Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 12: Bạch nương tử cứu được đồng học



‘Chuyện đã một tháng, đến giờ mới báo?’

Từ Hiền cảm thấy lạnh lòng.

Nơi biên thùy hẻo lánh, trị an lỏng lẻo, thi thoảng lại có ác nhân, hung đồ lộng hành, bách tính cũng đã quen mắt.

Nhưng Từ Hiền không ngờ quan phủ hành sự bất lực đến thế.

Gần một tháng trước, trong địa bàn các thôn trấn trực thuộc Thanh Hà Huyện, tiếp giáp với Đan Dương Huyện bắt đầu có trẻ con mất tích, nghi là do có tập đoàn tội phạm chuyên bắt cóc trẻ con tác quái.

Nha môn chưa thể tróc nã hung phạm về quy án thì cũng thôi đi, đằng này đến việc thông báo cho bách tính cảnh giác đề phòng cũng giấu nhẹm đi.

Mãi cho đến năm ngày trước, một thôn nhỏ trong địa bàn Đan Dương Huyện cũng xảy ra chuyện trẻ con mất tích, không giấu được nữa mới chịu phát công văn xuống Bạch Long Trấn.

‘Người tốt dễ gặp, thanh quan khó tìm.’

Từ Hiền trả lại công văn cho Vương lão gia tử, trong đầu chợt nhớ tới kẻ khả nghi xuất hiện ở hẻm Hướng Dương ban nãy, hắn giống như nghĩ đến gì đó.

“Vương lão chớ gấp, thế lực thần bí này bắt cóc nhiều trẻ con như vậy, hoặc là muốn bán làm nô lệ, hoặc là định nuôi quân… tạo phản. Nếu Tiểu Minh là do chúng bắt đi, vậy tạm thời không lo nguy hiểm tính mạng.”

Hắn trước tiên nói lời an ủi, tránh cho lão nhân nghĩ quẩn mà gặp chuyện không may, sau đó dùng cả hai tay nắm chặt lấy bàn tay nhăn nheo của Vương lão gia tử, thập phần nghiêm túc nói với lão:

“Việc này ta đã phát hiện chút manh mối, cũng có dấu vết để lần theo. Mặc dù không thể bảo đảm… nhưng Vương lão, ta nhất định dốc tận sức lực để tìm được Tiểu Minh.”

Vương lão gia tử kinh ngạc: “Tiểu Hiền ngươi có manh mối?”

Sau đó lập tức gấp gáp bảo rằng: “Vậy mau, mau đi gọi lại hai vị sai nha báo cho họ biết. Họ mới đi đây thôi, mau lên!”

Từ Hiền đã nhận định đám quan lại trên huyện là hạng giá áo túi cơm, sao chịu như thế. Hắn lắc đầu trấn an Vương lão gia tử:

“Biết ngài nóng vội, nhưng việc này vẫn cứ để ta lo liệu. Quan phủ hành sự bất lực, họ không đáng tin.”

Trong mắt lão nhân vẫn chứa đầy lo lắng, tự trách, phẫn nộ và tuyệt vọng. Lão nhìn Từ Hiền như thể đang nói: “Ngươi đến chân cũng không nhúc nhích được, có thể đáng tin hơn sao?”

Từ Hiền đọc hiểu ánh mắt của Vương lão gia tử.

Lúc hắn đang đắn đo không biết có nên để lộ ra chuyện mình biết võ công hay không thì chợt nghe Lý Tự Thành kêu lên:

“Tiểu Quế ca? Ngươi cũng đến tìm trưởng trấn gia gia?”

Gã nãy giờ không nói một câu, có lẽ cảm thấy hơi bí bách nên vừa thấy người quen xuất hiện liền lớn giọng gọi. Hơn nữa nhìn dáng dấp của người này có vẻ như cũng muốn đến tìm Vương lão gia tử.

Lão và Từ Hiền thuận theo hướng mắt của Lý Tự Thành liền trông thấy một người đang sải bước chạy đến.

Người tới mặc trên người một bộ áo vải thô rẻ tiền, thần thái nhanh nhẹn. Hắn chính là Tiểu Quế, học đồ của Bảo An Đường, bởi vì hắn làm người lanh lợi nên khi có việc bên ngoài tiệm thuốc, Hứa đại phu thường để hắn đi làm.

“Trưởng trấn… a, Tiểu Ngưu, còn có Từ tiên sinh ngài cũng ở đây?”

