Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó

Chương 157: Lăng Sơn



Bốn kiệu phu đạp mây mà đi. Mây vụ mềm mại nhưng bước chân của họ lại vững vàng tựa như đang đi trên nền cẩm thạch.

Bước chân của bốn người tuy chậm rãi nhưng mây dưới chân lại bay rất nhanh, gió ngược tuy lớn cũng không thể thổi đến tấm rèm che mặt bên dưới vành mũ. Tay áo vén cao ống quần cộc cũng xắn lên đến gối, tuy không nhìn rõ mặt nhưng làn da màu đồng đất nhăn nheo chứng tỏ tuổi tác của họ không nhỏ.

Một người báo:

- Lâu chủ! Chúng ta sắp đến Linh Kiếm tông rồi.

Ở bên trong kiệu, không thấy Tiểu Bảo trả lời, Suốt giơ tay, chưa kịp gõ đầu trẻ thì trẻ đã biết điều mà lễ phép lên tiếng:

- Các vị gia gia vất vả rồi!

Bốn người khiêng kiệu cười khổ. Vị lâu chủ mới tuy rất có năng lực nhưng tuổi đời còn quá nhỏ, bọn họ lại không dám dạy bảo.

Bốn người đồng suy nghĩ:

- May mà có Suốt cô nương!

Kiệu gỗ nhỏ giản đơn tránh ánh mắt dò xét của đám tu sĩ nhiều chuyện, nhẹ nhàng hạ xuống ngọn núi linh thiêng.

Suốt còn chưa kịp vén rèm thì Tiểu Bảo đã nhanh chạy ra ngoài vươn vai, ưỡn ngực.

Suốt đến bên cạnh, giúp Tiểu Bảo chỉnh chu lại y phục, tóc tai.

Đã bao nhiêu năm rồi, Tiểu Bảo vẫn không quen được với chiếc đạo bào xanh biển rộng thùng thình và cả mái tóc dài vướng víu.

Chải xong tóc, Suốt xoa đầu Tiểu Bảo khiến nó cảm thấy khó chịu.

Bởi cũng đã bao nhiêu năm rồi, nó vẫn chẳng cao lên được phân nào, vẫn giữ nguyên vẻ ngoài của một đứa bé năm tuổi.

Nó không tìm được nguyên do vì sao thân thể của nó và Suốt không hề thay đổi. Dù có thể đoán mệnh cho cả tu sĩ cảnh giới Thượng Thần, nó cũng không thể đoán ra mệnh của chính mình và Suốt.

Tuy nhiên Tiểu Bảo biết rõ nguồn cơn của việc này nhất định là A Nhất.

Còn về đoán mệnh cho A Nhất sao? Tiểu Bảo cũng từng nhiều lần nghĩ đến nhưng chưa lần nào đủ can đảm để làm. Mỗi lần nảy ra ý định này thì đầu nó đã đau nhói, cơn đau chạy từ chân răng đến đỉnh đầu, thân thể như lọt vào hầm băng.

Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn thiếu nữ cùng chung cảnh ngộ, thấy Suốt cố tỏ vẻ bình thản, đứa bé cười trấn an:

- Có rất nhiều người có liên hệ nhân quả với Nhất đại ca ở nơi này. Chúng ta sẽ nhanh tìm thấy huynh ấy thôi.

- Tiểu Bảo ngoan!

Suốt nhìn bốn phía, trên quảng trường rộng lớn, ngoài kiệu gỗ của họ thì còn vài đám tu sĩ đang tụm ba tụm năm, cười nói.

Gần họ nhất chính là nam nhân ngồi trên tiên hạc già.

Chính giữa quảng trường có một vòm cổng cổ kính.

Ở trên trời cao, đám linh thú của Ý Linh môn không hạ xuống quảng trường mà ồ ạt tiến về tòa thành Vọng Thiên, che mất cả nửa bầu trời.

Khi ánh nắng ban trưa một lần nữa chiếu rọi quảng trường thì vòm cổng phát sáng, một lão nhân cõng trên lưng trọng kiếm bước ra ngoài, ôn tồn lên tiếng:

- Chào mừng các vị đạo hữu đến Linh Kiếm Tông.

Suốt quay đầu nhìn bốn người kiệu phu. Sau khi thấy bọn họ đồng loạt gật đầu thì nàng mới dẫn Tiểu Bảo về phía lão nhân.

Bốn lão kiệu phu cũng vác kiệu đi ngay phía sau lưng họ.

Cách đó không xa, Bạch Mộ Ngôn cùng tiên hạc cũng tiến về phía vòm cổng. Càng lại gần, gương mặt của Tiểu Bảo càng nhăn nhó.

Suốt không để ý nhưng một lão kiệu phu phía sau lưng vươn tay nắm lấy vai Suốt ngăn nàng tiến lên.

Có vài tu sĩ đến trước, chiếm chỗ ở giữa quảng trường vội vã báo danh tính rồi bước qua cổng. Trận pháp truyền tống lóe sáng, nhanh chóng nuốt lấy họ. Một số khác thì quyết định dạt ra xa.

Tu sĩ của Huyết Vực luôn bị người chán ghét, sợ hãi nên Bạch Mộ Ngôn cũng không để trong lòng, hắn tiến về phía trước báo danh:

- Tại hạ Bạch Mộ Ngôn, môn đệ Thiên Nguyên Tông.

Lão nhân Linh Kiếm Tông cười ha hả nói:

- Tiểu hữu thật biết nói đùa.

Bạch Mộ Ngôn lấy ra một tấm lệnh bài. Đây là lệnh bài chấp sự mà sư tôn của hắn, cũng là tông chủ Thiên Nguyên Tông, Tần Minh đã giao cho. Hắn niết lệnh bài, điêu khắc mây vụ trên bề mặt biến thành gương mặt một thanh niên cương nghị.

Nhìn gương mặt lúc trẻ của mình, Bạch Mộ Ngôn cười chua xót. Hắn cất lệnh bài vào ngực áo rồi ngẩng đầu nói với lão giả:

- Bạch Mộ Ngôn, tán tu.

Lão giả cười, viết xuống tên của hắn kèm một chữ Huyết.

- Tiểu hữu, mời!

Bạch Mộ Ngôn bước qua cổng rời đi.

Một giọng nói bực bội vang lên:

- Lão đầu, không phải ngươi nói tán tu phải nộp một ngàn linh thạch hay sao?

Người nói là một gã trung niên lực lưỡng, đỉnh đầu hói thành một vòng tròn hoàn hảo, hàm răng bị thiếu hai chiếc răng cửa.

Con mãng xà quấn trên cổ của hắn cũng rít lên giận dữ.

Lão nhân vuốt chòm râu bạc.

- Nếu ngươi cũng có thể tạo ra Huyết Sát kiếm vậy thì cũng không cần nộp linh thạch.

Trung niên đáp:

- Đây là chính lão nói, mọi người ở đây đều có thể làm chứng cho Lăng mỗ.

Gã bước về phía cổng truyền tống.

Mãng xà trườn xuống cánh tay trần rắn chắc, hóa thành một thanh cự kiếm. Mạch máu bắt đầu lộ ra dưới da rồi phủ khắp thân thể. Trên gương mặt dữ tợn, hai dòng huyết lệ chảy dài. Huyết khí bốc lên từ thanh cự kiếm tanh tưởi như tử thi.

- Lăng Sơn, tán tu.

Nói xong hắn liền bước chân qua cổng. Lão nhân thì vẫn không thể tin được vào mắt mình, thừ người ở đó.

- Huyết Sát kiếm! Đúng là Huyết Sát Kiếm. Sao lại…

Một số người quanh đó bắt đầu xì xầm bàn tán.

Trong đám người chỉ có duy nhất Tiểu Bảo vui mừng. Nó lay tay Suốt, nói:

- Đi! Chúng ta mau đi báo danh!

Thấy vẻ cao hứng của Tiểu Bảo, Suốt hỏi nhỏ bên tai nó:

- Chẳng lẽ người kia…

Tiểu Bảo gật mạnh đầu.

Hai người hối hả đến bên cạnh vị trưởng lão Linh Kiếm Tông. Bốn lão kiệu phu cũng nhanh chân đi theo. Chiếc kiệu gỗ thì đã biến mất từ khi nào.

Giọng nói non nớt đánh tỉnh lão nhân Linh Kiếm Tông.

- Tiểu Bảo, tán tu!

Hai chữ "tán tu" này không khỏi khiến lão giật mình.

Suốt gõ đầu Tiểu Bảo rồi nhìn sang lão kiệu phu đứng bên cạnh. Lão hiểu ý, mở miệng:

- Công tử trẻ người non dạ mong tiên trưởng đừng trách.

Vừa nói, kiệu phu vừa lấy từ trong ngực áo ra một túi linh thạch nhỏ dâng lên bằng hai tay.

Thanh cự kiếm sau lưng vị trưởng lão Linh Kiếm Tông rung lên bần bật làm thân thể của lão cũng đung đưa theo.

Lão nuốt nước bọt cho họng đỡ khô khốc, tay không ngừng xua.

- Vãn bối không dám nhận! Mời! Mời hai vị tiểu hữu! Mời các vị tiền bối.

Khó khăn lắm lão mới giành được nhiệm vụ tiếp khách hôm nay, tưởng đâu sẽ thu được một khoản kha khá, nào ngờ hết gặp ác nhân thì lại gặp cường giả.

Trên quảng trường cũng có người của những tiên gia từng lệ thuộc Linh Kiếm tông. Trong mắt của họ có khinh thường cũng có ảo não.

Sau khi bước ra khỏi cửa truyền tống của Vọng Thiên Thành, đám người Tiểu Bảo liền nghe giọng nói hùng hồn của Lăng Sơn:

- Mau xếp cho ta chỗ ở khác!

Nữ nhân đứng trước mặt trung niên nam tử mặt mày tái nhợt.

- Đây là do các vị trưởng lão đặc biệt chiếu cố đạo huynh. Tòa đình lâu đó vô cùng rộng rãi, thoải mái…

Lăng Sơn hét:

- Chiếu cố mà lại xếp cho ta ở cùng người của Huyết Vực sao? Đây rõ ràng là muốn hãm hại ta.

“Thì ngươi cũng là môn đệ Huyết Vực,” nữ đệ tử Linh Kiếm Tông rất muốn nói vậy nhưng lá gan không đủ lớn.

Tiểu Bảo nhanh nhẩu chạy đến cạnh Lăng Sơn, nói:

- Đại thúc! Ngươi có thể đến ở với chúng ta.

Lăng Sơn quay đầu, đôi mắt nhỏ đánh giá nhóm người. Quanh thân thể của thiếu nữ và đứa bé hoàn toàn không hề có linh lực dao động, khí tức của bốn người tùy tùng đội mũ rộng vành che kín gương mặt thì lại thâm sâu khó dò.

Tiểu Bảo cười rạng rỡ nói:

- Linh Kiếm Tông cấp cho chúng ta hẳn một trang viên ở thành Tây, nơi đó linh khí sung túc, chắc chắn sẽ vừa lòng đại thúc.

Tiểu Bảo quay mặt về phía một một vị môn đồ đang tiến lại gần họ, hỏi:

- Ta nói đúng không?

Gã đệ tử Linh Kiếm tông ngạc nhiên mở to mắt, đúng là sư phụ của gã sắp xếp cho sáu người này một tòa lâu ở thành Tây, phong thủy rất tốt.

- Đúng là như vậy!

Lăng Sơn không tin có người tốt bụng vô cớ, lại còn là đối với một người có dáng vẻ hung dữ như hắn. Tuy thế, Lăng Sơn vẫn hào sảng nhận lời.

- Được! Chúng ta đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện