Hỏa Bạo Thiên Vương
Chương 928: Quỳ!
Chuyện quá khứ đã phai mờ, gặp lại cũng cảm giác rõ ràng. Nếu không thể yêu, vậy cũng không muốn hận. Nếu có duyên thì ăn bữa cơm với nhau, nếu vô duyên thì sẽ không gặp lại. Như vậy không phải tốt hơn sao? Cuộc sống ngắn ngủi, rất ngắn ngủi. Đường Trọng có thể bôn ba vạn dặm đến châu Phi đến gặp cô. Đây là duyên phận của bọn họ. Không ăn cơm bên ngoài mà Đổng Bồ Đề tự xuống bếp. Cô nấu một bát canh dược thảo để bổ khí, một món thịt nhạt, một đĩa rau xanh, một đĩa trứng không biết của loài gì mà lớn hơn trứng gà hai lần. Đường Trọng đã sớm biết Đổng Bồ Đề có bản lĩnh lên phòng khách xuống phòng bếp, lần này gặp mặt lại phát hiện trù nghệ của cô càng được. Mấy món ăn này sắc hương vị đều được. Thu Ý Hàn ăn thử, nói:
- Chị Bồ Đề, kỹ thuật nấu ăn của chị thật tốt. Nếu em cũng có thể làm những món ăn như vậy thì tốt rồi. - Em còn chưa đến tuổi nấu ăn. Đổng Bồ Đề nói. Nhìn Đường Trọng dẫn Thu Ý Hàn đến gặp mình, trong lòng cô cũng không thấy chua xót hay bi thương. Từ rất sớm trước kia, cô đã biết rõ tình cảm của Đường Trọng. Cô lần lượt tiến lên thật ra là đang mua dây buộc mình. Một đao lại một đao đau đớn, cuối cùng cô đã tỉnh táo lại. Huống hồ Thu Ý Hàn thật sự là người khiến người khác yêu quý. Cô thật sự không thể chán ghét cô gái tinh thuần mà tất cả cảm xúc đều hiện trên mặt được. Cô ấy không khổ sao? Cô ấy cũng khổ. Nhưng cô ấy dễ cảm thấy đủ, giống như giờ cô ấy chính là cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới, không khác gì những cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới khác. - Vì sao em còn chưa đến tuổi nấu ăn? Thu Ý Hàn cười hỏi:
- Chị cũng không lớn hơn em nhiều. Em cảm thấy chúng ta cùng tuổi thì phải. Đổng Bồ Đề liền cảm thấy tâm thần hoảng hốt. Đúng vậy, bọn họ cùng tuổi. Nhưng vì sao trong mắt cô, cô vẫn coi Thu Ý Hàn là một cô gái nhỏ chứ? Có người là người già nhưng tâm không già, có người là người chưa già nhưng tâm đã già. Trái tim bản thân biến chất quá nhanh khiến cơ thể không thể theo kịp tiết tấu biến hóa của nó. - Em còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Đổng Bồ Đề nhẹ nhàng nói: - Chị không có việc gì làm nên đặc biệt để ý việc chi tiết này. - Em cảm thấy ăn cơm mới là chuyện quan trọng nhất trên thế giới. Thu Ý Hàn cười hì hì nói: - Chị Bồ Đề, em muốn học nấu ăn. Chị dạy em được không?
Đổng Bồ Đề cười cười, không trả lời. Cô sẽ không hứa hẹn gì bởi vì cô muốn cô độc. Sau khi ăn xong, Đường Trọng tranh dọn bát đũa, Đổng Bồ Đề và Thu Ý Hàn ngồi trong viện uống trà ngắm trăng. Thu Ý Hàn ngồi bên cạnh ao cá sấu, kêu to sợ hãi, nói: - Chị Bồ Đề, em thấy có người nuôi cá nuôi rùa, cũng nhìn thấy có người nuôi rắn nuôi chuột. Chị lại nuôi hai con cá sấu. Đây cũng quá khốc đi? Đổng Bồ Đề cười. Cô hiểu cô gái nhỏ này đang cố ý dụ dỗ cô nói. Cô ấy muốn cô mở rộng bản thân. Cô ấy toàn lực đến gần mình, thậm chí còn hơi nịnh hót và lấy lòng. Cô ấy tình nguyện làm chuyện như vậy là vì Đường Trọng đã làm chuyện như vậy sao? Cô ấy cuối cùng là đã yêu người đàn ông kia nhiều đến mức nào mà hạ thấp bản thân như vậy? Đổng Bồ Đề trìu mến nhìn cô gái nhỏ cười yểm như hoa trước mặt, nhìn ánh mắt cô, hỏi: - Có khổ không? Thu Ý Hàn hơi sửng sốt, sau đó hốc mắt đỏ lên, từng giọt nước mắt rơi xuống. Cho đến bây giờ đều không có ai hỏi cô có khổ không, chỉ có bản thân cô trốn khóc trong chăn. Cô trưởng thành, học được cách để khuôn mặt tươi cười sau đó che giấu tâm trạng trong lòng. Lúc không có người, lúc rạng sáng, cô nhẹ nhàng an ủi, nói bản thân thật sự quá khổ. - Không khổ. Thu Ý Hàn lắc đầu nói. - Em cũng nói với hắn như vậy? Đổng Bồ Đề hỏi. - Anh ấy còn khổ hơn em. Thu Ý Hàn lau nước mắt trên mặt, nức nở nói:
- Anh ấy rất ít khi nói chuyện, không thể biểu diễn, lúc cười rộ lên trông cứng ngắc còn khó coi hơn khi khóc Mỗi đêm anh ấy đều gặp ác mộng, còn bị bệnh đau đầu. Anh ấy đã thay đổi rất nhiều. Trong lòng em rất đau nhưng em không giúp gì được cho anh ấy. Em không làm được gì cả. Em em muốn thay anh ấy trở nên như vậy. Chỉ cần anh ấy vẫn là anh ấy thì tốt rồi. - Em đã làm rất nhiều, chỉ là em không biết mà thôi. Đổng Bồ Đề nhẹ giọng khuyên bảo. - Ở lúc hắn khó khăn nhất, làm bạn bên cạnh hắn. Đây là trợ giúp lớn nhất rồi. Đối với hắn, chuyện này quan trọng hơn bất cứ chuyện nào khác. Hai mắt Thu Ý Hàn đẫm lệ nhìn Đổng Bồ Đề, nói: - Chị Bồ Đề, chị tha thứ cho anh ấy được không? Em biết chuyện xảy ra giữa hai người. Em biết giữa hai người nhất định có rất nhiều hiểu lầm. Nhưng em biết anh ấy vô tâm, anh ấy không cô ý. Chị nhìn anh ấy bây giờ đi. Anh ấy có bao nhiêu hối hận áy náy rồi Chị Bồ Đề, chị đừng làm anh ấy khó xử, cũng đừng làm bản thân khó xử, được không?
Đổng Bồ Đề cười khổ lắc đầu, nói: - Cho tới bây giờ chị chưa từng hận hắn thì có gì mà tha thứ? Chúng ta như vậy là tốt, tốt nhất rồi. - Nhưng anh ấy không như vậy. Thu Ý Hàn nói: - Anh ấy không được tốt. Đổng Bồ Đề không nói gì. Hắn không được tốt, chẳng lẽ cô tốt sao? Giống như Trần Thuật nói vậy, cô chạy từ Pháp sang Anh, từ Anh sang Đế Cương, từ Đế Cương sang Jerusalem, lại từ Jerusalem đến đại thảo nguyên Ai Cập. Là vì cái gì? Là vì linh hồn không thể nghỉ ngơi, là vì nội tâm xao động bất an. Là vì muốn quên ba đao lại ba đao, quên dáng vẻ khi hắn nói chuyện, khi hắn mỉm cười, khi hắn đâm cô ba đao. Cô quên rồi sao?
Cô đã nghĩ cô thành công rồi. Cô nghĩ cô cuối cùng cũng có thể sống cuộc sống im lặng trên đại thảo nguyên này, một mình sống nốt quãng đời còn lại. Nhưng mọi chuyện không hoàn mỹ như cô tưởng tượng. Hắn đến đây, một lần nữa phá tan yên tĩnh của cô. Bụng cô đau, trái tim cũng đau. Cô không rõ là bụng đau nhiều hơn hay tim đau nhiều hơn, hoặc là hai thứ huyết nhục tương liên đều đau giống nhau? - Cần thời gian. Lời nói của Thu Ý Hàn khiến Đổng Bồ Đề cảm thấy có một hòn đá lớn đặt trong ngực khiến cô có cảm giác hít thở không thông. - Để cho hắn một ít thời gian. Thời gian dài trôi qua, tất cả đều tốt thôi. - Còn phải bao lâu nữa? Thu Ý Hàn hỏi: - Chị cần bao lâu để quên anh ấy? Anh ấy cần bao lâu để quên chị đây? Chị có thể cho em một thời gian đại khái không? - Bầu trời màu xanh lam. Một khinh khí cầu đủ các màu sắc từ từ bay đi. Hôm nay là một ngày trời đẹp. Lại có vô số khách du lịch đi khinh khí cầu của công ty du lịch địa phương hoặc do thổ dân cung cấp mà lên trời, từ trên cao nhìn xuống thưởng thức tập tính, cuộc sống của động vật uy mãnh trên thảo nguyên truy đuổi chém giết. Trên một khinh khí cầu mà trắng, ba người Đường Trọng, Đổng Bồ Đề, Thu Ý Hàn đang nhìn ngắm, thưởng thức thiên nhiên thần kỳ vĩ đại này. Còn có một anh chàng kỹ thuật phụ trách điều khiển khinh khí cầu này, dựa theo yêu cầu của khách mà bay lên hạ xuống, đi về phía trước hoặc lui về phía sau. - Trên trang mạng du lịch trong nước có nói đến đại thảo nguyên mà không đi khinh khí cầu thì chẳng khác nào chưa từng đến. Đổng Bồ Đề mặc áo trắng bằng vải bố, tóc dài tung bay. Cô đứng một góc khinh khí cầu giống như nữ thần trên trời. Sắc mặt cô bình tĩnh, ánh mắt dịu dàng nói:
- Tôi không thể cho hai người đến một chuyến không công. Trái tim Đường Trọng và Thu Ý Hàn đều vang thịch thịch. Bọn họ đến chính là muốn khuyên bảo Đổng Bồ Đề trở về, kết thúc cuộc sống lưu lạc không có mục tiêu này. Cô nói không thể để Đường Trọng và Thu Ý Hàn đến một chuyến không công, ý chính là ngoại trừ thứ này, những thứ khác tôi không thể đưa ra được. Cô từ chối về nhà. Thu Ý Hàn cho Đường Trọng một ánh mắt an ủi, cười nói: - Chị Bồ Đề, sao lúc trước chị lại chọn đến đây du lịch? Đổng Bồ Đề trầm ngâm trong chốc lát, trả lời rất chi tiết: - Có một khoảng thời gian chị không muốn gặp người. Chị cảm thấy con người rất nguy hiểm, tâm tư cũng quá phức tạp. Chúng ta không thể biết được trong lòng những người khác nghĩ gì, thậm chí nhiều lúc ngay cả bản thân nghĩ gì cũng không biết. - Chị muốn tìm một nơi tránh xa con người. Chị nghĩ động vật rất đơn thuần đơn giản. Nhưng sau khi đến đây, chị mới phát hiện thế giới động vật cũng có quy tắc của thế giới động vật. Con hổ làm thể nào để ăn con nai. Linh dương làm thế nào để tránh cho con báo giết chết chúng nó còn tàn nhẫn hơn con người, cũng càng không từ thủ đoạn hơn. - Khác biệt là phương thức của bọn chúng rõ ràng, trắng trợn hơn, không chút giấu diếm. Có lẽ điểm này khiến người ta an tâm. Cho nên chị mới quyết định ở lại, định cư ở đây. - Đúng vậy đúng vậy. Thế giới động vật rất nguy hiểm. Thu Ý Hàn liên tục gật đầu. Cô chỉ vào hai con hổ uy phong lẫm liệt trên thảo nguyên, nói: - Chị nhìn đi, khắp nơi đều là sư tử hổ. Chúng nó đều ăn thịt người. Thật kinh khủng. Chị Bồ Đề, chị trở về cùng bọn em đi? Chị đã đồng ý dạy em học yoga mà. Trở về đi, mỗi ngày em sẽ đi theo chị tập yoga. Em muốn dáng người em cũng đẹp như chị. Đổng Bồ Đề cười, nói: - Trước kia, chị ở trong bức tường, nó ở ngoài bức tường. Giờ chúng ta ở trên trời, nó ở dưới. Chúng ta cách xa nhau rất xa Chị không muốn hại nó, nó cũng không hại chị, ngắm nhau từ xa. Thật tốt chứ? Những lời này là nói cho Thu Ý Hàn nghe, cũng là nói cho Đường Trọng nghe. Yêu nhau không bằng gặp lại! Gặp lại không bằng hoài niệm! Đứng nhìn từ xa, chúc phúc lẫn nhau. Đây không phải kết cục tốt nhất nhưng khiến mọi người dễ dàng chấp nhận. Kịch. Đường Trọng đột nhiên quỳ lên sàn khinh khí cầu. Động tác này của hắn quá đột ngột khiến Đổng Bồ Đề và Thu Ý Hàn đều kinh ngạc. Ngay cả anh chàng phụ trách điều khiển khinh khí cầu cũng hoảng sợ. Anh bạn này muốn làm gì đây? Tôi nhát gan lắm. Anh đừng làm tôi sợ.
- Chị Bồ Đề, kỹ thuật nấu ăn của chị thật tốt. Nếu em cũng có thể làm những món ăn như vậy thì tốt rồi. - Em còn chưa đến tuổi nấu ăn. Đổng Bồ Đề nói. Nhìn Đường Trọng dẫn Thu Ý Hàn đến gặp mình, trong lòng cô cũng không thấy chua xót hay bi thương. Từ rất sớm trước kia, cô đã biết rõ tình cảm của Đường Trọng. Cô lần lượt tiến lên thật ra là đang mua dây buộc mình. Một đao lại một đao đau đớn, cuối cùng cô đã tỉnh táo lại. Huống hồ Thu Ý Hàn thật sự là người khiến người khác yêu quý. Cô thật sự không thể chán ghét cô gái tinh thuần mà tất cả cảm xúc đều hiện trên mặt được. Cô ấy không khổ sao? Cô ấy cũng khổ. Nhưng cô ấy dễ cảm thấy đủ, giống như giờ cô ấy chính là cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới, không khác gì những cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới khác. - Vì sao em còn chưa đến tuổi nấu ăn? Thu Ý Hàn cười hỏi:
- Chị cũng không lớn hơn em nhiều. Em cảm thấy chúng ta cùng tuổi thì phải. Đổng Bồ Đề liền cảm thấy tâm thần hoảng hốt. Đúng vậy, bọn họ cùng tuổi. Nhưng vì sao trong mắt cô, cô vẫn coi Thu Ý Hàn là một cô gái nhỏ chứ? Có người là người già nhưng tâm không già, có người là người chưa già nhưng tâm đã già. Trái tim bản thân biến chất quá nhanh khiến cơ thể không thể theo kịp tiết tấu biến hóa của nó. - Em còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Đổng Bồ Đề nhẹ nhàng nói: - Chị không có việc gì làm nên đặc biệt để ý việc chi tiết này. - Em cảm thấy ăn cơm mới là chuyện quan trọng nhất trên thế giới. Thu Ý Hàn cười hì hì nói: - Chị Bồ Đề, em muốn học nấu ăn. Chị dạy em được không?
Đổng Bồ Đề cười cười, không trả lời. Cô sẽ không hứa hẹn gì bởi vì cô muốn cô độc. Sau khi ăn xong, Đường Trọng tranh dọn bát đũa, Đổng Bồ Đề và Thu Ý Hàn ngồi trong viện uống trà ngắm trăng. Thu Ý Hàn ngồi bên cạnh ao cá sấu, kêu to sợ hãi, nói: - Chị Bồ Đề, em thấy có người nuôi cá nuôi rùa, cũng nhìn thấy có người nuôi rắn nuôi chuột. Chị lại nuôi hai con cá sấu. Đây cũng quá khốc đi? Đổng Bồ Đề cười. Cô hiểu cô gái nhỏ này đang cố ý dụ dỗ cô nói. Cô ấy muốn cô mở rộng bản thân. Cô ấy toàn lực đến gần mình, thậm chí còn hơi nịnh hót và lấy lòng. Cô ấy tình nguyện làm chuyện như vậy là vì Đường Trọng đã làm chuyện như vậy sao? Cô ấy cuối cùng là đã yêu người đàn ông kia nhiều đến mức nào mà hạ thấp bản thân như vậy? Đổng Bồ Đề trìu mến nhìn cô gái nhỏ cười yểm như hoa trước mặt, nhìn ánh mắt cô, hỏi: - Có khổ không? Thu Ý Hàn hơi sửng sốt, sau đó hốc mắt đỏ lên, từng giọt nước mắt rơi xuống. Cho đến bây giờ đều không có ai hỏi cô có khổ không, chỉ có bản thân cô trốn khóc trong chăn. Cô trưởng thành, học được cách để khuôn mặt tươi cười sau đó che giấu tâm trạng trong lòng. Lúc không có người, lúc rạng sáng, cô nhẹ nhàng an ủi, nói bản thân thật sự quá khổ. - Không khổ. Thu Ý Hàn lắc đầu nói. - Em cũng nói với hắn như vậy? Đổng Bồ Đề hỏi. - Anh ấy còn khổ hơn em. Thu Ý Hàn lau nước mắt trên mặt, nức nở nói:
- Anh ấy rất ít khi nói chuyện, không thể biểu diễn, lúc cười rộ lên trông cứng ngắc còn khó coi hơn khi khóc Mỗi đêm anh ấy đều gặp ác mộng, còn bị bệnh đau đầu. Anh ấy đã thay đổi rất nhiều. Trong lòng em rất đau nhưng em không giúp gì được cho anh ấy. Em không làm được gì cả. Em em muốn thay anh ấy trở nên như vậy. Chỉ cần anh ấy vẫn là anh ấy thì tốt rồi. - Em đã làm rất nhiều, chỉ là em không biết mà thôi. Đổng Bồ Đề nhẹ giọng khuyên bảo. - Ở lúc hắn khó khăn nhất, làm bạn bên cạnh hắn. Đây là trợ giúp lớn nhất rồi. Đối với hắn, chuyện này quan trọng hơn bất cứ chuyện nào khác. Hai mắt Thu Ý Hàn đẫm lệ nhìn Đổng Bồ Đề, nói: - Chị Bồ Đề, chị tha thứ cho anh ấy được không? Em biết chuyện xảy ra giữa hai người. Em biết giữa hai người nhất định có rất nhiều hiểu lầm. Nhưng em biết anh ấy vô tâm, anh ấy không cô ý. Chị nhìn anh ấy bây giờ đi. Anh ấy có bao nhiêu hối hận áy náy rồi Chị Bồ Đề, chị đừng làm anh ấy khó xử, cũng đừng làm bản thân khó xử, được không?
Đổng Bồ Đề cười khổ lắc đầu, nói: - Cho tới bây giờ chị chưa từng hận hắn thì có gì mà tha thứ? Chúng ta như vậy là tốt, tốt nhất rồi. - Nhưng anh ấy không như vậy. Thu Ý Hàn nói: - Anh ấy không được tốt. Đổng Bồ Đề không nói gì. Hắn không được tốt, chẳng lẽ cô tốt sao? Giống như Trần Thuật nói vậy, cô chạy từ Pháp sang Anh, từ Anh sang Đế Cương, từ Đế Cương sang Jerusalem, lại từ Jerusalem đến đại thảo nguyên Ai Cập. Là vì cái gì? Là vì linh hồn không thể nghỉ ngơi, là vì nội tâm xao động bất an. Là vì muốn quên ba đao lại ba đao, quên dáng vẻ khi hắn nói chuyện, khi hắn mỉm cười, khi hắn đâm cô ba đao. Cô quên rồi sao?
Cô đã nghĩ cô thành công rồi. Cô nghĩ cô cuối cùng cũng có thể sống cuộc sống im lặng trên đại thảo nguyên này, một mình sống nốt quãng đời còn lại. Nhưng mọi chuyện không hoàn mỹ như cô tưởng tượng. Hắn đến đây, một lần nữa phá tan yên tĩnh của cô. Bụng cô đau, trái tim cũng đau. Cô không rõ là bụng đau nhiều hơn hay tim đau nhiều hơn, hoặc là hai thứ huyết nhục tương liên đều đau giống nhau? - Cần thời gian. Lời nói của Thu Ý Hàn khiến Đổng Bồ Đề cảm thấy có một hòn đá lớn đặt trong ngực khiến cô có cảm giác hít thở không thông. - Để cho hắn một ít thời gian. Thời gian dài trôi qua, tất cả đều tốt thôi. - Còn phải bao lâu nữa? Thu Ý Hàn hỏi: - Chị cần bao lâu để quên anh ấy? Anh ấy cần bao lâu để quên chị đây? Chị có thể cho em một thời gian đại khái không? - Bầu trời màu xanh lam. Một khinh khí cầu đủ các màu sắc từ từ bay đi. Hôm nay là một ngày trời đẹp. Lại có vô số khách du lịch đi khinh khí cầu của công ty du lịch địa phương hoặc do thổ dân cung cấp mà lên trời, từ trên cao nhìn xuống thưởng thức tập tính, cuộc sống của động vật uy mãnh trên thảo nguyên truy đuổi chém giết. Trên một khinh khí cầu mà trắng, ba người Đường Trọng, Đổng Bồ Đề, Thu Ý Hàn đang nhìn ngắm, thưởng thức thiên nhiên thần kỳ vĩ đại này. Còn có một anh chàng kỹ thuật phụ trách điều khiển khinh khí cầu này, dựa theo yêu cầu của khách mà bay lên hạ xuống, đi về phía trước hoặc lui về phía sau. - Trên trang mạng du lịch trong nước có nói đến đại thảo nguyên mà không đi khinh khí cầu thì chẳng khác nào chưa từng đến. Đổng Bồ Đề mặc áo trắng bằng vải bố, tóc dài tung bay. Cô đứng một góc khinh khí cầu giống như nữ thần trên trời. Sắc mặt cô bình tĩnh, ánh mắt dịu dàng nói:
- Tôi không thể cho hai người đến một chuyến không công. Trái tim Đường Trọng và Thu Ý Hàn đều vang thịch thịch. Bọn họ đến chính là muốn khuyên bảo Đổng Bồ Đề trở về, kết thúc cuộc sống lưu lạc không có mục tiêu này. Cô nói không thể để Đường Trọng và Thu Ý Hàn đến một chuyến không công, ý chính là ngoại trừ thứ này, những thứ khác tôi không thể đưa ra được. Cô từ chối về nhà. Thu Ý Hàn cho Đường Trọng một ánh mắt an ủi, cười nói: - Chị Bồ Đề, sao lúc trước chị lại chọn đến đây du lịch? Đổng Bồ Đề trầm ngâm trong chốc lát, trả lời rất chi tiết: - Có một khoảng thời gian chị không muốn gặp người. Chị cảm thấy con người rất nguy hiểm, tâm tư cũng quá phức tạp. Chúng ta không thể biết được trong lòng những người khác nghĩ gì, thậm chí nhiều lúc ngay cả bản thân nghĩ gì cũng không biết. - Chị muốn tìm một nơi tránh xa con người. Chị nghĩ động vật rất đơn thuần đơn giản. Nhưng sau khi đến đây, chị mới phát hiện thế giới động vật cũng có quy tắc của thế giới động vật. Con hổ làm thể nào để ăn con nai. Linh dương làm thế nào để tránh cho con báo giết chết chúng nó còn tàn nhẫn hơn con người, cũng càng không từ thủ đoạn hơn. - Khác biệt là phương thức của bọn chúng rõ ràng, trắng trợn hơn, không chút giấu diếm. Có lẽ điểm này khiến người ta an tâm. Cho nên chị mới quyết định ở lại, định cư ở đây. - Đúng vậy đúng vậy. Thế giới động vật rất nguy hiểm. Thu Ý Hàn liên tục gật đầu. Cô chỉ vào hai con hổ uy phong lẫm liệt trên thảo nguyên, nói: - Chị nhìn đi, khắp nơi đều là sư tử hổ. Chúng nó đều ăn thịt người. Thật kinh khủng. Chị Bồ Đề, chị trở về cùng bọn em đi? Chị đã đồng ý dạy em học yoga mà. Trở về đi, mỗi ngày em sẽ đi theo chị tập yoga. Em muốn dáng người em cũng đẹp như chị. Đổng Bồ Đề cười, nói: - Trước kia, chị ở trong bức tường, nó ở ngoài bức tường. Giờ chúng ta ở trên trời, nó ở dưới. Chúng ta cách xa nhau rất xa Chị không muốn hại nó, nó cũng không hại chị, ngắm nhau từ xa. Thật tốt chứ? Những lời này là nói cho Thu Ý Hàn nghe, cũng là nói cho Đường Trọng nghe. Yêu nhau không bằng gặp lại! Gặp lại không bằng hoài niệm! Đứng nhìn từ xa, chúc phúc lẫn nhau. Đây không phải kết cục tốt nhất nhưng khiến mọi người dễ dàng chấp nhận. Kịch. Đường Trọng đột nhiên quỳ lên sàn khinh khí cầu. Động tác này của hắn quá đột ngột khiến Đổng Bồ Đề và Thu Ý Hàn đều kinh ngạc. Ngay cả anh chàng phụ trách điều khiển khinh khí cầu cũng hoảng sợ. Anh bạn này muốn làm gì đây? Tôi nhát gan lắm. Anh đừng làm tôi sợ.
Bình luận truyện