“Thật là trùng hợp quá. Từ tiên sinh, nhờ ngài viết Bạch Xà Truyện mà Bảo An Đường được cứu. Sư phụ không còn sầu lo, ta cũng được ở lại tiệm thuốc. Tiểu Quế thật lòng cảm kích bất tận, mang ân suốt đời.”

Hắn vừa tới lập tức chào hỏi ba người, gặp Từ Hiền liền nói lời tạ, tuy mồm miệng liến thoắng nhưng có thể nghe ra chân thành trong đó.

Từ Hiền lắc đầu khoát tay, tỏ vẻ hắn không cần để tâm làm gì: “Ta chỉ là báo đáp lại thiện tâm của Hứa đại phu, chưa đến mức nói là ân đức.”

Sau đó lại nhướng mày hỏi: “Ngươi đến đây giờ này, hẳn là giúp Hứa đại phu truyền lời cho Vương lão?”

“Ôi, xem đầu óc ta này!” Tiểu Quế vỗ trán một cái, quay sang nói với Vương lão gia tử:

“Trưởng trấn gia gia, sư phụ để đến ta nói với ngài, trưa nay Tiểu Minh ở Bảo An Đường dùng bữa với người, trưởng trấn gia gia không cần lo lắng.”

Ba người Từ Hiền nghe xong liền sửng sốt. Lý Tự Thành dù chưa xem qua công văn nhưng nghe tiên sinh và trưởng trấn nói chuyện, gã cũng biết là đồng học Tiểu Minh của mình có thể bị bắt cóc rồi, nào ngờ bây giờ lại nghe được là Tiểu Minh lại ở Bảo An Đường.

“Tiểu Minh thực sự hiện đang tại Bảo An Đường? Ngay lúc này?”

Từ Hiền trịnh trọng hỏi Tiểu Quế, người sau chẳng hiểu ra sao nhưng thấy thái độ của hắn như vậy nên cũng nghiêm túc gật đầu khẳng định.

“Sao Tiểu Minh lại ở Bảo An Đường…” Từ Hiền hỏi giữa chừng lại thôi, quay sang nhìn lão nhân: “Việc đó cũng không quan trọng nữa. Vương lão, cát nhân thiên tướng, Tiểu Minh vô sự.”

Sắc mặt Vương lão gia tử dần sáng trở lại, ánh mắt vui sướng tột độ, nước mắt tràn ra, vừa cười vừa mắng:

“Thằng cháu bất hiếu mới tí tuổi đã biết trốn học rồi, xem lão đầu này có đánh nát mông nó hay không. Không được, ta lập tức phải tới chỗ Hứa đại phu dạy dỗ nó mới được.”

Nói đoạn lão liền nhặt lấy gậy chống định cất bước đi, nhưng bị Từ Hiền ra hiệu cho Lý Tự Thành giữ lại.

Từ Hiền biết Vương lão gia tử yêu cháu sốt ruột, muốn gặp mặt trực tiếp mới yên lòng, nên hắn bèn nói với lão: “Vương lão, chi bằng để Tự Thành cõng ngài đi, như vậy nhanh hơn.”

“Cũng được, cũng được.” Lão trưởng trấn nhanh chóng đồng ý, không còn tâm trí đâu cò kè sĩ diện.

Thấy lão phối hợp, Từ Hiền quay sang căn dặn Lý Tự Thành: “Dù ngươi giữ lấy che, giúp ta cõng Vương lão đến Bảo An Đường.”

Lý Tự Thành nghe lời cõng Vương lão gia tử lên lưng, với gã mà nói thì lão nhẹ như bông. Gã chỉ lo lắng tiên sinh nhà mình: “Thế còn tiên sinh?”

Từ Hiền không đáp lại, chỉ rút từ trong tay áo ra thêm một cây dù.

Tiểu Quế cũng nhanh ý, chạy ra sau đẩy xe lăn đồng thời giúp hắn bung ô che nắng, chỉ là vẻ kinh dị trên mặt khó mà giấu được. Hắn cũng từng nghe Từ tiên sinh không chỉ học rộng tài cao mà còn biết ảo thuật, hôm nay xem như tận mắt chứng kiến.

Lý Tự Thành nhìn đã quen nên không phản ứng gì, còn Vương lão gia tử trong đầu bây giờ chỉ có cháu nội nên cũng chưa để ý đến.

Nhóm bốn người thẳng hướng về phố Tây, do lão nhân sốt ruột đòi đi nhanh nên chẳng mấy chốc đã đến Bảo An Đường.

Tiểu Quế nhanh chân chạy vào hậu viên thông báo cho sư phụ, ngay sau đó hai thầy trò Từ Hiền và trưởng trấn thấy Hứa Tuyên đi ra. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

“Vương lão ngài đến đón Tiểu Minh sao? Ồ, Từ tiên sinh, Tự Thành, hai người cũng tới. Đúng lúc lắm, nhờ Bạch Xà Truyện của ngươi mà Bảo An Đường không đến nỗi đóng cửa, vừa hay đang giờ cơm trưa, chi bằng cùng nhập tiệc để Hứa Tuyên ta rót rượu cảm ân.”

Thấy Hứa đại phu hào hứng cao như vậy, Từ Hiền chỉ đành đưa tay cắt ngang nhã hứng của y, hắn lắc đầu bảo:

“Rượu thịt gì đó để sau đi. Hứa đại phu, nghe nói Tiểu Minh ở chỗ ngươi? Dẫn Vương lão vào gặp đi thôi. Với lại sáng nay Tiểu Minh không đến học đường, ta đây cũng muốn biết tại sao nó lại ở Bảo An Đường.”

Hứa đại phu tỏ vẻ bị lời của hắn làm khó, chỉ đành nhún vai chịu thua: “Ta cũng không biết được, Tiểu Minh là do nương tử nhà ta dẫn về khi nãy.”

“Hứa phu nhân?” Trong đầu Từ Hiền chợt xuất hiện một vị mỹ phụ mặc y phục đồng sắc với mình.

‘E rằng Tiểu Minh đúng là bị hung đồ bắt đi, nhưng sau đó được nàng cứu ra.’

Nhưng bây giờ không có thời gian để hắn đoán già đoán non, Vương lão gia tử đã sốt ruột gặp cháu lắm rồi, nên Từ Hiền nói với Hứa Tuyên:

“Ngươi dẫn Vương lão vào gặp Tiểu Minh đi thôi. Lệnh phu nhân cũng có ở đây chứ?”

Hứa Tuyên gật đầu, đồng thời dẫn bọn họ vào hậu viện.

Đối với câu hỏi của Từ Hiền, nếu không phải tin được nhân phẩm của hắn, e rằng Hứa đại phu đã nghi ngờ tên này có ý đồ xấu với nương tử nhà mình.

Vén màn bước vào, họ liền trông thấy một đứa trẻ trông chừng sáu tuổi, người mặc áo gấm, da dẻ trắng hồng, mặt mày bụ bẫm, trên đầu có một chỏm tóc dựng cao, trông khá là đáng yêu.

Đứa trẻ ấy nằm bẹp trên chiếc bàn gỗ dài, vẻ mặt nhàm chán nhìn hũ hũ lọ lọ được đặt trên bàn, dựa vào chút ít từ vựng học ở lớp mà gọi tên chúng nó, thi thoảng lại chép chép miệng như đang đói.

Vương lão gia tử gặp nó liền lệ nóng doanh tròng, run giọng khẽ gọi: “Tiểu Minh.”

Nghe âm thanh già nua mà thân thuộc, thần thái nhàm chán của Tiểu Minh chợt chuyển thành vui vẻ, nó nhảy xuống ghế quay người lại, vừa lạch bạch chạy đến vừa hô lên “gia gia”.

Vương lão gia tử chộp lấy đứa cháu bảo bối, sờ tay nắn chân kiểm tra từng chút một xem nó có bị thương gì không, nhưng Tiểu Minh chỉ cảm thấy nhột quá nên uốn éo người cười khúc khích không ngừng.

Nhìn thấy vẻ hồn nhiên khả ái của nó, lão nào còn nhớ tới đánh đòn nát mông gì nữa, chỉ biết móm mém cười theo.

Không đợi lão nhân hỏi chuyện, Tiểu Minh đã kể ra tao ngộ sáng nay của mình.

“Gia gia, sáng nay tôn nhi bị kẻ xấu bắt cóc á! Bọn họ đúng là xấu quá rồi, nhốt ta ở chỗ tối thui tối mù.” Nó nói bằng giọng tỉnh bơ, trên mặt không có tí gì là sợ hãi, chỉ có vẻ giận lắm đám người xấu kia.

Dù Tiểu Minh đã an toàn ở đây, nhưng nghe nó nói vậy Vương lão gia tử vẫn không nhịn được sợ hết hồn. Lão sốt sắng hỏi: “Rồi làm sao con thoát ra được?”

Tiểu Minh cười toe toét đáp lại: “Hì hì, là Bạch nương tử dùng phép thuật cứu tôn nhi đấy. Gia gia, lớn lên ta muốn cưới Bạch nương tử làm vợ!”

Hứa đại phu: “…”

~o0o~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện