Hóa Ra Chúng Ta Vẫn Còn Yêu
Chương 72: Anh còn đủ tư cách sao?
Chỉ mới một tuần trôi qua thôi mà trông Vũ Thần gầy gò đi hẳn, râu đã mọc lỏm chỏm lên ở phía dưới cằm rồi! Cả khuôn mặt trông hốc hác hơn rất nhiều là khác.
Cả tuần rồi anh cũng không về nhà, ngôi nhà đó bây giờ không còn Cố Uyển Đình nữa.. Nghĩ tới như vậy có chút đau lòng.
Nhưng chuyện có như thế nào đi nữa thì Vũ Thần vẫn phải đối diện và chấp nhận.
Anh đánh đổi cô để cứu Lã Thư Di.. Anh đã hứa hẹn cho Thư Di một đám cưới rồi cả một gia đình hạnh phúc nữa? Hiện tại nếu anh như vậy, chắc chắn sẽ rất có lỗi.
Nhưng trái tim của anh vẫn nặng nề như có một thứ gì đó đè nén lên.. Ít nhất vẫn là như vậy, anh chưa muốn kết hôn đâu!
Càng nghĩ càng đau đầu, Vũ Thần trong bệnh viện đờ đẫn như vậy cũng đã lâu...
Chỉ đến khi Diêu Kì chạy vào nói với anh rằng mẹ của anh ở phòng hồi sức là vừa tỉnh dậy anh mới tỉnh táo được một chút để chạy sang bên đó xem tình hình tiếp!
- Mẹ, mẹ tỉnh rồi, có cảm thấy mệt mỏi ở chỗ nào không. _ Âu Dương Vũ Thần mở cửa ra liền thấy mẹ và ba cùng ngồi đó..
Cảm giác nhẹ nhõm một chút, nhưng cả ba mẹ đều nhìn anh bằng một ánh mắt.
Đó chính là khó chịu Trình Hạ Linh giọng nói nhẹ nhàng cất lên: " Uyển Đình đâu?"
Nghe như vậy, anh liền ngớ người ra. Mẹ đừng nói cũng đã biết chuyện rồi chứ a?
Âu Dương Vũ Thần lúc này cũng cúi mặt xuống một chút, giả vờ đánh trống lãng.
- Con đi kêu Diệp Tiêu đến khám cho mẹ lại một chút sau đó chúng ta nói tiếp đi?
- Ý của anh là bà già này đầu óc là đã có vấn đề à. Tôi hỏi anh, Uyển Đình đâu rồi.
Trình Hạ Linh hét lớn, cạnh bên là chồng mình cũng chẳng biết nói gì hơn lúc này.
- Chết rồi! _ Từ cổ họng của Vũ Thần nhẹ nhàng nói ra hai chữ như vậy, nhưng sao mà có ai biết được anh thật sự khó khăn để có thể nói ra hai chữ đó như vậy chứ.
- Vũ Thần, con đang nói cái gì vậy? _ Lẫn cả ba và mẹ anh đều không tin được cái việc này có phải là sự thật hay là trò đùa
- Hôm đó.. Lửa lớn quá, cứu không kịp!!
Vũ Thần cúi mặt xuống, giọng nói cứ hệt như dần dần nhỏ lại. Chuyện đó xảy ra là một tuần rồi, cớ sao lòng anh vẫn âm ỉ?!
- Tại sao lại lửa lớn, Vũ Thần anh là đang nói cái gì vậy? _ Bà Trình Hạ Linh về căn bản vẫn đang không hiểu chuyện gì đây!
Cả căn phòng lúc này liền trôi vào sự im lặng, chỉ còn tiếng máy móc thiết bị thôi.
- Hôm đó.. Cả Thư Di cùng Uyển Đình bị bắt cóc con không có cách nào cứu một lần hai người được. _ Anh mệt mỏi nói ra sự thật, nhưng trái tim vẫn nhói liên hồi?
- Vậy là, anh cứu con tiện nhân kia rồi đã quên đi con dâu của tôi sao? _ Bà không có cách nào giữ được bình tĩnh. Chỉ bám víu vào người của ông chồng mình, gắng gượng để nói vài câu, nước mắt đẫm cả.
Im lặng đồng nghĩa với việc chấp nhận.. Và đồng ý! Anh hoàn toàn im lặng trước câu hỏi của mẹ mình, liền nhận lấy ngay một bạt tay đau đớn của ba ruột mình...
- Vũ Thần, con bị điên sao, Cố Uyển Đình con bé cố hết sức cứu mẹ con. Còn con! Lại đi đẩy chính người vợ ở bên cạnh hai năm với mình vào chỗ chết hay sao chứ.
Âu Dương Lãnh Hiên tức giận đỏ mặt, là ông dạy con không tốt hay sao? Vừa nãy nghe vợ mình kể mọi chuyện như vậy, thì chưa gì đứa con này là đã đẩy vợ nó vào chỗ chết rồi. Ông nghe bà nói lúc đó con bé cố gắng lao ra cứu bà nữa, nhưng chỉ là chiếc xe kia chạy quá nhanh mà thôi?
- Cút! Tôi chưa bao giờ muốn có đứa con như vậy, tôi dạy nó yêu thương gia đình? Nó lại vì tiểu tam mà bỏ mặc vợ nó. Đi ra khỏi chỗ này mau tôi một khắc cũng chả muốn nhìn thấy mặt một kẻ giết người!!!
Trình Hạ Linh gần như điên cuồng mà la lên, bà không thể chịu nỗi được việc này.
Đúng. Vũ Thần là con ruột của bà, lúc nó đòi cưới được bằng Uyển Đình, bà rất vui sướng vì đã nghĩ con trai đã quên Thư Di rồi. Mặc dù Thư Di cùng Vũ Thần có hôn ước từ nhỏ, ban đầu bà không phản đối.
Nhưng về sau, thông tin Lã Thị đang âm mưu chiếm đoạt hết gia sản Âu Gia sớm đã được thám tử mật gửi về. Bà cũng đã định ngăn cấm nói chuyện này cho anh!
Nhưng không ngờ lại xảy ra việc cô ta tự tử mà chết rồi. Nên bà cũng không để ý.
Bà cứ ngỡ kết hôn với Uyển Đình, thì con bà vẫn không thay đổi. Chuyện con bé là bị đánh đập, hành hạ bà đều biết được..
Con bé hi sinh cho con trai bà nhiều như vậy, hiền lành ngoan ngoãn đến thế. Mà con bà lại ngược đãi con bé đến chết à?
Bà đương nhiên là không thể cam lòng!!
- Mẹ.. Ba nói cái gì vậy? Uyển Đình cứu mẹ? _ Mặt anh ngơ ngác không biết đâu là sự thật, không biết đâu là giả dối gì cả
Nhưng cuối cùng vẫn là bị đuổi ra ngoài!
Bây giờ anh mang danh đẩy vợ mình vào chỗ chết, ba mẹ thì cũng từ mặt còn đâu nữa. Cuộc đời của anh, có ngày cũng có thể thành cái dạng này sao.. Nhưng mà anh thật sự có đủ tư cách gọi cô là vợ à?
Cả tuần rồi anh cũng không về nhà, ngôi nhà đó bây giờ không còn Cố Uyển Đình nữa.. Nghĩ tới như vậy có chút đau lòng.
Nhưng chuyện có như thế nào đi nữa thì Vũ Thần vẫn phải đối diện và chấp nhận.
Anh đánh đổi cô để cứu Lã Thư Di.. Anh đã hứa hẹn cho Thư Di một đám cưới rồi cả một gia đình hạnh phúc nữa? Hiện tại nếu anh như vậy, chắc chắn sẽ rất có lỗi.
Nhưng trái tim của anh vẫn nặng nề như có một thứ gì đó đè nén lên.. Ít nhất vẫn là như vậy, anh chưa muốn kết hôn đâu!
Càng nghĩ càng đau đầu, Vũ Thần trong bệnh viện đờ đẫn như vậy cũng đã lâu...
Chỉ đến khi Diêu Kì chạy vào nói với anh rằng mẹ của anh ở phòng hồi sức là vừa tỉnh dậy anh mới tỉnh táo được một chút để chạy sang bên đó xem tình hình tiếp!
- Mẹ, mẹ tỉnh rồi, có cảm thấy mệt mỏi ở chỗ nào không. _ Âu Dương Vũ Thần mở cửa ra liền thấy mẹ và ba cùng ngồi đó..
Cảm giác nhẹ nhõm một chút, nhưng cả ba mẹ đều nhìn anh bằng một ánh mắt.
Đó chính là khó chịu Trình Hạ Linh giọng nói nhẹ nhàng cất lên: " Uyển Đình đâu?"
Nghe như vậy, anh liền ngớ người ra. Mẹ đừng nói cũng đã biết chuyện rồi chứ a?
Âu Dương Vũ Thần lúc này cũng cúi mặt xuống một chút, giả vờ đánh trống lãng.
- Con đi kêu Diệp Tiêu đến khám cho mẹ lại một chút sau đó chúng ta nói tiếp đi?
- Ý của anh là bà già này đầu óc là đã có vấn đề à. Tôi hỏi anh, Uyển Đình đâu rồi.
Trình Hạ Linh hét lớn, cạnh bên là chồng mình cũng chẳng biết nói gì hơn lúc này.
- Chết rồi! _ Từ cổ họng của Vũ Thần nhẹ nhàng nói ra hai chữ như vậy, nhưng sao mà có ai biết được anh thật sự khó khăn để có thể nói ra hai chữ đó như vậy chứ.
- Vũ Thần, con đang nói cái gì vậy? _ Lẫn cả ba và mẹ anh đều không tin được cái việc này có phải là sự thật hay là trò đùa
- Hôm đó.. Lửa lớn quá, cứu không kịp!!
Vũ Thần cúi mặt xuống, giọng nói cứ hệt như dần dần nhỏ lại. Chuyện đó xảy ra là một tuần rồi, cớ sao lòng anh vẫn âm ỉ?!
- Tại sao lại lửa lớn, Vũ Thần anh là đang nói cái gì vậy? _ Bà Trình Hạ Linh về căn bản vẫn đang không hiểu chuyện gì đây!
Cả căn phòng lúc này liền trôi vào sự im lặng, chỉ còn tiếng máy móc thiết bị thôi.
- Hôm đó.. Cả Thư Di cùng Uyển Đình bị bắt cóc con không có cách nào cứu một lần hai người được. _ Anh mệt mỏi nói ra sự thật, nhưng trái tim vẫn nhói liên hồi?
- Vậy là, anh cứu con tiện nhân kia rồi đã quên đi con dâu của tôi sao? _ Bà không có cách nào giữ được bình tĩnh. Chỉ bám víu vào người của ông chồng mình, gắng gượng để nói vài câu, nước mắt đẫm cả.
Im lặng đồng nghĩa với việc chấp nhận.. Và đồng ý! Anh hoàn toàn im lặng trước câu hỏi của mẹ mình, liền nhận lấy ngay một bạt tay đau đớn của ba ruột mình...
- Vũ Thần, con bị điên sao, Cố Uyển Đình con bé cố hết sức cứu mẹ con. Còn con! Lại đi đẩy chính người vợ ở bên cạnh hai năm với mình vào chỗ chết hay sao chứ.
Âu Dương Lãnh Hiên tức giận đỏ mặt, là ông dạy con không tốt hay sao? Vừa nãy nghe vợ mình kể mọi chuyện như vậy, thì chưa gì đứa con này là đã đẩy vợ nó vào chỗ chết rồi. Ông nghe bà nói lúc đó con bé cố gắng lao ra cứu bà nữa, nhưng chỉ là chiếc xe kia chạy quá nhanh mà thôi?
- Cút! Tôi chưa bao giờ muốn có đứa con như vậy, tôi dạy nó yêu thương gia đình? Nó lại vì tiểu tam mà bỏ mặc vợ nó. Đi ra khỏi chỗ này mau tôi một khắc cũng chả muốn nhìn thấy mặt một kẻ giết người!!!
Trình Hạ Linh gần như điên cuồng mà la lên, bà không thể chịu nỗi được việc này.
Đúng. Vũ Thần là con ruột của bà, lúc nó đòi cưới được bằng Uyển Đình, bà rất vui sướng vì đã nghĩ con trai đã quên Thư Di rồi. Mặc dù Thư Di cùng Vũ Thần có hôn ước từ nhỏ, ban đầu bà không phản đối.
Nhưng về sau, thông tin Lã Thị đang âm mưu chiếm đoạt hết gia sản Âu Gia sớm đã được thám tử mật gửi về. Bà cũng đã định ngăn cấm nói chuyện này cho anh!
Nhưng không ngờ lại xảy ra việc cô ta tự tử mà chết rồi. Nên bà cũng không để ý.
Bà cứ ngỡ kết hôn với Uyển Đình, thì con bà vẫn không thay đổi. Chuyện con bé là bị đánh đập, hành hạ bà đều biết được..
Con bé hi sinh cho con trai bà nhiều như vậy, hiền lành ngoan ngoãn đến thế. Mà con bà lại ngược đãi con bé đến chết à?
Bà đương nhiên là không thể cam lòng!!
- Mẹ.. Ba nói cái gì vậy? Uyển Đình cứu mẹ? _ Mặt anh ngơ ngác không biết đâu là sự thật, không biết đâu là giả dối gì cả
Nhưng cuối cùng vẫn là bị đuổi ra ngoài!
Bây giờ anh mang danh đẩy vợ mình vào chỗ chết, ba mẹ thì cũng từ mặt còn đâu nữa. Cuộc đời của anh, có ngày cũng có thể thành cái dạng này sao.. Nhưng mà anh thật sự có đủ tư cách gọi cô là vợ à?
Bình luận truyện