Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tử Hùng, ánh mắt càng thêm kinh ngạc, đây là có chuyện gì? Vì sao hắn cũng chỉ có thể thấy Nhiếp Tử Hùng có tu vi Kim Đan trung kỳ mà thôi?
Chẳng lẽ Nam Cung Yến thật sự không phải chết trong tay Nhiếp Tử Hùng?
Khi Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tử Hùng, ánh mắt của Nhiếp Tử Hùng lại rơi lên người Cơ Thanh Ảnh, rõ ràng hắn chú ý đến Cơ Thanh Ảnh chứ không phải là Hạ Thiên, thậm chí hắn căn bản không biết Hạ Thiên.
- Có thể thấy Cơ sư tỷ ở đây, thật sự là bất ngờ.
Nhiếp Tử Hùng cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu nhàn nhạt, trong miệng nói bất ngờ nhưng giọng điệu không chút kinh ngạc.
- Ta nhớ ra ngươi, ngươi chính là Nhiếp Tử Hùng.
Cơ Thanh Ảnh vẫn nở nụ cười khờ dại.
Nhiếp Tử Hùng nhíu mày, Cơ Thanh Ảnh trước mắt hình như không giống với Cơ Thanh Ảnh mà hắn được biết, vì đối phương trước kia kiêu ngạo lạnh lùng, trên mặt cũng không xuất hiện nụ cười như lúc này.
- Cơ sư tỷ cứ nói đùa, đồng môn với nhau đã mười năm, tất nhiên tỷ phải nhận ra ta.
Nhiếp Tử Hùng thản nhiên nói.
- Đồng môn mười năm?
Cơ Thanh Ảnh nghiêng đầu, nàng suy tư một lát rồi quay sang nhìn Hạ Thiên:
- Chồng, hắn nói gì vậy?
- Hắn nói đã biết cô mười năm rồi.
Hạ Thiên thuận miệng giải thích một câu nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tử Hùng, vẫn không dám buông lỏng.
- Chồng sao?
Nhiếp Tử Hùng nghe thấy Cơ Thanh Ảnh xưng hô như vậy thì có chút kinh ngạc, sau đó đưa mắt sang Hạ Thiên:
- Xem ra ta lại đánh giá thấp ngươi.
- Nghe nói ngươi là người xử lý người phụ nữ xấu xí Nam Cung Yến?
Hạ Thiên chợt mở miệng hỏi.
Nhiếp Tử Hùng không trả lời vấn đề của Hạ Thiên, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên rồi vài giây sau chợt kinh ngạc mở miệng:
- Nguyên Anh trung kỳ sao? Ngươi là Vấn Thiên Quân à?
Không đợi Hạ Thiên trả lời Nhiếp Tử Hùng tự lắc đầu:
- Không phải, ngươi không phải là Vấn Thiên Quân, ngươi là ai? Trong ấn tượng của ta thì Phiêu Miểu tiên môn không có người như ngươi.
- Vấn Thiên Quân sao?
Hạ Thiên cũng ngạc nhiên:
- Vấn Thiên Quân là ai?
- Một cái tên rất quen thuộc.
Cơ Thanh Ảnh chợt đón lời:
- Để ta suy nghĩ, ta nhớ ra rồi, Vấn Thiên Quân chính là sư tôn.
"Sư tôn?"
Vẻ mặt Hạ Thiên chợt biến đổi, sư tôn của Cơ Thanh Ảnh, như vậy không phải là sư phụ của thần tiên tỷ tỷ, là môn chủ Phiêu Miểu tiên môn sao?
Cơ Thanh Ảnh lúc này lại mở miệng, nàng nhìn Nhiếp Tử Hùng rồi dùng giọng trong trẻo động lòng người nói:
- Ngươi ngốc quá, Hạ Thiên là chồng ta, sao lại là sư tôn?
- Ngươi là Hạ Thiên?
Nhiếp Tử Hùng nhìn Hạ Thiên rồi nhàn nhạt hỏi.
- Đúng vậy, ta là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên.
Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm trả lời, sau đó lại hỏi ngược lại một câu:
- Ngươi đang đi tìm Vấn Thiên Quân?
Hạ Thiên nói ra những lời này cũng không phải bừa bãi, dù Nhiếp Tử Hùng muốn tìm ai, nhưng nếu đối phương thật sự muốn tìm Vấn Thiên Quân, như vậy có một kết luận đáng sợ, đó là Vấn Thiên Quân đang ở đây.
- Ngươi không biết Vấn Thiên Quân.
Nhiếp Tử Hùng nhìn Hạ Thiên, giọng điệu bình thản:
- Đại lục Tiên Vân không có người nào nhìn ra Vấn Thiên Quân, Phiêu Miểu tiên môn không ai dám không tôn kính Vấn Thiên Quân. Rõ ràng ngươi không phải là đệ tử của Vấn Thiên Quân, thậm chí không phải người đại lục Tiên Vân, nói cách khác thì ngươi là người của thế giới này, nhưng thế giới này sao có thể luyện đến Nguyên Anh trung kỳ?
- Này, ngươi hình như cũng không tôn kính Vấn Thiên Quân thì phải?
Hạ Thiên hỏi ngược lại:
- Ý của ngươi là, ngươi không phải đệ tử của Phiêu Miểu tiên môn?
- Ngươi không có tư cách hỏi ta về vấn đề này.
Ánh mắt Nhiếp Tử Hùng chợt lạnh lẽo, trong mắt lóe lên hai luồng hào quang:
- Những tu sĩ nơi đây hầu như đều bị diệt sạch, ngươi sao có thể tu luyện đến Nguyên Anh trung kỳ? Chắc chắn ngươi có cơ duyên, ta hỏi ngươi, ngươi có biết Nguyệt Thanh Nhã và Dạ Ngọc Mị không?
- Không.
Hạ Thiên thầm cảm thấy mất vui, nhưng lúc này hắn cũng không nổi giận, vì Nhiếp Tử Hùng làm hắn sinh ra cảm giác quái dị, hơn nữa ngay cả Nam Cung Yến cũng chết trong tay Nhiếp Tử Hùng, bây giờ hắn còn có một Cơ Thanh Ảnh vướng víu, muốn đánh cũng khó thắng.
Vấn đề lớn nhất chính là Hạ Thiên không nhìn rõ Nhiếp Tử Hùng có tu vi thế nào, rõ ràng nhìn qua chỉ là Kim Đan trung kỳ nhưng thực tế lại không như vậy, tất nhiên có chút quái dị, điều này làm hắn không dám trở mặt với Nhiếp Tử Hùng.
Nguyên nhân căn bản nhất chính là Hạ Thiên còn muốn tìm ra chút tin tức từ Nhiếp Tử Hùng, vì cái gọi là biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, nếu hắn có thể tìm hiểu được mục đích và thực lực thật sự của Nhiếp Tử Hùng, như vậy sẽ biết cách đối phó.
- Thật không?
Nhiếp Tử Hùng hừ lạnh một tiếng:
- Ta cũng muốn biết, tu vi của ngươi làm sao mà có được?
- Ngươi đã bao giờ nghe qua bí thuật của nhà họ Cơ chưa?
Hạ Thiên dùng giọng không chút hoang mang hỏi.
- Bí thuật của nhà họ Cơ?
Vẻ mặt Nhiếp Tử Hùng chợt biến đổi, lần này hắn lại chuyển hướng sang Cơ Thanh Ảnh, hắn dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn vài lần, vẻ mặt chợt biến đổi:
- Cơ sư tỷ, ta không ngờ ngươi vì một tên nam nhân mà hy sinh lớn như vậy, ngươi dùng bí thuật của nhà họ Cơ để truyền công lực cho hắn sao? Hèn gì bây giờ ngươi không khác gì một tu sĩ Luyện Khí Kỳ.
- Các người đang nói gì vậy?
Cơ Thanh Ảnh bĩu môi:
- Sao ta nghe không hiểu vậy?
- Không có gì, chúng ta đi thôi, về phòng ngủ.
Hạ Thiên nắm lấy vòng eo của Cơ Thanh Ảnh, hắn hời hợt nói một câu rồi xoay người muốn bỏ đi.
- Ta đã nói cho các người đi sao?
Âm thanh lạnh lùng vang lên, là Nhiếp Tử Hùng.
Hạ Thiên cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, hắn xoay người mắng:
- Chú bị làm sao vậy? Anh đi hay không có liên quan đến chú sao?
Hạ Thiên vừa nói vừa bước ra, Súc Địa Thành Thốn.
Trước nay Hạ Thiên không làm những gì không nắm chắc, vì vậy mắng thì mắng nhưng hắn đã muốn chạy trốn, đánh không lại Nhiếp Tử Hùng nhưng chạy thì không có vấn đề chứ?
- Không biết sống chết.
Nhiếp Tử Hùng hừ lạnh một tiếng, một tay chụp về phía cổ họng của Hạ Thiên.
Khi thấy động tác của Nhiếp Tử Hùng thì Hạ Thiên cũng đã xác nhận một điều, Nam Cung Yến thật sự chết trong tay người này, tên khốn kia thích bóp cổ người khác.
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu thì Hạ Thiên cũng không dừng lại, hắn tiến ra một bước, nhưng một giây sau hắn đã cảm thấy vã mồ hôi lạnh, vì hắn phát hiện mình không động đậy gì được, thân pháp Súc Địa Thành Thốn này không thi triển được.
Một lực lượng khủng bố từ bốn phương tám hướng kéo đến, nó cũng không phải là chân khí giống như là lực lượng tinh thần, cơ thể của Hạ Thiên không cảm thấy uy áp nhưng tinh thần lại tiếp nhận một áp lực cực kỳ khủng bố, vì luồng lực lượng này áp chế mà hắn cảm thấy không thể nào nhúc nhích được.
Khoảnh khắc này Hạ Thiên đột nhiên cảm thấy mình không nhìn lầm, Nhiếp Tử Hùng thật sự là tu vi Kim Đan trung kỳ nhưng có lực lượng tinh thần cực mạnh, cũng vì lực lượng này mà đối phương giết chết Nam Cung Yến, mà bây giờ cũng đưa mình tiến đến bên bờ cái chết.
Khoảnh khắc bàn tay Nhiếp Tử Hùng sắp đụng vào cuống họng của Hạ Thiên, hắn cố gắng chống trả nhưng không hiệu quả.
- Á.
Một tiếng thét lớn vang lên, âm thanh phát ra từ miệng Cơ Thanh Ảnh:
- Không được động vào chồng ta.
Khi tiếng thét kia vang lên thì Hạ Thiên chợt phát hiện lực lượng tinh thần áp chế chính mình chợt xuất hiện sóng dao động, mà luồng sóng dao động đó lại mang đến cho hắn cơ hội rất lớn, vì khoảnh khắc này hắn cảm thấy mình có thể di động được.
Hạ Thiên đưa hai tay vào ngực và tung ra hơn mười cây ngân châm, tay kia ném ra mười luồng thuốc bột, đồng thời hai tay tụ chưởng dùng tốc độ nhanh nhất đánh về phía Nhiếp Tử Hùng.
Dù Nhiếp Tử Hùng có lực lượng tinh thần cực mạnh thì cũng phải thi triển từ cơ thể, mà cơ thể hắn chỉ có tu vi Kim Đan trung kỳ, chỉ cần hủy diệt cơ thể thì lực lượng tinh thần sẽ hết chỗ tồn tại, sẽ chết ngay. Đây là ý nghĩ của Hạ Thiên, hắn cũng không lựa chọn phương thức chạy trốn, vì hắn biết rất khó chạy thoát, không bằng đánh một trận, toàn lực giết chết Nhiếp Tử Hùng.
Nhưng lúc này Nhiếp Tử Hùng chợt biến mất, đến lúc này một đòn toàn lực của Hạ Thiên mất đi mục tiêu, thất bại trong khoảnh khắc.
Một giây sau Hạ Thiên chợt cảm thấy lực lượng tinh thần ép đến, lần này còn mạnh hơn trước làm cho hắn không thể nhúc nhích. Hầu như cùng lúc này Nhiếp Tử Hùng lại xuất hiện trong mắt hắn, bàn tay của đối phương lại vươn về phía cổ họng hắn.
- Nhiếp Tử Hùng, lập tức cút đi cho ta.
Một tiếng quát lạnh vang lên:
- Nếu không ta tru di cửu tộc nhà ngươi.
Đòn tấn công của Nhiếp Tử Hùng chợt dừng lại, hắn xoay người nhìn Cơ Thanh Ảnh, vẻ mặt kinh ngạc.
Lúc này lực lượng tinh thần biến mất, Hạ Thiên khôi phục năng lực hoạt động, nhưng hắn cũng không tiếp tục tấn công Nhiếp Tử Hùng. Lúc này hắn cũng nhìn về phía Cơ Thanh Ảnh, vẻ mặt cũng rất kinh ngạc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Âm thanh vừa rồi là của Cơ Thanh Ảnh nhưng hầu như lại không phải là của Cơ Thanh Ảnh, cụ thể thì đó là của Cơ Thanh Ảnh cao ngạo trước kia, không phải là Cơ Thanh Ảnh ngây dại mất trí nhớ vào lúc này.
Nhưng khi Hạ Thiên nhìn Cơ Thanh Ảnh, hắn thấy nàng vẫn là Cơ Thanh Ảnh hồn nhiên ngây dại, trên người nàng không có chút cảm giác lạnh lùng kiêu ngạo, ánh mắt nàng vẫn rất hiếu kỳ, tất nhiên còn có chút kinh hoàng.
- Thì ra là thế.
Nhiếp Tử Hùng đưa mắt nhìn Cơ Thanh Ảnh, đột nhiên hắn hiểu ra:
- Ngươi lại là Cơ Thanh Ảnh...
Chương 1443: Trước nguy cơ sinh tử
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tử Hùng, ánh mắt càng thêm kinh ngạc, đây là có chuyện gì? Vì sao hắn cũng chỉ có thể thấy Nhiếp Tử Hùng có tu vi Kim Đan trung kỳ mà thôi?
Chẳng lẽ Nam Cung Yến thật sự không phải chết trong tay Nhiếp Tử Hùng?
Khi Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tử Hùng, ánh mắt của Nhiếp Tử Hùng lại rơi lên người Cơ Thanh Ảnh, rõ ràng hắn chú ý đến Cơ Thanh Ảnh chứ không phải là Hạ Thiên, thậm chí hắn căn bản không biết Hạ Thiên.
- Có thể thấy Cơ sư tỷ ở đây, thật sự là bất ngờ.
Nhiếp Tử Hùng cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu nhàn nhạt, trong miệng nói bất ngờ nhưng giọng điệu không chút kinh ngạc.
- Ta nhớ ra ngươi, ngươi chính là Nhiếp Tử Hùng.
Cơ Thanh Ảnh vẫn nở nụ cười khờ dại.
Nhiếp Tử Hùng nhíu mày, Cơ Thanh Ảnh trước mắt hình như không giống với Cơ Thanh Ảnh mà hắn được biết, vì đối phương trước kia kiêu ngạo lạnh lùng, trên mặt cũng không xuất hiện nụ cười như lúc này.
- Cơ sư tỷ cứ nói đùa, đồng môn với nhau đã mười năm, tất nhiên tỷ phải nhận ra ta.
Nhiếp Tử Hùng thản nhiên nói.
- Đồng môn mười năm?
Cơ Thanh Ảnh nghiêng đầu, nàng suy tư một lát rồi quay sang nhìn Hạ Thiên:
- Chồng, hắn nói gì vậy?
- Hắn nói đã biết cô mười năm rồi.
Hạ Thiên thuận miệng giải thích một câu nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tử Hùng, vẫn không dám buông lỏng.
- Chồng sao?
Nhiếp Tử Hùng nghe thấy Cơ Thanh Ảnh xưng hô như vậy thì có chút kinh ngạc, sau đó đưa mắt sang Hạ Thiên:
- Xem ra ta lại đánh giá thấp ngươi.
- Nghe nói ngươi là người xử lý người phụ nữ xấu xí Nam Cung Yến?
Hạ Thiên chợt mở miệng hỏi.
Nhiếp Tử Hùng không trả lời vấn đề của Hạ Thiên, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên rồi vài giây sau chợt kinh ngạc mở miệng:
- Nguyên Anh trung kỳ sao? Ngươi là Vấn Thiên Quân à?
Không đợi Hạ Thiên trả lời Nhiếp Tử Hùng tự lắc đầu:
- Không phải, ngươi không phải là Vấn Thiên Quân, ngươi là ai? Trong ấn tượng của ta thì Phiêu Miểu tiên môn không có người như ngươi.
- Vấn Thiên Quân sao?
Hạ Thiên cũng ngạc nhiên:
- Vấn Thiên Quân là ai?
- Một cái tên rất quen thuộc.
Cơ Thanh Ảnh chợt đón lời:
- Để ta suy nghĩ, ta nhớ ra rồi, Vấn Thiên Quân chính là sư tôn.
"Sư tôn?"
Vẻ mặt Hạ Thiên chợt biến đổi, sư tôn của Cơ Thanh Ảnh, như vậy không phải là sư phụ của thần tiên tỷ tỷ, là môn chủ Phiêu Miểu tiên môn sao?
Cơ Thanh Ảnh lúc này lại mở miệng, nàng nhìn Nhiếp Tử Hùng rồi dùng giọng trong trẻo động lòng người nói:
- Ngươi ngốc quá, Hạ Thiên là chồng ta, sao lại là sư tôn?
- Ngươi là Hạ Thiên?
Nhiếp Tử Hùng nhìn Hạ Thiên rồi nhàn nhạt hỏi.
- Đúng vậy, ta là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên.
Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm trả lời, sau đó lại hỏi ngược lại một câu:
- Ngươi đang đi tìm Vấn Thiên Quân?
Hạ Thiên nói ra những lời này cũng không phải bừa bãi, dù Nhiếp Tử Hùng muốn tìm ai, nhưng nếu đối phương thật sự muốn tìm Vấn Thiên Quân, như vậy có một kết luận đáng sợ, đó là Vấn Thiên Quân đang ở đây.
- Ngươi không biết Vấn Thiên Quân.
Nhiếp Tử Hùng nhìn Hạ Thiên, giọng điệu bình thản:
- Đại lục Tiên Vân không có người nào nhìn ra Vấn Thiên Quân, Phiêu Miểu tiên môn không ai dám không tôn kính Vấn Thiên Quân. Rõ ràng ngươi không phải là đệ tử của Vấn Thiên Quân, thậm chí không phải người đại lục Tiên Vân, nói cách khác thì ngươi là người của thế giới này, nhưng thế giới này sao có thể luyện đến Nguyên Anh trung kỳ?
- Này, ngươi hình như cũng không tôn kính Vấn Thiên Quân thì phải?
Hạ Thiên hỏi ngược lại:
- Ý của ngươi là, ngươi không phải đệ tử của Phiêu Miểu tiên môn?
- Ngươi không có tư cách hỏi ta về vấn đề này.
Ánh mắt Nhiếp Tử Hùng chợt lạnh lẽo, trong mắt lóe lên hai luồng hào quang:
- Những tu sĩ nơi đây hầu như đều bị diệt sạch, ngươi sao có thể tu luyện đến Nguyên Anh trung kỳ? Chắc chắn ngươi có cơ duyên, ta hỏi ngươi, ngươi có biết Nguyệt Thanh Nhã và Dạ Ngọc Mị không?
- Không.
Hạ Thiên thầm cảm thấy mất vui, nhưng lúc này hắn cũng không nổi giận, vì Nhiếp Tử Hùng làm hắn sinh ra cảm giác quái dị, hơn nữa ngay cả Nam Cung Yến cũng chết trong tay Nhiếp Tử Hùng, bây giờ hắn còn có một Cơ Thanh Ảnh vướng víu, muốn đánh cũng khó thắng.
Vấn đề lớn nhất chính là Hạ Thiên không nhìn rõ Nhiếp Tử Hùng có tu vi thế nào, rõ ràng nhìn qua chỉ là Kim Đan trung kỳ nhưng thực tế lại không như vậy, tất nhiên có chút quái dị, điều này làm hắn không dám trở mặt với Nhiếp Tử Hùng.
Nguyên nhân căn bản nhất chính là Hạ Thiên còn muốn tìm ra chút tin tức từ Nhiếp Tử Hùng, vì cái gọi là biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, nếu hắn có thể tìm hiểu được mục đích và thực lực thật sự của Nhiếp Tử Hùng, như vậy sẽ biết cách đối phó.
- Thật không?
Nhiếp Tử Hùng hừ lạnh một tiếng:
- Ta cũng muốn biết, tu vi của ngươi làm sao mà có được?
- Ngươi đã bao giờ nghe qua bí thuật của nhà họ Cơ chưa?
Hạ Thiên dùng giọng không chút hoang mang hỏi.
- Bí thuật của nhà họ Cơ?
Vẻ mặt Nhiếp Tử Hùng chợt biến đổi, lần này hắn lại chuyển hướng sang Cơ Thanh Ảnh, hắn dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn vài lần, vẻ mặt chợt biến đổi:
- Cơ sư tỷ, ta không ngờ ngươi vì một tên nam nhân mà hy sinh lớn như vậy, ngươi dùng bí thuật của nhà họ Cơ để truyền công lực cho hắn sao? Hèn gì bây giờ ngươi không khác gì một tu sĩ Luyện Khí Kỳ.
- Các người đang nói gì vậy?
Cơ Thanh Ảnh bĩu môi:
- Sao ta nghe không hiểu vậy?
- Không có gì, chúng ta đi thôi, về phòng ngủ.
Hạ Thiên nắm lấy vòng eo của Cơ Thanh Ảnh, hắn hời hợt nói một câu rồi xoay người muốn bỏ đi.
- Ta đã nói cho các người đi sao?
Âm thanh lạnh lùng vang lên, là Nhiếp Tử Hùng.
Hạ Thiên cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, hắn xoay người mắng:
- Chú bị làm sao vậy? Anh đi hay không có liên quan đến chú sao?
Hạ Thiên vừa nói vừa bước ra, Súc Địa Thành Thốn.
Trước nay Hạ Thiên không làm những gì không nắm chắc, vì vậy mắng thì mắng nhưng hắn đã muốn chạy trốn, đánh không lại Nhiếp Tử Hùng nhưng chạy thì không có vấn đề chứ?
- Không biết sống chết.
Nhiếp Tử Hùng hừ lạnh một tiếng, một tay chụp về phía cổ họng của Hạ Thiên.
Khi thấy động tác của Nhiếp Tử Hùng thì Hạ Thiên cũng đã xác nhận một điều, Nam Cung Yến thật sự chết trong tay người này, tên khốn kia thích bóp cổ người khác.
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu thì Hạ Thiên cũng không dừng lại, hắn tiến ra một bước, nhưng một giây sau hắn đã cảm thấy vã mồ hôi lạnh, vì hắn phát hiện mình không động đậy gì được, thân pháp Súc Địa Thành Thốn này không thi triển được.
Một lực lượng khủng bố từ bốn phương tám hướng kéo đến, nó cũng không phải là chân khí giống như là lực lượng tinh thần, cơ thể của Hạ Thiên không cảm thấy uy áp nhưng tinh thần lại tiếp nhận một áp lực cực kỳ khủng bố, vì luồng lực lượng này áp chế mà hắn cảm thấy không thể nào nhúc nhích được.
Khoảnh khắc này Hạ Thiên đột nhiên cảm thấy mình không nhìn lầm, Nhiếp Tử Hùng thật sự là tu vi Kim Đan trung kỳ nhưng có lực lượng tinh thần cực mạnh, cũng vì lực lượng này mà đối phương giết chết Nam Cung Yến, mà bây giờ cũng đưa mình tiến đến bên bờ cái chết.
Khoảnh khắc bàn tay Nhiếp Tử Hùng sắp đụng vào cuống họng của Hạ Thiên, hắn cố gắng chống trả nhưng không hiệu quả.
- Á.
Một tiếng thét lớn vang lên, âm thanh phát ra từ miệng Cơ Thanh Ảnh:
- Không được động vào chồng ta.
Khi tiếng thét kia vang lên thì Hạ Thiên chợt phát hiện lực lượng tinh thần áp chế chính mình chợt xuất hiện sóng dao động, mà luồng sóng dao động đó lại mang đến cho hắn cơ hội rất lớn, vì khoảnh khắc này hắn cảm thấy mình có thể di động được.
Hạ Thiên đưa hai tay vào ngực và tung ra hơn mười cây ngân châm, tay kia ném ra mười luồng thuốc bột, đồng thời hai tay tụ chưởng dùng tốc độ nhanh nhất đánh về phía Nhiếp Tử Hùng.
Dù Nhiếp Tử Hùng có lực lượng tinh thần cực mạnh thì cũng phải thi triển từ cơ thể, mà cơ thể hắn chỉ có tu vi Kim Đan trung kỳ, chỉ cần hủy diệt cơ thể thì lực lượng tinh thần sẽ hết chỗ tồn tại, sẽ chết ngay. Đây là ý nghĩ của Hạ Thiên, hắn cũng không lựa chọn phương thức chạy trốn, vì hắn biết rất khó chạy thoát, không bằng đánh một trận, toàn lực giết chết Nhiếp Tử Hùng.
Nhưng lúc này Nhiếp Tử Hùng chợt biến mất, đến lúc này một đòn toàn lực của Hạ Thiên mất đi mục tiêu, thất bại trong khoảnh khắc.
Một giây sau Hạ Thiên chợt cảm thấy lực lượng tinh thần ép đến, lần này còn mạnh hơn trước làm cho hắn không thể nhúc nhích. Hầu như cùng lúc này Nhiếp Tử Hùng lại xuất hiện trong mắt hắn, bàn tay của đối phương lại vươn về phía cổ họng hắn.
- Nhiếp Tử Hùng, lập tức cút đi cho ta.
Một tiếng quát lạnh vang lên:
- Nếu không ta tru di cửu tộc nhà ngươi.
Đòn tấn công của Nhiếp Tử Hùng chợt dừng lại, hắn xoay người nhìn Cơ Thanh Ảnh, vẻ mặt kinh ngạc.
Lúc này lực lượng tinh thần biến mất, Hạ Thiên khôi phục năng lực hoạt động, nhưng hắn cũng không tiếp tục tấn công Nhiếp Tử Hùng. Lúc này hắn cũng nhìn về phía Cơ Thanh Ảnh, vẻ mặt cũng rất kinh ngạc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Âm thanh vừa rồi là của Cơ Thanh Ảnh nhưng hầu như lại không phải là của Cơ Thanh Ảnh, cụ thể thì đó là của Cơ Thanh Ảnh cao ngạo trước kia, không phải là Cơ Thanh Ảnh ngây dại mất trí nhớ vào lúc này.
Nhưng khi Hạ Thiên nhìn Cơ Thanh Ảnh, hắn thấy nàng vẫn là Cơ Thanh Ảnh hồn nhiên ngây dại, trên người nàng không có chút cảm giác lạnh lùng kiêu ngạo, ánh mắt nàng vẫn rất hiếu kỳ, tất nhiên còn có chút kinh hoàng.
- Thì ra là thế.
Nhiếp Tử Hùng đưa mắt nhìn Cơ Thanh Ảnh, đột nhiên hắn hiểu ra:
- Ngươi lại là Cơ Thanh Ảnh...
Bình luận truyện