải nói về tốc độ tu luyện, Tần Vũ trong kỷ vạn năm đã trở thành Hồng Mông chưởng khống giả. Tốc độ như vậy, đừng nói Hồng Quân, bất kì kẻ nào cũng không thể đạt được tốc độ cao như vậy.
"Tiểu Sương, tốt rồi, ngươi mau đến xem." Chợt, thanh âm Tả Thu Mi vang lên trong đầu Hồng Quân.
"Không ngờ lại nhanh đến vậy." Hồng Quân kinh ngạc nói. Hắn đang trong không gian gia tốc thời gian, mặc dù đã qua ngàn năm, nhưng bên ngoài cũng chỉ mới qua mấy năm mà thôi. Bốn cái linh hồn Thần Vương, chẳng lẽ đã lấy ra hết rồi sao? "Đi! Phải tới xem mới biết."
"Thu Mi nãi nãi!". Tiếng Hồng Quân vừa dứt, người đã xuất hiện bên cạnh Tả Thu Mi và Huống Thiên Minh.
Tả Thu Mi mỉm cười:
"Ừ, Tiểu Sương ngươi nhìn xem".Vừa nói hai tay mở ra, trong lúc đó, bốn cái bóng người nhỏ xíu đang nhắm mắt bị rút ra chân linh vậy mà trên mặt vẫn còn bộ dạng an tường một loạt.
"Thật hoàn hảo, một điểm phá hư cũng không có." Hồng Quân khen. Trên tay Tả Thu Mi mở ra đúng là bốn linh hồn Thần Vương, không có bị phá hư chút nào, cũng không có chút bất an. Cũng cần nói rõ, bọn họ đang ở trạng thái cực kì an tĩnh khi bị lấy ra linh hồn.
"Cũng nhờ bọn họ phối hợp. Đương nhiên, có sự uy hiếp của Thiên Minh ở bên cạnh cũng tạo ra tác dụng rất lớn." Tả Thu Mi nói.
"Đa tạ Thu Mi nãi nãi, đem bọn họ giao cho ta đi thôi. Nói không chừng ta sẽ cấp cho bọn hắn một vài điều vui mừng." Hồng Quân rất tự tin nói.
"Ừ, trước tiên người cứ mang đi, ta vẫn còn muốn tiếp tục nghiên cứu linh hồn của Thiên Minh, nếu như có thể trả lại cho hắn diện mạo vốn có, ta nghĩ đối với việc nghiên cứu về linh hồn của ta cũng có thể đề cao thêm một tầng nữa." Tả Thu Mi cũng cười nói theo.
Mặc dù lần này chưa có tiến triển gì, nhưng người tu chân vốn có năm tháng vô tận, bà cũng tin tưởng sẽ có ngày mình thành công.
"Trước hết bắt đầu từ ngươi đi". Hồng Quân dùng tay trái cẩn thận kéo một cái linh hồn Thần Vương, tay phải cầm lấy một kiện khí phôi đã luyện chế tốt tự nhủ: "Hy vọng phán đoán của ta là chính xác."
"Hợp!" Hai tay Hồng Quân khống chế đem nguyên anh linh hồn và khí phôi bắt đầu không ngừng dung hợp với nhau.
"Bài xích lẫn nhau?" Hồng Quân chau mày.
"Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ phán đoán của ta là sai lầm?"
"Không đúng, nhất định là vẫn còn có chi tiết nào đó chưa nghĩ tới." Hồng Quân ngừng lại, cũng không tiếp tục cưỡng chế hai linh hồn còn lại dung hợp. Mỗi một sai lầm thì có thể sẽ bị mất đi một cái tài liệu trân quý.
"Khởi linh, hay chính là phụ gia trận pháp, dụng trận pháp để điều phối các loại năng lượng, từ đó làm cho vũ khí trở thành một chỉnh thể trọn vẹn."
"Trừ phi, tài liệu không thể thừa nhận được mức độ phức tạp của trận pháp. Nhưng dù có vậy thì cũng không nên có hiện tượng bài xích mới phải. Chẳng lẽ, là bởi vì linh hồn này không được? Rốt cuộc là đã thiếu sót cái gì?..."
Thiên Tôn thành. Trong phòng Chu Viêm.
"Chu Viêm Thiên Tôn, thanh Trảm Không Kiếm này đã đến lúc nên trả lại ngài." Lưu Quang hai tay nâng Trảm Không Kiếm đưa cho Chu Viêm. Cho đến bây giờ, Lưu Quang đối với Chu Viêm vẫn rất kính trọng.
"Ha ha! Lưu Quang huynh, huynh sau khi trở thành Thiên Tôn, đây là lần đầu tiên tới chỗ này của ta. Vậy Trảm Không kiếm này cũng không nên quá coi trọng. Nếu Lưu Quang huynh thích, hoàn toàn có thể lưu lại". Chu Viêm xưng hô đối với Lưu Quang cũng đã biến thành Lưu Quang huynh. Đây là vì cao thủ đồng cấp thì cần phải tôn trọng nhau.
Lưu Quang cũng cười một tiếng nói:
"Chu Viêm Thiên Tôn, mặc dù Lưu Quang ta thành Thiên Tôn, nhưng đối với ngài vẫn khâm phục tự đáy lòng. Ít nhất với việc ngài luyện chế thanh Trảm Không kiếm này, ta cũng phải nghiên cứu rất lâu mới hiểu rõ được. Sáng tạo ra phương pháp luyện chế độc đáo như vây, thật đã đủ để cho Lưu Quang phải kính phục."
"Oh! Thì ra Lưu Quang huynh đã hiểu rõ bí mật của Trảm Không Kiếm. Không ngờ, không ngờ a!". Chu Viêm liên miệng khen.
"Hiểu rõ và sáng tạo thì có khoảng cách rất lớn. Đúng rồi, Chu Viêm Thiên tôn, nghe nói Chu An Thiên Tôn của Đệ Nhị Thần Giới tu vi không còn, có đúng đã đầu phục ngài hay không?" Lưu Quang nhỏ giọng hỏi.
"Ha Ha! Đó là lẽ đương nhiên. Không dối Lưu Quang huynh, Chu An nguyên là hài tử của ta." Chu Viêm cười nói.
"A! Nhưng sao Chu An này rõ ràng là người của Đệ Nhị Thần giới". Lưu Quang có chút không giải thích nổi.
"Lúc đầu là hắn phản bội ta, đi theo Lâm Mông rồi mới có địa vị Lôi Phạt Thiên Tôn ở Đệ Nhị Thần giới." Chu Viêm nói vẻ mặt có chút phiền muộn.
"Nguyên lai là vậy. Ta vốn còn băn khoăn, Chu An này, không nghĩ được hắn lại là người của ngài. Vậy trước tiên xin chúc mừng Chu Viêm Thiên Tôn." Lưu Quang nói.
"Ha ha, Lưu Quang huynh, kì thật huynh cũng không nên lo lắng. Dù sao chúng ta cũng không phải địch nhân sinh tử". Trong lời nói của Chu Viêm làm như vô tình nói ra.
"Đương nhiên, Lưu Quang cũng tự biết mình, tất nhiên không dám đối địch với Chu Viêm Thiên tôn. Nếu có thể còn hy vọng được hòa hảo với Chu Viêm Thiên Tôn nhiều hơn. Như vậy ở Vô Danh Không gian này, tiểu đệ cũng còn có thể được chia một chén canh".
Chu Viêm cười một tiếng.
"Cái này đương nhiên là vậy rồi. Vậy thanh Trảm Không kiếm này ta hãy thu về vậy" Dứt lời vung tay một cái, thu vào tay thanh Trảm Không kiếm có thể sánh ngang với nhất lưu Hồng Mông linh bảo ấy.
"Tiểu đệ còn phải tiếp tục tìm kiếm nơi hạ lạc của Tần Tư cùng Hồng Quân. Mặc dù không còn cần tìm linh bảo, nhưng mối xỉ nhục kia không rửa không thể quên được". Lưu Quang đứng dậy cáo từ.
Chu Viêm đảo mắt.
"Nếu là vậy, mong rằng khi Lưu Quang huynh lấy được Hồng Mông linh bảo, có thể tặng cho Chu Mỗ một kiện, Chu Mỗ vô cùng tạ ơn".
"Được! chuyện nhỏ, Chu Viêm Thiên Tôn, Lưu Quang cáo từ." Lưu Quang trong tâm đã không còn ham muốn với Hồng Mông linh bảo. Tại thời điểm hắn trở thành Thiên Tôn, đã không hề muốn rồi. Có lẽ chỉ có Thiên Tôn Linh bảo mới có thể hấp dẫn nổi hắn.
Đợi Lưu Quang đi rồi, Chu Viêm mới mở một khe không gian, bên trong một thanh trường kiếm cùng một cái linh hồn đang chậm rãi tương hợp. Một khi xảy ra gián đoạn, cần phải có không ít năng lượng màu xám tinh thuần bổ sung vào để cho quá trình dung hợp diễn ra liên tục.
"Không biết sau khi dung hợp với linh hồn Thiên Tôn, vũ khí sẽ đạt tới đẳng cấp nào đây?"
Công Tôn Vũ phản ứng đầu tiên, vội thuấn di rời khỏi nơi này, không biết rằng nơi đây mới là nguy hiểm nhất.
"Cái gì!" Không gian pháp tắc không thể dùng." Công Tôn Vũ kinh hãi phát hiện. Chính mình ở nơi này không cách nào sử dụng Không gian pháp tắc.
"Ha ha! Đã tới Lĩnh vực Tinh thần của ta mà còn muốn chạy sao! Hãy chấp nhận vận mệnh của ngươi đi." Thân ảnh Lôi Vệ trong nháy mắt xuất hiện cách đó không xa, cười nói.
"Ngươi… Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?" Lôi Vệ rõ ràng đã dùng thuấn di. Một Thần Vương mà không thể dùng Không Gian pháp tắc thì so với Thượng bộ thiên thần cũng không bằng. Bởi vậy một Thiên thần mà chống lại Thần Vương chỉ có con đường chết.
"Không quan hệ, ngươi không cần phải quan tâm tới ta, không phải ta muốn tìm ngươi tới, tất cả là do ý của hắn.". Lôi Vệ chỉ sang một bên. Vừa dứt lời, thân ảnh Hồng Quân trong nháy mắt xuất hiện tại hướng Lôi Vệ đang chỉ.
"Không có gì. Chỉ là muốn mời ngươi tới giúp bọn ta mà thôi. Đương nhiên ngươi cũng có thể lựa chọn cái chết". Hồng Quân lạnh lùng nói.
"Hỗ trợ, định lừa đứa trẻ 3 tuổi chắc." Công Tôn Vũ trong lòng thầm mắng, nhưng lại không dám phát tác. Dù sao, bây giờ cái sinh mạng mình đang nằm trong tay đối phương.
"Xin hỏi tiền bối, ta, một Thần Vương nho nhỏ có thể giúp được gì cho ngài đây?". Công Tôn Vũ liền cười nói.
Hồng Quân cười môt tiếng đoạn nói:
"Có thể, đương nhiên là có thể. Chỉ cần ngươi phối hợp cho tốt, tự nhiên là có thể giúp ích cho ta nhiều lắm."
Công Tôn Vũ mặt dù không biết Hồng Quân cần hắn hỗ trợ cái gì, nhưng đoan chắc là không có chuyện gì tốt.
"Vậy, tiền bối, sau khi ta giúp ngài, liệu ngài có thể để ta rời đi?"
"Rời đi? Đúng là nằm mơ." Hồng Quân thầm nghĩ, nhưng vì ngừa Công Tôn Vũ liều mạng, thậm chí tự bạo, nên sắc mặt vẫn không đổi gật đầu: "Đương nhiên, mạng nhỏ của ngươi đối với ta chẳng có gì đáng nói. Nếu ngươi cứ phối hợp tốt thì lúc đó tự nhiên có thể rời đi."
Công Tôn Vũ tâm niệm thay đổi thật nhanh đoạn cắn răng nói:
"Được! vãn bối nhất định sẽ tận lực phối hợp với tiền bối." Phản kháng lại chắc chắn sẽ chết, như vậy nói không chừng vẫn còn con đường sống.
Hồng Quân mỉm cười thầm nghĩ: "Như vậy tốt hơn nhiều. Chỉ cần không phản kháng, hiệu quả linh hồn sẽ càng tốt."
Tới nơi ở của Tả Thu Mi, Công Tôn Vũ lại lấy làm kinh hãi. Bởi nơi này lại có bốn Thần Vương. Tất cả đều ở bên cạnh Tả Thu Mi, ngoại trừ một người thân vận kim y, còn lại đều là Thần Vương Đệ Nhất Thần Giới.
"Đây…" Công Tôn Vũ bị tràng diện trước mắt làm cho có chút bối rối. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenbathu.net
"Sau đây, các người chỉ cần làm theo lời yêu cầu của vị tiền bối này là được." Hồng Quân chỉ vào Tả Thu Mi nói với Công Tôn Vũ và ba người kia.
"Thu Mi nãi nãi, những người này xin giao cho người. Ta đợi tin tức tốt của ngài." Hồng Quân lén truyền thần thức truyền âm cho Tả Thu Mi.
"Yên tâm, cứ chờ tin tốt của ta." Tả Thu Mi cũng thầm truyền âm cho Hồng Quân.
"Bốn người các ngươi hãy ngồi xuống". Tả Thu Mi hướng bốn người nói: "Kế tiếp ta cần các ngươi cấp một ít giúp ta hoàn thành nghiên cứu. Nếu có người chống lại, kẻ đó sẽ bị giết chết đầu tiên." Tả Thu Mi nói tới đây ra hiệu cho bốn người nhìn vào Huống Thiên Minh.
"Nhiệm vụ của hắn ở đây là để giám thị các ngươi, hy vọng các ngươi tự thu xếp ổn thỏa."
Bốn người đồng thời chửi thầm. Bọn họ không nghi ngờ gì là sẽ chết trong cái không gian quỷ dị này. Người thanh niên vận kim y này có thể nhanh chóng giết chết bọn họ.
Thật ra, bọn chúng vẫn còn sai lầm ở chỗ: Cho dù không ở trong cái không gian này, Huống Thiên Minh vẫn có thể nhanh chóng giết chết bọn hắn.
"Các ngươi, trước tiên hãy buông lỏng tinh thần, nhắm mắt lại, tưởng tượng như lúc mình đang nghỉ ngơi." Tả Thu Mi lên tiếng nói. Nghe theo lời Tả Thu Mi toàn bộ bốn người đều chiếu theo mà làm.
Trong không gian được gia tốc thời gian, Hồng Quân đang cầm trong tay một cái khí phôi đã luyện chế tốt.
"Khí phôi này thực sự đã là cực hạn của Phi vân thạch rồi. Ngũ cấp trận pháp ta xem ra cũng có thể đạt được". Hồng Quân cười một tiếng. Ở cái không gian gia tốc thời gian này đã qua mấy vạn năm, rốt cục cũng đã lĩnh ngộ xong ngũ cấp trận pháp, lại dùng mấy vạn năm thời gian kiểm nghiệm thực tế. Cuối cùng, đúng là đã có thể bố trí ra một cái trận pháp ngũ cấp hoàn mỹ.
"Trận pháp… Bát nguyên..." Tay Hồng Quân nhanh chóng khắc họa lên khí phôi, khí phôi chớp lên một trận lay động, trận pháp ngũ cấp tên là Bát nguyên đã khởi linh thành công.
Một chùm sáng lóe lên, một thanh chiến đao hẹp và dài xuất hiện trên tay Hồng Quân.
"Quả nhiên, trải qua khởi linh bằng ngũ cấp trận pháp, từ phi vân thạch đã có thể luyện chế Hạ phẩm Thiên Thần khí. Hơn nữa phẩm cấp cũng gần đạt tới Trung phẩm Thiên Thần khí rồi".
Hồng Quân đối với đạo trận pháp và luyện khí mà nói đều có thiên phú rất cao. Bất luận là lĩnh vực nào đều có năng lực lĩnh ngộ còn tiến bộ một cách thần tốc.
Cái gì cũng muốn vượt qua Tần Vũ năm xưa. Nếu phải nói về tốc độ tu luyện, Tần Vũ trong kỷ vạn năm đã trở thành Hồng Mông chưởng khống giả. Tốc độ như vậy, đừng nói Hồng Quân, bất kì kẻ nào cũng không thể đạt được tốc độ cao như vậy.
"Tiểu Sương, tốt rồi, ngươi mau đến xem." Chợt, thanh âm Tả Thu Mi vang lên trong đầu Hồng Quân.
"Không ngờ lại nhanh đến vậy." Hồng Quân kinh ngạc nói. Hắn đang trong không gian gia tốc thời gian, mặc dù đã qua ngàn năm, nhưng bên ngoài cũng chỉ mới qua mấy năm mà thôi. Bốn cái linh hồn Thần Vương, chẳng lẽ đã lấy ra hết rồi sao? "Đi! Phải tới xem mới biết."
"Thu Mi nãi nãi!". Tiếng Hồng Quân vừa dứt, người đã xuất hiện bên cạnh Tả Thu Mi và Huống Thiên Minh.
Tả Thu Mi mỉm cười:
"Ừ, Tiểu Sương ngươi nhìn xem".Vừa nói hai tay mở ra, trong lúc đó, bốn cái bóng người nhỏ xíu đang nhắm mắt bị rút ra chân linh vậy mà trên mặt vẫn còn bộ dạng an tường một loạt.
"Thật hoàn hảo, một điểm phá hư cũng không có." Hồng Quân khen. Trên tay Tả Thu Mi mở ra đúng là bốn linh hồn Thần Vương, không có bị phá hư chút nào, cũng không có chút bất an. Cũng cần nói rõ, bọn họ đang ở trạng thái cực kì an tĩnh khi bị lấy ra linh hồn.
"Cũng nhờ bọn họ phối hợp. Đương nhiên, có sự uy hiếp của Thiên Minh ở bên cạnh cũng tạo ra tác dụng rất lớn." Tả Thu Mi nói.
"Đa tạ Thu Mi nãi nãi, đem bọn họ giao cho ta đi thôi. Nói không chừng ta sẽ cấp cho bọn hắn một vài điều vui mừng." Hồng Quân rất tự tin nói.
"Ừ, trước tiên người cứ mang đi, ta vẫn còn muốn tiếp tục nghiên cứu linh hồn của Thiên Minh, nếu như có thể trả lại cho hắn diện mạo vốn có, ta nghĩ đối với việc nghiên cứu về linh hồn của ta cũng có thể đề cao thêm một tầng nữa." Tả Thu Mi cũng cười nói theo.
Mặc dù lần này chưa có tiến triển gì, nhưng người tu chân vốn có năm tháng vô tận, bà cũng tin tưởng sẽ có ngày mình thành công.
"Trước hết bắt đầu từ ngươi đi". Hồng Quân dùng tay trái cẩn thận kéo một cái linh hồn Thần Vương, tay phải cầm lấy một kiện khí phôi đã luyện chế tốt tự nhủ: "Hy vọng phán đoán của ta là chính xác."
"Hợp!" Hai tay Hồng Quân khống chế đem nguyên anh linh hồn và khí phôi bắt đầu không ngừng dung hợp với nhau.
"Bài xích lẫn nhau?" Hồng Quân chau mày.
"Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ phán đoán của ta là sai lầm?"
"Không đúng, nhất định là vẫn còn có chi tiết nào đó chưa nghĩ tới." Hồng Quân ngừng lại, cũng không tiếp tục cưỡng chế hai linh hồn còn lại dung hợp. Mỗi một sai lầm thì có thể sẽ bị mất đi một cái tài liệu trân quý.
"Khởi linh, hay chính là phụ gia trận pháp, dụng trận pháp để điều phối các loại năng lượng, từ đó làm cho vũ khí trở thành một chỉnh thể trọn vẹn."
"Trừ phi, tài liệu không thể thừa nhận được mức độ phức tạp của trận pháp. Nhưng dù có vậy thì cũng không nên có hiện tượng bài xích mới phải. Chẳng lẽ, là bởi vì linh hồn này không được? Rốt cuộc là đã thiếu sót cái gì?..."
Thiên Tôn thành. Trong phòng Chu Viêm.
"Chu Viêm Thiên Tôn, thanh Trảm Không Kiếm này đã đến lúc nên trả lại ngài." Lưu Quang hai tay nâng Trảm Không Kiếm đưa cho Chu Viêm. Cho đến bây giờ, Lưu Quang đối với Chu Viêm vẫn rất kính trọng.
"Ha ha! Lưu Quang huynh, huynh sau khi trở thành Thiên Tôn, đây là lần đầu tiên tới chỗ này của ta. Vậy Trảm Không kiếm này cũng không nên quá coi trọng. Nếu Lưu Quang huynh thích, hoàn toàn có thể lưu lại". Chu Viêm xưng hô đối với Lưu Quang cũng đã biến thành Lưu Quang huynh. Đây là vì cao thủ đồng cấp thì cần phải tôn trọng nhau.
Lưu Quang cũng cười một tiếng nói:
"Chu Viêm Thiên Tôn, mặc dù Lưu Quang ta thành Thiên Tôn, nhưng đối với ngài vẫn khâm phục tự đáy lòng. Ít nhất với việc ngài luyện chế thanh Trảm Không kiếm này, ta cũng phải nghiên cứu rất lâu mới hiểu rõ được. Sáng tạo ra phương pháp luyện chế độc đáo như vây, thật đã đủ để cho Lưu Quang phải kính phục."
"Oh! Thì ra Lưu Quang huynh đã hiểu rõ bí mật của Trảm Không Kiếm. Không ngờ, không ngờ a!". Chu Viêm liên miệng khen.
"Hiểu rõ và sáng tạo thì có khoảng cách rất lớn. Đúng rồi, Chu Viêm Thiên tôn, nghe nói Chu An Thiên Tôn của Đệ Nhị Thần Giới tu vi không còn, có đúng đã đầu phục ngài hay không?" Lưu Quang nhỏ giọng hỏi.
"Ha Ha! Đó là lẽ đương nhiên. Không dối Lưu Quang huynh, Chu An nguyên là hài tử của ta." Chu Viêm cười nói.
"A! Nhưng sao Chu An này rõ ràng là người của Đệ Nhị Thần giới". Lưu Quang có chút không giải thích nổi.
"Lúc đầu là hắn phản bội ta, đi theo Lâm Mông rồi mới có địa vị Lôi Phạt Thiên Tôn ở Đệ Nhị Thần giới." Chu Viêm nói vẻ mặt có chút phiền muộn.
"Nguyên lai là vậy. Ta vốn còn băn khoăn, Chu An này, không nghĩ được hắn lại là người của ngài. Vậy trước tiên xin chúc mừng Chu Viêm Thiên Tôn." Lưu Quang nói.
"Ha ha, Lưu Quang huynh, kì thật huynh cũng không nên lo lắng. Dù sao chúng ta cũng không phải địch nhân sinh tử". Trong lời nói của Chu Viêm làm như vô tình nói ra.
"Đương nhiên, Lưu Quang cũng tự biết mình, tất nhiên không dám đối địch với Chu Viêm Thiên tôn. Nếu có thể còn hy vọng được hòa hảo với Chu Viêm Thiên Tôn nhiều hơn. Như vậy ở Vô Danh Không gian này, tiểu đệ cũng còn có thể được chia một chén canh".
Chu Viêm cười một tiếng.
"Cái này đương nhiên là vậy rồi. Vậy thanh Trảm Không kiếm này ta hãy thu về vậy" Dứt lời vung tay một cái, thu vào tay thanh Trảm Không kiếm có thể sánh ngang với nhất lưu Hồng Mông linh bảo ấy.
"Tiểu đệ còn phải tiếp tục tìm kiếm nơi hạ lạc của Tần Tư cùng Hồng Quân. Mặc dù không còn cần tìm linh bảo, nhưng mối xỉ nhục kia không rửa không thể quên được". Lưu Quang đứng dậy cáo từ.
Chu Viêm đảo mắt.
"Nếu là vậy, mong rằng khi Lưu Quang huynh lấy được Hồng Mông linh bảo, có thể tặng cho Chu Mỗ một kiện, Chu Mỗ vô cùng tạ ơn".
"Được! chuyện nhỏ, Chu Viêm Thiên Tôn, Lưu Quang cáo từ." Lưu Quang trong tâm đã không còn ham muốn với Hồng Mông linh bảo. Tại thời điểm hắn trở thành Thiên Tôn, đã không hề muốn rồi. Có lẽ chỉ có Thiên Tôn Linh bảo mới có thể hấp dẫn nổi hắn.
Đợi Lưu Quang đi rồi, Chu Viêm mới mở một khe không gian, bên trong một thanh trường kiếm cùng một cái linh hồn đang chậm rãi tương hợp. Một khi xảy ra gián đoạn, cần phải có không ít năng lượng màu xám tinh thuần bổ sung vào để cho quá trình dung hợp diễn ra liên tục.
"Không biết sau khi dung hợp với linh hồn Thiên Tôn, vũ khí sẽ đạt tới đẳng cấp nào đây?"
Bình luận truyện