Hóa Ra Chúng Ta Vẫn Còn Yêu
Chương 71: Tôi chưa từng nghĩ nó đau đớn như vậy
Sau khi biết được tin đó, Âu Dương Vũ Thần khuôn mặt như đờ đẫn ra.. hai tay anh buông thõng xuống, trong tim dấy lên một cơn đau bất ngờ, Cố Uyển Đình thật sự, thật sự đã chết rồi sao chứ.
- Diệp Tiêu, cậu im đi. Đây không phải là chuyện để đùa đâu? _ Anh cười ha hả, không tin vào câu mà bạn của anh nói. Mặc dù anh chính là người bỏ cô ở lại đó, nhưng mọi chuyện làm sao có thể!
- Cậu không tin vì bản thân cậu ích kỉ, cậu coi việc Uyển Đình ở bên cạnh cậu là lẽ đương nhiên?? Cậu coi đó là trách nhiệm của cô ấy, có đúng không? Làm ơn đi, người ta hi sinh cho cậu mười hai năm rồi, cậu hi sinh cho cô ấy được cái gì chưa? Bây giờ cậu có thể đường đường chính chính là ở bên Thư Di rồi, hạnh phúc thế mà. _ Diệp Tiêu cười nửa miệng nói vẻ mặt thật sự rất khinh bỉ anh
Đúng! hai người là bằng hữu đã nhiều năm, nhưng đối với Diệp Tiêu mà nói anh ta không thể nào chịu được sự nhẫn tâm này của bạn mình. Nếu người có tội thì có xử họ như thế nào cũng được...
Nhưng ở đây, người có tội không phải là Cố Uyển Đình? Anh ta nói tiếp: " Cố Gia hoàn toàn bại tất cả dưới tay cậu rồi. Nếu còn có tình người, thì ngày mai đi nhận cốt cô ấy về chôn cất cho tốt đi. "
Chỉ để lại một câu nói như thế Diệp Tiêu cũng rời đi. Một xác hai mạng, là đã quá tàn nhẫn rồi đó!
Vũ Thần vẫn ngồi trên giường bệnh, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía khoảng trống vô định. Tại sao?!
Bây giờ anh có thể ở bên cạnh người anh yêu rồi nhưng anh lại cảm giác trống rỗng đến như vậy.
- ---------
Sau khi xuất viện, anh đến nhận tro cốt của cô rồi, tất cả chỉ còn những hạt cát thế đấy. Người lúc trước ở ngay bên cạnh, ngày ngày làm bao điều vì anh, bây giờ chỉ còn là cát bụi là cái cuối cùng.
Anh muốn cho cô được về nơi an nghỉ, muốn cô được hòa mình vào biển trời, nên đã tự mình đến tại một bãi biển vắng người, cầm theo tro cốt của cô. Quyết định cuối cùng này của anh cũng chả có một ai được biết, bây giờ mọi người có nhìn anh bằng ánh mắt như thế nào anh cũng là không hề bận tâm để ý đến. Trong đầu anh lúc nào cũng nghĩ đến Uyển Đình, nghĩ đến cô về mọi thứ??.
Âu Dương Vũ Thần cầm hũ cốt trên tay mà lòng nặng trĩu, hai bàn tay run rẩy không biết làm gì...
Đến bước đường cuối cùng này, em cũng là vì tôi mà chịu biết bao nhiêu ấm ức, em nói đi? Em ra đi như vậy, càng làm tôi khó xử thêm khó xử. Đôi lúc tôi tự hỏi mình sao em lại ngốc đến như thế.
Chỉ cần nghĩ đến chính mình cầm lấy tro cốt của cô rãi xuống là lòng anh nặng trịch như tảng đá.
Nhưng cuối cùng, anh cũng phải gồng mình lên, nắm lấy một mớ cát đầu tiên, bình tĩnh rãi nó từ từ trôi theo dòng nước cuốn trôi. Đôi mắt anh đỏ hoe ngập nước, cảm giác này sao lại có thể hả?
Cứ thế từng đợt từng đợt tiếp theo, trong hũ cốt cũng chẳng còn một thứ gì cả. Tro cốt cô là cũng trôi đi rồi, tôi muốn hỏi em, tôi để em ở nơi này, em có phải sẽ rất giận tôi không, em có cô đơn...
Dù ai có mạnh mẽ đến đâu đi nữa, cũng sẽ có một khoảnh khắc nào đó họ yếu lòng trước tất cả!!
Vũ Thần khụy cả người xuống mặt đất, tay ôm chặt lấy hũ cốt, nước mắt cứ như vậy mà rơi từ từ.
Những tiếng nấc nghẹn bắt đầu phát ra, tại sao bây giờ anh lại đau đớn như thế, là anh từ bỏ cô..
Là anh để cô lại ở căn nhà hoang đó mà chấp nhận cứu Thư Di.. người mà anh yêu nhất trên đời.
Cảm giác lúc này thật khác lạ so với cảm giác nghe tin Lã Thư Di tự tử mà chết ở mười năm trước!
Lúc đó anh nhất thời mà đau lòng, còn bây giờ, vẫn là đau lòng! Nhưng sự mất mát này cứ dần là ăn sâu vào trong trái tim của anh, đục khoét trái tim của anh ra thành một lỗ hổng cực kì lớn đó.
Kể từ giờ, sẽ không còn ai hằng ngày ngồi ở ghế sofa chờ anh về cho đến khi ngủ gật cũng không biết, sẽ chẳng còn ai một ngày làm đủ cho anh ba bữa đầy đủ dưỡng chất mặc dù biết rất rõ rằng anh sẽ không về nhà. Sẽ không còn ai ngu ngốc đến mức biết anh vương vấn tình cũ... ngoại tình với người này người khác mà vẫn im lặng không nói một câu! Chỉ muốn làm tròn được bổn phận của một người vợ vốn có, chỉ muốn chăm sóc hi sinh mọi thứ mặc cho anh lúc nào cũng ghét bỏ!
Cố Uyển Đình chỉ cần một mình anh là đủ, còn anh thì như thế nào? Chỉ cần Lã Thư Di là đủ rồi à.
Cố Uyển Đình yêu anh một lòng một dạ? Thì anh lại chỉ một lòng một dạ với một mình Lã Thư Di
- Vậy tôi nên đi cầu trời cho cô chết đi thật nhanh mới được. Nói cách khác.. Là biến mất khỏi cuộc sống của tôi đi?
- Uyển Đình.. Cô căn bản không hề xứng với tôi được bằng cô ấy đâu.
- Cố Uyển Đình, đó là bởi vì cô không xứng đáng! Không xứng đáng được ngồi ở cái chức thiếu phu nhân của Âu Gia, cô hiểu không?
- Cố Uyển Đình, cô thật sự không có tư cách cầu xin tôi. Chỉ được cái lắm lời?
- Cố Uyển Đình, cô nghe cho rõ lời này mà tôi nói. Âu Dương Vũ Thần tôi, sau này không biết sống được tới năm bao nhiêu tuổi nhưng chỉ cần tôi còn sống thì tôi..cũng không bao giờ yêu cô đâu,.
- Cái tình yêu đó của cô, làm tôi rất là ghê tởm! Cô không biết rằng Vũ Thần tôi thật sự rất khinh miệt cô sao? Làm ơn đem nó đi cho chó nó ăn đi, thật sự phiền phức quá!
- Làm ơn đi cô đừng ở đây tỏ vẻ cái sự thanh cao của cô nữa được không? Tôi thật sự nuốt không nổi đâu. Cô mở miệng nói không cần nhưng ở đời vẫn là có nhiều chuyện khó tin được lắm đấy?
Hết lần này cho đến lần khác anh sỉ nhục cô, chà đạp đánh đập cô đến tận cùng của sự đau khổ.
Lại còn trù ẻo, hành hạ cô đến chết đi sống lại, bây giờ cô mất thật rồi.. Anh lại cảm giác như thế.
Nhưng cô chưa bao giờ kêu ca một lời nào, bây giờ nhớ.. Vũ Thần, mày chính là không có ít nhất một chút mặt mũi nào để đứng trước mặt cô ấy đâu. Bây giờ anh chính là người không có tư cách đến thăm viếng cô nhất, anh tàn độc với cô biết bao lần cô cũng đối xử anh rất dịu dàng thế mà..
Người ta nói, im lặng chính là người kia đã từ bỏ mà không hề hối tiếc rồi. Bây giờ cô chết đi như vậy, đột nhiên xung quanh anh cảm giác im lặng đến bất ngờ, anh không chịu được, làm sao mà có thể chịu được bây giờ? Ai làm ơn nói cho anh biết đi, Cố Uyển Đình, xin em, đừng im lặng vậy.
" Tôi nói tôi có chút hối hận, em tin không? Tôi sai rồi, thật sự sai rồi, đứa con của chúng ta cũng vì tôi mà mất, tôi thật sự không cam lòng. Uyển Đình, tôi nợ em rất nhiều, em cứ hận tôi đi... Chỉ là nếu có kiếp sau, làm ơn đừng cầu xin ông trời, tôi muốn được trùng phùng với em, muốn được bù đắp lại tất cả mọi mất mát mà tôi đã gây ra cho em ở kiếp này. Tại sao lúc em còn sống, tôi lại có thể mong em chết sớm đi một chút chứ? Bây giờ điều này thành sự thật, tôi lại mong nó chưa bao giờ xảy ra. Xin em, đừng nói rằng tôi ích kỉ, tôi thật sự muốn có em bên cạnh mình?? Bây giờ tôi hiểu cảm giác mất đi em nó như thế nào rồi.. Tôi chưa từng nghĩ nó lại đau đớn như vậy!! "
- ---------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]
- Diệp Tiêu, cậu im đi. Đây không phải là chuyện để đùa đâu? _ Anh cười ha hả, không tin vào câu mà bạn của anh nói. Mặc dù anh chính là người bỏ cô ở lại đó, nhưng mọi chuyện làm sao có thể!
- Cậu không tin vì bản thân cậu ích kỉ, cậu coi việc Uyển Đình ở bên cạnh cậu là lẽ đương nhiên?? Cậu coi đó là trách nhiệm của cô ấy, có đúng không? Làm ơn đi, người ta hi sinh cho cậu mười hai năm rồi, cậu hi sinh cho cô ấy được cái gì chưa? Bây giờ cậu có thể đường đường chính chính là ở bên Thư Di rồi, hạnh phúc thế mà. _ Diệp Tiêu cười nửa miệng nói vẻ mặt thật sự rất khinh bỉ anh
Đúng! hai người là bằng hữu đã nhiều năm, nhưng đối với Diệp Tiêu mà nói anh ta không thể nào chịu được sự nhẫn tâm này của bạn mình. Nếu người có tội thì có xử họ như thế nào cũng được...
Nhưng ở đây, người có tội không phải là Cố Uyển Đình? Anh ta nói tiếp: " Cố Gia hoàn toàn bại tất cả dưới tay cậu rồi. Nếu còn có tình người, thì ngày mai đi nhận cốt cô ấy về chôn cất cho tốt đi. "
Chỉ để lại một câu nói như thế Diệp Tiêu cũng rời đi. Một xác hai mạng, là đã quá tàn nhẫn rồi đó!
Vũ Thần vẫn ngồi trên giường bệnh, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía khoảng trống vô định. Tại sao?!
Bây giờ anh có thể ở bên cạnh người anh yêu rồi nhưng anh lại cảm giác trống rỗng đến như vậy.
- ---------
Sau khi xuất viện, anh đến nhận tro cốt của cô rồi, tất cả chỉ còn những hạt cát thế đấy. Người lúc trước ở ngay bên cạnh, ngày ngày làm bao điều vì anh, bây giờ chỉ còn là cát bụi là cái cuối cùng.
Anh muốn cho cô được về nơi an nghỉ, muốn cô được hòa mình vào biển trời, nên đã tự mình đến tại một bãi biển vắng người, cầm theo tro cốt của cô. Quyết định cuối cùng này của anh cũng chả có một ai được biết, bây giờ mọi người có nhìn anh bằng ánh mắt như thế nào anh cũng là không hề bận tâm để ý đến. Trong đầu anh lúc nào cũng nghĩ đến Uyển Đình, nghĩ đến cô về mọi thứ??.
Âu Dương Vũ Thần cầm hũ cốt trên tay mà lòng nặng trĩu, hai bàn tay run rẩy không biết làm gì...
Đến bước đường cuối cùng này, em cũng là vì tôi mà chịu biết bao nhiêu ấm ức, em nói đi? Em ra đi như vậy, càng làm tôi khó xử thêm khó xử. Đôi lúc tôi tự hỏi mình sao em lại ngốc đến như thế.
Chỉ cần nghĩ đến chính mình cầm lấy tro cốt của cô rãi xuống là lòng anh nặng trịch như tảng đá.
Nhưng cuối cùng, anh cũng phải gồng mình lên, nắm lấy một mớ cát đầu tiên, bình tĩnh rãi nó từ từ trôi theo dòng nước cuốn trôi. Đôi mắt anh đỏ hoe ngập nước, cảm giác này sao lại có thể hả?
Cứ thế từng đợt từng đợt tiếp theo, trong hũ cốt cũng chẳng còn một thứ gì cả. Tro cốt cô là cũng trôi đi rồi, tôi muốn hỏi em, tôi để em ở nơi này, em có phải sẽ rất giận tôi không, em có cô đơn...
Dù ai có mạnh mẽ đến đâu đi nữa, cũng sẽ có một khoảnh khắc nào đó họ yếu lòng trước tất cả!!
Vũ Thần khụy cả người xuống mặt đất, tay ôm chặt lấy hũ cốt, nước mắt cứ như vậy mà rơi từ từ.
Những tiếng nấc nghẹn bắt đầu phát ra, tại sao bây giờ anh lại đau đớn như thế, là anh từ bỏ cô..
Là anh để cô lại ở căn nhà hoang đó mà chấp nhận cứu Thư Di.. người mà anh yêu nhất trên đời.
Cảm giác lúc này thật khác lạ so với cảm giác nghe tin Lã Thư Di tự tử mà chết ở mười năm trước!
Lúc đó anh nhất thời mà đau lòng, còn bây giờ, vẫn là đau lòng! Nhưng sự mất mát này cứ dần là ăn sâu vào trong trái tim của anh, đục khoét trái tim của anh ra thành một lỗ hổng cực kì lớn đó.
Kể từ giờ, sẽ không còn ai hằng ngày ngồi ở ghế sofa chờ anh về cho đến khi ngủ gật cũng không biết, sẽ chẳng còn ai một ngày làm đủ cho anh ba bữa đầy đủ dưỡng chất mặc dù biết rất rõ rằng anh sẽ không về nhà. Sẽ không còn ai ngu ngốc đến mức biết anh vương vấn tình cũ... ngoại tình với người này người khác mà vẫn im lặng không nói một câu! Chỉ muốn làm tròn được bổn phận của một người vợ vốn có, chỉ muốn chăm sóc hi sinh mọi thứ mặc cho anh lúc nào cũng ghét bỏ!
Cố Uyển Đình chỉ cần một mình anh là đủ, còn anh thì như thế nào? Chỉ cần Lã Thư Di là đủ rồi à.
Cố Uyển Đình yêu anh một lòng một dạ? Thì anh lại chỉ một lòng một dạ với một mình Lã Thư Di
- Vậy tôi nên đi cầu trời cho cô chết đi thật nhanh mới được. Nói cách khác.. Là biến mất khỏi cuộc sống của tôi đi?
- Uyển Đình.. Cô căn bản không hề xứng với tôi được bằng cô ấy đâu.
- Cố Uyển Đình, đó là bởi vì cô không xứng đáng! Không xứng đáng được ngồi ở cái chức thiếu phu nhân của Âu Gia, cô hiểu không?
- Cố Uyển Đình, cô thật sự không có tư cách cầu xin tôi. Chỉ được cái lắm lời?
- Cố Uyển Đình, cô nghe cho rõ lời này mà tôi nói. Âu Dương Vũ Thần tôi, sau này không biết sống được tới năm bao nhiêu tuổi nhưng chỉ cần tôi còn sống thì tôi..cũng không bao giờ yêu cô đâu,.
- Cái tình yêu đó của cô, làm tôi rất là ghê tởm! Cô không biết rằng Vũ Thần tôi thật sự rất khinh miệt cô sao? Làm ơn đem nó đi cho chó nó ăn đi, thật sự phiền phức quá!
- Làm ơn đi cô đừng ở đây tỏ vẻ cái sự thanh cao của cô nữa được không? Tôi thật sự nuốt không nổi đâu. Cô mở miệng nói không cần nhưng ở đời vẫn là có nhiều chuyện khó tin được lắm đấy?
Hết lần này cho đến lần khác anh sỉ nhục cô, chà đạp đánh đập cô đến tận cùng của sự đau khổ.
Lại còn trù ẻo, hành hạ cô đến chết đi sống lại, bây giờ cô mất thật rồi.. Anh lại cảm giác như thế.
Nhưng cô chưa bao giờ kêu ca một lời nào, bây giờ nhớ.. Vũ Thần, mày chính là không có ít nhất một chút mặt mũi nào để đứng trước mặt cô ấy đâu. Bây giờ anh chính là người không có tư cách đến thăm viếng cô nhất, anh tàn độc với cô biết bao lần cô cũng đối xử anh rất dịu dàng thế mà..
Người ta nói, im lặng chính là người kia đã từ bỏ mà không hề hối tiếc rồi. Bây giờ cô chết đi như vậy, đột nhiên xung quanh anh cảm giác im lặng đến bất ngờ, anh không chịu được, làm sao mà có thể chịu được bây giờ? Ai làm ơn nói cho anh biết đi, Cố Uyển Đình, xin em, đừng im lặng vậy.
" Tôi nói tôi có chút hối hận, em tin không? Tôi sai rồi, thật sự sai rồi, đứa con của chúng ta cũng vì tôi mà mất, tôi thật sự không cam lòng. Uyển Đình, tôi nợ em rất nhiều, em cứ hận tôi đi... Chỉ là nếu có kiếp sau, làm ơn đừng cầu xin ông trời, tôi muốn được trùng phùng với em, muốn được bù đắp lại tất cả mọi mất mát mà tôi đã gây ra cho em ở kiếp này. Tại sao lúc em còn sống, tôi lại có thể mong em chết sớm đi một chút chứ? Bây giờ điều này thành sự thật, tôi lại mong nó chưa bao giờ xảy ra. Xin em, đừng nói rằng tôi ích kỉ, tôi thật sự muốn có em bên cạnh mình?? Bây giờ tôi hiểu cảm giác mất đi em nó như thế nào rồi.. Tôi chưa từng nghĩ nó lại đau đớn như vậy!! "
- ---------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]
Bình luận truyện