Hoa Oải Hương

Chương 11



“Viên Viên, cậu...”

Trạch Nhiên Nhiên thật không biết nói gì. Người đàn ông kia, là ai ??

“Tớ...”

“Là người yêu cô ấy”

Không đợi Viên Viên kịp trả lời, người đàn ông bên cạnh cô ấy đã trả lời thay. Cô nhìn ra, trong mắt anh ta đong đầy sự hứng thú.

Trịnh Thiên Vỹ khẽ nhếch mép, anh vòng tay qua eo Trạch Nhiên Nhiên, ý vị khiêu khích lan tràn trong từng lời nói

“Đường tổng, không ngờ anh cũng tới đây”

Đường Nghị cuối đầu cười cười, anh lấy tay xoa mũi

“Không phải đều là nơi để ăn uống sao, Trịnh tổng?”

Trạch Nhiên Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, ý cô là anh biết anh ta sao ?

Không trực tiếp trả lời nghi vấn của cô, bàn tay tăng thêm lực kéo sát cô vào lòng mình.

“Nếu đã trùng hợp thì cùng vào đi”

Viên Viên khẽ nhìn cô. Sau đó, lại cắn răn theo người đàn ông kia vào nhà hàng....

______

“Alo, Thiên Vỹ?”

“Ừ?”

“Tớ nói cậu biết, đã tìm ra manh mối rồi”

“Được, gặp nhau đi”

Lưu Chấn ngồi trong quá cà phê nóng lòng nhìn chằm chằm đồng hồ trên tay. Rõ ràng là kêu người ta đến, người cần thông tin cũng là cậu ta. Vậy mà lần nào cũng bắt anh chờ dài cổ.

Ở phía này, Trịnh Thiên Vỹ đứng dậy, anh kéo tay Trạch Nhiên Nhiên.

“Xin lỗi, chúng tôi có việc phải đi trước”

Đường Nghị mỉm cười

“Không sao, anh có việc bận thì cứ đi. “

Anh không nói gì, nắm tay cô rời khỏi nhà hàng.

“Xem ra, em có bạn bè gia thế không tồi”

Đợi bóng dáng 2 người đi khuất, Đường Nghị mới nói ra. Anh nhấp ngụm rượu, chất lỏng đỏ sậm rưới đều cổ họng.

Thật ra, ngay từ đầu. Viên Viên cũng nhận ra được Trạch Nhiên Nhiên có điểm không bình thường, chỉ là cô không chắc thôi.

“Liệu đó là bạn trai cô ấy thì sao?”

Nghe xong, Đường Nghị cười ha hả.

“Bạn trai? Trịnh Thiên Vỹ?”

Viên Viên không biết mình nói sai điểm nào.

“Ý anh là sao?”

Anh ta nhếch môi, quàng tay qua vai cô, cúi người thì thầm vào

“Anh trai...em gái”

______

“Em về khách sạn trước đi”

Trạch Nhiên Nhiên nhìn anh, cô muốn nói cô muốn về ký túc xá, nhưng là đành nhịn xuống. Khẽ cắn răn, cô gật đầu

“Em biết rồi”

Trịnh Thiên Vỹ hôn lên trán cô

“Ngoan”

Nhìn cô đi vào thanh máy, anh mới lạnh lùng cất bước vào xe.

Ngoài trời, bắt đầu lất phất vài giọt mưa. Chiếc xe đen bóng loáng dừng lại trước 1 quán coffee sang trọng. Trịnh Thiên Vỹ bước xuống xe, vài giọt mưa đọng lại nơi áo anh. Người phục vụ cung kính cúi chào, bàn tay thuần thục lấy dù che cho anh.

Trịnh Thiên Vỹ bước vào, đi thẳng đến căn phòng ViP ở lầu 2.

Lưu Chấn ngủ gà ngủ gật, nghe người bước vào liền bừng tỉnh. Anh ta tức đến nghiến răng nghiến lợi nhìn Trịnh Thiên Vỹ

“Cậu cho tớ leo cây 1 giờ rồi đấy biết không?”

Anh không trực tiếp trả lời, tao nhã kéo ghế ngồi xuống. Phủi đi mấy hạt nước li ti, khóe miệng kéo ra đôi chút, mang ít ý cười

“Cậu không phải rất rảnh sao? Chờ tớ 1 lúc thì tốn kém gì?”

Lưu Chấn á khẩu, anh quả thật rất rảnh. Nhưng vào miệng tên này thì quả là khó nghe.

Anh ta hừ 1 tiếng, ngồi phịch xuống ghế

“Nếu không phải có chuyện quan trọng cần gặp trực tiếp, tớ đã chẳng chờ cậu”

Trịnh Thiên Vy cầm lấy bình trà, rót vào chiếc ly. Chất lỏng màu vàng xanh toát ra hương thơm dịu nhẹ, anh khẽ nhấp 1 ngụm.

“Cậu điều tra được gì rồi?”

Lưu Chấn cũng không đùa nữa, anh ta nghiêm túc nhìn anh.

“28 năm trước, gia đình cậu từng bị phá sản”

Bàn tay Trịnh Thiên Vỹ khựng lại, vị chát chát thấm đều đầu lưỡi. Anh buông tách trà, ngẩng đầu nhìn anh ta.

“Liền sau đó 3 năm sau, gia đình tớ bị giết hại”

Lưu Chấn trầm tư, chuyện của anh ta, anh biết. Phải sống vì mối thù của cả gia tộc...thật khổ sở.

“Gia đình cậu được 1 nhân vật tiếng tăm ngầm giúp đỡ, nhưng tớ mãi không tra được là ai”

Khẽ ngập ngừng, Lưu Chấn nói tiếp

“Chuyện này phức tạp. Gia đình cậu vào lúc bị truy sát cũng được kẻ bí ẩn đó ra tay cứu giúp”

Anh ta nhìn sắc mặc của Trịnh Thiên Vỹ thì thở dài

“Đôi khi tớ thấy, cậu trả thù là sai lầm”

Đôi mắt sáng quoắc của anh nhìn chằm chằm Lưu Chấn, như muốn ăn tươi nuốt sống. “Sai ? Tớ muốn Trạch gia phải trả cái giá đắt hơn kìa”

Lưu Chấn đứng dậy nhìn anh

Gia đình cậu thuộc giới hắc đạo, có nhiều kẻ thù là chuyện dĩ nhiên. Trạch gia vốn

có làm gì cậu? Họ đã cưu mang cậu còn gì?”

Trịnh Thiên Vỹ cười lạnh

“Cưu mang sao? Họ hại gia đình tôi hết lần này đến lần khác mà còn đòi cưu mang? Định vừa đánh vừa dỗ sao?”

Lưu Chấn không nói nên lời nữa. Anh bị thù hận làm cho mù quáng mất rồi, điên rồi. Hít 1 hơi thật sâu, anh ta nhìn anh chằm chằm

“Trịnh Thiên Vỹ, tớ nói cậu biết. Rồi sẽ có ngày cậu bị thù hằn làm lu mờ, mà đánh mất đi thứ quý giá của bản thân.”

Nói xong câu đó, Lưu Chấn quay người đi 1 nước.

Bàn tay anh siết lại thành nắm đấm, trên trán nổi đầy gân xanh.

Trạch Nhiên Nhiên đi đi lại lại nhìn đồng hồ.

12 giờ rồi, anh vẫn chưa về...

Cô đã gọi anh mấy lần mà không được, lo lắng ngồi chờ ở sofa.

Con người, quả thật rất kì lạ.

Biết rõ mình không nên làm vậy, nhưng là không kềm chế được, khiến bản thân bồn chồn không thôi.

Tiếng mở cửa vang lên sau lưng, cô vô thức xoay người. Trịnh Thiên Vỹ cởi bỏ áo khoác, chiếc sơ mi trắng xoắn tay mở bung cúc áo, để lộ bờ ngực phập phồng rắn chắc. Cà vạt màu đen thẫm thắt lộn xộn, mái tóc anh hơi rối. Anh đứng đó, yên lặng nhìn cô.

Trạch Nhiên Nhiên nhìn anh thế này, cô quả thật không quen. Luôn cảm thấy đây là 1 con người khác, không phải là anh.

Đôi chân thon dài của anh bước đến gần cô, anh vứt áo vest lên sofa. Cặp mắt như chim ưng gắt gao khóa chặt vào bóng hình cô. Trong vô thức,cô bước lùi về phía sau. Cô ngửi được mùi rượu nồng nặc trên cơ thể anh, cảm nhận rất rõ hơi thở nguy hiểm của anh....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện