Hệ Thống Xin Xếp Hàng
Chương 14: Cấp bản vương một ít thể diện​
Hệ thống so tay vô địch bị đày vào “lãnh cung” (ngày xưa dùng để chỉ chỗ vua giam cầm những phi tần thất sủng, nay dùng để chỉ chỗ cất giữ những đồ vật không dùng đến), Thẩm Phong cũng lập tức trở lại thành cá mắm, Xích Hùng và A Nhĩ Pháp đại chiến, đối với hắn mà nói khá giống với Áo Đặc Mạn (Ultraman) đánh nhau với quái thú.
Một người bình thường như hắn đừng nói nhúng tay vào, coi như ở bên ngoài quan sát trận chiến nếu không cẩn thận bị đánh trúng, đoán chừng hương tiêu ngọc tổn (*) ngay lập tức.
Bởi vậy lúc thấy Xích Hùng nhằm về phía A Nhĩ Pháp xông tới, trong lòng Thẩm Phong lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Xích Hùng không bắt hắn làm bia đỡ đạn, cũng không bắt hắn làm “Ô Dù”, mà một thân một mình nghênh đón cường địch.
Tại sao Xích Hùng lại làm như vậy?
Bởi vì tôn nghiêm của nam nhân? Hay căn bản hắn không sợ A Nhĩ Pháp?
Thẩm Phong không biết nguyên nhân bên trong, nhưng trong nháy mắt đó, Thẩm Phong cảm thấy đại hán mặc váy ngắn gắn tua dua và đi giày cao gót nữ này rất là “Man”.
Có lẽ... Đây chính là đàn ông đích thực chăng?
Thẩm Phong liều mạng chạy như điên, ở trên đường phố dài rộng này càng chạy càng xa, hiện tại hắn một lòng chỉ muốn cách thật xa nơi nguy hiểm đó.
Hồng hộc! Hồng hộc! Hồng hộc!
Không biết vì sao! Chỉ chạy có hơn một ngàn mét, Thẩm Phong cảm thấy đôi chân càng lúc càng nặng trĩu, từng bước lại từng bước, như đang đẩy hơn trăm khối sắt.
Thẩm Phong biết, đây không phải là phản ứng sinh lý mà là ảnh hưởng của tâm lý.
Hắn cũng biết vì sao lại xuất hiện ảnh hưởng tâm lý như vậy!
Nhưng sự ép buộc của tử vong làm cho hắn phải vứt bỏ suy nghĩ của bản thân, ép hắn đình chỉ suy nghĩ.
Nhưng bản năng sinh mệnh vô cùng mạnh mẽ, từ từ, chậm rãi, đột nhiên:
Hắn “tự mình” dừng bước!
Hắn “tự mình” đối mặt với tử vong khi còn trẻ!
Hắn “tự mình” hướng về nơi giao chiến chạy tới!
- Đệt! Kẻ điên!
Thẩm Phong đỏ mắt mắng nhỏ một tiếng.
Hắn mắng bản thân không tự khống chế được “chính mình”.
...
...
Ngay tại thời điểm Thẩm Phong rời đi được khoảng hai phút, Xích Hùng đã thua, thua một cách triệt để.
Nguyên nhân bị thua cũng không phải là thực lực bị nghiền ép, tuy rằng A Nhĩ Pháp là siêu cấp Lĩnh Chủ, nhưng Xích Hùng có thể chất đặc biệt và chủ tu Vũ Trang hệ, nếu đối đầu ở lực lượng sẽ không rơi vào thế hạ phong.
Chân chính chênh lệch giữa hai người là ở chỗ kinh nghiệm chiến đấu.
A Nhĩ Pháp từng là tướng lĩnh của Khải Tát quân đoàn, theo Khải Tát Đại Đế chinh chiến đã mấy chục năm, trải qua vô số trận huyết chiến, kinh nghiệm chiến đấu cùng ý thức chiến đấu, tuyệt đối không phải mới người có ba mươi như Xích Hùng có thể so sánh.
Ở chiêu thứ nhất khi mới vừa chính diện đối đầu vừa rồi, A Nhĩ Pháp đã nhanh chóng tìm ra được sơ hở của Xích Hùng, đoạt được quyền chủ động, mỗi một thương đều là thương trí mạng, từng bước mở rộng ưu thế, không cho Xích Hùng có cơ hội thở dốc.
Trên thực tế, cảnh giới hai người cách biệt, kinh nghiệm chiến đấu lại chênh lệch rất lớn, chỉ trong một phút Xích Hùng đã rơi vào thế hạ phong.
Về mặt ý nghĩa chính xác nào đó, Xích Hùng có lẽ là một thiên tài, ba mươi tuổi đã bước vào cảnh giới Siêu Phàm, khác với bề ngoài cồng kềnh bên trong là một thiên phú kinh người, sau khi được Thẩm Phong “đánh thức”, sức mạnh chiến đấu tăng lên một nấc thang.
Nhu kình được vận dụng đúng lúc trong chiến đấu thực tế, cũng phải khiến cho A Nhĩ Pháp có phần “đau đầu”.
Thỉnh thoảng đến một thương bị hắn tránh thoát, khiến cho Xích Hùng suýt chút nữa đoạt lại được quyền chủ động.
Nhưng dù sao thực lực A Nhĩ Pháp vượt xa hắn, từ đầu đến cuối hắn không để cho Xích Hùng nắm được một sơ hở.
Xích Hùng cố chấp chịu đựng được hai phút, phòng ốc hai bên đường phố bị chiến đấu giữa hai người đổ nát hàng loạt, ở một chiêu cuối cùng, “đuôi ngựa” của A Nhĩ Pháp bỗng nhiên kéo dài, vĩ tiên (đuôi roi) quét ngang, phần cuối của vĩ tiên lại là một đầu rắn, nó hướng về phía cẳng chân Xích Hùng cắn một cái.
Đầu rắn kia răng nanh cực kỳ sắc bén, cắn lấy bắp thịt trên cẳng chân của Xích Hùng, tuy chỉ cắn nát da nhưng lại đâm sâu vào huyết nhục dưới da.
Răng nanh tiết ra kịch độc, theo tế bào mao mạch thấm vào huyết quản, dùng tốc độ cực nhanh chảy khắp toàn thân.
Xích Hùng cũng phản ứng cực nhanh, hắn cấp tốc lui về phía sau, kéo váy ngắn xuống, đem váy ngắn cuộn thành dây thừng, siết sao ghì lấy phần eo của chính mình.
Độc tính trong kịch độc khó bề tưởng tượng, chỉ mấy giây, nửa người dưới của Xích Hùng đã biến thành màu đen nhánh, nếu không phải hắn nắm chặt phần eo, ngăn chặn huyết quản, e rằng đã bị kịch độc hướng về phía tim mà chết.
Cho dù bảo vệ được một cái mạng, nhưng đôi chân của Xích Hùng, à không.. là ba chân của Xích Hùng đã bị kịch độc khiến cho cảm giác bị mất đi, triệt để tê dại.
Mất đi khả năng di chuyển, Xích Hùng coi như là nỏ mạnh hết đà.
A Nhĩ Pháp đạp lên gót sắt, chậm rãi đi đến bên Xích Hùng, vung trường thương lên, chuẩn bị thu hoạch đầu người.
Lúc sắp chết, Xích Hùng không hoảng sợ, cũng không hề hối hận, bởi vì cho dù có chết, hắn cũng phải ngẩng cao đầu mà chết, vì tôn nghiêm mà chết.
Nhưng trong lòng Xích Hùng khó tránh khỏi có phần tiếc nuối, hắn đã lập xuống lời thề với vị Trung đoàn trưởng vĩ đại kia, cam kết chấp nhận, xem ra không có cách nào thực hiện.
Còn có người kia từng tuyên bố sẽ có một ngày đem toàn bộ Cự Long trong thiên hạ dám ăn bé gái tiêu diệt, không thể tận mắt chứng kiến một ngày nào đó nàng tàn sát Long tộc, hắn có chút tiếc nuối.
Còn tên kia cứ mở miệng ra là nói giết giết giết, nhưng thời điểm sắp giết người lại nương tay, trước nay đều là người bạn gắn bó thân thiết với hắn, cũng không biết hắn có kịp chạy thoát hay không, tên kia đối với cảm giác nguy hiểm rất nhạy cảm, có lẽ ở thời điểm chấp pháp trưởng xuất hiện, nói vậy tên kia đã kịp chạy trốn rồi chăng?
...
Xích Hùng nhìn qua đám người bên ngoài đang cưỡi ngựa xem hoa, khóe miệng nổi lên một nụ cười.
A Nhĩ Pháp không kiên nhẫn vung trường thương lên, cười với cái đầu đối diện, với nó mà nói, đầu người là đồ ăn ngon lành nhất!
- Dừng tay!
Bỗng nhiên một tiếng la hét từ phía xa vang lên.
Đột nhiên một đạo băng lam sắc Quỷ Hỏa từ trên trời giáng xuống, như thiên thạch đập xuống mặt đất!
A Nhĩ Pháp giơ lên trường thương, hướng lên trời đâm một cái, thương phong làm rạn nứt không khí, trong nháy mắt đem Quỷ Hỏa tiêu diệt thành mây khói.
Nhưng cùng thời điểm ấy, còn có năm đạo Quỷ Hỏa phi tới, ở trên đường phi hành hóa thành năm con Hỏa Diễm Lang Linh, đồng thời cắn vào thân thể Xích Hùng, ngậm lấy rồi nhanh chóng hướng về phía xa xa bỏ chạy.
A Nhĩ Pháp hừ lạnh một tiếng, lập tức đạp gót sắt đuổi theo, nhưng đúng lúc này, một bóng người từ trong Quỷ Hỏa vọt tới, ngăn cản nó bước tiếp.
Thân ảnh kia thừa dịp Lang Linh ngậm lấy Xích Hùng, khẽ thấp giọng rù rì bên tai hắn:
- Sống tiếp!
Con ngươi Xích Hùng co rụt lại, trong lòng dâng lên một cảm giác hoảng loạn cho dù là vừa rồi khi đối mặt với cái chết cũng không có, hắn hướng về phía bóng người đang vọt tới trước mặt A Nhĩ Pháp hét lớn:
- Quay lại mau! Ngươi không phải là đối thủ của hắn! Chạy mau đi!
Xích Hùng không nghĩ tới người luôn có khứu giác nhạy cảm, mỗi lần gặp phải nguy hiểm luôn là người chạy nhanh nhất mà hiện tại hắn không ngờ tới hôm nay tên kia không hề chạy chốn, đồng thời còn xuất hiện vào thời khắc nguy hiểm nhất, lấy thân mình ngăn cản A Nhĩ Pháp.
Tên khốn này rõ ràng chỉ am hiểu xa tác chiến của linh năng giả...không am hiểu chiến đấu cận thân, dựa vào cái gì muốn chính diện chiến đấu với A Nhĩ Pháp?
Bính!
Đúng như dự đoán, một chiêu của A Nhĩ Pháp mà Quỷ Dạ Hỏa cũng không đỡ được, thương phong quét qua, Quỷ Hỏa tan biến, thân thể Quỷ Dạ Hỏa bay xa mười mấy mét rồi va chạm mạnh mẽ vào vách tường.
- Khốn nạn!
Hốc mắt Xích Hùng đỏ lên, đấm mạnh một quyền về phía mặt đất, đem Hỏa Diễm Lang Linh vốn suy yếu đánh tan, hướng về phía Quỷ Dạ Hỏa đang nằm bên trong đống đá vụn, hét lớn:
- Ngươi chạy mau!
Quỷ Dạ Hỏa quay đầu nhìn lại, phát hiện Xích Hùng đang chống hai tay cố gắng hướng về bên này bò tới, con mắt đỏ lên, tức giận nói:
- Mẹ nó chứ! Ngươi quay lại làm cái gì!?
Quỷ Dạ Hỏa bực tức nôn nóng, cảm nhận được khí tức của chấp pháp trưởng ngay phía sau, hắn biết Xích Hùng sẽ liều mạng, vì thế hắn dốc toàn lực, không tiếc nội thương, nhanh chóng giải quyết hơn mười tên đội Chấp Pháp, sau đó điên cuồng chạy tới, may mắn ở thời khắc cuối cùng cứu sống được Xích Hùng.
Hắn quyết tâm ôm cái chết để cứu tên ngu ngốc này mà hắn lại không chịu hợp tác, thật không thể nói lý nổi!
- Mẹ nó! Ngươi chạy mau, ta chặn không được bao lâu, bằng không chúng ta đều phải chết!
Quỷ Dạ Hỏa gầm lên, lại một lần nữa dùng linh năng còn sót ít ỏi hóa thành hai con Quỷ Hỏa Lang Linh, chạy về phía Xích Hùng
- Ngươi chạy đi, ngươi có khả năng sống sót nhiều hơn!
Xích Hùng lại một đấm khiến Lang Linh tan nát, dốc sức động đậy thân thể, hướng về phía Quỷ Dạ Hỏa bò đến.
- Đệt!
Quỷ Dạ Hỏa mắng một tiếng, cắn răng một cái đem toàn bộ linh năng lực hóa thành mười mấy cong Quỷ Hỏa Lang Linh, lần thứ hai chạy về phía Xích Hùng, bởi vì linh năng tiêu hao hết, thân thể mệt mỏi không thể chịu được, “phịch” một cái ngã ngồi trên mặt đất.
Quỷ Dạ Hỏa quay đầu nhìn Xích Hùng, ôn nhu nói:
- Ta không còn khí lực để chạy, ngươi nhất định phải sống tiếp, nhớ báo thù giúp ta, còn có... Nguyện vọng của ta để ở chỗ Trung đoàn trưởng, nếu sau này ngươi có đầy đủ năng lực, nhớ giúp ta thực hiện nó. Ngốc Đại, tuy rằng ta không muốn thừa nhận, nhưng... Ngươi đúng là thiên tài, ngoại trừ nha đầu tối ngày muốn ăn Long tộc kia, bên trong đoàn ngươi là người có thiên phú cao nhất, sống tiếp...
Xích Hùng ngẩng đầu bò về phía trước, lần thứ hai Lang Linh ngậm lấy thân thể hắn, lần này, hắn biết mình nếu như đem Linh Lang tiêu diệt, thì hai người bọn họ chắc chắn phải chết, Quỷ Dạ Hỏa muốn trốn cũng không được.
Cừu hận và nguyện vọng, khiến hắn không thể chết!
Nhưng tình bạn và tình nghĩa, khiến hắn không thể sống!
Xích Hùng nhẹ nhàng gầm nhẹ, như một con thú hoang bị thương.
A Nhĩ Pháp lạnh lùng nhìn tất cả những điều này, cuối cùng mất đi hứng thú xem cuộc vui, đạp bước đi đến, vung trường thương lên.
Quỷ Dạ Hỏa cảm giác tử vong càng lúc càng đến gần, nhưng hắn không quay đầu nhìn về phía A Nhĩ Pháp, ánh mắt hắn nhìn xa xăm về hướng Xích Hùng, rù rì nói:
- Trận đánh cuộc lần trước thực ra ta đã gian lận. Có điều ngươi cũng thật ngốc, chỉ vì một cá cược nho nhỏ mà mặc váy ngắn suốt năm năm, bắt đầu từ hôm nay, ngươi có thể mặc như bình thường rồi, nói thật, những năm này, ta có thể chịu đựng không nói, thật khó khăn...
Quỷ Dạ Hỏa nói lải nhải, trước án tử hình này, hắn không hề có tuyên ngôn bi thương mà chỉ có ân cần ấm áp.
- Không!
Giọt nước mắt nóng bỏng chảy ra, sau khi mười tuổi, đây là lần đầu tiên Xích Hùng rơi lệ, hắn dùng...ánh mắt căm thù nhìn về phía A Nhĩ Pháp đang giơ trường thương lên, sau đó dùng ánh mắt thâm tình nhất nhìn về phía đồng đội đã sát cánh bên mình suốt năm năm.
Nếu như thời gian dừng lại khoảnh khắc này, Xích Hùng nguyện dùng mạng sống của mình để trao đổi.
Nhưng thời gian không ngừng lại, trường thương cũng không dừng lại.
- Chấm dứt ở đây đi.
Xích Hùng cầu nguyện, nhưng bỗng nhiên bên tai hắn vang lên một thanh âm y hệt.
- Chấm dứt ở đây đi.
Một thiếu niên từ ngã rẽ đường phố chậm rãi đi qua.
A Nhĩ Pháp dừng thương lại, nhìn về phía vị khách đột nhiên không mời mà đến, dường như lâm vào trầm tư.
Sau khi Quỷ Dạ Hỏa nhìn thấy thiếu niên, ánh mắt lóe lên một kia kinh hỉ, một lần nữa trên người tỏa ra sự sống.
Xích Hùng nhìn bóng lưng thiếu niên, trái tim vốn lâm vào tuyệt vọng một lần nữa bắt đầu nhảy lên.
Thiếu niên khe khẽ thở dài, nhìn về phía A Nhĩ Pháp nói:
- Cấp cho bản vương một ít thể diện, chấm dứt ở đây đi.
...
(Tác giả: Hai chương này thật khó viết, viết ròng rã hai ngày, sửa đổi rất nhiều lần mà, ôi, vẫn chưa đạt được kỳ vọng hoàn mỹ trong lòng tôi. Hẳn là tài viết có vấn đề, nhưng không sao, tôi còn có rất nhiều không gian để tiến bộ, hi vọng về sau càng viết càng tốt càng hay. Cầu ủng hộ, cầu đề cử.)
Chú thích:
(*) Ý nghĩa tựa như đá rơi hoa héo tàn, dùng để so sánh vẻ đẹp đã mất đi. Thành ngữ tương đương Hương tiêu ngọc vẫn, Ế ngọc mai hương, Hương tiêu ngọc toái.
Một người bình thường như hắn đừng nói nhúng tay vào, coi như ở bên ngoài quan sát trận chiến nếu không cẩn thận bị đánh trúng, đoán chừng hương tiêu ngọc tổn (*) ngay lập tức.
Bởi vậy lúc thấy Xích Hùng nhằm về phía A Nhĩ Pháp xông tới, trong lòng Thẩm Phong lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Xích Hùng không bắt hắn làm bia đỡ đạn, cũng không bắt hắn làm “Ô Dù”, mà một thân một mình nghênh đón cường địch.
Tại sao Xích Hùng lại làm như vậy?
Bởi vì tôn nghiêm của nam nhân? Hay căn bản hắn không sợ A Nhĩ Pháp?
Thẩm Phong không biết nguyên nhân bên trong, nhưng trong nháy mắt đó, Thẩm Phong cảm thấy đại hán mặc váy ngắn gắn tua dua và đi giày cao gót nữ này rất là “Man”.
Có lẽ... Đây chính là đàn ông đích thực chăng?
Thẩm Phong liều mạng chạy như điên, ở trên đường phố dài rộng này càng chạy càng xa, hiện tại hắn một lòng chỉ muốn cách thật xa nơi nguy hiểm đó.
Hồng hộc! Hồng hộc! Hồng hộc!
Không biết vì sao! Chỉ chạy có hơn một ngàn mét, Thẩm Phong cảm thấy đôi chân càng lúc càng nặng trĩu, từng bước lại từng bước, như đang đẩy hơn trăm khối sắt.
Thẩm Phong biết, đây không phải là phản ứng sinh lý mà là ảnh hưởng của tâm lý.
Hắn cũng biết vì sao lại xuất hiện ảnh hưởng tâm lý như vậy!
Nhưng sự ép buộc của tử vong làm cho hắn phải vứt bỏ suy nghĩ của bản thân, ép hắn đình chỉ suy nghĩ.
Nhưng bản năng sinh mệnh vô cùng mạnh mẽ, từ từ, chậm rãi, đột nhiên:
Hắn “tự mình” dừng bước!
Hắn “tự mình” đối mặt với tử vong khi còn trẻ!
Hắn “tự mình” hướng về nơi giao chiến chạy tới!
- Đệt! Kẻ điên!
Thẩm Phong đỏ mắt mắng nhỏ một tiếng.
Hắn mắng bản thân không tự khống chế được “chính mình”.
...
...
Ngay tại thời điểm Thẩm Phong rời đi được khoảng hai phút, Xích Hùng đã thua, thua một cách triệt để.
Nguyên nhân bị thua cũng không phải là thực lực bị nghiền ép, tuy rằng A Nhĩ Pháp là siêu cấp Lĩnh Chủ, nhưng Xích Hùng có thể chất đặc biệt và chủ tu Vũ Trang hệ, nếu đối đầu ở lực lượng sẽ không rơi vào thế hạ phong.
Chân chính chênh lệch giữa hai người là ở chỗ kinh nghiệm chiến đấu.
A Nhĩ Pháp từng là tướng lĩnh của Khải Tát quân đoàn, theo Khải Tát Đại Đế chinh chiến đã mấy chục năm, trải qua vô số trận huyết chiến, kinh nghiệm chiến đấu cùng ý thức chiến đấu, tuyệt đối không phải mới người có ba mươi như Xích Hùng có thể so sánh.
Ở chiêu thứ nhất khi mới vừa chính diện đối đầu vừa rồi, A Nhĩ Pháp đã nhanh chóng tìm ra được sơ hở của Xích Hùng, đoạt được quyền chủ động, mỗi một thương đều là thương trí mạng, từng bước mở rộng ưu thế, không cho Xích Hùng có cơ hội thở dốc.
Trên thực tế, cảnh giới hai người cách biệt, kinh nghiệm chiến đấu lại chênh lệch rất lớn, chỉ trong một phút Xích Hùng đã rơi vào thế hạ phong.
Về mặt ý nghĩa chính xác nào đó, Xích Hùng có lẽ là một thiên tài, ba mươi tuổi đã bước vào cảnh giới Siêu Phàm, khác với bề ngoài cồng kềnh bên trong là một thiên phú kinh người, sau khi được Thẩm Phong “đánh thức”, sức mạnh chiến đấu tăng lên một nấc thang.
Nhu kình được vận dụng đúng lúc trong chiến đấu thực tế, cũng phải khiến cho A Nhĩ Pháp có phần “đau đầu”.
Thỉnh thoảng đến một thương bị hắn tránh thoát, khiến cho Xích Hùng suýt chút nữa đoạt lại được quyền chủ động.
Nhưng dù sao thực lực A Nhĩ Pháp vượt xa hắn, từ đầu đến cuối hắn không để cho Xích Hùng nắm được một sơ hở.
Xích Hùng cố chấp chịu đựng được hai phút, phòng ốc hai bên đường phố bị chiến đấu giữa hai người đổ nát hàng loạt, ở một chiêu cuối cùng, “đuôi ngựa” của A Nhĩ Pháp bỗng nhiên kéo dài, vĩ tiên (đuôi roi) quét ngang, phần cuối của vĩ tiên lại là một đầu rắn, nó hướng về phía cẳng chân Xích Hùng cắn một cái.
Đầu rắn kia răng nanh cực kỳ sắc bén, cắn lấy bắp thịt trên cẳng chân của Xích Hùng, tuy chỉ cắn nát da nhưng lại đâm sâu vào huyết nhục dưới da.
Răng nanh tiết ra kịch độc, theo tế bào mao mạch thấm vào huyết quản, dùng tốc độ cực nhanh chảy khắp toàn thân.
Xích Hùng cũng phản ứng cực nhanh, hắn cấp tốc lui về phía sau, kéo váy ngắn xuống, đem váy ngắn cuộn thành dây thừng, siết sao ghì lấy phần eo của chính mình.
Độc tính trong kịch độc khó bề tưởng tượng, chỉ mấy giây, nửa người dưới của Xích Hùng đã biến thành màu đen nhánh, nếu không phải hắn nắm chặt phần eo, ngăn chặn huyết quản, e rằng đã bị kịch độc hướng về phía tim mà chết.
Cho dù bảo vệ được một cái mạng, nhưng đôi chân của Xích Hùng, à không.. là ba chân của Xích Hùng đã bị kịch độc khiến cho cảm giác bị mất đi, triệt để tê dại.
Mất đi khả năng di chuyển, Xích Hùng coi như là nỏ mạnh hết đà.
A Nhĩ Pháp đạp lên gót sắt, chậm rãi đi đến bên Xích Hùng, vung trường thương lên, chuẩn bị thu hoạch đầu người.
Lúc sắp chết, Xích Hùng không hoảng sợ, cũng không hề hối hận, bởi vì cho dù có chết, hắn cũng phải ngẩng cao đầu mà chết, vì tôn nghiêm mà chết.
Nhưng trong lòng Xích Hùng khó tránh khỏi có phần tiếc nuối, hắn đã lập xuống lời thề với vị Trung đoàn trưởng vĩ đại kia, cam kết chấp nhận, xem ra không có cách nào thực hiện.
Còn có người kia từng tuyên bố sẽ có một ngày đem toàn bộ Cự Long trong thiên hạ dám ăn bé gái tiêu diệt, không thể tận mắt chứng kiến một ngày nào đó nàng tàn sát Long tộc, hắn có chút tiếc nuối.
Còn tên kia cứ mở miệng ra là nói giết giết giết, nhưng thời điểm sắp giết người lại nương tay, trước nay đều là người bạn gắn bó thân thiết với hắn, cũng không biết hắn có kịp chạy thoát hay không, tên kia đối với cảm giác nguy hiểm rất nhạy cảm, có lẽ ở thời điểm chấp pháp trưởng xuất hiện, nói vậy tên kia đã kịp chạy trốn rồi chăng?
...
Xích Hùng nhìn qua đám người bên ngoài đang cưỡi ngựa xem hoa, khóe miệng nổi lên một nụ cười.
A Nhĩ Pháp không kiên nhẫn vung trường thương lên, cười với cái đầu đối diện, với nó mà nói, đầu người là đồ ăn ngon lành nhất!
- Dừng tay!
Bỗng nhiên một tiếng la hét từ phía xa vang lên.
Đột nhiên một đạo băng lam sắc Quỷ Hỏa từ trên trời giáng xuống, như thiên thạch đập xuống mặt đất!
A Nhĩ Pháp giơ lên trường thương, hướng lên trời đâm một cái, thương phong làm rạn nứt không khí, trong nháy mắt đem Quỷ Hỏa tiêu diệt thành mây khói.
Nhưng cùng thời điểm ấy, còn có năm đạo Quỷ Hỏa phi tới, ở trên đường phi hành hóa thành năm con Hỏa Diễm Lang Linh, đồng thời cắn vào thân thể Xích Hùng, ngậm lấy rồi nhanh chóng hướng về phía xa xa bỏ chạy.
A Nhĩ Pháp hừ lạnh một tiếng, lập tức đạp gót sắt đuổi theo, nhưng đúng lúc này, một bóng người từ trong Quỷ Hỏa vọt tới, ngăn cản nó bước tiếp.
Thân ảnh kia thừa dịp Lang Linh ngậm lấy Xích Hùng, khẽ thấp giọng rù rì bên tai hắn:
- Sống tiếp!
Con ngươi Xích Hùng co rụt lại, trong lòng dâng lên một cảm giác hoảng loạn cho dù là vừa rồi khi đối mặt với cái chết cũng không có, hắn hướng về phía bóng người đang vọt tới trước mặt A Nhĩ Pháp hét lớn:
- Quay lại mau! Ngươi không phải là đối thủ của hắn! Chạy mau đi!
Xích Hùng không nghĩ tới người luôn có khứu giác nhạy cảm, mỗi lần gặp phải nguy hiểm luôn là người chạy nhanh nhất mà hiện tại hắn không ngờ tới hôm nay tên kia không hề chạy chốn, đồng thời còn xuất hiện vào thời khắc nguy hiểm nhất, lấy thân mình ngăn cản A Nhĩ Pháp.
Tên khốn này rõ ràng chỉ am hiểu xa tác chiến của linh năng giả...không am hiểu chiến đấu cận thân, dựa vào cái gì muốn chính diện chiến đấu với A Nhĩ Pháp?
Bính!
Đúng như dự đoán, một chiêu của A Nhĩ Pháp mà Quỷ Dạ Hỏa cũng không đỡ được, thương phong quét qua, Quỷ Hỏa tan biến, thân thể Quỷ Dạ Hỏa bay xa mười mấy mét rồi va chạm mạnh mẽ vào vách tường.
- Khốn nạn!
Hốc mắt Xích Hùng đỏ lên, đấm mạnh một quyền về phía mặt đất, đem Hỏa Diễm Lang Linh vốn suy yếu đánh tan, hướng về phía Quỷ Dạ Hỏa đang nằm bên trong đống đá vụn, hét lớn:
- Ngươi chạy mau!
Quỷ Dạ Hỏa quay đầu nhìn lại, phát hiện Xích Hùng đang chống hai tay cố gắng hướng về bên này bò tới, con mắt đỏ lên, tức giận nói:
- Mẹ nó chứ! Ngươi quay lại làm cái gì!?
Quỷ Dạ Hỏa bực tức nôn nóng, cảm nhận được khí tức của chấp pháp trưởng ngay phía sau, hắn biết Xích Hùng sẽ liều mạng, vì thế hắn dốc toàn lực, không tiếc nội thương, nhanh chóng giải quyết hơn mười tên đội Chấp Pháp, sau đó điên cuồng chạy tới, may mắn ở thời khắc cuối cùng cứu sống được Xích Hùng.
Hắn quyết tâm ôm cái chết để cứu tên ngu ngốc này mà hắn lại không chịu hợp tác, thật không thể nói lý nổi!
- Mẹ nó! Ngươi chạy mau, ta chặn không được bao lâu, bằng không chúng ta đều phải chết!
Quỷ Dạ Hỏa gầm lên, lại một lần nữa dùng linh năng còn sót ít ỏi hóa thành hai con Quỷ Hỏa Lang Linh, chạy về phía Xích Hùng
- Ngươi chạy đi, ngươi có khả năng sống sót nhiều hơn!
Xích Hùng lại một đấm khiến Lang Linh tan nát, dốc sức động đậy thân thể, hướng về phía Quỷ Dạ Hỏa bò đến.
- Đệt!
Quỷ Dạ Hỏa mắng một tiếng, cắn răng một cái đem toàn bộ linh năng lực hóa thành mười mấy cong Quỷ Hỏa Lang Linh, lần thứ hai chạy về phía Xích Hùng, bởi vì linh năng tiêu hao hết, thân thể mệt mỏi không thể chịu được, “phịch” một cái ngã ngồi trên mặt đất.
Quỷ Dạ Hỏa quay đầu nhìn Xích Hùng, ôn nhu nói:
- Ta không còn khí lực để chạy, ngươi nhất định phải sống tiếp, nhớ báo thù giúp ta, còn có... Nguyện vọng của ta để ở chỗ Trung đoàn trưởng, nếu sau này ngươi có đầy đủ năng lực, nhớ giúp ta thực hiện nó. Ngốc Đại, tuy rằng ta không muốn thừa nhận, nhưng... Ngươi đúng là thiên tài, ngoại trừ nha đầu tối ngày muốn ăn Long tộc kia, bên trong đoàn ngươi là người có thiên phú cao nhất, sống tiếp...
Xích Hùng ngẩng đầu bò về phía trước, lần thứ hai Lang Linh ngậm lấy thân thể hắn, lần này, hắn biết mình nếu như đem Linh Lang tiêu diệt, thì hai người bọn họ chắc chắn phải chết, Quỷ Dạ Hỏa muốn trốn cũng không được.
Cừu hận và nguyện vọng, khiến hắn không thể chết!
Nhưng tình bạn và tình nghĩa, khiến hắn không thể sống!
Xích Hùng nhẹ nhàng gầm nhẹ, như một con thú hoang bị thương.
A Nhĩ Pháp lạnh lùng nhìn tất cả những điều này, cuối cùng mất đi hứng thú xem cuộc vui, đạp bước đi đến, vung trường thương lên.
Quỷ Dạ Hỏa cảm giác tử vong càng lúc càng đến gần, nhưng hắn không quay đầu nhìn về phía A Nhĩ Pháp, ánh mắt hắn nhìn xa xăm về hướng Xích Hùng, rù rì nói:
- Trận đánh cuộc lần trước thực ra ta đã gian lận. Có điều ngươi cũng thật ngốc, chỉ vì một cá cược nho nhỏ mà mặc váy ngắn suốt năm năm, bắt đầu từ hôm nay, ngươi có thể mặc như bình thường rồi, nói thật, những năm này, ta có thể chịu đựng không nói, thật khó khăn...
Quỷ Dạ Hỏa nói lải nhải, trước án tử hình này, hắn không hề có tuyên ngôn bi thương mà chỉ có ân cần ấm áp.
- Không!
Giọt nước mắt nóng bỏng chảy ra, sau khi mười tuổi, đây là lần đầu tiên Xích Hùng rơi lệ, hắn dùng...ánh mắt căm thù nhìn về phía A Nhĩ Pháp đang giơ trường thương lên, sau đó dùng ánh mắt thâm tình nhất nhìn về phía đồng đội đã sát cánh bên mình suốt năm năm.
Nếu như thời gian dừng lại khoảnh khắc này, Xích Hùng nguyện dùng mạng sống của mình để trao đổi.
Nhưng thời gian không ngừng lại, trường thương cũng không dừng lại.
- Chấm dứt ở đây đi.
Xích Hùng cầu nguyện, nhưng bỗng nhiên bên tai hắn vang lên một thanh âm y hệt.
- Chấm dứt ở đây đi.
Một thiếu niên từ ngã rẽ đường phố chậm rãi đi qua.
A Nhĩ Pháp dừng thương lại, nhìn về phía vị khách đột nhiên không mời mà đến, dường như lâm vào trầm tư.
Sau khi Quỷ Dạ Hỏa nhìn thấy thiếu niên, ánh mắt lóe lên một kia kinh hỉ, một lần nữa trên người tỏa ra sự sống.
Xích Hùng nhìn bóng lưng thiếu niên, trái tim vốn lâm vào tuyệt vọng một lần nữa bắt đầu nhảy lên.
Thiếu niên khe khẽ thở dài, nhìn về phía A Nhĩ Pháp nói:
- Cấp cho bản vương một ít thể diện, chấm dứt ở đây đi.
...
(Tác giả: Hai chương này thật khó viết, viết ròng rã hai ngày, sửa đổi rất nhiều lần mà, ôi, vẫn chưa đạt được kỳ vọng hoàn mỹ trong lòng tôi. Hẳn là tài viết có vấn đề, nhưng không sao, tôi còn có rất nhiều không gian để tiến bộ, hi vọng về sau càng viết càng tốt càng hay. Cầu ủng hộ, cầu đề cử.)
Chú thích:
(*) Ý nghĩa tựa như đá rơi hoa héo tàn, dùng để so sánh vẻ đẹp đã mất đi. Thành ngữ tương đương Hương tiêu ngọc vẫn, Ế ngọc mai hương, Hương tiêu ngọc toái.
Bình luận truyện