Hoa Oải Hương
Chương 32
Viên Viên hôm nay thức thật sớm. Cô rất háo hức, tựa như một đứa trẻ khao khát được ăn một cây kem.
Nói cũng không sai, thời gian này cô bị giam cầm...thậm chí là bị xiềng chân, trông chẳng khác nào một tù nhân bị phạm tội. Càng nghĩ càng nực cười, ngay cả tự do của mình cũng không thể có.
Đôi chân trần trắng nõn bị bao phủ bởi chiếc váy hồng dài đến gối, từng tầng từng tầng xếp lớp. Ở mắt cá chân do bị ma sát với xích kim loại lâu ngày, mà hằn lên một vệt đỏ.
Viên Viên nhìn chằm chằm thứ chói mắt ấy hiện hữu trên chân mình. Cô cắn răng, lòng bàn tay vươn đầy mồ hôi.
Hôm nay...là cơ hội tốt nhất.
Đường Nghị từ bên ngoài mở cửa bước vào, hình như anh rất mệt mỏi. Trên mắt cũng nổi lên tia đỏ, chắc là do đêm qua anh không ngủ.
Mau chóng định thần lại cảm xúc, Viên Viên mỉm cười bước đến ôm tay anh.
"Hôm nay ở công ty có chuyện gì sao?"
Có lẽ Đường Nghị khá ngạc nhiên với sự nồng nhiệt và dịu dàng của cô, nên gương mặt tuấn tú có ngẩn ra vài giây. Viên Viên lay lay cánh tay anh
"Sao thế?"
Anh mau chóng thu hồi cảm xúc, nhẹ cúi người hôn lên trán cô
"Không sao, không sao rồi"
Cơ thể Viên Viên khẽ run. Cô càng ngày đối với anh càng đâm lòng sợ hãi, là sự sợ hãi vô thức hiện diện ở thâm tâm cô.
Cố gắng nở nụ cười thật tự nhiên, cô hướng anh nói
"Chúng ta...đi thôi"
Đường Nghị sững người. Chung qui, cô vui vẻ như vậy là do hôm nay được đi ra ngoài.
Kỳ thực mà nói, anh ngay một chút cũng không muốn cho cô đi. Nhưng ngày ngày cô đều mặt mày rủ rượi, sức sống dường như bị ai rút đi mất, thật khiến anh không lo cũng phải lo.
"Được, chờ anh"
Đường Nghị buông cô ra, sắc mặt khôi phục lại sự lạnh lùng lúc đầu. Anh đi đến tủ quần áo, chọn một bộ đồ, sau đó mới bước vào nhà vệ sinh để thay.
Viên Viên nhìn bóng anh khuất sau cánh cửa, mới thở phào hơi nhẹ nhỏm.
_____
Trạch Nhiên Nhiên lóng ngóng đi đi lại lại trong phòng. Cô đang thực sự rối rắm, cô không biết có nên gọi cho anh hay không?
Không được! Đầu tiên là gọi cha trước. Dù sao VNK cũng là do cha quản lý.
Cô cảm thấy bản thân mình cứ trong tiềm thức cái gì liên quan đến Trịnh Thiên Vỹ đều cuống cả lên, quên hết mọi thứ xung quanh. Thật là không có tiền đồ mà !!!
"Alo"
Đầu dây bên kia là giọng nói khàn khàn có chút mệt mỏi. Giờ phút này, tại toà nhà chính của tập đoàn VNK, Trạch Đông đang đau đầu xử lý tài liệu.
"Cha, là con gái"
Vì là bắt điện thoại quá nhanh nên ngay cả tên hiển thị trên màn hình cũng không xem qua. Chả trách, dạo này công việc bù đầu bù cổ.
"A, con gái. Con khỏe không?"
"Dạ, rất ổn"
Trạch Đông tuy rất ít gần gũi con gái, nhưng ông rất hiểu đứa con này. Nó từ nhỏ tính tình đã bướng bỉnh, càng ngăn cản thì nó càng muốn làm. Đặc biệt thích mềm không thích cứng.
Ông biết hôm nay cô gọi đến là vì lí do gì. Báo đài truyền thông dày đặc, muốn ngăn cũng ngăn không được, thông tin nhanh chóng lan tràn khắp các mặt báo, internet hay ti vi. Nếu như không do có chuyện nghiêm trọng như vầy, thì có lẽ nó cũng sẽ không thèm gọi cho ông
"Ừ, nếu con có thời gian rảnh, thì tranh thủ về chăm sóc mẹ. Bà ấy bị bệnh rồi"
"Dạ, con biết rồi. Con sẽ thu xếp thời gian"
Nói xong, cô suy nghĩ chốc lát rồi bồi thêm một câu
"Cha, rất nghiêm trọng sao?"
Trạch Đông bên này lắc đầu, lấy tay xoa xoa thái dương
"Không sao đâu, chuyện hiện hữu trên thương trường mà"
Cô cắn răng, cảm thấy bản thân mình quá bất lực, thật không biết làm được gì để giúp đỡ.
"Cha nghỉ ngơi cho tốt, đừng để vì công việc mà sinh bệnh. Còn nữa, nhắn mẹ giữ sức khỏe. Con...chắc khoảng một tuần nữa sẽ về"
"Được"
Cúp điện thoại, Trạch Nhiên Nhiên thở dài nhìn trần nhà. Không hiểu, ông trời đang đùa giỡn họ cái gì.
Lại nghĩ đến, việc này cũng sẽ ảnh hướng không ít tới Trịnh Thiên Vỹ. Không chừng là còn vì chuyện này mà mất ăn mất ngủ.
Nghĩ vậy, cô liền không nhịn được ấn một dãy số quen thuộc.
____
New York, Mỹ
Trong một tòa nhà hiện đại cao chọc trời, người đàn ông ưu nhã cầm ly rượu. Chất lỏng màu đỏ sậm ánh lên vài vẻ ma mị mà quyến rũ.
Một tên mặc vest đen cung kính từ ngoài cửa bước vào, gã ta mang bao tay trắng, thuần thục cầm một mâm rượu.
"Thiên Vỹ, cậu tính vụ này thế nào?"
Trịnh Thiên Vỹ không trả lời. Ánh mắt nhìn về phía xa xôi không phương hướng. Ngửa cổ uống một ngụm rượu, từ từ cảm nhận vị chan chát ngòn ngọt thấm đều đầu lưỡi, mới mỉm cười
"Không phải vẫn là cho VNK phải gia nhập GreenMoon sao ?"
Người kia hình như không hài lòng với đáp án của anh, khẽ nhíu hàng mi
"Cụ thể chi tiết là thế nào?"
Anh lấy gói thuốc trên bàn, nhẹ nhàng rút ra một điếu.
Trong không gian tràn ngập ánh đèn vàng, ngọn lửa đỏ phập phồng châm lên đầu điếu.
"Cái đó để nói sau đi. Quan trọng là bây giờ phải chặn lại công văn từ Bắc Kinh gửi về"
"Cái đó cậu khỏi lo, tôi đã kêu người đi xử lý."
"Tốt"
Im lặng một chút, Trịnh Thiên Vỹ mới cất lời
"A Mặc, hôm trước cậu đến Thượng Hải, Nhiên Nhiên vẫn tốt chứ?"
Phương Tử Mặc mỉm cười. Rốt cuộc cũng chịu hỏi đến. Khẽ chỉnh lại tư thế, anh ta tao nhã gõ nhịp lên bàn
"Sắc mặt rất tệ, ốm yếu. Còn nữa...nhan sắc đi xuống cực kỳ, hai mắt thâm quần như gấu trúc"
Trịnh Thiên Vỹ nhíu chặt mi
"Thật không?"
Dạo này công việc bận rộn, anh cũng không có thời gian nói chuyện điện thoại hay chat webcam với cô.
Phương Tử Mặc lâu lâu mới thấy dáng vẻ này của người bạn, dĩ nhiên nổi lên tà thú. Anh ta mở to mắt, gật đầu như giã tỏi. Miệng cũng không ngừng rêu rao
"Cậu không biết đâu. Tớ xém chút không nhận ra cô ta. Da dẻ cũng xanh xao, gầy trơ xương"
Trịnh Thiên Vỹ thấy có gì đó không đúng, lại nhìn đến tên tiểu tử này, liền lập tức hiểu ý. Anh mím môi, quăng cái gối ôm vào mặt Phương Tử Mặc
"Biến"
~ Hết~
Nói cũng không sai, thời gian này cô bị giam cầm...thậm chí là bị xiềng chân, trông chẳng khác nào một tù nhân bị phạm tội. Càng nghĩ càng nực cười, ngay cả tự do của mình cũng không thể có.
Đôi chân trần trắng nõn bị bao phủ bởi chiếc váy hồng dài đến gối, từng tầng từng tầng xếp lớp. Ở mắt cá chân do bị ma sát với xích kim loại lâu ngày, mà hằn lên một vệt đỏ.
Viên Viên nhìn chằm chằm thứ chói mắt ấy hiện hữu trên chân mình. Cô cắn răng, lòng bàn tay vươn đầy mồ hôi.
Hôm nay...là cơ hội tốt nhất.
Đường Nghị từ bên ngoài mở cửa bước vào, hình như anh rất mệt mỏi. Trên mắt cũng nổi lên tia đỏ, chắc là do đêm qua anh không ngủ.
Mau chóng định thần lại cảm xúc, Viên Viên mỉm cười bước đến ôm tay anh.
"Hôm nay ở công ty có chuyện gì sao?"
Có lẽ Đường Nghị khá ngạc nhiên với sự nồng nhiệt và dịu dàng của cô, nên gương mặt tuấn tú có ngẩn ra vài giây. Viên Viên lay lay cánh tay anh
"Sao thế?"
Anh mau chóng thu hồi cảm xúc, nhẹ cúi người hôn lên trán cô
"Không sao, không sao rồi"
Cơ thể Viên Viên khẽ run. Cô càng ngày đối với anh càng đâm lòng sợ hãi, là sự sợ hãi vô thức hiện diện ở thâm tâm cô.
Cố gắng nở nụ cười thật tự nhiên, cô hướng anh nói
"Chúng ta...đi thôi"
Đường Nghị sững người. Chung qui, cô vui vẻ như vậy là do hôm nay được đi ra ngoài.
Kỳ thực mà nói, anh ngay một chút cũng không muốn cho cô đi. Nhưng ngày ngày cô đều mặt mày rủ rượi, sức sống dường như bị ai rút đi mất, thật khiến anh không lo cũng phải lo.
"Được, chờ anh"
Đường Nghị buông cô ra, sắc mặt khôi phục lại sự lạnh lùng lúc đầu. Anh đi đến tủ quần áo, chọn một bộ đồ, sau đó mới bước vào nhà vệ sinh để thay.
Viên Viên nhìn bóng anh khuất sau cánh cửa, mới thở phào hơi nhẹ nhỏm.
_____
Trạch Nhiên Nhiên lóng ngóng đi đi lại lại trong phòng. Cô đang thực sự rối rắm, cô không biết có nên gọi cho anh hay không?
Không được! Đầu tiên là gọi cha trước. Dù sao VNK cũng là do cha quản lý.
Cô cảm thấy bản thân mình cứ trong tiềm thức cái gì liên quan đến Trịnh Thiên Vỹ đều cuống cả lên, quên hết mọi thứ xung quanh. Thật là không có tiền đồ mà !!!
"Alo"
Đầu dây bên kia là giọng nói khàn khàn có chút mệt mỏi. Giờ phút này, tại toà nhà chính của tập đoàn VNK, Trạch Đông đang đau đầu xử lý tài liệu.
"Cha, là con gái"
Vì là bắt điện thoại quá nhanh nên ngay cả tên hiển thị trên màn hình cũng không xem qua. Chả trách, dạo này công việc bù đầu bù cổ.
"A, con gái. Con khỏe không?"
"Dạ, rất ổn"
Trạch Đông tuy rất ít gần gũi con gái, nhưng ông rất hiểu đứa con này. Nó từ nhỏ tính tình đã bướng bỉnh, càng ngăn cản thì nó càng muốn làm. Đặc biệt thích mềm không thích cứng.
Ông biết hôm nay cô gọi đến là vì lí do gì. Báo đài truyền thông dày đặc, muốn ngăn cũng ngăn không được, thông tin nhanh chóng lan tràn khắp các mặt báo, internet hay ti vi. Nếu như không do có chuyện nghiêm trọng như vầy, thì có lẽ nó cũng sẽ không thèm gọi cho ông
"Ừ, nếu con có thời gian rảnh, thì tranh thủ về chăm sóc mẹ. Bà ấy bị bệnh rồi"
"Dạ, con biết rồi. Con sẽ thu xếp thời gian"
Nói xong, cô suy nghĩ chốc lát rồi bồi thêm một câu
"Cha, rất nghiêm trọng sao?"
Trạch Đông bên này lắc đầu, lấy tay xoa xoa thái dương
"Không sao đâu, chuyện hiện hữu trên thương trường mà"
Cô cắn răng, cảm thấy bản thân mình quá bất lực, thật không biết làm được gì để giúp đỡ.
"Cha nghỉ ngơi cho tốt, đừng để vì công việc mà sinh bệnh. Còn nữa, nhắn mẹ giữ sức khỏe. Con...chắc khoảng một tuần nữa sẽ về"
"Được"
Cúp điện thoại, Trạch Nhiên Nhiên thở dài nhìn trần nhà. Không hiểu, ông trời đang đùa giỡn họ cái gì.
Lại nghĩ đến, việc này cũng sẽ ảnh hướng không ít tới Trịnh Thiên Vỹ. Không chừng là còn vì chuyện này mà mất ăn mất ngủ.
Nghĩ vậy, cô liền không nhịn được ấn một dãy số quen thuộc.
____
New York, Mỹ
Trong một tòa nhà hiện đại cao chọc trời, người đàn ông ưu nhã cầm ly rượu. Chất lỏng màu đỏ sậm ánh lên vài vẻ ma mị mà quyến rũ.
Một tên mặc vest đen cung kính từ ngoài cửa bước vào, gã ta mang bao tay trắng, thuần thục cầm một mâm rượu.
"Thiên Vỹ, cậu tính vụ này thế nào?"
Trịnh Thiên Vỹ không trả lời. Ánh mắt nhìn về phía xa xôi không phương hướng. Ngửa cổ uống một ngụm rượu, từ từ cảm nhận vị chan chát ngòn ngọt thấm đều đầu lưỡi, mới mỉm cười
"Không phải vẫn là cho VNK phải gia nhập GreenMoon sao ?"
Người kia hình như không hài lòng với đáp án của anh, khẽ nhíu hàng mi
"Cụ thể chi tiết là thế nào?"
Anh lấy gói thuốc trên bàn, nhẹ nhàng rút ra một điếu.
Trong không gian tràn ngập ánh đèn vàng, ngọn lửa đỏ phập phồng châm lên đầu điếu.
"Cái đó để nói sau đi. Quan trọng là bây giờ phải chặn lại công văn từ Bắc Kinh gửi về"
"Cái đó cậu khỏi lo, tôi đã kêu người đi xử lý."
"Tốt"
Im lặng một chút, Trịnh Thiên Vỹ mới cất lời
"A Mặc, hôm trước cậu đến Thượng Hải, Nhiên Nhiên vẫn tốt chứ?"
Phương Tử Mặc mỉm cười. Rốt cuộc cũng chịu hỏi đến. Khẽ chỉnh lại tư thế, anh ta tao nhã gõ nhịp lên bàn
"Sắc mặt rất tệ, ốm yếu. Còn nữa...nhan sắc đi xuống cực kỳ, hai mắt thâm quần như gấu trúc"
Trịnh Thiên Vỹ nhíu chặt mi
"Thật không?"
Dạo này công việc bận rộn, anh cũng không có thời gian nói chuyện điện thoại hay chat webcam với cô.
Phương Tử Mặc lâu lâu mới thấy dáng vẻ này của người bạn, dĩ nhiên nổi lên tà thú. Anh ta mở to mắt, gật đầu như giã tỏi. Miệng cũng không ngừng rêu rao
"Cậu không biết đâu. Tớ xém chút không nhận ra cô ta. Da dẻ cũng xanh xao, gầy trơ xương"
Trịnh Thiên Vỹ thấy có gì đó không đúng, lại nhìn đến tên tiểu tử này, liền lập tức hiểu ý. Anh mím môi, quăng cái gối ôm vào mặt Phương Tử Mặc
"Biến"
~ Hết~
Bình luận truyện