Chương 1: 1: Gặp Lại Cố Nhân
Những đồi chè xanh mơn mởn đang dần hiện ra sau làn sương trắng mờ ảo khi mặt trời ló dạng, những tia nắng đầu tiên lan tỏa trong không trung đem lại sự sống và sự ấm áp cho vạn vật trên thế gian.
Phương Hạ Vũ hít một hơi thật sâu cảm nhận sự trong lành thanh khiết của khí trời rồi lại tiếp tục đi bộ tới trường học.
Hai năm trước, Phương Hạ Vũ đến vùng núi cao này để trốn tránh quá khứ, lúc đó tâm trạng của cô lúc nào cũng buồn, cô không thể tập trung làm bất cứ chuyện gì với nỗi truyệt vọng trong lòng và rồi nụ cười ngây thơ, hồn nhiên của những đứa trẻ ở đây như đã cứu rỗi cuộc đời cô.
Phương Hạ Vũ đã đến trường làm giáo viên giảng dạy cho các em ở lứa tuổi tiểu học, cô ngày càng yêu nghề hơn và dạy dỗ các em nhỏ nên người là mục đích sống của cô, là động lực giúp cô tiếp tục bước đi trên chuyến hành trình của mình.
Sáng nay, Phương Hạ Vũ bước vào lớp của mình và vui vẻ nói với các chồi non tương lai của đất nước: “Cô chào các con, cô chúc các con có một ngày mới thật vui vẻ và góp nhặt thêm những kiến thức mới trong bài học hôm nay nhé”.
Những đứa trẻ ngoan ngoãn đáp lại: “Dạ chúng con cảm ơn cô ạ”.
Phương Hạ Vũ vui vẻ mỉm cười nói: “Được rồi các con mau lấy tập sách ra chúng ta bắt đầu học nào”.
Các bạn nhỏ lại ngoan ngoãn đồng thanh nói: “Dạ thưa cô”.
Phương Hạ Vũ viết tựa bài lên bảng và bắt đầu buổi giảng dạy của mình, mỗi ngày được đến trường dạy học các em nhỏ khiến cho cô vui vẻ hơn cảm thấy cuộc sống của mình có nhiều ý nghĩa hơn.
Giờ tan học, Phương Hạ Vũ vừa bước chân ra khỏi lớp thì gặp thầy hiệu phó đi tới thầy tươi cười gọi: “Cô Hạ Vũ”.
Phương Hạ Vũ liền mỉm cười đáp: “Dạ em chào thầy, thầy tìm em có chuyện gì sao ạ?”.
Thầy hiệu phó nhìn qua chàng trai đứng bên cạnh mình rồi nói với Phương Hạ Vũ: “À trường mình có giáo viên mới tới, tôi đang dắt cậu ấy đi tham quan trường nên sẵn tiện giới thiệu cậu ấy với mọi người luôn đó mà”.
Thầy hiệu phó nói với chàng trai đang cúi gằm mặt nhìn xuống đất đứng sau lưng mình: “Đây là cô Phương Hạ Vũ đang giảng dạy bậc tiểu học, cậu mau chào hỏi làm quen với cô ấy đi”.
Chàng trai kia liền lên tiếng trả lời thầy hiệu phó: “Dạ thưa thầy”.
Sau đó chàng trai kia tiến lên phía trước bước tới gần Phương Hạ Vũ rồi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Phương Hạ Vũ bằng ánh mắt thâm tình tựa như đã quen biêt từ thuở nào.
Khi nhìn thấy trọn vẹn gương mặt của người mà thầy hiệu phó nói là giáo viên mới Phương Hạ Vũ có chút run sợ, sắc mặt tối sầm lại, cô vô thức lùi lại phía sau vài bước.
Giọng chàng trai đó vang lên: “Xin chào tên tôi là Mạc Hạo Ngôn rất vui khi được làm quen với cô, mong cô chỉ bảo nhiều hơn”.
Phương Hạ Vũ thấy bối rối không biết phải đối diện như thế nào với tình huống quá bất ngờ đang diễn ra nên cô không biết phải nói gì mới đúng thế là cứ đứng đơ ra một lúc thật lâu.
Tiếng thầy hiệu phó vang lên: “Cô Hạ Vũ cô không sao chứ? Tôi thấy sắc mặt cô tệ lắm đó”.
Phương Hạ Vũ cố gượng cười rồi nói với thầy hiệu phó: “Dạ thưa thầy em không sao chỉ là hơi nhức đầu thôi”.
“Vậy cô nên về nghỉ sớm mấy hôm nay thời tiết thay đổi nên dễ bị bệnh lắm đấy, nhớ giữ ấm cơ thể”.
“Dạ em sẽ lưu ý những nhắc nhở của thầy ạ”.
Tiếng Mạc Hạo Ngôn vang lên: ”Cô thật sự ổn chứ? Hay là để tôi đưa cô về, cô bị bệnh mà đi một mình thì nguy hiểm lắm”.
Phương Hạ Vũ nghe vậy tay khẽ run lên rồi liền từ chối khéo: “À thôi, không cần đâu nhà tôi cũng ở gần trường mà, tôi xin phép đi trước”, nói rồi cô vội đi lướt qua Mạc Hạo Ngôn thật nhanh như đang chạy trốn điều gì đó.
Thầy hiệu phó nói với Mạc Hạo Ngôn: “Chúng ta đi tiếp thôi”.
Mạc Hạo Ngôn cố gắng nở một nụ cười nhạt rồi lên tiếng: “Dạ thưa thầy”.
Mặc dù, chân bước đi về phía trước nhưng Mạc Hạo Ngôn vẫn cứ quay đầu nhìn lại cho đến khi bóng dáng Phương Hạ Vũ khuất khỏi tầm mắt của anh.
Mạc Hạo Ngôn thầm nghĩ trong đầu “Phương Hạ Vũ em tính làm người lạ với anh thật luôn đó hả?! Ngay lúc này tim anh cảm thấy đau nhói, khoảng cách xa nhất giữa hai con người đó là đứng đối diện nhau mà chẳng thể nắm lấy đôi tay nhau như thuở ban đầu được nữa”.
Trái lại với vẻ mặt nối tiếc của Mạc Hạo Ngôn, Phương Hạ Vũ chỉ thấy bầu trời hôm nay thật u ám những thứ mà cô cố gắng sắp xếp vào một góc tối trong tim đột nhiên rời khỏi vị trí của nó làm cho tim cô thấy đau nhói lên.
Những chuyện mà cô muốn quên đột nhiên lại hiện lên trong đầu rõ mồn một từng chi tiết, những giọt nước mắt theo khóe mi lăn dài trên má của Phương Hạ Vũ, cô cảm thấy khối thịt cơ trong lòng ngực trái của mình bỗng nhói đau, những ký ức không vui mà cô cố gắng quên đi bất chợt ùa về làm cho cổ họng cô nghẹn đắng nấc không thành tiếng.
Phương Hạ Vũ về phòng ngồi thơ thẫn một mình, cô lại bị những ký ức đau thương của quá khứ vây hãm khiến cho nước mắt cô lại vô thức rơi xuống.
.
Bình luận truyện