Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 11: Tiên sinh bỗng ghé nhà gia trưởng



Giờ Ngọ ba khắc, tan học rồi.

Đám học trò thu dọn bàn học, Triệu Tiểu Hổ hai mắt rơm rớm, vừa nấc vừa cất sách vở vào, rất là căm thù gấp một tờ giấy lại bỏ vào trong túi vải.

Lãng tử hồi đầu là thành ngữ trái nghĩa với chấp mê bất ngộ.

Đó cũng là bốn chữ tiên sinh viết trên giấy, yêu cầu đồng học Tiểu Hổ về nhà chép phạt một trăm lần vì ‘một mình ta chấp hết’.

Không đợi Lý Tự Thành, Từ Hiền thong dong lăn bánh rời khỏi học đường. Lúc ra tới hẻm, hắn bỗng nhiên dừng tay lại.

‘Lén la lén lút, kẻ nào…’

Thị giác siêu phàm của Từ Hiền khiến hắn dùng khóe mắt thấy được có bóng người vừa lấp ló ở cuối hẻm. Từ trong tay áo lấy ra một hũ cờ vây, hắn bốc một quân rồi dùng hai ngón kẹp sẵn lấy.

Có thể đây chỉ là hiểu lầm, nhưng Từ tiên sinh tôn sùng lý niệm cẩn tắc vô áy náy.

Huống chi đám học trò còn ở đây, thân là tiên sinh hắn phải đảm bảo an toàn cho chúng.

Bọn nhỏ kẻ trước người sau rời lớp về nhà ăn cơm.

Lý Tự Thành ra trước nhất, gã lập tức bắt lấy tay cầm của xe lăn, định đẩy đi nhưng bị Từ Hiền giơ tay ngăn lại.

“Tiên sinh?”

“Chờ đồng học về hết đã.”

Từ Hiền nhẹ giọng bảo vậy, gã không hề thắc mắc nghe theo.

Đám học trò thấy tiên sinh còn ở ngoài cửa, mỗi người đều dừng lại cúi đầu thi lễ rồi mới tiếp tục về nhà. Biết ra về vào giữa trưa nên ai cũng chuẩn bị mũ để đội.

Đến lượt Triệu Tiểu Hổ, thấy gương mặt mếu máo của tiểu tử này, Từ Hiền nhịn không được chọt nhẹ lên mặt nó một cái.

Đồng học Tiểu Hổ càng ấm ức hơn rồi, vắt cặp chân ngắn ngủn lên chạy về nhà mách mẹ.

‘Đáng yêu như vậy…’

Từ Hiền nhịn không được khẽ cười, tâm tình thoải mái.

Đến khi đứa nhỏ cuối cùng rời đi, vẫn không có một học sinh nào quên cúi đầu chào hắn, tất cả đều rất lễ phép.

Thật ra lúc đầu trong lớp của hắn cũng có mấy đứa trẻ trâu, nhưng dưới sự ảnh hưởng của【Lão Sư】thì dần trở thành bé ngoan hết cả.

Khóe mắt lại liếc nơi cuối hẻm lần nữa, Từ Hiền phất tay áo ra hiệu Lý Tự Thành đóng cửa học đường lại, sau đó cả hai cùng rời khỏi.

“Quả không sai, tất cả trẻ con trong trấn đều tới đây theo học. Nếu đúng theo những gì ta tra được thì ngày mai bắt đầu vào buổi chiều…”

Một bóng người dần biến mất sau góc khuất.

“Cũng nên chuẩn bị…”

~o0o~

“Tiên sinh, chúng ta đi đâu?”

Rời khỏi hẻm Hướng Dương, Lý Tự Thành hỏi ý Từ Hiền, trên tay gã cầm một cây dù lớn.

“Đến nhà trưởng trấn.”

Từ Hiền muốn trước tiên đến nhà hỏi vì sao hôm nay Vương Tiểu Minh vắng mặt, sau đó lại tìm chỗ giải quyết bữa trưa.

Trưởng trấn của Bạch Long Trấn là Vương lão gia tử, cư ngụ tại phố Nam, gần nhà với Ngô lão tiên sinh, hai người ấy cũng là bạn thâm giao mấy chục năm.

Ở thời đại này muốn mở lớp dạy học cũng không phải dễ, đối với kẻ lai lịch bất minh, đến công danh tú tài cũng không có như Từ Hiền thì càng khó hơn lên trời.

May mà nhờ có hai vị lão nhân đức cao vọng trọng trong trấn đứng ra nói chuyện, nên dân trấn cũng tin tưởng mà giao phó đám nhỏ nhà mình cho Từ Hiền dạy dỗ.

Chẳng mất bao lâu, Từ Hiền và Lý Tự Thành đã gần tới nhà trưởng trấn. Cách vài trượng xa, hắn và gã học trò của mình đã bắt gặp hai người mặc đồng phục bộ khoái của nha môn, họ đang đứng trước nhà trưởng trấn.

“Tiên sinh, đó là nha sai.”

“Ừm.” Từ Hiền khoát tay ý bảo gã trước tiên dừng lại, chờ hai kẻ đó đi đã.

Với những gì xảy ra trong quá khứ, cảm nhận của hắn đối với quan phủ hoàn toàn chẳng có gì tốt đẹp, nên cũng không muốn tiếp xúc đến.

‘Huyện nha lại có thông báo gì rồi.’

Bạch Long Trấn và rất nhiều thôn trấn xung quanh đều thuộc quyền quản hạt của một huyện cấp trên, gọi là Đan Dương.

Hằng ngày nha môn trên huyện đều cử nha sai đến tuần tra, đảm bảo trật tự của các thôn trấn trong địa bàn. Nơi nào lớn thì có chừng chục người, nơi nào nhỏ thì chỉ phái bốn năm người đi tuần.

Mỗi khi huyện nha gửi xuống thông báo gì đó thường sẽ có nha sai dán bố cáo trên đường cái, sau đó lại thông báo chi tiết cho trưởng trấn biết để người sau giải đáp thắc mắc cho bách tính.

‘Năm nay thịt heo lại lên giá?’ Từ Hiền ngầm phỏng đoán lung tung.

Chẳng khiến hắn đợi lâu, hai tên nha sai rời khỏi, để lộ hình dáng thấp bé của một ông già còng lưng, tóc gần bạc hết, người mặc hoa phục, tay chống gậy gỗ.

Từ Hiền và Lý Tự Thành nhanh chóng tới gần, hô giữ trưởng trấn lại trước khi ông ta bước vào trong nhà.

“Vương lão.”/ “Trưởng trấn gia gia!”

Vương lão gia tử dừng bước, thấy là hai người liền nở nụ cười, các nếp nhăn trên mặt nhúm lại, trông càng thêm già nua, nhưng giọng nói vẫn còn trung khí.

“Tiểu Hiền và Tiểu Ngưu ấy à, tan học rồi sao? Hai ngươi sao hôm nay lại rảnh rỗi ghé thăm lão đầu này, có phải là muốn tìm lão Ngô?”

“Ấy, giữa trưa thế này, đã ăn cơm chưa, có đói bụng không? Chi bằng vào nhà uống chút nước chè, chờ Tiểu Minh về thì cùng ăn bữa cơm với lão đầu này nhở.”

“Sau đó…”

“Rồi thì…”

“Thật là, tan học lâu rồi mà vẫn chưa về nhà, thằng cháu bất hiếu của lão phu không biết lại la cà đâu rồi. Đợi nó trở về…”

Vương lão gia tử rất dài dòng, nhưng hai thầy trò Từ Hiền lại kiên nhẫn nghe hết, thần sắc không hề có vẻ gì chán ghét.

Trước đây Lý Tự Thành cảm thấy rất phiền khi bị người già giữ lại nói chuyện. Họ càm rà càm ràm, dài dòng lắm lời, gã thật sự chịu không nổi.

Nhưng từ khi nghe tiên sinh giải thích tại sao người già lại hay lắm lời, gã không bao giờ cảm thấy như vậy nữa. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

“Ta nói các trò nghe, lão nhân ở nhà lớn tuổi, họ nói chẳng ngừng miệng, thường xuyên nhiếc mắng, trách móc các ngươi, nhưng không không có nghĩa là ghét bỏ các ngươi.”

“Chỉ vì cảm thấy mình sống không được lâu, sợ không còn đủ thời gian để tâm sự, để nhắc nhở con cháu nữa nên mới tranh thủ từng giờ từng khắc trò chuyện với thân nhân.”

