Hoa Oải Hương

Chương 29



La Diệp Thành chậm rãi bước xuống chiếc siêu xe màu xanh năng động, anh vươn tay gỡ ra mắt kính đen tuyền, khóe môi khẽ nhếch.

Một người đàn ông mặc vest đen cúi chào anh, sau đó ra dấu cho anh đi vào căn biệt thự

"Xin ngài đợi ở đây, Đường chủ đang đi xuống"

Anh gật đầu, vẫy tay ý bảo anh ta lui. Trong phòng lấy màu đen làm chủ đạo, thơm thoang thoảng mùi sách cũ. Trên kệ cũng toàn là sách "Giáo dục về chính trị - Hồi ký Washington" của Harry McPherson xuất bản năm 1972. Anh trong lòng có chút nghĩ thầm, một tên như Đường Nghị mà cũng đọc sách hay sao ?

"Tìm tôi có chuyện gì?"

Đường Nghị khoanh tay đứng ở cửa, lạnh nhạt lên tiếng. Tâm trạng của anh bây giờ xấu đến cực điểm, không có thời gian vào những chuyện không đâu.

La Diệp Thành mỉm cười, tinh thần rõ ràng so với Đường Nghị khác xa một trời một vực. Anh đến ngồi ở ghế sofa, nhẹ nhàng châm một tách trà

"Bạn bè thăm nhau cũng không được sao?"

Đường Nghị cười lạnh, anh bước đến ngồi đối diện La Diệp Thành, hai tay khoanh trước ngực

"Bạn bè? Giữa chúng ta cũng có mối quan hệ này sao? Tại sao tôi lại không biết?"

La Diệp Thành nhấp một ngụm trà, thư thái thưởng thức vị chát chát ngấm đều đầu lưỡi

"Người ta không phải thường nói 'kẻ thù với kẻ thù' là bạn hay sao?"

Đường Nghị cũng không muốn đôi co về vấn đề nhảm nhí này, anh khoát tay nhìn La Diệp Thành

"Có gì thì nói nhanh"

"Ha, tôi quả thật là nên vào vấn đề chính"

La Diệp Thành hài hước trả lời. Anh xoa xoa cằm, cọ sát những sợi râu lún phún.

"Anh cần chi điên cuồng vì một người đàn bà như vậy?"

Đường Nghị nhíu mi

"Ý anh là sao?"

"Còn không hiểu? Anh thèm thuồng phụ nữ đến nỗi bắt nhốt hay sao?"

Đường Nghị im lặng, sắc mặt dần biến đổi. Chốc sau đó, anh thẳng người đứng dậy, chỉ buông ra một câu

"Về nói cho người phụ nữ của anh, đừng xía vào chuyện của Viên Viên"

La Diệp Thành thấy anh ta đi ra cửa cũng không ngăn cản. Thoải mái dựa người trên sofa, anh quả thật có chút suy nghĩ. Nói thì là nói vậy, nhưng tình cảm anh dành cho Trạch Nhiên Nhiên,cũng không kém của Đường Nghị dành cho Viên Viên là bao. Chỉ khác một điều, anh chưa đến nỗi điên cuồng như anh ta.

Lúc Trạch Nhiên Nhiên đợi được La Diệp Thành trở về, cũng đã là quá giờ trưa. Anh có gọi điện cho cô, nói Viên Viên không sao, nhưng cô vẫn muốn chờ anh hỏi cho ra lẽ, trong điện thoại có hơi bất tiện.

Thở dài một tiếng, cô đi đi lại lại trong phòng. Tiếng ti vi ít nhiều cũng làm không khí trong phòng bớt căng thẳng.

Cánh cửa vang lên tiếng "cộc cộc". Cô vội vàng mở cửa, đối diện với cô là một nhân viên chuyển phát nhanh. Anh ta bị bó hoa hồng che khuất mặt, trên tay còn cầm xấp giấy

"Trạch tiểu thư, mời cô ký tên. Đây là có một người gởi cho cô"

Trạch Nhiên Nhiên nhíu mi. Cô nhận lấy bó hoa, ngẩng mặt hỏi anh ta

"Anh có biết đó là ai không?"

Anh ta nhăn mày, lắc lắc đầu

"Không. Tôi chỉ có trách nhiệm là giao hàng, và phải giữ thông tin mật cho khách hàng"

Cô cũng không muốn hỏi nhiều, liền ký vào tờ giấy.

Sau khi người chuyển phát nhanh đi, cô mới cẩn thận mở ra tấm thiệp màu xanh nổi bật.

Bên trong vỏn vẹn vài chữ "Renly Restaurant"

Cô nhíu mi. Người này...là ai?

Tại nhà hàng Renly....

Trạch Nhiên Nhiên mặc bộ váy màu trắng, nhẹ nhàng bao trọn cơ thể quyến rũ. Cô đứng trước cổng nhà hàng, lát sau, liền có một người mang đồng phục đến hỏi cô

"Trạch Nhiên Nhiên tiểu thư?"

"Ừ"

Cô âm thầm than trong lòng. Người này chắc chắn đã biết rõ danh tính của cô, lại còn đặc biệt sắp xếp chu đáo như vậy.

Tên đó dẫn cô vào, đi loanh quanh ba tầng lầu, mới dừng lại ở phòng VIP màu vàng.

"Tiểu thư, mời"

Cô chậm rãi bước vào. Căn phòng mang màu sắc hoàng gia, chiếc bàn tròn bằng thủy tinh nằm ngay ngắn ở giữa, theo đó, còn có một người đàn ông đang nhịp chân gõ bàn.

Cô không nhìn thấy rõ anh ta, vì anh ta đưa lưng về phía cô. Thế nhưng mà cô dễ dàng ngờ ra được tấm lưng rắn chắc ấy có bao nhiêu vững chãi. Nó tựa như Thiên Vỹ, bờ lưng của anh rắn rỏi và ấm áp biết bao nhiêu.

"Cô ngồi đi"

Anh ta nhẹ nhàng cất giọng, là giọng nói trầm trầm trầm đầy mê hoặc. Cô khựng người trong chốc lát, nhưng vẫn bước đến phía đối diện anh ta, kéo ghế ngồi xuống.

Gương mặt anh tuấn của anh ta nở nụ cười, đẩy đến trước mặt cô một ly sữa nóng còn nghi ngút khói. Từng góc cạnh hoàn mỹ rõ ràng hiện ra theo cử chỉ của anh ta. Cô có chút thất thần, trong lòng thầm đánh giá người trước mắt. Bỗng dưng có một suy nghĩ "đôi khi đổi khẩu vị ngắm soái cũng là điều tốt".

Nhận ra đối phương bị mình nhìn chằm chằm, cô đỏ mặt hắng giọng.

"Anh là ai?"

Anh ta không trực tiếp trả lời, chỉ là lấy trong cặp công văn một xấp tài liệu đẩy đến trước mặt cô.

Trạch Nhiên Nhiên nghi hoặc, cô cầm lên xem. Từng câu, từng chữ đập thẳng vào đầu cô, khiến nó như oang oang đổ vỡ.

Cô kiềm chế sự run rẩy trong lòng, siết chặt tờ giấy. Sau đó, khẽ hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nhìn anh ta

"Ý của anh là gì?"

Anh ta quả thật có chút ngạc nhiên, cô vẫn giữ được bình tĩnh cơ à ? Xem ra...người phụ nữ của Trịnh Thiên Vỹ không tầm thường.

Anh nheo mắt

"VNK hiện tại đang bị niêm phong do nghi ngờ có sử dụng paraben trong sản xuất mỹ phẩm"

Từng chữ của anh ta rót thẳng vào tai cô. Theo như những kinh nghiệm trong việc sử dụng mỹ phẩm, thì

Paraben được biết đến là tên gọi chung của nhóm chất bảo quản hóa học được sử dụng rộng rãi nhất trong các loại mỹ phẩm, ngoài ra một số gốc paraben còn được dùng trong thực phẩm, thậm chí cả dược phẩm.Paraben được tạo ra từ phản ứng ester hóa acid p-hydroxybenzoic gồm 3 dạng phổ biến là methylparaben, propylparaben, và butylparaben. Thông thường, trongmột loại mỹ/thực hay dược phẩm người ta sẽ phối hợp các gốc Paraben để giúp làm giảm liều lượng của chất này trong sản phẩm đồng thời tăng khả năng kháng khuẩn và kháng nấm.

Năm loại chất paraben đã bị cấm sử dụng gồm: Isoprobylparaben, Isobutylparaben, Phentylparaben, Benzylparaben, Pentylparaben vì theo nghiên cứu của các nhà khoa học, những chất này có khả năng kích thích sự phát triển của khối u.

Nói vậy...là VNK đã sử dụng danh mục hàng cấm. Nhưng mà...có đánh chết cô cũng không tin.

VNK là nhãn hàng mỹ phẩm nổi tiếng toàn cầu, sản phẩm làm ra chất lượng và uy tín. Sau khi bị nghi ngờ sử dụng chất cấm, khiến khách hàng hoàn toàn hoang man, kèm theo những lời chỉ trích thậm tệ. Cổ phiếu công ty cũng rớt giá, nhiều cổ đông còn chuyển nhượng rút vốn...quả thật, là đang đứng trên bờ vực của cái chết.

Nhưng mà, điều làm cô thắc mắc, là tại sao tin động trời như vậy mà cô lại không hề hay biết?

Dường như nhận ra khúc mắt trong lòng cô, người đàn ông chủ động trả lời

"Chuyện này xảy ra từ trước khi Trịnh Thiên Vỹ về Mỹ, anh ta đã kịp thời ngăn chặn cánh phóng viên nhà báo, tuy nhiên thì vẫn còn một vài người ở Mỹ không chặn được"

Cô xem như đã hiểu

"Vậy anh tìm tôi là vì chuyện này?"

"Đúng. Chúng ta cùng một thuyền, tôi là Phương Tử Mặc, luật sư đại diện của VNK"

"Tôi giúp được gì?"

"Được chứ, rất lớn là đằng khác"

~ Hết~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện