Họa Quốc

Quyển 1 - Chương 14



Mười ngày sau, quân chủ Bích Quốc Chiếu Doãn đóng quân ở phía bắc sông Hoài đang chuẩn bị tấn công chính diện vào đại quân của Tiết Hoài, đột nhiên nhận được thư do quân chủ Yến quốc – Chương Hoa gửi tới, trong thư cầu xin cho Tiết Thái, khẩn thiết xin giữ lại tính mạng của hắn.

Đế vương thiếu niên đọc xong phong thư đó, ngọn lửa phẫn nộ bừng lên trong đôi mắt, xé bức thư thành hai mảnh, khiến cho đám tướng lĩnh bên cạnh nhất loạt quỳ sụp, miệng hô vạn tuế.

Lồng ngực y phập phồng nhấp nhô, qua một thời gian dài, mới từ từ bình tĩnh trở lại, mở miệng nói: “Các ngươi lui hết ra, trẫm muốn yên tĩnh một lúc”.

Đám tướng lĩnh lục tục lui ra, trong doanh trướng chỉ còn lại mình y. Ánh mắt y lóe sáng, gọi: “Điền Cửu”.

Một bóng đen từ trên mái nhà bay xuống, phủ phục dưới đất, thưa: “Có”.

“Chuyện này là thế nào?”. Chiêu Doãn ném bức thư xuống trước mặt hắn.

Điền Cửu nhặt hai mảnh giấy lên, ghép lại đọc một lượt, thấp giọng nói: “Nghe nói Khương quý nhân và công chúa từng đến lãnh cung thăm hoàng hậu”.

Chiêu Doãn cười lạnh: “Ngươi cho rằng hoàng hậu viết thư cầu xin Yên vương? Nếu nàng ta thực sự có thế liên hệ với thế giới bên ngoài, đám thị vệ trong cung đều không cần sống nữa.”.

Điền Cửu biết hoàng thượng đang nổi giận, một câu trả lời không thận trọng sẽ vạ lây muôn người, lập tức đáp: “Thiên hạ đều biết Yên vương yêu thích Tiết Thái, vì thân phận đặc biệt, không thể thu nhận làm nghĩa tử, mà hắn tuổi còn quá nhỏ, không thể chiêu nạp làm con rể, vì chuyện này Yên vương nuối tiếc đã lâu. Hẳn là nghe được chuyện về Tiết thị, nên mới đặc biệt cầu xin…”.

Chiêu Doãn trầm ngâm, cuối cùng “hừ” một tiếng.

Điền Cửu dè dặt nói: “Hoàng thượng định làm thế nào?”.

“Trẫm còn có thể làm thế nào? Bức thư này bề ngoài là khách sáo cầu xin, kỳ thực là uy hiếp. Yên vương rõ ràng biết nước ta nội loạn, tuy e ngại bang giao hai nước nên không tiện vọng đọng, nhưng trong lòng không chừng đã nghĩ nên chia bát canh này như thế nào! Nếu ta không nhận lời giữ lại Tiết Thái, e là ngày mai hắn sẽ tuyên bố giúp Tiết Thái thảo phạt tên hôn quân là ta!”. Sắc mặt Chiêu Doãn cực kỳ khó coi, y đảo mắt, biểu tình càng u ám hơn.

Điền Cửu không dám tiếp lời, đành cúi thấp đầu.

Yên lặng như thế một lúc, Chiêu Doãn chợt nhếch môi cười nói: “Cũng được. Các ngươi đều hy vọng trẫm giữ lại nó, vậy thì trẫm giữ lại nó thôi”.

Điền Cửu vẫn cẩn thận giữ yên lặng như trước, hắn theo Chiêu Doãn đã bảy năm, quá hiểu tính cách của vị chủ tử này, nếu thực sự trừng mắt trợn mày nổi giận vẫn còn tốt, sợ nhất là bộ dạng nửa cười nửa không như lúc này, mỗi lần hoàng thượng có dáng vẻ này, tức là có người sắp gặp xui xẻo.

“La Hoành”. Chiêu Doãn truyền gọi đại thái giám thân cận: “Thay trẫm tuyên chỉ, nói Tiết Hoài tuy làm phản, tội liên lụy đến con cháu, nhưng trẫm niệm ân xưa, đặc biệt mở một con đường sống, miễn tội chết cho Tiết Thái, ban hắn làm nô lệ cho Cơ Anh, mong công tử hãy thay trẫm quản giáo cẩn thận”

La Hoành hơi do dự một lát: “Hoàng thượng…”.

“Cái gì?”.

“Ban Tiết Thái cho Cơ Anh liệu có thỏa không…”.

Chiêu Doãn cười nhạt với La Hoành, mày mắt cong cong: “Thế ban cho ngươi chắc?”.

La Hoành đột nhiên toát mồ hôi lạnh, không dám nhiều lời, vội vàng lĩnh chỉ lui ra..

Chiêu Doãn ra quyết định này xong, sắc mặt dễ coi hơn rất nhiều, xuy tay ngầm bảo Điền Cửu có thể ẩn thân rồi, thế là bóng đen trên mặt đất loáng một cái đã mất tăm.

Y chầm chậm ngồi xuống, chầm chậm giở địa đồ hành quân trên bàn ra, truyền Phan Phương vào yết kiến. Không lâu sau, Phan Phương đã đến. Chiêu Doãn vẫy Phan Phương đến bên bàn, nói: “Ái khanh, chúng ta đã đến sông Hoài, mà giặc Tiết cũng sắp đánh đến sông Hoài, Theo khanh, chúng ta sẽ giao binh ở đâu?”.

Phan Phương chỉ vào một thành nhỏ bên sông, nói: “Đương nhiên là Lạc thành”.

“Chính là nơi bêu đầu Tiết Túc?”.

“Thưa vâng”.

“Tại sao?”.

“Thứ nhất, thành này tuy nhỏ, nhưng là chốn trọng địa của nhà binh, xưa này đều là nơi các lộ quân mã phải tranh đoạt, thành cao mười trượng, ba mặt giáp sông, dễ thủ khó công, thành này nếu mất, coi như thua một nửa”.

“Còn thứ hai?”.

“Hai là…”. Phan Phương chỉ vào một nơi được khuyên đỏ trên địa đồ, “hầu gia đã bố trí thiên la địa võng trong thành, thần dám lấy đầu ra đảm bảo, chỉ cần giặc Tiết vào thành, chắc chắn sẽ chết!”.

Ánh mắt Chiêu Doãn sáng lên, không suy xét kỹ nguyên nhân, đứng dậy vỗ cỗ vào vai Phan Phương, nói: “Được, đợi diệt giặc Tiết xong, trẫm sẽ mời tướng quân ba chén, để cảm tạ trời cao đã ban một viên hổ tướng như ngươi cho Đồ Bích”.

Phan Phương quỳ sụp xuống: “Hoàng thượng chém Tiết Túc là báo thù cho người vợ chưa cưới của vi thần, vi thần dù gan óc lầy đất, cũng khó báo đáp hoàng ân! Đến nay thần chỉ còn một tâm nguyện chưa hoàn thành!”.

“Nói”.

Phan Phương cắn răng, giọng nói gần như nghẹn ngào: “Chính là nỗi oan của gia phụ…”

Chiêu Doãn gật đầu: “Ngươi an tâm, trận này đại thắng, trẫm ắt sẽ trả lại công bằng cho lệnh tôn”.

“Tạ ơn hoàng thượng”. Phan Phương dập đầu thật mạnh ba cái.

Chiêu Doãn đưa tay đỡ Phan Phương đứng dậy, cười nói: “Trận này thành công, thiên hạ ai chẳng biết ngươi… Lệnh tôn trên trời có linh thiêng, cũng sẽ ngậm cười nơi chin suối. Ngươi chớ để trẫm thất vọng…”.