“Tại sao lão nhân thường ngủ ít? Bởi muốn có thêm thời gian ở gần con cháu mà thôi.”

Đó là những lời tiên sinh từng nói ở lớp, Lý Tự Thành không biết những đồng học khác nghe xong có để vào lòng không, nhưng gã thì có.

Kể từ lúc đó, gã thường đến làm bạn bên gia gia của mình hơn, cũng biết lo sợ về việc ngày nào đó người thân sẽ rời mình mà đi.

Từ Hiền không hay việc gã học trò to xác đã có suy nghĩ trưởng thành như vậy, hắn chỉ định bồi tiếp Vương lão gia tử ăn trưa, nhưng nghe đến câu cuối cùng của vị trưởng trấn này, Từ tiên sinh cảm thấy ý nghĩ đó không thành rồi.

Hắn đưa tay lên xin ngắt lời của lão, mặt đầy nghiêm túc, giọng hơi trầm xuống:

“Vương lão, ngài nói là hôm nay Tiểu Minh có đi học?”

Lão nhân gia lập tức đáp lại: “Tất nhiên rồi, sáng nay lão đầu ta còn giúp nó chuẩn bị y phục mà. Thằng nhóc bất hiếu bảo là muốn đến lớp sớm nhất, chưa đến giờ Thìn đã đi rồi cơ. Ta nói thật là…”

“Vương lão, sáng nay Tiểu Minh chưa từng tới lớp.”

Gạt việc tôn kính trưởng bối sang một bên, Từ Hiền ngắt lời Vương lão gia tử.

Nghe hắn nói vậy, lão nhân liền sửng sốt: “Làm sao có thể? Chẳng lẽ nó lén đi đâu chơi… chơi…”

Lão chợt cứng miệng, toàn thân bỗng nhiên run rẩy, sắc mặt trở nên xám trắng, trong khoảnh khắc trông càng già thêm.

“Không… không… thể nào… đâu… không… khô… n…g thể… nà…o…”

Liên tục lẩm bẩm trong miệng ba chữ ‘không thể nào’, Vương lão gia tử thở càng lúc càng gấp, cuộn công văn trong tay cũng càng xiết càng chặt.

Sau đó chân đứng không vững nữa, gậy trượt khỏi tay té úp mặt xuống. Cũng may mà Từ Hiền phản ứng nhanh lẹ khom người đưa tay đỡ lấy vị trưởng trấn già nua này.

Lý Tự Thành thấy vậy liền chạy đến thay hắn đỡ Vương lão gia tử. Gã định cõng lão nhân gia đến Bảo An Đường nhờ Hứa đại phu kiểm tra xem sao, nhưng bị lão giãy giụa cản lại.

Vương lão gia tử không kiềm chế được cảm xúc, hai mắt ứa lệ mà than khóc:

“Tiểu Minh, Tiểu Minh! Đứa cháu bảo bối của lão đầu ta… Con trai vì cái nhà này đi xa kinh thương, ta làm sao ăn nói với hắn? Xuống cửu tuyền sao dám đối diện với con dâu? Ta chết mất thôi, ta chết mất thôi!”

Thấy lão đau lòng như chết, Lý Tự Thành sốt sắng chẳng biết làm sao.

Từ Hiền vội tiến đến nắm chặt lấy tay Vương lão gia tử, dùng giọng nói trầm ấm của mình trấn an lão:

“Rốt cuộc chuyện như thế nào, Tiểu Minh gặp phải việc chi, có phải ngài đã đoán được một hai? Nói cho ta biết, mọi người cùng nghĩ cách.”

Nghe vậy, Vương lão gia tử xiết chặt lấy tay Từ Hiền như níu lấy hy vọng, nhưng chỉ há miệng nói được: “Tiểu Minh… Tiểu Minh…”

Căng thẳng quá độ, lão thở gấp không nói được gì, cuối cùng nhớ tới công văn trong tay, vội vàng đưa cho hắn, giọng run run: “Trong… trong đ…ó.”

Từ Hiền nhanh chóng cầm lấy mở ra xem, đọc lướt như bây, chẳng mấy chốc hai hàng chân mày nhíu chặt lại vì lo lắng, tóc mai không gió tự bay, trong mắt đã đong đầy lửa giận, thần quang chợt xẹt qua.

~o0o~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện