Hoa Hồng Giấy
Chương 5: Mẹ chồng từ phương Bắc tới
Lại là một ngày đẹp trời nắng vàng rực rỡ, nhưng tâm trạng của Bạch Nhạn lại bình thường. Hôm nay là thứ Hai, một tuần bận rộn lại sắp bắt đầu, hôm nay lại đúng dịp Tết Đoan ngọ truyền thống của dân tộc Trung Hoa, hôm nay cũng là ngày mẹ chồng đại nhân giá lâm. Theo Luật Lao động, đáng lẽ hôm nay được nghỉ, nhưng điều khoản này không thích hợp với y tá, đến phiên bạn trực thì dù có là đêm giao thừa cũng phải đi làm.
Đây là ngày lễ truyền thống đầu tiên từ sau khi Bạch Nhạn và Khang Kiếm kết hôn. Lúc cô ở đảo Giang Tâm, nghe Khang Kiếm nói mẹ chồng sẽ đến, trong lòng cô đã âm thầm chuẩn bị. Tự mình gói bánh chưng rồi nấu một mâm cơm ngon, mở một chai rượu, tốt nhất là gọi cả ông Khang Vân Lâm cùng tới, cả nhà vui vầy sum họp.
Lúc đó không phải là bây giờ.
Khi đó, cô vẫn còn có chút vị nể sếp Khang, giờ đây, ý nghĩ này đã theo gió bay xa.
Đối với người khác, có một “gia đình” hoàn chỉnh là điều đương nhiên, cực kì bình thường, với cô, dường như đó vĩnh viễn là một món đồ xa xỉ mà dù cô có dốc cạn cả túi cũng chẳng thể nào mua được.
Nhưng những gì cần làm cô vẫn sẽ làm, chỉ là tâm trạng không còn như trước nữa.
Cũng như hồi nhỏ chơi “trò vợ chồng”, trò chơi kết thúc, không có bố, không có mẹ, không có búp bê, chỉ còn một mình cô thui thủi ngồi trên thềm nhà, bốn bề cô quạnh.
Cho dù vô cùng mệt mỏi, Bạch Nhạn vẫn dậy đúng năm giờ sáng.
Phòng ngủ cho khách hôm qua đã dọn dẹp xong xuôi, nghĩ tới mẹ chồng tuổi đã cao, cô trải thêm trên chiếu một lớp đệm mềm, lại trải một chiếc ga giường màu xanh lam, trông rất nhã nhặn. Ruột gối nhồi hạt muồng giúp sáng mắt lại sảng khoái tinh thần. Chiếc chăn mỏng trên giường cùng màu với ga giường, quần áo ngủ treo trong tủ, dưới chân giường đặt một đôi dép cói đế mềm, trong phòng vệ sinh cạnh đó đặt một bộ đồ vệ sinh cá nhân mới tinh.
Bạch Nhạn kiểm tra thêm một lượt rồi bắt xe đi chợ, tiện thể mua sữa đậu nành và quẩy về làm bữa sáng.
Về đến nhà, cô rửa sạch thịt rồi xắt miếng, cho vào một cái bát to, thêm hành, gừng tươi, chút rượu, cuối cùng rưới xì dầu vào, trộn thịt và tôm khô nguyên con xuống dưới đáy. Gạo nếp và gạo tẻ đong đủ lượng, ngâm trong chậu, hạt dẻ bóc sẵn để trong rổ nhỏ, các loại rau khác tạm thời để vào tủ lạnh.
Lúc cô bắt đầu lấy nước nóng luộc lá lau thì Khang Kiếm đi xuống, cả căn phòng đều thoảng mùi hương tươi mát của lá lau.
- Làm món gì ngon thế?
Sau khi bị sốt cao, khẩu vị Khang Kiếm nhạy cảm hơn trước nhiều, anh khịt mũi, mắt sáng rỡ, quên sạch nỗi phiền muộn tối hôm qua.
Lãnh đạo tố chất vốn cao, bụng dạ từ trước đến nay luôn rộng lượng.
Bạch Nhạn lau mồ hôi trên trán, ngồi xuống cạnh bàn ăn thở hắt một hơi:
- Em mệt quá rồi, sếp ơi rót cho em cốc nước, em chuẩn bị để tối gói bánh chưng.
- Bánh chưng? – Khang Kiếm nhíu mày, sầm mặt lại – Bánh chưng cũng chỉ là lấy lá gói cơm, đừng làm nữa, rắc rối lắm.
Anh đi vào trong rót nước, lấy bát đũa, rót sữa đậu nành, gắp quẩy.
- Lấy lá gói cơm? – Bạch Nhạn trợn mắt – Anh nhà quê vừa thôi, bánh chưng của người miền Nam bọn em là gói cả càn khôn đấy. Hôm nay em định gói bánh chưng nhân thịt và nhân hạt dẻ, cực kì cực kì ngon.
- Bánh chưng lại còn có nhân? – Khang Kiếm rất ngạc nhiên, thím giúp việc người Đông Bắc nhà anh chẳng phải lần nào cũng gói mấy cái cục gạo vuông chằn chặn đặt lên bàn, nhìn thôi đã thấy no, khiến anh chẳng có khái niệm gì đặc biệt với ngày Tết Đoan ngọ này cả.
Bạch Nhạn chịu hết nổi lắc đầu, con ông cháu cha gì chứ, còn không bằng người ở quê. Càng ngày càng không có tiếng nói chung với mẫu người này, thời gian có hạn, không rảnh giảng giải cho anh.
- Mẹ sếp hôm nay lúc nào thì tới?
- Bay chuyến chiều, chắc buổi tối là tới Tân Giang, anh đã bố trí xe đi đón rồi.
- Anh không đi sao?
- Chiều anh phải họp bàn về chuyện trụ sở của mấy ban ngành, không biết khi nào mới xong.
- Vậy tối anh có về ăn cơm không?
Sếp không có mặt, cô và mẹ chồng đại nhân lần đầu gặp nhau, trong lòng hơi hồi hộp.
Khang Kiếm nhìn cô, nuốt nốt chỗ sữa đậu nành trong miệng: “Anh sẽ cố gắng” – giọng điệu quan chức điển hình, thà không trả lời còn hơn.
Bạch Nhạn chẳng nói chẳng rằng, vùi đầu ăn quẩy.
Cũng may, hôm nay phòng mổ không quá bận, Bạch Nhạn rảnh rỗi chạy tới khoa Phụ sản an ủi Liễu Tinh đang bị tổn thương tâm hồn, đúng lúc leo cầu thang bộ thì gặp Lãnh Phong.
Cô đi xuống, anh ta đi lên, bốn mắt nhìn nhau.
- Chào!
Nhìn thấy Lãnh Phong, Bạch Nhạn hơi mất tự nhiên. Tối qua trước khi đi ngủ, cô lén mở phong bì ra đếm, số tiền trong đó vượt quá sự tưởng tượng của cô. Cô hoảng hồn nhét phong bì vào túi xách, lòng thầm nghĩ có khi nào Mã Gia đưa nhầm phong bì không, có khi đây là phong bì đưa cho Lãnh Phong.
Lãnh Phong gật đầu, vẻ mặt thản nhiên quan sát cô:
- Tối qua ngủ không ngon?
Sắc mặt vàng vọt, dưới mắt còn có quầng thâm mờ, tối qua về cũng đâu có muộn!
Bạch Nhạn sờ lên mặt, mỉm cười:
- Ngủ rất ngon, có điều hơi ít.
Lãnh Phong bỗng đưa tay ra giúp cô vén mấy cọng tóc tuột khỏi mũ y tá ra sau gáy, đầu ngón tay mát lạnh chạm vào vành tai cô, cô bỗng chốc cứng ngắc như đá, hơi thở như ngừng lại.
- Không ai có thể khiến cho tất cả mọi người đều yêu mến, em hà khắc với bản thân mình quá. – Anh thu tay lại, đi ngang qua người cô.
Bạch Nhạn đứng sững như trời trồng, rất lâu sau mới run rẩy đưa tay lên sờ tai. Vừa rồi có thật là hàn lưu Siberia đã làm một động tác đầy cảm xúc như vậy không?
Đầu óc phút chốc bị tê liệt.
Cô hoang mang đi đến khoa Phụ sản, Liễu Tinh đang nghe tim thai cho một thai phụ trong phòng khám, tiếng tim đập của bào thai truyền ra từ chiếc máy, vừa to vừa mạnh mẽ một cách thần kỳ. Bạch Nhạn nhìn chằm chằm cái bụng tròn như quả bóng của thai phụ, thật không dám tin.
- Ừ, mọi thứ đều rất tốt, tầm này tuần sau chị lại đến nhé! – Liễu Tinh giúp thai phụ kéo chiếc váy rộng thùng thình xuống, đỡ chị ấy xuống.
Người phụ nữ cảm ơn, chồng chị ta đang đợi ở bên ngoài bước vào, hai người ra về, vẻ mặt tràn trề hạnh phúc.
- Tâm trạng đỡ hơn chút nào chưa? – Bạch Nhạn hỏi.
Liễu Tinh nhún vai:
- Vợ chồng sao giận nhau được qua đêm, thầy Lý nhà mình cũng chẳng làm thế nào được, đáng ghét là mấy cái tên quan chức vô liêm sỉ kia. À, không bao gồm sếp Khang nhà cậu nhé, anh ấy bình dị dễ gần, có cảm giác rất thân thiết, hôm trước còn lấy hoa quả, rót trà mời mình với ông chồng nhà mình, lúc mình về còn tiễn ra tận chân cầu thang.
Liễu Tinh bỗng hạ giọng ra vẻ thần bí:
- Nhạn, hôm đó lão sếp nhà cậu cứ quanh co dò hỏi mình xem hồi trước cậu có bạn bè gì, có đặc biệt thân với ai không, bình thường cậu chơi với những ai, trong bệnh viện có những bác sĩ nam nào vừa trẻ lại vừa giỏi giang. Mình nghe một hồi, sao cứ cảm thấy là lão ấy đã đánh hơi thấy mùi gì khác thường, cứ như là cậu có gian tình gì ở bên ngoài ấy! Nếu không phải là lão ấy hỏi lịch sự, tế nhị như thế thì mình đã bảo thẳng với lão ấy, đừng nói là gian tình, đến cả yêu cũng chỉ yêu có một lần, nghĩ tới đã thấy thiệt thòi. Nói thật nhé, mình không tin lão sếp nhà cậu trước đây lại là một tờ giấy trắng đâu.
Bạch Nhạn nhếch mép:
- Giống tờ giấy trắng thì đã chả làm quan được.
- Vậy lão ấy thú nhận gì với cậu chưa?
- Nếu cậu là mình, cậu có muốn nghe anh ấy thú nhận không?
Liễu Tinh nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
- Thôi vậy! Biết nhiều lại nghĩ ngợi, suy diễn nhiều, trong lúc đang xyz lại tự nhiên nghĩ tới chuyện hồi xưa anh ta cũng như thế này với người phụ nữ khác, mình sẽ… không chịu nổi. Trong tình yêu, một chút che giấu có thiện ý cũng có thể chấp nhận được.
- Vậy mới nói cậu rất may mắn, người đàn ông cậu yêu đầu tiên cũng là người đàn ông cuối cùng của cậu.
Mắt Bạch Nhạn phủ một lớp sương mù xa xăm.
Liễu Tinh cười khúc khích:
- Ừ ừ, mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này, chúc mừng mình đi!
Bạch Nhạn đá cô nàng một cái rồi cười theo.
Tan làm về nhà, Bạch Nhạn lập tức bận mờ mắt, sườn xào măng khô, canh cá trích đậu phụ, tôm hấp rượu, cá thái lát xào cần tây, gỏi sứa, từng món bày lên trên bàn, tuy chỉ là món ăn gia đình nhưng trông rất hấp dẫn. Bánh chưng cũng đã gói xong, đang luộc trong nồi to.
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Bạch Nhạn đi tắm chuẩn bị tinh thần, vừa bước ra thì chuông cửa reo.
Cô mở cửa, bên ngoài có một người phụ nữ trung niên đậm người, hai tay xách hai va li hành lý, nhìn cô bằng ánh mắt sắc như dao.
- Bác tìm ai ạ? – Bạch Nhạn hỏi.
- Tránh ra, đừng có cản đường. – Người phụ nữ trung niên nói giọng hơi cuốn lưỡi, rất khỏe, mỗi tay một cái va li mà vẫn còn dùng vai hích Bạch Nhạn ra, xông thẳng vào trong.
- Bà định làm gì vậy? – Bạch Nhạn tức giận, túm ngay một cái lọ hoa đặt chỗ lối đi để làm vũ khí.
Người phụ nữ quay đầu lại:
- Cô mù à, không thấy tôi đang làm gì sao? Phòng của bọn tôi ở đâu?
- Bà này ăn nói kiểu gì thế, bây giờ bà đang xông vào nhà dân, là hành vi phạm pháp, ra ngoài mau. – Bạch Nhạn không hề nao núng.
- Xông vào nhà dân? – Bà ta giễu cợt nhíu đôi lông mày thô đậm, đặt phịch hai cái vali xuống – Cô chẳng phải ả đó của Khang Kiếm sao? Đúng thật là…
Bà ta không nói hết mấy chữ cuối cùng, nhưng Bạch Nhạn vẫn nghe ra được sự khinh khỉnh, coi thường trong giọng nói của bà ta, cô sững người.
- Rốt cuộc bà là ai?
Không thể là bà Lý Tâm Hà được, tuổi tác và khí chất không giống, cách nói năng thô lỗ cũng không giống.
Người phụ nữ liếc xéo cô:
- Tôi còn phải xuống dưới lấy đồ.
Ánh mắt đó, cứ như thể việc Bạch Nhạn không biết bà ta là ai là một tội ác tày trời vậy.
Tiếng bước chân thình thịch chạy trên cầu thang.
Bạch Nhạn đứng trong phòng khách, cảm thấy trong lòng như mắc míu một tảng đá kỳ lạ.
Một lát sau, người phụ nữ lại ôm hai chậu hoa lan lên, tiếp đó là một cái máy tính xách tay, một cái chuồng chó be bé trông như trong phim hoạt hình, một con chó nhỏ lông dài dài, toàn thân trắng như tuyết, cổ đeo một dải lụa màu hồng phấn, một chiếc xe lăn dành cho người tàn tật, cuối cùng…
Bạch Nhạn nín thở, nhìn người phụ nữ trung niên thở hồng hộc, bế một người phụ nữ thanh thoát, khí chất cao quý, được chăm sóc điều độ, cẩn thận đặt lên sofa.
Nhân vật chính xuất hiện rồi.
Trán Khang Kiếm có nét nhang nhác người phụ nữ cao quý đó, bà ấy nhất định là mẹ chồng cô – Lý Tâm Hà rồi.
Giờ thì Bạch Nhạn đã hiểu, tại sao khi cô và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu mẹ anh trước. Dù cô không biết bơi thì cũng vẫn có thể quẫy đạp trong nước, nhưng bà Lý Tâm Hà sẽ chìm nghỉm xuống dưới.
Nhìn bà Lý Tâm Hà ngồi đó, phần cơ thể từ eo trở xuống hình như không cử động được, có lẽ là liệt nửa người. Bạch Nhạn giấu sự sửng sốt trong lòng, mỉm cười rạng rỡ, bước qua đống rương hòm chất đầy phòng khách, tiến về phía trước kêu lên:
- Mẹ, mẹ đến rồi ạ!
Hai hàng lông mày thanh tú của bà Lý Tâm Hà nhíu lại, thản nhiên quan sát xung quanh, sau đó mới nhìn Bạch Nhạn:
- Sao tôi không nhớ là đã sinh ra đứa con gái nào như cô nhỉ?
Bạch Nhạn cứng người, mặt đỏ lên:
- Mẹ, mẹ vui tính quá, con là Bạch Nhạn.
- Từ trước tới giờ tôi không nói đùa. Cô gọi như thế khiến tim tôi nổi da gà, tôi chịu không nổi, sau này nhớ lấy. Khang Kiếm chưa về à?
- Chắc anh ấy sẽ về ngay đấy ạ. Vậy mẹ thích con gọi mẹ thế nào ạ?
Kỳ lạ, hòn đá mắc trong tim Bạch Nhạn phút chốc rơi xuống đất, rất chắc chắn, rất bình tĩnh.
- Gọi là bà Lý. – Người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh xen vào.
- Ồ, bà Lý, để cháu đưa bà tới phòng bà. – Nụ cười trên mặt Bạch Nhạn không hề nhạt đi.
- Không cần, tôi đợi con trai tôi về. – Bà Lý Tâm Hà quay mặt đi, nói với người phụ nữ đứng tuổi – Thím Ngô, ôm Lệ Lệ qua đây.
- Vâng! – Thím Ngô lạnh lùng lườm Bạch Nhạn, ôm con chó nhỏ vui vẻ đưa cho bà Lý Tâm Hà:
- Lệ Lệ, nhìn xem, đây là nhà mới của chúng ta đó!
Bạch Nhạn chăm chăm nhìn con chó nhỏ trắng như tuyết, ánh mắt mơ hồ, suy nghĩ miên man, đầu óc trống rỗng.
Anh trai của Lệ Lệ - sếp Khang, cuối cùng cũng hồi phủ trước bữa tối.
- Kiếm Kiếm! Lại đây mau, ngồi cạnh mẹ! – Bà Lý Tâm Hà dang hai tay, nhìn Khang Kiếm bằng ánh mắt tự hào, đợi Khang Kiếm ngồi xuống, mặt bà bỗng sa sầm lại:
- Sao sắc mặt con kém thế?
Khang Kiếm ngẩn người, xoa cằm:
- Kém ạ? Con vẫn tốt mà!
Hai ngày nay ngủ nhiều hơn bình thường, đáng lẽ trông vẫn ổn chứ.
- Sao mà vẫn tốt được? Con ra soi gương mà xem, mặt gầy gò vàng vọt, cằm nhọn cả ra. – Bà Lý Tâm Hà cau mặt, nói vẻ nghiêm trọng – Bây giờ con còn trẻ, cơ thể vẫn chịu được, nhưng không thể hoang tàng bừa bãi, có những chuyện phải tiết chế lại, sau này con còn phải làm nên nghiệp lớn nữa!
- Mẹ!
Khang Kiếm liếc nhìn Bạch Nhạn đang bê thức ăn ra bàn, cô nửa cười nửa không, khóe miệng nhếch lên đầy vẻ thấu hiểu.
- Sao vậy, mẹ không thể nói con sao? Mẹ là muốn tốt cho con, đừng có bắt chước bố con… - Bà Lý Tâm Hà bỗng ngừng lại – Chúng ta vào phòng nói chuyện đi!
Khang Kiếm mím môi, bế bà vào xe lăn, đẩy vào phòng ngủ dành cho khách.
Thím Ngô đang sắp xếp hành lý trong phòng đóng sập cửa lại.
Bạch Nhạn nghe tiếng sập cửa, mỉm cười, lấy đũa gắp từng cái bánh chưng đã luộc xong ra, đặt lên đĩa cho nguội.
Mới gặp mặt, Bạch Nhạn đã nhận ra được rằng bà Lý Tâm Hà không có thiện cảm với cô. Kiểu không thích này, không phải là không thích do khác nhau về địa vị, mà là sự khinh thường toát ra từ trong xương cốt, là sự oán hận đè nén qua năm tháng, tựa như kết thù mấy đời, đến nhìn cô thêm một cái cũng không thể chịu nổi.
Trong mắt bà Lý Tâm Hà, cô còn không bằng một con chó tên là Lệ Lệ.
Cho nên bà Lý Tâm Hà lấy cớ bị bệnh, từ chối tham dự hôn lễ của cô và Khang Kiếm.
Đến đây lại xuất hiện một vấn đề, bà Lý Tâm Hà rất yêu thương sếp Khang, sếp Khang rất hiếu thảo với mẹ, nếu bà Lý Tâm Hà ngăn cản sếp Khang lấy cô, sếp Khang chắc chắn sẽ không làm trái lời bà.
Nhưng bọn họ đã kết hôn.
Rõ ràng là cuộc hôn nhân của bọn họ đã được bà Lý Tâm Hà thầm công nhận.
Yêu thương sếp Khang như vậy, tại sao bà Lý Tâm Hà lại có thái độ đó với mình? Chẳng phải thành ngữ có câu “Yêu ai yêu cả đường đi lối về” đó sao? Tục ngữ cũng nói “Vuốt mặt nể mũi” đó thôi?
Trước mắt cô và sếp Khang là một gia đình mà!
Càng phân tích càng thấy thú vị.
Trong lòng sếp Khang có người đẹp Y Đồng Đồng, nhưng lại quyết tâm lấy cô làm vợ bằng được, bà Lý Tâm Hà coi cô như cái đinh trong mắt, lại mặc nhiên công nhận cô là con dâu.
Cô phải đánh giá gia đình này như thế nào đây, nên ca tụng họ lòng dạ bao la, hay là thông cảm cho những bất đắc dĩ phía sau không thể nói ra của họ?
Có điều trong mắt Bạch Nhạn, thái độ này của bà Lý Tâm Hà cũng chỉ là một cơn mưa bụi.
Đối phó với người trên ngôi cao chót vót, anh phải dứt khoát cúi thấp xuống hòa mình với cát bụi, biến thành một hạt cát, một cọng cỏ. Một hạt cát, một cọng cỏ thì có gì đáng sợ chứ. Lửa rừng đốt không hết, gió xuân thổi lại lên. Người đứng trên cao không chịu được lạnh đâu.
Cửa phòng mở ra, ba người cười cười nói nói đi ra ngoài, tiến vào phòng khách như khách quý, ôsin Bạch Nhạn đã sắp bát đũa xong xuôi.
- Đây là cái gì? – Bà Lý Tâm Hà nhón lấy một cái bánh chưng hình tứ giác trên đĩa, vẩy vẩy, dây buộc bánh dính dầu hơn nên trơn, chiếc này hình như cũng buộc không chặt, lá gói bánh bỗng tung ra, chiếc bánh chưng rơi bịch xuống nền nhà.
Bạch Nhạn hòa nhã bước lên thuyết minh:
- Lúc mẹ nhấc lên thì nó là bánh chưng, bây giờ, nó rơi xuống đất, biến thành bánh dày rồi.
- Đây mà cũng là bánh chưng à? Cho chim ăn à? – Thím Ngô trợn tròn mắt, thiếu chút nữa mắc nghẹn, bà ta quay người đi vào trong bếp, lấy ra một cái hộp bằng giấy dầu mà bà vừa mới cất vào – Đây mới là bánh chưng nè!
Bà ta lấy trong cái hộp ra sáu cái bánh chưng to tướng, trông y hệt như thân hình bà ta, đặt lên bàn.
Bạch Nhạn gật đầu, cuối cùng cô cũng đã lĩnh hội được “lá gói cục cơm” mà sếp Khang nói là thứ gì rồi.
- Khang Kiếm, mau ngồi xuống, hôm nay thím dậy sớm để gói, hồi trước con thích ăn nhất đấy. – Thím Ngô cười tít mắt, lại tất bật vào trong bếp bê ra một đĩa mắm tỏi – Chấm với cái này.
Bà ta đẩy đĩa bánh chưng của Bạch Nhạn ra thật xa.
- Oẳng…
Công chúa Lệ Lệ rất không có khí phách bỗng nhảy từ đùi bà Lý Tâm Hà xuống, xông tới miếng bánh chưng nhân thịt trên nền nhà, ngoạm từng miếng to ngon lành, cái đuôi nhỏ ngoáy tít.
- Lệ Lệ, Lệ Lệ! – Bà Lý Tâm Hà tức đỏ cả mặt.
Bạch Nhạn nhịn cười tới mức đau cả bụng, cô ngồi xuống như không có chuyện gì, một mình một cõi, kéo đĩa bánh chưng của mình gói lại, thong thả ung dung pha một tách trà, cắn từng miếng nhỏ.
Khang Kiếm nhìn cô, lấy một cái bánh chưng trong ánh mắt chờ đợi của thím Ngô, bóc ra, chấm vào mắm tỏi, ăn một miếng, lại nhìn Bạch Nhạn một cái.
- Sườn gì thế này, sao ngọt thế? – Bà Lý Tâm Hà cau mày nhìn đĩa sườn sốt đỏ rực.
Thím Ngô hoàn toàn là fan trung thành của bà, lập tức dịch đĩa sườn xào ra xa:
- Ăn tôm hấp rượu vậy!
- Tôi dị ứng với tôm, thím không nhớ à? – Bà Lý Tâm Hà cáu kỉnh.
Tôm hấp cũng dịch sang một bên, canh cá trích đậu phụ quá nhạt, gỏi sứa có thể miễn cưỡng ăn được – “Cho nhiều dấm quá” – Bà Lý Tâm Hà chỉ gắp vài miếng.
Vẫn là thím Ngô thông minh, tìm một lọ tương ớt cho vào trong đĩa, trộn sứa lên, coi như có thể giúp bà Lý Tâm Hà ăn hết được một bát cơm.
Nhưng những món bà Lý Tâm Hà không thích, thím Ngô quyết không đụng đũa, đẩy thẳng tới trước mặt Bạch Nhạn, Khang Kiếm cũng gắp vài đũa, nhưng bà Lý Tâm Hà cứ kéo anh lại nói chuyện mãi.
- Kiếm Kiếm, lần trước bí thư Tùng tới Bắc Kinh công tác, bác con ăn cơm với ông ấy, có nhắc tới con. Nghe ý ông ấy thì chức thị trưởng xây dựng ngoài con ra không còn ai khác. Lục Địch Phi chỉ biết ăn chơi nhảy múa, không thể làm chính trị.
- Mẹ, mẹ đánh giá sai Địch Phi rồi, khu đô thị mới của Tân Giang rất có tiếng trên tỉnh, nơi đó là do anh ấy dựng nên đấy.
- Đó là do dưới trướng nó có mấy người tài, nó hữu danh vô thực, toàn đi cướp công.
Khang Kiếm cười:
- Mẹ, làm lãnh đạo chẳng lẽ chuyện gì cũng phải tự mình động tay động chân? Biết dùng người là tốt rồi.
- Trong mắt mẹ, con giỏi hơn nó nhiều.
- Nhưng chuyện này không phải mẹ nói là được. – Khang Kiếm vỗ lên tay bà Lý Tâm Hà – Mẹ không cần phải lo cho con đâu, đến lúc đó Đại hội Hội đồng nhân dân sẽ có sự lựa chọn công bằng.
Bà Lý Tâm Hà gật đầu:
- Từ nhỏ con chưa từng khiến mẹ phải lo lắng, chỉ có chuyện này, mẹ thấy ấm ức thay cho con.
Bà không thèm che giấu, nhìn thẳng vào Bạch Nhạn.
Bạch Nhạn uống trà, ăn bánh chưng, giả câm giả điếc, nhắm mắt làm ngơ, rất nhàn nhã, hưởng thụ.
- Sếp ơi, bánh chưng nhân thịt này ngon lắm! Anh ăn thử một miếng đi!
Bạch Nhạn lại bóc một cái bánh chưng, thịt thăn và tôm nõn lấp lánh giữa những hạt gạo, cô cắn một miếng đầy thỏa mãn. Cô đưa cái bánh đã bị cắn một miếng lên sát miệng Khang Kiếm, cười nũng nịu.
Gân xanh trên trán bà Lý Tâm Hà nổi từng đám, vẻ mặt như thể có món đồ gì yêu quý bị người ta sỉ nhục.
Khang Kiếm khó nhọc nuốt một miếng bánh chưng, trong miệng toàn là mùi tỏi, thấy rất no, nhưng lại cảm thấy chả ăn được thứ gì. Thực ra bà Lý Tâm Hà không biết, bà là người Bắc Kinh chính cống, sau lại ở Bắc Kinh dài ngày, còn Khang Kiếm đến Tân Giang mấy năm, khẩu vị của hai người đã sớm có nhiều điểm khác biệt. Bây giờ Khang Kiếm quen ăn đồ ăn miền Nam, chua chua ngọt ngọt, lại thêm sau khi kết hôn, thỉnh thoảng Bạch Nhạn lại nấu mấy món độc đáo khác lạ, khẩu vị của anh đã sớm bị chiều hư rồi.
Khang Kiếm ngó cái bánh chưng trước miệng, lại nhìn dáng vẻ nũng nịu của Bạch Nhạn, cúi đầu cắn một miếng, chà, hương thơm ngập miệng, đây mới là vị bánh chưng, tất cả vị giác trong phút chốc được đánh thức. “Ngon quá!”, anh không khỏi khen ngợi.
- Em đã nói là ngon mà. Sếp ơi, nào, ở đây có tôm, anh cắn đi, miếng to vào. – Bạch Nhạn quay đũa một vòng như đang dỗ trẻ con.
- Để anh tự ăn! – Cảm thấy ánh mắt trách móc của bà Lý Tâm Hà, Khang Kiếm đón lấy đũa của Bạch Nhạn.
- Sếp ơi, đấy là đũa của em! – Bạch Nhạn làm như trong nhà không có ai, ngọt ngào làm nũng – Thế thì sếp đưa đũa của sếp cho em, em muốn ăn tôm hấp, sếp ơi, dịch cái đĩa lại đây, em không gắp được.
Bà Lý Tâm Hà và thím Ngô đưa mắt nhìn nhau, mặt tái đi.
Sau bữa cơm, Khang Kiếm lại bị bà Lý Tâm Hà gọi vào trong phòng nói chuyện. Bạch Nhạn xoa gáy, thả lỏng gân cốt:
- Thím Ngô, thím rửa bát đũa xong thì quét sàn nhà bếp.
Thím Ngô đang chuẩn bị cho Lệ Lệ ăn, dừng bước chân lại:
- Cô có tư cách gì mà nói những lời đó với tôi?
Bạch Nhạn cười mỉm:
- Dựa vào việc tôi là vợ của Khang Kiếm, là con dâu của ông Khang Vân Lâm! Lẽ nào nhà chúng tôi không trả bà tiền sao?
- Cô… - Thím Ngô nổi cơn tam bành, nhảy dựng lên – Tôi… tôi đến là để chăm sóc Lý Tâm Hà, chứ không phải là để phục dịch cái đồ… đồ lăng loàn, đồ con hoang nhà cô.
Bạch Nhạn nheo mắt, lòng chùng xuống. Đoán quả không sai, bà Lý Tâm Hà đích thực đã tìm hiểu kỹ về cô.
- Bà Lý không phải là mẹ của sếp nhà tôi hay sao? Có phải bà không muốn làm giúp cho sếp nhà tôi, hay là bà chê tiền công ít, lát nữa tôi sẽ nói với sếp nhà tôi, tăng lương cho bà là được chứ gì. – Nụ cười của cô vẫn rạng rỡ - Vừa rồi tôi nói gì, bà nhớ rồi chứ? Tôi lên lầu đi tắm, lát nữa bà lấy dưa mật trong tủ lạnh ra rửa rồi bổ miếng.
Mặt thím Ngô như bị xung huyết, nhất thời không nói được lời nào, tức tối như muốn nhảy chồm chồm.
Bạch Nhạn ngân nga hát, vui vẻ đi lên lầu.
Một lát sau, cầu thang vang lên tiếng bước chân thình thịch, Khang Kiếm mặt mày lạnh tanh đẩy cửa phòng ngủ.
- Bạch Nhạn, sao em có thể nói chuyện với thím Ngô như thế?
- Vậy anh muốn em nói với bà ta như thế nào? – Bạch Nhạn ngẩng đầu, từ tốn hỏi.
- Em có thể không thích bà ấy, nhưng nên tôn trọng bà ấy ở mức tối thiểu.
- Nhưng bà ấy không cần em tôn trọng, tự coi mình là nô bộc, là con chó vẫy đuôi, làm sao em lại có thể tước đoạt mong muốn này của bà ấy chứ?
Khang Kiếm không ngờ cô lại nói ra những lời cay nghiệt như vậy, sững sờ.
Bạch Nhạn thản nhiên nhếch miệng, ai mà chẳng biết cách tố cáo chứ.
- Anh có biết vừa vào cửa bà ấy đã gọi em là gì không, ả kia của Khang Kiếm. Chẳng lẽ sếp còn có ả nào nữa? Anh nói xem, rốt cuộc em là ả nào của anh?
Khang Kiếm lúng túng đỏ mặt, cơn tức giận khi vừa vào cửa đã từ từ tiêu tan.
- Thím Ngô là họ hàng xa bên nhà bà ngoại anh, về vai vế là chị dâu của mẹ anh, chồng mất sớm. Sau khi mẹ anh không được khỏe, thím ấy bèn đến nhà anh để chăm sóc cho mẹ, đến giờ đã hai mấy năm rồi. Thím ấy không học hành nhiều, nói chuyện có thể không thật tế nhị.
Ồ, hiểu rồi, thím Ngô có thể coi như là người mẹ thứ hai của sếp Khang.
- Em không so đo việc bà ấy nói tiếng địa phương hay ngôn từ mĩ miều, chỉ cần ăn nói lịch sự một chút là được! Nhưng anh xem cả buổi tối hôm nay, bà ấy như vậy thật không thể nhận ra là sống cùng với một phu nhân khí chất thanh tao như mẹ anh. Nếu anh không nói bà ấy văn hóa thấp, em còn tưởng bà ấy cố tình đến ra oai với em, cố tình xúc phạm em đấy!
Khang Kiếm bỗng tránh ánh mắt đang nhìn thẳng của Bạch Nhạn, lẩm bẩm: “Em cả nghĩ quá”. Nói xong, anh vội vã đi sang phòng làm việc.
Bạch Nhạn hất hàm, nhắm mắt lại, dọn dẹp quần áo, đánh răng rồi đi tắm. Trời sập xuống cũng mặc kệ, dù sao ở nơi này cô cũng là người ngoài.
Tắm xong xuống lầu, thím Ngô đã dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ, nhưng trên bàn không có hoa quả.
Tự mình lao động, đủ ăn đủ mặc. Bạch Nhạn tự mở cửa tủ lạnh, lấy dưa ra gọt vỏ, xắt miếng, bê đĩa ngồi trên sofa xem tivi.
- Ê, cô lại đây. – Thím Ngô sầm mặt đi vào phòng khách.
Bạch Nhạn không thèm ngước mắt lên, chỉ chăm chú đút dưa vào miệng.
- Bạch Nhạn? – Bà Lý Tâm Hà đã lên tiếng.
- Bà Lý, có chuyện gì không ạ? – Bạch Nhạn lễ phép trả lời, đi vào phòng ngủ dành cho khách.
Ánh mắt căm hận của thím Ngô chỉ hận không chọc thủng được hai cái lỗ trên lưng cô.
- Xoa bóp cho tôi.
Bà Lý Tâm Hà cũng đã tắm xong, mặc đồ ngủ nằm trên giường. Nếu Bạch Nhạn đoán không nhầm, hiện giờ có lẽ bà đang đóng bỉm.
- Bà Lý, có lẽ bà không hiểu tôi lắm. Tôi không phải y tá trong trung tâm phục hồi chức năng, kỹ thuật xoa bóp này tôi không làm được. Tôi thường ở trong phòng mổ, quen cầm dao cầm kéo thôi. Nếu bà muốn tìm người xoa bóp, ngày mai tôi có thể tới bệnh viện mời giúp bà một người.
- Cô nhiều lời quá đấy, sao nào, cô xoa bóp cho tôi thì thấy bị xúc phạm sao? – Bà Lý Tâm Hà âm trầm nhìn cô.
Bạch Nhạn cười duyên dáng:
- Là bà quá coi trọng sự cao quý, tôi xoa bóp cho bà là bôi nhọ bà.
- Cô…
- Bà Lý, bà không nên nổi nóng, người bị liệt nửa người nhiều năm cơ thịt cứng lại, máu huyết không thông, dễ dẫn đến bệnh tim, trong sách nói vậy đó.
Bà Lý Tâm Hà tức đến nỗi ngực thở phập phồng, phẫn nộ đập tay xuống giường:
- Khang Kiếm…
- Anh ấy đang ở trong phòng làm việc! Bà có chuyện gì tôi giúp bà xử lý. Có điều, thưa bà Lý, quan chức chính phủ thông thường sẽ không để xảy ra những tin xấu như bạo lực gia đình, trừ khi ly hôn. Nhưng chuyện này sẽ không xuất hiện trong nhà chúng tôi, tôi và sếp tình cảm mặn nồng, yêu đương quấn quýt, huống chi bây giờ lại đúng là lúc sếp nhà tôi tranh chức thị trưởng, không thể xảy ra sai sót nhỏ nào.
Gương mặt méo mó vì tức giận của bà Lý Tâm Hà bỗng cứng lại rồi tái nhợt đi.
- Bà Lý, chúc ngủ ngon!
Bạch Nhạn mỉm cười bước ra khỏi phòng, vừa quay lại liền ngẩn người. Thím Ngô đang hì hục xách chiếc giường xếp từ trên lầu đi xuống, ngang qua người cô, coi cô như không khí.
Cô vỗ trán, có vấn đề rồi!
Không nghĩ tới sếp Khang lại có hai bà mẹ, giờ thì tốt rồi, cô ngủ ở đâu đây?
Đúng là nực cười, thời buổi này trai gái xa lạ ngoài đường cũng có thể lên giường rồi xảy ra chuyện tình một đêm, cô và Khang Kiếm là vợ chồng đàng hoàng trước pháp luật, lại không thể ngủ cùng giường.
Thử đóng vai Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài thời hiện đại sao, có phải còn phải đặt một bát nước lên giữa giường để vạch ranh giới không?
Bạch Nhạn lên lầu đi gặp Lương huynh, đẩy cửa phòng ngủ ra, Khang Kiếm đã ở bên trong. Nhìn thấy cô, anh có phần bối rối và lúng túng.
Họ chẳng nói chẳng rằng nhìn nhau khoảng hai ba giây, Bạch Nhạn thu ánh mắt về, lấy một cái túi xách to trong tủ quần áo ra, nhét quần áo vào bên trong.
- Bạch Nhạn… - Khang Kiếm nắm tay cô – Anh… anh sẽ tôn trọng em…
- Không phải vấn đề của anh. – Bạch Nhạn hất tay anh ra.
Mặt Khang Kiếm bỗng đỏ bừng lên, ôm lấy eo cô, vùi đầu vào gáy cô:
- Vậy tức là không có vấn đề gì rồi.
Bạch Nhạn khóc dở mếu dở, biết là anh hiểu nhầm thành cô lo nửa đêm sẽ bổ nhào vào anh. Cô quay lại, nhìn Khang Kiếm một cách bình tĩnh và nghiêm túc:
- Chúng ta đã xác định sẽ chia tay, vậy thì đừng làm cho mọi việc thêm phức tạp. Em đến bệnh viện ở vài ngày với y tá trực.
Khang Kiếm hít sâu một hơi, cảm thấy một nỗi đau mãnh liệt không lời đang chầm chậm dâng lên từ dưới chân.
Đau khổ đến cùng cực, không phải là hôn mê, không phải là tê liệt, mà là tỉnh táo, là bị nhấn chìm trong cái lạnh lẽo mênh mang vô hạn ấy.
Cửa mở, tiếng bước chân của Bạch Nhạn xa dần, Khang Kiếm vẫn đứng sững như trời trồng, lạnh tới mức cả miệng đều hít vào toàn hơi lạnh.
Anh bỗng đứng bật dậy, chạy đến mở cửa sổ phòng làm việc ở đối diện, thấy Bạch Nhạn đang xách túi đi ra khỏi tiểu khu. Chiếc túi xách lắc lư, thỉnh thoảng lại đập vào chân, cản trở bước chân cô. Cô cúi người dịch cái túi về phía sau rồi lại đi tiếp.
Nơi này vốn là ngoại thành, ban ngày đã chẳng có nhiều xe. Đến tối phải rất lâu mới có một ánh đèn xe chạy ngang qua. Cô đứng dưới ngọn đèn đường nhìn về phía xa, thân hình mảnh mai, lẻ loi.
Nếu bây giờ anh xuống đó giữ cô lại, cô có cùng anh quay về không?
Nếu cô không chịu quay về, anh đề nghị đưa cô tới bệnh viện, cô có đồng ý không? Thân gái một mình trong đêm vắng, thật chẳng an toàn chút nào!
Khang Kiếm đứng bất động, cay đắng nhếch mép.
Dường như trong lòng Bạch Nhạn, anh cũng chẳng hơn gì mấy kẻ phạm pháp ở ngoài kia, nếu không tại sao lại bỏ đi?
Anh không thể thất lễ, cợt nhả với cô, kể cả là có làm gì thì bọn họ là vợ chồng, chuyện ướt át nào mà chẳng làm được.
Cô nói: Nếu đã định chia tay thì không cần làm mọi chuyện thêm phức tạp.
Tim Khang Kiếm lại một lần nữa quặn đau.
Một chiếc taxi chạy đến, thoáng thấy được người lái xe là phụ nữ, Bạch Nhạn mở cửa, lên xe, biến mất trong màn đêm mịt mùng.
Khang Kiếm thẫn thờ quay về phòng ngủ, gối tay sau đầu nằm trên giường, không thấy buồn ngủ chút nào.
Trong đêm tân hôn của bọn họ, cô cũng đã từng nằm một mình trên chiếc giường này, khi đó cô đã nghĩ gì?
Thì ra cảm giác mất mát vì bị người ta ruồng rẫy lại đau đớn như vậy.
Anh nhớ khi anh đề nghị được qua lại với cô, cô lắc đầu nói: “Tôi không muốn phải chịu ấm ức”; trong phòng trang điểm, cô đeo cho anh chiếc nhẫn cưới bị rơi, hờn dỗi nói: “Sau này không được làm rơi nữa đâu nhé”; trước khi bước vào hội trường đám cưới, cô ôm lấy anh, gục đầu trên vai anh nói: “Cảm ơn anh”… Từng cảnh tượng, từng hình ảnh, anh nhớ rất rõ, khi đó, ánh mắt cô nhìn anh lấp lánh như sao, dịu dàng như nước.
Người con gái mà tên nằm ở bên trái tên anh trong tờ giấy đăng ký kết hôn, đêm nay lại vì anh, có nhà nhưng không thể ở.
Đây là “nhà” của cô sao?
Khang Kiếm hiểu rất rõ, trong cuộc hôn nhân này, cô là một người vợ tròn trách nhiệm, còn anh lại không phải là một người chồng tròn trách nhiệm. Không phải anh không làm được, mà là không thèm làm, bởi vì anh muốn thấy cô phải chịu mất mát, muốn thấy cô đau khổ.
Kết quả, người mất mát là anh, người đau khổ cũng là anh.
Sở dĩ cô vẫn nhẫn nhịn anh, là vì cuộc ứng cử chức thị trưởng xây dựng diễn ra vào tháng Một năm sau.
Đó là sự tốt bụng, sự chăm sóc, sự khoan dung của cô, nhưng há chẳng phải là sự bố thí của cô dành cho anh sao? Thật mỉa mai!
Đến tháng Một năm sau, họ thật sự sẽ chia tay. Khang Kiếm bỗng nghĩ tới việc tên cô sau này sẽ được viết ở bên trái tên một người đàn ông khác, cô sẽ ôm một người đàn ông khác, sẽ hôn anh ta, sẽ dịu dàng gọi anh ta là “sếp”, sẽ làm món “tuyệt chiêu bí truyền” cho anh ta, trong đêm khuya như thế này, sẽ cùng anh ta nằm trên một chiếc giường, quấn quýt triền miên…
Anh bỗng rét run, mồ hôi lạnh túa ra khắp người.
Anh bật dậy, cầm điện thoại nhấn số.
- Sao thế sếp? – Bạch Nhạn nhanh chóng nghe máy. Trong đêm khuya, giọng nói của cô vang lên lanh lảnh, giòn giã.
Sống mũi Khang Kiếm bỗng cay cay, anh không nói gì. Bạch Nhạn tưởng tín hiệu điện thoại không tốt, vội vàng ê ê hai tiếng:
- Sếp có nghe thấy gì không?
- Ừ. – Tim Khang Kiếm chùng xuống, thật lâu sau mới nói được một chữ.
- Ồ, nghe được rồi Một mình ngủ cái giường to thích nhé! Trời nóng thế này em còn phải chen chúc với người ta, hận anh chết đi được.
Bạch Nhạn vẫn cười tinh nghịch, như đang làm nũng.
Anh không cười, cẩn thận cầm điện thoại:
- Đến bệnh viện chưa?
- Đến lâu rồi, vừa mới ra ngoài ăn chè với đồng nghiệp. Sao anh vẫn chưa ngủ?
- Sắp ngủ rồi. Bạch Nhạn…
- Hả?
- Bánh chưng rất ngon.
Bạch Nhạn như hít phải một ngụm khí lạnh, nửa ngày trời không nói câu nào.
- Anh… không có chuyện gì khác chứ? – Cô ấp úng hỏi.
- Ngày mai tan làm anh đến đón em, mình cùng đi ăn.
- Sếp à, ngày mai, Tân Giang trời nắng, nhiệt độ thấp nhất là 16 độ, cao nhất là 30 độ, gió Đông Nam cấp 3 – cấp 4.
Anh chớp mắt, không hiểu gì.
Đầu dây kia cười khúc khích:
- Ngày mai trời không có bão đâu, sếp đừng dọa người khác, em tan làm rồi sẽ tự về nhà.
Cho dù là ngày cuối cùng cũng phải bảo vệ thật tốt trận địa của mình, quyết không để bà Lý cho rằng cô là kẻ đào ngũ.
Điện thoại cúp trong tiếng cười của cô.
Tâm trạng của anh không hề vì cuộc điện thoại này mà tốt lên chút nào. Giọng cô ngọt ngào nhưng lại vẫn bảo vệ mình thật chặt, thổi một hơi khiến anh bay tới mười vạn tám ngàn dặm, cô không quan tâm đến sự tốt bụng của anh.
Sếp Khang lại bị dội một gáo nước lạnh, phiền muộn, hụt hẫng đến tận tảng sáng mới chợp mắt được.
Sáng sớm xuống lầu, đứng ở đầu cầu thang đã ngửi thấy mùi nui hăng hắc, đây là bữa sáng một năm bốn mùa sấm đánh không thay đổi của thím Ngô, dạ dày của Khang Kiếm quặn lên theo phản xạ.
Thím Ngô vóc người chắc khỏe, chăm sóc bà Lý Tâm Hà thật sự là quá phù hợp, cũng rất chịu khó, khuyết điểm duy nhất là không biết nấu ăn. Bà vốn sống ở một làng quê phía Bắc cùng Đông Bắc, ít rau xanh, thức ăn quanh năm chủ yếu là mì. Bà biết làm bánh bao, biết làm mì nui, bánh xèo, xào rau nấu canh đều ham làm nhiều, chỉ mong dùng được cả chậu rửa mặt để đựng. Bà Lý Tâm Hà cũng đã từng có ý định dạy dỗ bà cho cẩn thận, nhưng về mặt này thím Ngô lại không thông. Nghe thì nghe đấy, nấu ra rồi vẫn thế.
Bà Lý Tâm Hà bất lực, đành để mặc thím Ngô. Ông Khang Vân Lâm xã giao nhiều, thường không ăn cơm ở nhà. Bên ngoài có đủ loại hàng quán, nếu bà chán đồ thím Ngô làm thì sẽ rủ thím Ngô ra ngoài đổi khẩu vị.
- Kiếm Kiếm, dậy rồi à! – Thím Ngô chùi tay, đi từ trong bếp ra.
Khang Kiếm gật đầu, cau mày nhìn phòng bếp bừa bộn, rót cho mình một ly nước lạnh:
- Mẹ con dậy chưa?
- Đang lên mạng trong phòng.
Thú vui duy nhất của bà Lý Tâm Hà là lên mạng. Bà không tiện ra ngoài, ra ngoài rồi lại không muốn bị những ánh mắt hiếu kỳ trên đường soi mói, phần lớn thời gian đều ở trong nhà. Sau khi học lên mạng, phát hiện nơi đó là cả một thế giới rộng lớn. Bà với bạn trên mạng giao lưu chuyện vợ chồng, chat chuyện nấu ăn, nuôi con, bàn chuyện nuôi thú cưng, trồng hoa. Gần đây bà đang mê thêu chữ thập.
Khang Kiếm đẩy cửa phòng, bà Lý Tâm Hà đang ngồi rạp trước máy tính lướt web, Lệ Lệ nằm trên đùi bà, hai chậu lan mang từ Bắc Kinh tới đặt trên bệ cửa sổ, đó là cũng thứ yêu thích của bà.
- Mẹ, mẹ ngủ ngon không? – Khang Kiếm mỉm cười đi tới ngồi cạnh giường.
Bà Lý Tâm Hà ngoảnh đầu lại, nhìn Khang Kiếm từ trên xuống dưới, mặt sa sầm:
- Kiếm Kiếm, con bé đó đúng là hồ ly tinh chính cống, cả tối không buông tha cho con phải không? Con trông sắc mặt con…
- Mẹ - Khang Kiếm ngắt lời bà – Tối hôm qua Bạch Nhạn đến bệnh viện trực, không ở nhà.
Bà Lý Tâm Hà mất tự nhiên ho một tiếng:
- Kiếm Kiếm, con nhãi đó còn lợi hại hơn con nói qua điện thoại nhiều, mẹ cảm thấy nước cờ này của con có thể đã đi sai rồi. Nó mồm mép giảo hoạt, hại người không chớp mắt, không có chút giáo dục nào, con đã quá nhượng bộ nó rồi, nó không xứng.
Khang Kiếm sầm mặt:
- Mẹ, con phải đi làm rồi, mẹ bảo thím Ngô đưa mẹ xuống dưới đi dạo, ở đây gần sông, phong cảnh rất đẹp.
- Mẹ đến đây không phải là để ngắm cảnh. – Bà Lý Tâm Hà có phần tức giận – Kiếm Kiếm, con không bị con bé đó mê hoặc đấy chứ?
Khang Kiếm cười khổ:
- Sao có thể được mẹ?
Giọng nói không hề chắc chắn.
- Tốt nhất là như vậy, mẹ cứ cảnh báo trước, cho dù con thích nó, mẹ cũng tuyệt đối không chấp nhận, con đừng giẫm lên vết xe đổ của bố con.
Khang Kiếm nhíu mày, lẳng lặng nhìn bà rồi đi ra ngoài.
- Kiếm Kiếm, mì nguội rồi, mau ngồi xuống ăn đi. – Thím Ngô cười hi hi bước tới.
Khang Kiếm nhìn bát mì to vật vã, nhắm mắt lại, cười hiền lành:
- Tối qua con ăn bánh chưng vẫn chưa tiêu hết, bát mì to thế này con ăn không nổi, con ăn thứ khác vậy.
Anh bước vào bếp mở tủ lạnh, đầu tiên là ngăn mát, rồi đến ngăn đá, mở đi mở lại, lông mày xoăn tít:
- Thím Ngô, bánh chưng đâu?
- Không ở trong đó sao? – Thím Ngô lấy cái hộp giấy ở phía trên ra.
- Không phải cái này, bánh Bạch Nhạn gói cơ.
Sắc mặt thím Ngô thoắt thay đổi: “Thím không biết”, giọng đầy bực bội.
Khang Kiếm lại tìm thêm lần nữa, quái thật, đĩa bánh chưng đầy ụ tối qua biến đâu mất rồi?
Oẳng oẳng… Lệ Lệ vẫy đuôi chạy tới, cắn ống quần Khang Kiếm.
Khang Kiếm ngồi xổm xuống xoa đầu Lệ Lệ:
- Lệ Lệ, có phải mày ăn không?
Lệ Lệ lúc lắc cái đuôi trông rất vô tội.
Phòng phẫu thuật.
Đầu giờ, không ai làm việc, tất cả túm tụm lại trong phòng nghỉ, vây quanh một túi bánh chưng, mỗi người lấy một cái.
- Chậc, ngon quá đi mất, Bạch Nhạn, không ngờ em lại nấu ăn giỏi như vậy, đây đúng là cái bánh chưng ngon nhất mà chị đã từng ăn đấy. – Y tá trưởng vừa ăn vừa tán dương – Cùng là vợ hiền, so với Bạch Nhạn thì không so nổi, chẳng trách sếp Khang lấy em mà không lấy chị.
Mọi người nghe xong xém chút phụt cười:
- Sếp Khang người ta cần vợ chứ không cần mẹ.
- Bây giờ phi công trẻ lái máy bay bà già đang là mốt đấy. – Y tá trưởng không mảy may ngượng ngùng.
- Máy bay này cũng hơi… hơi già nhỉ!
- Già mới biết thương người, mới dày dạn kinh nghiệm – Y tá trưởng liếm mấy hạt gạo dính trên đầu ngón tay, ợ một cái đầy vẻ thèm thuồng – Nhóc con mặt búng ra sữa thì có gì là hay, vừa phải tốn tiền, vừa phải dẫn đi chơi, động một tí là khóc, khóc rồi lại phải dỗ. Yêu máy bay bà già tốt hơn nhiều chứ, vốn ít hiệu quả cao, tâm đầu ý hợp, nhanh chóng cho ra sản phẩm.
- Chị bây giờ vẫn có thể cho ra sản phẩm á? – Bạch Nhạn dựa vào cửa, quay mặt vào trong, vừa uống trà vừa hỏi.
Y tá trưởng vỗ cái bụng cao ngất:
- Chỗ này của chị là vùng đất phì nhiêu màu mỡ, đã ra là phải ra cực phẩm.
- Cực phẩm á? – Mấy cô y tá đồng loạt phì cười – Như thế nào?
- Giống… bác sĩ Lãnh… - Khuôn mặt mũm mĩm của y tá trưởng đỏ bừng, ngẩng đầu lên thấy bên ngoài phòng nghỉ có người đang đứng.
Những người khác đang vùi đầu ăn bánh chưng, không phát hiện ra.
- Chị còn có thể sinh ra sản phẩm như bác sĩ Lãnh á? – Bạch Nhạn cười rung cả vai – Thế thì hai người đúng là biến dị gene, một người là xích đạo, một người là Bắc Cực.
- Bạch Nhạn… - Y tá trưởng nháy mắt với cô.
Mọi người băn khoăn chớp mắt, ngẩng đầu lên.
- Á! – Một cô y tá kêu thất thanh.
Bạch Nhạn cũng ngoái lại, mặt bỗng đỏ như quả cà chua chín.
Căn phòng đột ngột giảm nhiệt độ, không khí ngưng đọng, không ai dám lên tiếng, đưa mắt nhìn nhau không dám nhúc nhích.
Lãnh Phong mặt không lộ vẻ gì, không bước vào, không rời đi, cũng không lên tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào Bạch Nhạn.
- Anh… anh muốn ăn bánh chưng không?
Bạch Nhạn xấu hổ muốn chết, cắn răng hít một hơi, nặn ra một nụ cười tội nghiệp.
Những người khác đều thông cảm nhắm mắt lại, thầm đoán tiếp theo bác sĩ Lãnh không biết sẽ lôi mục nào khoản nào trong điều lệ y học ra mà gầm lên một trận.
- Có. – Lãnh Phong gật đầu.
Bạch Nhạn há hốc mồm, tưởng mình nghe nhầm.
- Không muốn mời sao? – Lãnh Phong nhướn mày, khóe miệng nhếch lên một nét cười như có như không.
Trời ạ, bác sĩ Lãnh cười lên trông gợi cảm quá, hệt như một tia nắng ấm, một cơn gió nhẹ, một trận mưa rào. Mấy cô y tá trong nháy mắt đã chết chìm trong những nét dịu dàng của Lãnh Phong.
- Mời chứ, mời chứ ạ! – Bạch Nhạn tiến đến chụp lấy cái túi, bên trong vẫn còn mấy cái bánh chưng, đưa cả cho Lãnh Phong.
- Cảm ơn! – Những ngón tay thon dài của Lãnh Phong vuốt phẳng chiếc túi nhăn nhúm, xách trên tay – Y tá trưởng, cho tôi mượn bản ghi chép ca mổ chiều hôm qua của khoa Tiết niệu, bản của tôi không biết vứt đâu rồi.
- Vâng vâng, anh đợi một lát! – Y tá trưởng dùng tốc độ ánh sáng phóng vào phòng hồ sơ, lại dùng tốc độ ánh sáng để lấy ra hồ sơ anh cần.
- Làm phiền chị quá. – Lãnh Phong gật đầu với mọi người, quay người bước đi đầy phong độ.
Đợi anh đi khuất tầm mắt, mọi người mới thở hắt ra, từ từ trở về với thực tại.
- Trời ơi, bác sĩ Lãnh này đúng là âm hồn, một âm hồn cực kỳ đẹp trai và gợi cảm. – Một cô y tá nói.
- Có đẹp trai gợi cảm hơn thế nữa, tớ cũng chẳng thèm. – Một cô y tá khác rúm người lắc đầu – Tớ không muốn bị đông thành đá.
- Được rồi, được rồi, mọi người đi làm đi, đừng nhiều chuyện nữa.
Bị Lãnh Phong bắt quả tang ăn vặt trong giờ làm việc, nếu anh ta chạy đến chỗ viện trưởng nói này nọ, hậu quả sẽ khó mà lường. Y tá trưởng xua tay giải tán mọi người.
Bạch Nhạn vẫn đứng sững như trời trồng.
- Bạch Nhạn, em không đi xem lịch phân công ca mổ hôm nay à? – Y tá trưởng ngoái đầu hỏi.
- Em đi liền đây. – Bạch Nhạn nói, hai tay vẫn xoắn vào nhau.
Vừa rồi, lúc cô đưa cái túi giấy cho Lãnh Phong, ở một góc mà người khác không nhìn thấy, tay anh nắm chặt lấy tay cô, cô sững sờ trợn mắt. Trong đôi mắt lạnh lùng của anh, cô phát hiện ra một tia nhìn quen thuộc. Đã từng, có một người thiếu niên ngây ngô cũng từng dùng ánh mắt như vậy để nhìn cô, ánh mắt ấy có tên là thích. Dù rất ngắn ngủi, nhưng đủ để cô nhìn rõ.
Thật sự không thể tin được.
Có thể là do cô quá căng thẳng, là cảm giác sai lầm do sợ hãi chăng?
Hay là cô đã làm gì khiến Lãnh Phong hiểu lầm? Bạch Nhạn vội tự kiểm điểm, kết luận vẫn là không có.
Cô thậm chí còn chạy đến thỉnh giáo Liễu Tinh, hỏi xem hành vi cử chỉ của cô có phù hợp với tiêu chuẩn của một phụ nữ có chồng đoan trang, hiền thục không?
Liễu Tinh xoa đầu cô:
- Nhạn, thần kinh cậu vẫn bình thường chứ!
Bạch Nhạn lại hoang mang chạy lên lầu, buổi sáng có hai ca mổ, buổi chiều nghỉ, đang ngả người gà gật trên ghế, điện thoại bỗng réo vang như gọi hồn.
Cô không thèm nhìn số gọi đến, mở máy luôn: “Alô!” Nghe thấy giọng đối phương lập tức sững sờ.
- Y tá Bạch, cô có rỗi không?
Giọng nói lành lạnh của Lãnh Phong từ đầu dây bên kia vọng tới, Bạch Nhạn kinh ngạc tới mức nhổm ngay dậy:
- Tôi đang làm việc.
- Mời cô đến khoa Tiết niệu lấy lại hồ sơ mà tôi cầm lúc sáng.
Bạch Nhạn lau mồ hôi rịn trên trán:
- Được, tôi tới ngay.
Trời ạ, tim đập điên cuồng không ngừng.
Trong bệnh viện có hai khoa không thể tự ý xông vào, một là khoa Phụ sản, hai là khoa Tiết niệu, đều là hai khoa liên quan đến chuyện thầm kín cá nhân. Mặc dù các bác sĩ không phân biệt nam nữ, nhưng bệnh nhân lại rất ngại việc này. Thông thường, khoa Phụ sản cố gắng bố trí toàn là bác sĩ nữ, khoa Tiết niệu chắc chắn là bác sĩ nam.
Bạn nói xem, nếu một người đàn ông chạy đến khoa Tiết niệu làm phẫu thuật cắt bao quy đầu, đối diện với một nữ bác sĩ xinh như hoa như mộng, vậy chẳng phải xảy ra chuyện lớn sao!
Khoa Tiết niệu cũng không phải là không có phụ nữ lui tới, ví dụ như y tá nữ, nhưng ai nấy đều đeo khẩu trang, mắt nhòm mũi, mũi nhòm mồm, không nói không nhìn ngó lung tung.
Trước khi Bạch Nhạn tới, cũng đã nghiêm túc chỉnh đốn lại trang phục một lượt, tóc tai cặp lại gọn gàng, ngoan ngoãn nằm gọn trong mũ y tá, tìm một cái khẩu trang tiệt trùng đeo vào, quần áo vuốt cho phẳng phiu, thót bụng, ưỡn ngực, ánh mắt nghiêm nghị.
Cô đứng trước cửa, hít thật sâu, nhìn vào trong, không có bệnh nhân, Lãnh Phong đang ngồi, phía sau có một y tá thực tập đang pha trà cho anh. Nước rất nóng, cô y tá bê lên, hơi đung đưa tách trà trong tay, muốn làm nguội nước bằng sự thay đổi không khí. Sau đó cô ấy lại lấy từ trong túi áo ra một túi khăn giấy tiệt trùng đặt bên tay Lãnh Phong:
- Bác sĩ Lãnh, anh lau tay đi.
- Cảm ơn! – Lãnh Phong ngẩng đầu lên, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cô y tá đỏ mặt, bối rối cúi đầu.
Bạch Nhạn muốn lòi cả con ngươi, toi rồi, hôm nay sao trông bác sĩ Lãnh lại tình cảm như thế, lại còn cười nữa. Lúc sáng đúng thật là mình cảm nhận sai, bác sĩ Lãnh không chỉ đối với cô, mà anh ta đổi tính rồi, bắt đầu phát ra ma lực với mọi người, báo hại cô căng thẳng lo lắng như sắp gặp quân địch.
Bác sĩ Lãnh cũng không còn trẻ nữa, nghe nói vẫn còn độc thân, cũng nên động lòng trần rồi.
Bạch Nhạn cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, không còn thận trọng như trước nữa, liền thoải mái gõ cửa:
- Bác sĩ Lãnh, tôi đến rồi.
Hết sức cung kính.
- Ừ! – Lãnh Phong ngoảnh lại – Mời ngồi.
Anh đưa tay về hướng chiếc ghế đối diện.
- Không ngồi đâu, trong phòng phẫu thuật vẫn còn có việc.
Dè dặt.
- Buổi chiều hình như không có ca mổ! – Lãnh Phong bình thản nói.
Đoàng, nói dối bị lật tẩy, Bạch Nhạn đỏ mặt, xấu hổ cười cười, vội chuyển chủ đề sang cô y tá thực tập:
- Em gái đáng yêu này cũng học trường y tá à?
Y tá thực tập gật đầu.
- Vậy chị là đàn chị của em đó. – Bạch Nhạn ra vẻ già đời.
- Em chào chị. – Cô y tá ngoan ngoãn cất tiếng chào.
- Tiểu Trương, đến phòng bệnh xem tình hình bệnh nhân mổ hôm qua thế nào rồi. – Lãnh Phong không cho cô được già nhanh, đuổi khéo cô y tá đi.
Trong phòng chỉ còn lại Lãnh Phong và Bạch Nhạn, một áp lực vô hình khiến Bạch Nhạn cảm thấy hít thở hơi khó khăn, ánh mắt lúc nóng lúc lạnh của anh, như một tấm lưới từ từ ập xuống, cách cô càng lúc càng gần.
- Bác sĩ Lãnh, hồ sơ đâu? – Bạch Nhạn đi thẳng vào đề.
- Ồ, lát nữa đưa. – Lãnh Phong lại kéo dài không gian và thời gian thêm một lần nữa – Bánh chưng rất ngon.
Bạch Nhạn cười, cái này sếp Khang đã khen rồi, Lệ Lệ cũng rất thích.
- Bạch Nhạn – Lãnh Phong bỗng đổi đề tài, vẻ mặt nghiêm túc – Hạnh phúc không phải là tỏ ra như thế, mà phải là chân chính có được. Em có hạnh phúc không?
Bạch Nhạn sững sờ, gai ốc nổi khắp người:
- Bác sĩ Lãnh, việc này có liên quan gì đến hồ sơ hay không?
Lãnh Phong đứng dậy, đi tới trước mặt cô, ánh mắt long lanh:
- Không liên quan, tôi chỉ không thể chịu nổi việc em cứ đè nén bản thân tới mức sắp biến dạng. Khi tay chảy máu, người ta sẽ cảm thấy đau, khi tim người ta đau, họ sẽ khóc. Em có cảm giác đó không?
Bạch Nhạn mím môi run rẩy:
- Anh… vô duyên vô cớ…
- Em không phải là người tham lam hư vinh bề ngoài, tại sao lại phải chịu ấm ức như vậy? Hôn nhân không có tốt nhất, chỉ có thích hợp hay không thích hợp, cũng giống như đi giày vậy. Em đừng có phủ nhận, đôi giày này của em hiện giờ không hề vừa chân. – Lãnh Phong hùng hồn.
Bạch Nhạn nhìn sang chỗ khác, lạnh lùng nhắm mắt lại:
- Cơn hàn lưu của anh phân bố cũng rộng nhỉ, có phải tôi nên cảm tạ sự quan tâm của anh không?
- Đây không phải là quan tâm, tôi chỉ muốn nhắc nhở em, con người ta phải sống vì bản thân mình. Thứ Bảy tuần sau em có rỗi không?
Anh rút tập hồ sơ từ trong ngăn kéo ra.
- Không.
- Hôm đó tôi tới một viện điều dưỡng, nếu em có thời gian thì vẫn giờ đó xuống lầu. Con người nếu muốn độc lập, muốn là chính mình, thì trước tiên phải độc lập về kinh tế, đừng kết thù kết oán với đồng tiền. Ít nhất trong lúc em cô đơn nhất, nó cũng không phản bội em.
Lãnh Phong đưa hồ sơ cho Bạch Nhạn.
Bạch Nhạn nhận lấy, không nhìn anh mà quay đầu đi thẳng.
Lãnh Phong bật cười lắc đầu.
Trên đường đi, Bạch Nhạn thầm chửi Lãnh Phong, thật sự không hiểu anh ta lên cơn gì, nói với cô những lời cổ quái kỳ quặc như vậy.
Cổ quái kỳ quặc? Bạch Nhạn đứng dưới ánh mặt trời gay gắt, hít một ngụm hơi lạnh, chầm chậm quay đầu sang nhìn khu khám bệnh. Không sai, Lãnh Phong có đôi mắt quỷ nhìn thấu tâm hồn, nhìn thấy sự đau đớn và khổ tâm mà cô đã cẩn thận che giấu, chỉ có anh ta nhận ra được rằng, cô sống không hề hạnh phúc, đến Liễu Tinh cũng không biết được những điều đó.
Trong bệnh viện có ai mà không ngưỡng mộ cô, viện trưởng nhìn thấy cô còn chủ động chào hỏi. Trừ cô và sếp Khang ra, không thể có người thứ ba hiểu rõ về tình cảm thực của bọn họ.
Cô giống như một chú hề bị lột mặt nạ, trước mặt anh ta đột nhiên không chỗ giấu mình, cô không thích như vậy, cũng không cần sự quan tâm thương hại của anh ta. Nhưng cho dù bị anh ta nhìn thấu, thì đã sao? Cô sẽ cảm tạ ân đức của anh ta, như gặp được tri âm tri kỷ sao?
Đừng có đùa, cô sẽ lo toan cho bản thân thật tốt, không cần phải dựa vào bất kỳ ai.
Bạch Nhạn lắc đầu, quyết định sau này ngoại trừ những lúc trao đổi công việc, sẽ không có bất kỳ sự tiếp xúc nào với Lãnh Phong nữa.
Không hiểu sao, cô đánh hơi thấy được trên người cơn hàn lưu Siberia đó có mùi vị nguy hiểm.
Vừa tới giờ tan ca, Bạch Nhạn đúng giờ thay quần áo xuống lầu. Tối qua coi như sếp Khang đi công tác ở ngoài, không muốn ngủ một mình ở nhà, hôm nay mà không về nhà nữa thì y tá trực sẽ nghi ngờ mất.
Để tránh xuất hiện một Lãnh Phong thứ hai, Bạch Nhạn cảm thấy cứ cẩn thận là hơn.
Bệnh viện tọa lạc ở cửa ô náo nhiệt, xe cộ qua lại vốn rất nhiều, lại đúng giờ tan tầm, xe kẹt cứng tới mức nước chảy không lọt. Bạch Nhạn xách túi, cẩn thận tránh khỏi dòng người, đi về phía bến xe buýt, vai bỗng bị vỗ nhẹ một cái.
Cô ngoảnh lại:
- Sếp?
Khang Kiếm cười tươi như hoa đứng ngay phía sau cô.
- Anh đến đón em thật đấy à?
- Chỉ là ngẫu nhiên, không được coi là thói quen. – Mắt môi Khang Kiếm đều rạng ý cười, không nói thực ra anh đã tới được một lúc.
Sau bữa trưa, anh ở trong văn phòng đứng ngồi không yên, chăm chăm nhìn chiếc đồng hồ treo tường nhích từng giây từng phút, tính xem còn bao lâu nữa thì Bạch Nhạn tan ca. Cứ như nếu đến muộn một chút, thì cô sẽ vĩnh viễn vuột khỏi anh.
Anh chưa từng cảm thấy bức thiết như vậy với bất kỳ ai. Anh muốn nhìn thấy cô rạng rỡ đứng trước mặt anh, trêu chọc, giễu cợt anh, không tự chủ mà nũng nịu, lúc cười hai cái lúm đồng tiền ngọt lịm cứ lấp ló.
Không đợi được tới giờ tan ca, anh liền bảo Giản Đơn đưa anh tới bệnh viện, rồi xua Giản Đơn đi. Anh ngốc nghếch đứng ở phía đối diện bệnh viện, nhìn chăm chăm vào cánh cổng.
Bạch Nhạn liền phì cười, con người này vẫn mạnh mồm thật.
- Có phải tối hôm qua
Đây là ngày lễ truyền thống đầu tiên từ sau khi Bạch Nhạn và Khang Kiếm kết hôn. Lúc cô ở đảo Giang Tâm, nghe Khang Kiếm nói mẹ chồng sẽ đến, trong lòng cô đã âm thầm chuẩn bị. Tự mình gói bánh chưng rồi nấu một mâm cơm ngon, mở một chai rượu, tốt nhất là gọi cả ông Khang Vân Lâm cùng tới, cả nhà vui vầy sum họp.
Lúc đó không phải là bây giờ.
Khi đó, cô vẫn còn có chút vị nể sếp Khang, giờ đây, ý nghĩ này đã theo gió bay xa.
Đối với người khác, có một “gia đình” hoàn chỉnh là điều đương nhiên, cực kì bình thường, với cô, dường như đó vĩnh viễn là một món đồ xa xỉ mà dù cô có dốc cạn cả túi cũng chẳng thể nào mua được.
Nhưng những gì cần làm cô vẫn sẽ làm, chỉ là tâm trạng không còn như trước nữa.
Cũng như hồi nhỏ chơi “trò vợ chồng”, trò chơi kết thúc, không có bố, không có mẹ, không có búp bê, chỉ còn một mình cô thui thủi ngồi trên thềm nhà, bốn bề cô quạnh.
Cho dù vô cùng mệt mỏi, Bạch Nhạn vẫn dậy đúng năm giờ sáng.
Phòng ngủ cho khách hôm qua đã dọn dẹp xong xuôi, nghĩ tới mẹ chồng tuổi đã cao, cô trải thêm trên chiếu một lớp đệm mềm, lại trải một chiếc ga giường màu xanh lam, trông rất nhã nhặn. Ruột gối nhồi hạt muồng giúp sáng mắt lại sảng khoái tinh thần. Chiếc chăn mỏng trên giường cùng màu với ga giường, quần áo ngủ treo trong tủ, dưới chân giường đặt một đôi dép cói đế mềm, trong phòng vệ sinh cạnh đó đặt một bộ đồ vệ sinh cá nhân mới tinh.
Bạch Nhạn kiểm tra thêm một lượt rồi bắt xe đi chợ, tiện thể mua sữa đậu nành và quẩy về làm bữa sáng.
Về đến nhà, cô rửa sạch thịt rồi xắt miếng, cho vào một cái bát to, thêm hành, gừng tươi, chút rượu, cuối cùng rưới xì dầu vào, trộn thịt và tôm khô nguyên con xuống dưới đáy. Gạo nếp và gạo tẻ đong đủ lượng, ngâm trong chậu, hạt dẻ bóc sẵn để trong rổ nhỏ, các loại rau khác tạm thời để vào tủ lạnh.
Lúc cô bắt đầu lấy nước nóng luộc lá lau thì Khang Kiếm đi xuống, cả căn phòng đều thoảng mùi hương tươi mát của lá lau.
- Làm món gì ngon thế?
Sau khi bị sốt cao, khẩu vị Khang Kiếm nhạy cảm hơn trước nhiều, anh khịt mũi, mắt sáng rỡ, quên sạch nỗi phiền muộn tối hôm qua.
Lãnh đạo tố chất vốn cao, bụng dạ từ trước đến nay luôn rộng lượng.
Bạch Nhạn lau mồ hôi trên trán, ngồi xuống cạnh bàn ăn thở hắt một hơi:
- Em mệt quá rồi, sếp ơi rót cho em cốc nước, em chuẩn bị để tối gói bánh chưng.
- Bánh chưng? – Khang Kiếm nhíu mày, sầm mặt lại – Bánh chưng cũng chỉ là lấy lá gói cơm, đừng làm nữa, rắc rối lắm.
Anh đi vào trong rót nước, lấy bát đũa, rót sữa đậu nành, gắp quẩy.
- Lấy lá gói cơm? – Bạch Nhạn trợn mắt – Anh nhà quê vừa thôi, bánh chưng của người miền Nam bọn em là gói cả càn khôn đấy. Hôm nay em định gói bánh chưng nhân thịt và nhân hạt dẻ, cực kì cực kì ngon.
- Bánh chưng lại còn có nhân? – Khang Kiếm rất ngạc nhiên, thím giúp việc người Đông Bắc nhà anh chẳng phải lần nào cũng gói mấy cái cục gạo vuông chằn chặn đặt lên bàn, nhìn thôi đã thấy no, khiến anh chẳng có khái niệm gì đặc biệt với ngày Tết Đoan ngọ này cả.
Bạch Nhạn chịu hết nổi lắc đầu, con ông cháu cha gì chứ, còn không bằng người ở quê. Càng ngày càng không có tiếng nói chung với mẫu người này, thời gian có hạn, không rảnh giảng giải cho anh.
- Mẹ sếp hôm nay lúc nào thì tới?
- Bay chuyến chiều, chắc buổi tối là tới Tân Giang, anh đã bố trí xe đi đón rồi.
- Anh không đi sao?
- Chiều anh phải họp bàn về chuyện trụ sở của mấy ban ngành, không biết khi nào mới xong.
- Vậy tối anh có về ăn cơm không?
Sếp không có mặt, cô và mẹ chồng đại nhân lần đầu gặp nhau, trong lòng hơi hồi hộp.
Khang Kiếm nhìn cô, nuốt nốt chỗ sữa đậu nành trong miệng: “Anh sẽ cố gắng” – giọng điệu quan chức điển hình, thà không trả lời còn hơn.
Bạch Nhạn chẳng nói chẳng rằng, vùi đầu ăn quẩy.
Cũng may, hôm nay phòng mổ không quá bận, Bạch Nhạn rảnh rỗi chạy tới khoa Phụ sản an ủi Liễu Tinh đang bị tổn thương tâm hồn, đúng lúc leo cầu thang bộ thì gặp Lãnh Phong.
Cô đi xuống, anh ta đi lên, bốn mắt nhìn nhau.
- Chào!
Nhìn thấy Lãnh Phong, Bạch Nhạn hơi mất tự nhiên. Tối qua trước khi đi ngủ, cô lén mở phong bì ra đếm, số tiền trong đó vượt quá sự tưởng tượng của cô. Cô hoảng hồn nhét phong bì vào túi xách, lòng thầm nghĩ có khi nào Mã Gia đưa nhầm phong bì không, có khi đây là phong bì đưa cho Lãnh Phong.
Lãnh Phong gật đầu, vẻ mặt thản nhiên quan sát cô:
- Tối qua ngủ không ngon?
Sắc mặt vàng vọt, dưới mắt còn có quầng thâm mờ, tối qua về cũng đâu có muộn!
Bạch Nhạn sờ lên mặt, mỉm cười:
- Ngủ rất ngon, có điều hơi ít.
Lãnh Phong bỗng đưa tay ra giúp cô vén mấy cọng tóc tuột khỏi mũ y tá ra sau gáy, đầu ngón tay mát lạnh chạm vào vành tai cô, cô bỗng chốc cứng ngắc như đá, hơi thở như ngừng lại.
- Không ai có thể khiến cho tất cả mọi người đều yêu mến, em hà khắc với bản thân mình quá. – Anh thu tay lại, đi ngang qua người cô.
Bạch Nhạn đứng sững như trời trồng, rất lâu sau mới run rẩy đưa tay lên sờ tai. Vừa rồi có thật là hàn lưu Siberia đã làm một động tác đầy cảm xúc như vậy không?
Đầu óc phút chốc bị tê liệt.
Cô hoang mang đi đến khoa Phụ sản, Liễu Tinh đang nghe tim thai cho một thai phụ trong phòng khám, tiếng tim đập của bào thai truyền ra từ chiếc máy, vừa to vừa mạnh mẽ một cách thần kỳ. Bạch Nhạn nhìn chằm chằm cái bụng tròn như quả bóng của thai phụ, thật không dám tin.
- Ừ, mọi thứ đều rất tốt, tầm này tuần sau chị lại đến nhé! – Liễu Tinh giúp thai phụ kéo chiếc váy rộng thùng thình xuống, đỡ chị ấy xuống.
Người phụ nữ cảm ơn, chồng chị ta đang đợi ở bên ngoài bước vào, hai người ra về, vẻ mặt tràn trề hạnh phúc.
- Tâm trạng đỡ hơn chút nào chưa? – Bạch Nhạn hỏi.
Liễu Tinh nhún vai:
- Vợ chồng sao giận nhau được qua đêm, thầy Lý nhà mình cũng chẳng làm thế nào được, đáng ghét là mấy cái tên quan chức vô liêm sỉ kia. À, không bao gồm sếp Khang nhà cậu nhé, anh ấy bình dị dễ gần, có cảm giác rất thân thiết, hôm trước còn lấy hoa quả, rót trà mời mình với ông chồng nhà mình, lúc mình về còn tiễn ra tận chân cầu thang.
Liễu Tinh bỗng hạ giọng ra vẻ thần bí:
- Nhạn, hôm đó lão sếp nhà cậu cứ quanh co dò hỏi mình xem hồi trước cậu có bạn bè gì, có đặc biệt thân với ai không, bình thường cậu chơi với những ai, trong bệnh viện có những bác sĩ nam nào vừa trẻ lại vừa giỏi giang. Mình nghe một hồi, sao cứ cảm thấy là lão ấy đã đánh hơi thấy mùi gì khác thường, cứ như là cậu có gian tình gì ở bên ngoài ấy! Nếu không phải là lão ấy hỏi lịch sự, tế nhị như thế thì mình đã bảo thẳng với lão ấy, đừng nói là gian tình, đến cả yêu cũng chỉ yêu có một lần, nghĩ tới đã thấy thiệt thòi. Nói thật nhé, mình không tin lão sếp nhà cậu trước đây lại là một tờ giấy trắng đâu.
Bạch Nhạn nhếch mép:
- Giống tờ giấy trắng thì đã chả làm quan được.
- Vậy lão ấy thú nhận gì với cậu chưa?
- Nếu cậu là mình, cậu có muốn nghe anh ấy thú nhận không?
Liễu Tinh nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
- Thôi vậy! Biết nhiều lại nghĩ ngợi, suy diễn nhiều, trong lúc đang xyz lại tự nhiên nghĩ tới chuyện hồi xưa anh ta cũng như thế này với người phụ nữ khác, mình sẽ… không chịu nổi. Trong tình yêu, một chút che giấu có thiện ý cũng có thể chấp nhận được.
- Vậy mới nói cậu rất may mắn, người đàn ông cậu yêu đầu tiên cũng là người đàn ông cuối cùng của cậu.
Mắt Bạch Nhạn phủ một lớp sương mù xa xăm.
Liễu Tinh cười khúc khích:
- Ừ ừ, mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này, chúc mừng mình đi!
Bạch Nhạn đá cô nàng một cái rồi cười theo.
Tan làm về nhà, Bạch Nhạn lập tức bận mờ mắt, sườn xào măng khô, canh cá trích đậu phụ, tôm hấp rượu, cá thái lát xào cần tây, gỏi sứa, từng món bày lên trên bàn, tuy chỉ là món ăn gia đình nhưng trông rất hấp dẫn. Bánh chưng cũng đã gói xong, đang luộc trong nồi to.
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Bạch Nhạn đi tắm chuẩn bị tinh thần, vừa bước ra thì chuông cửa reo.
Cô mở cửa, bên ngoài có một người phụ nữ trung niên đậm người, hai tay xách hai va li hành lý, nhìn cô bằng ánh mắt sắc như dao.
- Bác tìm ai ạ? – Bạch Nhạn hỏi.
- Tránh ra, đừng có cản đường. – Người phụ nữ trung niên nói giọng hơi cuốn lưỡi, rất khỏe, mỗi tay một cái va li mà vẫn còn dùng vai hích Bạch Nhạn ra, xông thẳng vào trong.
- Bà định làm gì vậy? – Bạch Nhạn tức giận, túm ngay một cái lọ hoa đặt chỗ lối đi để làm vũ khí.
Người phụ nữ quay đầu lại:
- Cô mù à, không thấy tôi đang làm gì sao? Phòng của bọn tôi ở đâu?
- Bà này ăn nói kiểu gì thế, bây giờ bà đang xông vào nhà dân, là hành vi phạm pháp, ra ngoài mau. – Bạch Nhạn không hề nao núng.
- Xông vào nhà dân? – Bà ta giễu cợt nhíu đôi lông mày thô đậm, đặt phịch hai cái vali xuống – Cô chẳng phải ả đó của Khang Kiếm sao? Đúng thật là…
Bà ta không nói hết mấy chữ cuối cùng, nhưng Bạch Nhạn vẫn nghe ra được sự khinh khỉnh, coi thường trong giọng nói của bà ta, cô sững người.
- Rốt cuộc bà là ai?
Không thể là bà Lý Tâm Hà được, tuổi tác và khí chất không giống, cách nói năng thô lỗ cũng không giống.
Người phụ nữ liếc xéo cô:
- Tôi còn phải xuống dưới lấy đồ.
Ánh mắt đó, cứ như thể việc Bạch Nhạn không biết bà ta là ai là một tội ác tày trời vậy.
Tiếng bước chân thình thịch chạy trên cầu thang.
Bạch Nhạn đứng trong phòng khách, cảm thấy trong lòng như mắc míu một tảng đá kỳ lạ.
Một lát sau, người phụ nữ lại ôm hai chậu hoa lan lên, tiếp đó là một cái máy tính xách tay, một cái chuồng chó be bé trông như trong phim hoạt hình, một con chó nhỏ lông dài dài, toàn thân trắng như tuyết, cổ đeo một dải lụa màu hồng phấn, một chiếc xe lăn dành cho người tàn tật, cuối cùng…
Bạch Nhạn nín thở, nhìn người phụ nữ trung niên thở hồng hộc, bế một người phụ nữ thanh thoát, khí chất cao quý, được chăm sóc điều độ, cẩn thận đặt lên sofa.
Nhân vật chính xuất hiện rồi.
Trán Khang Kiếm có nét nhang nhác người phụ nữ cao quý đó, bà ấy nhất định là mẹ chồng cô – Lý Tâm Hà rồi.
Giờ thì Bạch Nhạn đã hiểu, tại sao khi cô và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu mẹ anh trước. Dù cô không biết bơi thì cũng vẫn có thể quẫy đạp trong nước, nhưng bà Lý Tâm Hà sẽ chìm nghỉm xuống dưới.
Nhìn bà Lý Tâm Hà ngồi đó, phần cơ thể từ eo trở xuống hình như không cử động được, có lẽ là liệt nửa người. Bạch Nhạn giấu sự sửng sốt trong lòng, mỉm cười rạng rỡ, bước qua đống rương hòm chất đầy phòng khách, tiến về phía trước kêu lên:
- Mẹ, mẹ đến rồi ạ!
Hai hàng lông mày thanh tú của bà Lý Tâm Hà nhíu lại, thản nhiên quan sát xung quanh, sau đó mới nhìn Bạch Nhạn:
- Sao tôi không nhớ là đã sinh ra đứa con gái nào như cô nhỉ?
Bạch Nhạn cứng người, mặt đỏ lên:
- Mẹ, mẹ vui tính quá, con là Bạch Nhạn.
- Từ trước tới giờ tôi không nói đùa. Cô gọi như thế khiến tim tôi nổi da gà, tôi chịu không nổi, sau này nhớ lấy. Khang Kiếm chưa về à?
- Chắc anh ấy sẽ về ngay đấy ạ. Vậy mẹ thích con gọi mẹ thế nào ạ?
Kỳ lạ, hòn đá mắc trong tim Bạch Nhạn phút chốc rơi xuống đất, rất chắc chắn, rất bình tĩnh.
- Gọi là bà Lý. – Người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh xen vào.
- Ồ, bà Lý, để cháu đưa bà tới phòng bà. – Nụ cười trên mặt Bạch Nhạn không hề nhạt đi.
- Không cần, tôi đợi con trai tôi về. – Bà Lý Tâm Hà quay mặt đi, nói với người phụ nữ đứng tuổi – Thím Ngô, ôm Lệ Lệ qua đây.
- Vâng! – Thím Ngô lạnh lùng lườm Bạch Nhạn, ôm con chó nhỏ vui vẻ đưa cho bà Lý Tâm Hà:
- Lệ Lệ, nhìn xem, đây là nhà mới của chúng ta đó!
Bạch Nhạn chăm chăm nhìn con chó nhỏ trắng như tuyết, ánh mắt mơ hồ, suy nghĩ miên man, đầu óc trống rỗng.
Anh trai của Lệ Lệ - sếp Khang, cuối cùng cũng hồi phủ trước bữa tối.
- Kiếm Kiếm! Lại đây mau, ngồi cạnh mẹ! – Bà Lý Tâm Hà dang hai tay, nhìn Khang Kiếm bằng ánh mắt tự hào, đợi Khang Kiếm ngồi xuống, mặt bà bỗng sa sầm lại:
- Sao sắc mặt con kém thế?
Khang Kiếm ngẩn người, xoa cằm:
- Kém ạ? Con vẫn tốt mà!
Hai ngày nay ngủ nhiều hơn bình thường, đáng lẽ trông vẫn ổn chứ.
- Sao mà vẫn tốt được? Con ra soi gương mà xem, mặt gầy gò vàng vọt, cằm nhọn cả ra. – Bà Lý Tâm Hà cau mặt, nói vẻ nghiêm trọng – Bây giờ con còn trẻ, cơ thể vẫn chịu được, nhưng không thể hoang tàng bừa bãi, có những chuyện phải tiết chế lại, sau này con còn phải làm nên nghiệp lớn nữa!
- Mẹ!
Khang Kiếm liếc nhìn Bạch Nhạn đang bê thức ăn ra bàn, cô nửa cười nửa không, khóe miệng nhếch lên đầy vẻ thấu hiểu.
- Sao vậy, mẹ không thể nói con sao? Mẹ là muốn tốt cho con, đừng có bắt chước bố con… - Bà Lý Tâm Hà bỗng ngừng lại – Chúng ta vào phòng nói chuyện đi!
Khang Kiếm mím môi, bế bà vào xe lăn, đẩy vào phòng ngủ dành cho khách.
Thím Ngô đang sắp xếp hành lý trong phòng đóng sập cửa lại.
Bạch Nhạn nghe tiếng sập cửa, mỉm cười, lấy đũa gắp từng cái bánh chưng đã luộc xong ra, đặt lên đĩa cho nguội.
Mới gặp mặt, Bạch Nhạn đã nhận ra được rằng bà Lý Tâm Hà không có thiện cảm với cô. Kiểu không thích này, không phải là không thích do khác nhau về địa vị, mà là sự khinh thường toát ra từ trong xương cốt, là sự oán hận đè nén qua năm tháng, tựa như kết thù mấy đời, đến nhìn cô thêm một cái cũng không thể chịu nổi.
Trong mắt bà Lý Tâm Hà, cô còn không bằng một con chó tên là Lệ Lệ.
Cho nên bà Lý Tâm Hà lấy cớ bị bệnh, từ chối tham dự hôn lễ của cô và Khang Kiếm.
Đến đây lại xuất hiện một vấn đề, bà Lý Tâm Hà rất yêu thương sếp Khang, sếp Khang rất hiếu thảo với mẹ, nếu bà Lý Tâm Hà ngăn cản sếp Khang lấy cô, sếp Khang chắc chắn sẽ không làm trái lời bà.
Nhưng bọn họ đã kết hôn.
Rõ ràng là cuộc hôn nhân của bọn họ đã được bà Lý Tâm Hà thầm công nhận.
Yêu thương sếp Khang như vậy, tại sao bà Lý Tâm Hà lại có thái độ đó với mình? Chẳng phải thành ngữ có câu “Yêu ai yêu cả đường đi lối về” đó sao? Tục ngữ cũng nói “Vuốt mặt nể mũi” đó thôi?
Trước mắt cô và sếp Khang là một gia đình mà!
Càng phân tích càng thấy thú vị.
Trong lòng sếp Khang có người đẹp Y Đồng Đồng, nhưng lại quyết tâm lấy cô làm vợ bằng được, bà Lý Tâm Hà coi cô như cái đinh trong mắt, lại mặc nhiên công nhận cô là con dâu.
Cô phải đánh giá gia đình này như thế nào đây, nên ca tụng họ lòng dạ bao la, hay là thông cảm cho những bất đắc dĩ phía sau không thể nói ra của họ?
Có điều trong mắt Bạch Nhạn, thái độ này của bà Lý Tâm Hà cũng chỉ là một cơn mưa bụi.
Đối phó với người trên ngôi cao chót vót, anh phải dứt khoát cúi thấp xuống hòa mình với cát bụi, biến thành một hạt cát, một cọng cỏ. Một hạt cát, một cọng cỏ thì có gì đáng sợ chứ. Lửa rừng đốt không hết, gió xuân thổi lại lên. Người đứng trên cao không chịu được lạnh đâu.
Cửa phòng mở ra, ba người cười cười nói nói đi ra ngoài, tiến vào phòng khách như khách quý, ôsin Bạch Nhạn đã sắp bát đũa xong xuôi.
- Đây là cái gì? – Bà Lý Tâm Hà nhón lấy một cái bánh chưng hình tứ giác trên đĩa, vẩy vẩy, dây buộc bánh dính dầu hơn nên trơn, chiếc này hình như cũng buộc không chặt, lá gói bánh bỗng tung ra, chiếc bánh chưng rơi bịch xuống nền nhà.
Bạch Nhạn hòa nhã bước lên thuyết minh:
- Lúc mẹ nhấc lên thì nó là bánh chưng, bây giờ, nó rơi xuống đất, biến thành bánh dày rồi.
- Đây mà cũng là bánh chưng à? Cho chim ăn à? – Thím Ngô trợn tròn mắt, thiếu chút nữa mắc nghẹn, bà ta quay người đi vào trong bếp, lấy ra một cái hộp bằng giấy dầu mà bà vừa mới cất vào – Đây mới là bánh chưng nè!
Bà ta lấy trong cái hộp ra sáu cái bánh chưng to tướng, trông y hệt như thân hình bà ta, đặt lên bàn.
Bạch Nhạn gật đầu, cuối cùng cô cũng đã lĩnh hội được “lá gói cục cơm” mà sếp Khang nói là thứ gì rồi.
- Khang Kiếm, mau ngồi xuống, hôm nay thím dậy sớm để gói, hồi trước con thích ăn nhất đấy. – Thím Ngô cười tít mắt, lại tất bật vào trong bếp bê ra một đĩa mắm tỏi – Chấm với cái này.
Bà ta đẩy đĩa bánh chưng của Bạch Nhạn ra thật xa.
- Oẳng…
Công chúa Lệ Lệ rất không có khí phách bỗng nhảy từ đùi bà Lý Tâm Hà xuống, xông tới miếng bánh chưng nhân thịt trên nền nhà, ngoạm từng miếng to ngon lành, cái đuôi nhỏ ngoáy tít.
- Lệ Lệ, Lệ Lệ! – Bà Lý Tâm Hà tức đỏ cả mặt.
Bạch Nhạn nhịn cười tới mức đau cả bụng, cô ngồi xuống như không có chuyện gì, một mình một cõi, kéo đĩa bánh chưng của mình gói lại, thong thả ung dung pha một tách trà, cắn từng miếng nhỏ.
Khang Kiếm nhìn cô, lấy một cái bánh chưng trong ánh mắt chờ đợi của thím Ngô, bóc ra, chấm vào mắm tỏi, ăn một miếng, lại nhìn Bạch Nhạn một cái.
- Sườn gì thế này, sao ngọt thế? – Bà Lý Tâm Hà cau mày nhìn đĩa sườn sốt đỏ rực.
Thím Ngô hoàn toàn là fan trung thành của bà, lập tức dịch đĩa sườn xào ra xa:
- Ăn tôm hấp rượu vậy!
- Tôi dị ứng với tôm, thím không nhớ à? – Bà Lý Tâm Hà cáu kỉnh.
Tôm hấp cũng dịch sang một bên, canh cá trích đậu phụ quá nhạt, gỏi sứa có thể miễn cưỡng ăn được – “Cho nhiều dấm quá” – Bà Lý Tâm Hà chỉ gắp vài miếng.
Vẫn là thím Ngô thông minh, tìm một lọ tương ớt cho vào trong đĩa, trộn sứa lên, coi như có thể giúp bà Lý Tâm Hà ăn hết được một bát cơm.
Nhưng những món bà Lý Tâm Hà không thích, thím Ngô quyết không đụng đũa, đẩy thẳng tới trước mặt Bạch Nhạn, Khang Kiếm cũng gắp vài đũa, nhưng bà Lý Tâm Hà cứ kéo anh lại nói chuyện mãi.
- Kiếm Kiếm, lần trước bí thư Tùng tới Bắc Kinh công tác, bác con ăn cơm với ông ấy, có nhắc tới con. Nghe ý ông ấy thì chức thị trưởng xây dựng ngoài con ra không còn ai khác. Lục Địch Phi chỉ biết ăn chơi nhảy múa, không thể làm chính trị.
- Mẹ, mẹ đánh giá sai Địch Phi rồi, khu đô thị mới của Tân Giang rất có tiếng trên tỉnh, nơi đó là do anh ấy dựng nên đấy.
- Đó là do dưới trướng nó có mấy người tài, nó hữu danh vô thực, toàn đi cướp công.
Khang Kiếm cười:
- Mẹ, làm lãnh đạo chẳng lẽ chuyện gì cũng phải tự mình động tay động chân? Biết dùng người là tốt rồi.
- Trong mắt mẹ, con giỏi hơn nó nhiều.
- Nhưng chuyện này không phải mẹ nói là được. – Khang Kiếm vỗ lên tay bà Lý Tâm Hà – Mẹ không cần phải lo cho con đâu, đến lúc đó Đại hội Hội đồng nhân dân sẽ có sự lựa chọn công bằng.
Bà Lý Tâm Hà gật đầu:
- Từ nhỏ con chưa từng khiến mẹ phải lo lắng, chỉ có chuyện này, mẹ thấy ấm ức thay cho con.
Bà không thèm che giấu, nhìn thẳng vào Bạch Nhạn.
Bạch Nhạn uống trà, ăn bánh chưng, giả câm giả điếc, nhắm mắt làm ngơ, rất nhàn nhã, hưởng thụ.
- Sếp ơi, bánh chưng nhân thịt này ngon lắm! Anh ăn thử một miếng đi!
Bạch Nhạn lại bóc một cái bánh chưng, thịt thăn và tôm nõn lấp lánh giữa những hạt gạo, cô cắn một miếng đầy thỏa mãn. Cô đưa cái bánh đã bị cắn một miếng lên sát miệng Khang Kiếm, cười nũng nịu.
Gân xanh trên trán bà Lý Tâm Hà nổi từng đám, vẻ mặt như thể có món đồ gì yêu quý bị người ta sỉ nhục.
Khang Kiếm khó nhọc nuốt một miếng bánh chưng, trong miệng toàn là mùi tỏi, thấy rất no, nhưng lại cảm thấy chả ăn được thứ gì. Thực ra bà Lý Tâm Hà không biết, bà là người Bắc Kinh chính cống, sau lại ở Bắc Kinh dài ngày, còn Khang Kiếm đến Tân Giang mấy năm, khẩu vị của hai người đã sớm có nhiều điểm khác biệt. Bây giờ Khang Kiếm quen ăn đồ ăn miền Nam, chua chua ngọt ngọt, lại thêm sau khi kết hôn, thỉnh thoảng Bạch Nhạn lại nấu mấy món độc đáo khác lạ, khẩu vị của anh đã sớm bị chiều hư rồi.
Khang Kiếm ngó cái bánh chưng trước miệng, lại nhìn dáng vẻ nũng nịu của Bạch Nhạn, cúi đầu cắn một miếng, chà, hương thơm ngập miệng, đây mới là vị bánh chưng, tất cả vị giác trong phút chốc được đánh thức. “Ngon quá!”, anh không khỏi khen ngợi.
- Em đã nói là ngon mà. Sếp ơi, nào, ở đây có tôm, anh cắn đi, miếng to vào. – Bạch Nhạn quay đũa một vòng như đang dỗ trẻ con.
- Để anh tự ăn! – Cảm thấy ánh mắt trách móc của bà Lý Tâm Hà, Khang Kiếm đón lấy đũa của Bạch Nhạn.
- Sếp ơi, đấy là đũa của em! – Bạch Nhạn làm như trong nhà không có ai, ngọt ngào làm nũng – Thế thì sếp đưa đũa của sếp cho em, em muốn ăn tôm hấp, sếp ơi, dịch cái đĩa lại đây, em không gắp được.
Bà Lý Tâm Hà và thím Ngô đưa mắt nhìn nhau, mặt tái đi.
Sau bữa cơm, Khang Kiếm lại bị bà Lý Tâm Hà gọi vào trong phòng nói chuyện. Bạch Nhạn xoa gáy, thả lỏng gân cốt:
- Thím Ngô, thím rửa bát đũa xong thì quét sàn nhà bếp.
Thím Ngô đang chuẩn bị cho Lệ Lệ ăn, dừng bước chân lại:
- Cô có tư cách gì mà nói những lời đó với tôi?
Bạch Nhạn cười mỉm:
- Dựa vào việc tôi là vợ của Khang Kiếm, là con dâu của ông Khang Vân Lâm! Lẽ nào nhà chúng tôi không trả bà tiền sao?
- Cô… - Thím Ngô nổi cơn tam bành, nhảy dựng lên – Tôi… tôi đến là để chăm sóc Lý Tâm Hà, chứ không phải là để phục dịch cái đồ… đồ lăng loàn, đồ con hoang nhà cô.
Bạch Nhạn nheo mắt, lòng chùng xuống. Đoán quả không sai, bà Lý Tâm Hà đích thực đã tìm hiểu kỹ về cô.
- Bà Lý không phải là mẹ của sếp nhà tôi hay sao? Có phải bà không muốn làm giúp cho sếp nhà tôi, hay là bà chê tiền công ít, lát nữa tôi sẽ nói với sếp nhà tôi, tăng lương cho bà là được chứ gì. – Nụ cười của cô vẫn rạng rỡ - Vừa rồi tôi nói gì, bà nhớ rồi chứ? Tôi lên lầu đi tắm, lát nữa bà lấy dưa mật trong tủ lạnh ra rửa rồi bổ miếng.
Mặt thím Ngô như bị xung huyết, nhất thời không nói được lời nào, tức tối như muốn nhảy chồm chồm.
Bạch Nhạn ngân nga hát, vui vẻ đi lên lầu.
Một lát sau, cầu thang vang lên tiếng bước chân thình thịch, Khang Kiếm mặt mày lạnh tanh đẩy cửa phòng ngủ.
- Bạch Nhạn, sao em có thể nói chuyện với thím Ngô như thế?
- Vậy anh muốn em nói với bà ta như thế nào? – Bạch Nhạn ngẩng đầu, từ tốn hỏi.
- Em có thể không thích bà ấy, nhưng nên tôn trọng bà ấy ở mức tối thiểu.
- Nhưng bà ấy không cần em tôn trọng, tự coi mình là nô bộc, là con chó vẫy đuôi, làm sao em lại có thể tước đoạt mong muốn này của bà ấy chứ?
Khang Kiếm không ngờ cô lại nói ra những lời cay nghiệt như vậy, sững sờ.
Bạch Nhạn thản nhiên nhếch miệng, ai mà chẳng biết cách tố cáo chứ.
- Anh có biết vừa vào cửa bà ấy đã gọi em là gì không, ả kia của Khang Kiếm. Chẳng lẽ sếp còn có ả nào nữa? Anh nói xem, rốt cuộc em là ả nào của anh?
Khang Kiếm lúng túng đỏ mặt, cơn tức giận khi vừa vào cửa đã từ từ tiêu tan.
- Thím Ngô là họ hàng xa bên nhà bà ngoại anh, về vai vế là chị dâu của mẹ anh, chồng mất sớm. Sau khi mẹ anh không được khỏe, thím ấy bèn đến nhà anh để chăm sóc cho mẹ, đến giờ đã hai mấy năm rồi. Thím ấy không học hành nhiều, nói chuyện có thể không thật tế nhị.
Ồ, hiểu rồi, thím Ngô có thể coi như là người mẹ thứ hai của sếp Khang.
- Em không so đo việc bà ấy nói tiếng địa phương hay ngôn từ mĩ miều, chỉ cần ăn nói lịch sự một chút là được! Nhưng anh xem cả buổi tối hôm nay, bà ấy như vậy thật không thể nhận ra là sống cùng với một phu nhân khí chất thanh tao như mẹ anh. Nếu anh không nói bà ấy văn hóa thấp, em còn tưởng bà ấy cố tình đến ra oai với em, cố tình xúc phạm em đấy!
Khang Kiếm bỗng tránh ánh mắt đang nhìn thẳng của Bạch Nhạn, lẩm bẩm: “Em cả nghĩ quá”. Nói xong, anh vội vã đi sang phòng làm việc.
Bạch Nhạn hất hàm, nhắm mắt lại, dọn dẹp quần áo, đánh răng rồi đi tắm. Trời sập xuống cũng mặc kệ, dù sao ở nơi này cô cũng là người ngoài.
Tắm xong xuống lầu, thím Ngô đã dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ, nhưng trên bàn không có hoa quả.
Tự mình lao động, đủ ăn đủ mặc. Bạch Nhạn tự mở cửa tủ lạnh, lấy dưa ra gọt vỏ, xắt miếng, bê đĩa ngồi trên sofa xem tivi.
- Ê, cô lại đây. – Thím Ngô sầm mặt đi vào phòng khách.
Bạch Nhạn không thèm ngước mắt lên, chỉ chăm chú đút dưa vào miệng.
- Bạch Nhạn? – Bà Lý Tâm Hà đã lên tiếng.
- Bà Lý, có chuyện gì không ạ? – Bạch Nhạn lễ phép trả lời, đi vào phòng ngủ dành cho khách.
Ánh mắt căm hận của thím Ngô chỉ hận không chọc thủng được hai cái lỗ trên lưng cô.
- Xoa bóp cho tôi.
Bà Lý Tâm Hà cũng đã tắm xong, mặc đồ ngủ nằm trên giường. Nếu Bạch Nhạn đoán không nhầm, hiện giờ có lẽ bà đang đóng bỉm.
- Bà Lý, có lẽ bà không hiểu tôi lắm. Tôi không phải y tá trong trung tâm phục hồi chức năng, kỹ thuật xoa bóp này tôi không làm được. Tôi thường ở trong phòng mổ, quen cầm dao cầm kéo thôi. Nếu bà muốn tìm người xoa bóp, ngày mai tôi có thể tới bệnh viện mời giúp bà một người.
- Cô nhiều lời quá đấy, sao nào, cô xoa bóp cho tôi thì thấy bị xúc phạm sao? – Bà Lý Tâm Hà âm trầm nhìn cô.
Bạch Nhạn cười duyên dáng:
- Là bà quá coi trọng sự cao quý, tôi xoa bóp cho bà là bôi nhọ bà.
- Cô…
- Bà Lý, bà không nên nổi nóng, người bị liệt nửa người nhiều năm cơ thịt cứng lại, máu huyết không thông, dễ dẫn đến bệnh tim, trong sách nói vậy đó.
Bà Lý Tâm Hà tức đến nỗi ngực thở phập phồng, phẫn nộ đập tay xuống giường:
- Khang Kiếm…
- Anh ấy đang ở trong phòng làm việc! Bà có chuyện gì tôi giúp bà xử lý. Có điều, thưa bà Lý, quan chức chính phủ thông thường sẽ không để xảy ra những tin xấu như bạo lực gia đình, trừ khi ly hôn. Nhưng chuyện này sẽ không xuất hiện trong nhà chúng tôi, tôi và sếp tình cảm mặn nồng, yêu đương quấn quýt, huống chi bây giờ lại đúng là lúc sếp nhà tôi tranh chức thị trưởng, không thể xảy ra sai sót nhỏ nào.
Gương mặt méo mó vì tức giận của bà Lý Tâm Hà bỗng cứng lại rồi tái nhợt đi.
- Bà Lý, chúc ngủ ngon!
Bạch Nhạn mỉm cười bước ra khỏi phòng, vừa quay lại liền ngẩn người. Thím Ngô đang hì hục xách chiếc giường xếp từ trên lầu đi xuống, ngang qua người cô, coi cô như không khí.
Cô vỗ trán, có vấn đề rồi!
Không nghĩ tới sếp Khang lại có hai bà mẹ, giờ thì tốt rồi, cô ngủ ở đâu đây?
Đúng là nực cười, thời buổi này trai gái xa lạ ngoài đường cũng có thể lên giường rồi xảy ra chuyện tình một đêm, cô và Khang Kiếm là vợ chồng đàng hoàng trước pháp luật, lại không thể ngủ cùng giường.
Thử đóng vai Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài thời hiện đại sao, có phải còn phải đặt một bát nước lên giữa giường để vạch ranh giới không?
Bạch Nhạn lên lầu đi gặp Lương huynh, đẩy cửa phòng ngủ ra, Khang Kiếm đã ở bên trong. Nhìn thấy cô, anh có phần bối rối và lúng túng.
Họ chẳng nói chẳng rằng nhìn nhau khoảng hai ba giây, Bạch Nhạn thu ánh mắt về, lấy một cái túi xách to trong tủ quần áo ra, nhét quần áo vào bên trong.
- Bạch Nhạn… - Khang Kiếm nắm tay cô – Anh… anh sẽ tôn trọng em…
- Không phải vấn đề của anh. – Bạch Nhạn hất tay anh ra.
Mặt Khang Kiếm bỗng đỏ bừng lên, ôm lấy eo cô, vùi đầu vào gáy cô:
- Vậy tức là không có vấn đề gì rồi.
Bạch Nhạn khóc dở mếu dở, biết là anh hiểu nhầm thành cô lo nửa đêm sẽ bổ nhào vào anh. Cô quay lại, nhìn Khang Kiếm một cách bình tĩnh và nghiêm túc:
- Chúng ta đã xác định sẽ chia tay, vậy thì đừng làm cho mọi việc thêm phức tạp. Em đến bệnh viện ở vài ngày với y tá trực.
Khang Kiếm hít sâu một hơi, cảm thấy một nỗi đau mãnh liệt không lời đang chầm chậm dâng lên từ dưới chân.
Đau khổ đến cùng cực, không phải là hôn mê, không phải là tê liệt, mà là tỉnh táo, là bị nhấn chìm trong cái lạnh lẽo mênh mang vô hạn ấy.
Cửa mở, tiếng bước chân của Bạch Nhạn xa dần, Khang Kiếm vẫn đứng sững như trời trồng, lạnh tới mức cả miệng đều hít vào toàn hơi lạnh.
Anh bỗng đứng bật dậy, chạy đến mở cửa sổ phòng làm việc ở đối diện, thấy Bạch Nhạn đang xách túi đi ra khỏi tiểu khu. Chiếc túi xách lắc lư, thỉnh thoảng lại đập vào chân, cản trở bước chân cô. Cô cúi người dịch cái túi về phía sau rồi lại đi tiếp.
Nơi này vốn là ngoại thành, ban ngày đã chẳng có nhiều xe. Đến tối phải rất lâu mới có một ánh đèn xe chạy ngang qua. Cô đứng dưới ngọn đèn đường nhìn về phía xa, thân hình mảnh mai, lẻ loi.
Nếu bây giờ anh xuống đó giữ cô lại, cô có cùng anh quay về không?
Nếu cô không chịu quay về, anh đề nghị đưa cô tới bệnh viện, cô có đồng ý không? Thân gái một mình trong đêm vắng, thật chẳng an toàn chút nào!
Khang Kiếm đứng bất động, cay đắng nhếch mép.
Dường như trong lòng Bạch Nhạn, anh cũng chẳng hơn gì mấy kẻ phạm pháp ở ngoài kia, nếu không tại sao lại bỏ đi?
Anh không thể thất lễ, cợt nhả với cô, kể cả là có làm gì thì bọn họ là vợ chồng, chuyện ướt át nào mà chẳng làm được.
Cô nói: Nếu đã định chia tay thì không cần làm mọi chuyện thêm phức tạp.
Tim Khang Kiếm lại một lần nữa quặn đau.
Một chiếc taxi chạy đến, thoáng thấy được người lái xe là phụ nữ, Bạch Nhạn mở cửa, lên xe, biến mất trong màn đêm mịt mùng.
Khang Kiếm thẫn thờ quay về phòng ngủ, gối tay sau đầu nằm trên giường, không thấy buồn ngủ chút nào.
Trong đêm tân hôn của bọn họ, cô cũng đã từng nằm một mình trên chiếc giường này, khi đó cô đã nghĩ gì?
Thì ra cảm giác mất mát vì bị người ta ruồng rẫy lại đau đớn như vậy.
Anh nhớ khi anh đề nghị được qua lại với cô, cô lắc đầu nói: “Tôi không muốn phải chịu ấm ức”; trong phòng trang điểm, cô đeo cho anh chiếc nhẫn cưới bị rơi, hờn dỗi nói: “Sau này không được làm rơi nữa đâu nhé”; trước khi bước vào hội trường đám cưới, cô ôm lấy anh, gục đầu trên vai anh nói: “Cảm ơn anh”… Từng cảnh tượng, từng hình ảnh, anh nhớ rất rõ, khi đó, ánh mắt cô nhìn anh lấp lánh như sao, dịu dàng như nước.
Người con gái mà tên nằm ở bên trái tên anh trong tờ giấy đăng ký kết hôn, đêm nay lại vì anh, có nhà nhưng không thể ở.
Đây là “nhà” của cô sao?
Khang Kiếm hiểu rất rõ, trong cuộc hôn nhân này, cô là một người vợ tròn trách nhiệm, còn anh lại không phải là một người chồng tròn trách nhiệm. Không phải anh không làm được, mà là không thèm làm, bởi vì anh muốn thấy cô phải chịu mất mát, muốn thấy cô đau khổ.
Kết quả, người mất mát là anh, người đau khổ cũng là anh.
Sở dĩ cô vẫn nhẫn nhịn anh, là vì cuộc ứng cử chức thị trưởng xây dựng diễn ra vào tháng Một năm sau.
Đó là sự tốt bụng, sự chăm sóc, sự khoan dung của cô, nhưng há chẳng phải là sự bố thí của cô dành cho anh sao? Thật mỉa mai!
Đến tháng Một năm sau, họ thật sự sẽ chia tay. Khang Kiếm bỗng nghĩ tới việc tên cô sau này sẽ được viết ở bên trái tên một người đàn ông khác, cô sẽ ôm một người đàn ông khác, sẽ hôn anh ta, sẽ dịu dàng gọi anh ta là “sếp”, sẽ làm món “tuyệt chiêu bí truyền” cho anh ta, trong đêm khuya như thế này, sẽ cùng anh ta nằm trên một chiếc giường, quấn quýt triền miên…
Anh bỗng rét run, mồ hôi lạnh túa ra khắp người.
Anh bật dậy, cầm điện thoại nhấn số.
- Sao thế sếp? – Bạch Nhạn nhanh chóng nghe máy. Trong đêm khuya, giọng nói của cô vang lên lanh lảnh, giòn giã.
Sống mũi Khang Kiếm bỗng cay cay, anh không nói gì. Bạch Nhạn tưởng tín hiệu điện thoại không tốt, vội vàng ê ê hai tiếng:
- Sếp có nghe thấy gì không?
- Ừ. – Tim Khang Kiếm chùng xuống, thật lâu sau mới nói được một chữ.
- Ồ, nghe được rồi Một mình ngủ cái giường to thích nhé! Trời nóng thế này em còn phải chen chúc với người ta, hận anh chết đi được.
Bạch Nhạn vẫn cười tinh nghịch, như đang làm nũng.
Anh không cười, cẩn thận cầm điện thoại:
- Đến bệnh viện chưa?
- Đến lâu rồi, vừa mới ra ngoài ăn chè với đồng nghiệp. Sao anh vẫn chưa ngủ?
- Sắp ngủ rồi. Bạch Nhạn…
- Hả?
- Bánh chưng rất ngon.
Bạch Nhạn như hít phải một ngụm khí lạnh, nửa ngày trời không nói câu nào.
- Anh… không có chuyện gì khác chứ? – Cô ấp úng hỏi.
- Ngày mai tan làm anh đến đón em, mình cùng đi ăn.
- Sếp à, ngày mai, Tân Giang trời nắng, nhiệt độ thấp nhất là 16 độ, cao nhất là 30 độ, gió Đông Nam cấp 3 – cấp 4.
Anh chớp mắt, không hiểu gì.
Đầu dây kia cười khúc khích:
- Ngày mai trời không có bão đâu, sếp đừng dọa người khác, em tan làm rồi sẽ tự về nhà.
Cho dù là ngày cuối cùng cũng phải bảo vệ thật tốt trận địa của mình, quyết không để bà Lý cho rằng cô là kẻ đào ngũ.
Điện thoại cúp trong tiếng cười của cô.
Tâm trạng của anh không hề vì cuộc điện thoại này mà tốt lên chút nào. Giọng cô ngọt ngào nhưng lại vẫn bảo vệ mình thật chặt, thổi một hơi khiến anh bay tới mười vạn tám ngàn dặm, cô không quan tâm đến sự tốt bụng của anh.
Sếp Khang lại bị dội một gáo nước lạnh, phiền muộn, hụt hẫng đến tận tảng sáng mới chợp mắt được.
Sáng sớm xuống lầu, đứng ở đầu cầu thang đã ngửi thấy mùi nui hăng hắc, đây là bữa sáng một năm bốn mùa sấm đánh không thay đổi của thím Ngô, dạ dày của Khang Kiếm quặn lên theo phản xạ.
Thím Ngô vóc người chắc khỏe, chăm sóc bà Lý Tâm Hà thật sự là quá phù hợp, cũng rất chịu khó, khuyết điểm duy nhất là không biết nấu ăn. Bà vốn sống ở một làng quê phía Bắc cùng Đông Bắc, ít rau xanh, thức ăn quanh năm chủ yếu là mì. Bà biết làm bánh bao, biết làm mì nui, bánh xèo, xào rau nấu canh đều ham làm nhiều, chỉ mong dùng được cả chậu rửa mặt để đựng. Bà Lý Tâm Hà cũng đã từng có ý định dạy dỗ bà cho cẩn thận, nhưng về mặt này thím Ngô lại không thông. Nghe thì nghe đấy, nấu ra rồi vẫn thế.
Bà Lý Tâm Hà bất lực, đành để mặc thím Ngô. Ông Khang Vân Lâm xã giao nhiều, thường không ăn cơm ở nhà. Bên ngoài có đủ loại hàng quán, nếu bà chán đồ thím Ngô làm thì sẽ rủ thím Ngô ra ngoài đổi khẩu vị.
- Kiếm Kiếm, dậy rồi à! – Thím Ngô chùi tay, đi từ trong bếp ra.
Khang Kiếm gật đầu, cau mày nhìn phòng bếp bừa bộn, rót cho mình một ly nước lạnh:
- Mẹ con dậy chưa?
- Đang lên mạng trong phòng.
Thú vui duy nhất của bà Lý Tâm Hà là lên mạng. Bà không tiện ra ngoài, ra ngoài rồi lại không muốn bị những ánh mắt hiếu kỳ trên đường soi mói, phần lớn thời gian đều ở trong nhà. Sau khi học lên mạng, phát hiện nơi đó là cả một thế giới rộng lớn. Bà với bạn trên mạng giao lưu chuyện vợ chồng, chat chuyện nấu ăn, nuôi con, bàn chuyện nuôi thú cưng, trồng hoa. Gần đây bà đang mê thêu chữ thập.
Khang Kiếm đẩy cửa phòng, bà Lý Tâm Hà đang ngồi rạp trước máy tính lướt web, Lệ Lệ nằm trên đùi bà, hai chậu lan mang từ Bắc Kinh tới đặt trên bệ cửa sổ, đó là cũng thứ yêu thích của bà.
- Mẹ, mẹ ngủ ngon không? – Khang Kiếm mỉm cười đi tới ngồi cạnh giường.
Bà Lý Tâm Hà ngoảnh đầu lại, nhìn Khang Kiếm từ trên xuống dưới, mặt sa sầm:
- Kiếm Kiếm, con bé đó đúng là hồ ly tinh chính cống, cả tối không buông tha cho con phải không? Con trông sắc mặt con…
- Mẹ - Khang Kiếm ngắt lời bà – Tối hôm qua Bạch Nhạn đến bệnh viện trực, không ở nhà.
Bà Lý Tâm Hà mất tự nhiên ho một tiếng:
- Kiếm Kiếm, con nhãi đó còn lợi hại hơn con nói qua điện thoại nhiều, mẹ cảm thấy nước cờ này của con có thể đã đi sai rồi. Nó mồm mép giảo hoạt, hại người không chớp mắt, không có chút giáo dục nào, con đã quá nhượng bộ nó rồi, nó không xứng.
Khang Kiếm sầm mặt:
- Mẹ, con phải đi làm rồi, mẹ bảo thím Ngô đưa mẹ xuống dưới đi dạo, ở đây gần sông, phong cảnh rất đẹp.
- Mẹ đến đây không phải là để ngắm cảnh. – Bà Lý Tâm Hà có phần tức giận – Kiếm Kiếm, con không bị con bé đó mê hoặc đấy chứ?
Khang Kiếm cười khổ:
- Sao có thể được mẹ?
Giọng nói không hề chắc chắn.
- Tốt nhất là như vậy, mẹ cứ cảnh báo trước, cho dù con thích nó, mẹ cũng tuyệt đối không chấp nhận, con đừng giẫm lên vết xe đổ của bố con.
Khang Kiếm nhíu mày, lẳng lặng nhìn bà rồi đi ra ngoài.
- Kiếm Kiếm, mì nguội rồi, mau ngồi xuống ăn đi. – Thím Ngô cười hi hi bước tới.
Khang Kiếm nhìn bát mì to vật vã, nhắm mắt lại, cười hiền lành:
- Tối qua con ăn bánh chưng vẫn chưa tiêu hết, bát mì to thế này con ăn không nổi, con ăn thứ khác vậy.
Anh bước vào bếp mở tủ lạnh, đầu tiên là ngăn mát, rồi đến ngăn đá, mở đi mở lại, lông mày xoăn tít:
- Thím Ngô, bánh chưng đâu?
- Không ở trong đó sao? – Thím Ngô lấy cái hộp giấy ở phía trên ra.
- Không phải cái này, bánh Bạch Nhạn gói cơ.
Sắc mặt thím Ngô thoắt thay đổi: “Thím không biết”, giọng đầy bực bội.
Khang Kiếm lại tìm thêm lần nữa, quái thật, đĩa bánh chưng đầy ụ tối qua biến đâu mất rồi?
Oẳng oẳng… Lệ Lệ vẫy đuôi chạy tới, cắn ống quần Khang Kiếm.
Khang Kiếm ngồi xổm xuống xoa đầu Lệ Lệ:
- Lệ Lệ, có phải mày ăn không?
Lệ Lệ lúc lắc cái đuôi trông rất vô tội.
Phòng phẫu thuật.
Đầu giờ, không ai làm việc, tất cả túm tụm lại trong phòng nghỉ, vây quanh một túi bánh chưng, mỗi người lấy một cái.
- Chậc, ngon quá đi mất, Bạch Nhạn, không ngờ em lại nấu ăn giỏi như vậy, đây đúng là cái bánh chưng ngon nhất mà chị đã từng ăn đấy. – Y tá trưởng vừa ăn vừa tán dương – Cùng là vợ hiền, so với Bạch Nhạn thì không so nổi, chẳng trách sếp Khang lấy em mà không lấy chị.
Mọi người nghe xong xém chút phụt cười:
- Sếp Khang người ta cần vợ chứ không cần mẹ.
- Bây giờ phi công trẻ lái máy bay bà già đang là mốt đấy. – Y tá trưởng không mảy may ngượng ngùng.
- Máy bay này cũng hơi… hơi già nhỉ!
- Già mới biết thương người, mới dày dạn kinh nghiệm – Y tá trưởng liếm mấy hạt gạo dính trên đầu ngón tay, ợ một cái đầy vẻ thèm thuồng – Nhóc con mặt búng ra sữa thì có gì là hay, vừa phải tốn tiền, vừa phải dẫn đi chơi, động một tí là khóc, khóc rồi lại phải dỗ. Yêu máy bay bà già tốt hơn nhiều chứ, vốn ít hiệu quả cao, tâm đầu ý hợp, nhanh chóng cho ra sản phẩm.
- Chị bây giờ vẫn có thể cho ra sản phẩm á? – Bạch Nhạn dựa vào cửa, quay mặt vào trong, vừa uống trà vừa hỏi.
Y tá trưởng vỗ cái bụng cao ngất:
- Chỗ này của chị là vùng đất phì nhiêu màu mỡ, đã ra là phải ra cực phẩm.
- Cực phẩm á? – Mấy cô y tá đồng loạt phì cười – Như thế nào?
- Giống… bác sĩ Lãnh… - Khuôn mặt mũm mĩm của y tá trưởng đỏ bừng, ngẩng đầu lên thấy bên ngoài phòng nghỉ có người đang đứng.
Những người khác đang vùi đầu ăn bánh chưng, không phát hiện ra.
- Chị còn có thể sinh ra sản phẩm như bác sĩ Lãnh á? – Bạch Nhạn cười rung cả vai – Thế thì hai người đúng là biến dị gene, một người là xích đạo, một người là Bắc Cực.
- Bạch Nhạn… - Y tá trưởng nháy mắt với cô.
Mọi người băn khoăn chớp mắt, ngẩng đầu lên.
- Á! – Một cô y tá kêu thất thanh.
Bạch Nhạn cũng ngoái lại, mặt bỗng đỏ như quả cà chua chín.
Căn phòng đột ngột giảm nhiệt độ, không khí ngưng đọng, không ai dám lên tiếng, đưa mắt nhìn nhau không dám nhúc nhích.
Lãnh Phong mặt không lộ vẻ gì, không bước vào, không rời đi, cũng không lên tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào Bạch Nhạn.
- Anh… anh muốn ăn bánh chưng không?
Bạch Nhạn xấu hổ muốn chết, cắn răng hít một hơi, nặn ra một nụ cười tội nghiệp.
Những người khác đều thông cảm nhắm mắt lại, thầm đoán tiếp theo bác sĩ Lãnh không biết sẽ lôi mục nào khoản nào trong điều lệ y học ra mà gầm lên một trận.
- Có. – Lãnh Phong gật đầu.
Bạch Nhạn há hốc mồm, tưởng mình nghe nhầm.
- Không muốn mời sao? – Lãnh Phong nhướn mày, khóe miệng nhếch lên một nét cười như có như không.
Trời ạ, bác sĩ Lãnh cười lên trông gợi cảm quá, hệt như một tia nắng ấm, một cơn gió nhẹ, một trận mưa rào. Mấy cô y tá trong nháy mắt đã chết chìm trong những nét dịu dàng của Lãnh Phong.
- Mời chứ, mời chứ ạ! – Bạch Nhạn tiến đến chụp lấy cái túi, bên trong vẫn còn mấy cái bánh chưng, đưa cả cho Lãnh Phong.
- Cảm ơn! – Những ngón tay thon dài của Lãnh Phong vuốt phẳng chiếc túi nhăn nhúm, xách trên tay – Y tá trưởng, cho tôi mượn bản ghi chép ca mổ chiều hôm qua của khoa Tiết niệu, bản của tôi không biết vứt đâu rồi.
- Vâng vâng, anh đợi một lát! – Y tá trưởng dùng tốc độ ánh sáng phóng vào phòng hồ sơ, lại dùng tốc độ ánh sáng để lấy ra hồ sơ anh cần.
- Làm phiền chị quá. – Lãnh Phong gật đầu với mọi người, quay người bước đi đầy phong độ.
Đợi anh đi khuất tầm mắt, mọi người mới thở hắt ra, từ từ trở về với thực tại.
- Trời ơi, bác sĩ Lãnh này đúng là âm hồn, một âm hồn cực kỳ đẹp trai và gợi cảm. – Một cô y tá nói.
- Có đẹp trai gợi cảm hơn thế nữa, tớ cũng chẳng thèm. – Một cô y tá khác rúm người lắc đầu – Tớ không muốn bị đông thành đá.
- Được rồi, được rồi, mọi người đi làm đi, đừng nhiều chuyện nữa.
Bị Lãnh Phong bắt quả tang ăn vặt trong giờ làm việc, nếu anh ta chạy đến chỗ viện trưởng nói này nọ, hậu quả sẽ khó mà lường. Y tá trưởng xua tay giải tán mọi người.
Bạch Nhạn vẫn đứng sững như trời trồng.
- Bạch Nhạn, em không đi xem lịch phân công ca mổ hôm nay à? – Y tá trưởng ngoái đầu hỏi.
- Em đi liền đây. – Bạch Nhạn nói, hai tay vẫn xoắn vào nhau.
Vừa rồi, lúc cô đưa cái túi giấy cho Lãnh Phong, ở một góc mà người khác không nhìn thấy, tay anh nắm chặt lấy tay cô, cô sững sờ trợn mắt. Trong đôi mắt lạnh lùng của anh, cô phát hiện ra một tia nhìn quen thuộc. Đã từng, có một người thiếu niên ngây ngô cũng từng dùng ánh mắt như vậy để nhìn cô, ánh mắt ấy có tên là thích. Dù rất ngắn ngủi, nhưng đủ để cô nhìn rõ.
Thật sự không thể tin được.
Có thể là do cô quá căng thẳng, là cảm giác sai lầm do sợ hãi chăng?
Hay là cô đã làm gì khiến Lãnh Phong hiểu lầm? Bạch Nhạn vội tự kiểm điểm, kết luận vẫn là không có.
Cô thậm chí còn chạy đến thỉnh giáo Liễu Tinh, hỏi xem hành vi cử chỉ của cô có phù hợp với tiêu chuẩn của một phụ nữ có chồng đoan trang, hiền thục không?
Liễu Tinh xoa đầu cô:
- Nhạn, thần kinh cậu vẫn bình thường chứ!
Bạch Nhạn lại hoang mang chạy lên lầu, buổi sáng có hai ca mổ, buổi chiều nghỉ, đang ngả người gà gật trên ghế, điện thoại bỗng réo vang như gọi hồn.
Cô không thèm nhìn số gọi đến, mở máy luôn: “Alô!” Nghe thấy giọng đối phương lập tức sững sờ.
- Y tá Bạch, cô có rỗi không?
Giọng nói lành lạnh của Lãnh Phong từ đầu dây bên kia vọng tới, Bạch Nhạn kinh ngạc tới mức nhổm ngay dậy:
- Tôi đang làm việc.
- Mời cô đến khoa Tiết niệu lấy lại hồ sơ mà tôi cầm lúc sáng.
Bạch Nhạn lau mồ hôi rịn trên trán:
- Được, tôi tới ngay.
Trời ạ, tim đập điên cuồng không ngừng.
Trong bệnh viện có hai khoa không thể tự ý xông vào, một là khoa Phụ sản, hai là khoa Tiết niệu, đều là hai khoa liên quan đến chuyện thầm kín cá nhân. Mặc dù các bác sĩ không phân biệt nam nữ, nhưng bệnh nhân lại rất ngại việc này. Thông thường, khoa Phụ sản cố gắng bố trí toàn là bác sĩ nữ, khoa Tiết niệu chắc chắn là bác sĩ nam.
Bạn nói xem, nếu một người đàn ông chạy đến khoa Tiết niệu làm phẫu thuật cắt bao quy đầu, đối diện với một nữ bác sĩ xinh như hoa như mộng, vậy chẳng phải xảy ra chuyện lớn sao!
Khoa Tiết niệu cũng không phải là không có phụ nữ lui tới, ví dụ như y tá nữ, nhưng ai nấy đều đeo khẩu trang, mắt nhòm mũi, mũi nhòm mồm, không nói không nhìn ngó lung tung.
Trước khi Bạch Nhạn tới, cũng đã nghiêm túc chỉnh đốn lại trang phục một lượt, tóc tai cặp lại gọn gàng, ngoan ngoãn nằm gọn trong mũ y tá, tìm một cái khẩu trang tiệt trùng đeo vào, quần áo vuốt cho phẳng phiu, thót bụng, ưỡn ngực, ánh mắt nghiêm nghị.
Cô đứng trước cửa, hít thật sâu, nhìn vào trong, không có bệnh nhân, Lãnh Phong đang ngồi, phía sau có một y tá thực tập đang pha trà cho anh. Nước rất nóng, cô y tá bê lên, hơi đung đưa tách trà trong tay, muốn làm nguội nước bằng sự thay đổi không khí. Sau đó cô ấy lại lấy từ trong túi áo ra một túi khăn giấy tiệt trùng đặt bên tay Lãnh Phong:
- Bác sĩ Lãnh, anh lau tay đi.
- Cảm ơn! – Lãnh Phong ngẩng đầu lên, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cô y tá đỏ mặt, bối rối cúi đầu.
Bạch Nhạn muốn lòi cả con ngươi, toi rồi, hôm nay sao trông bác sĩ Lãnh lại tình cảm như thế, lại còn cười nữa. Lúc sáng đúng thật là mình cảm nhận sai, bác sĩ Lãnh không chỉ đối với cô, mà anh ta đổi tính rồi, bắt đầu phát ra ma lực với mọi người, báo hại cô căng thẳng lo lắng như sắp gặp quân địch.
Bác sĩ Lãnh cũng không còn trẻ nữa, nghe nói vẫn còn độc thân, cũng nên động lòng trần rồi.
Bạch Nhạn cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, không còn thận trọng như trước nữa, liền thoải mái gõ cửa:
- Bác sĩ Lãnh, tôi đến rồi.
Hết sức cung kính.
- Ừ! – Lãnh Phong ngoảnh lại – Mời ngồi.
Anh đưa tay về hướng chiếc ghế đối diện.
- Không ngồi đâu, trong phòng phẫu thuật vẫn còn có việc.
Dè dặt.
- Buổi chiều hình như không có ca mổ! – Lãnh Phong bình thản nói.
Đoàng, nói dối bị lật tẩy, Bạch Nhạn đỏ mặt, xấu hổ cười cười, vội chuyển chủ đề sang cô y tá thực tập:
- Em gái đáng yêu này cũng học trường y tá à?
Y tá thực tập gật đầu.
- Vậy chị là đàn chị của em đó. – Bạch Nhạn ra vẻ già đời.
- Em chào chị. – Cô y tá ngoan ngoãn cất tiếng chào.
- Tiểu Trương, đến phòng bệnh xem tình hình bệnh nhân mổ hôm qua thế nào rồi. – Lãnh Phong không cho cô được già nhanh, đuổi khéo cô y tá đi.
Trong phòng chỉ còn lại Lãnh Phong và Bạch Nhạn, một áp lực vô hình khiến Bạch Nhạn cảm thấy hít thở hơi khó khăn, ánh mắt lúc nóng lúc lạnh của anh, như một tấm lưới từ từ ập xuống, cách cô càng lúc càng gần.
- Bác sĩ Lãnh, hồ sơ đâu? – Bạch Nhạn đi thẳng vào đề.
- Ồ, lát nữa đưa. – Lãnh Phong lại kéo dài không gian và thời gian thêm một lần nữa – Bánh chưng rất ngon.
Bạch Nhạn cười, cái này sếp Khang đã khen rồi, Lệ Lệ cũng rất thích.
- Bạch Nhạn – Lãnh Phong bỗng đổi đề tài, vẻ mặt nghiêm túc – Hạnh phúc không phải là tỏ ra như thế, mà phải là chân chính có được. Em có hạnh phúc không?
Bạch Nhạn sững sờ, gai ốc nổi khắp người:
- Bác sĩ Lãnh, việc này có liên quan gì đến hồ sơ hay không?
Lãnh Phong đứng dậy, đi tới trước mặt cô, ánh mắt long lanh:
- Không liên quan, tôi chỉ không thể chịu nổi việc em cứ đè nén bản thân tới mức sắp biến dạng. Khi tay chảy máu, người ta sẽ cảm thấy đau, khi tim người ta đau, họ sẽ khóc. Em có cảm giác đó không?
Bạch Nhạn mím môi run rẩy:
- Anh… vô duyên vô cớ…
- Em không phải là người tham lam hư vinh bề ngoài, tại sao lại phải chịu ấm ức như vậy? Hôn nhân không có tốt nhất, chỉ có thích hợp hay không thích hợp, cũng giống như đi giày vậy. Em đừng có phủ nhận, đôi giày này của em hiện giờ không hề vừa chân. – Lãnh Phong hùng hồn.
Bạch Nhạn nhìn sang chỗ khác, lạnh lùng nhắm mắt lại:
- Cơn hàn lưu của anh phân bố cũng rộng nhỉ, có phải tôi nên cảm tạ sự quan tâm của anh không?
- Đây không phải là quan tâm, tôi chỉ muốn nhắc nhở em, con người ta phải sống vì bản thân mình. Thứ Bảy tuần sau em có rỗi không?
Anh rút tập hồ sơ từ trong ngăn kéo ra.
- Không.
- Hôm đó tôi tới một viện điều dưỡng, nếu em có thời gian thì vẫn giờ đó xuống lầu. Con người nếu muốn độc lập, muốn là chính mình, thì trước tiên phải độc lập về kinh tế, đừng kết thù kết oán với đồng tiền. Ít nhất trong lúc em cô đơn nhất, nó cũng không phản bội em.
Lãnh Phong đưa hồ sơ cho Bạch Nhạn.
Bạch Nhạn nhận lấy, không nhìn anh mà quay đầu đi thẳng.
Lãnh Phong bật cười lắc đầu.
Trên đường đi, Bạch Nhạn thầm chửi Lãnh Phong, thật sự không hiểu anh ta lên cơn gì, nói với cô những lời cổ quái kỳ quặc như vậy.
Cổ quái kỳ quặc? Bạch Nhạn đứng dưới ánh mặt trời gay gắt, hít một ngụm hơi lạnh, chầm chậm quay đầu sang nhìn khu khám bệnh. Không sai, Lãnh Phong có đôi mắt quỷ nhìn thấu tâm hồn, nhìn thấy sự đau đớn và khổ tâm mà cô đã cẩn thận che giấu, chỉ có anh ta nhận ra được rằng, cô sống không hề hạnh phúc, đến Liễu Tinh cũng không biết được những điều đó.
Trong bệnh viện có ai mà không ngưỡng mộ cô, viện trưởng nhìn thấy cô còn chủ động chào hỏi. Trừ cô và sếp Khang ra, không thể có người thứ ba hiểu rõ về tình cảm thực của bọn họ.
Cô giống như một chú hề bị lột mặt nạ, trước mặt anh ta đột nhiên không chỗ giấu mình, cô không thích như vậy, cũng không cần sự quan tâm thương hại của anh ta. Nhưng cho dù bị anh ta nhìn thấu, thì đã sao? Cô sẽ cảm tạ ân đức của anh ta, như gặp được tri âm tri kỷ sao?
Đừng có đùa, cô sẽ lo toan cho bản thân thật tốt, không cần phải dựa vào bất kỳ ai.
Bạch Nhạn lắc đầu, quyết định sau này ngoại trừ những lúc trao đổi công việc, sẽ không có bất kỳ sự tiếp xúc nào với Lãnh Phong nữa.
Không hiểu sao, cô đánh hơi thấy được trên người cơn hàn lưu Siberia đó có mùi vị nguy hiểm.
Vừa tới giờ tan ca, Bạch Nhạn đúng giờ thay quần áo xuống lầu. Tối qua coi như sếp Khang đi công tác ở ngoài, không muốn ngủ một mình ở nhà, hôm nay mà không về nhà nữa thì y tá trực sẽ nghi ngờ mất.
Để tránh xuất hiện một Lãnh Phong thứ hai, Bạch Nhạn cảm thấy cứ cẩn thận là hơn.
Bệnh viện tọa lạc ở cửa ô náo nhiệt, xe cộ qua lại vốn rất nhiều, lại đúng giờ tan tầm, xe kẹt cứng tới mức nước chảy không lọt. Bạch Nhạn xách túi, cẩn thận tránh khỏi dòng người, đi về phía bến xe buýt, vai bỗng bị vỗ nhẹ một cái.
Cô ngoảnh lại:
- Sếp?
Khang Kiếm cười tươi như hoa đứng ngay phía sau cô.
- Anh đến đón em thật đấy à?
- Chỉ là ngẫu nhiên, không được coi là thói quen. – Mắt môi Khang Kiếm đều rạng ý cười, không nói thực ra anh đã tới được một lúc.
Sau bữa trưa, anh ở trong văn phòng đứng ngồi không yên, chăm chăm nhìn chiếc đồng hồ treo tường nhích từng giây từng phút, tính xem còn bao lâu nữa thì Bạch Nhạn tan ca. Cứ như nếu đến muộn một chút, thì cô sẽ vĩnh viễn vuột khỏi anh.
Anh chưa từng cảm thấy bức thiết như vậy với bất kỳ ai. Anh muốn nhìn thấy cô rạng rỡ đứng trước mặt anh, trêu chọc, giễu cợt anh, không tự chủ mà nũng nịu, lúc cười hai cái lúm đồng tiền ngọt lịm cứ lấp ló.
Không đợi được tới giờ tan ca, anh liền bảo Giản Đơn đưa anh tới bệnh viện, rồi xua Giản Đơn đi. Anh ngốc nghếch đứng ở phía đối diện bệnh viện, nhìn chăm chăm vào cánh cổng.
Bạch Nhạn liền phì cười, con người này vẫn mạnh mồm thật.
- Có phải tối hôm qua
Bình luận truyện