Hoa Oải Hương

Chương 30



Bàn chân Trạch Nhiên Nhiên run rẩy bước đi từng bước. Trong tai cô vẫn còn ong ong từng lời nói của Phương Tử Mặc

"Cô tưởng La Diệp Thành là người tốt ? Cô lầm rồi, anh ta hợp tác với Đường Nghị, đẩy Trịnh Thiên Vỹ xuống vực thẳm. Còn nữa, thời gian gần đây, công ty của Trạch gia đang gặp rắc rối, cũng là do nhà họ La làm ra...."

Cô quả thật, không tin được.

La Diệp Thành anh ấy....

Nỗi đau khổ nhất của con người chính là bị người mình yêu thương tin tưởng lừa dối. Tựa như một trang giấy trắng, bị người ta viết gì lên đó cũng nào hay biết được.

"Tại sao tôi mới là người giúp được Thiên Vỹ?"

"Là bởi vì....La Diệp Thành yêu cô"

Phải, cô biết La Diệp Thành yêu cô...

Nhưng mà bây giờ, cô lại lừa dối anh ấy, lợi dụng tình cảm của anh ấy....há chẳng phải bản thân mình cũng tồi tệ theo hay sao ?

Trạch Nhiên Nhiên điều chỉnh lại cảm xúc. Chiếc TV mỏng trên tường vẫn phát sáng, bao nhiêu tiếng nhạc vọng ra, nhưng cô hoàn toàn không nghe thấy.

Kỳ thực....cô nên bắt đầu từ đâu ??

"Sau đây là tin tức tài chính thế giới. Chi nhánh Tập đoàn VNK ở Mỹ hiện đang bị niêm phong do nghi nghờ sử dụng chất cấm trong sản xuất mỹ phẩm. Cảnh sát bước đầu cho biết, trong thành phần có chứa hoạt chất Parapen làm kích thích sự phát triển của khối u...."

Bị tung ra rồi !!

Cô hoảng hốt nhìn chằm chằm màn hình. Người đàn ông của cô đang bị đám phóng viên nhà báo vây quanh, vẻ mặt anh hốc hàc...tiều tuỵ đi rất nhiều.

Cũng may, cũng may là bởi vì Phương Tử Mặc đã nói sớm với cô, thế nên cô sau khi thấy tin này, cũng không tính là quá shock.

Bàn tay siết chặt thành nắm đấm, cô ngay cả nhìn cũng không dám. Cô thật sự, thật sự rất rất muốn bay qua đó với anh, cùng anh vượt qua mọi khó khăn...

Kềm nén cảm xúc rối loạn như tơ vò, cô với tay lấy remote, tắt TV.

"Bại hoại, toàn lũ bại hoại...chỉ biết hãm hại người khác"

Trong lòng cô, rất phức tạp....giống như hàng ngàn con kiến bò qua, dù cho có đuổi đi cũng không được.

Cô muốn gọi cho anh, nhưng là...vào thời điểm này, anh sẽ yên lặng một mình, không muốn bị ai quấy rầy.

When the white flag sails,

covered in streaks of light

There'll be an endless sea, of us rising up

And the preacher man, and the preacher's son

Stand on and on, just like everyone

.....

"Xin chào, tôi là Trạch Nhiên Nhiên"

Bên kia thoáng im lặng, còn có tiếng lục đục. Lát sau, mới vang lên giọng nam nhẹ nhàng

"Cô Trạch, cô có thể dành cho tôi một chút thời gian hay không ?"

Trạch Nhiên Nhiên im lặng. Rốt cuộc thì, hôm nay là ngày gì ?

Tại sao lại có lắm người muốn gặp cô như vậy ?

Có lẽ anh ta thấy mình quá đường đột, nên cười cười

"Cô đừng lo, tôi gặp cô là bàn bạc về VNK"

Bàn tay cô khẽ động, lại bắt đầu suy nghĩ. Mọi chuyện hình như...càng ngày càng rắc rối.

Đầu dây bên kia cũng im lặng, hình như đang chờ cô trả lời.

Nói Trạch Nhiên Nhiên chần chừ cũng phải. Đương không có người đòi gặp cô, lại là người không quen biết, làm sao ai biết được mà lường trước chuyện gì?

Suy đi ngẫm lại, vẫn là đặt lợi ích của hơn 70000 ngàn nhân viên của VNK lên hàng đầu. Cô chính là đang vì lợi công mà hy sinh cá nhân. Nghe quả thật là cao cả.

"Được"

... ....

Trong căn phòng tối âm u, người đàn ông vuốt ve lông mày đang nhăn lại của cô gái.

Nét mặt cô vô cùng thanh tú, xúc cảm từ làn da mềm mại truyền đến khiến anh than nhẹ.

Đường Nghị đang tưởng tượng ra viễn cảnh tương lai của hai người.

Hạnh phúc ?

Không có.

Tình yêu ?

Lại càng không.

Đổi lại chỉ là sự khinh miệt cùng ghê tởm của cô.

Có trời mới biết, mỗi lần đối diện với ánh mắt đó của cô, anh sợ biết là bao ??

Anh sợ mất cô !!!

Sợ cô sẽ bỏ anh ra đi !!!

Cô đơn thuần, rõ ràng là suy nghĩ không chín chắn.

Trong lòng cô chắc hẳn chỉ xem anh như một kim chủ_người có thể cho cô tiền để trị bệnh cho mẹ.

Cô sao có thể ngây thơ như vậy?

Cô nghĩ rằng anh đồng ý giúp cô là vì anh mê luyến thân thể của cô?

Khóe môi Đường Nghị khẽ nhếch, anh cúi người hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô

"....không chỉ là thân thể....mà còn là cả trái tim"

Viên Viên vốn không hề ngủ, cô chỉ nhắm mắt, chỉ là không muốn đối diện với anh mà thôi.

Anh ta yên lặng. Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, khiến cho tâm tư của cô cứ bồn chồn không yên.

Lời nói của anh, không đầu cũng không đuôi. Nhưng mà, cô đại loại ngớ ra vài chuyện.

Có phải hay không...anh ta còn muốn trái tim cô ?

Viên Viên cắn răng, cắn đến cảm thấy tê tái từ khớp hàm.

Cô không muốn, không muốn...không hề muốn.

Tim cô...vốn không còn chỗ nào cho anh ta nữa rồi...không còn từ lâu rồi...

Trong quá khứ, đã có một chàng trai từng nói với cô

"Tiểu Viên, anh yêu em"

"Tiểu Viên, anh sẽ kiếm thật nhiều tiền mua đồ đẹp cho em"

"Tiểu Viên, anh thật sự rất nhớ em"

"Tiểu Viên, em có yêu anh không?"

"Tiểu Viên, chúng ta....chia tay đi...."

Nghĩ tới lại càng thêm đau lòng. Nó vẫn như một bóng ma, cứ ám ảnh, lẩn quẩn bên cô không tha.

Đến tận bây giờ, Viên Viên luôn nghĩ rằng: đó chính là quá khứ sai lầm.

Là lầm lỡ của bản thân. Là sự khờ dại của tuổi mới lớn. Hãy buông xuống, hãy bỏ nó qua đi...cô, luôn tự nhắc mình như thế.

Đường Nghị rõ ràng biết cô không ngủ. Anh mỉm cười, cắn nhẹ lên chóp mũi của cô. Sự tập kích bất ngờ khiến Viên Viên nhíu mi, mở mắt nhìn người đàn ông tuấn tú trước mắt

"Anh...đã ngồi ở đây sao?"

Đường Nghị không vạch trần cô. Anh nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, kê chiếc gối lông mềm mại đằng sau lưng để cô dựa

"Em có muốn đi chơi không?"

Viên Viên ngạc nhiên. Cô....được ra ngoài rồi sao?

"Muốn, dĩ nhiên muốn"

Thấy thần sắc cô tươi tỉnh, anh cũng bớt lo. Quả thật dạo này cô hay bỏ ăn, gầy gò đi trông thấy, khiến anh xót không thôi.

"Ngày mai anh nghỉ làm, sẽ đưa em đi"

~ Hết~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện