Họa Quốc
Quyển 1 - Chương 15
Hôm ấy, Khương Trầm Ngư đang cùng ăn cơm với tỉ tỉ trong Gia Ninh cung, cung nữ đến báo, Kỳ Úc hầu đưa Tiết Thái đến, nói phụng mệnh hoàng thượng, cho hắn được gặp Tiết Mính.
Sau khi được sự cho phép của Khương Họa Nguyệt, hai cung nhân dẫn Tiết Thái đi vào, khi nhìn thấy đưa trẻ đó đứng dưới sân, trong lòng Khương Trầm Ngư không kìm được chua xót, nàng nhớ lại tình cảnh lần đầu gặp Tiết Thái. Khi ấy, thiếu niên quyền quý có được sự đắc ý vinh quang mà hết thảy hài đồng trong thiên hạ đều không sánh được, cưỡi xe loan, đội kim linh(*), đeo ngọc quý hiếm có,dám mắng phi tử trước ngựa, dám dập đầu trước điện, đuôi mày khóe mắt đều là vẻ kiêu ngạo đến bức người. Mà nay, lại gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, áo thô giầy gai, gương mặt nhỏ võ vàng u tối.
Hắn cúi đầu đứng ở đó, mày mắt ủ ê, không hề có chút sức sống.
Khương Họa Nguyệt nói: “Ta còn có chút việc, hay là Trầm Ngư, muội dẫn hắn đi đi”.
Khương Trầm Ngư lĩnh chỉ, bước tới, giơ một tay ra trước mặt Tiết Thái, Tiết Thái ngẩng đầu nhìn nàng, trong đôi mắt đen láy không hề có cảm xúc.
Khương Trầm Ngư mỉm cười với hắn, ánh mắt mang theo tia khích lệ. Ánh mắt Tiết Thái lóe lên giây lát, rồi lại lùi lại phía sau, khom mình nói: “Tiết Thái là nô bộc, không dám cầm tay tiểu thư”.
Khương Trầm Ngư sững sờ, không nói nổi lên lời. Đứa trẻ dám vung roi quát “Chim se xấu xa, sao dám cản phượng giá?” trước sủng phi của hoàng thượng đó, đứa trẻ đứng ngạo nghễ trước quốc vương nói “ta là ngọc trong biển người” đó, giờ phút này, trước mặt nàng lại nói “Tiết Thái là nô bộc….”.
Đúng là một màn châm biếm sinh động. Mà tất cả chuyện này đều do nàng ban cho.
Là nàng quyết ý đồi cứu hắn, mà nàng vì lợi ích của mình mà cố giữ lại hắn, nhưng thật ra, đối với hắn mà nói, có lẽ thà kiêu ngạo mà chết đi, còn hơn sống uất ức, thừa thải thế này?
Khương Trầm Ngư quay người, lặng lẽ dẫn đường, từ Gia Ninh cung đến Càn Tây cung, suốt dọc đường, chỉ nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng của đứa trẻ sau lưng, trái tim nàng càng lúc càng chùng xuống.
Rẽ khỏi cổng vòm, phía trước đã là Động Đạt kiều, chính lúc này, họ nhìn thấy Hy Hòa.
Hy Hòa dựa lan can, đang cho cá ăn bên hồ, không biết vì sao, bên cạnh không có cung nhân nào theo hầu. Từ sau sự kiện trúng độc, nàng luôn nằm trên giường bệnh, không gặp người ngoài, vì thế tuy Khương Trầm Ngư nhiều lần vào cung, nhưng sau lần đánh đàn đó, đây là lần đầu tiên nàng gặp Hy Hòa.
Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu lên người Hy Hòa, vẫn là áo trắng hơn tuyết, yểu điệu tha thướt, từ trong cử chỉ toát ra vẻ lười biếng hững hờ. Dường như dù bất cứ lúc nào gặp nàng, nàng đều có dáng vẻ chán ghét thế gian này, nhưng lại mang vẻ kiều mị đặc biệt.
Hy Hòa nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn lại, nhìn Khương Trầm Ngư trước tiên, kế đó ánh mắt rơi xuống Tiết Thái, gương mặt lóe lên thần sắc vô cùng phức tạp. Khương Trầm Ngư còn chưa kịp nhìn ra đó rốt cuộc là biểu cảm gì, nàng đã cười.
Cười rất tà ác.
“Sao ngươi vẫn chưa chết?” Nàng hỏi Tiết Thái như vậy.
Sắc mặt Tiết Thái đột nhiên biến đổi, giống như một chiếc mặt nạ, từ trán nứt một vết, cuối cùng lan rộng ra toàn bộ, vỡ tan.
Hy Hòa đi quanh hắn một vòng, bỗng lấy một vật từ trên cổ hắn xuống, Khương Trầm Ngư nhìn thấy, đó chính là cổ bích ngàn năm mà Yên vương bantawngj.
“Đây là Băng Ly trong truyền thuyết?” Hy Hòa liếc xéo Tiết Thái, sắc mặt Tiết Thái vô cùng khó coi, hai bờ môi mím chặt, mắt lại càng trợn to hơn, giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong đó.
“Nghe nói ngươi đã bị biếm thành nô lệ, đã là nô lệ, thì không cần đeo thứ quý giá như thế này”. Hy Hòa nói rồi, đeo miếng cổ bích lên cổ mình, “Ta tịch thu”.
Tiết Thái cắn chặt môi, cả người run lên vì giận dự. Khương Trầm Ngư chứng kiến, không nhịn được lên tiếng: “Phu nhân, Băng Ly này là Yên quốc quốc chủ ban tặng, phu nhân lấy đi, nếu Yên vương biết, e rằng không thỏa”.
“Có gì không thỏa?” Hy Hòa quay đầu, ánh mắt sáng rỡ, xinh đẹp vô hạn, “Lẽ nào ta không xứng với cổ bích này?”
Khương Trầm Ngư nhất thời cứng họng.
Hy Hòa lại tươi cười, cúi xuống áp sát vào mặt Tiết Thái, nói với giọng cực kỳ dịu dàng: “Đúng là phong thủy luân hồi, ban đầu trên cây cầu này, ngươi mắng ra, lại làm ngựa của ta kinh sợ, hại ta ngã xuống nước, lúc đó ngươi chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay”.
Trong mắt Tiết Thái là một tầng hơi nước mờ mịt che phủ.
“Không cam lòng sao? Oán hận sao? Ha! Ha ha ha ha…” Hy Hòa buông một tràng cười lớn. Khương Trầm Ngư đứng bên cạnh thở dài, tiểu nhân đắc chí như thế, giậu đổ bìm leo như thế, đối phó với một đứa trẻ như thế, đâu hà tất phải vậy?
Hy Hòa cười xong, vỗ vỗ vào má Tiết Thái: “Vậy thì, hãy tiếp tục sống đi, mang theo sự oán hận và không cam lòng này, nhịn nhục mà sống tiếp. Chỉ có sống lâu hơn ta, ngươi mới có thể lấy lại Băng Ly, đương nhiên, tiền đề là – nếu thực sự có một ngày như thế”. Nói đoạn, quay mình nghênh ngang bỏ đi.
Dọc đường, đều nghe thấy tiếng cười đắc ý vênh vang của nàng.
Mà Tiết Thái vẫn đứng không nhúc nhích ở chỗ cũ.
Khương Trầm Ngư đi tới nắm lấy tay của hắn, bàn tay nhỏ lạnh ngắt mà run lẩy bẩy, nàng thở dài thật khẽ: “Đừng nghĩ nhiều, chúng ta đi thôi. Cô cô của ngươi đang chờ đó”.
Tiết Thái ngước mắt lên, trong đôi mắt rưng đó, thứ tồn tại không phải là oán hận, mà là một thứ còn sâu đậm hơn cả sự căm hận. Hắn từ từ rút tay ra khỏi tay nàng, cúi đầu nói: “Vâng”.
Khương Trầm Ngư biết, nhà hắn gặp biến cố lớn, vì thế hắn đã trở thành kẻ không tin vào bất cứ ai khác, trong lòng một khi đã có khúc mắc, không thể trong thời gian ngắn là tháo gỡ được mà phải dần dần. Nên nàng không nhiều lời nữa, tiếp tục dẫn đường.
Đến Càn Tây cung, vừa bước vào cửa liền nghe tiếng Tiết Mính gọi to trong phòng: “Là Tiết Thái đến phải không?”. Ngay sau đó, cửa phòng mở ra, Tiết Mính một thân áo trắng không phấn son lao ra ngoài, nhìn thấy Tiết Thái, hai mắt hoe đỏ, ôm đầu khóc lớn, “Trời thương xót, đúng là Tiết Thái…. Tiểu Thái, cháu của ta…”.
Lúc này Tiết Thái lại rất bình tĩnh, khẽ đỡ lấy tay nàng, nói: “Cô cô, Tiểu Thái đến thăm cô cô. Có gì vào trong nói”.
Tiết Mính nhìn Khương Trầm Ngư đứng bên cạnh, thầm biết lúc này không phải là lúc thương cảm, lập tức lau nước mắt nói: “Nhất thời thất lễ, khiến Khương tiểu thư chê cười, mời vào trong”.
“Không cần đâu”. Khương Trầm Ngư nghĩ, hai cô cháu họ có nhiều điều riêng tư cần nói, mình ở lại sẽ bất tiện, bèn nói: “Gia tỉ hãy còn đợi trong cung, Trầm Ngư xin về trước, một canh giờ sau lại đến đón tiểu công tử”.
Tiết Mính cảm kích đáp: “Đa tạ Khương tiêu thư”.
Đợi đến khi bóng dáng nàng khuất tầm mắt, Tiết Mính mới nghiêm mặt, nắm lấy tay Tiết Thái: “Vào đây với cô cô”. Hai người bước vào nhà, nàng quan sát bốn bề một lượt, thực sự tin rằng không có ai giám sát mới khóa cửa phòng lại, quay người lại dò xét kỹ lưỡng Tiết Thái, trong mắt lệ đã rưng rưng, “Cháu à…. Cháu chịu khổ rồi…”.
Tiết Thái quỳ sụp xuống, Tiết Mính kinh ngạc: “Cháu làm gì thế này?”.
Tiết Thái nói: “Cháu biết là cô cô cầu xin công chúa mới có thể giữ lại cái mạng này của cháu”.
Tiết Mính rầu rĩ, cũng không bảo Tiết Thái đứng dậy, thần sắc trong đáy mắt biến đổi, cuối cùng thấp giọng nói: “Ta cứu cháu, nhưng không phải là muốn tốt cho cháu…”.
Tiết Thái ngẩng đầu, gương mặt nhỏ như bàn tay vì quá gầy nên hai mắt lại càng to hơn, đen sẫm như mực.
“Nếu ta thực sự muốn tốt cho cháu, thì để cháu đi cùng ca ca tẩu tẩu, tuy bị gán cho cái tội danh ô nhục nghịch thần, nhưng hễ chết rồi sẽ không cần chịu khổ nữa. Nhưng ta giữ cháu lại, ta muốn cháu sống, Tiểu Thái, cháu có biết vì sao không?”
Mặt Tiết Thái trắng bệch không còn giọt máu, giọng nói trầm thấp: “Cô cô muốn cháu… báo thù cho Tiết gia”.
Tiết Mính tát Tiết thái một cái rất mạnh, khiến Tiết Thái ngã ra đất, nàng lạnh lùng nói: “Nhắc lại lần nữa”.
Tiết Thái cắn chặt răng, nhắc lại: “Cô cô muốn cháu báo thù cho Tiết gia…” Lời còn chưa rứt, Tiết Mính lại bồi thêm cái tát nữa: “Nhắc lại lần nữa”.
Mép Tiết Thái đã rỉ máu, nhưng sự kiên nghị trong ánh mắt lại càng đậm thêm, nói rành rọt từng tiếng một: “Thề quyết tâm báo thù, chấn hưng gia môn!”.
Đến đây Tiết Mính thở dài một tiếng, đưa tay đỡ Tiết Thái dậy: “Tốt lắm, cháu phải nhớ kỹ hai cái tát ngày hôm nay của cô cô, nhớ kỹ cảm giác đau đớn này, cũng phải nhớ kỹ lời thề mà cháu đã thề ngày hôm nay!”.
Tiết Mính mím chặt khóe môi, cố hết sức đứng thẳng lưng, Tiết MÍnh rút một chiếc khăn từ trong người ra, lau vết máu trên môi Tiết Thái, lau đi lau lại, bỗng đưa tay ôm chặt Tiết Thái, khóc nấc lên: “Xin lỗi… Tiểu Thái, xin lỗi cháu…”.
Trong mắt Tiết Thái đang lên một màn sương mù mịt mờ.
“Cô cô có lỗi với cháu, Tiết gia cũng có lỗi với cháu, không những không thể cho cháu một cuộc sống yên ổn, để cháu sống một đời vô âu vô lo, mà còn ép cháu nhận trách nhiệm vừa lớn lao vừa nặng nề này. Cuộc sống sau này mà cháu phải đối diện còn đáng sợ hơn cả địa ngục, hơn nữa cháu phải một mình đơn độc đối diện, cô độc không có viện trợ, cháu không thể tin ai, dựa vào ai, mong chờ ai nữa, cháu cũng không cảm nhận được những thứ tốt đẹp, ấm áp trong cuộc sống nữa, cháu không thể an vui trưởng thành giống những đứa trẻ khác… Cho nên, cô cô xin lỗi”. Tiết Mính vừa nói, vừa quỳ xuống đất, hành đại lễ vô cùng nghiêm trang.
Tiết Thái sợ hãi, đôi mắt càng trợn tròn to hơn, nhưng chỉ có thể đứng đờ ra, không thể nhúc nhích.
“Nhưng ta thay mặt mấy nghìn người của bốn mươi chín đời Tiết gia cảm tạ cháu! Cảm ơn cháu đã báo thù cho chúng ta, cảm ơn cháu đã không để cho Tiết gia tuyệt vong tại đây, cảm ơn cháu sẽ làm cho Tiết gia huy hoàng lần nữa”. Tiết Mính nắm chặt tay Tiết Thái, nghẹn ngào nói: “Tiết Mính cảm tạ đại ân của cháu!”.
Sắc mặt Tiết Thái biến đổi mấy lượt, cuối cùng hai đầu gối cũng khuỵu xuống, không nói lời nào, chỉ dần dần cúi gập người xuống, dập đầu ba cái trên mặt đất lặng lxo.
Binh – binh – binh
Trên trán Tiết Thái vốn đã có vết thương cũ từ ngày tranh chấp với Hy Hòa để lại, lúc này liên tiếp đập đầu xuống đất, miệng vết thương lại rách ra, máu chảy xuống.
Tiết Mính im lặng nhìn hắn chảy máu, cũng trào nước mắt.
Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ bằng lụa đã rách nát, chiếu lên người hai cô cháu họ, cũng thấm mấy phần trang trọng mà tiêu điều.
Một canh giờ sau, Khương Trầm Ngư đón Tiết Thái về Gia Ninh cung, thấy hai bên má hắn sưng húp, tuy không biết nguồn cơn, nhưng biết là bị đánh, bèn lấy một quả trứng gà nóng tới xoa cho hắn, Tiết Thái vẫn chối từ, nhưng nàng nói: “Ngươi hiện giờ là nô lệ của hầu gia, đại diện cho hầu gia, nếu để ngươi xuất cung với bộ dáng như thế này, hầu gia sẽ mất thể diện”.
Lúc đó hắn mới đứng im, ngoan ngoãn để nàng lăn mặt.
Sau thời gian chừng một chén trà, cung nữ tới báo, xe ngựa của Kỳ Úc hầu đã tới, đón Tiết Thái quay về. Khương Trầm Ngư hỏi: “Hầu gia có tới không?”.
Cung nữ đáp: “Chỉ thấy xe ngựa, không thấy người”.
Khương Trầm Ngư có chút thất vọng, Khương Họa Nguyệt bên cạnh nói đùa: “Trông cái bộ dạng chẳng ra sao của muội kìa! Ngày cưới chẳng phải đã quyết định rồi sao? Chỉ nữa tháng nữa muội đã gã cho hắn, bây giờ một khắc cũng không đợi được à?”.
Ánh mắt Tiết Thái lóe sáng, thoáng tia kinh ngạc.
Khương Trầm Ngư đỏ mặt nói: “Tỉ tỉ, tỉ lại cười người ta…”.
“Ta cười muội thì không sao, sợ nhất là người thiên hạ đều cười muội, sắp thành thân rồi, phải tránh điều tiếng chứ”.
“Muội… muội không nói chuyện với tỉ nữa!”. Khương Trầm Ngư vừa kéo tay Tiết Thái vừa nói: “Ta đưa ngươi ra ngoài”.
Tiết Thái đi theo nàng được mấy bước, bước chân chậm lại, Khương Trầm Ngư cúi đầu hỏi: “Sao thế?”.
“Ngươi…”, Tiết Thái cắn môi, vẻ mặt kỳ quái, “Ngươi là hôn thê tương lai của Kỳ Úc hầu?”.
Khương Trầm Ngư nghĩ một lát liền cười: “Đúng thế, cũng là nữ chủ tử tương lai của ngươi. Bây giờ muốn lấy lòng ta sao? Muộn rồi!”.
Tiết Thái cúi gằm mặt, không nói năng gì.
Bên ngoài Gia Ninh cung, xe ngựa của Cơ phủ im lặng đứng đợi, phu xe nhảy xuống mở cửa xe, Tiết Thái đang định vào trong, nhưng lại quay đầu lại nhìn nàng một cái, không biết vì sao, lọt vào mắt Khương Trầm Ngư, nàng bỗng có một cảm giác lạ lùng, tựa như bị hắn nhìn thấu, lại tựa như từ trong mắt hắn, nhìn thấy được điểm chẳng lành.
(*) Linh là bộ phận trang sức mũ bằng lông chim của quan lại, kim linh là lông chim bằng vàng. (ND)
Sau khi được sự cho phép của Khương Họa Nguyệt, hai cung nhân dẫn Tiết Thái đi vào, khi nhìn thấy đưa trẻ đó đứng dưới sân, trong lòng Khương Trầm Ngư không kìm được chua xót, nàng nhớ lại tình cảnh lần đầu gặp Tiết Thái. Khi ấy, thiếu niên quyền quý có được sự đắc ý vinh quang mà hết thảy hài đồng trong thiên hạ đều không sánh được, cưỡi xe loan, đội kim linh(*), đeo ngọc quý hiếm có,dám mắng phi tử trước ngựa, dám dập đầu trước điện, đuôi mày khóe mắt đều là vẻ kiêu ngạo đến bức người. Mà nay, lại gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, áo thô giầy gai, gương mặt nhỏ võ vàng u tối.
Hắn cúi đầu đứng ở đó, mày mắt ủ ê, không hề có chút sức sống.
Khương Họa Nguyệt nói: “Ta còn có chút việc, hay là Trầm Ngư, muội dẫn hắn đi đi”.
Khương Trầm Ngư lĩnh chỉ, bước tới, giơ một tay ra trước mặt Tiết Thái, Tiết Thái ngẩng đầu nhìn nàng, trong đôi mắt đen láy không hề có cảm xúc.
Khương Trầm Ngư mỉm cười với hắn, ánh mắt mang theo tia khích lệ. Ánh mắt Tiết Thái lóe lên giây lát, rồi lại lùi lại phía sau, khom mình nói: “Tiết Thái là nô bộc, không dám cầm tay tiểu thư”.
Khương Trầm Ngư sững sờ, không nói nổi lên lời. Đứa trẻ dám vung roi quát “Chim se xấu xa, sao dám cản phượng giá?” trước sủng phi của hoàng thượng đó, đứa trẻ đứng ngạo nghễ trước quốc vương nói “ta là ngọc trong biển người” đó, giờ phút này, trước mặt nàng lại nói “Tiết Thái là nô bộc….”.
Đúng là một màn châm biếm sinh động. Mà tất cả chuyện này đều do nàng ban cho.
Là nàng quyết ý đồi cứu hắn, mà nàng vì lợi ích của mình mà cố giữ lại hắn, nhưng thật ra, đối với hắn mà nói, có lẽ thà kiêu ngạo mà chết đi, còn hơn sống uất ức, thừa thải thế này?
Khương Trầm Ngư quay người, lặng lẽ dẫn đường, từ Gia Ninh cung đến Càn Tây cung, suốt dọc đường, chỉ nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng của đứa trẻ sau lưng, trái tim nàng càng lúc càng chùng xuống.
Rẽ khỏi cổng vòm, phía trước đã là Động Đạt kiều, chính lúc này, họ nhìn thấy Hy Hòa.
Hy Hòa dựa lan can, đang cho cá ăn bên hồ, không biết vì sao, bên cạnh không có cung nhân nào theo hầu. Từ sau sự kiện trúng độc, nàng luôn nằm trên giường bệnh, không gặp người ngoài, vì thế tuy Khương Trầm Ngư nhiều lần vào cung, nhưng sau lần đánh đàn đó, đây là lần đầu tiên nàng gặp Hy Hòa.
Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu lên người Hy Hòa, vẫn là áo trắng hơn tuyết, yểu điệu tha thướt, từ trong cử chỉ toát ra vẻ lười biếng hững hờ. Dường như dù bất cứ lúc nào gặp nàng, nàng đều có dáng vẻ chán ghét thế gian này, nhưng lại mang vẻ kiều mị đặc biệt.
Hy Hòa nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn lại, nhìn Khương Trầm Ngư trước tiên, kế đó ánh mắt rơi xuống Tiết Thái, gương mặt lóe lên thần sắc vô cùng phức tạp. Khương Trầm Ngư còn chưa kịp nhìn ra đó rốt cuộc là biểu cảm gì, nàng đã cười.
Cười rất tà ác.
“Sao ngươi vẫn chưa chết?” Nàng hỏi Tiết Thái như vậy.
Sắc mặt Tiết Thái đột nhiên biến đổi, giống như một chiếc mặt nạ, từ trán nứt một vết, cuối cùng lan rộng ra toàn bộ, vỡ tan.
Hy Hòa đi quanh hắn một vòng, bỗng lấy một vật từ trên cổ hắn xuống, Khương Trầm Ngư nhìn thấy, đó chính là cổ bích ngàn năm mà Yên vương bantawngj.
“Đây là Băng Ly trong truyền thuyết?” Hy Hòa liếc xéo Tiết Thái, sắc mặt Tiết Thái vô cùng khó coi, hai bờ môi mím chặt, mắt lại càng trợn to hơn, giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong đó.
“Nghe nói ngươi đã bị biếm thành nô lệ, đã là nô lệ, thì không cần đeo thứ quý giá như thế này”. Hy Hòa nói rồi, đeo miếng cổ bích lên cổ mình, “Ta tịch thu”.
Tiết Thái cắn chặt môi, cả người run lên vì giận dự. Khương Trầm Ngư chứng kiến, không nhịn được lên tiếng: “Phu nhân, Băng Ly này là Yên quốc quốc chủ ban tặng, phu nhân lấy đi, nếu Yên vương biết, e rằng không thỏa”.
“Có gì không thỏa?” Hy Hòa quay đầu, ánh mắt sáng rỡ, xinh đẹp vô hạn, “Lẽ nào ta không xứng với cổ bích này?”
Khương Trầm Ngư nhất thời cứng họng.
Hy Hòa lại tươi cười, cúi xuống áp sát vào mặt Tiết Thái, nói với giọng cực kỳ dịu dàng: “Đúng là phong thủy luân hồi, ban đầu trên cây cầu này, ngươi mắng ra, lại làm ngựa của ta kinh sợ, hại ta ngã xuống nước, lúc đó ngươi chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay”.
Trong mắt Tiết Thái là một tầng hơi nước mờ mịt che phủ.
“Không cam lòng sao? Oán hận sao? Ha! Ha ha ha ha…” Hy Hòa buông một tràng cười lớn. Khương Trầm Ngư đứng bên cạnh thở dài, tiểu nhân đắc chí như thế, giậu đổ bìm leo như thế, đối phó với một đứa trẻ như thế, đâu hà tất phải vậy?
Hy Hòa cười xong, vỗ vỗ vào má Tiết Thái: “Vậy thì, hãy tiếp tục sống đi, mang theo sự oán hận và không cam lòng này, nhịn nhục mà sống tiếp. Chỉ có sống lâu hơn ta, ngươi mới có thể lấy lại Băng Ly, đương nhiên, tiền đề là – nếu thực sự có một ngày như thế”. Nói đoạn, quay mình nghênh ngang bỏ đi.
Dọc đường, đều nghe thấy tiếng cười đắc ý vênh vang của nàng.
Mà Tiết Thái vẫn đứng không nhúc nhích ở chỗ cũ.
Khương Trầm Ngư đi tới nắm lấy tay của hắn, bàn tay nhỏ lạnh ngắt mà run lẩy bẩy, nàng thở dài thật khẽ: “Đừng nghĩ nhiều, chúng ta đi thôi. Cô cô của ngươi đang chờ đó”.
Tiết Thái ngước mắt lên, trong đôi mắt rưng đó, thứ tồn tại không phải là oán hận, mà là một thứ còn sâu đậm hơn cả sự căm hận. Hắn từ từ rút tay ra khỏi tay nàng, cúi đầu nói: “Vâng”.
Khương Trầm Ngư biết, nhà hắn gặp biến cố lớn, vì thế hắn đã trở thành kẻ không tin vào bất cứ ai khác, trong lòng một khi đã có khúc mắc, không thể trong thời gian ngắn là tháo gỡ được mà phải dần dần. Nên nàng không nhiều lời nữa, tiếp tục dẫn đường.
Đến Càn Tây cung, vừa bước vào cửa liền nghe tiếng Tiết Mính gọi to trong phòng: “Là Tiết Thái đến phải không?”. Ngay sau đó, cửa phòng mở ra, Tiết Mính một thân áo trắng không phấn son lao ra ngoài, nhìn thấy Tiết Thái, hai mắt hoe đỏ, ôm đầu khóc lớn, “Trời thương xót, đúng là Tiết Thái…. Tiểu Thái, cháu của ta…”.
Lúc này Tiết Thái lại rất bình tĩnh, khẽ đỡ lấy tay nàng, nói: “Cô cô, Tiểu Thái đến thăm cô cô. Có gì vào trong nói”.
Tiết Mính nhìn Khương Trầm Ngư đứng bên cạnh, thầm biết lúc này không phải là lúc thương cảm, lập tức lau nước mắt nói: “Nhất thời thất lễ, khiến Khương tiểu thư chê cười, mời vào trong”.
“Không cần đâu”. Khương Trầm Ngư nghĩ, hai cô cháu họ có nhiều điều riêng tư cần nói, mình ở lại sẽ bất tiện, bèn nói: “Gia tỉ hãy còn đợi trong cung, Trầm Ngư xin về trước, một canh giờ sau lại đến đón tiểu công tử”.
Tiết Mính cảm kích đáp: “Đa tạ Khương tiêu thư”.
Đợi đến khi bóng dáng nàng khuất tầm mắt, Tiết Mính mới nghiêm mặt, nắm lấy tay Tiết Thái: “Vào đây với cô cô”. Hai người bước vào nhà, nàng quan sát bốn bề một lượt, thực sự tin rằng không có ai giám sát mới khóa cửa phòng lại, quay người lại dò xét kỹ lưỡng Tiết Thái, trong mắt lệ đã rưng rưng, “Cháu à…. Cháu chịu khổ rồi…”.
Tiết Thái quỳ sụp xuống, Tiết Mính kinh ngạc: “Cháu làm gì thế này?”.
Tiết Thái nói: “Cháu biết là cô cô cầu xin công chúa mới có thể giữ lại cái mạng này của cháu”.
Tiết Mính rầu rĩ, cũng không bảo Tiết Thái đứng dậy, thần sắc trong đáy mắt biến đổi, cuối cùng thấp giọng nói: “Ta cứu cháu, nhưng không phải là muốn tốt cho cháu…”.
Tiết Thái ngẩng đầu, gương mặt nhỏ như bàn tay vì quá gầy nên hai mắt lại càng to hơn, đen sẫm như mực.
“Nếu ta thực sự muốn tốt cho cháu, thì để cháu đi cùng ca ca tẩu tẩu, tuy bị gán cho cái tội danh ô nhục nghịch thần, nhưng hễ chết rồi sẽ không cần chịu khổ nữa. Nhưng ta giữ cháu lại, ta muốn cháu sống, Tiểu Thái, cháu có biết vì sao không?”
Mặt Tiết Thái trắng bệch không còn giọt máu, giọng nói trầm thấp: “Cô cô muốn cháu… báo thù cho Tiết gia”.
Tiết Mính tát Tiết thái một cái rất mạnh, khiến Tiết Thái ngã ra đất, nàng lạnh lùng nói: “Nhắc lại lần nữa”.
Tiết Thái cắn chặt răng, nhắc lại: “Cô cô muốn cháu báo thù cho Tiết gia…” Lời còn chưa rứt, Tiết Mính lại bồi thêm cái tát nữa: “Nhắc lại lần nữa”.
Mép Tiết Thái đã rỉ máu, nhưng sự kiên nghị trong ánh mắt lại càng đậm thêm, nói rành rọt từng tiếng một: “Thề quyết tâm báo thù, chấn hưng gia môn!”.
Đến đây Tiết Mính thở dài một tiếng, đưa tay đỡ Tiết Thái dậy: “Tốt lắm, cháu phải nhớ kỹ hai cái tát ngày hôm nay của cô cô, nhớ kỹ cảm giác đau đớn này, cũng phải nhớ kỹ lời thề mà cháu đã thề ngày hôm nay!”.
Tiết Mính mím chặt khóe môi, cố hết sức đứng thẳng lưng, Tiết MÍnh rút một chiếc khăn từ trong người ra, lau vết máu trên môi Tiết Thái, lau đi lau lại, bỗng đưa tay ôm chặt Tiết Thái, khóc nấc lên: “Xin lỗi… Tiểu Thái, xin lỗi cháu…”.
Trong mắt Tiết Thái đang lên một màn sương mù mịt mờ.
“Cô cô có lỗi với cháu, Tiết gia cũng có lỗi với cháu, không những không thể cho cháu một cuộc sống yên ổn, để cháu sống một đời vô âu vô lo, mà còn ép cháu nhận trách nhiệm vừa lớn lao vừa nặng nề này. Cuộc sống sau này mà cháu phải đối diện còn đáng sợ hơn cả địa ngục, hơn nữa cháu phải một mình đơn độc đối diện, cô độc không có viện trợ, cháu không thể tin ai, dựa vào ai, mong chờ ai nữa, cháu cũng không cảm nhận được những thứ tốt đẹp, ấm áp trong cuộc sống nữa, cháu không thể an vui trưởng thành giống những đứa trẻ khác… Cho nên, cô cô xin lỗi”. Tiết Mính vừa nói, vừa quỳ xuống đất, hành đại lễ vô cùng nghiêm trang.
Tiết Thái sợ hãi, đôi mắt càng trợn tròn to hơn, nhưng chỉ có thể đứng đờ ra, không thể nhúc nhích.
“Nhưng ta thay mặt mấy nghìn người của bốn mươi chín đời Tiết gia cảm tạ cháu! Cảm ơn cháu đã báo thù cho chúng ta, cảm ơn cháu đã không để cho Tiết gia tuyệt vong tại đây, cảm ơn cháu sẽ làm cho Tiết gia huy hoàng lần nữa”. Tiết Mính nắm chặt tay Tiết Thái, nghẹn ngào nói: “Tiết Mính cảm tạ đại ân của cháu!”.
Sắc mặt Tiết Thái biến đổi mấy lượt, cuối cùng hai đầu gối cũng khuỵu xuống, không nói lời nào, chỉ dần dần cúi gập người xuống, dập đầu ba cái trên mặt đất lặng lxo.
Binh – binh – binh
Trên trán Tiết Thái vốn đã có vết thương cũ từ ngày tranh chấp với Hy Hòa để lại, lúc này liên tiếp đập đầu xuống đất, miệng vết thương lại rách ra, máu chảy xuống.
Tiết Mính im lặng nhìn hắn chảy máu, cũng trào nước mắt.
Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ bằng lụa đã rách nát, chiếu lên người hai cô cháu họ, cũng thấm mấy phần trang trọng mà tiêu điều.
Một canh giờ sau, Khương Trầm Ngư đón Tiết Thái về Gia Ninh cung, thấy hai bên má hắn sưng húp, tuy không biết nguồn cơn, nhưng biết là bị đánh, bèn lấy một quả trứng gà nóng tới xoa cho hắn, Tiết Thái vẫn chối từ, nhưng nàng nói: “Ngươi hiện giờ là nô lệ của hầu gia, đại diện cho hầu gia, nếu để ngươi xuất cung với bộ dáng như thế này, hầu gia sẽ mất thể diện”.
Lúc đó hắn mới đứng im, ngoan ngoãn để nàng lăn mặt.
Sau thời gian chừng một chén trà, cung nữ tới báo, xe ngựa của Kỳ Úc hầu đã tới, đón Tiết Thái quay về. Khương Trầm Ngư hỏi: “Hầu gia có tới không?”.
Cung nữ đáp: “Chỉ thấy xe ngựa, không thấy người”.
Khương Trầm Ngư có chút thất vọng, Khương Họa Nguyệt bên cạnh nói đùa: “Trông cái bộ dạng chẳng ra sao của muội kìa! Ngày cưới chẳng phải đã quyết định rồi sao? Chỉ nữa tháng nữa muội đã gã cho hắn, bây giờ một khắc cũng không đợi được à?”.
Ánh mắt Tiết Thái lóe sáng, thoáng tia kinh ngạc.
Khương Trầm Ngư đỏ mặt nói: “Tỉ tỉ, tỉ lại cười người ta…”.
“Ta cười muội thì không sao, sợ nhất là người thiên hạ đều cười muội, sắp thành thân rồi, phải tránh điều tiếng chứ”.
“Muội… muội không nói chuyện với tỉ nữa!”. Khương Trầm Ngư vừa kéo tay Tiết Thái vừa nói: “Ta đưa ngươi ra ngoài”.
Tiết Thái đi theo nàng được mấy bước, bước chân chậm lại, Khương Trầm Ngư cúi đầu hỏi: “Sao thế?”.
“Ngươi…”, Tiết Thái cắn môi, vẻ mặt kỳ quái, “Ngươi là hôn thê tương lai của Kỳ Úc hầu?”.
Khương Trầm Ngư nghĩ một lát liền cười: “Đúng thế, cũng là nữ chủ tử tương lai của ngươi. Bây giờ muốn lấy lòng ta sao? Muộn rồi!”.
Tiết Thái cúi gằm mặt, không nói năng gì.
Bên ngoài Gia Ninh cung, xe ngựa của Cơ phủ im lặng đứng đợi, phu xe nhảy xuống mở cửa xe, Tiết Thái đang định vào trong, nhưng lại quay đầu lại nhìn nàng một cái, không biết vì sao, lọt vào mắt Khương Trầm Ngư, nàng bỗng có một cảm giác lạ lùng, tựa như bị hắn nhìn thấu, lại tựa như từ trong mắt hắn, nhìn thấy được điểm chẳng lành.
(*) Linh là bộ phận trang sức mũ bằng lông chim của quan lại, kim linh là lông chim bằng vàng. (ND)
Bình luận truyện