Nhìn vẻ cảm động toát lên trên gương mặt Phan Phương, Chiêu Doãn mỉm cười, nhưng đôi mắt vẫn lạnh băng không gợn nét cười, y nghĩ, người này bề ngoài là thần tử của trẫm, nhưng bên trong vẫn là người của Kỳ Úc,

Nhưng không sao, nếu có một ngày không thể không chọn lựa, người này sẽ biến thành người của trẫm. Chỉ là, nếu như có thể vẫn hy vọng sẽ không có ngày đó.

Chiêu Doãn cười, ánh mắt chợt hoang lạnh.

Quân của Tiết gia cắm trại bên ngoài Lạc thành, ai ai cũng nhìn ra nơi đây sẽ diễn ra chiến dịch then chốt quyết định thắng bại, có thể đoạt được Lạc thành hay không có lẽ sẽ quyết định được thắng thua sau cùng. Một bên là Tiết Hoài danh tướng trăm năm có một, bảo đao chưa cùn, một bên là đế vương thiếu niên đắc ý, hành xử quyết đoán. Ai thắng? Ai thua?

Không chỉ người Bích quốc tâm trí thấp thỏm, mà đến ba nước xung quanh cũng chú ý sát sai, thầm cảm thấy bất an.

Nhờ vào mạng lưới tình báo rộng lớn của hữu tướng phủ, Khương Trầm Ngư và phụ thân, huynh trưởng đã nhanh chóng biết tin về chiến dịch:

Nghe nói, quân của Tiết gia dọc đường thuận lợi đánh đến sông Hoài, khi nhìn thấy trên tường thành Lạc thành bêu đầu Tiết Túc, vị thần tướng tuổi gần lục tuần, tóc đã điểm sương đó đã rơi lệ. Nhưng cho dù kích động, cho dù hận chỉ muốn lập tức bảo thù cho con trai, nhưng kinh nghiệm cầm quân lâu năm và chút lý trí cuối cùng đã mách bảo ông lệnh cho quân sĩ cắm trại ngoài thành, tạm thời án binh bất động.

Mà trong trận công thành trước đó, Nghĩa tử Tiết Hoằng Phi vì cứu ông, vai trái trúng tên, đương phải dưỡng thương. Nhìn thấy nghĩa phụ rơi lệ, đau lòng đến nỗi không ăn nổi cơm, bèn khuyên nhủ: “Người xưa đã mất, người sau này còn có thể tìm. Nghĩa phụ đại nhân yên tâm, ngày công phá Lạc thành, hài nhi nhất định sẽ treo thủ cấp của Chiêu Doãn lên trường thành, để bẩm với anh linh của nghĩa huynh trên trời!”.

Khi ấy, Khương Trọng nói: “Đứa con nuôi này còn hữu dụng hơn cả con đẻ của Tiết Hoài, Tiết Túc nếu tốt được bằng nửa của hắn, Tiết gia có lẽ cũng không đến ngày hôm nay…”.

Ánh mắt Khương Trầm Ngư lại lay động, giọng có chút thê lương: “Lời này nói ra, Tiết Hoằng Phi… chắc chắn là không sống được”.

Khương Hiếu Thành không cho là vậy: “Hắn đi theo lão tặc Tiết Hoài, mười năm nay bàn tay đẫm máu vô số, vốn đáng giết, cha và muội thương tiếc loại người này làm gì?”.

Khương Trọng lắc đầu than: “Tiết Hoàng Phi thiếu niên anh tài, văn võ song toàn, lại một lòng trung thành với Tiết gia, nếu con có một nửa tài năng của hắn, vi phụ ta cũng không đến nổi lo lắng thế này”.

Ba ngày sau, Tiết Hoài hạ lệnh bắt đầu công thành.

Khi mà ai ai cũng nghĩ trận đại chiến này chắc chắn sẽ đánh đến mức long trời lở đất, nhất nguyệt tối đen, máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng, sinh linh lầm than, thì nó đột nhiên kết thúc.

Và còn kết thúc bằng một cách bất ngờ nhất, giản đơn nhất.

Trong thư phòng, khi ám vệ thuật lại sự tình, giọng nói cũng không còn bình tĩnh như trước, mà mang theo ít kích động: “Chính lúc trận đánh diễn ra kịch liệt nhất, Tiết Hoằng Phi vai trái còn quấn băng đã thúc ngựa chậy đến bên Tiết Hoài, vừa hét lớn ‘Nghĩa phụ, con đến giúp người’, vừa rút bảo đao bên hông ra, một đao vung lên, đầu người rơi xuống đất…”.

“Đầu của ai?”. Ba người trong thư phòng đồng loạt thất kinh hỏi.

“Tiết Hoài”.

Đáp án này không khác gì sét đánh giữa trời quang, Khương Hiếu Thành u u mê mê một lúc mới hiểu ra, nhảy dựng lên nói: “Ngươi nói gì? Tiết Hoài? Tiết Hoằng Phi chém đầu Tiết Hoài? Tiết Hoằng Phi chém đầu… của Tiết Hoài?”. Y liên tiếp lặp lại hai lần, đến khi nhìn thấy ám vệ gật đầu. vẫn không dám tin.

Đến Khương Trọng cũng hỏi đầy vẻ kinh ngạc: “Tại sao Tiết Hoằng Phi lại làm như vậy?”.

“Hắn đột nhiên làm loạn giữa trận, một đeo chém rơi đầu Tiết Hoài, tất cả đều bị biến cố này làm cho ngây dại, toàn bộ đều dừng tay. Hắn lại nhảy lên xe chém gãy quân kỳ chữ Tiết, hét lớn: ‘Đồ Bích mênh mông, quy về thiên mệnh, giặc Tiết tạp phản, phải giết không tha’. Quân của Tiết gia mới sực tỉnh, biết hắn đã bán đứng họ, dùng mưa tên bắn chết hắn. Tiết Hoằng Phi trước khi chết ngửa mặt cười lớn: ‘Phụ thân, mẫu thân, còn có các huynh đệ tỉ muội của ta, Thắng nhi rốt cuộc đã báo thù cho mọi người rồi!’”.

Khương Trầm Ngư nhíu mày hỏi: “Báo thù?”.

“Đúng thế, bọn thuộc hạ mới vừa điều tra ra, hóa ra hắn vốn không phải tên Hoằng Phi, mà là Chu Thắng, con trai của chủ Lạc thành – Chu Khanh. Chu Khanh là người chính trực, không nịnh bợ a dua, đắc tội với Tiết gia, bốn mươi chin mạng người Chu gia đều chết dưới tay Tiết Túc. Để báo thù, Chu Thắng nhận giặc làm cha, nhẫn nhục mười năm, cuối cùng đã được coi trọng, nhân lúc Tiết Hoài không phòng bị, một nhát đâm trúng…”.

Tim Khương Trầm Ngư nhói một cái, những chuyện trước đây nghĩ không ra trong khoảnh khắc này toàn bộ đều được giải đáp. Khi nàng đoán định hoàng  thượng dám đích thân chinh phạt, tuyệt đối đã nắm chắc phần thắng, hóa ra quân cờ ngầm của ngoài chính là Tiết Hoằng Phi. Nghĩ đến người này nhẫn nhục mười năm, không kìm được cảm khái: “Hắn vốn là người Lạc thành, cuối cùng đã chọn Lạc thành là nơi kết thúc tất cả”.

Khương Hiếu Thành nói: “Chẳng trách ngày đó Kỳ Úc hầu dặn dò đưa đầu Tiết Túc đến Lạc thành, ta lại cho rằng y chỉ đơn thuần là muốn thay hoàng thượng thị uy, bây giờ nghĩ lại, rõ ràng là đưa cho Tiết Hoài Phi, à không, Chu Thắng một chỉ thị ngầm – một đầu đổi lấy một đầu”.

“Hay cho một câu một đầu đổi lấy một đầu!”. Khương Trọng khen ngợi, “Tiếc thay cho một nhân vật như  thế!”.

Khương Trầm Ngư lắc đầu nói: “Hắn đúng là một nhân tài, nếu được triều ta sử dụng, ắt sẽ làm nên nghiệp lớn. Nhưng, người như vậy, sống chỉ vì một mục đích duy nhất là báo thù, đến nay thù lớn đã báo, lại thêm Tiết Hoài tuy là kẻ thù, nhưng mười năm làm cha có, ít nhiều cũng có tình cảm, hắn tự tay giết chết người đề bạt hắn coi trọng hắn, e rằng đối với hắn mà nói, cái chết lại là sự giải thoát tốt nhất!”.

Khương Trọng đứng ngẩn hồi lâu, lại nhìn nàng, thần sắc trở nên phức tạp: “Sự cố chấp cương nghị của Chu Thắng, tuy khiến người ta xúc động, nhưng tài trí của Cơ Anh lại khiến người ta run sợ. Ngày đó hoàng thượng bỗng nhiên đối chọi với Tiết gia, ta còn cho rằng việc lần này quá gấp gáp, gần như lỗ mãng, bây giờ nhìn lại, bọn họ rõ ràng đã tính toán kỹ từng bước. Đầu tiên là lấy cớ thái hậu bệnh nặng để cách ly; lại bắt giam hoàng hậu, nổi giận chém quốc cữu để khích Tiết Hoài; cuối cùng lợi dụng nghĩa tử được Tiết Hoài tín nhiệm nhất, một chiêu rút củi đáy nồi, nhẹ nhàng mà phá tan cơ nghiệp trăm năm của Tiết gia. Những thứ mà chúng ta nhìn thấy rõ ràng chỉ có ngần đó, mà những thứ mà chúng ta không biết còn nhiều hơn thế nữa… Làm quan cùng triều với những người như thế, đúng là có chút đáng sợ…”.

Khương Hiếu Thành cười hì hì, nói: “Không sao không sao, dù sao chúng ta cũng sắp kết thành thông gia, rồi chỉ cần thành người mình, tất cả đều dễ nói, đúng không, muội muội? Muội muội như hoa như ngọc, băng tuyết thông minh của ta, lẽ nào không xứng với Kỳ Úc hầu sao?”.

Khương Trầm Ngư mỉm cười, không nói gì, nhưng cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng dâng lên. Nàng sớm đã biết công tử tài trí vô song, bây giờ nghĩ lại, thấy chàng cơ trí gần như yêu ma. Công tử thông minh như thế, lẽ nào thực sự nhìn không ra màn kịch nhỏ của nàng sao? Hay là, rõ ràng đã nhìn ra rồi, nhưng vẫn cố ý không bóc trần?

Khi mình bày binh bố trận, có phải kỳ thực là đang từng bước rơi vào cạm bẫy không thể đoán định nào đó không?

Nàng bỗng thấy có chút sợ hãi.

Bên tai nghe thấy tiếng ca ca nói: “Cho dù thế nào, kết cục này cũng khồng  tồi, Tiết Hoài đã chết, nỗi lo trong tâm đã trừ, hoàng  thượng sẽ mau chóng về triều, đến lúc đó, lập tức sẽ bàn đến hôn sự của Trầm Ngư”.

Trong lòng nàng lại run rẩy, mí mắt giật không ngừng, khi tâm thần còn bất định, bên ngoài có a hoàn gõ cửa, là tiếng Ác Du: “Tam tiểu thư, tam tiểu thư…”.

“Có chuyện gì?”.

“Hoàng Kim Bà đến rồi, bây giờ đang ở ngoài đại sảnh, phu nhân hỏi tiểu thư có qua xem một chút không”.

Khương Hiếu Thành bước qua mở cửa phòng, cười nói: “Xem cái gì?”.

Ác Du cười đáp: “Đương nhiên là xem hoàng lịch, chọn ngày Hoàng đạo”.

Mặt Khương Trầm Ngư ửng hồng, thấy phụ thân và ca ca đều nhìn mình, mặt ca ca nở nụ cười trêu trọc, còn phụ thân ánh mắt đầy ân cần, mong đợi, đành gật đầu nói: “Được, ta đi”.

Đến đại sảnh, quả nhiên thấy Hoàng Kim Bà đang tươi cười ngồi đó, Khương phu nhân nghe tiếng quay đầu lại, mỉm cười với nàng: “Trầm Ngư đến rồi, mau qua đây”.

Khương Trầm Ngư nhìn về phia trước, chỉ thấy trên hoàng lịch bày trên bàn khuyên tròn ba chỗ.

Hoàng Kim Bà đứng bên cạnh giải thích: “Sáng sớm tôi đến phủ Hầu gia, họ đưa ra ba ngày để nhà ta chọn lựa, xem xem ngày nào là tiên nhất. Ba ngày này đều là ngày tốt, lần lượt là mùng bảy tháng tư, mười lăm tháng năm và hai mươi ba tháng bảy. Theo ý kiến của tôi, càng sớm càng tốt, nhân dịp hoàng thượng thắng trận, nhân không khí vui vẻ thu xếp xong hôn sự. Chọn ngày mùng bảy tháng tư đi, còn hai mươi ngày nữa, hoàn toàn tặng kịp thư lễ, nến lễ, pháo lễ”.

Khương phu nhân gật đầu nói: “Ta cũng ưng ngày này, Trầm Ngư, ý con thế nào?”.

Khương Trầm Ngư cúi đầu: “Xin mẫu thân làm chủ”

Khương phu nhân cười nói: “Vậy được, vậy phiền Hoàng Kim Bà đưa tin, chúng ta chọn ngày mùng bảy tháng tư”.

“Tôi đi ngay đây”. Hoàng Kim Bà hoan hỉ cáo từ.

Hoàng Kim Bà đã ra về, hai a hoàn Hoài Cẩn, Ác Du liền tiến lên vừa cười vừa hành lễ, nói: “Chúc mừng tiểu thư, chúc mừng phu nhân!”

“Khéo miệng lắm”. Khương ohu nhân cười vang thưởng cho hai a hoàn, quay lại thấy Khương Trầm Ngư sắc mặt buồn bã như đang nghĩ ngợi gì, bèn đẩy nàng một cái, nói: 

“Nghĩ gì thế, chuyện vui như thế, sao con lại có vẻ mặt đó?”,

Khương Trầm Ngư khẽ nói: “Mẹ… con hơi sợ…”.

Khương phu nhân ôm nàng, đến trước cửa sổ, nói: “Ngốc ạ, sợ gì chứ? Con gái lớn thì phải gả chồng, hơn nữa chống tốt như thế, trượng phu tốt như thế, nhân duyên tốt cầu còn không được, con sợ cái gì?”.

“Con sợ…”, có lẽ giọng nói mẫu thân quá dịu dàng, lại có lẽ cảnh sắc hoa xuân hé nở bên ngoài cửa sổ quá diễm lệ, Khương Trầm Ngư chìm đắm trong xúc cảm dịu dàng, nói ra những lời thật lòng nhất, “Con sợ công tử cưới con là họa không phải phúc”.

Khương phu nhân sững người: “Gì cơ?”.

“Bởi vì con là con gái của Khương gia”. Khi nói câu này, trên gương mặt Khương Trầm Ngư hiện lên vẻ bi thương, vẻ bi thương đó nhàn nhạt nhưng quấn chặt, lau cũng không hết. “Nếu liên hôn lần này có thể khiến hai nhà Khương, Cơ cùng hưởng vinh hoa thì tốt, nếu không, hễ hai nhà nảy sinh xung đột, con sợ là con sẽ hy sinh công tử, chọn nhà mẹ đẻ”. Giống như lần này nàng cố ý giữ lại Tiết Thái để khống chế chàng, dùng tiền đồ của chàng để thành toàn cho tiền đồ của Khương gia. Chuyện này có lần thư nhất, thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, và vô số lần khác.

Nàng rất sợ hãi, nàng sẽ hết lần này đến lần khác đứng về phía gia tộc, lựa chọn phảm bội chàng, phản bội tình yêu mà nàng tự hào.

“Sao có thể như thế được?”. Khương phu nhân an ủi, “Liên hôn vốn là chuyện hai bên cùng có lợi, sau khi con trở thành thê tử của hầu gia, hầu gia và cha con sẽ càng đồng tâm hiệp lực phò tá hoàng thượng, sao có thể xảy ra xung đột? Đừng nghĩ nhiều quá, con ấy, nên nghĩ thoáng ra, có thời gian rảnh rỗi nghĩ những chuyện này chi bằng nghĩ xem làm thế nào để thành tân nương đẹp nhất”.

Mẹ không biết gì cả… Khương Trầm Ngư trong lòng bi ai, thầm nghĩ, mẹ của nàng cái gì cũng không biết. Cho nên, cho dù thân phận như mẹ con, cũng không thể nào thực sụ đồng tâm. Tâm sự của nàng mẹ không hiểu, nên lời an ủi của bà không hề có tác dụng với nàng.

Ai ai cũng nói Khương Trầm Ngư tốt bụng, nhưng tại sao nàng lại chẳng có nổi một người bạn tốt tri kỉ? Có phải vì… trái tim của nàng cất giấu quá sâu, không dám cũng không chịu để lộ ra với người khác? Vậy thì, công tử có phải cũng như vậy không? Công tử có ba nghìn môn khách, người hầu vô số, nhưng, chàng cũng không có bằng hữu…

Ngoài cửa sổ, mưa bỗng rơi lất phất. Khương Trầm Ngư chăm chú nhìn những hạt mưa bụi đó, khẽ nói: “Mưa rồi… Đây là mưa đông, hay là mưa xuân?”.

Khương phu nhân cười đáp: “Bây giờ là tháng ba, đương nhiên là mưa xuân rồi. Mùa xuân năm nay đến sớm hơn năm ngoái”.

“Vậy…”, Khương Trầm Ngư lẩm bẩm, “sau trận mưa này, hoa hạnh và hoa lê đều sắp nở rồi…”

“Hử? Hẳn là sẽ nở… Sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này?”.

Khương Trầm Ngư nhếch khóe môi, lần này là cười thật: “Con và công tử đã hẹn nhau đi ngắm hoa”.

Khương phu nhân đầu tiên sửng sốt, sau đó cười nói: “Ồ? Thật sao? Ha ha, không tồi…”.

Ác Du bên cạnh trợn tròn mắt nói: “Tiểu thư và hầu gia sắp thành thân, người ta nói phu thê chưa cưới trước hôn lễ không thể gặp mặt, nếu không sẽ không cát lợi đâu… ai da!”. Lời còn chưa dứt, bị Hoài Cẩn vỗ mạnh một cái.

Khương phu nhân nhìn con gái với vẻ hiền hòa, dịu dàng nói: “Đi đi. Chỉ cần con cảm thấy vui, hơn nữa mỗi năm chỉ có một lần, cũng là cơ hội hiếm có”.

“Vâng”. Khương Trầm Ngư tươi cười, sự áy náy và bất an trong chớp mắt đã biến thành tràn đầy đợi chờ. Không sao, nàng nghĩ, trên thế gian này không có ai là tri kỷ của nàng cũng không sao. Bởi vì, nàng có công tử. Cho dù nàng và công tử đều là những kẻ cô độc, không có bạn bè giống nhau, nhưng vì có nhau, nên không còn cảm thấy cô đơn.

Cho nên, hai người là định mệnh sắo đặt ở bên nhau.

Nàng nhất định phải tin điều này.

Khương Trầm Ngư hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, đôi đồng tử sáng trong.

Bên ngoài cửa sổ, cây lê tha thướt kiều diễm, đang tắm trong trận mưa xuân đầu tiên của năm Đồ Bích thứ tư, cành lá đan nhau lấm tấm những nụ hoa, tinh khiết tựa tuyết trắng, tươi sáng như nụ cười.

Đúng như lời Khương phu nhân nói, không lâu sau sẽ nở.

Mà khi hoa lê nở rộ, đại quân của thiên tử toàn thắng trở về, khải hoàn về triều...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện