Hoa Oải Hương
Chương 10
Nhiều thứ, đối với anh vốn chỉ là trò chơi
Nhưng với em thì khác...là đã quá đỗi quen thuộc
“Cậu có anh trai phải không?”
Trạch Nhiên Nhiên ngồi trên ghế, cắn cắn ống hút, thoáng trầm tư
“Phải, sao thế?”
Viên Viên xả tóc. Mái tóc đen nhánh mượt mà phủ trên bờ vai. Cô lấy trong túi cái khăn, sau đó mỉm cười
“Tớ chưa thấy anh cậu bao giờ”
Trạch Nhiên Nhiên đem ly nước bỏ vào thùng rác ngoài cửa phòng, đứng khoanh tay nhìn Viên Viên
“Cậu định tán tỉnh anh tớ à?”
Viên Viên cười ha hả, cô bước vào phòng tắm. Còn ngoảnh đầu lại nhìn cô
“Tớ muốn thành chị dâu cậu nha”
Trạch Nhiên Nhiên nghe xong, vờ tức giận, ném thẳng cái gối vào mặt cô.
Viên Viên bắt được, lè lưỡi, rồi đóng cửa phòng.
Trạch Nhiên Nhiên cố gắng chống đỡ bản thân mình ngồi lên giường. Bàn tay bấu víu lên đùi, nét mặt tái nhợt. Cô cố gắng lấy trong túi ra hộp thuốc. Run rẩy lấy ra vài viên nuốt chửng.
Tái phát....
Căn bệnh của cô...tái phát rồi...
_____
Trịnh Thiên Vỹ ngồi trong phòng tổng giám đốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, không đợi anh trả lời đã mở cửa bước vào.
Anh không thèm ngẩng đầu, vì anh quá biết rõ người đó là ai. Vốn không ai to gan hơn anh ta, chỉ có anh ta mới dám phá luật của anh như vậy
“Người anh em”
Trịnh Thiên Vỹ dừng bút, giương mặt nhìn về phía người đàn ông loi nhoi trước mắt. Không nhận ra là đang vui hay đang bực.
Anh ta cũng quá quen với kiểu lạnh nhạt này của anh. Nên hết sức không để ý, tự nhiên ngồi vào ghế, rót ra tách trà, uống tỉnh bơ.
Sau khi uống xong 1 hớp, mới nhoẻn miệng cười nhìn anh
“Cậu về mà không báo cho tớ à?”
Trịnh Thiên Vy đứng dậy, chậm rãi ngồi đối diện anh ta. Bàn tay lấy bình trà, châm cho bản thân 1 tách.
“Cần gì ? Không phải cậu cũng điều tra được rồi sao?”
Anh ta bĩu môi, gương mặt tuấn tú nhăn lại
“Cậu không thể cho tớ quà khi về nước sao?”
Trịnh Thiên Vỹ nhấp ngụm trà. Vị chát chát thấm đều đầu lưỡi
“Có đó”
Nghe có quà, anh ta gấp gáp chạy đến ngồi cạnh anh
“Sao ? Thật sao? Là gì thế?”
Trịnh Thiên Vỹ quay người nhìn anh ta.
“Lưu Chấn, cậu không thay đổi tí nào”
Lưu Chấn nghe xong thì đen mặt, anh nghiến răng nghiến lợi
“Cậu không thể vào vấn đề chính sao?”
Anh khẽ nhếch mép, bàn tay xoa xoa tách trà. Gương mặt lộ ra vẻ nguy hiểm dễ thấy
“Từ từ, cậu sẽ biết”
Câu nói đầy ý vị, Lưu Chấn càng nghe càng khó hiểu.
Bất quá, anh tin Trịnh Thiên Vỹ đã nói thì chắc chắn sẽ có. Anh chờ...
______
Trời nhá nhem tối, Thượng Hải dần trở về với cuộc sống đêm nhộn nhịp. Trạch Nhiên Nhiên đi dọc theo vỉa hè, tâm tình bỗng thấy rất yêu đời. Cô thấy được, đâu đấy vài bác lao công bận bịu quét lá. Vài ông lão, bà lão nắm tay nhau tản bộ. Không khí lúc này, yên bình đến kì lạ.
Cô ngồi xuống chiếc ghế đá bên đường, cây liễu già phủ xuống, râm mát. Điện thoại báo tin nhắn, cô lấy ra xem. Khi xem xong, thì sắc mặt liền khó coi.
Vốn dĩ cô không muốn về khách sạn với Trịnh Thiên Vỹ, 1 chút cũng không.
Nên sau khi tan học, liền rất nhanh lẻn ra ngoài. Cô định, đêm này sẽ nhờ nhà La Diệp Thành. Lúc nhỏ, cô thường ngủ nhà anh, chắc bây giờ cũng không sao.
Tin nhắn vỏn vẹn 3 từ “Em ở đâu?”
Trạch Nhiên Nhiên cắn môi, chần chừ giây lát, cô nhắn lại
“Em không muốn về khách sạn”
10 phút sau, điện thoại không reo nữa. Tảng đá trong lòng cô dần thả xuống.
Cô còn tưởng anh sẽ gọi điện uy hiếp cô 1 trận.
Đứng dậy, thoải mái đi dạo. Bỗng từ phía sau, tiếng còi xe ầm ĩ vang lên, nhấn liên tục. Trạch Nhiên Nhiên nhíu mi, cô đi sát vào lề.
Tiếng còi xe vẫn không buông tha cô, vẫn cố chấp bám riết không thôi. Người đi đường khó chịu, nhìn chằm chằm vào chiếc Lamborghini đen bóng.
Cô hít 1 hơi thật sâu, tức giận quay người. Gõ ầm ầm vào cửa kính
“Này, đi xe thì nên đi ngoài đường, đi trong...”
Lời nói đến phân nửa thì khựng lại. Cô nuốt nước bọt nhìn gương mặt tuấn tú trong xe. Lúc lấy lại tinh thần, định xoay người bỏ chạy, thì rất nhanh liền bị người ghế sau bước ra giữ lại.
Trạch Nhiên Nhiên la oai oái, cô khó khăn vùng vẫy thoát khỏi bàn tay anh
“Huhu, em không về khách sạn. Không về”
Người đi đường hiếu kỳ nhìn họ, có người còn bàn tán
Trịnh Thiên Vỹ khống chế vật nhỏ đang nhao nháo trước mặt. Ôm cô vào lòng, khẽ nhếch mép
“Ngoan. Đừng đi lung tung, anh đưa em về nhà”
Trạch Nhiên Nhiên cắn răng nhìn anh, cô lắc đầu ngoầy ngoậy
“Đó vốn không phải nhà em”
Trịnh Thiên Vỹ dở khóc dở cười, sao hôm nay cô lại dở chứng trẻ con ra thế không biết. Anh ôm eo cô, cuối người hôn lên má cô
“Nhà em, là nhà em. Ngoan”
Cô hoảng hốt né tránh sự thân mật của anh. Cố gắng giữ khoảng cách, vẫn là quật cường không nghe theo. Trịnh Thiên Vỹ mất hết sự nhẫn nại. Anh cuối thấp người, khẽ thổi khí nóng ấm bên tai cô
“Em nháo cái gì? Nghe lời cho anh”
Trạch Nhiên Nhiên rõ ràng cảm nhận được sự uy hiếp giăng đầy trong lời nói. Cô mím môi, không can tâm ngồi vào trong xe.
Trợ lý của anh _ Đồng Thất, ngồi trong xe lau lau mồ hôi nơi thái dương. Theo tổng giám đốc lâu vậy rồi, anh ta chưa hề thấy anh lại dỗ dành cô gái, bất chấp sự tò mò của mọi người thế này.
Trạch Nhiên Nhiên ngồi ghế sau, cô lo sợ đến nỗi trái tim như treo nơi đáy vực.
Cô không hiểu, rốt cuộc hôm nay cô làm sao mà lại trẻ con thế này, giờ nghĩ lại...thật mất thể diện.
Nhìn sắc mặt biến đổi nhiều màu của cô, Trịnh Thiên Vỹ khẽ cười, anh dựa người ra sau ghế, nhắm lại đôi mắt tinh anh
“Biết xấu hổ sao?”
Trạch Nhiên Nhiên nghe xong thì đỏ mặt, cô khẽ ho, sau đó xoay mặt nhìn dòng nhà cao tầng, những trung tâm, vùt vụt bị bỏ lại đằng sau.
Trịnh Thiên Vỹ cũng không muốn chọc cô.
“Đã ăn gì chưa?”
Cô lắc đầu, môi hồng mấp máy
“Vẫn chưa”
Trịnh Thiên Vỹ hài lòng mỉm cười. Anh điều chỉnh lại tư thế, nhấn nút, tấm màn đen phủ kín, ngăn cách họ với khoang xe trước.
Trạch Nhiên Nhiên hoảng sợ, cô không ngờ xe này lại đa chức năng đến thế. Chưa kịp suy nghĩ thì bàn tay kia đã kéo cô ôm vào lòng mình.
Đôi môi mỏng dịu dàng phủ môi cô. Trạch Nhiên Nhiên bị hôn đến khó thở, chỉ có thể kêu lên vài tiếng rên rỉ.
Trịnh Thiên Vỹ cắn vành tai cô, khẽ nhếch môi thì thầm
“Không có cách âm đâu. Em đừng la lớn như vậy”
Bị trêu chọc, khiến mặt cô đỏ hồng 1 mảng. Nhìn gương mặt thanh tú, dễ thương động lòng người. Anh không kềm được, cuối người cướp lấy môi cô.....
Lúc cả 2 người đến nhà hàng, đã là chuyện của 15 phút sau. Trạch Nhiên Nhiên cắn môi, cô không dám để mọi người thấy bờ môi sưng của mình.
Trái ngược với cô, Trịnh Thiên Vỹ ngược lại rất sảng khoái. Anh rất hài lòng với kiệt tác của mình.
“Viên Viên”
Trạch Nhiên Nhiên bất ngờ nhìn chằm chằm cô gái nép sát người đàn ông kia.
Viên Viên khẽ xoay đầu, tràn đầy ngạc nhiên nhìn cô.
“Tiểu...tiểu Nhiên?”
Nhưng với em thì khác...là đã quá đỗi quen thuộc
“Cậu có anh trai phải không?”
Trạch Nhiên Nhiên ngồi trên ghế, cắn cắn ống hút, thoáng trầm tư
“Phải, sao thế?”
Viên Viên xả tóc. Mái tóc đen nhánh mượt mà phủ trên bờ vai. Cô lấy trong túi cái khăn, sau đó mỉm cười
“Tớ chưa thấy anh cậu bao giờ”
Trạch Nhiên Nhiên đem ly nước bỏ vào thùng rác ngoài cửa phòng, đứng khoanh tay nhìn Viên Viên
“Cậu định tán tỉnh anh tớ à?”
Viên Viên cười ha hả, cô bước vào phòng tắm. Còn ngoảnh đầu lại nhìn cô
“Tớ muốn thành chị dâu cậu nha”
Trạch Nhiên Nhiên nghe xong, vờ tức giận, ném thẳng cái gối vào mặt cô.
Viên Viên bắt được, lè lưỡi, rồi đóng cửa phòng.
Trạch Nhiên Nhiên cố gắng chống đỡ bản thân mình ngồi lên giường. Bàn tay bấu víu lên đùi, nét mặt tái nhợt. Cô cố gắng lấy trong túi ra hộp thuốc. Run rẩy lấy ra vài viên nuốt chửng.
Tái phát....
Căn bệnh của cô...tái phát rồi...
_____
Trịnh Thiên Vỹ ngồi trong phòng tổng giám đốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, không đợi anh trả lời đã mở cửa bước vào.
Anh không thèm ngẩng đầu, vì anh quá biết rõ người đó là ai. Vốn không ai to gan hơn anh ta, chỉ có anh ta mới dám phá luật của anh như vậy
“Người anh em”
Trịnh Thiên Vỹ dừng bút, giương mặt nhìn về phía người đàn ông loi nhoi trước mắt. Không nhận ra là đang vui hay đang bực.
Anh ta cũng quá quen với kiểu lạnh nhạt này của anh. Nên hết sức không để ý, tự nhiên ngồi vào ghế, rót ra tách trà, uống tỉnh bơ.
Sau khi uống xong 1 hớp, mới nhoẻn miệng cười nhìn anh
“Cậu về mà không báo cho tớ à?”
Trịnh Thiên Vy đứng dậy, chậm rãi ngồi đối diện anh ta. Bàn tay lấy bình trà, châm cho bản thân 1 tách.
“Cần gì ? Không phải cậu cũng điều tra được rồi sao?”
Anh ta bĩu môi, gương mặt tuấn tú nhăn lại
“Cậu không thể cho tớ quà khi về nước sao?”
Trịnh Thiên Vỹ nhấp ngụm trà. Vị chát chát thấm đều đầu lưỡi
“Có đó”
Nghe có quà, anh ta gấp gáp chạy đến ngồi cạnh anh
“Sao ? Thật sao? Là gì thế?”
Trịnh Thiên Vỹ quay người nhìn anh ta.
“Lưu Chấn, cậu không thay đổi tí nào”
Lưu Chấn nghe xong thì đen mặt, anh nghiến răng nghiến lợi
“Cậu không thể vào vấn đề chính sao?”
Anh khẽ nhếch mép, bàn tay xoa xoa tách trà. Gương mặt lộ ra vẻ nguy hiểm dễ thấy
“Từ từ, cậu sẽ biết”
Câu nói đầy ý vị, Lưu Chấn càng nghe càng khó hiểu.
Bất quá, anh tin Trịnh Thiên Vỹ đã nói thì chắc chắn sẽ có. Anh chờ...
______
Trời nhá nhem tối, Thượng Hải dần trở về với cuộc sống đêm nhộn nhịp. Trạch Nhiên Nhiên đi dọc theo vỉa hè, tâm tình bỗng thấy rất yêu đời. Cô thấy được, đâu đấy vài bác lao công bận bịu quét lá. Vài ông lão, bà lão nắm tay nhau tản bộ. Không khí lúc này, yên bình đến kì lạ.
Cô ngồi xuống chiếc ghế đá bên đường, cây liễu già phủ xuống, râm mát. Điện thoại báo tin nhắn, cô lấy ra xem. Khi xem xong, thì sắc mặt liền khó coi.
Vốn dĩ cô không muốn về khách sạn với Trịnh Thiên Vỹ, 1 chút cũng không.
Nên sau khi tan học, liền rất nhanh lẻn ra ngoài. Cô định, đêm này sẽ nhờ nhà La Diệp Thành. Lúc nhỏ, cô thường ngủ nhà anh, chắc bây giờ cũng không sao.
Tin nhắn vỏn vẹn 3 từ “Em ở đâu?”
Trạch Nhiên Nhiên cắn môi, chần chừ giây lát, cô nhắn lại
“Em không muốn về khách sạn”
10 phút sau, điện thoại không reo nữa. Tảng đá trong lòng cô dần thả xuống.
Cô còn tưởng anh sẽ gọi điện uy hiếp cô 1 trận.
Đứng dậy, thoải mái đi dạo. Bỗng từ phía sau, tiếng còi xe ầm ĩ vang lên, nhấn liên tục. Trạch Nhiên Nhiên nhíu mi, cô đi sát vào lề.
Tiếng còi xe vẫn không buông tha cô, vẫn cố chấp bám riết không thôi. Người đi đường khó chịu, nhìn chằm chằm vào chiếc Lamborghini đen bóng.
Cô hít 1 hơi thật sâu, tức giận quay người. Gõ ầm ầm vào cửa kính
“Này, đi xe thì nên đi ngoài đường, đi trong...”
Lời nói đến phân nửa thì khựng lại. Cô nuốt nước bọt nhìn gương mặt tuấn tú trong xe. Lúc lấy lại tinh thần, định xoay người bỏ chạy, thì rất nhanh liền bị người ghế sau bước ra giữ lại.
Trạch Nhiên Nhiên la oai oái, cô khó khăn vùng vẫy thoát khỏi bàn tay anh
“Huhu, em không về khách sạn. Không về”
Người đi đường hiếu kỳ nhìn họ, có người còn bàn tán
Trịnh Thiên Vỹ khống chế vật nhỏ đang nhao nháo trước mặt. Ôm cô vào lòng, khẽ nhếch mép
“Ngoan. Đừng đi lung tung, anh đưa em về nhà”
Trạch Nhiên Nhiên cắn răng nhìn anh, cô lắc đầu ngoầy ngoậy
“Đó vốn không phải nhà em”
Trịnh Thiên Vỹ dở khóc dở cười, sao hôm nay cô lại dở chứng trẻ con ra thế không biết. Anh ôm eo cô, cuối người hôn lên má cô
“Nhà em, là nhà em. Ngoan”
Cô hoảng hốt né tránh sự thân mật của anh. Cố gắng giữ khoảng cách, vẫn là quật cường không nghe theo. Trịnh Thiên Vỹ mất hết sự nhẫn nại. Anh cuối thấp người, khẽ thổi khí nóng ấm bên tai cô
“Em nháo cái gì? Nghe lời cho anh”
Trạch Nhiên Nhiên rõ ràng cảm nhận được sự uy hiếp giăng đầy trong lời nói. Cô mím môi, không can tâm ngồi vào trong xe.
Trợ lý của anh _ Đồng Thất, ngồi trong xe lau lau mồ hôi nơi thái dương. Theo tổng giám đốc lâu vậy rồi, anh ta chưa hề thấy anh lại dỗ dành cô gái, bất chấp sự tò mò của mọi người thế này.
Trạch Nhiên Nhiên ngồi ghế sau, cô lo sợ đến nỗi trái tim như treo nơi đáy vực.
Cô không hiểu, rốt cuộc hôm nay cô làm sao mà lại trẻ con thế này, giờ nghĩ lại...thật mất thể diện.
Nhìn sắc mặt biến đổi nhiều màu của cô, Trịnh Thiên Vỹ khẽ cười, anh dựa người ra sau ghế, nhắm lại đôi mắt tinh anh
“Biết xấu hổ sao?”
Trạch Nhiên Nhiên nghe xong thì đỏ mặt, cô khẽ ho, sau đó xoay mặt nhìn dòng nhà cao tầng, những trung tâm, vùt vụt bị bỏ lại đằng sau.
Trịnh Thiên Vỹ cũng không muốn chọc cô.
“Đã ăn gì chưa?”
Cô lắc đầu, môi hồng mấp máy
“Vẫn chưa”
Trịnh Thiên Vỹ hài lòng mỉm cười. Anh điều chỉnh lại tư thế, nhấn nút, tấm màn đen phủ kín, ngăn cách họ với khoang xe trước.
Trạch Nhiên Nhiên hoảng sợ, cô không ngờ xe này lại đa chức năng đến thế. Chưa kịp suy nghĩ thì bàn tay kia đã kéo cô ôm vào lòng mình.
Đôi môi mỏng dịu dàng phủ môi cô. Trạch Nhiên Nhiên bị hôn đến khó thở, chỉ có thể kêu lên vài tiếng rên rỉ.
Trịnh Thiên Vỹ cắn vành tai cô, khẽ nhếch môi thì thầm
“Không có cách âm đâu. Em đừng la lớn như vậy”
Bị trêu chọc, khiến mặt cô đỏ hồng 1 mảng. Nhìn gương mặt thanh tú, dễ thương động lòng người. Anh không kềm được, cuối người cướp lấy môi cô.....
Lúc cả 2 người đến nhà hàng, đã là chuyện của 15 phút sau. Trạch Nhiên Nhiên cắn môi, cô không dám để mọi người thấy bờ môi sưng của mình.
Trái ngược với cô, Trịnh Thiên Vỹ ngược lại rất sảng khoái. Anh rất hài lòng với kiệt tác của mình.
“Viên Viên”
Trạch Nhiên Nhiên bất ngờ nhìn chằm chằm cô gái nép sát người đàn ông kia.
Viên Viên khẽ xoay đầu, tràn đầy ngạc nhiên nhìn cô.
“Tiểu...tiểu Nhiên?”
Bình luận truyện