Hậu Tinh Thần Biến
Chương 372: Tôn kính đích đối thủ
"Xạ nguyệt tiễn, phá!" Đế Thích Thiên hét lớn một tiếng, một vầng ngân quang lượn lờ quanh thân mình, đột nhiên, quang mang toàn thân thu liễm lại, trong nháy mắt tụ tập tại trên hai tay của hắn, mà cung tiễn đó dùng thiên địa nguyên khí hư cấu thành cũng đột ngột phóng ra một trận quang mang băng lạnh đến cùng cực, "xạ nguyệt tiễn" ngân quang lấp lánh ấy phút chốc rời dây cung phóng đi, thoáng cái đã tới trước mặt Tần Vũ.
Tần Vũ đứng ở trong Lĩnh vực Hỗn độn Tinh thần, tốc độ của "xạ nguyệt tiễn" đó so với "phá nhật tiễn" vừa rồi còn nhanh hơn mấy trăm lần, hầu như chưa kịp phản ứng, Lĩnh vực Hỗn độn Tinh thần đã cùng với thân thể nối liền thành một thể đột nhiên rung động mãnh liệt hẳn lên.
Chỉ nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được từng đạo từng đạo khí bao bọc bên ngoài như cái lồng khí, mũi tên nhỏ màu bạc lấp lóe ngân quang xoay tròn điên cuồng đâm thẳng vào cái lồng khí ấy, cứ phảng phất như là một mũi khoan thần tốc, từng chút từng chút đột phá cái lồng khí đó, trong chớp mắt, đã đâm thủng vào một nửa thân tên.
Tần Vũ thét lớn một tiếng, trong Đan Điền, dòng xoáy của Lục đạo Luân Hồi giữa tinh thần ấy đột nhiên tăng cao tốc độ xoay chuyển, một đạo lực lượng vô sắc dọc theo trong kinh mạch tăng tốc chuyển động, trong nháy mắt liền đã đạt tới đủ để hiện ra dòng suối, mà giờ phút này xuất hiện dòng suối đủ đạt tới thời điểm chống đỡ đúng là Lĩnh vực Hỗn độn Tinh thần hút vào Hỗn Độn khí.
Phảng phất lực lượng Hỗn Độn từ trong Lục đạo Luân Hồi như dòng nước chảy tuôn ra, vốn màn hào quang bao phủ ấy bị lực lượng cường đại của "xạ nguyệt tiễn" kích vào nguy cơ trùng trùng nhất thời được rót vào Hỗn Độn lực vô cùng cường đại, kiên cường ngăn chận "xạ nguyệt tiễn" ở bên ngoài lĩnh vực.
Tần Vũ sắc mặt lạnh nhạt, trong lòng cũng đã bốc lên vô số ý niệm, Lục đạo Luân Hồi bên trong đan điền lúc này dường như không chịu khống chế, dòng xoáy đen nhánh không đáy kia điên cuồng xoay chuyển không nói, từng đạo từng đạo Hỗn Độn lực cường đại chẳng biết khởi nguồn từ đâu bị Lục đạo Luân Hồi mau chóng hấp thu lại, thông qua dòng xoáy đó tiến vào trong cơ thể của Tần Vũ, rồi sau đó truyền vào trong Lĩnh vực Hỗn độn Tinh thần.
Đế Thích Thiên kinh ngạc nhìn Tần Vũ, tại trong thần thức của hắn, tu vi của Tần Vũ hắn đã dò xét rõ ràng, đến hiện nay cũng chỉ khó khăn lắm mới so sánh được với Thiên nhân tu vi tám cánh trung giai, Á hoàng giai, cũng không ngờ tới dưới Thiên đế bí quyết của mình, vậy mà liên tục hai mũi tên đều không làm gì được ông ta, không nhịn được trong lòng rất là buồn bực.
Thiên đế bí quyết là tuyệt thế công pháp, Đế Thích Thiên tại trong thần điện, sau khi lấy được bốn Thiên đạo chi nhận đã lĩnh ngộ được, đồng thời cũng để thoát khỏi sự nương tựa vào Thiên đạo chi nhận, Đế Thích Thiên mới cố gắng dùng hết toàn lực sáng tạo ra bộ công quyết này.
Công pháp gần như có thể so sánh ngang với Thiên đạo chi nhận, đó quả là công pháp cường đại biết bao a, do đó, sau khi Tần Vũ hoàn toàn dễ dàng ngăn cản được hai mũi tên của hắn, Đế Thích Thiên mới phải giật mình kinh ngạc như thế.
Có điều là, Đế Thích Thiên không có nghĩ tới, Tần Vũ một khi đã có tư cách chuyển thế sống lại, điều đó cũng có nghĩa ở kiếp trước ông ta nhất định có được năng lực Chưởng khống giả hay chính là nói năng lực của Á hoàng giai ở trong không gian này. Như vậy, với kiếp trước đã là loại người có năng lực đạt tới cảnh giới này, thì công pháp của ông hẳn phải cường hãn cỡ nào đây?
Trước đây đã nói qua, Á hoàng giai, là Thiên nhân hoặc là Tu La nhân đạt tới tám cánh thượng giai chỉ là không có lĩnh ngộ Thiên đạo, thực lực bản thân của bọn họ so với Huyền Hoàng khí của Chưởng khống giả ngay cả đến Hồng Mông khí cũng không hề thua kém. Phải biết rằng người ở Thiên giới, mặc dù đạt tới Á hoàng giai cũng không thể giống như Chưởng khống giả của Nhân giới hay không gian khác, có thể sáng tạo ra tân không gian cùng các loại sinh vật. Nhưng có được có mất, giống như nhau, trời cao cấp cho bọn họ năng lực đặc thù cũng không hề thua kém năng lực của Chưởng khống giả ở không gian hạ giới, sau này sẽ từ từ nói đến vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
"Bùng" một tiếng vang cắt đứt dòng suy tư kinh dị trong lòng Đế Thích Thiên, hắn toàn thân chấn động, ngẩng đầu nhìn lại, liền phát giác không gian chung quanh thân thể Tần Vũ lúc này đã hoàn toàn mờ ảo, tia sáng chiếu xuyên qua, tựa như là chiếu qua tầng tầng lớp lớp sóng gợn, từng đạo từng đạo tia sáng đan xen bao phủ toàn thân Tần Vũ, phối hợp với khuôn mặt cực kỳ anh tuấn của ông, khiến cho người ta không nhịn được có cảm giác như đang đối mặt với người vĩ đại trên cao vời vợi.
Chiến ý ngất trời từ sâu trong đáy lòng Tần Vũ dâng tràn lên, từ khi chuyển thế sống lại tới nay những nỗi buồn chán cùng tưởng nhớ giờ phút này hoàn toàn được phóng bỏ ra khỏi tâm tư Tần Vũ, đôi mắt cực kỳ trong suốt chậm rãi dời lên mặt Đế Thích Thiên, lớn tiếng nói:
"Đến đây, Đế Thích Thiên, để ta lĩnh giáo Thiên đế bí quyết của ngươi đi!"
Một cổ lực lượng không thể hình dung chậm rãi từ trên tay ngưng kết lại, hai tay Tần Vũ hư không nắm chặt, phảng phất như nắm lấy một cây trường thương vô hình, sắc mặt trang trọng nghiêm túc. Rốt cục, Tần Vũ muốn phản kích a.
Đế Thích Thiên thoáng trầm mặc, tại thời điểm này, rốt cục từ đáy lòng hắn phải nhìn nhận đã nổi lên một đối thủ trẻ tuổi này, vô hình trung, hôm nay đã đem Tần Vũ đặt vào vị thế ngang bằng với mình.
Hồng Quân cùng Huống Thiên Minh mọi người bị hào khí ngất trời của Tần Vũ lây nhiễm nhiệt huyết sôi trào, không tự kìm hãm được ngửa mặt lên trời thét dài, tóc dài theo gió tung bay, tâm tình hai người dẫn đến xúc động cho đám người Tình nhi ở chung quanh, trên mặt mọi người đều hiện lên chiến ý hiên ngang lẫm liệt nhìn vào Đế Thích Thiên.
"Ngươi, nhận được sự tôn trọng của ta!" Trầm mặc một lúc lâu, Đế Thích Thiên rốt cục phát ra tiếng nói từ trong lòng, sắc mặt hắn lạnh lùng gằn từng câu chữ:
"Cho nên, chúng ta có thể cùng chiến đấu một trận!"
Hai bàn tay úp lại đưa lên đưa xuống tại đan điền, Đế Thích Thiên lạnh lùng nhìn Tần Vũ, trầm giọng quát:
"Thiên đạo chi nhận, phùng chi kiến huyết, thiên địa mệnh luân, giai do thử định." (Thiên đạo chi nhận, gặp là thấy máu, thiên địa số mệnh luân hồi, đều do nó định sẳn!)
Bốn phía tia sáng đột nhiên lóe sáng lên, một đạo quang mang không thể hình dung bao trùm Đế Thích Thiên, đám mây đen vốn tụ tập trên đỉnh đầu chỉ thoáng chốc tan biến mất không còn bóng dáng, thay thế chính là một vầng hào quang cực kỳ ấm áp từ chân trời bay tới, chiếu rọi vào hắn.
Mắt Tần Vũ hơi nheo lại, sắc mặt càng lộ vẻ nghiêm túc hẳn lên, thân ảnh vừa động, thoáng cái đã xuất hiện trước mặt Đế Thích Thiên, cây trường thương vô hình kia vừa chuyển hướng về phía trước, trong khoảnh khắc đã đâm vào ngực Đế Thích Thiên.
Đế Thích Thiên lạnh lùng cười, giữa hai tay, một vũ khí hình vành trăng dài chỉ ba thước xuất hiện tại trước mặt hắn, trên bầu trời đột nhiên chớp lên một tiếng sấm rền, Thiên đạo chi nhận hình vành trăng kia giống như một tia chớp, trong nháy mắt quét về hướng cây trường thương vô hình trong tay của Tần Vũ.
Oanh! Kình khí cường đại khó có thể hình dung tản phát ra chung quanh, thân ảnh Tần Vũ bật lui về phía sau, theo thân ảnh ông, trên mặt đất đột ngột hiện ra một cái đường rãnh sâu đến hàng trượng, kéo dài đến tận dưới chân Tần Vũ, chính là đường rãnh bị lực phản chấn mạnh mẽ của Thiên đạo chi nhận gây ra, bị ông gắng sức chuyển dời đến dưới chân.
Tần Vũ cười ha hả, mặc dù bị đẩy lui hơn mười trượng, nhưng cũng không có khiến cho chiến ý của ông suy giảm chút nào. Loại cảm giác thoải mái tràn trề này, cách thức hoàn toàn dựa vào lực lượng mạnh mẽ của bản thân chiến đấu, khiến cho ông bất giác nhớ lại tình cảnh kiếp trước vì để gặp lại Lập nhi, mà điên cuồng chiến đấu.
Hét lớn một tiếng, nơi đan điền của Tần Vũ đột nhiên rung động một trận, lấy thân thể làm trung tâm, một dòng xoáy đen nhánh đột ngột xuất hiện tại quanh người ông, tất cả các loại sinh khí bốn phía giống như sắt gặp nam châm, những cỏ cây đó chỉ trong nháy mắt đều héo rũ, từng đạo từng đạo lực lượng dồi dào, tràn đầy sinh cơ đều bị Tần Vũ phóng thích ra dòng xoáy đen nhánh hút sạch sành sanh.
Hồng Quân sắc mặt đại biến, miệng khẽ quát một tiếng:
"Lục đạo Luân Hồi, phụ thân vậy mà đem Lục đạo Luân Hồi thu vào trong đan điền, thật sự quá mức kinh khủng!" Vừa nói, vừa phóng xuất Hồng Quân giới ra, ngay lập tức bao trùm toàn bộ mọi người kế cận vào trong đó.
Lúc này, tại dưới chân núi Thiên Sơn, ba đạo quang mang phóng lên cao, gần như cả Tu La giới đều có thể cảm nhận được khí tức cường giả khiến cho người ta kinh hãi run sợ, đó là một loại lực lượng cường hãn làm cho người ta hoàn toàn mất đi ý niệm phản kháng a.
Trong ba đạo quang mang, ánh sáng rực rỡ nhất lại là Hồng Quân giới do Hồng Quân phóng, còn trường thương vô hình kia của Tần Vũ hoàn toàn không có một tia ánh sáng, hơn nữa không có mảy may khí tức nào phát ra, có thể thấy được ông đối với lực lượng nắm trong tay đã đạt tới một cảnh giới cực kỳ kinh khủng.
Còn Thiên đạo chi nhận của Đế Thích Thiên tản phát ra quang mang cũng càng nhu hòa hơn lên. Ba đạo quang mang theo hình tam giác xông thẳng lên bầu trời, sáng lạn siết bao.
Nhìn thấy toàn cảnh như vậy, Huống Thiên Minh rốt cuộc không nhịn được chiến ý trong lòng, đột nhiên hét lớn một tiếng, thân thể trong nháy mắt bay ra khỏi Hồng Quân giới do Hồng Quân phát ra, quanh thân kim quang chợt lóe, trong phút chốc đã tản phát ra quang mang kim sắc rực rỡ đẹp tuyệt.
Lãnh Diễm Phỉ si ngốc nhìn chằm chằm vào thân ảnh ngông cuồng của Huống Thiên Minh, trong đôi mắt đẹp lóe lên tia sáng muôn màu, mà Tình nhi lại là vẻ mặt si mê chăm chú nhìn như không còn phát ra hơi thở, cứ giống như thân ảnh của Tần Vũ từ thưở khai thiên lập địa thì vốn đã đứng ở nơi này vậy, trong lòng nàng lúc thì vui vẻ, lúc thì cảm thán, chẳng biết rốt cuộc nàng đang suy nghĩ đến cái gì.
Cuối cùng, Đế Thích Thiên hét lớn một tiếng:
"Thiên đế bí quyết Thiên địa luân hồi!" Kèm theo thanh âm hắn, Thiên đạo chi nhận trong tay đột nhiên biến ảo dậy lên, hàng triệu đạo, thậm chí so với kình khí từ trên người hắn phát ra gấp bao nhiêu lần hơn không rõ, chen lẫn sát ý vô biên nhắm hướng Tần Vũ đánh ập tới.
Mà Tần Vũ lại vẫn không nhúc nhích, quanh thân cứ như vậy tản phát ra cuồn cuộn khí tức chính đại, quang mang đen nhánh phủ trùm lên toàn thân bảo vệ vững vàng thân hình của ông.
Tần Vũ đứng ở trong Lĩnh vực Hỗn độn Tinh thần, tốc độ của "xạ nguyệt tiễn" đó so với "phá nhật tiễn" vừa rồi còn nhanh hơn mấy trăm lần, hầu như chưa kịp phản ứng, Lĩnh vực Hỗn độn Tinh thần đã cùng với thân thể nối liền thành một thể đột nhiên rung động mãnh liệt hẳn lên.
Chỉ nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được từng đạo từng đạo khí bao bọc bên ngoài như cái lồng khí, mũi tên nhỏ màu bạc lấp lóe ngân quang xoay tròn điên cuồng đâm thẳng vào cái lồng khí ấy, cứ phảng phất như là một mũi khoan thần tốc, từng chút từng chút đột phá cái lồng khí đó, trong chớp mắt, đã đâm thủng vào một nửa thân tên.
Tần Vũ thét lớn một tiếng, trong Đan Điền, dòng xoáy của Lục đạo Luân Hồi giữa tinh thần ấy đột nhiên tăng cao tốc độ xoay chuyển, một đạo lực lượng vô sắc dọc theo trong kinh mạch tăng tốc chuyển động, trong nháy mắt liền đã đạt tới đủ để hiện ra dòng suối, mà giờ phút này xuất hiện dòng suối đủ đạt tới thời điểm chống đỡ đúng là Lĩnh vực Hỗn độn Tinh thần hút vào Hỗn Độn khí.
Phảng phất lực lượng Hỗn Độn từ trong Lục đạo Luân Hồi như dòng nước chảy tuôn ra, vốn màn hào quang bao phủ ấy bị lực lượng cường đại của "xạ nguyệt tiễn" kích vào nguy cơ trùng trùng nhất thời được rót vào Hỗn Độn lực vô cùng cường đại, kiên cường ngăn chận "xạ nguyệt tiễn" ở bên ngoài lĩnh vực.
Tần Vũ sắc mặt lạnh nhạt, trong lòng cũng đã bốc lên vô số ý niệm, Lục đạo Luân Hồi bên trong đan điền lúc này dường như không chịu khống chế, dòng xoáy đen nhánh không đáy kia điên cuồng xoay chuyển không nói, từng đạo từng đạo Hỗn Độn lực cường đại chẳng biết khởi nguồn từ đâu bị Lục đạo Luân Hồi mau chóng hấp thu lại, thông qua dòng xoáy đó tiến vào trong cơ thể của Tần Vũ, rồi sau đó truyền vào trong Lĩnh vực Hỗn độn Tinh thần.
Đế Thích Thiên kinh ngạc nhìn Tần Vũ, tại trong thần thức của hắn, tu vi của Tần Vũ hắn đã dò xét rõ ràng, đến hiện nay cũng chỉ khó khăn lắm mới so sánh được với Thiên nhân tu vi tám cánh trung giai, Á hoàng giai, cũng không ngờ tới dưới Thiên đế bí quyết của mình, vậy mà liên tục hai mũi tên đều không làm gì được ông ta, không nhịn được trong lòng rất là buồn bực.
Thiên đế bí quyết là tuyệt thế công pháp, Đế Thích Thiên tại trong thần điện, sau khi lấy được bốn Thiên đạo chi nhận đã lĩnh ngộ được, đồng thời cũng để thoát khỏi sự nương tựa vào Thiên đạo chi nhận, Đế Thích Thiên mới cố gắng dùng hết toàn lực sáng tạo ra bộ công quyết này.
Công pháp gần như có thể so sánh ngang với Thiên đạo chi nhận, đó quả là công pháp cường đại biết bao a, do đó, sau khi Tần Vũ hoàn toàn dễ dàng ngăn cản được hai mũi tên của hắn, Đế Thích Thiên mới phải giật mình kinh ngạc như thế.
Có điều là, Đế Thích Thiên không có nghĩ tới, Tần Vũ một khi đã có tư cách chuyển thế sống lại, điều đó cũng có nghĩa ở kiếp trước ông ta nhất định có được năng lực Chưởng khống giả hay chính là nói năng lực của Á hoàng giai ở trong không gian này. Như vậy, với kiếp trước đã là loại người có năng lực đạt tới cảnh giới này, thì công pháp của ông hẳn phải cường hãn cỡ nào đây?
Trước đây đã nói qua, Á hoàng giai, là Thiên nhân hoặc là Tu La nhân đạt tới tám cánh thượng giai chỉ là không có lĩnh ngộ Thiên đạo, thực lực bản thân của bọn họ so với Huyền Hoàng khí của Chưởng khống giả ngay cả đến Hồng Mông khí cũng không hề thua kém. Phải biết rằng người ở Thiên giới, mặc dù đạt tới Á hoàng giai cũng không thể giống như Chưởng khống giả của Nhân giới hay không gian khác, có thể sáng tạo ra tân không gian cùng các loại sinh vật. Nhưng có được có mất, giống như nhau, trời cao cấp cho bọn họ năng lực đặc thù cũng không hề thua kém năng lực của Chưởng khống giả ở không gian hạ giới, sau này sẽ từ từ nói đến vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
"Bùng" một tiếng vang cắt đứt dòng suy tư kinh dị trong lòng Đế Thích Thiên, hắn toàn thân chấn động, ngẩng đầu nhìn lại, liền phát giác không gian chung quanh thân thể Tần Vũ lúc này đã hoàn toàn mờ ảo, tia sáng chiếu xuyên qua, tựa như là chiếu qua tầng tầng lớp lớp sóng gợn, từng đạo từng đạo tia sáng đan xen bao phủ toàn thân Tần Vũ, phối hợp với khuôn mặt cực kỳ anh tuấn của ông, khiến cho người ta không nhịn được có cảm giác như đang đối mặt với người vĩ đại trên cao vời vợi.
Chiến ý ngất trời từ sâu trong đáy lòng Tần Vũ dâng tràn lên, từ khi chuyển thế sống lại tới nay những nỗi buồn chán cùng tưởng nhớ giờ phút này hoàn toàn được phóng bỏ ra khỏi tâm tư Tần Vũ, đôi mắt cực kỳ trong suốt chậm rãi dời lên mặt Đế Thích Thiên, lớn tiếng nói:
"Đến đây, Đế Thích Thiên, để ta lĩnh giáo Thiên đế bí quyết của ngươi đi!"
Một cổ lực lượng không thể hình dung chậm rãi từ trên tay ngưng kết lại, hai tay Tần Vũ hư không nắm chặt, phảng phất như nắm lấy một cây trường thương vô hình, sắc mặt trang trọng nghiêm túc. Rốt cục, Tần Vũ muốn phản kích a.
Đế Thích Thiên thoáng trầm mặc, tại thời điểm này, rốt cục từ đáy lòng hắn phải nhìn nhận đã nổi lên một đối thủ trẻ tuổi này, vô hình trung, hôm nay đã đem Tần Vũ đặt vào vị thế ngang bằng với mình.
Hồng Quân cùng Huống Thiên Minh mọi người bị hào khí ngất trời của Tần Vũ lây nhiễm nhiệt huyết sôi trào, không tự kìm hãm được ngửa mặt lên trời thét dài, tóc dài theo gió tung bay, tâm tình hai người dẫn đến xúc động cho đám người Tình nhi ở chung quanh, trên mặt mọi người đều hiện lên chiến ý hiên ngang lẫm liệt nhìn vào Đế Thích Thiên.
"Ngươi, nhận được sự tôn trọng của ta!" Trầm mặc một lúc lâu, Đế Thích Thiên rốt cục phát ra tiếng nói từ trong lòng, sắc mặt hắn lạnh lùng gằn từng câu chữ:
"Cho nên, chúng ta có thể cùng chiến đấu một trận!"
Hai bàn tay úp lại đưa lên đưa xuống tại đan điền, Đế Thích Thiên lạnh lùng nhìn Tần Vũ, trầm giọng quát:
"Thiên đạo chi nhận, phùng chi kiến huyết, thiên địa mệnh luân, giai do thử định." (Thiên đạo chi nhận, gặp là thấy máu, thiên địa số mệnh luân hồi, đều do nó định sẳn!)
Bốn phía tia sáng đột nhiên lóe sáng lên, một đạo quang mang không thể hình dung bao trùm Đế Thích Thiên, đám mây đen vốn tụ tập trên đỉnh đầu chỉ thoáng chốc tan biến mất không còn bóng dáng, thay thế chính là một vầng hào quang cực kỳ ấm áp từ chân trời bay tới, chiếu rọi vào hắn.
Mắt Tần Vũ hơi nheo lại, sắc mặt càng lộ vẻ nghiêm túc hẳn lên, thân ảnh vừa động, thoáng cái đã xuất hiện trước mặt Đế Thích Thiên, cây trường thương vô hình kia vừa chuyển hướng về phía trước, trong khoảnh khắc đã đâm vào ngực Đế Thích Thiên.
Đế Thích Thiên lạnh lùng cười, giữa hai tay, một vũ khí hình vành trăng dài chỉ ba thước xuất hiện tại trước mặt hắn, trên bầu trời đột nhiên chớp lên một tiếng sấm rền, Thiên đạo chi nhận hình vành trăng kia giống như một tia chớp, trong nháy mắt quét về hướng cây trường thương vô hình trong tay của Tần Vũ.
Oanh! Kình khí cường đại khó có thể hình dung tản phát ra chung quanh, thân ảnh Tần Vũ bật lui về phía sau, theo thân ảnh ông, trên mặt đất đột ngột hiện ra một cái đường rãnh sâu đến hàng trượng, kéo dài đến tận dưới chân Tần Vũ, chính là đường rãnh bị lực phản chấn mạnh mẽ của Thiên đạo chi nhận gây ra, bị ông gắng sức chuyển dời đến dưới chân.
Tần Vũ cười ha hả, mặc dù bị đẩy lui hơn mười trượng, nhưng cũng không có khiến cho chiến ý của ông suy giảm chút nào. Loại cảm giác thoải mái tràn trề này, cách thức hoàn toàn dựa vào lực lượng mạnh mẽ của bản thân chiến đấu, khiến cho ông bất giác nhớ lại tình cảnh kiếp trước vì để gặp lại Lập nhi, mà điên cuồng chiến đấu.
Hét lớn một tiếng, nơi đan điền của Tần Vũ đột nhiên rung động một trận, lấy thân thể làm trung tâm, một dòng xoáy đen nhánh đột ngột xuất hiện tại quanh người ông, tất cả các loại sinh khí bốn phía giống như sắt gặp nam châm, những cỏ cây đó chỉ trong nháy mắt đều héo rũ, từng đạo từng đạo lực lượng dồi dào, tràn đầy sinh cơ đều bị Tần Vũ phóng thích ra dòng xoáy đen nhánh hút sạch sành sanh.
Hồng Quân sắc mặt đại biến, miệng khẽ quát một tiếng:
"Lục đạo Luân Hồi, phụ thân vậy mà đem Lục đạo Luân Hồi thu vào trong đan điền, thật sự quá mức kinh khủng!" Vừa nói, vừa phóng xuất Hồng Quân giới ra, ngay lập tức bao trùm toàn bộ mọi người kế cận vào trong đó.
Lúc này, tại dưới chân núi Thiên Sơn, ba đạo quang mang phóng lên cao, gần như cả Tu La giới đều có thể cảm nhận được khí tức cường giả khiến cho người ta kinh hãi run sợ, đó là một loại lực lượng cường hãn làm cho người ta hoàn toàn mất đi ý niệm phản kháng a.
Trong ba đạo quang mang, ánh sáng rực rỡ nhất lại là Hồng Quân giới do Hồng Quân phóng, còn trường thương vô hình kia của Tần Vũ hoàn toàn không có một tia ánh sáng, hơn nữa không có mảy may khí tức nào phát ra, có thể thấy được ông đối với lực lượng nắm trong tay đã đạt tới một cảnh giới cực kỳ kinh khủng.
Còn Thiên đạo chi nhận của Đế Thích Thiên tản phát ra quang mang cũng càng nhu hòa hơn lên. Ba đạo quang mang theo hình tam giác xông thẳng lên bầu trời, sáng lạn siết bao.
Nhìn thấy toàn cảnh như vậy, Huống Thiên Minh rốt cuộc không nhịn được chiến ý trong lòng, đột nhiên hét lớn một tiếng, thân thể trong nháy mắt bay ra khỏi Hồng Quân giới do Hồng Quân phát ra, quanh thân kim quang chợt lóe, trong phút chốc đã tản phát ra quang mang kim sắc rực rỡ đẹp tuyệt.
Lãnh Diễm Phỉ si ngốc nhìn chằm chằm vào thân ảnh ngông cuồng của Huống Thiên Minh, trong đôi mắt đẹp lóe lên tia sáng muôn màu, mà Tình nhi lại là vẻ mặt si mê chăm chú nhìn như không còn phát ra hơi thở, cứ giống như thân ảnh của Tần Vũ từ thưở khai thiên lập địa thì vốn đã đứng ở nơi này vậy, trong lòng nàng lúc thì vui vẻ, lúc thì cảm thán, chẳng biết rốt cuộc nàng đang suy nghĩ đến cái gì.
Cuối cùng, Đế Thích Thiên hét lớn một tiếng:
"Thiên đế bí quyết Thiên địa luân hồi!" Kèm theo thanh âm hắn, Thiên đạo chi nhận trong tay đột nhiên biến ảo dậy lên, hàng triệu đạo, thậm chí so với kình khí từ trên người hắn phát ra gấp bao nhiêu lần hơn không rõ, chen lẫn sát ý vô biên nhắm hướng Tần Vũ đánh ập tới.
Mà Tần Vũ lại vẫn không nhúc nhích, quanh thân cứ như vậy tản phát ra cuồn cuộn khí tức chính đại, quang mang đen nhánh phủ trùm lên toàn thân bảo vệ vững vàng thân hình của ông.
Bình luận truyện