Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó
Chương 156: Huyền Minh luận đạo
Mặc cho A Nhất giam mình trên Thiên Sơn lĩnh, bánh xe luân hồi của Huyền Không đai lục vẫn cứ chậm rãi xoay tròn. Người nên sinh ra phải được sinh ra, thần tiên đến số cũng phải chịu mệnh, thân tử đạo tiêu.
Ở Trung Huyền Minh châu, Táng Thiên lĩnh vẫn sừng sững đứng đó. Tầng tầng sương vụ luôn bao phủ dãy núi uốn lượn như giao long này giờ đã nhạt đi rất nhiều, vẻ huyền ảo của chốn bồng lai tiên cảnh giờ đã không còn.
Thiên Nguyên tông đã trở thành phế tích. Đỉnh Thiên Phong đầy linh thụ, linh thảo quý hiếm giờ đã trụi lủi, chỉ còn cây cỏ dại.
Bạch Mộ Ngôn bước trên lối cũ bên trong dược viên nằm ở sau lưng đỉnh Thiên Phong.
Trước kia bước chân dè dặt bao nhiêu thì bây giờ lại âm trầm bấy nhiêu.
Thanh niên tuấn tú với đôi mắt đầy chính khí của năm đó giờ đã thay đổi hoàn toàn. Mái tóc bạc rối rắm xõa quá vai, vài sợi lưa thưa rũ xuống khó che đi những nếp nhăn ở đuôi mắt.
Dưới chiếc áo choàng đen là bộ y phục xám tro cũ kỹ. Nếu không phải vì thanh kiếm bên hông bốc lên huyết khí nhè nhẹ thì đám yêu thú ở cách đó không xa đã nghĩ hắn chỉ là một phàm nhân vô hại.
Bạch Mộ Ngôn vỗ nhẹ chuôi kiếm, thanh kiếm liền rời khỏi vỏ, lưỡi kiếm thẳng tắp đỏ như máu lao nhanh như chớp chỉ trong khoảnh khắc đã cắm sâu vào tim của một con Tham Lang đen xì.
Huyết dịch bên trong từng mạch máu tụ thành vô số tia kiếm nhỏ bén nhọn, đâm ra khỏi lớp da lông thô ráp, đoạt mạng của đám yêu thú xung quanh.
Con Tham Lang đáng thương còn chưa mất đi ý thức thì đã thấy bầy đàn của nó đồng loạt ngã xuống.
Máu của đám yêu thú chưa kịp thấm đất thì đã bị thanh kiếm quỷ dị hút sạch. Chẳng mấy chốc, những cái xác trở nên khô quắp.
Sau khi no nê, kiếm liền bay trở về bên Bạch Mộ Ngôn, lượn một vòng rồi đâm vào vỏ.
Vỏ kiếm hẹp lau sạch lưỡi kiếm, chút huyết dịch dơ bẩn tràn ra ngoài, làm ướt đôi tay chai sạn của họ Bạch.
Đây rõ ràng là Huyết Sát kiếm của Huyết Vực. Pháp môn tàn sát đáng sợ này đòi hỏi tu sĩ khi đến Tiên Tâm cảnh phải tu ra được Kiếm Tâm. Rút kiếm tâm làm phôi sau đó dùng máu để mài kiếm, tế kiếm, luyện kiếm.
Bốn ngôi mộ của bốn vị cao tầng Thiên Nguyên tông, Mạc Tề, Nguyệt Tịch, Viễn Dương, Lam Tuyết, giờ đã tang hoang, ngay cả xác chết cũng đã bị tha đi phương nào rồi.
Bia mộ vỡ nát còn sót lại một chữ Mạc và một chữ Nguyệt.
Đôi mắt lãnh khốc của họ Bạch chảy xuống hai dòng lệ nóng.
Tiếng khóc nghẹn ngào đứt quãng giống như tiếng vỡ nát của đạo tâm.
Màn đêm buông xuống thì nước mắt cũng đã cạn.
Khi hắn đứng lên thì từ trên không trung một con tiên hạc già nua to lớn đáp xuống đất. Phần chân của tiên hạc còn cao hơn Bạch Mộ Ngôn một cái đầu.
Sau khi hắn cưỡi lên tiên hạc thì nó cất cánh, bay đến Thủy Vân Phong để cho hắn mai táng tro cốt của Lục Linh, sư tỷ và cũng là hôn thê của hắn.
Hủ tro cốt được chôn trên một hốc núi cheo leo. Lúc trước, khi hắn ngây ngốc ở đây thì Lục Linh luôn đến để bầu bạn và khuyên giải.
- Thế gian sẽ chẳng có gì thay đổi kể cả khi đệ sầu bi.
- Lần này độ Tiên Tâm thất bại thì vẫn còn lần sau kìa mà!
- Nào! Tỷ làm món há cảo mà đệ thích ăn nhất nè! Mau ăn đi!
- Tỷ tin tưởng sau này đệ sẽ trở thành Tiên Tâm cảnh mạnh mẽ nhất.
Bạch Mộ Ngôn xoa bia đá tinh xảo do chính hắn khắc đẽo. Bốn chữ Lục Linh chi mộ tràn đầy chính khí.
Hắn dùng cỗ chính khí cuối cùng của mình để dựng mộ cho nàng, chôn nàng cùng với Bạch Mộ Ngôn của quá khứ.
- Linh nhi! Đa tạ!
Khi ánh nắng đầu tiên chiếu xuống ngọn Thủy Vân Phong thì kiếm khách cô liêu cũng đạp hạc trắng rời đi, đến Linh Kiếm tông, giờ đây là trung tâm quyền lực của Phục Ma minh.
…
Đường từ Thiên Nguyên Tông đến Linh Kiếm tông cũng không tính là quá xa, dĩ nhiên đó là đối với con tiên Hạc đã đắc thần thông của Bạch Mộ Ngôn.
Tiên môn cũng không phải luôn ở nơi rừng sâu nước thẳm, đôi khi nó còn nằm tận trên trời cao như Linh Kiếm tông chẳng hạn.
Trong mây vụ có một ngọn núi trôi nổi, trên đỉnh núi bằng phẳng lại có một tòa thành trì đen kịt. Ngọn núi tên Vô Song, thành trì tên Vọng Thiên.
Cũng nhờ một núi một thành này mà Linh Kiếm tông có thể tồn tại từ thời thượng cổ đến bây giờ, mặc cho bao biến hóa, trở thành tông môn cổ xưa nhất của Huyền Không đại lục.
Trước kia nơi này trang nghiêm biết bao, vậy mà hôm nay vì sinh tồn, đệ tử Linh Kiếm tông đã biến nó thành nơi hỗn tạp, chẳng khác gì chốn phường thị.
Trong muôn vàn pháp khí phi hành, linh thú kéo tiên thuyền, rồi cả những tu sĩ cường đại tỏa ra đủ loại hào quang, con tiên hạc già to lớn của Bạch Mộ Ngôn trở nên tầm thường và nhỏ bé.
Thế nhưng thanh kiếm bên hông của hắn lại thu hút khá nhiều chú ý.
Bạch Mộ Ngôn không che giấu, để mặc huyết khí nhè nhẹ bốc lên từ chuôi kiếm.
- Hừ! Ma đầu của Huyết Vực vậy…
Người lên tiếng là một tên đệ tử của Ý Linh môn. Hắn vừa phát ngôn thì đã bị sư huynh cầm một chiếc dép tổ ong tát thẳng vào miệng.
- Lắm mồm!
Gã sư huynh đưa mắt nhìn các vị trưởng bối cũng đang cưỡi yêu thú bên cạnh, thầm cầu nguyện cho vị sư đệ lắm lời.
Trên lưng một con Hàn Phong kỳ lân, lão già đang ngồi xếp bằng mở mắt.
Đám yêu thú đang chở các vị đệ tử lập tức đổi phương hướng, dạt xa hạc già của Bạch Mộ Ngôn, chỉ có kỳ lân thì tiến lại gần hơn.
Chiếc áo bó sát làm nổi bật cơ thể lực lưỡng của lão nhân, hoàn toàn tương phản với gương mặt già nua. Mái tóc búi cao được cố định bằng cây trâm dài.
Giọng nói trầm thấp tràn đầy lực lượng:
- Đệ tử bổn môn không hiểu chuyện, mong tiểu hữu bỏ qua.
Tuy tu vi thấp hơn đối phương rất nhiều nhưng Bạch Mộ Ngôn lại không hề tỏ ra yếu nhược, hắn nhàn nhạt trả lời:
- Vãn bối không để tâm!
Lão già nheo mắt đánh giá họ Bạch rồi lên tiếng:
- Không ngờ thế hệ này của Huyết Vực lại xuất hiện Kiếm Tâm, lại còn ngộ được ý của Huyết Sát kiếm. Thật khiến lão phu ngưỡng mộ!
- Tiền bối quá lời!
Cảm thấy lão già quá phiền toái, tiên Hạc đập cánh nhanh hơn.
Lão già đang cau mày suy nghĩ thì một con Hỏa Phong kỳ lân bay đến cạnh lão. Người bên trên lên tiếng:
- Sư huynh! Có tra ra được gì không?
- Không! Nhưng ta không tin đám ma đầu Huyết Vực lại yên tâm để cho một thiên tài như vậy một thân một mình chạy đến Huyền Minh luận đạo.
- Vâng! Đệ sẽ căn dặn các đệ tử chú ý.
Lần này Phục Ma minh mở ra Huyền Minh luận đạo mục đích bên ngoài là để thu hút các tán tu, tiên môn, tiên gia vẫn luôn ẩn mình, còn mục đích chính là để chọn minh chủ ra minh chủ.
Tuy luôn giương cao ngọn cờ chính nghĩa, nhiều tu sĩ khi nghĩ đến hai chữ Phục Ma lại cảm thấy nực cười.
- Thất Tâm môn đã đủ độc ác, bây giờ ngay cả Huyết Vực cũng có thể gia nhập. Phục Ma minh đủ linh.
Ngồi bên trong một chiếc kiệu gỗ bốn người khiêng, Suốt gõ đầu Tiểu Bảo.
- Suỵt! Nói nhỏ thôi!
Bao nhiêu năm rồi mà thiếu nữ vẫn là thiếu nữ, hài tử vẫn là hài tử. Nếu có khác thì chính là trang phục trên người họ, thanh tao và thoát tục.
Tiểu Bảo bĩu môi.
- Chúng ta trò chuyện bằng ngôn ngữ của Nhất đại ca, bọn họ làm sao hiểu được cơ chứ?
Suốt cười khổ lại gõ đầu Tiểu Bảo. Lần này nàng nặng tay khiến đứa bé la thảm.
Mặc kệ Tiểu Bảo ôm đầu lầm bầm, nàng vén màn kiệu, nhìn về phía Vô Song lĩnh.
- Nhất đại ca!
Ở Trung Huyền Minh châu, Táng Thiên lĩnh vẫn sừng sững đứng đó. Tầng tầng sương vụ luôn bao phủ dãy núi uốn lượn như giao long này giờ đã nhạt đi rất nhiều, vẻ huyền ảo của chốn bồng lai tiên cảnh giờ đã không còn.
Thiên Nguyên tông đã trở thành phế tích. Đỉnh Thiên Phong đầy linh thụ, linh thảo quý hiếm giờ đã trụi lủi, chỉ còn cây cỏ dại.
Bạch Mộ Ngôn bước trên lối cũ bên trong dược viên nằm ở sau lưng đỉnh Thiên Phong.
Trước kia bước chân dè dặt bao nhiêu thì bây giờ lại âm trầm bấy nhiêu.
Thanh niên tuấn tú với đôi mắt đầy chính khí của năm đó giờ đã thay đổi hoàn toàn. Mái tóc bạc rối rắm xõa quá vai, vài sợi lưa thưa rũ xuống khó che đi những nếp nhăn ở đuôi mắt.
Dưới chiếc áo choàng đen là bộ y phục xám tro cũ kỹ. Nếu không phải vì thanh kiếm bên hông bốc lên huyết khí nhè nhẹ thì đám yêu thú ở cách đó không xa đã nghĩ hắn chỉ là một phàm nhân vô hại.
Bạch Mộ Ngôn vỗ nhẹ chuôi kiếm, thanh kiếm liền rời khỏi vỏ, lưỡi kiếm thẳng tắp đỏ như máu lao nhanh như chớp chỉ trong khoảnh khắc đã cắm sâu vào tim của một con Tham Lang đen xì.
Huyết dịch bên trong từng mạch máu tụ thành vô số tia kiếm nhỏ bén nhọn, đâm ra khỏi lớp da lông thô ráp, đoạt mạng của đám yêu thú xung quanh.
Con Tham Lang đáng thương còn chưa mất đi ý thức thì đã thấy bầy đàn của nó đồng loạt ngã xuống.
Máu của đám yêu thú chưa kịp thấm đất thì đã bị thanh kiếm quỷ dị hút sạch. Chẳng mấy chốc, những cái xác trở nên khô quắp.
Sau khi no nê, kiếm liền bay trở về bên Bạch Mộ Ngôn, lượn một vòng rồi đâm vào vỏ.
Vỏ kiếm hẹp lau sạch lưỡi kiếm, chút huyết dịch dơ bẩn tràn ra ngoài, làm ướt đôi tay chai sạn của họ Bạch.
Đây rõ ràng là Huyết Sát kiếm của Huyết Vực. Pháp môn tàn sát đáng sợ này đòi hỏi tu sĩ khi đến Tiên Tâm cảnh phải tu ra được Kiếm Tâm. Rút kiếm tâm làm phôi sau đó dùng máu để mài kiếm, tế kiếm, luyện kiếm.
Bốn ngôi mộ của bốn vị cao tầng Thiên Nguyên tông, Mạc Tề, Nguyệt Tịch, Viễn Dương, Lam Tuyết, giờ đã tang hoang, ngay cả xác chết cũng đã bị tha đi phương nào rồi.
Bia mộ vỡ nát còn sót lại một chữ Mạc và một chữ Nguyệt.
Đôi mắt lãnh khốc của họ Bạch chảy xuống hai dòng lệ nóng.
Tiếng khóc nghẹn ngào đứt quãng giống như tiếng vỡ nát của đạo tâm.
Màn đêm buông xuống thì nước mắt cũng đã cạn.
Khi hắn đứng lên thì từ trên không trung một con tiên hạc già nua to lớn đáp xuống đất. Phần chân của tiên hạc còn cao hơn Bạch Mộ Ngôn một cái đầu.
Sau khi hắn cưỡi lên tiên hạc thì nó cất cánh, bay đến Thủy Vân Phong để cho hắn mai táng tro cốt của Lục Linh, sư tỷ và cũng là hôn thê của hắn.
Hủ tro cốt được chôn trên một hốc núi cheo leo. Lúc trước, khi hắn ngây ngốc ở đây thì Lục Linh luôn đến để bầu bạn và khuyên giải.
- Thế gian sẽ chẳng có gì thay đổi kể cả khi đệ sầu bi.
- Lần này độ Tiên Tâm thất bại thì vẫn còn lần sau kìa mà!
- Nào! Tỷ làm món há cảo mà đệ thích ăn nhất nè! Mau ăn đi!
- Tỷ tin tưởng sau này đệ sẽ trở thành Tiên Tâm cảnh mạnh mẽ nhất.
Bạch Mộ Ngôn xoa bia đá tinh xảo do chính hắn khắc đẽo. Bốn chữ Lục Linh chi mộ tràn đầy chính khí.
Hắn dùng cỗ chính khí cuối cùng của mình để dựng mộ cho nàng, chôn nàng cùng với Bạch Mộ Ngôn của quá khứ.
- Linh nhi! Đa tạ!
Khi ánh nắng đầu tiên chiếu xuống ngọn Thủy Vân Phong thì kiếm khách cô liêu cũng đạp hạc trắng rời đi, đến Linh Kiếm tông, giờ đây là trung tâm quyền lực của Phục Ma minh.
…
Đường từ Thiên Nguyên Tông đến Linh Kiếm tông cũng không tính là quá xa, dĩ nhiên đó là đối với con tiên Hạc đã đắc thần thông của Bạch Mộ Ngôn.
Tiên môn cũng không phải luôn ở nơi rừng sâu nước thẳm, đôi khi nó còn nằm tận trên trời cao như Linh Kiếm tông chẳng hạn.
Trong mây vụ có một ngọn núi trôi nổi, trên đỉnh núi bằng phẳng lại có một tòa thành trì đen kịt. Ngọn núi tên Vô Song, thành trì tên Vọng Thiên.
Cũng nhờ một núi một thành này mà Linh Kiếm tông có thể tồn tại từ thời thượng cổ đến bây giờ, mặc cho bao biến hóa, trở thành tông môn cổ xưa nhất của Huyền Không đại lục.
Trước kia nơi này trang nghiêm biết bao, vậy mà hôm nay vì sinh tồn, đệ tử Linh Kiếm tông đã biến nó thành nơi hỗn tạp, chẳng khác gì chốn phường thị.
Trong muôn vàn pháp khí phi hành, linh thú kéo tiên thuyền, rồi cả những tu sĩ cường đại tỏa ra đủ loại hào quang, con tiên hạc già to lớn của Bạch Mộ Ngôn trở nên tầm thường và nhỏ bé.
Thế nhưng thanh kiếm bên hông của hắn lại thu hút khá nhiều chú ý.
Bạch Mộ Ngôn không che giấu, để mặc huyết khí nhè nhẹ bốc lên từ chuôi kiếm.
- Hừ! Ma đầu của Huyết Vực vậy…
Người lên tiếng là một tên đệ tử của Ý Linh môn. Hắn vừa phát ngôn thì đã bị sư huynh cầm một chiếc dép tổ ong tát thẳng vào miệng.
- Lắm mồm!
Gã sư huynh đưa mắt nhìn các vị trưởng bối cũng đang cưỡi yêu thú bên cạnh, thầm cầu nguyện cho vị sư đệ lắm lời.
Trên lưng một con Hàn Phong kỳ lân, lão già đang ngồi xếp bằng mở mắt.
Đám yêu thú đang chở các vị đệ tử lập tức đổi phương hướng, dạt xa hạc già của Bạch Mộ Ngôn, chỉ có kỳ lân thì tiến lại gần hơn.
Chiếc áo bó sát làm nổi bật cơ thể lực lưỡng của lão nhân, hoàn toàn tương phản với gương mặt già nua. Mái tóc búi cao được cố định bằng cây trâm dài.
Giọng nói trầm thấp tràn đầy lực lượng:
- Đệ tử bổn môn không hiểu chuyện, mong tiểu hữu bỏ qua.
Tuy tu vi thấp hơn đối phương rất nhiều nhưng Bạch Mộ Ngôn lại không hề tỏ ra yếu nhược, hắn nhàn nhạt trả lời:
- Vãn bối không để tâm!
Lão già nheo mắt đánh giá họ Bạch rồi lên tiếng:
- Không ngờ thế hệ này của Huyết Vực lại xuất hiện Kiếm Tâm, lại còn ngộ được ý của Huyết Sát kiếm. Thật khiến lão phu ngưỡng mộ!
- Tiền bối quá lời!
Cảm thấy lão già quá phiền toái, tiên Hạc đập cánh nhanh hơn.
Lão già đang cau mày suy nghĩ thì một con Hỏa Phong kỳ lân bay đến cạnh lão. Người bên trên lên tiếng:
- Sư huynh! Có tra ra được gì không?
- Không! Nhưng ta không tin đám ma đầu Huyết Vực lại yên tâm để cho một thiên tài như vậy một thân một mình chạy đến Huyền Minh luận đạo.
- Vâng! Đệ sẽ căn dặn các đệ tử chú ý.
Lần này Phục Ma minh mở ra Huyền Minh luận đạo mục đích bên ngoài là để thu hút các tán tu, tiên môn, tiên gia vẫn luôn ẩn mình, còn mục đích chính là để chọn minh chủ ra minh chủ.
Tuy luôn giương cao ngọn cờ chính nghĩa, nhiều tu sĩ khi nghĩ đến hai chữ Phục Ma lại cảm thấy nực cười.
- Thất Tâm môn đã đủ độc ác, bây giờ ngay cả Huyết Vực cũng có thể gia nhập. Phục Ma minh đủ linh.
Ngồi bên trong một chiếc kiệu gỗ bốn người khiêng, Suốt gõ đầu Tiểu Bảo.
- Suỵt! Nói nhỏ thôi!
Bao nhiêu năm rồi mà thiếu nữ vẫn là thiếu nữ, hài tử vẫn là hài tử. Nếu có khác thì chính là trang phục trên người họ, thanh tao và thoát tục.
Tiểu Bảo bĩu môi.
- Chúng ta trò chuyện bằng ngôn ngữ của Nhất đại ca, bọn họ làm sao hiểu được cơ chứ?
Suốt cười khổ lại gõ đầu Tiểu Bảo. Lần này nàng nặng tay khiến đứa bé la thảm.
Mặc kệ Tiểu Bảo ôm đầu lầm bầm, nàng vén màn kiệu, nhìn về phía Vô Song lĩnh.
- Nhất đại ca!
Bình luận truyện