Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen
Chương 84: Chê ít sao?
Lộ Khiết thay quần áo, cầm lấy bảng hiệu của mình. Là phòng bar hạng nhất, xem ra hôm nay sẽ lại được rất nhiều tiền boa. Cô nhẹ nhàng nâng khóe miệng, mỉm cười yếu ớt.
Phòng bar hạng nhất là phòng VIP duy nhất của Vô Dục, bình thường đến đều là doanh nhân giàu có hoặc là nhân vật nổi tiếng trong xã hội, nên tất nhiên vung tay cũng sẽ rất hào phóng.
“Lộ Khiết, xinh đẹp chính là vốn liếng lớn nhất đấy, lại còn là phòng bar hạng nhất nữa” Cô gái ở bên cạnh, ánh mắt hâm mộ nhìn bảng hiệu phòng rượu ở trong tay Lộ Khiết, trên mặt trang điểm rất cầu kỳ, rất đậm, quần áo lại bó sát nên dáng người trông càng nóng bỏng hơn.
Lộ Khiết hé ra một nụ cười, xem như là trả lời, bưng lên rượu ở bên cạnh, đi thẳng về phía phòng bar hạng nhất.
“Hừ, ra vẻ cái gì chứ, để xem cô vào đây rồi còn giữ mình được bao lâu!” Hân Hân coi thường, trừng mắt về phía bóng dáng đã đi xa của cô, đứng dậy dùng tay phủi mông rồi đi đến phòng bao đã được chỉ định.
Lộ Khiết một tay bê khay rượu, một tay đặt lên cánh cửa kéo nhẹ, cửa đã mở ra.
Bên trong khác hẳn với bên ngoài, rất im lặng, có thể thấy được cách âm rất hiệu quả.
Cô đóng cửa lại, tiến lên mấy bước, mang khay rượu trên tay đặt lên bàn.
Theo phản xạ, cô đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, thì thấy trên bàn thủy tinh chất đầy các gói bột màu trắng, có mấy người ngồi ở bên cạnh đang xếp gọn lại. Bởi vì ánh đèn lờ mờ nên Lộ Khiết cũng không nhìn rõ. Cô ngồi xổm xuống, quay đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, một nửa bị khuất trong bóng tối, chỉ để lộ ra một đôi chân thon dài, anh mặc một quần áo rất giản dị, chỉ một chiếc áo sơ mi trắng cùng với chiếc quần âu.
Lộ Khiết mang rượu đã chuẩn bị rót vào cốc, động tác thành thạo, trong phòng im lặng chỉ có tiếng rót rượu lạnh lẽo.
Mấy người kia dọn xong bỏ tay ra, có một người lấy ra một con dao nhỏ tùy thân, vạch một lỗ lớn trên một gói. Người đàn ông khuất trong bóng tối hơi nheo mắt lại, từ góc độ của Lộ Khiết nhìn sang thì thấy rất thâm hiểm.
Người đàn ông trên mặt còn vết sẹo dài, lấy tay chấm một ít bột đưa lên mũi ngửi, hít vào xong thì thở hắt ra ngay lập tức. Sau đó gật đầu với Hùng Mật.
Khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của Lộ Khiết đột nhiên trở nên trắng bệch, cái này chắc không phải là thuốc phiện giống như ở trên tivi chứ?
Mặc dù trước đây trong khi huấn luyện, quản lý đã từng nói, ra vào ở một nơi như Vô Mịch thì loại người nào cũng có, cho dù có nhìn thấy họ phóng hỏa giết người cũng không được lên tiếng. Nhưng mà việc làm lần này của họ quá đáng sợ?
“Đi lại đây rót rượu vào ly” Người kia lấy khăn, lau tay bị dính bột, ánh mắt nhìn Lộ Khiết, giọng nói không hài lòng.
“Vâng…” Lộ Khiết phản ứng kịp thời, mang một loạt ly rượu bày ra, cầm lấy chai rượu đã mở rót vào những chiếc ly đó.
Thấy người đàn ông mặt sẹo đã lau sạch tay, mấy người ngồi bên cạnh vội vàng lấy thuốc lá ra mời. Ngay lập tức trong phòng tràn ngập khói thuốc, Lộ Khiết nửa quỳ ở trên thảm, cúi đầu xuống chờ khách yêu cầu.
Cô nghĩ đến bản thân mình còn chưa có tiền thuê nhà tháng sau, mà cuộc sống của những người này ở đây lại hơn người và xa hoa đồi trụy đến như vậy.
Mấy người cầm lấy ly rượu ở trên bàn lên cụng ly, thấy Lộ Khiết vẫn ở bên cạnh cúi đầu, Hùng Mật tức giận quát: “Tại sao lại ngây người ra như vậy? Lại rót rượu cho Diệp lão đại đi!”.
“Vâng” Lộ Khiết cầm lấy ly rượu, đến gần phía người ngồi trong bóng tối, cô khẽ nói một tiếng: “Rượu của ngài đây ạ”
Người thanh niên bỏ chân xuống, ngồi dậy, ngay lập tức thân thể hiện ra ngoài ánh sáng.
Ở dưới ánh đèn, khuôn mặt đó hoàn hảo không một góc chết, trên người tỏa ra một loại khí phách khiến cho người khác cảm thấy có một loại áp lực vô hình, cả người tràn ngập hơi thở lạnh lẽo, người thanh niên này có sự quyến rũ lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm, đôi lông mày sắc bén mà người khác không thể có được.
“Là cô sao? Không ngờ nhanh như liền gặp lại”
Diệp Hoa cầm lấy chén rượu trong tay cô, đáy mắt hiện lên vẻ giễu cợt.
“Hắc hắc, lão đại nhận biết cô gái này sao?” Hùng Mật cười rộ lên, quay mặt sang phía Lộ Khiết: “Này, có muốn ngủ với lão đại của chúng tôi không?”
Trên mặt Lộ Khiết hơi ửng hồng, cô cúi đầu, cho dù đã làm việc ở đây một thời gian dài nhưng cô vẫn có chút không chịu nổi trêu đùa của những người khách này.
Nhưng chỉ là không ngờ anh ta lại có mặt ở đây, ai biết rằng cô chỉ tùy tiện bắt chuyện với một người đàn ông mà lại gặp ngay người có thân phận lớn như vậy chứ!
“Nếu kỹ thuật của cô tốt, nói không chừng anh Diệp sẽ bao cô, dù sao cũng tốt hơn so với việc cô làm người phục vụ ở đây” Người đàn ông mặt sẹo ngồi ở bên cạnh nghe thế, hùa theo cười rộ lên, giọng điệu vô cùng lỗ mãng.
Diệp Hoa lấy ví tiền ra, rút ra một xếp giấy, ngay trước mặt mọi người, hắn nhét vào cổ áo rộng mở của cô.
Cô ngẩng đầu lên, lần đầu tiên gặp phải khách hàng như vậy, trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên ứng phó như thế nào.
Ngón tay lạnh lẽo của anh chạm vào nơi mềm mại trước ngực cô, thậm chí chạm cả vào áo lót của cô. Lúc bỏ tay ra, đầu ngón tay lại như có như không chạm vào ngực cô, khiến toàn thân cô run rẩy.
“Cảm giác rất tốt, không phải là do phẫu thuật thẩm mỹ” Diệp Hoa cười cười, uống cạn chén rượu, hai mắt híp lại nhìn cô chằm chằm.
Thật không hiểu sao hắn lại đối với cô gái này sinh ra một tia hứng thú.
“Muốn tôi bao nuôi cô sao?”
Lộ Khiết cắn chặt môi, một cảm giác vô cùng nhục nhã trào ra trong tim cô. Cô biết, số tiền mặt hiện tại được nhét trong áo lót của cô không phải nhỏ. Ít nhất là tiền thuê nhà và tiền sinh hoạt tháng sau cũng không phải lo nữa, lúc này lòng tự trọng cũng không thể biến thành cơm ăn, dần lấy lại sự bình tĩnh, cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt vô cùng trong sáng mỉm cười nói: “Cảm ơn, nhưng tôi chỉ phục vụ thôi chứ không có làm chuyện đó…”
“Chê ít sao?” Diệp Hoa sắc mặt không được tốt, hiếm khi hắn lộ ra hứng thú với một người con gái nhưng cô lại không biết điều, từ trong túi rút ra một xấp tiền, hắn lạnh giọng nói: “Thế nào? Đã đủ chưa, lần trước chẳng phải cô nằng nặc đòi tôi bao nuôi sao?”
Phòng bar hạng nhất là phòng VIP duy nhất của Vô Dục, bình thường đến đều là doanh nhân giàu có hoặc là nhân vật nổi tiếng trong xã hội, nên tất nhiên vung tay cũng sẽ rất hào phóng.
“Lộ Khiết, xinh đẹp chính là vốn liếng lớn nhất đấy, lại còn là phòng bar hạng nhất nữa” Cô gái ở bên cạnh, ánh mắt hâm mộ nhìn bảng hiệu phòng rượu ở trong tay Lộ Khiết, trên mặt trang điểm rất cầu kỳ, rất đậm, quần áo lại bó sát nên dáng người trông càng nóng bỏng hơn.
Lộ Khiết hé ra một nụ cười, xem như là trả lời, bưng lên rượu ở bên cạnh, đi thẳng về phía phòng bar hạng nhất.
“Hừ, ra vẻ cái gì chứ, để xem cô vào đây rồi còn giữ mình được bao lâu!” Hân Hân coi thường, trừng mắt về phía bóng dáng đã đi xa của cô, đứng dậy dùng tay phủi mông rồi đi đến phòng bao đã được chỉ định.
Lộ Khiết một tay bê khay rượu, một tay đặt lên cánh cửa kéo nhẹ, cửa đã mở ra.
Bên trong khác hẳn với bên ngoài, rất im lặng, có thể thấy được cách âm rất hiệu quả.
Cô đóng cửa lại, tiến lên mấy bước, mang khay rượu trên tay đặt lên bàn.
Theo phản xạ, cô đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, thì thấy trên bàn thủy tinh chất đầy các gói bột màu trắng, có mấy người ngồi ở bên cạnh đang xếp gọn lại. Bởi vì ánh đèn lờ mờ nên Lộ Khiết cũng không nhìn rõ. Cô ngồi xổm xuống, quay đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, một nửa bị khuất trong bóng tối, chỉ để lộ ra một đôi chân thon dài, anh mặc một quần áo rất giản dị, chỉ một chiếc áo sơ mi trắng cùng với chiếc quần âu.
Lộ Khiết mang rượu đã chuẩn bị rót vào cốc, động tác thành thạo, trong phòng im lặng chỉ có tiếng rót rượu lạnh lẽo.
Mấy người kia dọn xong bỏ tay ra, có một người lấy ra một con dao nhỏ tùy thân, vạch một lỗ lớn trên một gói. Người đàn ông khuất trong bóng tối hơi nheo mắt lại, từ góc độ của Lộ Khiết nhìn sang thì thấy rất thâm hiểm.
Người đàn ông trên mặt còn vết sẹo dài, lấy tay chấm một ít bột đưa lên mũi ngửi, hít vào xong thì thở hắt ra ngay lập tức. Sau đó gật đầu với Hùng Mật.
Khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của Lộ Khiết đột nhiên trở nên trắng bệch, cái này chắc không phải là thuốc phiện giống như ở trên tivi chứ?
Mặc dù trước đây trong khi huấn luyện, quản lý đã từng nói, ra vào ở một nơi như Vô Mịch thì loại người nào cũng có, cho dù có nhìn thấy họ phóng hỏa giết người cũng không được lên tiếng. Nhưng mà việc làm lần này của họ quá đáng sợ?
“Đi lại đây rót rượu vào ly” Người kia lấy khăn, lau tay bị dính bột, ánh mắt nhìn Lộ Khiết, giọng nói không hài lòng.
“Vâng…” Lộ Khiết phản ứng kịp thời, mang một loạt ly rượu bày ra, cầm lấy chai rượu đã mở rót vào những chiếc ly đó.
Thấy người đàn ông mặt sẹo đã lau sạch tay, mấy người ngồi bên cạnh vội vàng lấy thuốc lá ra mời. Ngay lập tức trong phòng tràn ngập khói thuốc, Lộ Khiết nửa quỳ ở trên thảm, cúi đầu xuống chờ khách yêu cầu.
Cô nghĩ đến bản thân mình còn chưa có tiền thuê nhà tháng sau, mà cuộc sống của những người này ở đây lại hơn người và xa hoa đồi trụy đến như vậy.
Mấy người cầm lấy ly rượu ở trên bàn lên cụng ly, thấy Lộ Khiết vẫn ở bên cạnh cúi đầu, Hùng Mật tức giận quát: “Tại sao lại ngây người ra như vậy? Lại rót rượu cho Diệp lão đại đi!”.
“Vâng” Lộ Khiết cầm lấy ly rượu, đến gần phía người ngồi trong bóng tối, cô khẽ nói một tiếng: “Rượu của ngài đây ạ”
Người thanh niên bỏ chân xuống, ngồi dậy, ngay lập tức thân thể hiện ra ngoài ánh sáng.
Ở dưới ánh đèn, khuôn mặt đó hoàn hảo không một góc chết, trên người tỏa ra một loại khí phách khiến cho người khác cảm thấy có một loại áp lực vô hình, cả người tràn ngập hơi thở lạnh lẽo, người thanh niên này có sự quyến rũ lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm, đôi lông mày sắc bén mà người khác không thể có được.
“Là cô sao? Không ngờ nhanh như liền gặp lại”
Diệp Hoa cầm lấy chén rượu trong tay cô, đáy mắt hiện lên vẻ giễu cợt.
“Hắc hắc, lão đại nhận biết cô gái này sao?” Hùng Mật cười rộ lên, quay mặt sang phía Lộ Khiết: “Này, có muốn ngủ với lão đại của chúng tôi không?”
Trên mặt Lộ Khiết hơi ửng hồng, cô cúi đầu, cho dù đã làm việc ở đây một thời gian dài nhưng cô vẫn có chút không chịu nổi trêu đùa của những người khách này.
Nhưng chỉ là không ngờ anh ta lại có mặt ở đây, ai biết rằng cô chỉ tùy tiện bắt chuyện với một người đàn ông mà lại gặp ngay người có thân phận lớn như vậy chứ!
“Nếu kỹ thuật của cô tốt, nói không chừng anh Diệp sẽ bao cô, dù sao cũng tốt hơn so với việc cô làm người phục vụ ở đây” Người đàn ông mặt sẹo ngồi ở bên cạnh nghe thế, hùa theo cười rộ lên, giọng điệu vô cùng lỗ mãng.
Diệp Hoa lấy ví tiền ra, rút ra một xếp giấy, ngay trước mặt mọi người, hắn nhét vào cổ áo rộng mở của cô.
Cô ngẩng đầu lên, lần đầu tiên gặp phải khách hàng như vậy, trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên ứng phó như thế nào.
Ngón tay lạnh lẽo của anh chạm vào nơi mềm mại trước ngực cô, thậm chí chạm cả vào áo lót của cô. Lúc bỏ tay ra, đầu ngón tay lại như có như không chạm vào ngực cô, khiến toàn thân cô run rẩy.
“Cảm giác rất tốt, không phải là do phẫu thuật thẩm mỹ” Diệp Hoa cười cười, uống cạn chén rượu, hai mắt híp lại nhìn cô chằm chằm.
Thật không hiểu sao hắn lại đối với cô gái này sinh ra một tia hứng thú.
“Muốn tôi bao nuôi cô sao?”
Lộ Khiết cắn chặt môi, một cảm giác vô cùng nhục nhã trào ra trong tim cô. Cô biết, số tiền mặt hiện tại được nhét trong áo lót của cô không phải nhỏ. Ít nhất là tiền thuê nhà và tiền sinh hoạt tháng sau cũng không phải lo nữa, lúc này lòng tự trọng cũng không thể biến thành cơm ăn, dần lấy lại sự bình tĩnh, cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt vô cùng trong sáng mỉm cười nói: “Cảm ơn, nhưng tôi chỉ phục vụ thôi chứ không có làm chuyện đó…”
“Chê ít sao?” Diệp Hoa sắc mặt không được tốt, hiếm khi hắn lộ ra hứng thú với một người con gái nhưng cô lại không biết điều, từ trong túi rút ra một xấp tiền, hắn lạnh giọng nói: “Thế nào? Đã đủ chưa, lần trước chẳng phải cô nằng nặc đòi tôi bao nuôi sao?”
Bình luận truyện